Edit: Rika
Đại Ngưu ngẩng đầu nhìn mặt trời đang xuống dần, rốt cục mở miệng nói chuyện. Hắn nói, Mật nhi, sắc trời đã tối, chúng ta đi tìm cái gì ăn trước rồi sau đó mới tới Dược vương phủ. Đề nghị này đương nhiên bị ta phủ quyết, Cừ Cử hiện tại rốt cục như thế nào ta không biêt, ta còn có lòng dạ nào mà ăn với chả uống.
Nhưng, tựa hồ ta cũng không có tư cách yêu cầu Đại Ngưu nhịn đói cùng ta. Cho nên ta chỉ vào một khách điếm bên đường bảo Đại Ngưu tới đó nghỉ ngơi trước, sau đó ta xoay người theo phương hướng cậu nhỏ lúc nãy, nhưng vừa được hai bước ta liền bị Đại Ngưu kéo lại.
Hắn nhìn chăm chú vào mắt ta, sau đó chậm rãi nói “Ngươi từ đó tới giờ cũng chưa nghĩ đây là một âm mưu sao?” Ta nhất thời sửng sốt, không nói nên lời.
“Thời điểm Cừ Cử tiên sinh đi nói là đi tới Liễu gia trang, có phương hướng ngược lại với Tuyên Thành. Còn lá thư này, ngươi thấy người truyền tin tới sao? Tiểu hài tử kia, nó như thế nào xuất hiện ngay đúng lúc chúng ta mới vào thành mà nói cho chúng ta biết người ở Dược vương phủ? Hiển nhiên là đã có người thao túng phía sau, cho đến giờ chúng ta không biết người đó là ai. Sự tình phát triển như thế, chúng ta tự nhiên đi vào bẫy của bọn họ, nếu như ngươi lỗ mãng chấp nhất chạy tới Dược vương phủ, nếu chuyện này là một cái bẫy thì ngươi hoàn toàn trúng kế. Ngươi đã nghĩ tới điều này chưa?”
Ta vân vê góc áo nhìn theo phương hướng đứa nhỏ biến mất, lại nhìn Đại Ngưu, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, tùy ý để Đại Ngưu mang ta tới khách điếm.Đến giờ ta rốt cục đã hiểu vì sao Ngưu bá bá lại phái Đại Ngưu tới bảo hộ ta. Quả thật, có một số việc, không thể dùng vũ lực mà giải quyết được. . . .
Khánh điếm này tên là ‘Khách Lai’, tọa bên cạnh Tuyên Thành, khách nhân đến thuê trọ không nhiều lắm, nhưng ông chủ ở đây cực kỳ hiếu khách. Bởi vậy ta cùng Đại Ngưu chỉ hỏi một chút liền biết được mọi chuyện về Dược vương phủ.
Dược vương phủ từ một trăm năm về trước là địa bàn của Chung Ngô tộc, sau đó vì họ rời đi mà suy tàn. Nhưng bởi vì Chung Ngô Tộc vẫn được mệnh danh là “Gia tộc của Thần linh”, cho nên mọi người trong Tuyên Thành này cũng không dám chiếm mảnh đất đó thành của riêng mình. Có lẽ mọi người đối với Chung Ngô tộc vẫn thập phần tôn sùng, cũng có lẽ sợ thần linh giận chó đánh mèo.
Ta uống một ngụm trà, hướng tới ông chủ miêu tả một chút hình dáng của Cừ Cử, ta nghĩ, nếu Cừ Cử thật sự xảy ra chuyện gì đó ở Tuyên Thành, chắc hẳn ông chủ sẽ có một chút ấn tượng, dù sao, Cừ Cử xuất sắc như vậy, cả người lúc nào cũng tỏa hào quang. . . .Tuy rằng có được một chút tin tức về hắn là cực kỳ nhỏ bé, nhưng ta cảm thấy cần nên thử một lần.
Ai ngờ, ta vừa mới mở miệng hỏi, ông chủ liền cười nói người mà ta hỏi có phải là Cừ Cử?
Ta cùng Đại Ngưu liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó vội vàng gật đầu.
“Ông chủ, ông gặp qua hắn? Mấy ngày gần đây hắn xuất hiện ở đây sao? Hắn có tốt không? Có bị thương không? Còn khỏe chứ?’’
