Hoa Đào Bất Thành Kiếp

Chương 9: Chương 9




Edit: Rika

Gió đêm nổi lên bốn phía, thổi tung áo choàng màu trắng của Cừ Cử, đôi Ngọc Linh Lung bên hông cũng “đinh đinh đang đang” vang lên trong đêm tối nghe thật sinh động. Ta nhìn Cừ Cử, ánh mắt hắn thâm thúy, trong thời gian ngắn ta cảm thấy có chút buồn cười.

Buồn cười, ta tự cho rằng ta thực tâm yêu hắn, thế nhưng ngay thật sự hắn là ai ta cũng không biêt.s Kỳ thật ta cũng mới biết hắn và người nhà thất lạc nhau, cũng không an táng ở Thiển An, ta không biết hắn đã cưới vợ, ta hiện tại cũng không biết hắn có còn thê tử nào không, hay có con nhỏ không?

Ta nhẹ nhàng lắc đầu, Cừ Cử tà tà cười.

“Nha đầu, cho tới bây giờ ngươi cũng không nghĩ tới ta ở Dược vương phủ bái tế ai sao?”

Ta cắn môi nhìn hắn “Ngươi nghĩ rằng ta không biết sao? Người nọ chính là thê tử của ngươi”

Ta nghĩ nghe được lời vạch trần của ta hắn sẽ xấu hổ, cho dù không xấu hổ thì ít nhất cũng biểu hiện một chút ngoài ý muốn, nhưng… Cừ Cử lại thâm ý mà nhẹ nhàng cười.

“Nha đầu, người kia đích thật là thê tử của ta, cũng chính là tổ tiên của ngươi. Chung Ngô Mật nhi”

Thời điểm nghe hắn gọi tên ta, cả người ta giống như bị điểm huyệt, ta tự hỏi ta chưa bao giờ nói mình là người của gia tộc Chung Ngô, hắn như thế nào lại biết được?

“Nha đầu, ngươi không cần tò mò vì sao ta lại biết ngươi chính là người của gia tộc Chung Ngô, lại là Thiếu chủ, chuyện ngươi cần suy nghĩ là chuyện khác”

Nghe thấy thế, ta cố nén sự bối rối trong lòng xuống, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận. Đúng vậy, trong Dược vương phủ đều an táng tộc trưởng cảu Chung Ngô tộc, kia tất nhiên chính là tổ tiên của ta… thế nhưng….. Ta đột nhiên hít một ngụm lãnh khí, nhìn chằm chằm Cừ Cử, sau đó lui lại mấy bước.

“Trong lịch sử của Chung Ngô tộc chỉ có hai vị nữ tộc trưởng, một vị là năm trăm tám mươi bảy năm trước – Chung Ngô Bạch, một vị là bốn trăm bảy mươi chín năm trước – Chung Ngô Lê, nhìn ngươi bộ dạng trẻ tuổi thế này, như thế nào lại. . . .”

Trời ạ, vô luận một trong hai vị nào là thê tử của hắn, hắn….”

“Ngươi . . . .. .Ngươi là yêu quái. . . .”

Ta bược lui về phía sau càng lúc càng nhanh, Cừ Cừ hai tay vẫn khoanh trước ngực mà cười, sau đó đưa tay ra.

“Nha đầu, phản ứng của ngươi là sao thế, ta không có ý hãm hại ngươi, ta giống yêu quái lắm sao?”

Ta nhìn Cừ Cử thật lâu, lắc lắc đầu, ta cùng hắn ở chúng một năm, không nghe hắn hại người, cũng không uống máu gà, hắn không phải là yêu quái, thế nhưng có thể sống lâu như vậy, hắn chẳng lẽ là. . . .

Ta bất khả tư nghị nhìn Cừ Cử, cánh tay đưa lên run rẩy, Cừ Cử tỏ vẻ tán thưởng ta, hướng tới ta gật gật đầu. Trời ạ, ta nhìn thấy tiên sao?

“Còn muốn quay về Linh Dẫn cốc sao?”

“Không có”

“Còn tức giận sao?”

“Ngươi là tiên, ta tức cái gì?”

