Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

Chương 104: Chương 104: Chương 103




Họp xong, một nhóm người đông đúc đi bộ đến phố ăn khuya sát vách, thẳng tiến đến một tiệm đồ nướng. Do gần trung đoàn, con đường này thường có rất nhiều lính cứu hỏa qua lại, chỉ cần là lính cứu hỏa thì sẽ có giảm giá.

Họ ghép hai tấm bàn lớn, mười mấy trung đội trưởng cùng ngồi, lúc gọi đồ còn khiến người phục vụ khiếp sợ.

Nhậm Diệc cười nói: “Nhiều quá à?”

Người phục vụ gật gù: “Hơi nhiều.”

“Chúng tôi vẫn ăn được hết, bê lên đi.”

Một đám người vừa ăn uống vừa tán gẫu, tiếng cười sang sảng của họ đều vang vọng khắp tiệm đồ nướng, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Nhậm Diệc bưng rượu ngồi cạnh Nghiêm Giác: “Đội trưởng Nghiêm, mời anh một ly.”

Nghiêm Giác cười, cụng ly với anh: “Hôm nay cậu ăn uống không ít nhỉ, chắc khỏi bệnh rồi.”

“Chứ sao, mấy ngày nay toàn ăn cháo, gầy chủ yếu là bởi ăn không vào đấy, hahaha.”

“Ầy, hôm đó rốt cuộc là có chuyện gì thế, một nơi khuất tất như thế, phát hiện thi thể kiểu gì vậy.”

“Cảnh sát đã bắt được mấy phạm nhân, có manh mối.”

“Có liên quan đến vụ phóng hỏa hàng loạt ở quận Hồng Võ trước đây không? Chúng tôi đều nghe nói cả rồi, thấy bảo là có một tổ chức gì đó cuồng phóng hỏa.”

Nhậm Diệc gật đầu: “Tôi cũng không tiện tiết lộ quá nhiều, dù sao thì đó là một lũ biến thái cực kỳ tàn ác, hơn nữa còn có kẻ chuyên môn phóng hỏa lẫn chuyên gia chế tạo bom. Sau này các anh xuất cảnh cũng phải cẩn thận, bọn chúng có khuynh hướng nhắm vào lính cứu hỏa đó. Cảnh sát đang thu xếp vụ án mấy năm trước, nói không chừng một số trường hợp những tưởng là tai nạn đều có liên quan tới bọn chúng.”

Nghiêm Giác cau mày: “Ngang ngược thế cơ à, trước đây tôi cũng từng gặp không ít mấy tên phóng hỏa, nhưng còn chưa thấy loại có hẳn cả tổ chức như thế này. Trên phạm vi toàn thế giới hẳn cũng rất hiếm thấy, tôi cũng chưa từng đọc vụ án nào tương tự.”

Nhậm Diệc lắc đầu: “Đúng là hiếm thấy, nhưng bọn chúng có bản chất là tà giáo, nên cũng dễ hiểu thôi.”

Nghiêm Giác có vẻ đã hiểu: “Ngọn lửa này, từ xưa đến nay vẫn đều có quan hệ mật thiết với tôn giáo mà.”

“Hiện giờ chúng tôi đang toàn lực giúp đỡ cảnh sát, hy vọng có thể sớm bắt được thủ lĩnh của bọn chúng.”

“Thế thì không phải cậu càng gặp nguy hiểm sao? Tôi nghe nói mấy vụ án kia hầu như đều là cậu xuất cảnh.”

Nhậm Diệc cười khổ một tiếng: “Hầu hết là có liên hệ với tôi, thế nên giờ tôi bị cấm đi lại một mình.”

Nghiêm Giác vỗ vỗ vai Nhậm Diệc: “Chúng ta chỉ có súng phun nước thôi, không có súng thật, phải cẩn thận trong mọi việc đấy.”

“Yên tâm đi.” Nhậm Diệc cụng chai bia với anh ta, tán dóc, “Chỗ các anh cũng tương đối gần khu công nghiệp, chắc bình thường cũng không phải xuất cảnh nhiều lắm nhỉ?”

Nghiêm Giác gật đầu: “Đúng đấy, xung quanh có ít nhà dân, chủ yếu là nhà máy với nhà kho gì đó. Tuy rằng xuất cảnh không nhiều, nhưng căn bản mỗi lần ra ngoài đều có độ khó không nhỏ.”

“Ở khu đông dân cũng đau đầu. Chuyện từ lớn đến nhỏ đều tìm mình, mở khóa này, thông tắc bể phốt này, trèo cửa sổ này, chúng tôi làm rất nhiều việc vặt trong thành phố này, lại còn làm không công đấy.”

