Hoa Đào Bất Thành Kiếp

Chương 46: Chương 46: Nàng chỉ cảm thấy nơi lồng ngực hơi thở bế tắc, không thể thở mạnh được, phút chốc, nàng phun ra một búng máu




Edit: Rika

Hồng tô thủ, hoàng đằng tửu.

Bên ngoài kiệu chiêng trống khua vang, bên trong kiệu lại vắng vẻ dị thường. Ta xốc khăn hỉ lên, nhìn phong cảnh bên ngoài qua cửa sổ nhỏ.

Đây là lần thứ ba ta ngồi kiệu hoa.

Nói cũng thật buồn cười, lần đầu tiên là gả cho Cừ Cử, nhưng vì có A Lê giả nên không thành. Lần thứ hai gả cho Lô Dĩ Ngôn, bởi vì không muốn nên bỏ trốn, lần thứ ba lại là gả cho Trần A Nam, lại nghĩ không biết có chuyện gì sắp xảy ra nữa đây.

Một là người ta yêu, một là người yêu ta, ta thật không có phúc, ta gả trúng một người ta không thương, mà người đó cũng chẳng hề yêu ta, chuyện này cũng thật là trào phúng.

Thành Quý Châu hôm nay rất náo nhiệt, tuy rằng nạn đói chưa được giải quyết triệt để, nhưng mọi người vẫn vui vui vẻ vẻ tới tham dự hôn lễ này, ta nghĩ, chắc hẳn là những năm gần đây Thất Phật Đường đã làm rất nhiều việc tốt. Kiệu hoa đột nhiên hơi nghiêng, người ta không tự chủ ngả về phía sau, khó khăn lắm mới ổn định lại được thân thể.

Hữu Liên đi theo cỗ kiệu hơi nghiêng nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, đang qua cầu”

Từ lúc ta cùng Trần A Nam công bố chuyện kết hôn, Hữu Liên liền gọi ta là tiểu thư. Ta nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy một gã sai vặt tay đang cầm một tấm vải đỏ, nhất tay áp lên đầu thạch sư trên cầu.

“Hắn đang làm cái gì vậy?”

Hữu Liên ngước mắt nhìn cười nói: “Tân nương qua cầu, nhất định phải có hỉ vật gì đó để tế Hà Bá (thần sông), như vậy Hà Bá mới không dám mơ ước tân nương mỹ miều của tân lang”

Ta nghe Hữu Liên nói mà cảm thấy kỳ diệu, ngực cũng không khỏi nhảy lên, thần sông là lần đầu tiên ta nghe nói tới, cũng không biết trong thiên địa có vị Hà Bá này không, nếu lần sau gặp Cừ Cử ta nhất định phải hỏi cho rõ mới được.

Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt ta đột nhiên ngưng lại.

Cừ Cử. . .

“Tiểu thư, xuống cầu rồi, người ổn chứ”

Ta đang ngây ngốc chợt nghe Hữu Liên nói như vậy, liên buông màn kiệu xuống, điều chỉnh lại thân thể. Cỗ kiệu vừa nãy xốc nảy nghiêng nghiêng, giờ rốt cục cũng yên tĩnh trở lại. Không bao lâu liền vững vàng đặt xuống.

Bên ngoài kiệu, bà mối cười hô: “Tân lang đá cửa kiệu”

Ta nghe âm thanh ầm ĩ bên ngoài mà cảm thấy buồn cười, ta và Trần A Nam mặc dù giả thành thân, thế nhưng lễ tiết vẫn phải làm đầy đủ.

Ta nghe cộc cộc ba tiếng, thoáng nhìn thấy đôi giày màu đen đá đá ngoài cửa kiệu, sau đó bà mối vén màn kiệu lên, bảo ta đưa ta ra.

“Tân nương rời kiệu!”

Ta nhàn nhạt cười, thận trọng đưa tay ra nắm tay nàng. Gió lạnh thổi tới, khăn voan bị thổi bay, bà mối liên tục đưa tay đè xuống. Lúc đó mới dắt tay ta tiến vào Thất Phật Đường.

