Type: LDMhiNhi
Đêm khuya yên ắng, Cận Hoài Lý ngồi trước bàn làm việc, đọc bản ghi chép lời khai.
Khi đó một trong hai người đang tập luyện nói Đới Chính Hàm rất kiêu căng, yêu cầu như nắm giữ cả ban nhạc.
Tình cảm giữa anh ta và Hà Tử Quân rất tốt đẹp. Sức khoẻ của Hà Tử Quân không tốt, có chuyện gì Đới Chính Hàm đều giúp đỡ.
Đới Chính Hàm có mấy bài hát không tệ, còn lại thì rất bình thường, khả năng phát huy cũng được coi là ổn định.
Khi Vinh Đông chết, người này chưa tham gia vào ban nhạc nên muốn tìm hiểu thông tin về Vinh Đông từ người này là không thể.
Còn thành viên tập luyện còn lại thì đánh giá Đới Chính Hàm cao hơn nhiều.
Người này nói, Đới Chính Hàm là một người rất tốt, tính cách cởi mở rộng rãi, là một người có tài toàn diện trong âm nhạc. Vinh Đông và Đới
Chính Hàm là anh em tốt, hai người đều là người tỉnh khác, Đới Chính Hàm tới Thuật Phong trước Vinh Đông. Khi Vinh Đông còn sống, họ hay cùng
nhau bàn bạc để sáng tác nhạc. Còn về việc trong hai người ai giỏi hơn
ai thì người này cho rằng khó có thể đánh giá. Liên quan tới cái chết
của Vinh Đông, người này nói không biết rõ.
Còn lời khai của
người đi cùng nhà sản xuất, trực tiếp chứng kiến Hà Tử Quân và Phùng
Phàm cãi vã thì khá giống với người đầu tiên, cảm thấy khả năng âm nhạc
của Đới Chính Hàm từng có thời đứng trên đỉnh cao nhưng không ổn định.
Người này cũng khẳng định trong ban nhạc cũ, quan hệ giữa Đới Chính Hàm
và Vinh Đông là tốt nhất, còn Vinh Đông và Phùng Phàm chỉ qua lại bình
thường, coi như có quan hệ hợp tác.
Cận Hoài Lý đặc biệt lưu ý
tới lời khai của Phùng Phàm. Phùng Phàm lại không nói rõ chuyện Đới
Chính Hàm sao chép, chỉ nhắc tới chuyện khi Vinh Đông còn sống, từng
nhìn thấy một bản nhạc của Vinh Đông khá giống với một bài hát sau này
được Đới Chính Hàm công bố.
Những lời khai như
thật như giả khiến người ta cảm thấy cực kỳ mơ hồ. Cận Hoài Lý gõ tay
lên bàn. Trực giác nói với anh rằng, sự mẫn cảm của mình có mối liên
quan nào đó tới hai chữ “sao chép”.
Hà Tử Quân đóng vai trò gì trong vụ án này? Cô ta có mối quan hệ nào với Vinh Đông không?
…….
Tầng tầng nghi vấn như lớp màng nhện khiến người ta ngạt thở. Cận Hoài Lý
trằn trọc nghĩ suốt một đêm, cũng không nghĩ ra vấn đề.
Sáng sớm, một cuộc điện thoại gấp gáp đánh thức anh khỏi giấc mộng. Anh nhận điện thoại, rồi giật bắn mình.
Vạn Phong đi tới hiện trường vụ án tìm kiếm manh mối, suýt chút nữa rơi xuống đất mà chết.
Sau khi gọi điện cho Nguyễn Lập Đông hẹn gặp ở bệnh viện, anh khoác một
chiếc áo rồi ra khỏi nhà, trong lòng thầm nghĩ: Sao có thể trùng hợp như vậy, ở nơi Đới Chính Hàm tử vong, Vạn Phong cũng suýt xảy ra chuyện.
Cũng may Vạn Phong chỉ bị thương ngoài da. Khi Cận Hoài Lý tới, y tá đang băng bó vết thương cho anh ta.
Trông thấy Cận Hoài Lý, anh ta liền xị mặt: “Muốn tới quan sát hiện trường, ai ngờ lại dính phải chuyện này”.
“Vạn Phong, anh cũng quá ngốc đi, đã biết chỗ đó từng xảy ra chuyện mà vẫn
sấn vào.” Nguyễn Lập Đông bới móc một cách thương tâm.
“Tôi đâu
có sấn tới, nhưng chẳng hiểu sao, đoạn dây thép đó lại bị tuột, tôi còn
chưa dựa hẳn vào đó cơ mà!” Vạn Phong khoát tay ấm ức, có thể vì động
tới vết thương, anh ta lập tức kêu “ui da” một tiếng.
Tuột ra? Cận Hoài Lý chống cằm, bắt đầu suy nghĩ.
Trong lúc chưa có đầu mối gì, một cảnh sát vội vã đi vào phòng, “Báo cáo đội trưởng!”.
Sau một hồi lắng nghe, biểu cảm quái dị ban đầu trên gương mặt Vạn Phong đã chuyển hoá thành sửng sốt, “Giáo sư Cận, từng có người động tay động
chân vào đoạn dây thép đó”.
“Điều này rất dễ giải thích mà. Hung thủ muốn giết người.”
“Nhưng hướng mà nạn nhân rơi xuống lại là một hướng khác…” Dường như bị vấn đề hóc búa này trói chặt, Vạn Phong hoàn toàn nhăn tít mặt mày.