“Còn hoài nghi ta bên ngoài có chứa chấp tiểu lão bà sao?”

“Không có”

“. . .. . . “

“Khanh khách. . . .” (tiếng cười đó)

“Vậy có thể giải thích vì sao nửa đêm nửa hôm xuyên rừng mà đến tìm ta không?”

Ta từ trong lòng Cừ Cử giãy ra, nhìn vào mắt hắn thành khẩn nói “Ta không phải là tự ý đi. Ta thu được một tờ giấy, ở trên đó ghi ngươi gặp nạn ở Tuyên Thành nên ta mới đi”

Cừ Cử đang cười bỗng nghiêm mặt lại “Nàng nói nàng thu được tờ giấy ghi ta gặp nạn ở Tuyên Thành sao?”

“Ân, đúng thế, Đại Ngưu cùng tiể Toàn đều nhìn thấy tờ giấy kia nha”

Cừ Cử vuốt cằm suy tư thật lâu, sau đó hí mắt cười nói “Ân, chác là ai đó đùa dai, trở về ta sẽ xem thử”. Nói xong lại ôm ta vào trong ngực, ta theo cái ôm của hắn mà trượt chân xuống, tìm vị trí thoải mái ngồi xuống trên đùi hắn.

“Cử Cử, chàng là tiên nhân, mà ta chỉ là một phàm nhân, chàng nói đến khi ta già thành bà lão rồi còn có thể muốn ta sao?”

“Nha đầu ngốc, mỹ nữ gì ta cũng đã thấy qua, người ta thích chính là nàng, sẽ không ghét bỏ nàng, nếu nàng sợ hãi khi ở cạnh ta, cùng lắm ta đem mình biến thành một bộ dạng xấu xí”

“Không muốn không muốn, ta thích thế này cơ”, ta cầm tay Cừ Cử cười vui vẻ, gió đêm thổi vào mặt rất thoải mái. “Thế nhưng, cuối cùng sẽ có một ngày ta chết đi, đến lúc đó làm sao bây giờ?”

Cừ Cử dùng sức nắm chặt tay ta, đôi môi hôn lên trán ta.

“Nha đầu, ta sẽ chờ nàng chuyển thế, chờ nàng lớn lên, sau đó lại cưới nàng, ta lại tiếp tục làm phu quân của nàng, tới khi nào nàng chán ta, ta mới rời xa nàng. . . .”

Ta nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn của hắn, giờ khắc này thật tốt đẹp, thật hạnh phúc biết nhường nào, có hắn bên cạnh ta, nguyện ý chờ đợi ta, nguyện ý đời đời kiếp kiếp chờ ta lớn lên, thật tốt. . . .

Thế nhưng, ta đã quên hỏi hắn, nếu có thể chờ đợi, vì cái gì hắn lại không chờ A Lê chuyển thế, ngược lại lại nguyện ý chờ đợi ta?

Ta gối đầu lên đầu gối của hắn, hơi buồn ngủ, lúc này đột nhiên ta nghe thấy Cừ Cử ghé vào tai ta nhỏ giọng hỏi “Nha đầu, nàng nguyện ý gả cho ta sao?”

Nhất thời cơn buồn ngủ bay đi mất.

Ta vội vàng ngồi dậy, sau này Cừ Cử nói ánh mắt ta hôm đó phát ra tia lửa “tách tách” sáng rực.

Ta nghĩ, ta nên bình tĩnh một chút, ít nhất phải có bộ dáng ngại ngùng của một tiểu cô nương, vô luận thế nào ta cũng phải giả vờ cự tuyệt vài lần rồi mới đáp ứng. Nhưng trên thực tế, đêm đó ta rất không bình tĩnh, ta thậm chí không xác nhận đó có phải là lời cầu hôn hay không, vậy mà trống ngực ta đã đập bình bình.

Cừ Cử nhìn ta cười bất đắc dĩ, giống như ảo thuật (trên thực tế tiên nhân không cần ảo thuật) từ phía sau lấy ra một chiếc nhẫn mây tre, ở chính giữa còn có một đóa hoa phấn hồng nho nhỏ đang run nhè nhẹ trong gió.