“Ôi chao?”

Nhìn thấy ta đứng tại chỗ bất động, nàng ta đột nhiên kỳ quái hừ một tiếng, khí lực trên tay không khỏi mạnh thêm vài phần.

“Tiểu thư?” Hữu Liên cảm thấy có gì không đúng, lại gần kéo ống tay áo ta. Ta cả kinh, vội vã hoàn hồn.

“A?”

“Tiểu thư, đi vào thôi”

“Ừ”. Ta hốt hoảng đáp lời, giơ chân hướng lên bậc thềm bước đi, nhưng ngay tại lúc này, trong đám người đột nhiên phát ra một giọng nói.

“Chờ một chút!”

Lòng ta trầm xuống.

Thật là chàng sao? Người bên kia ta mới nhìn thấy thật là chàng sao? Tại sao chàng lại đến đây?

Bà mối liên tiếp bị chặn đứng, ngực tựa hồ có chút khó chịu giọng nói không khách khí vang lên: “Công tử. . .”

“Là nàng phải không?” Người đó không nghe bà mối nói, tự hỏi một câu, ta nghe được tiếng bước chân, tựa hồ đã đứng ở sau lưng ta.

Đột nhiên một âm thanh to lớn vang lên.

“Công tử, người làm cái gì vậy? Đây là khăn che tân nương, người không được vén lên. A!”

Ta nghe thấy tiếng thét này, rất nhanh lắc đầu né khỏi tay người nọ, rất tự nhiên té vào trong lòng Trần A Nam. Thân thể Trần A Nam đột nhiên cứng đờ, tiện đà đặt tay lên vai ta, giọng nói thập phần phấn khích.

“Vị huynh đài này, hôm này là ngày đại hỉ của Trần mỗ, rất hân hạnh mời huynh đài ngồi xuống uống một chén rượu nhạt, Trần mỗ tất nhiên rất vui vẻ, thế nhưng huynh đài muốn tới quáy phá hôn lễ, sợ rằng Thất Phật Đường không phải là nơi để huynh đài càn rỡ.”

Ta hơi cúi đầu, ngón tay dưới ống tay áo nắm lại thật chặt. Ngay lúc Trần A Nam nói xong, đôi giày trằng mềm đang di động chợt dừng lại, tiện đa ta liền nghe được âm thanh cười to của người nọ.

“Đại hỉ? Đại hỉ! Hôm nay là đại hỉ của nàng!”

Tiếng nghị luận của mọi người vang ra ngày càng vang dội. Ta mơ hồ nghe Trần A Nam phát ra một tiếng thở dài, tiện đà vung tay lên.

“Người đâu, mời vị nhân huynh này rời khỏi Thất Phật Đường”

Đôi giày vải màu trắng mềm mại vì bị người lôi đi cước bộ có chút lộn xộn. Cừ Cử cao giọng la lên: “Nha đầu, không phải là nàng, không phải là nàng”

Ta cắn môi liếc nhìn đám đệ tự đưa người rời đi, đột nhiên giơ tay nhấc khăn voan ra, lạnh lùng quát: “Dừng tay”

Tất cả mọi người dừng động tác trên tay lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía ta, trong ánh mắt hiện lên tâm tình phức tạp khó có thể nói nên lời. Chỉ có Cừ Cử, đỏ mắt, trên mặt hiện ra một chút vưi vẻ.

“Nha đầu. . .”

Ta nhàn nhạt cười, lôi kéo tay Trần A Nam đi tới trước mặt chàng.

“Có phải ngươi cố tình, thấy đại hỉ của ta, đến đây góp vui phải không. Mới vừa rồi có nhiều chậm trễ, thật xin lỗi, mời vào bên trong”

Trên mặt Cừ Cử hiện lên vẻ sửng sốt, tránh ra khỏi vòng kìm kẹp của đám đệ tử Thất Phật Đường, chậm rãi đứng thẳng người.