Ngược lại, một hy vọng ngay lúc này đây lại đang sáng lên trong đầu Cận Hoài Lý.
“Có hình ảnh bố cục nơi xảy ra án mạng không?”
“Làm… Làm gì ạ? Hiện không nằm trong tay tôi, nhưng có ở Cục.” Giật mình vì
thái độ nghiêm túc đột ngột của Cận Hoài Lý, Vạn Phong nói hơi lắp bắp.
“Chính là trường quay ở tầng hai đó ư? Em còn nhớ, em vẽ cho anh.”
Nguyễn Lập Đông háo hức giơ tay lên.
Chẳng bao lâu sau, một bức tranh giống như bản vẽ mặt bằng đã được hoàn thành.
Cận Hoài Lý chỉ vào vị trí trước tấm phông nền: “Ở đây không có thứ gì sao?”.
“Không có, đó là trần trống, có thể có gì được chứ?”
“Đáng nhẽ phải có một ô cửa sổ chứ.”
“Đúng vậy, chỗ đó đúng là có thật, xem trí nhớ của em này, sao lại quên mất
em từng đứng ở đó quan sát người ta ghi hình chứ?” Nguyễn Lập Đông sầu
não gõ tay lên đầu, lập tức vẽ thêm một khung cửa sổ lên giấy.
Thế là đúng rồi.
“Tôi biết hung thủ giết người bằng cách nào rồi. Mặc dù quá trình thực hiện
so với kế hoạch ban đầu có chút sai lệch.” Cận Hoài Lý lẩm bẩm.
“Rốt cuộc anh đang nói gì vậy?” Nguyễn Lập Đông sốt ruột giậm chân.
“Chính Vạn Phong đã cho anh linh cảm.” Anh ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Vạn Phong.
“Tôi ư?”
“Chính là anh.”
Con người ta lúc sợ hãi sẽ vô thức lùi về sau, hung thủ lợi dụng chính điểm này để lên kế hoạch giết người.
“Tức là nạn nhân nhìn thấy thứ gì đó khiến anh ta sợ hãi bèn lùi về sau.
Nhưng cũng không đúng, khi chết, mặt của Đới Chính Hàm hướng sấp xuống
dưới, vị trí tử vong không đúng mà?” Vạn Phong vò đầu, cảm thấy cực kỳ
khó hiểu.
“Nếu anh ta không sợ thì sao?”
“Anh ta đi thắng tới là muốn bắt lấy một thứ gì đó…” Thẳng tiến theo hướng tư duy của
Cận Hoài Lý, một tia sáng loé lên trong đầu Nguyễn Lập Đông: “Vinh
Đông!”.
Cận Hoài Lý cảm thấy muốn tìm ra chân tướng, họ buộc phải điều tra về người tên Vinh Đông này.
Một ngày sau, tại một chung cư nào đó ở quận Phổ Dương, Vạn Phong gõ cửa
một gia đình. Phải rất lâu sau mới có tiếng người chậm rãi từ trong vọng ra.
“Gấp gì chứ, cá sắp được rồi.”
Cánh cửa chống trộm
được mở ra, một bà lãi với mái tóc xoăn bạc trắng xuất hiện trong tầm
mắt. Bà ấy nhìn những người đứng ngoài cửa với vẻ kỳ lạ, “Các người là
ai?”.
Vạn Phong nói rõ thân phận, bà ấy “ồ” lên một tiếng rồi để họ vào.
Đây là mẹ Vinh Đông, giờ đây đang ngồi trên chiếc sô pha cũ kỹ gạt nước
mắt, “Lúc đó Vinh Đông không có việc làm, nói muốn ra ngoài xông xáo,
vừa hay ở Thuật Phong nó có một người bạn chơi rất được. Mặc dù tôi làm
ngành giáo nhưng không thích quá bó buộc con cái nên đã để nó đi. Ai mà
ngờ được, nó cứ thế ta đi mãi mãi”.
“Khoảng thời gian đó, nó có
về nhà mấy lần. Chẳng có điểm gì lạ cả, chỉ hay cự nự xích mích với
chúng tôi. Vì sao ư? Dĩ nhiên là vì chuyện đại sự cả đời của nó rồi. Lớn đến từng ấy rồi, nó không gấp nhưng chúng tôi thì sốt ruột lắm. Đối
tượng hả? Nó bảo nó không có đối tượng, nhưng tôi cho là thằng nhóc đó
khả năng lớn từng có người yêu, vì có mâyd lần về nhà nó cứ trốn vào
phòng gọi điện thoại, toàn gọi sau lưng chúng tôi. Về sau? Tôi không
biết, đó là lần cuối cùng nó về nhà.”
Kể xong, bà Vinh đứng dậy dẫn họ vào phòng của Vinh Đông. Một năm nay, hai ông và vẫn giữ nguyên vẹn căn phòng của con trai.
Căn phòng hướng về phía Đông, ánh sáng rất đầy đủ, góc tường dựng một cây
đàn ghi ta, bên trên cây đàn có treo khung ảnh, chỉ toàn là ảnh chụp
phong cảnh, không có người. Những khung cảnh lộn xộn trong trật tự khiến căn phòng rõ ràng có chút phong cách. Bên kia căn phòng có bàn làm
việc, trên bàn là mấy tờ nhạc phổ, góc phía trên bên phải của nhạc phổ
đều được ký một chữ R viết hoa.
