Hoa Đào Rực Rỡ

Chương 53: Chương 53




Trong phòng thẩm vấn đồng công an, Đinh Ký và Đinh Kiêu đang gặp gỡ với cảnh sát phụ trách vụ án này, viên cảnh sát nói cho anh biết, Mạnh Tiểu Bạch dính dáng đến một vụ hối lộ, một viên quan chính phủ bị bắt, mà công trình của anh ta ký kết với Mạnh Tiểu Bạch.

”Bây giờ chúng tôi chỉ là tiến hành tra hỏi theo thông lệ với Mạnh Vân Tùng thôi, vì lời khai của anh ta có giá trị rất lớn nên việc điều tra chúng tôi không thể công khai được, mong các anh hiểu cho.” Viên cảnh sát đối với việc tra hỏi Mạnh Tiểu Bạch giữ kín như bưng.

Hai anh em nhà họ Đinh thầm than trong lòng, tên Mạnh Tiểu Bạch đó lần này đúng là gặp phải phiền toái lớn rồi.

Vì tìm hiểu thêm về vụ án, Đinh Ký tìm Hình Lịch Dương là bạn học cũ của anh đang làm trong viện cảnh sát, viên quan chính phủ bị điều tra hay vụ án của Mạnh Tiểu Bạch anh ta cũng có tham gia.

Hình Lịch Dương là bạn học đại học của Đinh Ký, quan hệ của hai người rất thân, vì vậy khi hai anh em đến đối đãi rất nhiệt tình, những gì anh ta biết đều nói hết, tình hình trước mắt đã nắm được hết bằng chứng, những tài sản không rõ nguồn gốc của viên quan kia ông ta cũng đã khai báo là do các xí nghiệp hối lộ, công ty Mạnh Tiểu Bạch dù không ở trong nhóm đó nhưng dù sao cũng có công trình do viên quan đó làm chủ, nên cũng bị điều tra.

Cứ như vậy, hai anh em nhà họ Đinh cũng hiểu rõ được bảy tám phần, tên Mạnh Tiểu Bạch đó nếu như có thật sự hối lộ thì cũng không để lại nhược điểm gì để cho người ta nắm được, ngay từ lúc viên quan đó gặp chuyện nó cũng anh đã tiêu hủy tất cả chứng cứ, cho nên khi bị viện kiểm sát điều tra nhưng cũng không nắm được chứng cứ chính xác.

Từ trong phòng làm việc của Hình Lịch Dương đi ra, Đinh Kiêu lặng lẽ hỏi em họ: “Chúng ta có cần mời bạn học em một bữa cơm để anh ta quan tâm hơn với Tiểu Bạch không?”

Đinh Ký lắc đầu, : “Không cần, quan hệ của em và anh ta tốt lắm, với lại, anh là anh rể của Mạnh Tiểu Bạch, nếu bây giờ anh mời anh ta anh ta cũng không đi, đừng làm cho người ta lại thành vi phạm pháp luật.”

Đinh Kiêu nghĩ cũng phảo, Hình Lịch Dương là kiểm soát trưởng mà mình lại là anh rể của người anh ta đang điều tra, để tránh nghi ngờ anh ta cũng sẽ không nhận lời mời cùng anh ăn cơm, có thể nói cho bọn họ biết tình hình vụ án cũng đã là nể mặt Đinh Ký lắm rồi.

Điều duy nhất khiến Đinh Kiêu thấy an lòn, cảm ơn trời đất đó chính là Mạnh Tiểu Bạch đã thông minh biết bảo vệ chính mình, nhưng Đinh Kiêu cũng không ngay lập tức cứu nó ra ngoài, anh cảm thấy cần phải nhân cơ hội này để dạy dỗ lại Mạnh Tiểu Bạch, để cho nó biết về sau không được to gan lớn mật như vậy nữa, lần này gặp may không có nghĩa là những lần sau cũng gặp được may mắn như vậy nữa.

Chiều hôm đó, khi Đinh Kiêu đang cùng bạn cưỡi ngựa trong trường đua thì nhận được một cuộc điện thoại lạ, đối phương tự nhận là một cảnh sát tuần tra, nói với Đinh Kiêu là con trai anh Tung Tung đi lạc ở sân chơi, không tìm được mẹ, may là trên người nó có giấy tờ tùy thân phía trên có số điện thoại của cha mẹ.

Vừa nghe nói con trai bị đi lạc, Đinh Kiêu lo lắng vội vàng lái xe đến sân chơi, quả nhiên ở đồn công an thấy con trai anh đang ngồi đó khóc thút thít, đau lòng chạy đến ông lấy con vừa trách mắng vừa ôm hôn rối rít.