“Nàng đây là có ý gì? Chẳng phải nàng đã gả cho ta rồi sao?”

Ta bất đắc dĩ nhún vai.

“Lúc đó tuổi còn nhỏ, thật sự là có yêu ngươi, cũng nghĩ cùng ngươi sống bên nhau trọn đời. Thế nhưng lúc đó chúng ta không có cha mẹ chi mệnh, cũng không có người làm mai mối, ngay cả bái đường cũng chưa làm xong, thế nên, hôm nay ta lấy người khác, cũng chưa tính là tội ác tày trời gì cả”

Cừ Cử trợn tròn mắt, trên mặt hiện lên vẻ không tin, nhìn ta, lại nhìn Trần A Nam. Trong giọng nói hiện lên sự nghi hoặc.

“Không có khả năng, ta không tin, mấy ngày trước chúng ta còn ở trong mật thất sắt,nàng không có khả năng. . .”

Ta lạnh lùng khoát tay áo: “Có cái gì là không thể? Có cần ta cầm cái gương tới cho ngươi soi xem không? Ngươi bây giờ không còn phong độ như trước đây nữa, hơn nữa ngươi cũng không thể bảo vệ được ta, ngay cả người cứu ta ra khỏi mật thất sắt kia cũng không phải là ngươi, vậy ta ở lại bên cạnh ngươi có ích lợi gì?”

Ta lạnh lùng xoay người, nắm chặt tay Trần A Nam.

“Cừ Cử, ta xuất cốc hai năm, cảm ơn ngươi đã đến làm bạn, thế nhưng ta chán ghét cảm giác không chân thật khi ở cùng ngươi, ta rất ích kỷ, ta cũng không dễ dàng tha thứ việc xuất hiện thêm những nữ nhân khác chen vào ta và ngươi. Mà tướng công của ta thì khác, cả đời này, ta và chàng sẽ không có xuất hiện vấn đề này. Nguyện vọng bây giờ của ta chỉ là cứu tộc nhân của mình, sau đó an an tâm tâm làm thiếu phu nhân của Thất Phật Đường.

Ta nhìn sắc mặt Cừ Cử tái nhợt, đuôi lông mày nhướn lên: “Vô luận là cả cuộc đời chỉ yêu một người, yêu thương chăm sóc , không lo cơm áo sinh hoạt, ngươi có thể mang đến cho ta những gì?”

Đôi môi của Cừ Cử lay động: “Nàng là đang trả thù ta sao? Nàng trả thù ta vì A Lê giả mà không tin nàng sao? Nàng trả thù những ngày tháng bị giam ở Lôi Khả không có ta bên cạnh nàng sao? Náng chỉ là không cam lòng có đúng hay không? Đúng hay không?”

Ta ngẩng đầu lên cười ha hả: “Không sai, ta trả thù, thế nhưng ta đột nhiên nghĩ lại, trả thù ngươi cũng không còn ý nghĩa gì nữa cả. Ngươi nhìn lại một chút đi, ngươi còn có gì đáng giá để ta phải trả thù, đáng giá hủy diệt ngươi?”

Cừ Cử nghe ta nói mà từ từ cúi đầu xác định, không ngừng lấy tay vỗ về bạch y gấp nếp, vuốt lại tóc, sau đó vỗ vỗ má, mong đợi nhìn ta.

Trong đám người yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe có người hít khí mạnh. Trong lòng không khống chế được mà đau đớn, thế nhưng trên mặt vẫn phải nở nụ cười thật tươi.

Ở thế gian này, có một số việc chính là như vậy, biết rõ không thể làm nhưng nhất định không thể tránh được, biết không thể dối trá nhưng không làm được, biết rõ không phải như thế nhưng nhất định phải làm cho nó thiên y vô phùng.

Bà mối bĩu môi, vòng qua bên cạnh Cừ Cử, cười ha hả gạt khăn voan xuống, hướng phía dàn nhạc nói.

