Đối với sự rời đi của ta, toàn bộ trong cốc chỉ thiếu điều là không đốt pháo ăn mừng thôi. Làm thiếu chủ Chung Ngô tộc, ta ngoại trừ việc thỉnh thoảng mang theo tiểu Mai, Nhị Cẩu trộm gà bắt chó nướng ăn, ngoại trừ việc từ phía đông thôn xông vào phòng bếp quả phụ, ngoại trừ việc thiêu chết con phượng hoàng trăm năm khó gặp của Quyền thúc, ngoại trừ hồi nhỏ ở trong núi ngẫu nhiên gây ra một cuộc hỗn chiến nho nhỏ, thì thực sự cũng xứng với chúc danh lắm chứ.
Đầu óc của ta vốn thông minh, nhưng dù vậy ta cũng không thể nào hiểu được, vì sao mọi người lại có vẻ vui mừng phấn khởi như cuối cùng cũng đuổi được ôn thần dịch bệnh đó.
Trên đường tiễn ta, tiểu Mai vụng trộn kéo tay ta lặng lẽ nói cho ta biết, cha nàng sau khi biết ta muốn xuất cốc đã vui vẻ cả một buổi tối.
Ta bĩu môi, theo kịch bản thì hễ là người xa quê hương chung quy đều sẽ khóc lóc thảm thiết lắm. Nhưng mà khóc cũng cần phải có cơ hội nha. Vì thế ta trầm mặc không nói, chuẩn bị đem hết sức lực trong người ra để biểu lộ sự bi thương của mình lúc này
Nhị Cẩu lúc này lại túm túm ống tay áo ta, vẻ mặt hắn nghiêm túc muốn ta chờ hắn hai tháng, hắn nói chỉ cần khi hắn đủ mười sáu tuổi sẽ xuất cốc đi tìm ta. Về phần tìm ta làm cái gì, hắn nhỏ giọng nói, hơn nữa đôi mắt thỉnh thoảng đảo qua Tiểu mai.
Hắn nói “Mật Nhi, ngươi bớt giả bộ hồ đồ đi, đến lúc đó nhớ rõ tìm cho ta một mỹ nữ làm lão bà đó”.
Ta nghĩ, không tính đến chuyện hắn nhắc đến mỹ nữ, nếu như công phu của hắn cao một chút, bộ dáng hắn anh tuấn một chút, tri thức của hắn uyên bác một chút, lại nếu như gia cảnh của hắn giàu có một chút nữa, có lẽ ta sẽ yêu thương hắn .
Nhưng mà cuối cùng, khi ta tổng kết lại là, nếu Nhị Cẩu thật sự biến thành như vậy,có lẽ hắn đã không là Nhị Cẩu , có thể là Tam Cẩu hoặc Tứ Cẩu…
Mà cho dù hắn có là Nhị Cẩu, ta cũng rất cảm động, hắn là người duy nhất trong cốc này lưu luyến ta. Lúc này ta nghĩ có lẽ sẽ thực phù hợp hoàn cảnh nếu như ta ôm hắn nói hai ba câu, nhỏ vài giọt nước mắt. Nhưng mà nín hồi lâu, ta phát hiện tuyến lệ của ta thực sự suy yếu rồi, nó ngay cả một giọt nước mắt cũng không chịu ban cho ta. Vì thế, ta có chút xấu hổ chuyển từ ôm thành hành động chụp vai hắn. Theo bàn tay ta rơi xuống, Nhị Cẩu rầu rĩ khụ hai tiếng.
Ân, hắn vẫn quá mức gầy yếu đi…
Cuối cùng thì cũng ra khỏi cốc, ta quay đầu liếc mắt nhìn một lão nhân gia, sau đó không chút do dự mở rộng bước chân theo Tô tỷ tỷ bước đến trước kết giới, rời khỏi cố hương ta đã sống mười lăm năm. Ta rất muốn vẫy vẫy tay, la to hai câu tình cảm: a, tái kiến , cố hương của ta…
Nhưng mà, tòn chưa kịp mở miệng bộc lộ cảm xúc ướt át của mình đã bị con cú hung hãn phía trước phá vỡ, rõ ràng nó đã ở trước cốc đợi lâu lắm rồi, thế nên vừa nhìn thấy chúng ta ra khỏi cốc , liền ở trên không trung vừa lượn hai vòng vừa kêu vài tiếng, sau đó liền đáp xuống đậu trên vai Tô tỷ tỷ .
