Nhìn cái tên được hiển thị này, hai người đều ngây ngẩn.
Cung Ứng Huyền vội vã tiếp điện thoại: "Phi Lan, em..."
"Tiến sĩ Cung, đội trưởng Nhậm." Một giọng nói kỳ quái được đã được xử lý bằng máy biến âm truyền đến từ đầu dây bên kia.
Hai người lập tức dựng hết cả tóc gáy.
Bọn họ nhận ra giọng nói này, mặc dù đã được thông qua máy đổi giọng, cũng đã bị biến âm, nhưng từ âm sắc, giọng điệu, đến ngữ điệu, những chi tiết này đều để lại dấu vết. Giọng nói này, chính là những gì bọn họ đã nghe thấy trong video ở sân vận động Hồng Lâm, nó đến từ - Tử Diễm.
"Tử Diễm..." Cung Ứng Huyền lạnh lẽo nói, "Thằng súc sinh, ngay cả mấy đứa trẻ con mà mày cũng không buông tha." Sau khi lo lắng, hắn lập tức trở lại bình tĩnh, tuy cuộc gọi này được truyền tới một người mang tin xấu, nhưng đồng thời cũng dẫn theo khả năng là tin tốt, thế thì Cung Phi Lan vẫn còn sống. Nếu Tử Diễm đã định giết Cung Phi Lan, thì cứ trực tiếp cho bọn họ xem kết quả là xong, không cần đánh liều để gọi một cuộc vốn bị theo dõi này.
Tử Diễm dửng dưng nói: "Tao cảm thấy cái này không trách tao được, mày bảo vệ tiểu thư Cung kỹ quá, bọn tao vất vả lắm mới tìm được thời cơ đấy."
"Đây chính là tín ngưỡng của mày sao? Ngay cả bọn nhỏ cũng muốn lợi dụng với làm hại, hay là mày sợ? Mày sợ tao sẽ lập tức điều tra ra chân tướng của 19 năm trước, bắt được mày vẫn đang chui lủi ở dưới cống ngầm?!"
Tử Diễm ngập ngừng, cười khẽ: "Tao vẫn rất muốn tìm một cơ hội nữa để giao lưu với mày, lần trước ở sân vận động Hồng Lâm, ừm... Tao đã có màn giải trí rất vui."
"Mày thua rồi."
Tiếng cười của Tử Diễm càng trở nên kỳ dị qua máy biến âm: "Cuộc tranh tài giữa hai ta còn chưa kết thúc đâu, đừng có vội kết luận thắng thua thế chứ."
"Em tao đâu, mày muốn gì?"
Tử Diễm không trả lời câu hỏi này: "Đội trưởng Nhậm, tao cũng quên hỏi thăm mày, cơ mà tao cũng biết, gần đây mày gặp khó khăn."
Nhậm Diệc trầm giọng hỏi: "Sao mày lại biết tao ở cạnh điện thoại?"
"Bởi vì tao nhìn thấy bọn mày. Đương nhiên mày phải ở đây rồi, bởi vì tiếp diễn sẽ là trò chơi giữa ba chúng ta. Như tao nói đó, giữa chúng ta có vận mệnh ràng buộc."
Cung Ứng Huyền lạnh lùng nói: "Cung Phi Lan đang ở đâu, mày muốn làm gì, nói."
"Tiến sĩ Cung, mày không quản ngại điều tra như vậy, đến cùng thì ra được gì chứ?" Tử Diễm cười lạnh, "Nếu không phải mày chấp nhất với quá khứ, rất nhiều người đáng lẽ ra đã không phải chết."
"Chúng mày sốt sắng để che đậy quá khứ, không tiếc cả giết người diệt khẩu, cũng liên tiếp tống những giáo đồ của mày vào ngục giam và địa ngục, đó là vì cái gì? Là bởi tao đang ở rất gần với chân tướng rồi, đúng không?"
Tử Diễm cười hô hố: "Chân tướng? Mày căn bản không biết mình đang phải đối mặt với cái gì đâu, nhất định mày sẽ hối hận. Em gái mày còn đang ở trong kho lạnh đấy, tao cũng không biết con bé có thể gắng gượng được bao lâu."
Nhậm Diệc quát lên: "Tao đi vào kho lạnh rồi, đã cứu rất nhiều người từ đó ra, không tìm thấy nó, mày lừa bọn tao phải không?!"
Tử Diễm cười khẽ, "Chúng mày không phát hiện ra nó, là bởi nó đang ở trong phòng máy làm lạnh."
Vẻ mặt Nhậm Diệc trở nên dữ tợn.
