Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

Chương 113: Chương 113: Chương 112




Nhậm Diệc mang theo một bụng đầy ngờ vực, dọc đường đều nghĩ ngợi xem Cung Ứng Huyền sẽ dẫn mình đến một nhà hàng kiểu gì. Chắc là kiểu đặc biệt cao cấp, có hẳn cả thẻ hội viên chứ nhỉ?

Ai mà nghĩ lúc đến chỉ là một quán lẩu, tuy rằng rất xa hoa nhưng cửa chính rộng mở, có kẻ ra người vào, không có vẻ kín đáo cho lắm.

Nhậm Diệc cười nói: "Dẫn tôi đi ăn lẩu thật đấy à?"

"Ừ."

"Tôi ăn cậu nhìn?"

"Cùng nhau ăn."

Nhậm Diệc kinh ngạc quay đầu: "Cậu có thể ăn lẩu? Nồi "lửa" ấy hả?"

"Dùng điện." Sau khi Cung Ứng Huyền đỗ xe, hắn vẫn dửng dưng như không nhìn Nhậm Diệc, "Sao nào, tôi ngẫu hứng ăn lẩu bên ngoài không được à."

Nhậm Diệc cười trừ hai tiếng: "Không phải cậu sợ mấy chỗ này bẩn sao."

"Sau khi làm cảnh sát rồi, rất nhiều chỗ bẩn thỉu tôi cũng không thể không đi, nếu như có thể thích ứng thì cũng tốt cho chính tôi."

Nhậm Diệc vui vẻ vỗ tay một tràng: "Cậu có thể nghĩ thế thì thực sự là quá tốt rồi, cảnh sát ấy mà, bình dân một tí, càng có lợi cho công tác lẫn xã giao của cậu. Cứ đi một chút xem, chúng ta ăn lẩu thôi."

Vào tiệm lẩu, Cung Ứng Huyền báo tên đã hẹn trước, phục vụ đưa hai người đến gian phòng riêng.

Tiệm này được bài trí sang trọng, đại sảnh không có mấy bàn ăn, phần lớn diện tích được nhường cho trang trí điêu khắc lẫn nhà thủy tạ, hoàn toàn không có cảnh tượng náo nhiệt của mấy quán lẩu đường phố kia, trái lại có vẻ hơi lạnh lẽo thanh cao.

Có điều, Nhậm Diệc cũng không để ý mấy cái này lắm. Cung Ứng Huyền có thể chủ động mời anh đi ăn ở ngoài, ăn một thứ đồ ăn mang danh nấu từ "lửa", chuyện này quả thật đã là bước nhảy vọt gấp ba lần, anh đã cao hứng lắm rồi.

Sau khi ngồi xuống, phục vụ bàn đem thực đơn qua, Cung Ứng Huyền hếch cằm với Nhậm Diệc, ra hiệu cho anh.

Nhậm Diệc nhận lấy thực đơn: "Đồ cậu không ăn căn bản tôi đều nhớ kỹ, cậu muốn ăn thêm gì nữa không?"

"Món anh thích đi."

Nhậm Diệc nhìn lướt qua thực đơn, nghĩ bụng là đắt ghê. Anh dựa theo sở thích và sở ghét của Cung Ứng Huyền mà gọi một vài món ăn, ngược lại thì anh ăn gì cũng được.

Gọi đồ xong, Nhậm Diệc ngó nghiêng xung quanh: "Đây là lần đầu tiên cậu ăn cơm bên ngoài phải không?"

"Không phải lần trước anh đưa tôi đi ăn tôm hùm đất à."

Nhậm Diệc bật cười: "Lần trước cậu chỉ uống nước suối mà."

Cung Ứng Huyền bĩu môi: "Hôm nay tôi sẽ ăn."

Nhậm Diệc kéo một cái ghế ra, ngồi xuống bên cạnh Cung Ứng Huyền: "Thử chút đi, cậu sẽ phát hiện thật ra chẳng khó khăn đến mức đó, không phải cậu cũng ăn được ở nhà tôi, rồi cả ký túc xá của tôi nữa sao."

"... Cái đó không giống nhau."

