Edit: Loli
Beta: Rika
Trăng treo đầu liễu, người hẹn hoàng hôn.
Đây vốn là câu thơ cực phẩm có ý tả tình cảnh, nhưng lúc này khi ta nhìn đến hai thân trang phục hắc y đủ để dung nhập vào trong ánh trăng của ta cùng Tô Tỷ tỷ đột nhiên muốn bật cười thành tiếng
Ước hẹn như thế xác thực có phần hợp với phong cảnh.
Tiếng gõ canh ở Lôi Khả đã vang lên mấy lần, canh ba đã qua, nơi này liền lâm vào yên lặng, giống như toàn bộ sinh vật sống tại đây trong chớp mắt không hẹn mà cùng nặng nề đi vào giấc ngủ .
Thân hình Tô tỷ tỷ mạnh mẽ như con thoi qua lại trong bóng đêm, võ công của ta mặc dù không tốt, nhưng cũng may năm đó ở Linh Dẫn cốc từng học qua chút kỹ năng chạy trốn, tuy rằng dọc đường bám theo có chút thở không ra hơi, nhưng nếu cố gắng chống đỡ, trên đường sẽ không bị bỏ lại quá xa. Tiếng gió rít gào bên tai, lạnh thấu xương cắt vào trên mặt, như sợi tơ cứa vào nhẹ đau.
Phía trước, Tô tỷ tỷ nhẹ nhàng ngừng lại lục tìm ở một gốc cây cứng cáp. Ta thở phì phò trốn sau nàng thò đầu ra tìm hiểu.
“Làm sao vậy?”
“Tới rồi.”
Ta liếc mắt nhìn vẻ khí định thần nhàn của Tô tỷ tỷ, sau đó nhìn cảnh sắc xung quanh ta lại thấy có chút quen thuộc.
“Nơi này lúc ban ngày ta đã từng đến, nhưng mà ta tìm cả một ngày cũng không thấy bóng dáng nào, tỷ xác định chính là nơi này?”
Tô tỷ tỷ cười nhẹ, tràn đầy tin tưởng chỉ vào phía bên trong cái sân nhỏ tồi tàn cách đó không xa nhẹ giọng thì thầm nói : “Sẽ không sai. Mọi người trong Lôi Khả đều biết thiên lao ngay tại vùng phụ cận Lưu Ly viện, nhưng người có thể tìm thấy lại ít ỏi chẳng có bao nhiêu, nguyên nhân trong đó, tỷ nghĩ muội hẳn là hiểu được.”
Ta cắn môi gật gật đầu. Quả thật, một tổ chức giống như Lôi Khả, ở trên giang hồ kẻ thù dĩ nhiên không ít. Người có thể bị giam vào trong thiên lao dĩ nhiên là không thể lưu lại, nhưng mà cũng không thể giết chết. Ví như ông nội của ta. Nếu như đem thiên lao xây dựng trắng trợn, chỉ sợ tù nhân đi vào sẽ nườm nượp không dứt.
“Vậy cửa vào rốt cuộc ở nơi nào?”
Tô tỷ tỷ khom người yên lặng không tiếng động đến gần Lưu Ly viện, sau đó khoát tay áo ý bảo ta đi theo.”Tỷ mang muội đi.”
Ánh trăng ngày càng sáng , Lôi Khả tuy rằng không có đèn điện, nhưng cũng có thể đem những sự vật trong bóng đêm trông thấy rõ ràng. Tô tỷ tỷ nhìn ta gật gật đầu, sau đó đỡ lấy thắt lưng của ta nhẹ nhàng mang ta vào bên trong Ngọc Lưu Ly viện.
Chẳng lẽ, cửa vào thiên lao ở ngay trong Lưu Ly viện? Trách không được ta hao hết thiên tân vạn khổ cũng tìm không ra. Có ai có thể nghĩ đến thiên lao Lôi Khả lại ở ngay trong sân nhỏ của Phu nhân Lôi Khả!
Đi vào Lưu Ly viện, ngẩng đầu nhìn quét một vòng, sau đó không khỏi ngây ngẩn cả người.
Đã sớm nghe tiểu Sắc nói qua, sen trong viên nổi tiếng xa gần, đối với điều này ta từng xem thường không thèm nhìn, nở ra có đẹp bất quá cũng chỉ là hoa sen mà thôi, còn có thể có cái gì khác thường chứ, nhưng mà tối nay vừa thấy, ta tin phục. Ta rốt cục có thể hiểu được vì cái gì mà hoa sen nơi này lại nổi danh như thế.