Ông chủ bị ta hỏi vài câu liên tiếp nhất thời không theo kịp. Sau đó ông đưa tay gãi đầu, xấu hổ nở nụ cười nói:
“Hắn đương nhiên là ở Tuyên Thành, ta mở quán tới đây đã sáu năm, mỗi một năm trước khi Tết Thanh Minh tới, hắn luôn đến Tuyên Thành”
Ông chủ nói như thế làm ta có chút mơ hồ. Tiết Thành Minh tới đây thì hẳn là đi tảo mộ, nhưng ta nhớ Cừ Cử nói, thân nhân của hắn đều chôn ở Thiển An cơ mà, hắn vội vã chạy tới Tuyên thành để thăm ai đây?
Ta hơi nhíu mày “Ở Tuyên Thành, hắn có người thân sao?”
Lão bản đem cái khăn màu trắng khoát lên vai, sau đó cộc lốc “phốc” một tiếng “Ai chẳng biết Cừ Cử là một cô nhi, hắn nói hắn và người nhà thất lạc nhau, làm gì có ai”
“Hắn đến Tuyên Thành là vì. . . . .”
Đại Ngưu nhìn thấy bộ dáng mất hồn của ta, thoáng đưa mắt trấn an ta.
Ông chủ một bên thu dọn chén bát trên bàn, một bên không để ý nói “Hắn đến thăm thê tử đã mất”
Bóng đêm dần dần dày đặc, ta tựa vào khung cửa sổ trong khách điếm nhìn bàu trời đêm, gió đêm lạnh lẽo thổi vào người ta, nhưng ta không hề cảm thấy lạnh.
Ông chủ thu dọn xong liền thối lui ra sau quầy tính toán sổ sách, hiển nhiên ông ta không hề phát hiện ra sự dị thường của ta. Trên thực tế ta cũng không có khí lực mà phát hiện ra biểu hiện của ta không dị thường chỗ nào, cả người ta chìm trong nỗi khiếp sợ, ta thương tâm, ta tức giận, tất cả đều dồn vào trong ánh mắt, trong suy nghĩ của ta.
Ta lo lắng hắn bị thương nên mới vội vàng trong đêm băng rừng vượt núi tới cứu hắn, chỉ cầu mong hắn được bình an.
Thế nhưng, hắn lại lừa ta. . .
Hắn nói đi Liễu gia trang bói cho người ta, nhưng trên thực tế hắn lại tới đây bái tế vong thê của hắn.
Ta rốt cục cũng hiểu vì sao đêm hôm đó hắn đã hỏi ta nếu trong lòng hắn có một người khác thì ta sẽ như thế nào? Nguyên lai, hắn đúng là đã cưới vợ,. . . .thế nhưng, thế nhưng ta như thế nào mà đi tranh giành được với người đã khuất?
Đại Ngưu cúi đầu, đầu ngón tay không ngừng vòng vòng trên miệng chén trà, rất là im lặng. Đến lúc ta uống đến chén trà thứ bảy, hắn rốt cục cũng mở miệng nói chuyện
“Mật nhi, ngươi. . . . .”
Ta nháy nháy mắt, hướng tới mỉm cười với Đại Ngưu “Đại Ngưu ca, nếu như ta gả cho ngươi thì thế nào?”
Đại Ngưu hiển nhiên là không chịu được tình huống bất ngờ thế này, tay chân luống cuống làm đổ chén trà, sau đó lại vội vã rót một chén khác, nhưng lại run rẩy không rót được vào chén. Ta nghĩ, cũng thật khó trách hắn, thời điểm ta xuất cố mọi người hận không thể đuổi ta đi cho nhanh, gả cho Đại Ngưu, đó là chuyện cả đời, hắn tất nhiên là không vui, cuộc sống ồn ào náo nhiệt quả thật không phù hợp với con người điềm tĩnh của hắn.
Nhìn biểu tình hoảng hốt của Đại Ngưu, tâm tình của ta rất tốt, vén vạt áo đứng lên.
Đại Ngưu rốt cục cũng bỏ ấm trà xuống, ngẩng đầu khó hiểu nhìn ta “Ngươi đi đâu thế?”
Ta nhìn những vì sao bên ngoài cửa sổ, cười đến thoải mái “Ta đi Dược vương phủ tìm Cừ Cử, ngươi ở lại đi” Nhìn đại Ngưu đang cuống quít đứng dậy, ta liền nói.
Sau khi nói xong, ta ôm túi tiền của mình đi ra ngoài.
Ta nghĩ, bất luận Cừ Cử có thật hay không đã cưới vợ, vô luận trong lòng hắn đối với thê tử đã mất của hắn nhớ mãi không quên, chúng ta nhất định phải đối mặt nói rõ ràng một lần, nếu cứ không rõ ràng như thế này, ta thật không xứng làm thiếu chủ của Linh Dẫn cốc.
