Editor: Jesse Tran
Sáng sớm tới trường học, tôi đang ngồi đọc sách.
Bà giáo tiếng Anh ở trước mặt tôi đi qua đi lại, sau đó giọng điệu rất là kỳ quặc nói với tôi, “Có vài người~ trời không cho chút nhan sắc nào nhưng lại cứ nghĩ rằng mình giỏi lắm. Mà không ~ chút nữa người nước ngoài sẽ tới, nhìn em đối phó thế nào.”
Ánh mắt tôi bay qua, nhớ lại một câu đối đáp rất kinh điển, lớn tiếng nói với Vương Thuyết, “Vương Thuyết à ~ tôi cảm thấy, một vài người cứ thích lo lắng chuyện không phải của mình.”
Nói vừa xong, trong lớp vang lên vài tiếng cười buồn bực.
“Cậu lại muốn phách lối.” khuôn mặt Vương Thuyết nghiêm túc, cậu ta lại từ từ xem sách. Khó chịu đáp lại tôi.
Bà giáo tiếng Anh hung hăng trừng mắt, đạp giày cao gót hung hăng bỏ đi.
Vì vậy, tôi lại một lần nữa tiếp nhận ánh mắt như trong lễ rửa tội của mọi người.
Tôi sờ mũi một cái, thật không có gì thú vị.
Không bao lâu, chủ nhiệm lớp đi vào phòng học, “Tô Xán, cô giáo tới. Em đi ra ngoài một chút.”
Ánh mắt tôi sáng lên ~ biểu cảm đáng yêu, rốt cuộc cô đã tới. Thuận tay rút ra “Bài tập” chuẩn bị xong từ tối hôm qua, một phát lao ra khỏi phòng học.
Vừa vào phòng hiệu trưởng, đã nhìn thấy Lynda đáng yêu của tôi rồi.
Tôi thở dài, không ngờ thật không ngờ ~ 10 năm trước Lynda đã trưởng thành như vậy rồi. Khuôn miệng rộng đỏ chói, môi chu ra. Mái tóc ngắn, đôi mắt kẻ đen nên không nhìn thấy biểu cảm gì từ ánh mắt. Cái quần jean trên người thì rách lỗ chỗ. Rõ là. . . . . . Chà~ mẹ nó chứ lau nước miếng ~ thật là thân thiện đáng yêu nha.
Nhìn thấy tôi đi vào, bà giáo tiếng Anh lập tức vô cùng vang dội cùng Lynda hàn huyên, “Lynda ~ chào cháu. Tôi là Lý Huệ, tiếng Anh của tôi không đến mức hoàn hảo, đạt cấp tám đại học chuyên nghiệp. Lần này được gặp cháu quả thực rất vui.” (Các cuộc đối thoại với Lynda đều bằng tiếng Anh, nhưng đều được tác giả viết bằng tiếng Trung.)
Lynda không cả ngước lên, mắt gấu mèo đen sì 0.0 đột nhiên tái đi, thật dọa người. Tôi lĩnh ngộ, uhm ~ đoán chừng là xem thường.
Tự dưng bật dậy, “Bác à~ bây giờ cháu mới lớn, bác bắt cháu phải làm giáo viên, nhàm chán muốn chết. Trừ bác ra, tôi không muốn nói chuyện phiếm với ai cả.”
Ánh mắt hiệu trưởng chuyển hướng, “Không phải ở đây có Tiểu Lý sao? Cô ấy chỉ lớn hơn cháu vài tuổi, làm bạn với cháu không được sao?”
Bà giáo tiếng Anh nghe, mắt càng thêm nét cười như sắp biến thành trăng khuyết đến nơi, “Đúng vậy ~ Lynda, em có sở thích gì?” (Mắt tôi đảo như rang lạc, bà hỏi cái vấn đề như đang luyện nói tiếng Anh vậy, ai tình nguyện nói cơ chứ.)
Quả nhiên, Lynda liếc một cái, “Tôi không phải bạn luyện đọc với chị, đừng đến tìm tôi học tiếng Anh. Phiền chết được. Luyện lại phát âm cho tốt rồi hẵng nói.”
“Hì hì ~”, quả nhiên miệng Lynda không phải độc địa bình thường, nhớ năm đó nếu không phải cùng là hủ nữ với nhau, phát âm nát bét của tôi lúc đó cũng sẽ bị Lynda mắng cho té tát.
Lúc này, bà giáo tiếng Anh cũng hiểu Lynda nói gì, nét mặt hung dữ nhìn tôi.”Hiệu trưởng, hôm nay không phải nói để Tô Xán phỏng vấn sao?”
Hiệu trưởng ngẩng đầu nhìn tôi, “À ~ đây chính là học sinh trường ta, em đến ghế salon phỏng vấn đi.”
Lynda nhai kẹo cao su thổi bong bóng, “Ơ ~ còn có phỏng vấn ạ ~. Vậy cháu phỏng vấn xong thì có thể đi ạ?”
