Sau khi ngày nghỉ đầu tiên của năm mới kết thúc, Nhậm Diệc đã nhận được điện thoại của Khưu Ngôn, bảo rằng vụ án có tiến triển, cần anh đến phân cục trợ giúp điều tra.
Nhậm Diệc trầm ngâm trong điện thoại một hồi, không trả lời trực tiếp, trái lại bất ngờ hỏi: "Cô cũng biết nhỉ."
Khưu Ngôn ngẩn người, không nói gì.
Nhậm Diệc tiếp lời: "Cô cũng hoài nghi cha tôi, đúng không."
Khưu Ngôn ngập ngừng: "Xin lỗi, đội trưởng Nhậm, tôi chỉ thực hiện chức trách của mình. Nhưng chuyện Ứng Huyền làm với lão đội trưởng thì tôi cũng không được biết, đúng là nó sai rồi."
"Vậy sau khi thôi miên, cha tôi đã được loại trừ khỏi diện tình nghi chưa?" Nhậm Diệc vẫn chưa hỏi Cung Ứng Huyền vấn đề này, bởi mỗi khi đề cập đến nó, anh đều sẽ nổi xung lên. Anh không muốn phải nghe đáp án mình không muốn nghe từ chính miệng Cung Ứng Huyền, ngay cả khi hắn không mảy may nghi ngờ cha mình, anh cũng biết thôi miên không thể coi như chứng cứ được.
"Nhìn từ kết quả thôi miên, lão đội trưởng không có bất cứ hành vi bất thường nào." Khưu Ngôn thành khẩn nói, "Xét trên phương diện tình cảm, tôi cũng không tin lão đội trưởng thuộc diện tình nghi, nhưng tôi là cảnh sát, lúc nào cũng phải xác thực từng manh mối một. Cung Ứng Huyền cũng thế, chỉ là em ấy đã dùng sai cách."
Nhậm Diệc lãnh đạm nói: "Sao mới đầu không nói với tôi?"
Khưu Ngôn cười khổ: "Chẳng biết mở miệng thế nào nữa, đau lòng quá. Ý định của chúng tôi là, cứ bí mật điều tra, nếu loại trừ được lão đội trưởng khỏi diện tình nghi, vậy thì chỉ việc coi như chưa từng xảy ra chuyện gì thôi."
Giọng điệu của Nhậm Diệc trở nên gay gắt: "Các người quá khinh thường tôi. Nếu nói với tôi ngay từ đầu, mặc dù sẽ tức giận, tôi sẽ tôn trọng chứng cứ, nhìn nhận sự việc một cách khách quan, tôi sẽ nghĩ cách để chứng minh cha mình trong sạch." Có một điều Cung Ứng Huyền nói rất có lý, chứng cứ tại hiện trường quả thực gây rất nhiều bất lợi cho người lính cứu hỏa đầu tiên tiến vào đám cháy. Giả dụ có thể dùng lý trí để xử lý chuyện này, anh cũng sẽ sinh nghi. Trên thực tế, anh đã từng nghi ngờ hung thủ có nền tảng phòng cháy rồi, song thật sự từ đầu đến cuối cũng chưa từng áp đặt suy nghĩ đó lên cha mình.
Mấy ngày qua tỉnh táo lại, anh biết hiện giờ quan trọng hàng đầu không phải là oán trách Cung Ứng Huyền, mà là phải bảo toàn danh dự cho cha, tìm ra hung thủ.
"Tôi rất xin lỗi." Khưu Ngôn xấu hổ nói.
"Lần này tôi đến phân cục, là cô muốn tôi đi, hay là cậu ta muốn tôi đi?"
"Là tổ chuyên án muốn anh đi."
"Được, tôi đi."
Cúp điện thoại xong, Nhậm Diệc xin nghỉ, rồi tới phân cục Hồng Võ.
Tuy đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng lúc nhìn thấy Cung Ứng Huyền, cơ bắp trên mặt Nhậm Diệc vẫn đông cứng.
Ánh mắt Cung Ứng Huyền ảm đạm, sắc mặt u ám, xem ra cả người đều chẳng có chút tinh thần nào. Trong khoảnh khắc hắn nhìn thấy Nhậm Diệc, muôn vàn tâm tình phức tạp lại ùa ra từ trong đáy mắt.