Tuyên Thành là một trấn náo nhiệt, trời về đêm nhưng người vẫn đông đúc. Cũng may uy danh của Dược vương phủ khá lớn, tùy tiện túm một người liền có thể hỏi được đường. Cứ như vậy đi qua hai con phố, ta rốt cục cũng nhìn thấy được đại môn của Dược vương phủ.
Đại môn Dược vương phủ được sơn màu đỏ thắm nay đã loang lổ điêu tàn, trên cao treo một tấm biển mạ vàng. Tuy rằng đã hao mòn theo năm tháng nhưng vẫn rất khí phái, cũng không khó tưởng tượng, bộ tộc ta trước kia ở đây, hẳn cũng khá giàu có.
Nhất thời, tâm tình của kẻ ‘nhà giàu mới nổi’ bùng cháy trong lồng ngực ta, ân, tổ tiên ta cũng thật sự rất được.
Dược vương phủ bởi vì nhiều năm không có người ở nên tản ra một ít mùi khó chịu. Trong viện không có người dọn dep nên dây trường xuân mọc đầy, nhìn cũng thật sự rất phong tình.
Ta dạo vài vòng, rốt cục tìm được phía sau có một con đường âm u nho nhỏ, ta nghĩ đây có thể chính là đường ra nghĩa địa. Quả nhiên, xuyên qua một đám cây cối rậm rạp, ta liền nhìn thấy thân ảnh Cừ Cử, toàn thân mặc y phục màu trắng đang ngồi chồm hổm trước một ngôi mộ.
Ánh mắt hắn tràn ngập sự đau thương, cực kỳ giống với cảnh mỗi chiều hoàng hôn, hắn ngồi trong cái lều tranh đưa mắt nhìn xa xăm.
Trong nháy mắt, lòng ta đột nhiên mềm xuống. Lão nhân gia luôn cảm thấy ta là một đứa có tính cách của nam nhi, luôn tùy tiện, không câu nệ tiểu tiết, hiện giờ ta cảm thấy ta cũng không phải là người như thế, chỉ là ta đem giấu đi sự ôm nhu của chính mình, chỉ khi gặp Cừ Cử, ta mới bộc lộ ra.
Cừ Cử cũng không phát hiện ra sự tồn tại của ta, hắn chuyên chú nhìn chằm chằm cái bia mộ mà ta không nhìn thấy được cái tên. Hồi lâu, hắn mới nói, giọng nói khàn khàn.
Hắn nói , A Lê, không cần tiếc nuối, cả đời đau khổ, những yêu hận của chúng ta, rốt cục cũng không thể trọn vẹn.
Hắn nói, A Lê, hắn vội vã tới đây, bởi vì sang năm hắn sẽ cưới ta, ta sẽ là thê tử của hắn.
Hắn nói, hắn rất áy náy, rất đau khổ. . . .
Hắn nói, ta là một nữ hài tử rất đáng yêu, luôn gặp rắc rối, luôn tự cho mình là đúng, nói ta gọi là Mật nhi.
Nghe đến đó, ta rốt cục nhìn không được mà khóc thành tiếng. Cừ Cử cả kinh, ngẩng đầu nhìn ta, kinh ngạc.
“Nha đầu, ngươi. . . . “
Ta không đợi hắn nói xong liền chạy tới ôm chặt hắn.
Tất cả ủy khuất, tất cả khẩn trương, tất cả sự bất an, tất cả khổ sở, tất cả oán hận trong nháy mắt hoàn toàn biến mất không thấy.
Trong lòng ta tràn đầy hạnh phúc, ta nghĩ, cuộc đời này có thể gặp được hắn, ta thật sự không còn gì tiếc nuối nữa.
Có thể khi đó ta còn trẻ hết sức lông bông. Cái tình cảnh tốt đẹp thế này chung quy cũng như hoa sớm nở tối tàn. Những năm tháng sau này, ta dần dần hiểu được, cái gì gọi là viên mãn, cái gì gọi là hoàn mỹ, bất quá cũng chỉ là như hoa trong nước. Thật giống như ta với Cừ Cử, ta vì hắn, mà hắn cũng vì ta. Chúng ta đén từ hai thế giới khác nhau, đến đi không cùng một con đường, không cùng chung một ý nghĩ, cuối cùng khó có thể đi cùng nhau . .. . .