Hiệu trưởng cau mày: “Cháu đừng làm cái bộ dạng kia ~ cẩn thận ta nói cho mẹ cháu. Đưa cháu về nước.”
Tôi cười cười, vô cùng khéo léo đến gần Lynda, sau đó tiến tới bên tai của cô ấy, “Lynda ~ thật ra thì hôm nay cậu ăn mặc như vậy, bá đạo ngây người.”
Lynda cười lên, “Lolita, còn có thể nịnh hót hả. Phát âm nghe cũng lọt tai hơn nhiều.” Sau đó cũng ngồi ngay ngắn, vẻmặt nghiêm túc, “Được, tôi chờ cậu hỏi đấy. Nói đi.”
Tôi đưa lên trong tay chuẩn bị trong một đêm bài tập, “Trường học của chúng tôi là một trường học có lịch sử lâu đời~ nlze.qu;ydo/nn hàng năm tỷ lệ nhập học rất cao.” Tôi bắt đầu giới thiệu bằng tiếng Anh một cách lưu loát phi thường, chuyện cười, đối phó người khác mà nói, từ phát âm đến giọng điệu của tôi đều là người này dạy, làm sao có thể không thuận lỗ tai cơ chứ.
Lynda không chút để ý mở ra tôi giáo án, ánh mắt kia lập tức thoáng qua một tia sáng kỳ dị. Sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt kia như chực rơi nước mắt. Ánh mắt, quả thật còn thân hơn mẹ ruột.
Tôi cười hả hê, ngày hôm qua tôi chuẩn bị bản thảo trong một đêm. Cả đêm tôi chỉnh lý tiểu thuyết BL (boylove) trong trí nhớ rồi phiên dịch thành tiếng Anh, hình ảnh vô cùng sống động, chuyện cười, với tôi chỉ là chuyện nhỏ.
Cô ấy đột nhiên kéo tay tôi, “Ở đâu có cái này?”
Tôi cười, “Tiểu thuyết là phía dưới, tôi phiên dịch.”
Cô ấy càng thêm kích động, “Đàn ông dùng để làm gì?”
Khóe miệng tôi vừa nhếch lên, nhìn ánh mắt thâm trầm hiệu trưởng một chút, run một cái. Dũng cảm trả lời, “Trời sinh đàn ông là để bị chà đạp .”
Lynda gào thét “quang quác”, ôm cổ tôi, “Oa oa oa ~ tôi tìm được tổ chức rồi. Tôi tới Trung Quốc lâu như vậy, cuối cùng hôm nay cũng tìm được tổ chức rùi~ cậu không phải biết đấy, một ngày không có cậu, tôi thật cô đơn, lời tôi nói không ai hiểu.”
Tôi vỗ vỗ lưng của cô ấy, lệ nóng doanh tròng, “Tớ hiểu tớ hiểu.” Vì an ủi nỗi cô đơn của cô ấy, tôi quyết định bán hiệu trưởng, “Cậu cũng đừng đi nha. Cậu biết không? Thật ra thì hiệu trưởng là công đó ~”
Cô ấy lập tức dừng khóc thút thít, ngồi phắt dậy, mắt trừng thật tròn trịa.”Thật á.”
Tôi gật đầu một cái, tài nguyên cùng hưởng, “Còn nữa, tôi phát hiện, cậu ta cùng một đại thúc đẹp trai có jq.” Cô ấy sửng sốt ba giây, đột nhiên ngửa đầu cười dài thiếu chút nữa nằm sấp lên người tôi. Cười đủ rồi cô ấy vỗ vỗ vai tôi, “Đồng chí tốt, không hổ là người trong tổ chức. Tiếp tục quan sát.”
Sau đó nàng vừa quay đầu lại, hướng về phía hiệu trưởng cười một tiếng, “Bác à ~ cháu sẽ ở lại. Cháu muốn làm giáo viên lớp cô nhóc này!”
Nói xong, bà giáo tiếng Anh mặt trắng bệch, hiệu trưởng sửng sốt một chút, chậm ba giây, ánh mắt chuyển hướng, “Được. Như vậy cũng đỡ mất công những người khác làm ầm ĩ. Tiểu Lý ~ cô phải học nhiều hơn nữa. Ngoại ngữ của nhóc con kia còn lưu loát hơn cô.”
Bà giáo tiếng Anh cúi đầu, cắn miệng không lên tiếng.
Tôi lôi kéo tay Lynda, rất là hả hê đi tới trước mặt cô ta, tôi hếch cái bụng, cười khanh khách nhìn cô ta
Đi ra khỏi cửa, Lynda mặt hoài nghi nhìn tôi, “Tôi nói, chị có biết em không?”
Tôi…, cái này nên nói thế nào, vài năm nữa chị mới biết em cơ, hiện tại không biết?
“À. . . . . . Đại khái, kiếp trước quen nhau.”