Không phải ở nó nở ra có bao nhiêu đẹp, mà đẹp là ở tiết trời!
Hoa sen trong viện này thế nhưng lại ở trong khí trời tháng chạp rét đậm mà nở rộ xinh đẹp ! Trên bờ tuyết dày, nhưng trong hồ nước chảy ồ ạt, sương mù bốc lên làm cho sắc hồng phần của những đóa hoa được tôn lên linh khí bức người
Tô tỷ tỷ nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của ta, mỉm cười nói: “Muội cũng phát hiện nơi này khác biệt ?”
Ta thật thà gật đầu, chỉ vào hoa sen trong hồ nói: “ Nơi đây thật kỳ quái, đại phu nhân nàng sẽ không phải là thần tiên chứ!”
Tô tỷ tỷ che miệng cười .”Mật Nhi, trên đời này không có nhiều thần tiên như vậy đâu, cả đời cho dù có gặp một người thì cũng là phúc phận mà tu luyện mấy đời mới có được .”
Nghe vậy ta hơi hơi sửng sốt, gặp thần tiên chính là phúc phận tu luyện mấy đời sao? Cừ Cử thương ta sâu như vậy, ta sao lại cảm thấy đời trước ta nhất định là đã làm chuyện xấu đây?
Chúng ta đang ở nơi này chăm chú nhìn hoa trong hồ khe khẽ nói chuyện, đột nhiên hai hòn đá bay đến, lần lượt “Thùng thùng” rơi vào trong nước. Tô tỷ tỷ thân hình chợt lóe lôi kéo ta trốn vào lùm cây bên cạnh.
Chung quanh có người! Là địch hay bạn?
Tô tỷ tỷ cùng ta liếc nhìn nhau một cái, ta hiểu được, trong lúc còn chưa hiểu rõ tình huống phía trước ra sao thì tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ, ta vội nín thở lẳng lặng quan sát động tĩnh xung quanh.
Sau một lúc lâu, cánh cửa gỗ phía đông đối diện chúng ta mở ra, một tiểu nha hoàn khoác cung trang màu hồng phần vừa dụi mắt ngáp vừa tiến vào nhà xí. Trong chốc lát, lại thở ra hơi xoa xoa tay quay trở lại , oành một tiếng đóng cửa lại.
Nàng không có phát hiện ra chúng ta, hoặc có thể nói nói, chúng ta cũng không có phát hiện nàng, nếu không có hòn đá kia làm chúng ta kinh hách, chỉ sợ chúng ta vừa vặn bị nha đầu này nhìn thấy. Xem ra chỗ tối có người giúp chúng ta. Nhưng ở Lôi Khả, ta ngoài Tô tỷ tỷ ra thì không có quen biết qua người khác, sẽ là ai đây?
Tô tỷ tỷ lắng tai nghe một chút động tĩnh xung quanh, nghĩ rằng sẽ không lại có động tĩnh khả nghi khác lúc này mới vỗ ngực nhè nhẹ nói:
“Sẽ là ai? Mật Nhi muội ở Lôi Khả còn có bằng hữu khác sao? Tu vi người này hẳn cực cao,tỷ một chút cũng không cảm nhận được hơi thở của hắn.”
Ta hoang mang đến cực điểm.”Ở Lôi Khả, ta ngoài trừ tỷ ra, có chút giao tình cũng không có người nào, đừng nói gì đến người tu vi ở trên tỷ, ta…” Đột nhiên, trong đầu của ta hiện ra một bóng người, giọng nói không khỏi chần chừ.
“Làm sao vậy?”
Ta xem hào quang lóe lên trong mắt Tô tỷ tỷ , nhếch miệng cười lắc đầu. Ta như thế nào liền quên, còn có một Lô Dĩ Ngôn đâu?
Lô Dĩ Ngôn tu vi dĩ nhiên ở trên Tô tỷ tỷ , hơn nữa hắn từ trước tới nay đối với ta luôn rõ như lòng bàn tay, chỉ sợ đã sớm nhìn thấu quỷ kế mất trí nhớ của ta, như vậy hắn nhất định cũng biết ta sở dĩ trà trộn vào Lôi Khả chính là muốn cứu gia gia, hắn nếu như giúp ta, không thể nghi ngờ chính là phản bội quân thượng của hắn, hắn như thế nào lại ngốc như vậy!