“Chàng là tiên nhân, như thế nào lại không biến ra nhẫn vàng? Nhẫn bạc? Nhẫn ngọc?”

Cừ Cử đưa tay gõ lên đầu ta, chỉ tiếc rèn sắc không thành thép “Nha đầu, nàng như thế nào lại thô tục đến thế? Đây chính là nhẫn ta tự tay làm, nàng có muốn hay không? Không thì ta sẽ tặng cho các cô nàng thi đấu sắc đẹp. . .”

“Nhận!”

Vẻ mặt Cừ Cử hiện lên một nụ cười xấu xa khi thực hiện được âm mưu, ngón tay cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào tay ta. Một khắc kia trong lòng ta trào dâng lên cảm xúc mãnh liệt, ta nghĩ, từ nay về sau ta đã thuộc về Cừ Cử, hơn nữa Cừ Cử cũng chỉ thuộc về một mình ta.

Ta hạnh phúc mỉm cười, sau đó hôn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên môi hắn, Cừ Cử sửng sốt, tiện đà nghiên đầu sang một bên, đỏ mặt.

“Đồ háo sắc. . . . nàng thèm nhỏ dãi sắc đẹp của ta. . . .”

Ta si ngốc cười “Ôi chao? Như thế nào mà cổ chàng đều đỏ lên ta?”

. . . . . .

Trở lại Phấn Đại ta liền đưa mắt nhìn lên trời. Ta không muốn mang cái nhẫn này vì sợ nó bị hư, cho nên ta muốn tìm một cái hộp để cất nó vào trong đó, thế nhưng vô luận như thế nào ta cũng không tìm được cái hộp điêu khắc gỗ đàn của ta.

Cừ Cử vòng tay tựa vào cánh cửa, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó nói mơ hồ “Nha đầu, đừng tìm nữa, nếu nàng thích thì ta sẽ làm cho nàng”

“Không phải, ta nhớ rõ ràng, ngày đó lúc ta đem tờ giấy đọc xong liền đăt nó ở đây, như thế nào giờ lại không thấy?”

Tiểu Toàn khiêng một đống ngải diệp vào phòng, ta nhìn thấy hắn liền hỏi.

“Tiểu Toàn, có nhìn thấy cái hộp gỗ đàn khắc hoa của ta không? Bên trong còn có tờ giấy nữa?”

Tiểu Toàn cau mày suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu. Ta mệt mỏi, cả người toàn mồ hôi, ta đặt mông ngồi xuống đất, cầm lấy cây quạt hương bồ bên cạnh quạt lấy quạt để. Thật sự là gặp quỷ, tại sao gần đây có nhiều chuyện kỳ bí như thế? Đầu tiên là ta cảm giác được có một ánh mắt thần bí cứ nhìn ta chằm chằm, sau đó có người mật báo Cừ Cử gặp nạn ở Tuyên Thành, hiện tại một cái hộp gỗ tự dưng biến mất, thiệt là kỳ lạ nha.

“Nha đầu, trời không còm sớm nữa, mau trở về phòng ngủ đi, mai ta ra phố mua cho nàng một cái.

Tiểu Toàn nghe nói ngày mai chúng ta đi ra phố mua đồ, liền hứng thú “Đi làm cái gì, cho ta đi với”

Cừ Cử nhìn bộ dáng của tiểu Toàn liền kiều mỵ cười “Ta và sư phụ ngươi muốn đi mua đồ tân hôn, ngươi cũng muốn đi sao?”

Tiểu Toàn sửng sốt, đưa tay sờ cái đầu bóng loáng của mình, cười hắc hắc “Không đi . .. . .”

Ta tán thưởng gật đầu với Tiểu Toàn, ở đây học y một thời gian ngắn rốt cục cũng thông minh hơn. Trong phòng ba người đang trò chuyện, đột nhiên cửa bị người ta đẩy ra, Tam Ngưu chưa kịp vào đã hét to.

