Cung Ứng Huyền trầm giọng nói: "Hắn ta nói cho em biết một chuyện, là điều ngay cả chúng ta cũng không biết."
"Chuyện gì?"
"Anh còn nhớ rõ lúc chúng ta dựa vào mô hình kết cấu nhà của em, dựng lại hiện trường, phân tích các chứng cứ để tìm hiểu thủ đoạn phóng hỏa và ngụy trang thành tự sát không?"
"Còn nhớ."
"Lúc đó chúng ta cho rằng có hai điểm nổi lửa. Điểm nổi lửa thứ nhất là phòng bếp, nhưng bởi vì nổ tung mà đã mất đi rất nhiều chứng cứ. Điểm nổi lửa thứ hai là sô pha trong phòng khách, hung thủ đã châm lửa để ngụy tạo thành tự sát và nhằm thoát thân. Suy xét đến việc hung thủ đã làm thế nào để đi vào nhà em, rồi thoát ra bằng cách nào; cửa sổ nhà bếp có lưới chống trộm, người vào không được, hung thủ chỉ có thể vào từ cửa chính, vì vậy việc khóa cửa có bị phá hay không là một vấn đề vô cùng quan trọng. Cũng vì lí do này, người thứ nhất tiến vào nhà... mới bị nghi ngờ." Cung Ứng Huyền vừa nói, vừa liếc trộm nét mặt của Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc không để ý: "Tiếp đi."
"Nếu mà khóa cửa còn nguyên vẹn, thì có thể chứng minh rằng không có người ngoài vào nhà em, đồng thời chứng minh việc cha em phóng hỏa từ bên trong. Vậy thì, nếu như khóa cửa phòng khách không bị hư tổn gì, nghĩa là hung thủ chưa từng dùng cửa chính để tiến vào phòng khách?"
Nhậm Diệc nhíu mày: "Vậy hắn đi vào thế nào? Nhà em chỉ có cửa chính ở phòng khách cùng... Không lẽ là ga ra? Nhưng ga ra ngay từ đầu đã bị chúng ta bác bỏ mà, ga ra cũng có cửa, một cửa cuốn và một cửa vào nhà, phá hư khóa cửa cũng sẽ để lại vết tích, hơn nữa, không phải em đã nói là cửa ga ra lúc đó phải dùng điều khiển từ xa mới có thể đóng được sao?"
"Đúng vậy."
Nhậm Diệc có hơi mơ hồ: "Dựa vào lời nói của em, muốn đi vào cần phải phá hư cả hai cửa, cuối cùng đi ra ngoài còn phải dùng điều khiển từ xa, so với cửa phòng khách thì độ khó có thể còn cao hơn."
"Chính bởi vì chuyện này, ban đầu nhân viên điều tra và cả chúng ta đều đã loại bỏ ga ra ngay từ đầu."
"Vậy hung thủ vào từ ga ra thật? Đi vào rồi đi ra bằng cách nào?? Làm sao mà Bạch Xích Thành lại biết?"
"Cửa phòng khách nhà em là kiểu cửa lớn hai cánh, bằng đồng, có tất cả 9 chốt khóa thiên địa, dùng loại lõi cực B tốt nhất trong những năm đó. Ngay cả có kỹ thuật hay công cụ mở khóa chuyên nghiệp thì cũng không thể lập tức phá khóa được, kiểu gì cũng phải cần từ 15 phút tới nửa tiếng. Vào buổi tối, khu vực xung quanh luôn có người bất ngờ tuần tra, bởi vậy việc phá khóa phòng khách là vô cùng khó khăn. Để so sánh, gara có hai cửa, nhưng để vào được thì vẫn hơi khó hơn so với cửa phòng khách. Đầu tiên là ở ngoài cửa cuốn. Cửa cuốn là loại khóa thông thường, chỉ cần có luyện tập một chút thì dùng một dây kẽm cũng có thể mở được, thậm chí không để lại vết tích, sau khi mở ra là có thể nâng cửa cuốn lên. Cửa vào nhà là cửa chống trộm bình thường, cũng không khó mở. Còn việc cuối cùng cánh cửa này có bị mở bằng ngoại lực không thì em cũng rất muốn biết. Đây là chứng cứ then chốt, nhưng sau khi xem lại báo cáo điều tra, thì miêu tả về cửa ga ra cũng chỉ có vậy - cửa ga ra còn nguyên."