Quan sát một lúc, Cận Hoài Lý
đứng dậy ra về. Trước khi về anh xin phép bà Vinh được mượn mấy chiếc
đĩa CD trước kia Vinh Đông từng thu âm. Biết đâu chúng lại nắm giữ mấu
chốt để phá án.
Khi Hà Tử Quân nhận được lời
mời của đài truyền hình, cô ta đang ở nhà sắp xếp đồ đạc. Lúc biết được
thông tin cuộc thi sáng tác ca khúc vẫn tiến hành như thường, biểu cảm
kinh ngạc chợt lướt qua gương mặt cô ta trong giây lát. Phía đài truyền
hình nói là vì không muốn những bài hát của Đới Chính Hàm bị mai một, cô ta nghe xong cái cớ này, chỉ khẽ cười.
Tối đêm chung kết, cô ta
ngồi trên hàng ghế khán giả, yên lặng đợi chương trình bắt đầu. Khi
người dẫn chương trình thông báo tiếp theo là ban nhạc của Đới Chính
Hàm, khuôn mặt cô ta không một chút biểu cảm. Một gã ăn trộm dựa vào đâu để được đứng trên sân khấu?
Nhạc dạo đang vang lên, cả sân khấu bỗng tối thui.
Dường như cả ông trời cũng không muốn anh ta công bố bài hát đó, Hà Tử Quân
cười. Đúng vào lúc này, chợt xuất hiện tiếng ghi-ta.
“Bài hát này, tôi muốn dành tặng cho một cô gái tôi đã yêu thương từ rất lâu rồi…”
Hà Tử Quân cảm thấy mình như sắp ngừng thở. Giọng nói đó cô ta quá quen thuộc… Nhưng làm sao có thể!
……..
Sau khi toàn bộ bài hát kết thúc, cầu dao dường như vẫn chưa sửa xong, cả
sân khấu vẫn đen ngòm. Nội tâm của Hà Tử Quân đã bình tình hơn ban nãy
rất nhiều. Cuối cùng khi cầu dao được sửa chữa xong, ghế ngồi của Hà Tử
Quân đã trống vắng.
Đằng sau sân khấu, người qua người lại nhộn
nhịp. Có vài ca sỹ mặc đồ Punk tay cầm nhạc cụ của mình đứng khoảng giữa lối đi, trong đó có một người nhắm mắt gảy một cây ghita không cắm
điện, say sưa quên mình trong thế giới riêng, dường như không hề chú ý
tới việc có một cô gái trẻ đang đi ngang qua mình. Cô gái đó có khuôn
mặt trong sáng, hơi gầy, dáng người không cao, mái tóc dài, vừa đi vừa
nhìn ngó xung quanh.
Khi đi tới giữa hành lang, cô ta dừng bước, đứng trước một cánh cửa lắng nghe, là thành viên của ban nhạc đang nói chuyện.
“Thằng nhóc này cao số thật đấy, lại chưa chết, không chết sao không quay về tìm tụi này?”
“Có vài việc vướng bận, chẳng phải bây giờ đã về rồi sao.” Trả lời họ là
một giọng nam khác, giọng cao trung, âm sắc rất hay, cô ta luôn cảm thấy âm thanh ấy giống như một người kể chuyện trên đài phát thanh mà cô ta
rất thích. Không nghĩ nhiều nữa, cô ta đẩy cánh cửa ra, “Vinh…”.
Cô ta không nói tiếp được, vì khi mở cửa, căn phòng hoàn toàn trống trải,
giữa phòng đặt một chiếc máy chạy đĩa CD vẫn còn đamg quay, âm thanh
được phát ra từ đó.
Giọng nói trong đĩa CD vẫn còn tiếp tục,
nhưng giờ nó nói gì, cô ta không còn nghe rõ nữa. Cô ta chỉ nghe thấy có tiếng bước chân từ sau lưng truyền tới.
“Cô tới tìm Vinh Đông
phải không?” Vạn Phong bước vào phòng, tắt chiếc máy phát đi, “Vinh Đông là bạn trai của cô còn Đới Chính Hàm là người bị cô giết hại”.
“Tôi không hiểu anh đang nói gì.” Hà Tử Quân cúi đầu, đan tay vào nhau rồi lại buông ra.
“Vì sao cô lại bước vào căn phòng này? Vì ban nãy cô nghe được cuộc hội
thoại trong phòng, nghe thấy họ nói về người đã chết đó, cô đã gọi một
tiếng ‘Vinh’…”
Hà Tử Quân bật cười, “Nickname trên mạng của A Hàm là ‘Nửa đời chinh chiến’*, tôi tưởng anh ấy chưa chết nên tôi gọi anh ấy”.
(*) Nickname trên có âm đầu đồng âm với tên “Vinh” trong tiếng Trung.
“Vì sao cô lại tưởng là anh ta?”
“Vì giọng hát, tôi đã nghe bài hát của anh ấy, chính vì đã nghe nên tôi mới ra sau khán đài tìm anh ấy.” Hà Tử Quân càng nói càng nhanh, cô ta đã
hoàn toàn bình tĩnh lại.
“Ồ? Cô chắc chắn giọng hát ban nãy là
của Đới Chính Hàm chứ? Tôi cứ tưởng là cô đã giết Đới Chính Hàm, Vinh
Đông mới là bạn trai của cô cơ đấy.”