Cục thịt này chính là bảo bối của nhà bọn họ, là sinh mạng của cả nhà họ, nếu nó mất tích chắc mọi người lo lắng muốn chết.

“Nói cho ba biết, tại sao lại lạc mẹ?” Đinh Kiêu ổn định tâm thần, hỏi con trai. Tung Tung vừa khóc vừa nói, Đinh Kiêu một câu nghe cũng không hiểu, chỉ đành gọi điện thoại cho Vân Cẩn, nói cho cô biết đã tìm được con trai.

Chỉ chốc lát sai, Vân Cẩn đã chạy vào đồn công an, thấy hai cha con, lo lắng trong lòng cũng vơi xuống, không nói một câu đi đến, ôm con lên đánh vào mông nhỏ của nó, vừa mắng vừa đánh.

Tunng Tung nhất thời gào khóc, tránh mẹ trốn vào sau lưng ba.

Đinh Kiêu vội vàng ngăn Vân Cẩn: “Em làm gì đấy, làm sao vừa vào đã đánh con?” trách cứ cô nhưng khi nhìn thấy hai mắt sưng đỏ của Vân Cẩn cũng biết là cô đã khóc rất nhiều.

Vân Cẩn giải thích Đinh Kiêu mới biết được Tung Tung thừa lúc mẹ đi mua bắp rang bơ chạy đến khu nhà đồ chơi, chờ Vân Cẩn quay lại đã không nhìn thấy con đâu.

Tung Tung không tìm được mẹ, vừa đi vừa khóc, kết quả là gặp được một người đàn ông không tốt muốn mang nó ra ngoài, nhưng Tung Tunng thấy chú đó không quen biết nên không chịu đi cùng, người đó vấn ôm lấy nó đi ra ngoài, Tung Tung khóc suốt nên đã gây chú ý của mấy cảnh sát đi tuần tra.

Người cảnh sát tuần tra có kinh nghiệm nên vừa nhìn người kia đã biết không phải là phụ huynh của Tung Tung, dẫn nó đến đồn công an, hơn nữa hỏi thăm Tung Tung, Tung Tung lại lấy thẻ đeo vườn trẻ cho cảnh sát tuần tra, cảnh sát gọi điện cho Vân Cẩn không được mới gọi cho Đinh Kiêu.

Tung Tung khóc lớn: “Mẹ xấu…ô…ô …mẹ xấu.”

Đinh Kiêu nhìn rất đau lòng, lại ngăn Vân Cẩn đánh con, ôm Tung Tung vào trong ngực: “Tung Tung mới hơn ba tuổi, trẻ con không hiểu chuyện, nếu như mất tích rồi, em còn có thể nổi giận với nó được không? Em có gì không vừa lòng với anh thì nói chứ đừng mượn chuyện này mà đánh con anh.”

Vân Cẩn cũng khóc, tìm con hơn một tiếng đồng hồ, đi hỏi khắp mọi nơi, chạy dời cả chân mà vẫn chưa tìm được con, gặp ai cũng hỏi có nhìn thấy Tung Tung không, cô sắp điên lên rồi, nếu con trai mà mất tích cô cũng không muốn sống nữa.

Cũng may Đinh Kiêu gọi điện nói tìm được con rồi, mới khiến cô không lo lắng nữa, thấy con trai, không kìm nén được uất ức và tức giận trong người, mới không suy nghĩ gì mà dánh nó mấy cái, ai ngờ lại bị Đinh Kiêu trách cứ.

Đinh Kiêu nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc lóc, ở một bên nói: “Đừng khóc, trời tối rồi, mau về nhà thôi.” Lúc này Vân Cẩn mới ngừng khóc, cùng Đinh Kiêu dời đi.

Đinh Kiêu ôm con đi phía trước, Vân Cẩn theo phía sau, Đinh Kiêu thấy cô đi rất chậm, nghi ngờ hỏi: “Em làm sao đấy? Có phải chạy nhiều quá nên đau chân?” Vân Cẩn gật đầu một cái.

“ Vậy anh đi chậm một chút đợi em.” Đinh Kiêu thả chậm bước chân.

Trong nhà, Đinh Kiêu tự mình xuống bếp làm cơm tối cho hai mẹ con.

Nhìn Tung Tung cầm thìa xúc cơm rang trứng ăn, người làm cha cảm thấy thật vui mừng, khả năng tự lo cho mình của Tung Tung nhiều hơn những đứa trẻ cùng lứa tuổi, có thể tự mình ăn cơm, đúng là không phụ sự dạy dỗ của mẹ nó.