Hai người cũng không chênh lệch mấy về tuổi tác, xuất thân lẫn bối cảnh công tác, tự nhiên có rất nhiều chuyện để tán gẫu, sau một chầu rượu thì cũng gần như mới gặp mà tưởng như quen từ lâu lắm rồi.

Đang ăn uống rôm rả, điện thoại Nhậm Diệc vang lên. Anh nhìn thì là Cung Ứng Huyền gọi tới, lập tức tỉnh rượu hơn chút, vội vàng cầm điện thoại sang một bên: “Alo?”

“Còn ho không?” Cung Ứng Huyền hỏi thẳng vào vấn đề.

“Cổ họng vẫn hơi ngứa, vẫn được, sẽ khỏi nhanh thôi.” Vừa nghĩ đến việc Cung Ứng Huyền có lòng gọi điện đến vì quan tâm mình, trong lòng Nhậm Diệc đã rạo rực vui mừng.

Cung Ứng Huyền nghe thấy cảnh ầm ĩ với âm thanh khác thường của Nhậm Diệc, cau mày nói: “Anh không ở trung đội? Anh uống rượu à?”

“Hôm nay tôi đến trung đoàn dự hội nghị, họp tập thể các trung đội trưởng, nhiều người quen lắm.” Nhậm Diệc cười cười: “Uống cũng không nhiều, không say đâu.”

“Ai đưa anh về?”

“Ách...” Lúc đến là một chiến sĩ trong đội đưa anh đến bằng xe tuần tra, bình thường anh sẽ tự bắt xe về, nhưng nghĩ đến Cung Ứng Huyền không cho mình đi lại một mình, lại có tác động từ cồn khiến não bộ anh phản ứng cũng hơi chậm chạp, nhất thời chẳng nghĩ ra nên đáp lại thế nào.

Nửa nhịp chậm này khiến Cung Ứng Huyền hiểu ra ngay: “Trung đoàn PCCC ở đường Vạn Thủ, tôi đang làm việc ở cách chỗ đó chừng mấy cây số, anh chờ tôi đón anh về.”

“Không cần phiền đâu, tôi ở đây...”

“Gửi địa chỉ cho tôi.” Cung Ứng Huyền ngắt lời.

“... Được rồi.”

Nhậm Diệc trở lại chỗ ngồi, Nghiêm Giác lại khui một chai bia đưa cho anh. Anh xua tay: “Không uống nữa đâu, uống cũng nhiều rồi, lát nữa có bạn qua đón tôi.”

“Tí nữa chúng tôi cũng phải bắt xe mà, tôi tiện đường đưa cậu là được, đằng nào về trung đội của chúng tôi cũng phải đi ngang qua khu của các cậu.”

“Thôi khỏi, đỡ cho anh phải đi đường vòng.”

Nghiêm Giác cười nói: “Có xa mấy đâu, khách sáo cái gì.”

“Cảm ơn, bạn tôi sẽ đến ngay thôi.”

“Thôi được, lần sau cậu ghé trung đội của tôi đi, tôi đưa cậu đi ăn một quán lẩu dê rất ngon.”

Mọi người tiếp tục ăn uống và tán gẫu. Nửa tiếng sau, Cung Ứng Huyền bước vào tiệm đồ nướng.

Trên người hắn không dính khói lửa, bận âu phục và giày da bóng lưỡng, toàn thân đều toát ra khí chất hoàn toàn không khớp với một quán ăn đường phố kiểu này, căn bản không hề giống một người sẽ xuất hiện ở đây.

Thêm nữa là tướng mạo phi phàm kia, hắn vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều quay ra nhìn.

Nghiêm Giác nhíu mày, giọng điệu khinh khỉnh: “Thì ra người bạn cậu nói lại là cậu ta à, ăn mặc như thế là đi dự đám cưới sao.”

Mọi người xung quanh đều nín cười.

Nhậm Diệc bước tới: “Ứng Huyền, chỗ này không sạch sẽ đâu, toàn khói dầu thôi. Cậu ngồi trong xe chờ tôi một lúc, thanh toán hóa đơn xong tôi sẽ đi ngay.”

Cung Ứng Huyền lướt nhìn hai tấm bàn lớn ráp lại với nhau, toàn những trung đội trưởng diện đồng phục màu lam giống Nhậm Diệc. Trên với dưới bàn toàn là đồ ăn thừa, tàn thuốc, chai bia, lại nhìn qua Nhậm Diệc, mặt đỏ lên, tràn đầy sức sống. Tuy rặt vẻ say rượu, nhưng cũng có sắc mặt vui tươi thấy rõ.