“Đùa gì vậy, tôi còn chưa bao giờ gặp Vinh Đông, vốn không quen anh ta.” Hà Tử Quân nói.
“Xem ra chúng tôi thu thập chứng cứ nhầm lẫn rồi.” Vạn Phong tỏ ra rầu rĩ,
“Nhưng tôi vẫn không tin rằng suy đoán của chúng tôi là sai lầm. Ở đây
còn vài hộp đĩa CD, chúng ta cùng nghe xem giọng hát ban nãy có phải của Đới Chính Hàm không nhé”.
Vạn Phong giơ tay bảo đồng nghiệp mang vài chiếc đĩa tới. Anh ta ngồi sụp xuống, bật từng chiếc, từng chiếc.
Hà Tử Quân nhìn anh ta với vẻ chán chường, thật sự không hiểu anh ta
đang làm gì.
CD đó chưa bản demo bài hát của ban nhạc. Vừa nghe, Vạn Phong vừa gõ ngón tay phát biểu ý kiến, “Xem ra đĩa CD ban nãy phát đích thực là giọng của Đới Chính Hàm, tôi hiểu lầm cô rồi. Ừm ừm, đoạn
này hát khá đấy. Ấy ấy, chỗ chuyển âm này có thể mềm mại hơn một chút.
Ai da, người này hát tệ thật, chất giọng tôi chưa từng nghe, không lẽ là bản thu của gã Vinh Đông trước kia?”.
“Giọng của Vinh Đông không phải như vậy…” Buột miệng xong, Hà Tử Quân mới ý thức được mình đã lỡ
lời, tất cả mọi người trong phòng đều đưa mắt nhìn cô ta.
“Cô
nói cô chưa từng gặp Vinh Đông, cũng không quen biết anh ta, thế mà biết khá rõ chất giọng của anh ta đấy nhỉ?” Vạn Phong quăng hộp đĩa CD trong tay xuống, “Hà Tử Quân, cảnh sát hiện giờ đang nghi ngờ cô có liên quan tới một vụ mưu sát, mời cô vè Cục hợp tác điều tra”.
Pháp y đã phát hiện được phản ứng máu ẩn dưới đế đôi giày độn của Hà Tử Quân, chứng thực vết máu đó thuộc về Đới Chính Hàm.
Đứng trước những bằng cứ không thể chối cãi, Hà Tử Quân khai nhận động cơ gây án của mình.
“Thật ra tôi rất mong chờ các anh bắt được tôi, như vậy tôi có thể dõng dạc
nói cho tất cả mọi người biết Đới Chính Hàm ăn trộm bài hát của Vinh
Đông, còn hại chết anh ấy!” Kể lại chuyện cũ, nước mắt Hà Tử Quân tuôn
như mưa.
Vì mắc bệnh xương thuỷ tinh, tới tận năm hai mươi tuổi, cô ta vẫn chưa đi học được mấy ngày, cũng chưa từng yêu đương. Cuộc đời của cô ta khi đó chỉ có một màu xám xịt. Cho tới một ngày, cô ta vào
một phòng chat online và quen biết “Nửa đời chinh chiến”.
“Nửa
đời chinh chiến” tự xưng là một người cảm sốt âm nhạc, đang theo đuổi
giấc mơ của mình tại một thành phố. Khi đó anh ấy đã hỏi mọi người trong nhóm rằng: “Ước mơ của các bạn là gì?”. Hà Tử Quân chưa một lần bình
luận đã lên tiếng lần đầu tiên, cô ta nói: “Tối có thể, tôi hy vọng tôi
sẽ dũng cảm lựa chọn cái chết”.
Cô ta thật sự không muốn sống
nữa, nhưng chỉ có người đã từng đi tới bước đường cùng ấy mới hiểu, chết cũng cần một dũng khí rất lớn.
Cô ta vừa gõ xong câu ấy, cả
nhóm chat bỗng bùng nổ, mọi người nhao nhao lên nhưng dường như chẳng ai coi câu nói của cô là thật. Thế mà điều khiến cô bất ngờ là có một
người đã nhắn tin riêng với cô. Người ấy chính là “Nửa đời chinh chiến”.
Nửa đời chinh chiến: Những gì bạn nói là thật ư?
Hoa hồng héo úa (Hà Tử Quân): Phải.
Nửa đời chinh chiến: Chết không phải chuyện gì quá tệ hại, nhưng chí ít
phải trải nghiệm hết những chuyện hay ho trên cõi đời này đã. Vậy thì
sau này dù có ra đi, xuống dưới đất sâu, cô cũng có thể nhìn đống đất
đen thùi lùi đó mà nhớ lại một quá khứ huy hoàng.
Lần đầu tiên
có người nói với cô như vậy. Quan điểm của “Nửa đời chinh chiến” khác
hẳn bố mẹ cô. Bố mẹ Hà Tử Quân luôn hy vọng cô có thể gắng sống thêm
được mộy thời gian, bớt gãy xương, bớt chịu khổ. Để đạt được mục đích
này, ông bà rất hiếm khi để cô ra khỏi nhà. “Nửa đời chinh chiến” thì
khác, theo cách nói của anh ấy, ở nhà cũng gãy xương, thế thì sao không
ra ngoài gãy xương, phong cảnh bên ngoài tươi đẹp biết bao!
Tiếp
nhận ý kiến của “Nửa đời chinh chiến”, Hà Tử Quân đã thật sự đi ra
ngoài. Ở thế giới ngoài ấy, cô đã gặp được mối tình đầu tiên của mình.