“Mật nhi, có hai người đến thôn tìm ngươi kìa”

Ta quay đầu lại nhìn Tam Ngưu đang đứng trong sân, cảm thấy một trận hoang mang, gần đây Phấn Đại có thật nhiều người tới? Nhị Cẩu cùng tiểu Mai đã đi, Cừ Cử là tiên, giờ lại có người tìm đến.

Quả nhiên, khi ta nhìn thấy hai người ngoài cửa, ta nghẹn họng nhìn trân trối.

“Không lương tâm? Sơn dương râu?”

Ta vừa nói ra sắc mặt hai người kia đều không vui. ‘Sơn dương râu’ không nói gì, còn cái người không lương tâm kia thì bĩu môi, hắn tựa vào bên người ‘Sơn dương râu’

“Ta nói, bổn thiếu gia có tên tuổi đàng hoàng, ta tên là Lô Dĩ Ngôn, sao ngươi lại nói ta không có lương tâm?”

“Ta. . . . .”

Còn chưa nói hết câu, Cừ Cử từ trong phòng đi ra, hắn ôm ta kéo vào trong lòng vẩy vẩy cọng cỏ đuôi chó với bộ mặt rất là khinh thường nhìn Lô Dĩ Ngôn.

“Như thế nào? Ngàn dặm xa xôi tới nơi này, không phải là ngươi nhớ nhung cục thịt béo của ta?”

Mắt ta co giật, ta là cục thịt béo. . . .Nhưng câu nói kế tiếp của Lô Dĩ Ngôn lại làm cho ta run rẩy.Hắn nhướng mi nhìn trời đêm, giống như là suy nghĩ, sau đó sung sướng nói : “Cũng có thể, vừa vặn cũng hợp khẩu vị bổn thiếu gia. . . . .”

Ta rõ ràng cảm giác được trên người Cừ Cử toát ra hàn khí, trong đó còn có một ít hương vị mang mùi dấm chua.

Tam Ngưu không rõ chuyện gì nên đi đến trước mặt ta, che miệng trộm hỏi: “ Mật nhi, có chuyện gì thế?”

Ta liếc mắt nhìn hắn rồi bất đắc dĩ đưa tay vỗ vỗ đầu hắn, lấy chỉ số thông minh của hắn, chuyện này giải thích thật không dễ dàng.

Cừ Cử phun cọng cỏ đuôi chó trong miệng ra thoải mái cười “Lô huynh tới chậm rồi, ngày mai ta và Mật nhi đi mua đồ dành cho tân hôn, ít ngày nữa liền thành hôn, không biết Lô huynh có hứng thú không, đến lúc đó uống một chén rượu mừng”

Lô Dĩ Ngôn nhìn trong mắt Cừ Cử toát ra từng đốm lửa, nhưng vẻ mặt hắn vẫn không kiềm chế được.

“Đâu có đâu có”

Tục ngữ nói đúng “Người sợ nổi danh, heo sợ khỏe mạnh”. Nhất là cái miệng của Tam Ngưu, rất nhanh chuyện của hai nam nhân trong nhà ta đã truyền ra ngoài, nhưng ta lại không biết Tam Ngưu đã nói gì với mọi người trong thôn, tóm lại, lời đồn đại khi tới tai ta thì đã thay đổi một cách đáng sợ.

Ngày đó, nguyên bản sáng sớm ta muốn cùng Cừ Cử đi ra phố mua sắm vải vóc may đồ, nhưng khi ta vừa mới bước ra khỏi Phấn Đại liền nhìn thấy bên ngoài có một đám người.

Có hai người mạnh dạn bước tới đây, luôn miệng hỏi ta : “Mật nhi, ở Tuyên Thành có phải đã làm chuyện như vậy không?”

Ta sửng sốt, ta làm cái gì?

Người ta cứ luôn miệng hỏi, không phải là cái người dễ nhìn kia sao?

Ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lô Dĩ Ngôn đang nằm trên ghế phơi nắng ở trong sân, nhất thời sáng tỏ.

“Vâng, đúng là như thế”

Ta rõ ràng nghe được đám người đồng loạt hít một ngụm không khí, Nhị Trụ lão bà che miệng hỏi nhỏ trong tai ta.

“Mật nhi a, sao lại dễ dàng thừa nhận trước mặt mọi người như thế?”