“Mật Nhi? Muội làm sao vậy? Phát ngốc cái gì? Muội nghĩ ra là ai sao?”
Ta nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Đối với Tô tỷ tỷ vẫn là có điều giữ lại.”Không có gì, chúng ta đi thôi!”
Tô tỷ tỷ gật gật đầu, sau đó khom thắt lưng dắt ta men bờ ao sang tảng đá bên cạnh. Nàng nâng tay chỉ vào ngọn đèn treo trên vách đá.
“Chính là nơi này , như thế nào, không nghĩ tới thiên lao lại ở ngay bên dưới của hồ sen này!” Ta mở lớn miệng gật gật đầu, ai thiết kế ra cái này, thật là có đủ… Biến thái! Tô tỷ tỷ giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta, khẽ cười rồi từ trong lồng. ngực lấy ra hai viên đá đánh lửa
“Thiết kế này thật là…” Nàng cẩn thận dùng từ, nhưng cũng không tìm được từ thích hợp, chính là hướng tới ta xấu hổ cười cười.”Quả thật là không thế nào… Nhưng mở ra cơ quan thiên lao này lại càng…”
Ta xem bộ dáng ấp úng của nàng, không khỏi nổi lên tò mò, chẳng lẽ ? Nhìn hai hòn đá đánh lửa trong tay nàng, trong đầu ta bất ngờ này ra ý nghĩ, nhưng mà nháy mắt lại biến mất, cho đến khi Tô Tỷ Tỷ đem đá lửa đến gần ngọn đèn, một chút cọ sát phát ra tia lửa.
“Ý Tỷ là, cơ quan này là phải đem đèn đốt lên?”
Tô tỷ tỷ cẩn thận nghe ngoáng động tĩnh chung quanh, trên đầu dần dần toát, nàng cúi đầu “Ừ” một tiếng, sau đó liền lại tập trung sự chú ý đánh hai viên đá lửa trong tay. Đột nhiên, ta hiểu được liền bước tới, cầm tay Tô tỷ tỷ , giữa hai đá lửa hiện lên nhúm lửa nhỏ, sau đó lại chậm rãi tắt đi.
“Tô tỷ tỷ, qua canh ba toàn bộ Lôi Khả đều không đốt đèn, nếu Tỷ đem ngọn đèn này châm lên sẽ thế nào?”
Tô tỷ tỷ lau mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.”Không có gì đáng ngại.”
“Làm sao có thể?” Ta cau mày gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt Tô tỷ tỷ .” Quân Thượng Lôi Khả thông minh như thế sao có thể không chú ý đến chuyện này, Tỷ nói thật cho muội biết, không được gạt muội!”
Hàng lông mi dài của Tô tỷ tỷ run lên , sau đó mỉm cười nói: “Mật Nhi, tỷ không phải là đã đồng ý với muội là dùng mạng của tỷ để chứng minh sao?”
Đầu ta oành một cái, tốt đẹp trong quá khứ của Tô Tỷ Tỷ đối với ta trong nháy mắt đều xuất hiện trong đầu. Ta cách lớp quần áo vươn tay sờ lên miếng ngọc Tô tỷ tỷ tặng ta, trong lòng khẽ chua sót, Tô tỷ tỷ vẫn thanh bạch thản nhiên, ta sao có thể đem nghi ngờ đổ lên đầu nàng chứ?
“Tỷ, không chút nào trách muội hoài nghi tỷ sao..”
Tô tỷ tỷ ngẩng đầu nhìn ta nhẹ nhàng cười, nâng tay xoa đầu ta.
“Mật Nhi, đổi lại là một người khác cũng sẽ làm như vậy, tỷ không trách muội, huống chi… Nếu như lúc trước không có gia gia muội chữa trị cho tỷ, khả năng giống như muội nói,trận đại nạn này thực sự sẽ không xảy ra. Cho nên truy tìm căn nguyên, rốt cuộc vẫn là do tỷ mà ra, từ trên xuống dưới hơn ba trăm mạng người này tỷ dù có chết vạn lần cũng không đền hết tội…”
Ta nhìn Tô tỷ tỷ hơi hơi chau mày, trong lòng hiện lên tất cả đều là tình cảnh ngày đó ở Linh Dẫn cốc. Tô tỷ tỷ, nàng vẫn là Tô tỷ tỷ lúc đó yêu thương ta, hoài nghi nàng ta cũng tràn ngập mâu thuẫn …
“Muội…”
“Hư.” Đột nhiên Tô tỷ tỷ cau mày vươn tay che miệng ta, kéo tay ta vọt tới núp sau một thân cây. Nàng hơi khiêu chân mày cẩn thận quan sát động tĩnh chung quanh, đôi mắt trong bóng đêm linh hoạt như mắt mèo.”Có người đến , không biết sẽ là ai…”
Ta mở to hai mắt học theo Tô tỷ tỷ quan sát xung quanh, trong lòng giống thấp thỏm giống như con thỏ lo sợ bất an. Xem ra tối nay cướp ngục không thuận lợi.
