"Nội dung lão đội trưởng báo cảnh sát vô cùng quan trọng, cũng để đội PCCC Bát Lý tiết kiệm ít nhất từ ba tới năm phút quý giá."
"Trước tình huống phần lớn những người bị mắc kẹt là người già mà không gây ra quá nhiều thương vong, đã lã vạn hạnh trong bất hạnh rồi."
"Lão đội trưởng đã cả đời cống hiến vô hạn cho sự nghiệp cứu hỏa, ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh vẫn cứ nghĩ tới cứu người, là tấm gương cho toàn thể lực lượng cứu hỏa của chúng ta. Tổng cục đã quyết định trao tặng bằng khen chiến công liệt sĩ hạng nhất cho lão đội trưởng."
"Nhậm Diệc, cậu phải nén bi thương, mau chóng phấn khởi lên. Lòng yêu nghề lính cứu hỏa của cha cậu sẽ do cậu kế thừa."
Những lời nói của các vị lãnh đạo này có phần mơ hồ, Nhậm Diệc vẫn nghe và đáp lại, nhưng gần như chẳng để vào lòng câu nào.
Lúc tiễn lãnh đạo đi, Nhậm Diệc chậm chạp ngồi trở lại chỗ cũ, uống một ngụm nước trà đã nguội ngắt.
Cay đắng rót vào cổ họng, dư vị cũng chẳng cam lòng.
Hai ngày trước, dường như anh đã trải qua một cơn ác mộng bất tận, đến giờ cũng không biết nơi trước mắt có phải là hiện thực không.
Anh không thể tin nổi cha mình không còn nữa. Anh luôn cảm thấy khi cầm điện thoại lên, mình vẫn có thể cùng cha nói chuyện phiếm, nhân dịp nghỉ ngơi vẫn có thể mang theo đồ ăn ngon để ghé thăm ông.
Tại sao lại thay đổi hoàn toàn trong một đêm cơ chứ?
Tại sao đột nhiên anh lại chẳng còn cha nữa vậy?
Anh không ngừng hồi tưởng lại lần cuối cùng mình còn gặp cha. Hai người cãi vã đến mức mặt đỏ tía tai, ra về mà chẳng vui vẻ gì. Thực ra đúng ngày đó anh đã hối hận rồi, anh đã nghĩ thật kỹ, rằng phải ra mặt xin lỗi, dỗ dành thật tốt ông lão quật cường này, hai cha con cạn hai ly rượu rồi cái gì cũng qua.
Tại sao ngay cả một cơ hội như vậy mà anh cũng không có?
Trước khi mẹ anh lâm chung đã dặn anh phải chăm sóc cha mình cho tốt, anh có chăm sóc ông tử tế ư? Cha anh đã sống qua cuộc đời nghề nghiệp nguy hiểm nhất, đáng lẽ ra lúc mất đi cũng phải được về hưu hưởng thụ tuổi già.
Cha anh đã cứu nhiều người trong ngọn lửa như vậy, nhưng lại cứu không nổi chính mình.
Quá bất công.
Quá bất công!
Đúng vậy, đời này làm gì có hai chữ công bằng. Tại sao thiện không có thiện báo, ác không có ác báo, tại sao phá hoại thì đơn giản mà bảo vệ lại khó như vậy.
Nhậm Diệc ngồi yên một lúc lâu mới chà xát mặt, đứng dậy rời khỏi phòng.
Bây giờ anh đang ở bệnh viện. Mấy tháng này đã nhiều lần ra vào bệnh viện, nhưng chỉ có lần này chính mình lại không phải người nằm ở giường bệnh được người ta thăm hỏi, mà là hoàn toàn ngược lại.
Sở dĩ lãnh đạo từ tổng cục đến cũng không chỉ là vì gặp Nhậm Diệc, mà còn là thăm Trần Hiểu Phi còn đang bị thương vì vụ nổ làm hôn mê kia.
Còn Nhậm Diệc ngoại trừ phải xử lý khắc phục hậu quả của cha anh ra, thời gian còn lại đều ở bệnh viện trông coi Cung Ứng Huyền.
Nhậm Diệc nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào phòng bệnh.
Cung Ứng Huyền nằm trên giường bệnh trắng tinh không một hạt bụi, đều đặn hô hấp.
Nhậm Diệc ngồi ở bên giường, yên lặng nhìn Cung Ứng Huyền.
Tóc mái của hắn mềm mại rủ xuống trán, da dẻ trắng ngần trong suốt như ngọc, môi mỏng như cánh hoa hồng phấn, sắc màu đậm nhất trên gương mặt lại đến từ lông mày như dốc núi và lông mi tựa lông vũ.
Hắn ngủ yên tĩnh như vậy, vẻ mặt lúc ngủ đẹp như tranh đến thế, ai mà nghĩ tới hai ngày trước hắn đã trải qua cái gì.
