Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

Chương 110: Chương 110: Chương 109




Ở trên đường, Cung Ứng Huyền không nhịn được hỏi: "Ban nãy tiến sĩ nói gì với anh vậy?"

Nhậm Diệc cười trêu: "Nói hồi nhỏ cậu đáng yêu đến mức nào."

Cung Ứng Huyền giả bộ tức giận: "Nói vào đề đi."

"Sao nào? Cậu có gì ngại để tôi biết à?"

"... Đâu có."

"Yên tâm đi, không nói chuyện gì quan trọng đâu, tiến sĩ chỉ nói là, tôi có trợ giúp đối với việc khôi phục của cậu thôi." Trong lòng Nhậm Diệc lại thấp thỏm, nhưng đành vậy, cũng không tiết lộ ra ngoài mặt được. Anh có thể hiểu được mong muốn bảo vệ Cung Ứng Huyền của Khưu Ngôn lẫn tiến sĩ Bàng Bối, dù gì bọn họ mới là những người đã từng chứng kiến tình trạng tệ hại nhất của Cung Ứng Huyền, cũng đã đồng hành cùng hắn trong suốt chặng đường.

Điều này cũng khiến Nhậm Diệc cảm thấy rất nặng nề, anh trước sau gì cũng nghi ngờ mình đã làm rất nhiều việc sai trái, có thể ngay cả chuyện tự ý thích Cung Ứng Huyền này cũng là sai. Chưa nói đến mối quan hệ giữa bọn họ hiện giờ, biết rõ là sai nhưng vẫn không thể ngăn được sự cám dỗ của dục vọng, không thể không khiến người ta phiền muộn về tương lai.

Cung Ứng Huyền im lặng trong giây lát, nói: "Có một việc anh phải giúp tôi."

"Cái gì?"

"Thôi miên sâu."

Nhậm Diệc quay đầu nhìn Cung Ứng Huyền: "Tiến sĩ đã từ chối rồi."

"Nhưng tôi không bỏ cuộc đâu." Cung Ứng Huyền đưa mắt về phía trước, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại không gợn sóng, "Thôi miên sâu thực sự có thể khiến người ta tìm về được rất nhiều ký ức tưởng như đã quên, lần này tôi đã có thêm rất nhiều manh mối, nhất định có thể thu hoạch càng nhiều trong miền ký ức."

Nhậm Diệc trầm giọng nói: "Tiến sĩ đã nói rất nguy hiểm mà, với lại tôi không giúp được cậu đâu, tiến sĩ từ chối rồi."

"Sở dĩ thôi miên sâu nguy hiểm là bởi trong trí nhớ có điều tôi sợ nhất, còn có cả người thân nhất của tôi, tôi rất dễ bị mắc kẹt và không thoát ra được. Nhưng hiện tại tôi không còn sợ lửa như trước nữa, hơn nữa trong quá trình thôi miên..." Cung Ứng Huyền nhìn Nhậm Diệc một chút, "Có anh ở bên cạnh tôi, tôi sẽ cảm giác an toàn hơn rất nhiều."

Nhậm Diệc ngỡ ngàng nhìn Cung Ứng Huyền, tâm tình rất phức tạp: "Tôi... Trừ khi tiến sĩ có lòng tin bảo vệ cậu, không thì tôi cũng sẽ chẳng thể nhìn cậu mạo hiểm như thế."

"Tôi sẽ thuyết phục ông ấy, đến lúc đó thì anh ở bên cạnh tôi là được rồi."

Nhậm Diệc thở dài: "Ứng Huyền, tôi đã khuyên cậu lời này rất nhiều lần rồi, đừng liều mạng quá."

Cung Ứng Huyền không đáp lại. năm đó hắn còn quá nhỏ, không có cách nào bảo vệ người nhà của mình, đó là ác mộng suốt đời của hắn. Hiện giờ hắn đã đủ mạnh mẽ, hắn tuyệt đối không cho phép bất cứ ai tổn thương Nhậm Diệc. Hắn sẽ không từ thủ đoạn để bắt được Tử Diễm.