Tô tỷ tỷ yêu thương vuốt nhẹ cái lưng nó, sau đó liền chú ý tới miếng vải tơ tằm màu đỏ cột trên chân nó, thoáng sửng sốt. Trầm mặc hồi lâu, nàng xoay người nói với ta nói: “Mật Nhi, có thể theo ta về Lôi Khả trước được không?”
Ta không có hỏi nàng Lôi Khả là chỗ nào, cũng không có hỏi nàn có chuyện gì xảy ra. Thế giới này đối với ta mà nói vẫn còn mới tinh, Lôi Khả cũng tốt, Vũ Khả cũng thế, đối với nơi bắt đầu cuộc sống mới của mình ta thấy đâu cũng đều giống nhau, vì thế, ta nhu thuận hướng tới nàng gật gật đầu.
Cứ như vậy, chúng ta trước hết lên đường đến Lôi Khả, ta cũng bắt đầu hướng tới cuộc sống giang hồ mà ta ao ước đã lâu. Nhưng mà ta không nghĩ tới, hành trình đến Lôi Khả của ta sẽ bị một người nhìn chằm chằm như vậy, ta cũng không thể ngờ rằng , chỉ vì yêu cầu bốc đồng muốn xuất cốc của mình lại mang đến kiếp nạn như thế cho tộc nhân của ta. Cho đến rất nhiều năm về sau ta vẫn suy nghĩ, nếu ta không phải thiếu chủ, nếu trưởng lão không đồng ý yêu cầu vô lý đó của ta, như vậy Chung Ngô tộc có phải hay không vẫn là một truyền kỳ trên đời, kéo dài trăm năm.
Nhưng mà, nếu như ta không xuất cốc, chúng ta có lẽ sẽ không thật sự gặp lại nhau…
Vất vả lên đường, chúng ta cuối cũng cũng tới được thành Tần Tương. Ta cũng từ trong miệng Tô tỷ tỷ mà hiểu biết được một số sự tình .
Lôi Khả là một tổ chức, nằm ở thành Tần Tương . Mà nàng là trang chủ của Lôi Khả.
Trước đó quê nhà gặp thiên tai, người nhà của nàng lần lượt chết đi, chỉ còn lại ca ca Vân Thanh Đường mang theo nàng lưu lạc đến tận đây, được lão cung chủ Thất Tinh cung cứu giúp. Sau đó huynh muội hai người dưới sự che chở của lão cung chủ mà mạnh khỏe trưởng thành. Cho đến khi lão cung chủ tạ thế, Đường Vân Thanh liền tiếp nhận vị trí của người, trở thành tân cung chủ của Thất Tinh cung .
Sau đó không lâu, Tô tỷ tỷ liền được tứ công tử tiến của làm Phù dung trang chủ.
Lại sau đó, bọn họ của bọn họ bị một người nữ tử quấy rầy…
Bốn năm trước, đầu xuân ba tháng, Vân Thanh Đường đi thực hiện một nhiệm vụ, ở đoạn thiên nhai cứu được một nữ tử đang hấp hối, sau liền mang theo về thành Tần Tương, bởi vị sợ quân thượng trách tội liền cho nàng ta ở một biệt viện khác của cung nằm ở phía tây thành Tần Tương mà an dưỡng . Thương thế này dưỡng non nửa năm, trong lúc đó, Vân Thanh Đườngcùng nữ tử này âm thầm này sinh tình cảm, vụng trộm mến nhau, Tô tỷ tỷ từ đó luôn coi nàng như tẩu tử (chị dâu). Cho dù như vậy, chuyện ngoài ý muốn vẫn cứ xảy ra…
Nghe nói Quân thượng của Lôi Khả là một người tính tính cực kì tà ác, hắn hàng năm đều tuyển vô số nữ tử dung mạo tuyện sắc vào trong cung, nhưng sau tân hôn lại rất ít người có thể sống sót. Mà Tô tỷ tỷ lại yêu thương người nam nhân này. Thời điểm khi nàng vô cùng kích động cầm bản danh sách tuyển tú trở về, Vân Thanh Đường trầm mặc, tiếp đó huynh muội hai người họ chiến tranh lạnh rất lâu, sau cùng vẫn là Vân Thanh Đường phải nhượng bộ.