Đến nhà vệ sinh vắt một chiếc khăn nóng, Đinh Kiêu tỉ mỉ lau mặt cho con, lại cầm khăn bảo Tung Tung đến lau mặt cho mẹ, Tung Tung nghe lời cầm khăn mặt đi đến trước mặt mẹ, kéo tay áo: “Mẹ, mẹ đừng khóc …”

Vân Cẩn nhìn thấy trên hàng mi dài của con trai còn đọng lại giọt nước, trong lòng lại đau, ôm chặt lấy con trai, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó: “Về sau con không thể chạy lung tung nữa, làm mẹ lo muốn chết.”

“Mẹ, về sau con sẽ nghe lời mẹ.” Tung Tung chu cái miệng nhỏ nhắn của mình trực khóc, thấy ba đang nhìn mình thì không thèm để ý gì nữa khóc lên.

Ăn xong thịt bò chua cay và khoai tây chiên Đinh Kiêu làm, cảm thấy mùi vị cũng không tệ, Vân Cẩn liếc anh một cái: “Anh biết làm thức ăn hả? Học được khi nào đó?”

Đinh Kiêu cũng không chấp lời giễu cợt của cô chỉ nói: “Lúc ở bộ đội có biết làm một chút, tuy không làm được những món cao cấp nhưng xào nấu vài món đơn giản thì cũng biết.”

“Vậy tại sao trước đây không bao giờ thấy anh xuống bếp?” Vân Cẩn vặn hỏi lại. Đinh Kiêu trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Không phải có em rồi sao.”

Một câu nói bình thường nhưng trong lòng Vân Cẩn lại cảm thấy rung động, điều này khiến cô cảm thấy, Đinh Kiêu quá lệ thuộc vào cô, bởi vì có cô nên anh an tâm không cần làm gì cả, trước đây cô cảm thấy anh lười, nhưng nếu nhìn ở góc độ khác là do thói quen anh lệ thuộc vào cô.

Vân Cẩn ngồi trên ghế sofa, Đinh Kiêu đến nhà tắm lấy một chậu nước nóng đặt trước mặt cô, để cho cô ngâm chân.

“Trước đây khi anh còn ở bộ đội, phải chạy việt dã 10km, lòng bàn chân bị ma sát mà chầy xước, đội trưởng sẽ tìm thảo dược cho bọn anh ngâm chân, vừa có thể thư giãn mà lại lưu thông máu, nước không quá nóng em mau ngâm chân đi.”

Trừ khi mang thai, cho đến bây giờ Vân Cẩn cũng chưa được hưởng thụ anh đối xử như vậy, Vân Cẩn cởi giày, ngâm chân mình trong nước nóng, thấy Đinh Kiêu đang đút mì cho con ăn, hốc mắt lại ẩm ướt.

Nhớ lại tình hình buổi chiều, đúng là một ác mộng, thời điểm không tìm được Tung Tung, trong đầu cô nghĩ đến chính là gọi điện thoại cho anh, cảm giác chỉ cần gọi anh đến nhất định sẽ tìm thấy con.

Không thể không thừa nhận, phụ nữ luôn có những lúc mềm yếu, cần có một bờ vai để dựa vào, nhất là khi gặp phải chuyện lớn, thần kinh hốt hoảng, trước đây người trong nhà luôn nói cô quyết đoán, cô cũng cảm thấy mình có thể đối mặt được với tất cả mọi chuyện, nhưng trải qua chuyện của Tiểu Bạch và Tung Tung cô mới bết, có người để dựa vào là chuyện tốt như thế nào.

Nhìn người mà cô vừa yêu vừa hận đang ở trước mặt, Vân Cẩn lại lặng lẽ chuyển tầm mắt vào chậu nước ngâm chân, lấy hết dũng khí để nói chuyện với anh thì lại thấy anh đang nói chuyện với con.

“Con trai, ba về nhà bà nội rồi, chào tạm biệt ba cái nào.” Đinh Kiêu giơ mặt về phía Tung Tung, Tung Tung cũng rất nghe lời hôn ba một cái nói hẹn gặp lại.

“Anh đi đây, chuyện của Tiểu Bạch đã không còn gì phải lo nữa, qua vài ngày nữa sẽ được thả ra.” Đinh Kiêu trước khi đi nói qua một chút tình hình của em trai với Vân Cẩn.

“Cảm ơn anh đã giúp nhà em giải quyết chuyện này.” Vân Cẩn cảm ơn tự đáy lòng. Đinh Kiêu đưa mắt nhìn cô mấy giây, cười khổ một tiếng : “Em nên cảm ơn Tung Tung đi, ai bảo Tiểu Bạch là cậu của nó.” Nói xong anh đẩy cửa đi ra ngoài.

