Văn Nhân Chí lúc này mới lái xe đến nơi, từ từ dừng lại, ” Coi như hai người bọn mày lợi hại đi, tao cũng bị dọa chết rồi, Mục Hành, mày thật là dám chơi!”
Mục Hành buông tay, cười đến là nghênh ngang, “Biết cái gì gọi là kỹ thuật chưa? Mày còn non lắm”.
Mục Hành đánh giá Văn Nhân Chí cùng người trẻ tuổi bên cạnh hắn, tên này là Ôn Thất Bạch. Mục Hành biết hắn, lúc đó dị năng giả bị móc tinh hạch kia chính là cậu ta, hình như là dị năng giả hệ mộc. Mà kẻ ăn vào tinh hạch của hắn chính là thủ hạ của Lê Ngọc, mà thủ hạ đó cũng xác thực thăng được một cấp.
Văn Nhân Chí vì báo thù cho Ôn Thất Bạch cuối cùng tự bạo mà chết. Kẻ thủ hạ kia là bị cậu ta giết chết, nhưng đáng tiếc cậu ta cũng không biết kẻ đứng sau màn thật ra là Lê Ngọc.
Mà Mục Hành cũng chỉ khi trước khi chết một tháng mới biết được những việc này, chỉ có thể nói là do Lê Ngọc đã ngụy trang quá hoàn hảo.
Mục Hành trong lòng nhanh chóng phán đoán, trong một đám bạn bè bên cạnh hắn, thực sự đáng giá kết giao cũng chỉ có Văn Nhân Chí và Ôn Thất Bạch, hai đứa không đến nỗi nào này.
“Tới đây tới đây, tao phục rồi, phục rồi” Văn Nhân Chí cười vỗ vỗ hắn, “Đi, hôm nay tao bao bọn mày đi ăn ở Đức Vị Hiên.”
Đức Vị Hiên là nhà hàng vô cùng nổi danh trong thành phố, rất nhiều người ở nơi khác đều nghe danh mà tới, không đặt chỗ trước một ngày mà muốn có cơm ăn là không thể nào. Hơn nữa hôm nay đã là cuối tuần, chính là dịp thực khách đến ăn đông nhất.
Mà Văn Nhân Chí có thể mời bọn họ đến đó ăn uống,m đương nhiên là nhờ nhà hắn có cổ phần tại Đức Vị Hiên, mà hắn lại còn có hẳn một phòng chuyên dụng tại đó.
Lê Ngọc lúc này mới xuống được xe, “Mẹ…, Mục Hành vừa rồi mày thật sự là…, đi thôi, phải đến Đức Vị Hiên ăn một bữa để an ủi tâm hồn mới được!”
Nghĩ tới đồ ăn Đức Vị Hiên, Mục Hành hơi động ý nghĩ, hắn thật sự chỉ còn có mười ngày, “Không được, tao còn có việc, lần sau lại tụ tập.”
“Mày còn có thể có việc gì? Bây giờ mày mỗi ngày đều đần ở trong phòng, tao còn không biết sao?” Lê Ngọc cười, “Nhanh lên đi đi, bố mày sắp đói không chịu được rồi.”
Mục Hành lắc đầu, quay ra giải thích với hai người Văn Nhân Chí, “Tao phải về Mục gia một chuyến, sau có cơ hội lại gặp.”
Văn Nhân Chí thấy hắn thật sự có việc nên cũng không ép buộc, “Vậy mày đi đi, lần sau lại tụ tập”.
Mục Hành tạm biệt họ rời đi, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt, lái xe bay xong, đầu hắn cũng đã tỉnh táo lại.
Bây giờ cách tận thế còn có mười ngày, hắn không có không gian, không có nhẫn trữ vật cùng các vật phẩm này nọ, nhưng hắn vẫn còn ký ức.
Khi tận thế xảy đến thì hắn tuyệt đối không thể tiếp tục ngây ngốc tại thành phố A nữa, đây chính là thành phố bị từ bỏ đầu tiên trong tất cả. Mà thành phố C lại là nơi có căn cứ lớn nhất — Căn cứ Hy Vọng, căn cứ địa số một tại Biệt thự Tinh Hồ. Nhưng sau trận động đất đó, biệt thự Tinh Hồ cũng sẽ bị phá hủy toàn bộ.