Sau đó Vân Thanh Đường lại có nhiệm vụ cần ra ngoài. Tô tỷ tỷ liền chạy đến biệt viện tìm tẩu tử nói chuyện, kết quả trong lúc pha trà, nàng kia bỗng nhiên ngất đi. Tô tỷ tỷ đặc biệt nôn nóng nhưng lại không tìm ra đầu mối, cho đến khi trên ngực cảm nhận nỗi đau xé rách, cúi đầu mới phát hiện khóe miệng nàng kia đang mỉm cười, nàng lay động hai mắt chậm rãi đứng lên, rút xuống chủy thủ cắm trên ngực Tô tỷ tỷ.
“Đừng oán ta, ai kêu ngươi khăng khăng muốn tham gia hội tuyển tú, lại muốn cùng ta tranh đoạt. Chưa tính bộ dạng ngươi thế này, sợ sẽ thực sự trở thành uy hiếp của ta.”
Đây là câu cuối cùng nàng ta nói với Tô tỷ tỷ .
Ở thời điểm Tô tỷ tỷ gần hôn mê, nàng giơ lên đao từng bước lại gần, ở trên mặt Tô tỷ tỷ tàn nhẫn bỏ thêm mấy đao.
Ta đột nhiên nhớ tới Nhị Cẩu từng kể cho ta và Tiểu mai nghe chuyện xưa của Đông Quách tiên sinh* . Có lẽ huynh muội Vân gia chính là Đông Quách tiên sinh đáng thương, mà nàng kia, không thể nghi ngờ chính là một con sói độc ác .
*Đông Quách tiên sinh: ý chỉ việc giúp người hại ta, nhân từ với kẻ xấu
Nghe một đoạn chuyện xưa như vậy tâm tình ta thay đổi rất nhanh. Theo lý, huynh muội Vân gia đối xử với nàng tốt như vậy, nàng là không nên lấy oán trả ơn mới phải .
Ân, đố kỵ thật là một thứ đáng sợ.
Tô tỷ tỷ mang ta vào một tòa thành màu trắng có tên gọi là Lôi Khả . Lúc này chính là vào ngày thứ hai sau khi hội tuyển tú kết thúc, đây cũng chính là ngày đại hỉ của Quân Thượng kia. Toàn bộ Lôi Khả đều trang hoàng bởi màu đỏ. Nhưng mà lúc này, nàng rõ ràng không có tâm tình đi quan tâm xem ai là người dành được vị trí thứ nhất, ai là người may mắn sống sót qua đêm động phòng.
Nàng nói với ta, hiện tại nàng lo lắng nhất chính là huynh trưởng hoàn thành nhiệm vụ trở về. Nàng muốn biết hắn có bình yên vô sự hay không.
Thất Tinh cung quả nhiên là được chạm khắc tinh xảo, phi thường xa hoa. Ta tư nhỏ lớn lên trong cốc, chưa từng thấy kiến trúc nào xa hoa như vậy, trước mắt có rất nhiều điều để khen ngợi, ta giờ chỉ muốn cẩn thận nhìn ngắm thật kĩ, chờ hai tháng sau ta nhất định sẽ đem ra khoe khoang với Nhị cẩu.
Tô tỷ tỷ nhìn Thất Tinh cung trống vắng, liền giữ một gã cung nhân lại hỏi. Không ai nhận ra Tô tỷ tỷ đã thay đổi tướng mạo, mà Vân Thanh Đường bình thường đối với người dưới trong cung yêu cầu cực kì nghiêm khắc, nên cung nhân kia thật sự không dám nói cung chủ nhà hắn ở nơi nào. Mãi đến khi Tô tỷ tỷ lấy ra một khối kim bài vàng rực khắc đóa Phù dung, tên cung nhân kia mới lập tức quỳ gối trên đất khóc lóc cầu khẩn Tô tỷ tỷ cứu cung chủ bọn họ.