Nhậm Diệc giật mình: "Cửa nào của ga ra?"
"Không sai, cửa nào của ga ra? Cửa gara này, là chỉ cửa cuốn, hay là cửa vào nhà?" Tất cả các hồ sơ đều không miêu tả riêng biệt hai cửa này, chỉ nói là cửa ga ra còn nguyên, em không biết rằng có quy định nào trong biên bản điều tra lúc đó có quy định, đem tình trạng mọi lớp cửa ra viết rõ ràng hay bởi vì vụ án này bị che đậy mà phán định là tự sát, cho nên những chi tiết này bị vô ý hoặc cố ý bỏ quên."
"Không thể được. Điều tra vụ cháy năm đó vẫn còn là công việc của cảnh sát, tuy là anh không dám khẳng định, nhưng chi tiết khóa cửa quan trọng như vậy làm sao có thể làm qua loa được. Hiện tại bọn anh điều tra hỏa hoạn, cả cửa trước và cửa sổ đều phải kiểm tra cẩn thận. Tuy nhiên, chỉ cần có một chỗ nào đó khác thường, bọn anh mới có thể ghi vào biên bản. Nếu như toàn bộ cửa ra vào và cửa sổ đều không có vấn đề gì, vậy chỉ cần viết không có vết tích của ngoại lực tác động là được. Cho nên, nếu như trên biên bản điều tra viết cửa ga ra còn nguyên, thì chính là còn nguyên, không có điểm gì đặc biệt cần phải điều tra. Ổ khóa không còn nguyên vẹn thì liếc mắt cũng có thể thấy được, dù cho điều tra viên cố tình che giấu thì cũng không được, quá rõ ràng rồi."
"Nếu như chúng đều còn nguyên vẹn, vậy những gì Bạch Xích Thành nói với em không thể giải thích được rồi."
Trong lòng Nhậm Diệc căng thẳng: "Hắn ta nói cái gì?"
"Hắn nói, hung thủ không đi vào từ cửa phòng khách, mà là từ ga ra."
Nhậm Diệc trợn tròn hai mắt: "Làm sao mà hắn biết? Hơn nữa, nhìn thế nào thì cửa gara cũng không thể... Khoan đã, em vừa mới nói là cửa ga ra chỉ cần mở khóa là có thể nâng lên sao? Vậy tại sao sức người có thể nâng lên mà lại không thể hạ xuống? Nói không chừng sau khi hung thủ rời đi đã kéo cửa cuốn xuống lại rồi."
Cung Ứng Huyền lắc đầu: "Em nói rằng cửa ga ra không thể hạ xuống từ bên ngoài, là đã được điều tra qua. Cửa ga ra nhà em tuy cũng gọi là cửa cuốn, nhưng mà không phải cái loại cửa cuốn thật mỏng ở mặt tiền của mấy cửa hàng mà anh tưởng tượng, cửa cuốn nhà em, được hợp thành từ vài mảnh kim loại, nặng đến hơn 100kg, thời điểm mở ra, thuận theo ba đường ray treo trên trần nhà mà cuộn lên đỉnh ga ra, nó không còn cách nào khác để cuộn lại, chính xác hơn thì có thể gọi là cửa nâng. Khi mở cửa ga ra từ bên ngoài, một người đàn ông trưởng thành có thể nương theo quán tính mà nâng lên, nhưng lúc rời đi, cánh cửa này đang ở trên trần nhà cao hơn hai mét. Xét tới chiều cao và cân nặng của một người đàn ông trưởng thành bình thường, dù cho hắn có leo lên cái thang để kéo cửa xuống, hắn làm sao mà có thể vừa đứng trên cái thang, vừa kéo một cái cửa nặng hơn chính bản thân mình hơn chục cân xuống?"
"Em càng nói anh càng không hiểu, em không cảm thấy suy đoán này so với từ phòng khách đi vào lại càng kỳ quái hơn sao? Đầu tiên chúng ta cũng không biết cửa vào nhà từ ga ra có dấu vết bị phá hư hay không, thứ hai, vấn đề của cửa cuốn cũng không có cách nào giải thích, như vậy, hung thủ vẫn là đi từ cửa phòng khách vào vẫn càng hợp lý hơn mà."