Bác sĩ nói với Nhậm Diệc rằng Cung Ứng Huyền không chỉ hít vào khí độc và có vết bỏng ngoài da ở chân, đồng thời cũng bị kích ứng mà bị khơi lại cơn sốc, đưa tới bác sĩ chậm một chút nữa thôi cơ quan của hắn sẽ suy kiệt, không thể cứu lại được nữa.
Nhậm Diệc không dám tưởng tượng tâm tình của Cung Ứng Huyền vào ngay lúc đó. Cung Ứng Huyền sợ lửa như vậy, sợ đến mức bài xích cả thức ăn nóng, nhìn thấy hiện trường hỏa hoạn còn nôn ra. Lửa là ác mộng đeo bám hắn suốt 19 năm, là ác quỷ đày đọa hắn cả một đời, mang lại cho hắn nỗi hoảng sợ và tuyệt vọng nặng nề nhất đời này.
Nhưng chỉ vì cứu cha anh, hắn lại xả thân vì nghĩa nhảy vào đám cháy, còn tháo cả mặt nạ phòng độc và chăn chống cháy ra.
Lúc đó hẳn là hắn sợ hãi và bất lực biết bao, lúc hắn hít vào khí độc nhất định rất khó chịu, khi bị lửa thiêu bị thương ắt hẳn phải rất đau. Có lẽ nào hắn sẽ suy nghĩ chính mình bao giờ mới có thể tới cứu hắn, liệu có hối hận vì đã liều lĩnh xông vào địa ngục như vậy không?
Nhậm Diệc nghĩ về Cung Ứng Huyền đau đớn tuyệt vọng bên trong biển lửa, nhớ lại khoảnh khắc hắn nói câu "Chú ơi, chú cháu với" kia, chỉ cảm thấy đau đứt từng khúc ruột.
Cung Ứng Huyền của 19 năm trước, rồi Cung Ứng Huyền của 19 năm sau, tại sao một người lại phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy. Hắn đã từng là một đứa bé, hiện giờ lại là một cảnh sát thực thụ, hắn đã làm sai điều gì chứ?
Nhậm Diệc run rẩy xoa mặt Cung Ứng Huyền, dùng đầu ngón tay để thu được chút hơi ấm kia để chống đỡ cơn đau như bị thiên quân vạn mã giày xéo. Mắt anh đã ráo hoảnh đến mức lệ không tuôn ra được nữa, chỉ có cơ thể thật giống như đang rỉ máu. Anh chậm rãi nằm dựa vào người Cung Ứng Huyền, cũng không dám dùng sức như thể người trên giường cũng mong manh dễ vỡ giống ngọc lưu ly, hơi bất cẩn một chút sẽ hóa thành bột mịn, cũng lại biến mất không chút tăm hơi.
"Ứng Huyền..." Nhậm Diệc nhẹ nhàng gọi, "Em tỉnh lại đi mà."
Bốn bề tịch liêu, đáp lại Nhậm Diệc chỉ có nhịp đập trái tim của Cung Ứng Huyền.
"Em tỉnh lại đi, anh đã không còn cha nữa rồi, anh không thể không có em."
- ---
Nhậm Diệc không cách nào chợp mắt, anh không thấy mệt, cũng không cảm thấy đói. Tất cả các chức năng báo động đều bị anh bỏ quên, chỉ có dưới sự ép buộc của Khúc Dương Ba mới chịu ăn một ít.
Lúc bấy giờ, hai người đang đứng ngoài cửa phòng ICU, nhìn Trần Hiểu Phi bên trong, thật lâu vẫn không nói năng gì.
"Tôi vốn đang tìm anh đấy." Sau lưng có người nói.
Khúc Dương Ba quay đầu, thở dài: "Em đến rồi."
Người đến là Khưu Ngôn, chị nhìn Khúc Dương Ba một chút, trong con ngươi sắc sảo khôn khéo đều lộ ra một chút mệt mỏi không hề che giấu.
Nhậm Diệc không quay đầu lại, anh thấp giọng nói: "Có tin gì sao?" Bất cứ tin gì, liên quan tới hung thủ cũng được, về Trần Hiểu Phi cũng tốt. Đã ba ngày rồi, lý trí của anh đã ngẩng đầu từ trong nỗi đau, bắt đầu hận.
"Có, Trương Văn đã bị quy án."
Nhậm Diệc quay người sang.
"Thật ra ngày đó chúng tôi đã suýt bắt được hắn ta, tìm được nơi hắn ta tạm thời ẩn náu. Nhưng vì có Thái Cường làm răn, chúng tôi không dám tùy tiện thực thi bắt giữ, cuối cùng để hắn ta chạy mất. Nhưng vừa rồi, hắn ta đã ra đầu thú."