Đối phương là nhân viên trong một quán cà phê. Ngày ngày Hà Tử Quân đều
tới đó mua một tách cà phê. Cô ta cũng không uống, cứ ngồi đó nhìn cà
phê nguội dần từng chút một.
Không lâu sau, Hà Tử Quân quen biết anh chàng ấy. Họ bắt đầu yêu đương. Gọi là yêu, chẳng qua vì anh chàng
kia trong lúc bán cà phê cứ hay ngắm Hà Tử Quân đến thất thần. Hà Tử
Quân cảm thấy những tháng ngày như vậy thật ra cũng không tồi.
Nhưng cảnh đẹp không dài lâu. Có một lần cô ta tới quán bị người ta đụng
phải, gãy xương. Anh chàng kia đưa cô ta tới bệnh viện, biết được bệnh
tình của cô ta. Khi đó anh chàng kia không nói không rằng, về sau Hà Tử
Quân tới quán cà phê một lần nữa thì phát hiện anh chàng đã có bạn gái
mới, một nữ sinh khoẻ mạnh và xinh xắn.
Đả kích lần đó khiến Hà
Tử Quân muốn tự sát. Trước khi thực hiện, ma xui quỷ khiến thế nào cô ta lại nhắn tin cho “Nửa đời chinh chiến”, hy vọng anh ấy có thể gọi điện
cho mình để được nghe giọng nói của anh ấy. Cô ta gửi cả số di động của
mình cho “Nửa đời chinh chiến”, nhưng đối phương không gọi.
Lần
liên lạc tiếp theo của “Nửa đời chinh chiến” là vài ngày sau. Khi được
cảnh sát cứu sống, Hà Tử Quân mới biết thì ra chính “Nửa đời chinh
chiến” là người báo cảnh sát. Anh ấy nói mấy hôm đó cổ họng mình khản
đặc, phải nhờ bạn báo cảnh sát giúp.
Đó là lần đầu tiên Hà Tử Quân được nghe giọng nói của “Nửa đời chinh chiến”, rất êm tai, rất dịu dàng.
Về sau, “Nửa đời chinh chiến” tỏ tình với cô ta qua mạng. Cô ta nhận lời, họ bắt đầu mối tình online.
Họ không thường xuyên trò chuyện. “Nửa đời chinh chiến” rất bận rộn, bận
sáng tác, bận tham gia đủ các cuộc thi, đa phần toàn thất bại, thế nên
anh ấy phải dành phần lớn thời gian để làm việc. Hà Tử Quân rất thương
bạn trai, muốn gửi tiền cho anh ấy, nhưng “Nửa đời chinh chiến” nói
không cần.
Chuyện xảy ra vào nửa năm trước. Hà Tử Quân theo cả
gia đình tới Thuật Phong, như vậy cô ta sẽ gần “Nửa đời chinh chiến” hơn một chút.
Ở chỗ đã hẹn, cô ta đã nhìn thấy Đới Chính Hàm.
……….
Giống hệt như suy nghĩ của cô ta, Đới Chính Hàm là một người lương thiện dịu
dàng. Anh ta luôn đối xử rất tốt với cô ta, vì muốn anh ta chuyên tâm
sáng tác hơn nữa, Hà Tử Quân còn chu cấp tiền sinh hoạt cho Đới Chính
Hàm. Ban đầu Đới Chính Hàm không đồng ý, nhưng Hà Tử Quân kiên trì hết
lần này đến lần khác, Đới Chính Hàm từ chối mấy lần rồi cũng chấp nhận.
Nhưng chỉ mới hai tháng trước, cô ta bỗng phát hiện ra điều bất thường.
Có lần, cô ta tới phòng thu âm, nghe được Đới Chính Hàm thu bài hát. Bài
hát đó có chút quen thuộc. Nghe một lúc, cô ta phát hiện ra đó là bài
hát trước kia “Nửa đời chinh chiến” từng hát cho mình nghe trong điện
thoại. Giai điệu có chút thay đổi, nhưng cô ta nhớ rõ câu hát Tình này,
mong ước chân thành này có thể nhìn thấu – Sáng tác rực như ban ngày,
“Nửa đời chinh chiến khi hát cong lưỡi lên nên không nghe rõ, còn cách
nhả chữ của Đới Chính Hàm lại cực kỳ sắc nét, mặc dù giọng của hai người họ rất giống nhau, nhưng thực tế luôn có chỗ nào đó không ổn.
Những nghi ngờ dần dần được chứng thực, Hà Tử Quân phát hiện ra Đới Chính Hàm quả thực không phải “Nửa đời chinh chiến”. Trước kia trong điện thoại,
Hà Tử Quân từng nói với “Nửa đời chinh chiến” rằng cô ta muốn nuôi mèo,
lúc đó anh ấy còn nói được, mèo rất dễ thương. Nhưng Đới Chính Hàm thì
không thích mèo.
“Nửa đời chinh chiến” rốt cuộc là ai, anh ấy đã đi đâu mất rồi?
Cô ta bắt đầu lén nghe ngóng về người có giọng nói khá giống với Đới Chính Hàm ấy, việc này không có gì khó khăn. Trong một lần tụ tập, Hà Tử Quân nói: “Giọng của A Hàm thật là dễ nghe, độc nhất vô nhị”.