Nhiệt độ bên trong kho lạnh cũng không thấp hơn là bao so với thời tiết đầu xuân hiện giờ, bởi vậy mặc quần áo của lúc này vào đó là vẫn chịu đựng được. Song nhiệt độ phòng máy làm lạnh lại có thể điều chỉnh, thấp nhất có thể chỉnh xuống tới âm mấy chục độ.
"Thằng súc sinh nhà mày..."
"Chúng mày nghe cho kỹ đây, nếu như chúng mày phối hợp với những người khác để cùng cứu viện, tiểu thư Cung sẽ chết ngay tức khắc, nó không chỉ có một mình trong đó đâu. Nếu muốn cứu nó, chỉ có hai chúng mày mới được vào, hơn nữa không được phép nói cho ai khác."
"Đây là một cái bẫy mày bày ra." Nhậm Diệc siết chặt nắm đấm.
Tử Diễm cười nói: "Đúng đấy, vậy mày có nhảy vào không?"
Cung Ứng Huyền lạnh giọng nói: "Tử Diễm, tao thấy định sẽ bắt được mày, cùng với toàn bộ giáo đồ của mày, tao sẽ khiến chúng mày phải hối hận về tất cả những gì mình gây ra!"
Tử Diễm hờ hững nói: "Được rồi, thời gian của tiểu thư Cung không còn nhiều đâu. Bây giờ, làm theo những gì tao nói đi. Tao đã theo dõi tất cả các kênh radio lẫn máy thu hình rồi, bao gồm cả camera ở nhà máy với ghi chép của xe cẩu. Chúng mày hãy ném hết điện thoại và súng lục xuống, đi thẳng đến nhà vệ sinh công cộng màu trắng ở phía tây, bên trong có một bộ trang bị. Trong thời gian này, không được phép giao lưu với bất kỳ ai, mặc đồ xong xuôi thì trực tiếp tiến vào trong kho lạnh kia. Phòng máy làm lạnh nằm ở góc tây nam, lần theo tường là tìm ra ngay. Nếu tao phát hiện ra chúng mày giở trò khỉ gì, tự mà gánh chịu hậu quả nhé."
Nhậm Diệc và Cung Ứng Huyền nhìn sang nhau, mỗi người lấy điện thoại di động và súng lục ra, ném vào bồn hoa, sau đó đi về phía nhà vệ sinh.
Hiện trường vốn dĩ đã vô cùng hỗn loạn, lính cứu hỏa, nhân viên cấp cứu, rồi học sinh, công nhân nhà máy đi qua đi lại, hành động của bọn họ cũng không thu hút sự chú ý của ai cả.
Ở bên trong nhà vệ sinh công cộng, bọn họ quả nhiên thấy một bộ trang phục cứu viện phòng cháy, giống y chang cái Nhậm Diệc mặc trên người.
Nhậm Diệc lặng lẽ giúp Cung Ứng Huyền thay trang bị.
Trang bị xong xuôi, bốn mắt hai người giao nhau, Cung Ứng Huyền nhẹ nhàng nói: "Tôi không biết sau khi đi vào sẽ thế nào."
Nhậm Diệc cười: "Tôi cũng không biết, nhưng đi cùng với cậu, tôi chẳng sợ tí gì hết."
Cung Ứng Huyền nói: "Lúc tôi mới vứt điện thoại đã bấm số của chị Ngôn, chị ấy đang trên đường chạy tới rồi, sẽ phát hiện bất thường. Bây giờ, chúng ta cùng đi cứu Phi Lan ra thôi."
Nhậm Diệc gật đầu: "Sứ mệnh của chúng ta vẫn chưa hoàn thành, chúng ta nhất định sẽ cứu được Phi Lan!"
Cung Ứng Huyền đeo mặt nạ, hai người đi về phía kho lạnh.
Lúc này, ngọn lửa ở kho lạnh đã được kiểm soát, nhưng do khí amoniac bên trong vẫn không ngừng tiết ra, đã phát sinh thêm mấy vụ nổ quy mô nhỏ. Mặc dù việc dỡ được cửa thoát khói đã phát huy tác dụng nhất định, sương khói bên trong vẫn vô cùng lớn.
Lính cứu hỏa vẫn không ngừng ra vào kho lạnh, tìm kiếm người bị thương, Nhậm Diệc với Cung Ứng Huyền đeo mặt nạ, đi về phía đó.
Khi bọn họ muốn tiến vào kho lạnh thì có một chiến sĩ hô: "Chờ đã, các anh là ở trung đội nào, buộc dây dẫn đường đi."