Không từ hết thảy thủ đoạn.

Xe vững vàng đỗ lại ở cửa trung đội, Nhậm Diệc tháo đai an toàn: "Trên đường cậu cẩn thận một chút, đừng thức khuya, cùng lắm thì ngủ một giấc ở phân cục đi."

Cung Ứng Huyền gật đầu.

Trong lòng Nhậm Diệc vẫn còn buồn phiền đến mức hoảng hốt, cũng không nói gì nhiều, chuẩn bị xuống xe. Ấy vậy mà Cung Ứng Huyền bất thình lình đè vai anh lại.

Nhậm Diệc quay đầu, Cung Ứng Huyền rướn người qua, hôn lên môi anh.

Nhậm Diệc mở tròn mắt vẻ kinh ngạc.

Cung Ứng Huyền rất hiếm khi chủ động, hầu hết thời gian đều khó ở và cao ngạo, ngay cả khát vọng viết cả lên mắt rồi cũng nhịn mà không mở miệng. Nhậm Diệc cảm thấy Cung Ứng Huyền như vậy cũng rất đáng yêu.

Nụ hôn này chỉ là phớt qua rồi dừng, Cung Ứng Huyền buông anh ra, khẽ nói: "Thôi, anh về đi."

Nhậm Diệc mỉm cười: "Sao hôm nay cậu chủ động thế."

Lông mi Cung Ứng Huyền run lên, nhìn đôi mắt Nhậm Diệc chăm chú: "Không được à."

"Đương nhiên là được."

Cung Ứng Huyền dùng ánh mắt mô tả ngũ quan của Nhậm Diệc, không bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào trên gương mặt này, bởi vì đây đều thuộc về hắn. Trong lòng khẽ dao động, hắn lại hỏi: "Chỉ tôi mới được đúng không?"

Nhậm Diệc sửng sốt.

Cung Ứng Huyền hỏi bằng giọng điệu cương quyết: "Chỉ tôi mới có thể, đúng không."

Nhậm Diệc bỗng hơi mờ mịt, anh không biết Cung Ứng Huyền nói ra câu này là có ý gì.

Thấy Nhậm Diệc mãi không trả lời, trái tim Cung Ứng Huyền chùng xuống, hơi thở có chút bất ổn: "Chỉ có tôi mới được làm những chuyện kia với anh."

Nhậm Diệc hiểu ra rằng có những vấn đề nếu càng một mực lảng tránh thì càng sớm muộn cũng sẽ tràn ra ngoài. Anh hít sâu một hơi: "Ứng Huyền, cậu biết mối quan hệ giữa hai ta hiện là gì không?"

Cung Ứng Huyền không nói gì.

Nhậm Diệc giải thích hơi khó nhọc: "Có một loại quan hệ giữa những người trưởng thành, nói chung là..."

"Booty call (bạn tình), anh không phải coi tôi như người nguyên thủy, tôi biết cả mà." Cung Ứng Huyền âm thầm tức giận, "Ý anh là dựa vào mối quan hệ này, tôi không thể đưa ra yêu cầu đó?"

Nhậm Diệc cúi đầu, không biết nên đáp thế nào, mà ở trong mắt Cung Ứng Huyền dường như lại thành ra ngầm thừa nhận, hắn nghiến răng: "Anh biết tôi có bệnh ưa sạch sẽ, thế nên..."

"Tôi biết." Nhậm Diệc nhanh chóng nói, "Cứ làm theo lời cậu nói đi." Anh mở cửa, muốn xuống xe.

Cung Ứng Huyền kéo Nhậm Diệc lại, nhưng Nhậm Diệc lại mang thái độ khác thường, hất tay hắn ra.

Động tác này khiến hai người đều đứng hình.