Vì thế sau đó căn cứ Hy vọng cũng chỉ có thể dời đến khu Biệt thự Hoàn Nguyệt. Biệt thự Hoàn nguyệt cùng biệt thự Tinh Hồ được xây dựng cùng một thời gia, tập đoàn hai bên cũng có ý tranh đấu phân ra cao thấp. Đáng tiếc là người phụ trách Tinh Hồ là kẻ cao tay hơn, Hoàn Nguyệt lâu dần cũng không bán được nên lúc bán ra giá thấp đến dọa người, làm tập đoàn Hoàn Nguyệt cũng suýt nữa phá sản.
Hiện tại nếu hắn muốn mua một căn phòng ở khu biệt thự Tinh Hồ thì đây chắc chắn là điều không thể. Chưa nói đến là hắn không đủ tiền, mà người ở đó đều là các nhân vật lớn đương thời, đi vào còn khó chứ đừng nói tới mua được nhà. Nếu muốn mua nhà ở Hoàn Nguyệt thì chuyện lại đơn giản đi rất nhiều.
Mục Hành nói muốn về Mục gia cũng không phải lấy cớ. Tuy nói hiện tại mua nhà ở Hoàn Nguyệt đơn giản hơn, thế nhưng giá một căn cũng không rẻ. Huống chi sau đó Mục Hành còn muốn mua ít đồ vật bày trong nhà nữa, những thứ này đều cần đến không ít tiền.
Phải rồi, kiếp trước hắn là dị năng giả hệ kim, Mục Hành đưa tay nhìn lòng bàn tay mình, một, hai giây sau, lòng bàn tay xuất hiện ánh vàng. Mục Hành trong lòng vui vẻ, xem ra dị năng của hắn vẫn còn đây.
Đến năm thứ ba sau tận thế, căn cứ đã phát triển thành công một bộ phương pháp huấn luyện dị năng hoàn chỉnh. Dị năng của hắn hiện tại chỉ mới cấp một, trong mười ngày này hắn nhất định phải nâng cao dị năng này lên được tí nào hay tí đó.
Còn phải bồi dưỡng thân thể cho Du Lãnh nữa. Bản thân hắn nhớ rõ ràng kiếp trước Du Lãnh không hề sinh bệnh, tại sao bây giờ lại trở thành như vậy chứ? Trên đường đi Mục Hành đã tính toán một loạt kế hoạch trong đầu.
“Meoo…”
Mục Hành hướng mắt về phía trước, đó là … Du Lãnh à?
Người ngồi xổm trên đất đang dịu dàng cho mèo đen nhỏ ăn cá là Du Lãnh sao? Mục Hành hai mắt trợn tròn, dáng vẻ ôn nhu kia của Du Lãnh nhìn giống y như đúc với anh ở kiếp trước trong trí nhớ hắn.
Mục Hành đột nhiên hiểu ra, thực ra Du Lãnh vẫn là Du Lãnh mà, chỉ là anh ấy không còn yêu hắn nữa, vậy nên ôn nhu thuộc về Du Lãnh đương nhiên cũng không còn dành cho hắn. Phát hiện này khiến hắn cảm thấy vừa vui sướng vừa đau khổ, mới chỉ bị Du Lãnh lạnh nhạt chưa đến nửa ngày thôi đã khiến hắn chịu không nổi rồi.
Mắt thấy Du Lãnh đã đút mèo con ăn cá khô xong, Mục Hành bước nhanh về phía trước ôn nhu cười nói, “Anh thích nó có thể mang nó về mà, tôi cũng không ghét động vật nhỏ”. Con khỉ, Mục Hành căn bản không thích nổi bất kì loại động vật nhỏ nào.
“Không cần.” Từ lúc Du Lãnh thấy Mục Hành thì lông mày cũng chưa thèm động, anh lấy khăn giấy ra lau lau, cũng không nhìn tới mèo nhỏ phía sau liền quay lưng rời đi.
Mèo đen nhỏ ngoan ngoãn ngồi trên mặt đất nhìn Du Lãnh đi mất. Mục Hành thở dài, mình phải làm sao bây giờ, phải làm sao mới có thể làm Du Lãnh thích mình lần nữa? Kiếp trước anh ấy rốt cuộc là như thế nào mới thích mình cơ chứ?