Lúc đó
mấy người trong ban nhạc đã uống quá chén, có người khoát tay nói: “Độc
nhất vô nhị gì chứ, nếu Vinh Đông chưa chết, vị trí hát chính của ban
nhạc đâu có đến lượt Đới Chính Hàm! Giọng của họ giống nhau như đúc, khả năng sáng tác của Vinh Đông giỏi hơn Đới Chính Hàm nhiều”.
Hà Tử Quân còn muốn hỏi thêm gì đó nhưng người kia đã bị các thành viên khác cản lại.
Chuyện một khi đã bị khơi mào thì những chuyện tiếp theo muốn dừng cũng không
dừng được. Về sau, Hà Tử Quân tìm được một nhạc phổ ở nhà Đới Chính Hàm, nhạc phổ ấy chính là bài hát “Nửa đời chinh chiến” từng hát cho cô
nghe, có điều trên đó đã có rất nhiều dòng được sửa chữa, sau khi sửa
vừa khéo đã trở thành bài hát của Đới Chính Hàm.
Vinh Đông mới là “Nửa đời chinh chiến”, Đới Chính Hàm đã ăn cắp bài hát của Vinh Đông…
Cõi lòng Hà Tử Quân lạnh ngắt. Cô ta muốn rời khỏi Thuật Phong, rời xa nơi này.
Đúng vào lúc đó, cô ta bất ngờ nghe thấy Phùng Phàm và Đới Chính Hàm cãi vã. Phùng Phàm chỉ trích Đới Chính Hàm sử dụng bài hát của Vinh Đông, phản
ứng của Đới Chính Hàm nhẹ tênh, anh ta nói: “Của cậu ta chính là của
tôi”.
“Vậy ngày cậu ấy rơi xuống nước, sao cậu không cứu cậu ấy?”
Đới Chính Hàm sững người, Hà Tử Quân cũng ngây ra theo. Hà Tử Quân chỉ biết Vinh Đông chết đuối, chứ hoàn toàn không hay biết Đới Chính Hàm lúc đó
cũng có mặt, hơn nữa còn không cứu người.
Những lời sau đó của
Phùng Phàm, Hà Tử Quân không còn nghe rõ nữa. Cô ta chỉ biết khi ấy
Phùng Phàm nói tới việc Đới Chính Hàm vì bài hát mà thấy Vinh Đông chết
không cứu, anh ta cũng đã nhìn thấy cô ta đứng ngoài cửa.
Hà Tử
Quân vờ như chưa nghe thấy gì, mỉm cười hỏi Đới Chính Hàm lát nữa muốn
ăn gì. Lúc đó cô ta cười thì suy nghĩ muốn giết chết Đới Chính Hàm để
trả thù cho Vinh Đông cũng đã manh nha.
“Chính
là như vậy.” Trong phòng thẩm vấn, Hà Tử Quân vặn vẹo cổ, giữ một tư thé ngồi quá lâu, cô ta rất không thoải mái, “Ban đầu tôi nghĩ cách làm sao để giết được Đới Chính Hàm. Anh ta nhát chết, thế là tôi đã nghĩ ra
chiêu doạ ma anh ta. Hôm đó anh ta sáng tác tới chỗ bí, cảm thấy bực
bội. Tôi đã viết một mảnh giấy, hẹn anh ta tới phòng ghi hình gặp mặt,
nói muốn cho anh một bất ngờ”.
“Cô bảo Đới Chính Hàm nhìn ô cửa
sổ đó, mà vị trí ở phòng ghi hình cũng chỉ có ở đó mới nhìn thấy được ô
cửa sổ. Sau đó Đới Chính Hàm đã nhìn thấy ‘Vinh Đông’ rồi ngã thẳng từ
trên tấm phông nền xuống. Cô có nhớ lúc đó biểu cảm của anh ta như thế
nào không?”
“Dĩ nhiên là sợ hãi, hoảng hốt rồi, nếu không làm sao kế hoạch của tôi có thể thành công được?”
“Cô chắc chứ?” Nghĩ tới việc điều này mâu thuẫn với suy luận của giáo sư Cận, Vạn Phong không thể không truy hỏi thêm một lần.
“Đương nhiên là chắc.”
“Được rồi, thứ cô lấy từ tay Đới Chính Hàm là mảnh giấy hẹn gặp mặt anh ta?”
“Phải.”
Vì nguyên do sức khoẻ của Hà Tử Quân, buổi thẩm vấn kết thúc tại đó.
Ở bên kia, buổi thẩm vấn Phùng Phàm cũng kết thúc nhanh chóng.
“Anh ta mặc đồ con gái đứng ở ngoài nhà vệ sinh giật dây, chiều cao được làm giả sau khi co chân lại. Còn về động cơ là trả thù cho bạn…” Vạn Phòng
gập sổ lại, “Khẩu cung rất thống nhất với Hà Tử Quân, hay là việc Đới
Chính Hàm sảy chân thật sự là ngoài ý muốn?”.
Không biết nữa.
Cận Hoài Lý cúi đầu, tất cả chỉ là trùng hợp thôi sao?
Mang theo cả một bụng nghi vấn, anh và Nguyễn Lập Đông cùng nhau về nhà.
Cận Hoài Lý đứng trên bậc thềm cuối cùng trước căn nhà số 77 đường Trung
Sơn Đông, vô cớ cảm thấy nhà mình dường như có gì đó khác thường. Anh
bước lên thềm, tay sờ lên tay nắm cửa, xoay một cái, cửa bật mở.