Vân Cẩn nghe thấy âm thanh đóng cửa, trong lòng có chút hối hận, không biết câu nói vừa rồi có làm tổn thương anh không, giữa hai người bọn họ cần gì phải nói những lời cảm ơn khách sáo như vậy, Đinh Kiêu giúp cô như vậy cũng không phải là vì câu cảm ơn.

Thật giống như lời một bài hát nào đi, hai người thân mật nhau, là do họ muốn chứng minh những thương tổn của bọn họ?

“Mẹ, làm sao mẹ lại khóc? Ba đánh mẹ à? Để con giúp mẹ đánh ba nha.” Tung Tung thấy mẹ như vậy, chạy đến hỏi thăm.

Vân Cẩn miễn cưỡng cười một tiếng, “ Mẹ không khóc, ba cũng không đánh mẹ, làm sao ba có thể đánh mẹ chứ, bảo bối, con đến nhà tắm cầm giúp mẹ cái khăn, mẹ muốn cái khăn màu xanh dương nha.”

“Vâng.” Tung Tung nghe lời chạy đến nhà tắm, tìm được chiếc khăn màu xanh dương mẹ hay dùng chạy đến đưa cho cô. Vân Cẩn thấy nó kéo cái khăn trên mặt đất, cười nói: “ Con trai, khăn lông phải cầm trên tay, không được kéo trên mặt đất như vậy, kéo trên đất sẽ bị bẩn mất.”

Lần nay con trai ngoài ý muốn bị lạc đươc, khiến Đinh Kiêu rất sợ, trong lòng tính toán cần phải làm cho nói một cái định vị GPRS đeo lên cổ, về sau mỗi lần ra khỏi cửa đều phải đeo tránh cho nó chạy lung tung rồi lại đi lạc làm người lớn lo lắng.

Trong trại tạm giam, Mạnh Tiểu Bạch ngồi trong đó một tháng cuối cùng cũng được thả ra, đang sắp xếp quần áo, Mạnh Tiểu Bạch đi ra cổng chính trại tạm giam, ngẩng đầu nhìn những ngôi nhà ngói của Bắc Kinh, trong lòng sinh ra cảm khái, coi như vừa trải qua một kiếp nạn, cuối cùng cũng bình an.

Có anh rể và em rể, anh biết mình sẽ không xảy ra chuyện gì, cùng lắm là phá sản, nhưng một tháng trong này anh đã niệm ra nhiều điều, có một số việc cần làm có chừng mực, chơi đùa lâu quá có ngày sẽ gặp quả báo, lại nói dựa vào người khác có thể dựa vào cả đời không?

Mạnh Tiểu Bạch hạ quyết tâm, phải vươn lên trở thành một gốc cây đại thụ, không hề dựa vào sự che trở của người khác, chính mình phải có bản lĩnh thì đó mới là bản lĩnh thực sự. Một tháng này anh ở trong trại giam, cũng làm quen được với tất cả cảnh sát ở trong đó.

Xa xa nhìn thấy Vân Cẩn đang bước xuống từ một chiếc xe phía đối diện, trong lòng Mạnh Tiểu Bạch nóng lên, dù thế nào đi chăng nữa, chị mình vẫn là chị mình, sau này phải đối thật tốt với chị, tương lai cha mẹ không còn, hai chị em cũng chỉ có thể dựa vào nhau.

Nào biết, Mạnh Tiểu Bạch vừa đến gần đã bị chị mình cho một cái tát thật mạnh.

Mạnh Tiểu Bạch bị đánh mà không hiểu tại sao, nhưng anh cũng không dám phản kháng, cúi đầu không nói tiếng nào, bây giờ anh là người khiến mọi người lo lắng, làm tan vỡ niềm tin của bà ngoại của ba mẹ và cả của chị nữa, trong lòng anh cũng cảm thấy mình là một tên khốn khiếp, chị đánh mình như vậy là còn nhẹ.

Hai mắt Vân Cẩn đẫm lệ, hận không rèn sắt thành thép người em trai không có tiền đồ này, một tháng không thấy, khuôn mặt nó tuy có chút tiều tụy nhưng tinh thần vẫn tốt, có thể thấy nó ở trong đó cũng không phải lo nghĩ gì, trong lòng lại càng thêm tức giận.

Trong chuyện này cô thiếu anh em Đinh Kiêu, Đinh Ký cái nhân tình, trong lòng cô biết rất rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.