Đột nhiên hắn cảm giác được một sự bài xích mãnh liệt, không chỉ là với môi trường và thức ăn mất vệ sinh này, mà còn là sinh hoạt của Nhậm Diệc.

Cùng đồng nghiệp ăn hàng, uống rượu, tán gẫu, đây là sinh hoạt thuộc về Nhậm Diệc, cũng thuộc về sinh hoạt của đại đa số người bình thường. Không bình thường chính là mình, hắn không có cách nào cùng Nhậm Diệc đi ăn cơm ngon lành ở nhà hàng, cũng chẳng thể cùng nâng ly trò chuyện vui vẻ với anh. Thực ra hắn không hòa nhập sinh hoạt của Nhậm Diệc được, lối sống của hắn... Vốn dĩ làm gì có ai chịu nổi lối sống quái dị ấy.

Bảo sao Nhậm Diệc không thích hắn. Thật ra chẳng có ai sẽ thích hắn hết, ngay cả dù mới đầu bị vẻ ngoài của hắn thu hút, rất nhanh sẽ bị dọa chạy. Nhiều năm vậy rồi, người nguyện ý làm bạn với hắn, cũng chỉ có một mình Nhậm Diệc.

“Ứng Huyền?” Nhậm Diệc xoa đôi mắt nhập nhèm của mình, “Sao thế?”

Cung Ứng Huyền lắc đầu một cái: “Tôi ở đây chờ anh.”

“Cậu chắc không? Môi trường nơi này...”

“Tôi ở đây chờ anh.” Cung Ứng Huyền lặp lại.

“... Được rồi.” Nhậm Diệc quay trở lại bàn, “Các anh em, mọi người cứ tiếp tục uống đi. Tôi rút lui trước, lúc về phải cẩn thận đấy.”

“Cứ yên tâm.”

Nhậm Diệc vỗ vỗ vai Nghiêm Giác, cười nói: “Lần sau nhất định sẽ tìm anh, cho anh một cơ hội mời tôi đi ăn.”

Nghiêm Giác đưa tay ra, bắt tay Nhậm Diệc: “Liên lạc thường xuyên nhé.”

Cung Ứng Huyền từ xa nhìn hai người đầy vẻ giả đò bịn rịn, hừ lạnh một tiếng.

Nhậm Diệc đi tới quầy thanh toán, nhưng ngay lúc đó mấy trung đội trưởng lại lao tới: “Ấy, nào nào, anh đến khu chúng tôi mà còn dám tranh trả tiền à?”

Nhậm Diệc cười nói: “Hôm nay đã bảo là tôi chủ trì rồi, đừng giành của tôi.”

“Vậy sao được, lần sau đến quận Hồng Võ đảm bảo để anh trả.”

Mọi người nhất thời cò kéo qua lại.

Lúc này, một người đội mũ lưỡi trai đi ra khỏi phòng, bồi bàn nói: “Thưa anh, WC ở bên kia, nhà bếp không được vào.”

Người kia “Ờ ờ” hai tiếng, vội vã ra ngoài.

Tiếng người huyên náo trong tiệm đồ nướng, hầu như không ai nghe thấy cuộc đối thoại này.

Nhưng Cung Ứng Huyền đứng ở cửa đã để ý người đàn ông này. Sự chuyên nghiệp và nhạy bén của một cảnh sát khiến hắn cảm giác người này không được bình thường.

Đầu tiên là hắn ta đi cực kỳ nhanh, do bị khói dầu ám lâu ngày nên mặt đất khá trơn, người bình thường đều sẽ chú ý dưới chân. Thứ hai là dù hắn ta đã hạ thấp vành mũ xuống, nhưng lại khẽ mím môi, phần cằm căng ra, vai rướn về phía trước, những biểu cảm lẫn ngôn ngữ cơ thể này đều tiết lộ tâm tình căng thẳng của hắn ta lúc này.

Thật giống như hắn ta không phải rời khỏi một tiệm đồ nướng, mà là đang thoát khỏi hang cọp.

Cung Ứng Huyền một bước chắn trước mặt người đàn ông, lôi giấy chứng nhận ra, đồng thời nói: “Cảnh sát đây, anh làm ơn trình diện thẻ căn cước của mình.”

Người đàn ông ngớ ra, đột nhiên mạnh mẽ xô vào Cung Ứng Huyền, ù té chạy ra ngoài.