Chập tối, trong nhà chưa bật đèn, vì là một căn nhà cũ, thiết kế từ mười mấy năm trước nên những ô cửa sổ cung cấp ánh sáng tự nhiên cũng rất ít,
căn phòng trông tối mù mù. Cận Hoài Lý đứng ở cửa một lát, anh nghe thấy tiếng gì đó, bỗng nhiên một loạt những tiếng “tít, tít” lao tới gần với tốc độ cao. Anh né người, vất vả bắt được Nhị sư huynh đang tính bay ra ngoài cửa.
Nhị sư huynh kinh hoàng quá độ, kêu tít tít không ngừng.
Tất cả còn chưa kết thúc, ngay sau đó lại có một chiếc đèn bay ra, rồi tới
ghế tựa sô pha, cuối cùng là bản thân Trần Vị Nam. Anh ta ngã sõng soài
xuống bậc thềm, phải dùng hết sức mới có thể ngẩng đầu lên nhìn Cận Hoài Lý, nhưng vẫn chẳng nói được câu nào.
Tay trái cầm đèn, tay
phải nắm Piggy, chân trái còn đang giữ lấy gối ôm, Cận Hoài Lý khó xử
nhìn Trần Vị Nam: “Tôi hết tay rồi”.
Trần Vị Nam ai oán nhìn
chân của Cận Hoài Lý. Anh chỉ nhún vai, tỏ ra vô tội: “Chiếc gối ôm này
được Lập Đông mua ở chợ đêm với già 30 tệ đấy, đắt lắm”.
Cục tức
cuối cùng Trần Vị Nam cố nín nhịn xuống bụng cuối cùng cũng phải xả ra:
Anh ta còn rẻ mạt hơn cả một chiếc gối ôm 30 tệ.
Hôm đó là lần
đầu tiên Cận Hoài Lý được gặp vị hôn thê trong truyền thuyết của Trần Vị Nam – Sài Diễm. Tính cách của cô ta và cái tên cực kỳ giống nhau, giống như một thanh củi khô bị châm lửa, đi tới đâu là kêu lép bép tới đó.
Cận Hoài Lý ngồi ở một góc sô pha hình tròn, nhìn Sài Diễm đang ngồi cũng
phía với anh: “Quan hệ giữa hai người không tốt sao? Cô là vị hôn thê
của anh ta, vì sao lại không bôi thuốc cho anh ta?”.
“Thầy Cận
ơi, ông nội Cận ơi, cầu xin anh, đừng có để cô ấy qua đây. Cô ấy mà qua
đây sẽ không còn là bôi thuốc, là lấy mạng luôn đó!”
Sài Diễm hừ lạnh: “Lấy mạng? Được thôi, xoá bỏ hôn ước cho tôi đi đã. Xoá rồi tôi sẽ không đấm anh nữa”.
Một người con gái có sở trường là Taekwondo và vật tự do, lời nói ra như tạo gió, đầy uy hiếp.
Trần Vị Nam im bặt, lẳng lặng để Nguyễn Lập Đông bôi thuốc cho mình.
Đầu óc Cận Hoài Lý trước nay vẫn không dung nạp được những mối quan hệ nam
nữ phức tạp. Anh cúi đầu nhẹ nhàng xoa lên mép bàn. Chiếc bàn gỗ lim mấy trăm ngàn của anh đã bị xước hai vệt, trái tim anh rỉ máu, đây là chiếc bàn anh thích nhất đấy.
Đang mải nghĩ thì Sài Diễm vốn đang
ngồi ở phía xa chẳng biết từ lúc nào đã ngồi tới bên cạnh anh: “Chẳng
phải anh ta đang sống ở đây sao? Tôi có thể ở cùng không?”.
Việc này…
…………
Nguyễn Lập Đông nói Sài Diễm từng chịu kích thích một lần, mắt có thể nhìn thấy những người mà họ không nhìn thấy.
Nguyễn Lập Đông nói, anh Vị Nam rất yêu chị Sài Diễm, yêu rất vất vả.
Nguyễn Lập Đông trình bày rất nhiều, cuối cùng đã thuyết phục được anh thu nhận Sài Diễm.
Lời vừa nói ra, anh lại thấy hơi hối hận vì anh đã nhìn thấy trước được
tương lai “nguy kịch” của mấy món đồ gia dụng trong nhà.
Thở dài ngao ngán, anh lên gác, tiếp tục nghiên cứu về vụ án của Đới Chính Hàm.
Sâu tận đáy lòng, Cận Hoài Lý luôn cảm thấy vụ án này có vài điểm chưa thể giải thích rõ ràng
Vị trí và tư thế Đới Chính Đông ngã xuống, cùng với thái độ của Phùng Phàm.
Phải, anh một mực cảm nhận Phùng Phàm là một sự tồn tại kỳ lạ. Phải biết rằng việc làm đó là phạm pháp. Một người bình thường không thể vì tình cảm
anh em giản đơn mà tham gia vào một kế hoạch giết người.
Anh lật giở tờ khai của Phùng Phàm, nghiên cứu tỉ mỉ.
Tôi và Đới Chính Hàm quen nhau trước. Cậu ta rủ tôi chơi nhạc, có thể nói,
chính cậu ta đã dẫn dắt tôi bước vào con đường này. Tôi coi cậu ta là
bạn thân nhất của mình. Con người cậu ta tính cách hơi lỳ lạ. Khi chúng
tôi mới quen biết, cậu ta không hay nói chuyện, tôi toàn kéo cậu ta tới
kể chuyện của mình. Ban đầu cậu ta còn thấy tôi khá phiền, sau này xảy
ra một chuyện, chúng tôi mới dần dần thân thiết hơn.