Cho đến nay, Nhậm Diệc lúc nào cũng vô cùng dịu dàng và bao dung với Cung Ứng Huyền, ngoại trừ lần hắn không nghe chỉ thị, đi mó vào bình hóa chất kia, thì anh chưa từng phát giận với hắn lần nào nữa.

Cung Ứng Huyền lập tức khó chịu, thậm chí còn hơi tủi thân, hắn nhìn Nhậm Diệc với vẻ không dám tin: "Anh giận tôi?"

Nhậm Diệc không thể không xoay người lại, giải thích: "Không phải, chỉ là tôi..." Anh nhìn mặt Cung Ứng Huyền, nhưng lại căn bản không biết nên nói cái gì.

"Đối với anh mà nói thì khó lắm sao?" Giọng nói của Cung Ứng Huyền run rẩy không dễ phát hiện, "Chỉ ở bên mình tôi... Không được ư?"

Nhậm Diệc nở một nụ cười khổ: "Đến cùng tôi là hạng người gì trong mắt cậu thế, là loại giăng lưới khắp nơi, lưu tình bốn phía à."

Cung Ứng Huyền không có cách nào trả lời. Hắn vẫn luôn để bụng chuyện Nhậm Diệc và Kỳ Kiêu.

"Ngay cả cậu không nói, tôi cũng sẽ không tìm người khác đâu, cậu có thể yên tâm." Nhậm Diệc cười miễn cưỡng, "Tôi đi đây."

Ấy vậy mà Cung Ứng Huyền vẫn kéo cánh tay Nhậm Diệc, rõ ràng không có ý định buông ra.

Nhậm Diệc nhấn mạnh, "Ngủ ngon."

Cung Ứng Huyền đột ngột ôm Nhậm Diệc từ phía sau, siết chặt vòng tay để ôm anh vào lòng mình, không để lại một kẽ hở nào, cứ ôm thật chặt như vậy.

Nhậm Diệc không nhúc nhích.

Cung Ứng Huyền thì thầm bên tai Nhậm Diệc: "Không được tức giận với tôi."

Nhậm Diệc thở dài bất đắc dĩ: "Được." Một cậu bé ỷ lại vào mình như Cung Ứng Huyền rất dễ khiến anh mềm lòng.

"Nói ra thì giữ lời đấy."

"Được."

Cung Ứng Huyền cứ lặng lẽ ôm một hồi lâu mới buông tay ra. Nhậm Diệc xuống xe, vẫy tay với Cung Ứng Huyền, rồi xoay người rời đi.

Cung Ứng Huyền vẫn nhìn theo bóng lưng của Nhậm Diệc, mãi cho tới khi anh đã lên lầu mới lái xe rời khỏi.

Nhậm Diệc thì lại trằn trọc trở mình cả đêm.

Thích Cung Ứng Huyền là do anh chọn, đồng ý yêu cầu của Cung Ứng Huyền cũng do anh chọn, chuyện đến nước này còn cảm thấy như oan ức thì cũng lập dị quá rồi, chỉ là anh cảm thấy rất buồn bã thôi.

Buồn với cách Cung Ứng Huyền đối xử với anh, không bằng một phần mười những gì anh trao cho hắn, sớm đã thấu từ lâu rồi sao lại vẫn như cũ khổ sở đến thế. Đúng vậy, chỉ là khổ sở mà thôi.

- ----

Hai ngày sau, Nhậm Diệc nhận được thông báo từ trung đoàn, điều anh đi học tập. Hằng năm, các loại học tập và hội nghị đều không ít, bình thường Nhậm Diệc toàn tìm đủ cớ không đi, nhưng gần đây nhất anh đã bị xử phạt rồi, quyết định ngoan một chút, đàng hoàng báo đi.

Nội dung học tập của bọn họ đại khái phân làm hai loại, tư tưởng và thực chiến. Nhậm Diệc không thích nghe lớp học về Đảng nhất, mỗi lần đều có thể ngồi ngủ, nhưng nếu kiểu như phân tích án lệ đặc chủng, quản lý trung đội và huấn luyện, làm quen với các loại kỹ thuật tiên tiếng trong và ngoài nước, hoặc là các loại dụng cụ, đều là những thứ học được thật, anh còn khá nguyện ý nghe.