Khưu Ngôn đứng ở một bên với vẻ bất đắc dĩ, muốn nói lại thôi.
Nhậm Diệc vô cảm nói: "Cần tôi phối hợp cái gì."
"Lúc trước các anh đã phát hiện ra dấu chân, hiện đã truy vấn được người này rồi, chúng tôi cho rằng trước đây cậu ta đã từng tiếp xúc với anh." Khưu Ngôn nói.
"Tiếp xúc với tôi?" Nhậm Diệc nhíu mày, "Làm sao cô biết chuyện này được?"
Cung Ứng Huyền đặt một bức ảnh trước mặt Nhậm Diệc: "Người này, anh có ấn tượng gì không?"
Nhậm Diệc nhìn lướt qua, trong hình là một thiếu niên ưa nhìn, có nụ cười rạng rỡ, nom có vẻ chỉ mới mười mấy tuổi. Anh lắc đầu: "Không có ấn tượng gì, cậu ta chính là chủ nhân của dấu giày à?"
"Đúng vậy, cậu ta là học sinh cấp ba trường Schneider."
Nhậm Diệc ngẩng đầu lên, hơi biến sắc: "Cùng trường với Phi Lan sao?"
Cung Ứng Huyền gật đầu: "Phi Lan bảo cậu ta nổi tiếng trong trường lắm, kiểu dạng hotboy gì đó, nhưng hai đứa không biết nhau."
"Hai đứa từng tiếp xúc chưa?"
"Chưa."
"Vậy sao các cậu biết cậu ta từng tiếp xúc với tôi?"
"Đường cậu ta đi học về tình cờ lại ngang qua trung đội các anh, đã vào tham quan rồi, từng chơi bóng rổ với các chiến sĩ của anh, lúc trung đội các anh thực hiện các bài huấn luyện diễn tập phòng cháy ở trường mấy đứa còn làm tiểu tổ trưởng. Cậu ta rất có hứng thú với những thứ liên quan đến phòng cháy lẫn hỏa hoạn, đồng thời thể hiện sự sùng bái đối với cá nhân anh."
Nhậm Diệc ngơ ngẩn: "Đối với tôi? Sùng bái? Sao lại tra được cái này?"
"Phần lớn là do Tiểu Đàm tìm được từ các trang mạng xã hội của cậu ta." Khưu Ngôn giải thích.
"Trên mạng xã hội của cậu ta đều có không ít nội dung liên quan tới anh." Cung Ứng Huyền lạnh mặt xoay màn hình notebook về phía Nhậm Diệc, một cái video đập vào mắt anh.
Thì ra đó là khoảng thời gian học tập của các trung đội trưởng năm ngoái, lúc người bên ban tuyên giáo phỏng vấn bọn họ. Nhậm Diệc vẫn nhớ tới lần phỏng vấn này, bởi khi đó anh đang ăn cơm, còn xin đối phương đừng phát tán cảnh mình ăn ra.
Cung Ứng Huyền đánh "bốp" một tiếng xuống nút play, cứ như thể dùng hết sức bình sinh để dộng cả ngón tay lên bàn phím, âm thanh phát ra khá lớn, thậm chí còn ngấm ngầm tức giận.
Nhậm Diệc nhìn thấy chính mình và Nghiêm Giác ở trong video. Mới đầu hai người vẫn đang dùng cơm, lúc máy quay lia tới, Nghiêm Giác rất thân mật ôm vai để anh nhìn vào máy quay, bọn họ nói chuyện cười đùa, xem ra vô cùng thân thiết.
Kể từ khi Nghiêm Giác nói ra lời kia, hai người ngoại trừ gửi tin nhắn chúc mừng năm mới qua WeChat thì cũng không còn những tiếp xúc nào khác, mà quả thật anh cũng lảng tránh anh ta. Bây giờ xem lại, cũng không biết có phải do tác động tâm lý hay không, ánh mắt Nghiêm Giác nhìn anh khi đó quả thật hơi khang khác.