Để khiến Du Lãnh thích…. thực khó, hơn nữa thời gian để hắn có thể nói chuyện yêu đương với anb thực ra…. cũng không nhiều lắm.
Mục Hành ngồi xổm xuống muốn trêu đùa mèo đen nhỏ kia một chút, “Mày có phải rất thân thiết với Du Lãnh không? Có thể nói cho tao biết phải làm sao mới có thể khiến anh ấy đối với tao như đối với mày không vậy?”
“Meooo….” Mèo đen nhỏ vểnh cái đuôi kiêu ngạo chạy biến, hừ, nhân loại ngu xuẩn như cậu sao có được thịnh thế mỹ nhân của ta. Meoo meoo~ hu hu, thực ra thì thịnh thế mỹ nhân của nó cũng không hề muốn thu nuôi nó….
Mục Hành thở dài, ngồi lên xe lái về hướng Mục gia.
Lúc Mục Hành về đến nhà, ngoại trừ mấy người hầu thì những người khác đều không thấy.
Chị Lý thấy hắn trở về có chút kinh ngạc tiến lên đón người, “Đại thiếu gia, sao hôm nay cậu lại về đây?”
Mục Hành lập tức nhíu chặt lông mày, “Đây là nhà tôi, tôi đương nhiên có thể muốn về lúc nào thì về.”
Chị Lý thấy hắn nổi giận cũng không dám nói nhiều, “Vâng, là tôi không biết cách ăn nói thôi, đại thiếu gia muốn bao lâu trở về đều được.”
Chị Lý tuy nói lời như vậy, nhưng đáy mắt cô lại toát ra tia đồng cảm thương hại.
Các người hầu tuy rằng thương tình cho Mục Hành, nhưng chủ nhân phát lương cho bọn họ trong nhà này vẫn chỉ có Mục Thuân Liêu. Bọn họ có thể âm thầm thương cảm Mục Hành, lại không dám biểu hiện ra mặt để tránh chọc tức Mục Thuân Liêu.
Mục Hành sớm đã biết hết những thứ này từ kiếp trước, hắn như cười mà không cười ngồi xuống sô pha, “Bọn họ đâu hết rồi?”
“Lão gia đưa mọi người đi Đức Vị Hiên ăn cơm, nhìn giờ thì chắc cũng sắp trở về rồi.” Chị Lý nhẹ giọng trả lời.
Cũng giống như lí do khiến chị Lý không muốn đắc tội Mục Thuân Liêu, trong mọi hoàn cảnh nếu có thể cô cũng không muốn chọc giận Mục Hành.
Bởi vậy cô chỉ nói là “mọi người”, cũng không nói rõ “họ” là những ai.
“Đi pha cho tôi tách trà đi,” Mục Hành cười cười vô cùng ôn nhu.
Chị Lý nhanh chân đi vào phòng bếp, nếu là hồi trước thì khi đại thiếu gia trở về chắc chắn sẽ đùng đùng nổi giận, hôm nay hình như cậu ấy có chút hơi khang khác…
Không sai, trước kia Mục Hành mỗi khi trở về đều phát điên một trận. Nhưng dù là ai phải nhìn cảnh cha ruột mình cùng đứa con của tiểu tam diễn cảnh cha hiền con hiếu đều cũng phải phát điên thôi không phải sao?
Tuy nhiên lần này Mục Hành không định lại nổi điên với bọn họ nữa, không nói tới hắn còn có mục đích khác thì chỉ còn mười ngày là tới tận thế, bọn họ sẽ có kết cục như nào đây… ha ha.
Chị Lý vừa đem nước trà tới thì nhìn thấy Mục Hành đang tươi cười đằng kia, cô không kìm được rùng mình, “Đại thiếu gia, trà đây ạ”.
Chị Lý trong lòng càng thấy rất bất thường, cô cảm thấy hình như đại thiếu gia đã thay đổi rất nhiều. So sánh với trước kia, hơi thở trên người càng mạnh hơn. Một tháng trước khi đại thiếu gia trở về vẫn là thanh niên ngây ngô không biết kìm chế, mà hiện giờ, theo mắt nhìn của chị Lý, đại thiếu gia đã trầm ổn rất nhiều.