Khi Du Lãnh tỉnh lại chỉ cảm thấy hơi khó thở, trên mặt ướt nhẹp lại còn bị liếm láp, đôi mắt còn chưa mở, anh duỗi tay đẩy người bên trên ra, “Mục tiên sinh, đừng nghịch nữa…”
Sao lại có lông xù? Du Lãnh mở to mắt, ngồi ngoan ngoãn cạnh anh là một con chó to lông đen, đôi mắt sáng ngời lấp lánh nhìn anh. Chó to nhìn thấy anh mở mắt lại cúi đầu muốn liếm tiếp, Du Lãnh vội vàng tránh được, nghi hoặc nhìn xung quanh, “Mục tiên sinh? Em đâu rồi?”
Du Lãnh chân trần đi xuống mặt đất, còn chưa đi được hai bước đã bị chó to cắn chặt quần ngủ.
Du Lãnh khó hiểu, đối với hiểu biết của anh với Mục Hành, hắn chắc chắn không thể nuôi thêm một con thú cưng để cướp mất sự chú ý của anh khỏi hắn.
Chó to ngậm dép lê đặt xuống chân Du Lãnh, “Gâu gâu!”
“Hửm?” Du Lãnh chần chờ đi vào đôi dép lê bằng lông, duỗi tay xoa xoa đầu chú chó, vừa đi vừa hỏi, “Mày từ đâu ra vậy? Là Mục tiên sinh nhà ta mang về sao?”
Du Lãnh đi đến thư phòng, không có ai; đi vào bếp, cũng không có; ra phòng khách, vẫn không có người nào.
“Kỳ quái,” Du Lãnh nhìn trái phải, “Chẳng lẽ là ra ngoài rồi?”
Vừa nói anh vừa triển khai tinh thần lực, anh đã hạ xuống ấn kí tinh thần vào nhẫn cưới của Mục Hành, nhưng kết quả tìm kiến lại khiến anh càng mơ hồ.
Du Lãnh ngơ ngác nhìn về chó to đang ngổi xổm bên dưới chân mình, “Mục tiên sinh?”
“Gâuuu!”
Du Lãnh ngồi trên ghế sô pha, nằm trên đùi là đầu xù lông của chó to, ánh mắt nó ôn nhu ấm áp nhìn anh đắm đuối, Du Lãnh dịu dàng vuốt lông cho Mục Hành, “Sao lại thế này?”
Chó to lắc lắc đầu, trong mắt cũng dâng lên vài phần hoang mang.
“Ây, để anh nhìn em đã,” ánh mắt Du Lãnh hơi hứng thú, vừa rồi còn chưa kịp nhìn kĩ chó to trông như nào.
Toàn thân là da lông đen bóng, bốn chân mạnh mẽ hữu lực, lỗ tai vươn cao cảnh giác, ánh mắt lại cực kì hiền lành, giống y đúc ánh mắt Mục Hành thường nhìn anh.
“Em to quá,” Du Lãnh ôm cổ chó to, nhẹ nhàng hôn lên trán nó, lại quay ra đánh giá đại cẩu, “Sao không biến lại giống như trong truyện cổ tích vậy nhỉ?”
Du Lãnh nghiêng nghiêng đầu, đột nhiên nói, “Anh nhớ là hôm nay em phải có mặt ở căn cứ phải không?” Du Lãnh xoa xoa bóp bóp tai chó to, “Vậy bây giờ để anh đi thay em sao?”
Chó to cọ cọ đầu vào lòng bàn tay Du Lãnh.
Du Lãnh coi như hắn đã đồng ý, đứng lên thay quần áo dẫn chó ra ngoài.
“Gâu!!”
Du Lãnh quay đầu lại nhìn, đã thấy chó to đang cắn một chiếc áo khoác thật dày nhìn hắn.
Bất đắc dĩ thở dài một hơi, ngoan ngoãn mặc xong áo khoác, cổ áo cao cao dựng thẳng che khuất cả nửa mặt, anh lẩm bẩm, “Đều đã biến thành như vậy mà vẫn còn quản anh.”
Chó to uy phong lẫm liệt đi bên cạnh Du Lãnh, phàm là ai nhìn anh nhiều hơn nửa giây đều bị nó hung dữ trừng mắt nhìn lại.
Dương Hi thấy Du Lãnh đến, vội tiến lên hỏi, “Mục Hành đâu?” Khó trách được hắn hỏi như vậy, chỉ cần là chỗ có mặt Du Lãnh thì chắc chắn Mục Hành cũng sẽ đi cùng, tính cả những lúc Du Lãnh đi đến phòng nghiên cứu thì tên kia cũng luôn đón đưa mỗi ngày, lại còn thường xuyên ăn vạ trong phòng nghiên cứu không chịu đi. Nhân viên nào trong phòng nói nhiều hơn một câu với Du Lãnh cũng bị hắn trừng trừng để mắt, mọi người không ai là không thấy bất đắc dĩ.