Đột nhiên, hai bàn tay to đè lên hai bên notebook. Nhậm Diệc rất quen thuộc với đôi tay này, chúng trắng trẻo thon dài, hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật, như thể chẳng hề vương chút bụi trần.
Nhậm Diệc ngẩng đầu lên nhìn Cung Ứng Huyền, Cung Ứng Huyền cũng nhìn lại anh, ánh mắt sắc lạnh.
Hai tay Cung Ứng Huyền chống lên mặt bàn, thân hình cao lớn chặn toàn bộ ánh sáng từ đèn trần, bao phủ Nhậm Diệc trong bóng tối, hắn nói bằng chất giọng lạnh lẽo: "Anh biết không, đoạn video này của anh với anh ta có tỉ suất click trên mạng cực kỳ cao, rất nhiều người còn nói các anh có vẻ, rất, xứng."
"Ứng Huyền!" Khưu Ngôn quát lớn một tiếng.
Nhậm Diệc nheo mắt lại: "Tôi đến là để trợ giúp phá án, đừng có nói đề tài chẳng liên quan."
Cung Ứng Huyền cố kiềm lửa giận, Nhậm Diệc lúc này đối xử lạnh lùng với hắn, tạo thành tương phản rất lớn với sự thân mật cùng Nghiêm Giác ở trong video, khiến hắn khó nén nổi bực tức và không khỏi ghen ghét. Hắn hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Chúng tôi nghi ngờ cậu ta theo dõi anh cùng các lính cứu hỏa khác, cực kỳ quan tâm đến việc xuất cảnh lẫn thu thập mọi tin tức của các anh."
"Cậu ta cuồng theo dõi à? Hay là fan cuồng?"
"Khả năng là cả hai đều đúng."
"Các cậu đã tìm cậu ta để tra hỏi chưa?
"Vẫn chưa, cậu ta vẫn là trẻ vị thành niên, chúng tôi rất thận trọng."
"Còn thận trọng cái gì, cậu ta vẫn xuất hiện ở hiện trường phạm tội đấy thôi."
Khưu Ngôn gật gù: "Hôm nay chúng tôi đã liên hệ với người giám hộ của cậu ta, lát nữa sẽ dẫn cậu ta đến đồn cảnh sát để phối hợp điều tra. Kỳ thực hôm nay để anh đến, cũng vì mong anh có thể tranh thủ giúp đỡ trong quá trình điều tra mà thôi. Quan sát phản ứng lẫn thái độ của cậu ta trước anh, đối với chúng tôi mà nói thì rất quan trọng."
"Được." Nhậm Diệc thật sự không tài nào liên hệ với một thiếu niên với vẻ rực rỡ phóng khoáng như ánh mặt trời với tổ chức tà giáo kia được. Vả lại, Schneider là trường quốc tế, học sinh ở trong không giàu sang thì cũng cao quý, không phù hợp với đặc thù của cuồng phóng hỏa, hay là có hiểu lầm gì đó ở đây.
Khưu Ngôn liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Cậu ta hẳn là đến rồi. Đội trưởng Nhậm, tôi sẽ đi trò chuyện với cậu ta trước đã, lúc nào cần sẽ gọi anh."
Nhậm Diệc gật đầu.
Lúc Khưu Ngôn đến tới cửa, chị khựng lại rồi xoay người nhìn Cung Ứng Huyền, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn đi cùng mình. Ấy vậy mà Cung Ứng Huyền lại chẳng hề nhúc nhích, cứ như chẳng nhìn thấy vậy. Khưu Ngôn lắc đầu đầy ngán ngẩm, mở cửa rời đi.
Trong phòng làm việc chỉ còn sót lại Cung Ứng Huyền và Nhậm Diệc, cùng cả sự im lặng đến ngột ngạt.
Cung Ứng Huyền yên lặng ngồi bên cạnh Nhậm Diệc, cứ thế ngồi thẳng xuống, cũng không nói gì, có lẽ chỉ cần ngồi bên cạnh Nhậm Diệc cũng đủ rồi.
Còn Nhậm Diệc có vẻ thấp thỏm, anh rời đi không được, cử động cũng chẳng xong, dường như anh có thể cảm giác được hơi ấm phát ra từ Cung Ứng Huyền.