"Ừ, đúng là cũng khác bên ngoài thật, chẳng qua..." Nhậm Diệc cảm khái nói, "Tôi cảm thấy chỗ này so với ký túc xá của tôi vẫn còn sạch chán."

Cung Ứng Huyền cười khẩy: "Anh biết thì tốt."

"Chê ký túc xá của tôi bẩn hử." Nhậm Diệc nhíu mày, "Tôi thấy lần trước cậu còn lăn lộn trên giường của tôi rất hăng hái cơ mà."

Gương mặt Cung Ứng Huyền phiếm đỏ, hắn xấu hổ quát lên: "Im đi."

Mỗi khi nhìn thấy Cung Ứng Huyền thẹn thùng, Nhậm Diệc càng không nhịn được muốn trêu hắn: "Tôi có xạo bao giờ, sao chú cảnh sát lại bắt tôi im chứ. Lần trước rõ ràng không thấy cậu ghét bỏ giường tôi còn gì. Bắt cậu xuống, cậu còn ứ thèm xuống, đã thế cậu còn..."

Cung Ứng Huyền chồm tới chặn môi Nhậm Diệc, dùng hành động thực tế để bịt miệng anh.

Nhậm Diệc chớp chớp mắt, hương thảo mộc khô ráo thoang thoảng đặc trưng của Cung Ứng Huyền phả vào hơi thở của anh, như thể mỗi lần hô hấp đều là để thanh lọc hệ tuần hoàn phổi.

Nhậm Diệc trong nháy mắt đã sa vào, anh nhắm mắt lại, ôn nhu nhấn nụ hôn này vào sâu thêm. Tay anh cũng không tự chủ bấu lấy cà vạt của Cung Ứng Huyền, không biết cố ý hay vô tình mà lôi kéo, thể hiện sự nôn nóng khó kiềm chế được.

Mí mắt Cung Ứng Huyền thả lỏng buông xuống, chuyên chú hưởng thụ nụ hôn này, trong tầm mắt mơ hồ có một điểm đen đang lay động. Hắn biết đó là cái gì, viên nốt ruồi đen nhỏ kia đang khiêu khích hắn. Hắn không có cách nào lý giải tại sao lòng mình lại bấn loạn chỉ vì một cái nốt ruồi, chỉ là hắn vẫn thích lắm, thích vô cùng...

Đột nhiên, một tràng tiếng gõ cửa thức tỉnh hai người, bọn họ cuống cuồng tách ra.

Người phục vụ đẩy toa ăn đi vào.

Cung Ứng Huyền cúi đầu sửa sang lại cà vạt hòng che đi sự lúng túng của mình, Nhậm Diệc ở một bên không ngừng cười trộm.

Nồi mà người phục vụ mang lên là loại nồi lẩu đơn, sau đó phân chia sắp xếp đồ ăn trên bàn.

Nhậm Diệc xem xét một hồi, bộ dao dĩa lẫn mâm cơm thịnh soạn của bọn họ, rõ ràng không hề giống những bộ dao dĩa anh lướt qua đại sảnh nhìn thấy, hơn nữa nhìn thoáng thì cũng có vẻ mới toanh, hai cái nồi lẩu nhỏ kia cũng mới toanh và bóng loáng.

Sau khi người phục vụ rời đi, Nhậm Diệc huơ huơ đôi đũa, "Đây đều là cậu tự chuẩn bị chứ gì."

"Sức quan sát không tồi."

Nhậm Diệc vui vẻ: "Sao mà cậu ngay cả ra ngoài ăn cơm cũng có thể... Thu xếp nhiều thứ vậy chứ."

Cung Ứng Huyền bình thản nói: "Có tiền."

Nhậm Diệc cười phá lên.

Cung Ứng Huyền gắp một miếng củ cải trắng lên, do dự một chút, thả vào trong nồi: "Ăn đi, không phải anh thích ăn lẩu à."

"Ăn lẩu á, trước hết phải nhúng thịt trước, như vậy nước dùng sẽ càng thơm, các món ăn sau đó cũng sẽ ngon hơn." Nhậm Diệc gắp một miếng thịt bỏ thả vào trong nồi của Cung Ứng Huyền, sau đó nhìn hắn tươi cười, "Cho nên bữa ngày hôm nay là vì tôi sao?"