Du Lãnh chớp mắt, bình tĩnh đáp, “Ở nhà.”
Dương Hi nhướng mày, không đợi hắn nói tiếp đã thấy con chó đen to đùng ở cạnh Du Lãnh nhìn mình đầy hung hãn, dáng vẻ không khác gì với Mục Hành.
Con chó từ đâu ra vậy?
Ôn Thất Bạch cùng Văn Nhân Chí cũng tới, Ôn Thất Bạch nói với hai người Du Lãnh và Dương Hi, “Sáng nay lúc Văn Nhân đi ra ngoài vừa vặn trông thấy một con nai, buổi tối mọi người cùng đến ăn cơm đi. Du Lãnh anh qua đây một chút, cái tiên đề hôm trước tôi mới có ý tưởng mới.”
Văn Nhân Chí nhìn trái phải khắp nơi, “Cứ tưởng Du Lãnh đến đây chơi tình tứ với Mục Hành cơ, mà Mục Hành đâu rồi?”
Du Lãnh ngẫm nghĩ, Ôn Thất Bạch vẫn luôn biết Mục tiên sinh nhafhawsn ngoài chuyện của phòng nghiên cứu ra sẽ không cho anh tiếp xúc với mấy chuyện công tác này, lần này gọi ra như vậy chắc hẳn phải có việc khác, liền đáp, “Được, tôi đến ngay đây.”
Trong căn cứ hàng quý sẽ diễn ra một cuộc họp, chủ yếu bàn bạc tiến độ xây dựng căn cứ, tình hình giao lưu với các căn cứ khác, hướng phát triển của zombie các thể loại. Mục Hành mỗi lần như vậy cũng chỉ có mặt, dù sao người phía dưới thi hành không tồi, hắn cũng không có quá nhiều thứ phải điều chỉnh.
Lần này Du Lãnh thay thế Mục Hành cũng chỉ là do tò mò công việc mỗi ngày của Mục Hành, anh ngồi một bên nghe từng người phụ trách báo cáo lại công tác của mình.
Chó to thấy anh nghe cực kì nghiêm túc, có chút không vui lè lưỡi liếm lòng bàn tay Du Lãnh, đầu lưỡi chọc chọc, liếm vừa nhẹ vừa dịu dàng.
“Ha,” Du Lãnh vẫn luôn được Mục Hành yêu thương không cho làm việc gì nặng, bàn tay một vệt chai cũng không có, bình thường bị Mục Hành hôn duyện lòng bàn tay đều bị buồn không chịu được, hiện tại đổi thành chó to lại càng phải bật cười thành tiếng, anh vỗ vỗ đầu chó to, “Đừng quậy.”
Người phụ trách đang báo cáo suýt chảy mồ hôi lạnh, thầm nghĩ thôi xong rồi, xong rồi, nếu thủ trưởng mà biết người yêu mình bị hắn ta chọc cười, không biết thủ trưởng có lột da hắn ta thành mấy lớp không nữa.
Dứt lời liền đến phiên Du Lãnh phát biểu tổng kết.
Mọi người đều cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm, một cái liếc cũng không dám, không phải là họ không tôn trọng Du Lãnh, mà là sợ chọc phải bình dấm chua kia, cho dù Mục Hành không ở đấy đi chăng nữa.
Du Lãnh ho nhẹ hắng giọng nói.
“Gâu!”
“….” Du Lãnh vỗ vỗ trán chó to, mở miệng, “Đều khá tốt, tiếp tục cố gắng, tan họp thôi.”
Nói xong anh dẫn chó rời đi, lẩm bẩm nói, “Ghen cũng đừng ghen đến vậy chứ, mới nói hai câu cũng không được.”
Buổi chiều, một người một chó đến nhà Văn Nhân Chí, ngoài ý muốn nhìn thấy La An Hiệp đã ngồi trên sô pha nhàn nhã cắn hạt dưa, hẳn là đã đến một lúc rồi.
Du Lãnh ngồi một bên, chó to ngồi ngay giữa anh và La An Hiệp.
Ôn Thất Bạch vui vẻ nói, “Du Lãnh, anh đến là tốt rồi.”
Du Lãnh nhàn nhạt cười, “Tìm tôi có việc gì sao?”
Ôn Thất Bạch cùng La An Hiệp liếc nhau, mới thở dài, “Là có một chuyện muốn hỏi anh chút.”
“Cậu nói đi,” Du Lãnh vuốt lông chó to.