Ta sửng sốt, ta cứu mạng hắn, có cái gì không thể thừa nhận? Nhưng một lát sau ta mới hiểu được, có một số việc cần hiểu rõ mới có thể xác nhận được.

Vương quả phụ ở đầu thôn bĩu môi “Mật nhi a, chuyện rõ như ban ngày, ngươi nói ngươi bá vương ngạnh thượng cung*, hủy đi trong sạch của người ta, lại không chịu trách nhiệm, làm cho người ta ngàn dặm xa xôi đến đây, còn làm phiền tới phụ thân già cả đưa tới, ngươi cũng thật quá đáng”

“Bá vương ngạnh thượng cung” là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: “Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ.” Lưu Bang cười đáp: “Ta thích đấu trí chứ không đấu sức.” Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chì cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành…

Ý ở đây là chỉ cường bạo, chiếm đoạt, là người ở thế chủ động.

Đầu ta lúc này như khúc gỗ, quay người lại đi vào trong, cũng may có Cừ Cử bên cạnh giúp đõ ta một phen, cho nên ta mới không có trước mặt mọi người mà làm trò cười cho thiên hạ. Ánh mắt ta long lanh, nhìn Cừ Cử chăm chú, gắt gao nắm chặt áo hắn.

“Chàng tin tưởng ta, đúng không. . .”

Cừ Cử bình tĩnh nhìn ta gật đầu, mặt mày sáng chói lóa, rất là chói mắt. Hắn đỡ thắt lưng của ta đi tới hai bước, chợt đứng lại, quay ra phía mọi người, gương mặt trầm ngâm, cả mặt và hai tai đều đỏ ửng.

“Ân, Mật nhi đích xác có bá vương ngạnh thượng cung, bất quá, người bị hủy đi trong sạch chính là ta, cũng may, không có gì, chúng ta ít ngày nữa sẽ thành thân, đến lúc đó rất mong mọi người đến uống một chén rượu mừng”

Nháy mắt thế cục nghịch chuyển, trong đám người phát ra tiếng thét, nhưng sau đó là ùn ùn kéo đến chúc mừng. Ta đứng ở phía sau Cừ Cử, âm thầm đưa tay lau mồ hôi. Hoàn hảo, hoàn hảo, thế nhưng. . . . . ta đâu có hủy đi trong sạch của Cừ Cử? Ta nhớ rõ, ta chỉ đơn thuần hôn hắn một cái, như vậy là hủy đi trong sạch của người khác sao. . . . .

Một chuyến mua sắm tốt đẹp bị hủy như thế, trong Phấn Đại bỗng dưng phát ra mùi thuốc súng

Cừ Cử và Lô Dĩ Ngôn ngồi đối diện nhau trên một cái bàn, ai cũng không chịu nhường ai. Bộ dáng kia nhìn giống như muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ.

Ta đứng ở trong quầy thuốc, một mặt cầm cân cân thuốc, một mặt đưa mắt quan sát hai nam nhân ngoài kia. Tiểu Toàn cùng ‘Sơn dương râu’ đứng hai bên hỗ trợ ta, nhưng lại cũng không chú ý mà lấy nhầm vài vị thuốc. Ta thở dài, cũng thực thiện lương mà bỏ qua cho bọn họ, dù sao ai mà chẳng có tính tò mò, suy bụng ta ra bụng người, ta hiểu bọn họ hiện giờ cũng rất nóng lòng theo dõi diễn biến của hai người đó……

Trận đấu trầm mặc này đấu thẳng một mạch tới trưa, đến lúc tiểu Toàn bưng cơm ra để trên bàn. Ta tưởng bọn họ sẽ không ngồi ăn cùng bàn, nhưng ta rất nhanh liền phát hiện ra mình sai lầm rồi. Khi ta thử thăm dò bọn họ có muốn ăn cơm không, thì cả hai người giống như được giải huyệt, đột nhiên khách khí cười cười đứng lên, ngươi kéo ta mời, lúc này cầm đũa lên.

Ta đột nhiên hiểu được, nam nhân là những người giỏi ngụy trang nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.