Cuối cùng anh chịu hết nổi, đứng dậy muốn ra ngoài. Anh vừa mới nhúc nhích, Cung Ứng Huyền đã đứng lên theo: "Anh đi đâu vậy?"
"WC."
Cung Ứng Huyền vẫn bước theo mà không nói năng gì.
Nhậm Diệc đi mấy bước, rốt cuộc không nhịn được quay đầu lại: "Cậu muốn làm gì?"
Cung Ứng Huyền đăm đăm nhìn Nhậm Diệc, thấp giọng nói: "Chúng ta cứ phải như vậy mãi sao."
"Cậu có thể không như vậy mà."
"Vậy mình làm hòa được không?" Cung Ứng Huyền nhìn Nhậm Diệc không chớp mắt, đôi mắt cũng toát lên vẻ ngây thơ.
Nhậm Diệc hít sâu, nở nụ cười cay đắng: "Trước đây tôi cứ tưởng cậu chỉ không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, nay tôi mới phát hiện ra, cậu thiếu năng lực đồng cảm, cậu quá lạnh lùng, không thể lĩnh hội được nỗi đau của người khác, cũng không thèm quan tâm đến việc làm tổn thương người ta. Không phải cậu áy náy khi làm tổn thương cha tôi, xin lỗi chỉ là để đối phó với tôi mà thôi."
Cung Ứng Huyền hơi biến sắc, hắn giải thích: "Rõ ràng là bởi anh xen lẫn với tình cảm riêng tư mà không thể đưa ra phán đoán dựa trên lý trí, nếu như anh có thể bỏ tình thân sang một bên, nhìn nhận kỹ vụ án này, chính anh cũng sẽ phát hiện ra cha mình có rất nhiều điểm đáng ngờ."
"Ngay cả có khả nghi, cậu cũng không có quyền thực hiện thôi miên sâu với ông ấy!" Nhậm Diệc gằn giọng, "Chính cậu cũng biết làm thế là trái pháp luật, cho nên mới gạt tôi ký thỏa thuận miễn trách đúng không."
Cung Ứng Huyền cụp mắt, khẽ nói: "Thỏa thuận miễn trách là do tiến sĩ Bàng Bối yêu cầu."
"Bởi lẽ đó, tiến sĩ Bàng Bối cũng không biết chuyện này chưa từng nhận được sự đồng ý của người giám hộ chứ gì?" Nhậm Diệc tóm lấy cổ áo của Cung Ứng Huyền, "Cậu mang theo cái hợp đồng này, một bên lừa tôi ký, một bên lừa tiến sĩ Bàng Bối để tiến hành phương thức chữa trị trái với thường quy, tất cả đều để đạt mục đích riêng của cậu. Cậu còn dám trưng ra vẻ mặt vô tội kia hòng bắt tôi không tức giận nữa ư, cậu thật sự không biết mình đã làm gì đâu, vốn dĩ cậu chẳng coi đây là chuyện to tát gì!"
Cung Ứng Huyền hé miệng, nhưng lại không thể thốt nên lời, dù chỉ nửa chữ.
"Tôi sẽ nghĩ tất cả các biện pháp để bảo toàn danh dự cho cha, vì thế, muốn điều tra thì tôi sẽ trăm phần trăm phối hợp, nhưng mà trong lúc đó chúng ta..." Nhậm Diệc tàn nhẫn hạ quyết tâm, phun ra những câu chữ như đẫm máu và nước mắt, "Đừng có những tiếp xúc khác nữa."
Sắc mặt Cung Ứng Huyền tức thì trở nên xám xịt như tro, hắn cắn răng nói: "Không được, tôi sẽ không bao giờ đồng ý!"
"Cái này chẳng đến phiên cậu có đồng ý hay không."
Cung Ứng Huyền tiến một bước tiến trước mặt Nhậm Diệc, đổ bóng trên gương mặt anh. Như để che giấu quá nửa tâm tình của mình trong đó, hắn khẽ nói: "Nhậm Diệc, anh tốn không ít công phu mới tiến được vào thế giới của tôi, anh cũng đừng mong có thể bước ra ngoài lần nữa."