Lần này chính là cái sau.

Trong đợi tuyển chọn trung đội trưởng, vừa khéo lại có cả Nghiêm Giác, hai người trải qua sự kiện lần trước đã trở thành bạn bè, dĩ nhiên là ngồi cùng nhau.

Nghiêm Giác quan sát anh một chút: "Ngủ không ngon à, quầng thâm mắt lớn như vậy."

"Ây dà, cả tuần chẳng có vụ nào, hại tôi cả đêm thức khuya nghịch điện thoại di động." Nhậm Diệc đương nhiên sẽ không nói rằng mình đang sầu lo ngập đầu, vừa là tên biến thái muốn làm nổ chết anh đến nay vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, lại vừa buồn chuyện tình cảm, ngủ ngon chỗ nào được.

Nghiêm Giác bật cười vui vẻ: "Cậu cũng chơi game à, lát nữa giải lao làm một ván."

Nhậm Diệc cười nói: "Chơi luôn, anh đánh thế nào, muốn ăn thì nói sớm với tôi, tôi sẽ cố hết sức không chửi anh."

"Hứ, để rồi xem đến lúc đấy là ai tự tìm chửi."

Rất nhanh đã đến lúc nhập học.

Lần học tập này tổng cộng ba ngày, có chương trình học về lý thuyết tương quan đến dập lửa, đồng thời sẽ giới thiệu kỹ thuật và dụng cụ tiên tiến. Trong đó có hai phần Nhậm Diệc cảm thấy hứng thú nhất, một là phân tích sự cố kinh điển trong xử lý hỏa hoạn ở kho lạnh, hai là giới thiệu loạt thiết bị sẽ được nhập tới từ Đức vào năm sau. Nhậm Diệc quyết định chuyên chú ghi chép, lúc nhận được thiết bị mới, anh có thể tranh thủ nhận được nhiều hơn.

Đến lúc nghỉ trưa, Nhậm Diệc và Nghiêm Giác ăn cơm xong thì trở về phòng khách, mở một ván game ra.

Nghiêm Giác phá lên cười ngay lúc mở ra giao diện: "Cậu tên gì? Cái gì đấy?"

"Mạn Mạn, gọi nữ thần là được." Nhậm Diệc nhìn Nghiêm Giác, "Ồ, Vương Giả đó."

"Cậu lấy tên mạng này là để trung hòa tên của cậu đấy à?"

"Đúng đấy, không thì một lính cứu hỏa tên có tận bốn ngọn lửa, thật chẳng may mắn gì, đúng là chẳng biết hồi trước cha tôi nghĩ thế nào."

"Lão đội trưởng là một nhân vật huyền thoại mà, ông ấy lấy danh tự này đương nhiên là có dụng ý riêng của mình."

Nhậm Diệc bất đắc dĩ nói, "Còn liên quan đến ngũ hành với mê tín gì đó. Tôi chịu hẳn, đời này vẫn chưa thấy đủ lửa à."

"Lấy độc trị độc ấy mà."

Game đã bắt đầu, Tôn Định Nghĩa kêu lên: "Nhậm đội, học tập sao rồi?"

"Rất được, ba ngày không phải nhìn đến mấy đứa nhóc các cậu, nhẹ cả người."

"Vậy anh còn không mau ghi nhớ âm thanh của người ta, cùng dáng vẻ quyến rũ này ngay đi."

"Bớt xàm, mau mau đến trung lộ đi." Nhậm Diệc vừa đánh vừa nói, "Giới thiệu một chút, đây là Nghiêm Giác, trung đội trưởng chuyên cần của trung đội Tây Giao, ba đứa này đều ở trong đội chúng tôi."

"À, người anh em tốt." Nghiêm Giác cười nói, "Đội trưởng các cậu bình thường vẫn dẫn các cậu đi chơi game à?"