Mới đầu Cung Ứng Huyền chẳng qua chỉ cảm thấy gã đàn ông kia khả nghi thôi, ở loại chợ đêm hỗn tạp này, trộm cắp rất nhiều, nhưng chỉ cần không phạm tội, bình thường nhìn thấy cảnh sát đều sẽ phối hợp. Dù sao lưu manh đều biết chỉ cần không phạm tội thì cảnh sát sẽ không thể bắt được, một khi đã phản kháng thì quả nhiên muốn vào tròng.

Bởi vậy khi tên này chạy đi không duyên cớ thì chắc chắn là có gì mờ ám, cộng thêm những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này đã làm Cung Ứng Huyền đã lập tức liên tưởng tới gì đó. Hắn quát về phía Nhậm Diệc: “Trước hết hãy sơ tán đi!” Nói xong bèn chạy đuổi theo.

Toàn bộ người trong tiệm đồ nướng đều bối rối.

Phải mất vài giây Nhậm Diệc mới hoàn hồn, anh lắc mạnh đầu, cũng may nửa tiếng cuối cùng anh không uống, chỉ sợ Cung Ứng Huyền không vui, bởi vậy anh vẫn luôn uống đồ giải rượu, hiện giờ tỉnh táo không ít. Anh kêu lên: “Mọi người ra ngoài trước đã, tất cả đều ra ngoài!”

Nghiêm Giác chạy tới, sốt sắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Vương Mãnh cũng hỏi: “Nhậm Diệc, sao thế?” Anh ta muốn đứng lên, song lại uống nhiều rồi, suýt thì vấp phải chai rượu dưới bàn.

“Đừng hỏi, những ai còn tỉnh mau dìu những người uống nhiều ra ngoài, nhanh lên!” Nhậm Diệc cũng không biết có chuyện gì, anh đoán Cung Ứng Huyền cũng không biết, bởi vì mọi thứ đều xảy ra quá đột ngột.

Nhân viên trong tiệm lẫn khách hàng tuy cũng không hiểu mô tê gì, nhưng nếu do lính cứu hỏa nói, bọn họ cũng không dám trễ nải, dồn dập đứng lên rời khỏi tiệm, trong tiệm nhất thời hơi hỗn loạn.

Nhậm Diệc mau chóng tua lại chuyện mới nãy xảy ra, anh không thấy đầu đuôi câu chuyện, chỉ dùng dư quang để nhìn Cung Ứng Huyền đang chặn người đó lại, sau đó hắn ta chạy, Cung Ứng Huyền đuổi theo.

Thế thì chủ yếu là do tên kia rồi.

Nhậm Diệc kêu lên: “Người đội mũ lưỡi trai mới nãy là ai? Khách của bàn nào vậy?”

Một người phục vụ khẽ nói: “Không biết, tôi cũng mới thấy anh ta. Anh ta từ trong nhà bếp đi ra, chắc là tìm WC.”

Nhà bếp!

Nhậm Diệc và Nghiêm Giác liếc nhìn nhau.

Nghiêm Giác hô: “Mau chóng sơ tán, gọi 119, mọi người đều tránh khỏi xung quanh cửa tiệm đi, mau lên!”

Nhậm Diệc chạy về phía nhà bếp.

Công nhân viên trong nhà bếp vẫn không biết chuyện xảy ra ở trước sảnh, vẫn đang làm việc như thường, Nhậm Diệc quát: “Tất cả dừng lại, tắt hết bếp đi, dừng cả đi.”

Mọi người đều sửng sốt.

Nhậm Diệc ngó nghiêng tứ phía, thứ nguy hiểm trong nhà bếp không gì ngoài đường ống dẫn gas. Đường ống dẫn gas tại gia đều khá đơn giản, còn được giấu kín. Trong khi đó, ở nhà hàng bởi vì cần phân ra nhiều bếp nấu, đường ống tương đối nhiều. Có lúc do công suất chuyển giao cao, nhà hàng này làm đồ Nhật, ở dưới lại làm đồ Tứ Xuyên, còn khi lại thường thường sửa đi sửa lại nhà bếp, nếu sửa không chuẩn là đường ống sẽ lộ ở ngoài.

Nhậm Diệc chạy tới, kiểm tra dọc theo các đường ống phức tạp, đầu tiên là từ mấy cái van.

Sau đó Nghiêm Giác cũng chạy vào nhà bếp: “Sao rồi?”

“Van không rò rỉ.” Xem ra hình như không có gì bất thường, nhưng để phòng ngừa bất trắc, Nhậm Diệc vẫn khóa van lại.

“Nhậm Diệc!” Nghiêm Giác kêu lên, giọng run rẩy.

“Sao thế?” Nhậm Diệc vừa chạy tới nhìn, đã lạnh toát toàn thân.

Một vài đường ống kim loại đang bị một chất lỏng hóa học không biết tên ăn mòn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.