Cung Ứng Huyền không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng: "Tuy rằng tôi không thể cứ gật bừa với tập tục xã giao ăn uống liên hoan, đây vẫn là một bước quan trọng nhất để hòa nhập xã hội. Bởi thế, hôm nay chúc mừng anh học tập xong xuôi."

Nhậm Diệc cười cong đôi mắt: "Ừ, tốt quá." Cung Ứng Huyền chủ động rủ mình ăn cơm, vì mình mà thử nghiệm thứ nồi lẩu mà đối với hắn mà nói là điều cấm kỵ.

Điều này cho thấy trọng lượng của anh trong lòng hắn hẳn là không nhẹ đâu.

Trong khoảng thời gian này, có một ý nghĩ cứ không ngừng nảy sinh trong đầu anh, khiến Nhậm Diệc không tài nào tự lừa mình dối người mà cho qua được nữa.

Anh nghĩ, nhỡ Cung Ứng Huyền thích mình thì sao đây. Dù cho bọn họ bắt đầu với quan hệ thể xác, chắc là Cung Ứng Huyền sẽ dần quen hơi anh, dẫn đến tiếp nhận anh. Ít ra đến giờ này, phần lớn thời gian bọn họ đều hòa hợp như một cặp tình nhân.

Bất kể Khưu Ngôn với bác sĩ Bàng Bối đã từng khuyên can anh thế nào, đã bày tỏ sự lo lắng ra sao, ngay cả anh cũng đang tự hỏi, cũng có lo lắng; anh vẫn không tài nào ức chế được trái tim vẫn liên tục ngóng trông Cung Ứng Huyền của mình.

Nếu nhân loại có thể dùng lý trí để chế ngự tình cảm, thế gian này đã chẳng còn buồn đau.

Thấy ý cười tràn ngập trên gương mặt Nhậm Diệc, trong lòng Cung Ứng Huyền cũng vui theo. Hắn vớt miếng thịt bò mà Nhậm Diệc đã thả vào trong nồi, dè dặt thổi.

Nhậm Diệc lại cười nói: "Cậu nom giống mèo thật đấy."

Cung Ứng Huyền liếc xéo anh: "Có ý gì."

"Đầu lưỡi mèo sợ nóng, thịt gà vừa mới nấu chín bắc ra khỏi nồi, nó liền háo hức ngồi xổm trước cái bát, chờ chóng nguội, rất đáng yêu." Nhậm Diệc chống cằm nhìn Cung Ứng Huyền, "Cậu còn đáng yêu hơn cả Diểu Diểu."

Cung Ứng Huyền vờ vịt tức giận: "Không được ví von tôi với mèo." Để che giấu ý cười sắp kiềm chế không được của mình, hắn nhanh chóng cúi đầu ăn thịt.

Ánh mắt Nhậm Diệc tỏa sáng nhìn Cung Ứng Huyền: "Ăn ngon không, ăn lẩu có ngon không."

Cung Ứng Huyền gật gật đầu: "Chẳng trách là món rất nhiều người thích."

Nhậm Diệc nhoẻn miệng cười: "Lần sau đến nhà tôi ăn cũng được, cậu không phải gò bó như thế."

Cung Ứng Huyền khẽ run: "Tôi... Không sao mà."

"Tôi biết cậu vẫn không mấy thoải mái khi ra ngoài ăn cơm đâu, ngay cả khi dùng bộ đồ ăn lẫn nguyên liệu của mình. Cậu muốn thay đổi là một chuyện tốt, có điều muốn tiến tới thì cứ phải dần dần, tuyệt đối đừng tự ép." Nhậm Diệc cười nói, "Tôi vẫn hy vọng cậu có thể thả lỏng để ăn uống hơn, thưởng thức đồ ăn ngon cho tốt, mà không cần như phải hoàn thành một nghĩa vụ nào đó."

Trong lòng Cung Ứng Huyền ấm áp.