“Ôi chao, thiệt là, nhạc đâu tấu lên. Thiếu phu nhân, nhanh nhảy qua chậu than”

Ta theo lời cầm cánh tay nàng ta đỡ để nhấc chân lên nhảy qua, lại đột nhiên nghe được tiếng ồn ào sau lưng. Âm thầm nắm chặt tay, bước cuối cùng này phải làm thật nhanh.

“Mau, có ai không, giúp người”. Một âm thanh truyền đến, lộ vẻ lo lắng: “Mau, gọi đại phu”

“Ta đi, ta đi”

“A, nôn ra thật là nhiều máu!”

Thân thể của ta lung lay, Trần A Nam nhanh chóng nắm lấy tay ta từ tay bà mối. Ta chống vào cây cột, chỉ cảm thấy nơi lồng ngực hơi thở bế tắc, không thể thở mạnh được, phút chốc, ta phun ra một búng máu.

“Muội vẫn khỏe chứ?”

Thanh âm lo lắng của Trần A Nam vang lên, đỡ lấy cánh tay ta. Ta nhàn nhạt lắc đầu. Giơ tay lên lau vết máu nơi khóe miệng, nhằm tránh cho mọi người cảm thấy điều gì bất thường.

Đêm đen giơ tay không thấy năm ngón. Ta nằm trên giường nghe âm thanh náo nhiệt ở tiền viện, trong đáy lòng lạnh thấu xương. Hữu Liên đứng một bên coi chừng ta, sợ ta xảy ra chuyện gì không may.

Cánh cửa vang lên tiếng động, ta nghe Trần A Nam đang nhỏ giọng hỏi Hữu Liên: “Thiếu phu nhân đã ngủ chưa?”

Ta chống cánh tay ngồi dậy, hướng Trần A Nam mỉm cười: “Muội chưa ngủ”

Trần A Nam phất tay cho Hữu Liên lui, tỳ nữ trong phòng cũng hành lễ lui xuống hết. Hắn đóng cửa phòng, tỉ mỉ lắng nghe động tĩnh bên ngoài, lúc này mới đến bên cạnh bàn ngồi vào chỗ của mình, uống một hớp trà.

“Bộ dáng này của muội, ngày mai có thể lên đường sao?”

Ta dựa đầu vào tường, đắp chăn bông lên chân, không yên lòng đáp: “Không có gì đáng ngại, huynh đã quên muội là ai sao, là tiên y đó, chẳng lẽ y thuật của muội mà còn có bệnh không chữa được sao?”

Trần A Nam như hiểu rõ gật dầu, chỉ vào cái giường nhỏ phòng ngoài nói: “Không còn sớm nữa, muội nghỉ ngơi đi”. Suy nghĩ một chút rồi từ trong lòng lấy ra một vật đưa cho ta.

“Cái này, là lễ vật tân hôn.”

Gian ngoài vang lên tiếng động rất nhỏ, ta bình tĩnh lại. Ta biếthuynh ấy đã nằm xuống. Ta cho đèn nhỏ lại, lấy tờ giấy Trần A Nam đưa cho ta, trên đó hiện lên hai chữ rõ ràng.

Hưu thư.

Ta mím môi rồi khẽ cười một tiếng, ngực ta không nói ra được sự chua xót. Trước mắt hiện lên bóng dáng Cừ Cử vuốt quần áo ban ngày.

Ta kỳ thực cũng không lừa Cừ Cử. Giữa ta và Trần A Nam, quả thật không tồn tại những vấn đề kia. Bởi vì, ta không thương huynh ấy.

Khẽ thở dài một hơi, ta cẩn thận cất hưu thư vào trong áo, sau đó chậm rãi tiến vào trong chắn. Hồi lâu nhớ ra ta quên mất một việc.

“Trần đại ca, huynh đã ngủ chưa?”

“Chưa”

“Cái này, cám ơn huynh. Trong lòng muội, huynh chính là một người tốt”

Gian ngoài truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng, sau đó là giọng nói ấm áp trầm thấp của Trần A Nam: “Thời gian không còn sớm nữa, ngủ đi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.