Hai tiếng chuông vang, ở cánh rừng đối diện đột nhiên nứt ra một con đường, hai ông lão mặc áo trắng giống nhau tay cầm quải trượng vội vàng đi tới địa phương mới vừa rồi ta cùng Tô tỷ tỷ đứng. Bọn họ từ trong lồng ngực lấy ra đá đánh lửa, khẽ đánh hai cái liền châm lên ánh nên trên thạch bích
“Đát” một tiếng, chính giữa ao chậm rãi nổi lên một bức tường đá, đem toàn bộ hồ sen chia làm hai nửa, theo tiếng nước tí tách, từ chính giữa ao chia hai nửa, một cầu thang bằng đá dài thông với nơi tối tăm dưới lòng đất . Hai lão già liếc nhìn nhau một cái sau đó liền không lên tiếng theo cầu thang đá đi vào bên trong địa lao tăm tối.
Ta sớm đã há mồm trợn mắt, thẳng cho đến khi Tô tỷ tỷ cầm tay ta dùng sức mới có thể hoàn hồn về.
Tô tỷ tỷ hướng về phía ta làm dấu miệng “Mật Nhi, tối nay cướp ngục chỉ sợ là không thể được, chúng ta đi về trước.”
Ta dùng sức giãy ra túm lại tay Tô tỷ tỷ.”Này làm sao có thể, cơ hội như vậy khó khi nào mới có được, bỏ qua lần này, ai biết còn phải chờ tới khi nào!”
Tô tỷ tỷ nhìn lướt qua chung quanh, hạ giọng giải thích nói: “Mật Nhi, hai vị mới đến vừa rồi chính là trưởng lão Lôi Khả, tu vi của bọn họ chỉ sợ tỷ cả đời này cũng không bằng, chớ nói chỉ hai chúng ta, cho dù là có mười tám người đều không thể động tới một góc áo hai người họ, nếu người tùy tiện hành động, bại lộ thân phận, chỉ sợ ngày sau cứu gia gia người càng khó hơn!”
Ta rối rắm nhìn đầm sen đã muốn khép lại, cảm thấy sớm đem những lời Tô tỷ tỷ suy nghĩ vài lần. Lời nàng nói không có sai, nhưng , ta thật sự cứ như vậy buông tha sao…
“Nhưng , chúng ta có thể chờ bọn họ đi rồi lại…”
“Mật Nhi!” Tô tỷ tỷ cau mày trừng mắt nhìn ta .”Muội có biết trong nhà lao này giam giữ ai không?”
Ta nhìn Tô tỷ tỷ hai má ửng hồng mờ mịt lắc đầu .”Không phải là giữ người không thể giết cùng không thể thả sao…”
Tô tỷ tỷ nhìn ta, đột nhiên gục đầu xuống bất đắc dĩ nở nụ cười.”Không sai, thế nhưng, trong lao này chỉ giữ có hai người, một người là gia gia muội, một người khác đã bị giam ở nơi này ba mươi lăm năm lại chưa từng có người đến thẩm vấn, muội nói, hai vị trưởng lão lần này tới là muốn thẩm vấn ai ?”
Trong đầu ta đột nhiên bừng tỉnh. Chẳng lẽ nói bọn họ nhanh như vậy đã mất kiên nhẫn muốn tìm gia gia giệt khẩu?
“Vậy không phải ông nội của muội sẽ lành ít dữ nhiều hay sao? Không được, muội càng không thể không đi, muội…”
“Mật Nhi, muội không cần tự làm mình hoảng sợ!” Tô tỷ tỷ nâng tay vỗ vỗ lưng ta, để cho ta một ánh mắt ý bảo ta yên tâm, liếc nhìn bốn phía rồi giúp ta nhảy ra khỏi sân. Nàng nói chúng ta trở về bàn lại. Quả thật, Lưu Ly viện nguy cơ trùng trùng này xác thực không phải là nơi tốt để nói chuyện.