Hắn cứ nóng lòng muốn chứng minh với Nhậm Diệc là bọn họ cũng có thể ăn liên hoan như những người bình thường, nhưng hóa ra hắn vẫn không thể. Chí ít hiện tại thì chưa, điều này quả thật khiến hắn có hơi ủ rũ. Thế mà Nhậm Diệc cũng không để tâm đến vậy, có lẽ Nhậm Diệc quan tâm đến việc hắn có ăn ngon miệng hay không còn hơn là ăn ở đâu.

Nhậm Diệc đối với hắn, dường như là mãi mãi bao dung như thế, xưa nay cũng chưa từng đòi hỏi hắn bất cứ điều gì.

Hai người cười nói ăn xong bữa cơm, người phục vụ mang lên cho bọn họ một phần trà tiêu cơm.

Nhậm Diệc hớp mấy ngụm, nhìn đồng hồ: "Bây giờ chúng ta đi chứ?"

"Ngồi một lúc nữa." Cung Ứng Huyền nhấp một ngụm trà.

"Hôm nay cậu thong thả thế."

"Nay vừa khéo có chút thời gian." Khoảng thời gian nhàn rỗi hữu hạn này, hắn chỉ muốn dành cho Nhậm Diệc, ngay cả là chỉ ngồi cùng một chỗ ăn cơm, uống trà như vậy.

"Hai ngày nay có phát hiện gì mới không?"

"Không ít, nhưng mấy ngày này những thứ ấy vẫn choán đầy tâm trí tôi suốt. Nay muốn thay đổi luồng tư duy, nói về anh chút đi." Cung Ứng Huyền hỏi, "Học hành sao rồi?"

"Không có gì đặc biệt, hằng năm vẫn đều có mấy lần."

"Trước giờ anh vẫn đi học chung với tên Nghiêm Giác kia à?"

"Không có, ổng mới được thăng chức trung đội trưởng."

"Sao hai người thân nhau nhanh thế." Cung Ứng Huyền nhớ tới ánh mắt Nghiêm Giác nhìn hắn, giọng điệu cũng mang chút khó chịu.

"Ổng vui tính lắm, chơi game cũng tài." Nhậm Diệc cười nói, "Chỉ vì một điếu thuốc mà cậu đã có thành kiến với ổng, không cần thiết đâu."

"Anh lại định nói tôi nhỏ nhen chứ gì." Cung Ứng Huyền đanh mặt.

"Không có, không có." Nhậm Diệc sờ sờ đầu Cung Ứng Huyền, cưng chiều nói, "Là ổng không đúng, cậu đừng chấp nhặt với người ta là được rồi."

Cung Ứng Huyền bắt lấy tay Nhậm Diệc, ủi vào trong lồng ngực của mình.

Nhậm Diệc tiến tới, nhẹ nhàng vuốt ve hai má trắng mịn của Cung Ứng Huyền: "Cậu có nhớ tôi chút nào không đó."

"... Có."

"Cơ mà tôi phải về trung đội, lần trước tôi bị xử phạt, lần này không dám tự tiện rời vị trí."

"Ừm."

"Vậy đi nhé?"

Cung Ứng Huyền siết lấy tay anh không buông: "Có thể xin nghỉ không."

"Không được mà." Nhậm Diệc khẽ thở dài. Anh cũng muốn mọi thời khắc đều quấn quýt bên Cung Ứng Huyền, nhưng anh vẫn còn lý trí.

Cung Ứng Huyền trầm ngâm. Hai người trăm công nghìn việc, mãi mới có dịp gặp nhau. Trước giờ hắn chưa từng nếm trải tư vị một ngày không gặp đã mòn mỏi nhớ nhung này.

Nhậm Diệc nhẹ nhàng cắn lên tai Cung Ứng Huyền, khẽ cười: "Cậu ăn cơm ở ngoài đã là một bước tiến dài trong đời người rồi, có muốn thử thêm chút kích thích hơn thế nữa không?"

Thân thể Cung Ứng Huyền lập tức banh thẳng. Nhậm Diệc lúc nào cũng có thể mang cho hắn kích thích mới mẻ ngoài sức tưởng tượng.

Nhậm Diệc với tay kéo người từ trên ghế lên, thẳng tiến vào phòng vệ sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.