"Đúng đấy, các anh không chơi sao? Không chơi game thì ở trung đội chán lắm."

"Tôi không chơi với chiến sĩ của mình." Nghiêm Giác tắt loa, nói với Nhậm Diệc, "Cách tôi với cậu quản đội không giống nhau, ở trung đội tôi nghiêm túc lắm."

Nhậm Diệc cười nhìn anh ta một chút: "Thật hay đùa đấy."

"Đương nhiên là thật rồi, bọn họ đều sợ tôi." Nghiêm Giác mím môi cười, "Nhưng mà tôi thân thiện với cậu như thế, cảm động không."

"Ai dám đâu." Nhậm Diệc kêu lên, "Tôi xỉu rồi, tới cứu tôi mau lên!"

Trong lúc đang chiến đấu hăng, Cứng Huyền lại đột nhiên gọi điện thoại đến. Tay Nhậm Diệc run lên, lập tức cúp điện thoại. Cúp máy xong thì anh sợ hết cả hồn, cảm thấy lòng dạ Cung Ứng Huyền hẹp hòi như thế, nhất định sẽ suy nghĩ nhiều, nhưng giờ mà nối máy thì ăn gian quá, huống hồ Nghiêm Giác còn ở bên cạnh anh, anh không còn cách nào khác là phải tiếp tục đánh.

Một ván này đánh ròng trong mười mấy phút.

Game vừa kết thúc, Nhậm Diệc lập tức đến hành lang, gọi điện lại cho Cung Ứng Huyền.

Sau khi cuộc gọi mới được kết nối, Cung Ứng Huyền không nói gì, chính là cứ im re như vậy. Nhậm Diệc cách điện thoại cũng có thể cảm nhận tâm tình dập dờn của Cung Ứng Huyền, anh lập tức dỗ: "Tôi đang học tập ở bên trung đoàn đây, vừa có lãnh đạo bên này, không tiện bắt máy."

Nghe vậy, Cung Ứng Huyền thở phào nhẹ nhõm: "À."

"Có chuyện gì sao?"

"Không có chuyện gì thì không thể gọi điện thoại à."

"Đương nhiên có thể rồi."

"Sao anh không gọi điện cho tôi."

"Nhất thời tôi cũng có chuyện gì đâu."

Lúc này, Nghiêm Giác ló đầu từ trong phòng ra: "Nhậm Diệc, chúng tôi bắt đầu trước nha?"

Nhậm Diệc vội gật đầu và xua tay với anh ta.

Cung Ứng Huyền lặng lẽ một chút: "Ai vậy, giọng nghe khá quen tai."

"Những trung đội trưởng khác ấy mà."

"... Tên Nghiêm Giác kia à?" Cung Ứng Huyền dường như đã nhớ lại âm thanh này.

"Đúng vậy, ổng cũng tới."

Cung Ứng Huyền khẽ hừ một tiếng: "Vậy anh cứ bận đi."

"Cậu đến gặp tôi cũng được." Nhậm Diệc nói, "Tôi ở khách sạn của trung đoàn, nơi này an toàn lắm, cậu cũng không phải lo đâu."

"Tôi sẽ tới."

Trở về phòng, Nghiêm Giác đã bắt đầu một ván nữa, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Lại là cậu cảnh sát họ Cung kia chứ gì."

"Sao anh biết?"

Nghiêm Giác khựng lại, khẽ mím môi: "Khi là cậu ta, vẻ mặt của cậu khác thường lắm."

Nhậm Diệc giật mình, theo bản năng tự sờ lên mặt.

Rõ ràng đến vậy rồi hả?

Hai người chơi game cả một buổi trưa, buổi chiều đều hơi không muốn vào lớp. Mặc dù Nhậm Diệc là một người mà ở với ai thì tính cách cũng cởi mở, anh cũng cảm thấy Nghiêm Giác cực kỳ hợp với mình, xem ra mấy ngày học này sẽ không nhàm chán nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.