Lạc Tuyết cư, tối đen một mảnh, ta cùng Tô tỷ tỷ quay lại như gió, Khuynh Thành không có nửa phần bị kinh động.
Ta sờ soạng tìm được đá lửa vừa định đốt đèn lại bị Tô tỷ tỷ cản lại. Ta nhìn nàng nhẹ nhàng lắc đầu liền chậm rãi buông xuống đá lửa trong tay. Ban đêm lúc này mọi người đang ngủ say, Lạc Tuyết cư đột nhiên sáng đèn , thực sự là không hợp lý cho lắm.
Ta ngồi xuống bên cạnh bàn, tay run rẩy rót cho chính mình chén trà sau đó cố gắng ổn định lại hô hấp chờ Tô tỷ tỷ nói tiếp.
Trầm mặc thật lâu sau, Tô tỷ tỷ đã nhẹ giọng mở miệng, mà sợ hãi của ta theo từng lời nàng nói chậm rãi tăng lên.
“Tỷ từ chỗ muội đi ra liền ở khắp nơi hỏi thăm một chút, lúc trước thời điểm Lôi Khả đánh vào Chung Ngô tộc liền biết thiếu chủ không có ở đấy, cho nên bọn họ để lại một người, mục đích là vị muốn dụ muội.”
Thân thể của ta run lên, nước trà trong tay vì thế cũng sánh ra mấy phần.
Trách không được Tiểu Mai cho dù bị thương nặng cũng khăng khăng đến bằng được Phấn Đại, trách không được,hóa ra chính mình ngay từ đầu đã tiến vào thế cục sớm được người ta chuẩn bị tốt, vốn tưởng rằng trong ván cờ này mình là người cầm cờ, nhưng ngờ đâu bản thân đã sớm bị người xem thấu cái số phận của tiểu binh…
“Cho nên…” Tô tỷ tỷ liếc mắt nhìn ta một cái, thanh âm dần dần thấp xuống.”Bọn họ bắt gia gia muội chẳng qua vì muội, chỉ cần muội không xuất hiện gia gia sẽ không gặp nguy hiểm gì!”
Ta nắm chặt chung trà trong tay, nghiêng về phía trước dùng chiếc bàn chống đỡ thân thể đã sớm chết lặng .”Vậy, bọn họ vì sao muốn muội? Vì sao?”
Tô tỷ tỷ hoang mang nhíu nhíu mày.”Điều này tỷ cũng không thể biến, tỷ chỉ là một trang chủ nho nhỏ, ý nghĩ của quân thượng tỷ khó có thể đoán ra.”
Ta trầm mặc một lát, sau đó buông chung trà trong tay, nghiêng ngả lảo đảo đi tới phía chiếc giường, đưa lưng về phía Tô tỷ tỷ phất phất tay.”Hôm nay chỉ đến đây thôi, muội, muội mệt mỏi, Tô tỷ tỷ, tỷ cũng trở về nghỉ ngơi đi…”
Tô tỷ tỷ không nói gì, nhưng là sau một lát ta liền nghe được cửa sổ khép lại phát ra “Đát” một tiếng. Ta rơi vào trong giường cảm giác sự rét lạnh trước nay chưa từng có, kéo lấy chăn ôm ở trong lòng, đem chính mình co lại thành một đoàn. Đây là làm sao vậy, Cừ Cử không tin ta, A Lê muốn giết ta, Lôi Khả quân thượng muốn tìm ta, vì sao trong nháy mắt tất cả mũi nhọn đều muốn hướng về phía ta, ta đến tột cùng đã làm sai cái gì?
Trong đầu mơ hồ hỗn độn , thần kinh của ta ở trong không ngừng nghi vẫn trở nên bồng bềnh trao đảo, giống như rơi vào một giấc mộng thật dài, trong mộng Cừ Cử đắp chăn cho ta, vuốt mày ta, hôn nhẹ lên trán ra, nước mắt khi đó liền lập tức dâng lên.
“Cừ Cử… Cừ Cử…”
Không cần nói nhiều lắm, chỉ cần nhớ kĩ tên chàng như vậy, chỉ cần như vậy ta sẽ cảm thấy, toàn bộ thế giới này kỳ thật vẫn bình yên …