Ta vốn còn muốn tìm cơ hội cắn thử khối kim bài kia một cái, xem thử xem thành phần của nó là gì, nhưng bị hắn quỳ như vậy, chân vừa bước được nửa vội vàng thu về. Đảo mắt nhìn phía Tô tỷ tỷ thần sắc lạnh lùng, ta chắc chắn là ta cảm nhận được trên người nàng thoát ra từng tầng khí lạnh, dường như phát ra “Răng rắc răng rắc” tiếng vang.
Ta âm thầm rút cổ, ngoan ngoãn đi theo nàng rời khỏi Thất Tinh cung, sau đó hướng tới tòa nhà phía tây nào đó chạy đi.
Khí hậu thành Tần Tương so với cốc của ta khác biệt. Khí hậu trong cốc bốn mùa đều như mùa xuân, luôn có ánh mặt trời ấm áp. Nhưng mà thành Tần Tương khiến người ta luôn cảm thấy không khí tối tăm âm u. Ta cuối cùng cũng cảm thấy phía sau có ánh mắt cứ nhìn chằm chằm chính mình.
Chỗ biệt uyển của Tô tỷ tỷ tọa lạc tại thành tây thành tần tương , đi thêm một chút sẽ tiến đến ngoại thành. Ta nhìn tấm biển xa hoa trên của mà không tránh khỏi tâm sinh cảm giác hâm mộ.
Thanh đại.
Cái tên bao hàm như vậy, có lẽ không lâu trước đây người ở bên trong nhất định là một nữ tử khuynh quốc khuynh thành. Tô tỷ tỷ một tay dắt ta, một tay nhanh chóng nắm chắc thanh kiếm hoa văn đẹp đẽ trong tay, nhấc tay đẩy mạnh cánh của sơn màu đỏ thắm kia ra.
Một cỗ khí nóng ẩm ướt đập vào mặt. Ta nắm tay Tô tỷ tỷ không khỏi căng thẳng.
“Làm sao vậy?”
“Mùi xác chết.”
Tô tỷ tỷ cả kinh, kiếm trong tay “Ba” một tiếng rơi trên mặt đất.
“Đừng lo lắng, hắn còn chưa có chết.” Vừa dứt lời, ta liền nhìn thấy bóng áo vàng của Tô tỷ tỷ chợt lóe , người đã sớm nhào vào trong viện.
Tạo nghiệt a, tạo nghiệt a. Ta âm thầm niệm một câu “A di đà phật”, cúi người nhặt thanh kiếm rơi trên mặt đất.
Bầu không khí càng thêm nồng mùi. Ta hơi hơi nhăn lại mi, cảm thấy rùng mình.
Nếu ta ngửi không sai, này không phải là ——
Làm sao có thể, thứ này đã sớm tuyệt tích ở trung nguyên , cho dù ở Nam Cương khó tồn tại, làm sao có thể xuất hiện ở trong này?
Trong phòng, Vân Thanh Đường phân biệt hồi lâu mới tin tưởng nữ tử có dung mạo tuyệt thế này chính là muội muội đã mất tích bấy lâu của mình. Ta đứng ở cửa ôm bội kiếm của Tô tỷ tỷ.
“Mật Nhi.” Tô tỷ tỷ lau nước mắt xoay người nhìn ta, trong ánh mắt mong đợi ta tất nhiên là sáng tỏ. Chính là ——
“Ta không có gì đáng ngại.” Vân đường thanh nhiều lần giãy dụa rốt cục ngồi dậy, trên trán che kín rậm rạp mồ hôi.”Chính là thực mệt.”
“Hắn là mất máu quá nhiều.” Ta rảo bước tiến lên cửa đem kiếm đặt ở bàn phía trên. Trên bàn sớm bày một tầng bụi mỏng manh, nghĩ đến có lẽ lâu rồi chưa có người quét dọn. Vân Đường Thanh yêu thích nàng kia như thế hẳn sẽ không cho phép nơi này trở thành chốn hoang vu tiêu điều, chỉ có một cách giải thích duy nhất, chính là hắn đã bị như thế này rất lâu rồi, như vậy, ta còn có thể cứu được hắn không?