“Anh,” Ôn Thất Bạch hơi đỏ mặt, ấp a ấp úng nói, “Anh, anh với Mục Hành chuyện đó vẫn hài hòa chứ?”
“Hở?!” Du Lãnh trừng lớn nhìn hắn, tay đang vuốt chó cũng cứng đờ.
Ôn Thất Bạch cúi đầu, mặt đỏ như sắp đổ máu, “Chính là anh kết hợp với Mục Hành như nào? Số lần quá nhiều gì đó không ấy.”
La An Hiệp lại không ngượng ngùng như Ôn Thất Bạch, như không có gì nói, “Nhà tôi thì quá mạnh mẽ, luôn làm tôi hôm sau còn không xuống nổi giường, chúng tôi thấy hình như anh không phiền não mấy thứ như này lắm, có thể chia sẻ một chút không?”
Du Lãnh đần người, ấp úng nói không ra lời. Hai người này vậy mà coi anh như người ở dưới, thành khuê mật để tâm sự sao? Du Lãnh suy nghĩ một chút, Mục Hành nhà hắn hình như chả bao giờ phiền não cái này, vì lần nào cũng là anh bị Mục Hành đè lên giường ức hiếp mà.
“Gâu!” (tôi cũng rất muốn phiền não lắm chứ!)
Buổi tối ăn cơm, Mục Hành đương nhiên cũng không thể có mặt, sắc mặt mấy người còn lại đều thay đổi.
Dương Hi hỏi dò, “Du Lãnh, có phải anh cãi nhau với Mục Hành không?”
“Hở?”
La An Hiệp định vỗ vỗ vả vai Du Lãnh, nghĩ tới Mục Hành chiếm hữu ghen tuông đáng sợ kia lại rụt trở về, nói, “Tuy rằng Mục Hành có hơi hay ghen, lại có chút bá đạo, nhưng dù sao hắn cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi, cũng rất rất yêu anh…”
Ôn Thất Bạch trấn an nói, “Giận dỗi thôi phải không, vợ chồng già có chút cãi cọ cũng bình thường, dù sao đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, hai anh cứ bình tĩnh nói chuyện…”
“Hả?”
Văn Nhân Chí đơn giản đứng dậy lấy ra hộp giữ ấm, nhanh tay lẹ mắt múc đầy một hộp thịt nai đưa cho Du Lãnh, “Anh không về chắc Mục Hành cũng không chịu ăn cơm đâu, anh cầm về ăn với hắn đi, thằng ngốc kia chỉ cần nhìn thấy anh thì tức gì cũng hết thôi.”
Nói xong Văn Nhân Chí liền đưa Du Lãnh ra cửa, “Trở về đi thôi, lần sau lại tới chơi.”
“Hở? A?” Du Lãnh vẻ mặt ngốc nghếch không hiểu.
Văn Nhân Chí quay lại bàn cơm, cùng mấy người còn lại nhìn nhau, “Không ngờ được Mục Hành có thể giận dỗi với Du Lãnh, hiện tại người kia về rồi, bình dấm kia chắc chưa đến nỗi vỡ toạc ra đâu nhỉ.”
“Đúng vậy, đúng vậy,” La An Hiệp vỗ ngực, “Cũng còn may chúng ta kịp phản ứng!”
Một người một chó đi về nhà, Du Lãnh vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, ngơ ngác nhìn chó to, “Vừa rồi bọn họ nói gì vậy?”
Chó to không thèm để ý vẫy vẫy đuôi, đẩy cơm hộp đến trước mặt Du Lãnh, “Gâu!”
Du Lãnh buông lỏng nghi hoặc trong lòng, mở hộp cơm ra, “Cả ngày như vậy chắc em đói rồi, chờ anh lấy chén cho em đã.”
Buổi tối Du Lãnh tắm cho chó to rồi mới nằm xuống giường, hôn lên trán hắn, “Ngủ ngon, Mục tiên sinh.”
Sáng sớm, Du Lãnh bị hôn mà tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra đã thấy gương mặt tuấn lãng đẹp trai ngời ngời của Mục Hành, “Mục tiên sinh, em đã biến trở lại rồi?”
“Đúng vậy, bảo bối, em nhớ anh chết đi được,” Mục Hành hôn càng sâu, ánh dương thật dễ chịu, vậy chơi một phát play sáng sớm thôi.
Tác giả: Moah moah!
Shiro: Huhu yêu thương quá nhiều, cảm ơn mọi người!!!
Điều nuối tiếc duy nhất của t là chờ mốc mỏ cũng k thấy sữa chua dâu tây play đâu:)) hứa hẹn thả thính từ đầu đến cuối đúng là lừa đảo mà huhu!!!