"Lúc đó em cũng phản bác Bạch Xích Thành y chang, anh biết hắn ta làm gì không?"
"Làm gì?"
"Hắn ta châm lửa thiêu Nhạc Tân Cốc, sau đó nói cho em biết, hiện tại chuyện mà Nhạc Tân Cốc biết thì cũng chỉ có hắn biết thôi. Hắn ta có đủ bằng chứng để chứng minh hung thủ đi vào từ cửa ga ra, cho nên em phải giúp hắn trốn đi, nếu như hắn bị bắt, một chữ hắn cũng sẽ không nói."
Nhậm Diệc hít một ngụm khí lạnh.
"Em đã từng nghĩ đến đủ loại khả năng. Thậm chí trong lòng em đã không còn cách nào khác mà nghi ngờ cả cha anh, cho nên em thử dựa theo lời giải thích của Bạch Xích Thành, từ việc cửa phòng khách hoàn toàn không có chút hư hại nào, cho đến việc hung thủ chính là đi vào từ cửa ga ra, đưa tất cả vào một mạch suy nghĩ để suy xét một lần."
Nhậm Diệc nhìn Cung Ứng Huyền, chờ hắn nói xong.
"Hung thủ từ cửa ga ra để đi vào nhà em, tưới chất dẫn cháy ở phòng bếp, phòng khách, cầu thang, rồi những chỗ khác. Lúc này, có hai loại khả năng, thứ nhất, để đảm bảo an toàn cho bản thân, hắn ta không phóng hỏa lúc đó, mà là mở cửa sổ phòng bếp trước, đi ra ngoài từ cửa ga ra, ra tới ngoài sân, rồi ném một mồi lửa từ bên ngoài cửa sổ phòng bếp vào trong. Thứ hai, hắn phóng hỏa xong sau đó mới đi ra từ cửa ga ra, còn cửa phòng bếp là bị nổ tung."
"Sau đó thì sao? Hai cửa ga ra vẫn còn là một vấn đề mà."
"Nếu có một người có thể vào trong nhà em, cầm chìa khóa của ba em, rồi đi vào ga ra dưới hầm, đóng cửa cuốn xuống, rồi ngụy tạo thành cửa vào nhà bị lính cứu hỏa phá hư thì sao?"
Nhậm Diệc trợn mắt: "Em..."
"Cửa phòng khách cũng là bị ngoại lực phá hư, chẳng qua là bị lính cứu hỏa lúc cứu viện mà bất đắc dĩ làm hỏng, cho nên đối với nhân viên điều tra mà nói thì, nó vẫn còn nguyên vẹn, không tạo nên bất kỳ nghi ngờ gì đến lý do bị phá hư, là một điều kiện hoàn hảo."
Nhậm Diệc trầm mặc, anh biết Cung Ứng Huyền muốn nói gì tiếp theo.
"Như vậy người này, tuyệt đối không phải là lão đội trưởng, bởi vì là một trung đội trưởng, cha anh nhất định phải là người xông vào đầu tiên, cho nên đầu tiên ông ấy phải phá cửa vào phòng khách. Sau khi vào trong thì lập tức lên lầu cứu người, thế nhưng ông ấy cũng sẽ chỉ đạo những người khác đi nhiều nơi khác nhau để kiểm tra xem có người nào bị thương hoặc vật dụng gì nguy hiểm hay không."
"Ý của em là, hung thủ bên trong, có thể là một trong những người thuộc trung đội của cha anh?"
"Đây cũng là một khả năng, mà đây cũng chính là những gì Bạch Xích Thành nói. Hơn nữa hắn ta còn bảo rằng mình có thể chứng minh được điểm này, đồng thời chứng minh được người kia là ai, phần tư liệu còn thiếu này đúng là đã bị Trương Văn âm thầm làm giả hoặc đánh cắp, chỉ vì sợ chúng ta điều tra ra sự thật."