“Làm sao em biết chị thích cái này?”
Tôi cười cười, “Hủ nữ, là có khí chất riêng. Hôm đó em vừa nhìn thấy ảnh của chị, đã cảm thấy luồng khí chất cường đại đó trên người chị rồi.”
Ánh mắt của Lynda sáng lên, “Không ngờ, chị đã hủ tới mức này rồi hả? Tốt tốt” nói xong, rất là đắc chí chống nạnh cười hả hê. Một lát sau, di@en*dyan khoác bả vai tôi, “Tôi quyết định, từ giờ kết nạp em vào tổ chức hủ nữ. Về sau có gv cùng nhau xem, có av cùng nhau thưởng thức, thế nào?”
Tôi nhìn Lynda với vẻ mặt kích động, trong lòng từ từ dâng lên một sự ấm áp tan chảy. Lynda ~ em xuyên qua thời gian, cũng có thể gặp chị, cũng có thể đi tới bên cạnh chị. Loại tình bạn này, thật sự quá kỳ diệu.
Gật đầu, chậm rãi kéo qua tay của Lynda, “Được ~.” Nói xong, rất là hạnh phúc cùng cô ấy đi về lớp học, đi tới một nửa, không nhịn được hỏi một câu, “Tổ chức hủ nữ đó của chị, có mấy người vậy?”
“Hai ~ em và chị.”
Tôi giật giật khóe miệng. Được rồi, một ngọn lửa nhỏ, cũng có thể đốt cả đồng cỏ.
Nội tâm hủ nữ, là vô cùng mạnh mẽ ~ linh hồn biến thái, là vô cùng tích cực.
“Từ giờ trở đi, bọn tôi muốn phát dương quang đại yy, nhét nam nhân vào mông nam nhân, biến thái tới cùng!” Tôi ưỡn ngực nhìn phương xa, rất là hào tình vạn trượng.
“Uhm!” Lynda xem nhìn tôi, bên trong đôi mắt cũng đầy tia lửa kích tình. Chúng tôi nhìn về phía chân trời xa xa, như đang thưởng thức giang sơn của mình.
“Tôi nói, hai người định đứng ngây ngốc ở đây tới khi nào?” Một âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên phía sau. Tôi quay đầu lại, lập tức buông tay Lynda rất là chân chó chạy tới. Nắm lấy tay Vương Thuyết.
Vương Thuyết nhìn tôi, khóe miệng không tự chủ nhếch lên, cười rất là xuân phong hả hê, “Không tệ, rất tự giác.”
Lynda bày ra biểu cảm không thể tin.”Em muốn phản bội tổ chức của chúng ta!”
Tôi nháy nháy mắt, “Nào có, cậu ta chính là con trai của đại thúc đẹp trai. Áp đảo áp đảo.”
Lynda lập tức bừng tỉnh hiểu ra, nụ cười xán lạn , “Như vậy sao ~ thật tốt. Không hổ là nhân tài kiệt xuất trong tổ chức. Tiếp tục quan sát tiếp tục quan sát.”
Vương Thuyết nhìn tôi, rồi lại nhìn Lynda. Gương mặt không hiểu.
Tôi biết rõ, lúc này tiếng Anh của Tiểu Chính Thái còn chưa tốt như vậy, bây giờ chúng tôi nói tiếng Anh nghe cũng mịt mờ, lieqiudoon tốc độ còn nhanh như vậy, cậu ta nghe hiểu mới là chuyện lạ.
“Tiếng Anh của cậu lưu loát vậy sao. Tớ lo lắng vô ích.”
Tôi ngẩng đầu lên, bộ dạng tiểu nhân đắc chí “Đó là ~ tiếng Anh của tôi, khiến cậu lo lắng, cậu nên lo lắng cho cậu trước đi, hừ. Chúng tôi nói chuyện, cậu nghe không hiểu chứ gì? Hắc hắc he he. . . . . .”
Vương Thuyết nhìn tôi, “Hừ!”
Hất tay tôi ra, một mình đi vào phòng học.
“Ơ ~ cậu ta quả thực có khí chất.” Lynda lại gần.
Tôi nhìn trời, thở dài một hơi, “Aizzz ~ có lúc, yêu một người thật tài tình, đúng là một loại bất hạnh. Hết cách rồi, ai bảo tôi đây đáng yêu như vậy, lại còn giỏi giang nữa chứ, quả thật làm khó cậu ta.”
Quay đầu lại, trông mặt Lynda thật ngàn chấm.
Tôi cười quyến rũ, ném qua ánh mắt mê hoặc, “Sweetheart, đi, trở về phòng học nào. Trong lớp có rất nhiều Tiểu Chính Thái chờ ngươi từ từ thưởng lãm ~
“Lời này vừa thốt ra xong, thân thể Lynda chấn động, lập tức chạy về phía phòng học: “Ha ha ~ Tiểu Chính Thái của chị, chờ chị, chị tới đây~”
. . . . . .