Tô tỷ tỷ hoang mang, tỉ mỉ xem xét trên người Vân Đường Thanh nhưng không phát hiện ra vết thương nào. Đó là điều tất nhiên, Tu La gây thương tích từ bên trong cơ mà.
Ta không để ý đến ánh mắt hoang mang khó hiểu của huynh muội Vân gia, từ trong tay nải ta lấy ra một cây cam thảo đưa đến trước mặt Vân Đường Thanh.
“Ăn cái này vào”
Vân Đường Thanh hoang mang nhìn Tô tỷ tỷ, sau đó nửa tin nửa ngờ cầm lấy cây cam thảo mà ăn. Yết hầu lên xuống, ta nghe được âm thanh hắn nuốt xuống. Sau đó ta chờ đợi. Nhưng qua một hồi lâu, Vân Đường Thanh sắc mặt vẫn tái nhợt, mím chặt môi tựa vào bên giường, hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Như thế nào? Chẳng lẽ ta đoán sai rồi? Ngay tại thời điểm ta định buông tha, chóp mũi ta đột nhiên ngửi được mùi máu. Ta bước nhanh đến bên cạnh Vân Đường Thanh, đưa tay ấn bụng của hắn. Vân Đường Thanh giãy dụa nhiều lần, nhưng vẫn không được mà ghé vào méo giường ói ra toàn bộ cam thảo đã nuốt.
“Này ________” Gương mặt Tô tỷ tỷ trắng bệch, nhìn một bãi chất lỏng màu đen, đôi môi run rẩy, nói không nên lời.
“Vân cung chủ hẳn là biết cam thảo sử dụng cho mục đích gì, chỉ sợ người cố nén lại, không muốn cho chúng ta biết” Ta vô tình nói.
Ta tức giận, ta thật không hiểu được, cái dạng nữ tử như thế nào mà đáng giá để cho hắn liều mình bảo hộ. Tô tỷ tỷ đột nhiên mất tích, nàng ta đột nhiên được chọn vào hội tuyển tú, chính bản thân mình thì trúng cổ độc chí mạng, ta tin hắn làm sao lại không biết được?
“Cam thảo có công hiệu đó là nó có thể nghiệm chứng thử người bệnh có trúng cổ độc hay không? Phàm là đem chất lỏng nuốt xuống, nếu như có cổ độc sẽ nôn ra. Ngươi chịu khổ cực như thế, dạ dày quặn đau cũng không chịu nhổ ra, đến tột cùng là ngươi đang bảo vệ cái gì?”
Cha tiểu Mai từng nói qua, tính tình của ta rất ôn hòa, vĩnh viễn không biết tức giận là cái gì, giống như mây trôi nhẹ nhàng trên bầu trời. Lão nhân gia nghe những lời này cũng chỉ nở nụ cười yếu ớt, người nói, thời điểm ta làm một thầy thuốc, thì là lại là một con người rất sắc bén.
Tô tỷ tỷ cùng Vân Đường Thanh đều trầm mặc.
“Có thể giải được không?”
“Có”
Độc Tu La vô sắc vô vị, chính là một hạt ngọc nhỏ, hòa tan trong rượu, theo rượu nhập vào máu, tồn tại trong đó, dựa vào máu người mà phát triển. Bởi vì cổ này lúc còn nhỏ là do người hạ cổ nuôi nấng, vô ý một chút ắc sẽ bị phản phệ, bởi vậy Tu La được xưng là cổ độc ác nhất.
“Giải được cổ này, chỉ có một loại thuốc dẫn” Ta nhìn Vân Đường Thanh đang nhắm chặt hai mắt, gằn từng tiếng nói “Chính là máu của người hạ cổ”
Tô tỷ tỷ nắm chặt hai tay, nhỏ giọng nói muốn ta chiếu cố Vân Đường Thanh, nàng bước tới bên cạnh bàn cầm lấy bội kiếm.