Vì sao tôi
lại giúp đỡ Hà Tử Quân giết cậu ta? Vấn đề này rất mâu thuẫn. Cậu ta là
bạn của tôi, nhưng lại làm ra những chuyện tôi không thể nhẫn nhịn được. Nói trắng ra thì giá trị quan của tôi và cậu ta có sự khác biệt mà
thôi. Quan trọng nhất là đối tượng cậu ta làm hại lại là Vinh Đông.
Đới Chính Hàm yêu âm nhạc tới một mức độ điên cuồng. Anh biết đấy, một
người yêu một thứ gì đó tới mức độ nhất định nhưng lại không có được, có lẽ sẽ cư xử tiêu cực. Vinh Đông là người bạn về sau cậu ta mới giới
thiệu cho tôi. Vinh Đông là một người không trọng danh lợi, âm nhạc là
sở thích của cậu ấy, nhưng không chỉ dựa vào đam mê, cậu ấy còn là một
người có tài năng thật sự. Cũng là chuyện hơn một năm trước rồi, đó là
thời kỳ cậu ấy cạn kiệt ý tưởng sáng tác. Một lần tình cờ, tôi nghe thấy Đới Chính Hàm và Vinh Đông cãi nhau. Vinh Đông chất vấn cậu ta có phải
đã ăn cắp bài hát của mình không. Họ cãi nhau rất dữ. Khi ấy chúng tôi
đang ở trong quán karaoke, vì chuyện cãi vả, Đới Chính Hàm còn làm một
nhân viên của quán bị thương, âu đó chính tôi đã đưa người này vào bệnh
viện. Không lâu sau, chúng tôi ra ngoài du xuân, Vinh Đông rơi xuống
sông, chết đuối.
Cái chết của Vinh Đông liên quan bao nhiêu phần tới Đới Chính Phàm thì tôi không biết, nhưng tôi biết khi Vinh Đông rơi xuống nước, cậu ta là người đầu tiên tới hiện trường, nhưng lại không
cứu Vinh Đông. Sau này tôi nghĩ, cho dù cậu ta không phải là người đẩy
Vinh Đông xuống thì cậu ta cũng là kẻ thấy chết làm ngơ.
Quan hệ giữa tôi và Vinh Đông ư? Nói thế nào nhỉ, có lúc cảm thấy quan hệ giữa
người với người thật sự không thể nói rõ. Tôi và Vinh Đông quen biết
nhau thông qua Đới Chính Hàm, nhưng tình cảm giữa hai chúng tôi lại tốt
hơn giữa tôi với Đới Chính Hàm. Vinh Đông là một người tốt.
Nhờ
cơ duyên về sau, tôi biết được chuyện Đới Chính Hàm mạo danh Vinh Đông
hẹn hò với Hà Tử Quân, tôi mới quyết định giúp cô ta.
Tình yêu online, mạo danh bạn trai, ăn cắp, thấy chết không cứu. Cận Hoài Lý nhìn chằm chằm mấy chữ mình viết này, thất thần từ khi nào. Trực giác
nói cho anh biết, chân tướng của chuyện này có lẽ ẩn sau lời khai của
Phùng Phàm.
Nhưng chân tướng như thật như giả đó rốt cuộc là gì
đây? Anh vò đầu, phát hiện chiếc di động trên bàn đã nhấp nháy sáng một
lúc rồi.
Anh ngẩng đầu lên, thấy ngoài cửa sổ trời đã tối đen, thầm nghĩ giờ này Nguyễn Lập Đông còn gọi đến làm gì vậy?
Âm thanh trong điện thoại ồn ào hỗn tạp, ngay cả giọng nói của Nguyễn Lập Đông cũng trộn lẫn âm thanh rè rè như máy điện tín.
“A lô, Cận Hoài Lý, em đã tìm thấy quán karaoke mà Phùng Phàm nói rồi, phát hiện được một vài chuyện kỳ lạ. Anh mau đến đây đi!”
Chuyện kỳ lạ? Chuyện kỳ lạ gì? Cận Hoài Lý muốn hỏi thêm nhưng điện thoại đã
bị ngắt. Có chuyện gì vậy? Khi anh vội vàng gọi lại thì đã nghe thấy
thông báo “Thuê bao đã tắt máy”.
Nguyễn Lập Đông! Nhớ lại cô gái làm việc gì cũng quá nông nổi, thiếu lý trí, chân luôn luôn chạy trước
não đó, Cận Hoài Lý cuống cuồng cầm áo khoác, lao ra ngoài.
Đêm đen, tình mịch. Đèn đuôi xe của chiếc “tên lửa số 2” lao qua góc đường, hệt như đang lao thẳng lên bầu trời đen như mực.
Quản lý của Vượng Giác Ca Thành lúc này đang nhìn người trước mặt với vẻ căn thẳng, “Anh à, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi chưa từng gặp cô gái
như miêu ta của anh”.
Biết rõ ràng đối phương đang nói dối nhưng khổ nỗi lại không tìm được chứng cứ để phản bác, Cận Hoài Lý sầu não.
Anh cuộn chặt tay lại, phải làm sao? Phải làm sao đây?