"Trung đội Tây Giao." Nhậm Diệc trả lời một câu.
Anh chờ Nghiêm Giác có thể nhanh chóng phát hiện tình huống bất thường của mình. Bất luận sau khi đi vào bọn họ sẽ phải đối mặt với cái gì, chỉ cần có người tới cứu, hai người sẽ có thêm một phần hy vọng.
Cả hai nhanh chóng tiến vào trong làn khói dày đặc, mò theo tường mà đi tới, mấy phút sau đã thuận lợi tìm tới phòng máy làm lạnh.
Phòng máy làm lạnh này là nơi tập kết của amoniac lỏng, được nối liền với một bể chứa lớn hơn ở bên ngoài, kết nối với tất cả các đường ống amoniac lỏng trong kho lạnh, có thể thông qua nó để kiểm soát nhiệt độ tổng thể lẫn nhiệt độ phân khu.
Ngay lúc đoạn van mới bị đóng ngắt, việc chuyển vận amoniac lỏng vào kho lạnh đã bị gián đoạn, nhưng hiện giờ bên trong phòng máy làm lạnh nhất định cũng không thiếu amoniac lỏng.
Phòng máy có kết cấu nửa kính. Lúc này do sự chênh lệch nhiệt độ do đám cháy gây ra, một tầng sương dày đặc đã bám trên mặt kính, đó là do hơi nước ngưng tụ nhiều lần mà thành, từ ngoài thì căn bản không nhìn được bên trọng. Nếu nhìn xuyên qua màn sương mù dày đặc, thậm chí còn không phát hiện nơi này có một không gian riêng, bởi thế cũng không có ai tới tìm kiếm cứu nạn ở đây.
Bọn họ nhanh chóng mở cửa phòng máy ra, bất ngờ thấy Cung Phi Lan đang nằm hôn mê trên bàn điều khiển.
"Phi Lan!" Cung Ứng Huyền vọt vào phòng máy, Nhậm Diệc cũng chạy theo.
Cung Ứng Huyền run rẩy ôm lấy Cung Phi Lan, phát hiện cô bé vẫn còn sống, trái tim đang treo lơ lửng giữa không trung mới thoáng hạ xuống. Nhậm Diệc kiểm tra sơ qua, thở phào một hơi: "Hình như không bị thương tích gì, nơi này không bị rò rỉ amoniac lỏng, nhốt ở đây trái lại còn bảo vệ con bé, chúng ta mau đưa nó..."
Đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng cọt kẹt, tiếp theo, một tiếng "ầm" thật lớn vang lên, cửa phòng máy bị đóng lại từ bên ngoài.
Hai người nhất thời dựng cả tóc gáy!
Nhậm Diệc lao tới, dùng sức đẩy cửa lớn ra, nhưng nó đã bị khóa lại từ bên ngoài rồi, không hề nhúc nhích!
Cung Ứng Huyền cũng chạy tới, nỗ lực tìm cách để mở từ bên trong ra.
Đột nhiên, có ba tiếng gõ lên tường kính.
Mỗi một nhịp đều đánh vào lòng bọn họ.
Nhậm Diệc hít sâu một hơi, dùng sức lau lớp sương mù dày đặc ngưng tụ trên mặt kính.
Một người đeo mặt nạ, mặc trang phục chống hóa chất đang đứng ở bên ngoài lớp kính.
Mặc dù mặt nạ đã che khuất hơn nửa gương mặt của người đó, Nhậm Diệc chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra kẻ đứng trước mặt, là Phương Chi Nhứ.
Nhậm Diệc mạnh mẽ nện một quyền lên tường kính: "Thằng khốn nạn, mày muốn làm gì!"
Phương Chi Nhứ vẫy tay với Nhậm Diệc: "Đội trưởng Nhậm, em biết là anh vô tội, em biết anh là người thế nào."
"Thả bọn tao ra!" Nhậm Diệc quát, "Mày phóng hỏa sao? Mày có biết mình làm gì không? Mày có biết mình đã hại bao nhiêu người không?"
"Cũng chẳng đáng kể, bọn họ cũng cùng một giuộc với đám người kia thôi, chưa rõ ngọn ngành đã làm tổn thương người khác rồi. Thấy anh bị nhiều người vu oan giá họa như vậy, anh có biết em buồn bã và phẫn nộ biết bao nhiêu không?" Phương Chi Nhứ nhìn Nhậm Diệc chăm chú, "Chính anh cũng có lỗi đó, tại sao phải để bọn họ nắm được điểm yếu của mình chứ? Anh vẫn luôn là người anh hùng hoàn mỹ trong lòng em, nhưng anh cũng khiến em thất vọng rồi, trên thế giới này, tất cả mọi thứ đều khiến người ta thất vọng."