“Không được đi”
Vân Đường Thanh run rẩy mở miệng ngăn cản, Tô tỷ tỷ không hề quay đầu lại, nàng hít vào một hơi thật mạnh rồi nói “Ca, huynh cũng biết vì sao muội lại mất tích lâu như thế, vì sao dung mạo của muội lại thay đổi?” Vân Đường Thanh cắn môi.
“Đó là vì _____”
“Oành”
Ta lắp bắp kinh hãi, Vân Đường Thanh đường đường là một nam nhi cao bảy thước, vậy mà lúc này lại tuyệt vọng quỳ trên mặt đất. Ta cảm thấy mình lúc này như người dư thừa, vô luận huynh muội nhà người ta muốn làm gì, cũng không can hệ với ta.
Ta nhấc chân bước ra ngoài, đứng trong đình viện ngắm cây trúc đào.
Đột nhiên, ta có cảm giác rất kỳ lạ.
Có ai đó cứ nhìn ta chằm chằm?
Ta lập tức quay đầu lại, trong viện không một bóng người, chỉ nghe được tiếng khóc đứt quãng từ trong phòng truyền ra của Tô tỷ tỷ. Thật sự là kỳ lạ . . . .. .
Nghĩ đến quỷ, Nhị Cẩu đã từng nói cho ta quỷ đáng sợ như thế nào, giờ mọi thứ như ùn ùn kéo đến. Một con quỷ lưỡi dài, một con quỷ mắt xanh, một con quỷ không đầu ______ ta muốn lắc đầu cho quên đi, thế nhưng trong phòng lại vang lên một tiếng hét thảm thiết, làm toàn thân ta nổi da gà. Giây lát, ta liền nhận ra đó là âm thanh của Tô tỷ tỷ. Nguy rồi, nhất định đã xảy ra chuyện!
Ta phá cửa vào phòng, lúc này ta thấy Vân Đường Thanh vẫn là tư thế quỳ trên mặt đất, nhưng người thì ngã vào lòng Tô tỷ tỷ. Trong lồng ngực phun ra máu tươi nhiễm đầy áo trắng, ta nghĩ Tu La kia đã muốn thành hình. Ta muốn nhắc Tô tỷ tỷ bảo vệ tâm mạch của hắn, thì lại nghe một tiếng vỡ, lồng ngực Vân Đường Thanh vỡ ra, một con Tu La chui ra từ khe hở. Ta đứng dậy, vội vàng tiếp được hạt châu đó.
Vân Đường Thanh run rẩy, gắt gao nhìn Tô tỷ tỷ.
Mặt Tô tỷ tỷ tái nhợt đến đáng sợ, nàng không ngừng dùng bàn tay trắng nõn che lại lồng ngực đang chảy máu ồ ạt của Vân Đường Thanh, nhưng cũng chỉ phí công.
Nàng gục đầu xuống, giọng nói lạnh như băng.
Ca, huynh an tâm. Ta đã đáp ứng rồi, chỉ cần ta nhớ rõ huynh là ca ca của ta, ta tuyệt đối sẽ không động đến nàng ta.
Trên khuôn mặt tràn đầy máu của Vân Đường Thanh rốt cục cũng nở nụ cười, thật quỷ dị, sau đó hắn chậm rãi nhắm mắt lại, bình yên ra đi.
Đầu xuân, thành Tần Tương tơ liễu phiêu diêu tạo ra một bức rèm hoa, ta cùng Tô tỷ tỷ an tang Vân Đường Thanh xong, sau đó bước đi trên con đường Nam Hạ.
Hạt châu của Tu La được Tô tỷ tỷ làm thành một dây đeo trên cổ, nhắc nhở cừu hận của chính mình, một mặt lại nhắc nhở lời hứa với huynh trưởng đã mất. Ta thấy bộ dáng của tỷ ấy rất là đau lòng, nhưng, chuyện trên giang hồ, đại đa số đều là như thế. Hy vọng, tuyệt vọng, sau đó đem mình vây khốn trong thù hận, khó mà thoát được.
Ta ngồi trên lưng ngựa đưa mắt nhìn Tô tỷ tỷ, sau đó từ biệt, chỉ để lại một trận tơ liễu bay bay. Ta nghĩ, Vân Tiểu Tô tỷ đã chết cùng với Vân Đường Thanh.