Sắc mặt Nhậm Diệc tái nhợt, chiến hữu của cha anh năm đó toàn là các chú các bác nhìn anh lớn lên, anh đã ăn cơm, nhận tiền mừng tuổi của không biết bao nhiêu gia đình. Bảo anh nghi ngờ những người này cũng chẳng khiến anh nhẹ nhõm hơn việc nghi ngờ cha mình là bao. Anh ngập ngừng: "Theo như em nói thì đây chỉ là một khả năng có thể xảy ra, cho đến bây giờ, vụ án này đã xuất hiện đến ba giả thuyết, thứ nhất là cuộc điều tra chính thức, thứ hai là phân tích của chúng ta vào năm ngoái và cái thứ ba là ngay tại lúc này. Thời gian đã trôi qua quá lâu, bằng chứng lại hỗn loạn như thế, anh cũng không nắm chắc được bất kỳ suy đoán nào."
"Hiện tại chỉ có thể dựa vào Bạch Xích Thành hoặc chứng cứ để điều tra tiếp, thế nhưng em tin rằng trong tay hắn ta nhất định có thứ gì đó quan trọng, hoặc là Nhạc Tân Cốc nói cho hắn một ít chi tiết trọng yếu, nếu không, hắn sẽ không hiểu rõ vụ án phóng hỏa nhà em như vậy."
"Hắn ta ở đâu? Ở chỗ em sao?"
Cung Ứng Huyền lắc đầu: "Em nhốt hắn ta lại ở một chỗ, định bỏ đói vài ngày, đợi đến thời điểm mà ý thức của hắn không rõ ràng nữa mới dễ dàng thẩm vấn hơn."
Nhậm Diệc lắc đầu: "Vì chuyện này mà em mạo hiểm lớn như vậy để giúp hắn chạy trốn? Kể cả việc làm trái pháp luật?"
"Em không có phạm pháp, Nhạc Tân Cốc không phải em giết, còn em lại bị Bạch Xích Thành bắt ép rời đi." Cung Ứng Huyền bình tĩnh nói, "Mặc dù những ngày tháng này có hơi khó khăn, để có thể điều tra chân tướng rõ ràng, em phải mạo hiểm. Hơn nữa, em sẽ lợi dụng Bạch Xích Thành để câu Tử Diễm ra, Bạch Xích Thành biết rất nhiều bí mật của Tử Diễm, em nghĩ Tử Diễm đã hy vọng Bạch Xích Thành chết ở khách sạn kia, nhưng không biết lúc đó hai người có vấn đề gì. Có lẽ do Bạch Xích Thành chưa đủ thành kính, hắn ta không muốn chết, cũng biết mình cùng đường rồi, sẽ chết hoặc bị bắt, nhưng thứ hắn muốn là tự do."
"Nhưng cảnh sát không bảo vậy, bọn họ nói rằng bản ghi âm tại hiện trường gây bất lợi cho em,chứng cứ mà Trương Văn đã tìm tòi ở trụ sở cũng gây bất lợi cho em, hơn nữa biểu hiện lúc bọn em rời đi từ trong hầm đỗ xe cũng không phải bị uy hiếp."
Cung Ứng Huyền híp mắt lại: "Tử Diễm hao hổn tâm cơ muốn ngăn cản chúng ta điều tra vụ án năm đó, dùng mọi thủ đoạn để giết chúng ta, diệt khẩu Trương Mẫn Đức, uy hiếp Nhạc Tân Cốc gánh tội thay, hãm hại anh, sau tất cả những thất bại, liền quyết định hãm hại em. Sự tình đã đến mức này, vừa vặn chứng minh đằng sau Tử Diễm có một thế lực càng lớn, càng mạnh mẽ hơn đang trợ giúp hắn, hoặc là, Từ Diễm đang phục vụ cho người kia. Nếu vụ án năm đó điều tra tới cùng, nhất định sẽ ảnh hưởng đến quyền lợi của một nhân vật tai to mặt lớn, cho nên ba em trở thành người chết thay."
Trong lòng Nhậm Diệc vẫn hơi nghi ngờ,, nhưng tiếp thu một lượng tin tức quá lớn trong cùng một lúc làm cho đại não anh có chút xử lý không kịp: "... Vậy, tiếp theo em muốn làm gì?"
"Nhậm Diệc, anh phải giúp em. Sau khi trời tối, hãy cùng em đi đến một chỗ."