Cung Ứng Huyền trầm giọng nói: "Phương Chi Nhứ, là do cậu tự đi chọn thần thánh hóa một người bình thường. Bây giờ người bình thường ấy bước xuống khỏi đàn tế của thánh thần, cũng không phải là do anh ấy sai. Cậu vừa nói mình tin Nhậm Diệc vô tội, nhưng cũng lại bảo mình thất vọng về anh ấy. Đầu óc cậu rõ ràng không tỉnh táo, cậu có biết mình đang làm gì không?"
"Em biết." Phương Chi Nhứ nói một cách nghiêm túc, "Em thất vọng vì anh là đúng, cũng chẳng phải vì anh không tin anh, mà là, mà là anh không nên như vậy, anh không nên bị những người kia chửi mắng, rồi bị xử phạt, bọn họ không xứng đáng với anh đến mức ấy. Anh là một người lính cứu hỏa anh hùng, anh không nên chịu sự đối xử như vậy."
"Tao có thể chứng minh sự trong sạch của chính mình, điều này chẳng liên quan gì đến mày cả, mau mau thả chúng tao ra ngoài đi."
"Đây đương nhiên liên quan đến em chứ, có lẽ, chỉ có mình em là đang nghĩ cho anh." Phương Chi Nhứ cười nhạt, "Anh biết không, khi đội trưởng Tôn hy sinh ấy, thực ra em giận lắm. Anh ta cướp hết vinh dự thuộc về anh, anh mới nên là người khiến ai ai đều thương tiếc, sống mãi với đời kia. Vốn dĩ, em đã nghĩ anh còn rất nhiều thời gian, nhất định anh sẽ tự chứng tỏ bản thân. Nhưng bây giờ không được rồi, anh đã bị hắt nước bẩn, hết xô này đến xô khác, em nhất định phải giúp anh gột rửa sạch sẽ. Em phải dành cho riêng anh, một cái kết còn chói mắt và anh dũng hơn cả đội trưởng Tôn, hay thậm chí tất cả mọi người." Một sự cuồng nhiệt bệnh hoạn dâng lên từ trong mắt cậu ta.
Thân thể Nhậm Diệc bắt đầu run rẩy, không chỉ là vì Phương Chi Nhứ, mà còn hơn là vì anh cảm thấy nhiệt độ đang tụt xuống, nhất định là Phương Chi Nhứ mới phá hoại đường ống bên trong phòng máy, khiến amoniac lỏng bắt đầu rò rỉ ra. Nếu như không thể thoát khỏi đây, bọn họ sẽ vì tiêu hao hết dưỡng khí mà chết, hoặc là bị đông lạnh chết tươi, "Mày, muốn, làm, gì!"
"Ngay cả đang phải gồng gánh biết bao tai tiếng thị phi, anh vẫn hy sinh anh dũng vì cứu học sinh, sự tích về anh nhất định sẽ trở thành đầu đề sốt dẻo nhất hằng năm." Hai mắt Phương Chi Nhứ tỏa sáng, "Đặc biệt là sau khi chuyện bị dìm xuống rồi mới nổi lên lại, tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy hổ thẹn, ai ai cũng sẽ lên tiếng bênh vực anh, ai ai cũng sẽ tưởng nhớ, sùng kính anh. Anh sẽ trở thành một người anh hùng của đất nước này, sẽ nhận được vô số lời tán dương." Cậu ta càng nói càng kích động, "Lẽ nào đây không phải kết cục tốt nhất cho một người lính cứu hỏa sao?"
"Cậu điên rồi!" Cung Ứng Huyền quát, "Cậu bị Tử Diễm tẩy não, tất cả những thứ này đều do hắn ta sắp xếp, hắn ta đang lợi dụng cậu đấy, cậu có biết không!"
"Nhưng mà, anh ta cũng giúp em thực hiện lý tưởng của mình." Phương Chi Nhứ ghé sát vào tường kính, nhìn Nhậm Diệc chăm chú, mỉm cười, "Đội trưởng Nhậm này, anh sẽ mãi mãi là thần tượng của em, hãy hy sinh như một người anh hùng nhé."
Nói xong, cậu ta lùi lại mấy bước, xoay người rời đi, rất nhanh đã mất hút trong làn khói dày đặc.
Nhậm Diệc dộng mạnh lên tường kính, trong đầu anh chợt thoáng một sự trống rỗng.
Đồ điên! Đồ điên! Đồ điên!