"Tự thú?" Nhậm Diệc siết chặt nắm đấm, "Thế thằng Tử Diễm kia thì sao? Tử Diễm ở đâu? Vụ nổ này là do ai gây ra?"
"Trương Văn không biết hành tung của Tử Diễm, hắn ta cảm giác mình trốn không được nên đành phải tự thú. Bom trong phòng trà là bom hẹn giờ, bây giờ cũng không có cách nào xác định hung thủ là ai." Khưu Ngôn đưa tập văn kiện trong tay cho Nhậm Diệc, "Nhưng chúng tôi đã tìm ra thứ này ở chỗ ẩn náu tạm thời của Trương Văn."
Nhậm Diệc mở ra, là một xấp vật chứng và ảnh. Bức ảnh bên trong văn kiện ố vàng cũ kỹ nom rất quen mắt, là báo cáo xuất cảnh của cha anh năm đó, của mấy chiến sĩ và cả Trần Hiểu Phi nữa.
Khúc Dương Ba cũng sáp tới gần xem, nhưng y không tham gia điều tra vụ án nên cũng không hiểu những thứ này có ý gì. Y lo lắng hỏi: "Thế này là sao? Là chứng cứ gây bất lợi với Trần đội à?"
Khưu Ngôn gật đầu: "Phần báo cáo xuất cảnh bị thiếu hụt này chứng minh Trần Hiểu Phi là người đầu tiên tiến vào gara, còn trong báo cáo của ông ấy lại nói tình huống cửa vào gara đã bị phá hoại quá đà do mình muốn kiểm tra. Nếu dựa vào suy đoán của chúng tôi thì hung thủ tiến vào phóng hỏa từ gara dưới hầm, như vậy Trần Hiểu Phi bị nghi ngờ rất lớn là đã giúp hung thủ che đậy dấu vết gây án."
Nhậm Diệc hít sâu một cái nhưng vẫn cảm giác hụt hơi. Hồi lâu sau, anh mới mở miệng: "Có khả năng nào.. là giả mạo không?"
"Giám định rồi, là thật đấy."
Khúc Dương Ba cau mày: "Khưu Ngôn, anh tin tưởng con người Trần Hiểu Phi, cái này hẳn là cũng chưa đủ để làm chứng cứ đâu."
"Bởi vậy bên em vẫn đang điều tra hướng đi gần đây của ông ấy, có rất nhiều chuyện phải chờ ông ấy tỉnh lại để phối hợp điều tra." Khưu Ngôn liếc mắt nhìn cửa phòng ICU, "Hy vọng ông ấy có thể mau chóng khỏe lên."
Đầu óc Nhậm Diệc vẫn rối tinh rối mù: "Ý của cô là, vụ nổ có khả năng liên quan tới ông ấy? Vì để diệt khẩu?"
Khưu Ngôn nhàn nhạt nói: "Hơn nữa còn có thể trả thù anh, một mũi tên trúng tận mấy đích, ác độc đến cực điểm."
Nhậm Diệc chầm chậm lắc đầu. Từ đáy lòng, anh kháng cự mối nghi ngờ của bọn họ với Trần Hiểu Phi, nhưng anh cũng không biết giờ này mình nên tin tưởng hay hoài nghi cái gì.
"Bây giờ tổ chức còn hai nhân vật chủ chốt vẫn chưa sa lưới, là Tử Diễm và Lam Diễm. Một là chủ đạo hậu trường, một là khởi nguồn tài chính." Khưu Ngôn ngập ngừng một chút, lại nói, "Hoặc tôi nói ngược, kẻ cung cấp tài chính kia mới là chủ đạo hậu trường."
"Tên này, lần trước Cung Ứng Huyền cũng có suy đoán rồi."
Biểu cảm của Khưu Ngôn trở nên kỳ quái, ánh mắt càng sầm đi mấy phần: "Bây giờ vẫn chưa dám manh động."
"Sao lại thế?"
"Có nguyên nhân bất đắc dĩ."
"Đúng rồi, điện thoại của Phi Lan!" Nhậm Diệc sực nhớ tới gì đó, "Manh mối này thì sao?"
"Làm mất rồi. Người ra vào nhà con bé có chừng hơn hai mơi, bên công ty tiệc đứng, tặng hoa, shipper, giao bánh gato, tặng váy áo, trang điểm, rất khó để kiểm tra."
Nhậm Diệc không khỏi thất vọng.
Khưu Ngôn nhìn Nhậm Diệc chăm chú: "Đội trưởng Nhậm, an ủi anh khéo anh lại nghe cũng phiền. Có lẽ bây giờ anh cần câu này hơn, chúng tôi nhất định sẽ một lướt tóm gọn tổ chức này, không để lọt ai cả."
Nhậm Diệc khẽ "Ừm" một tiếng.
"Tôi vừa đến ngó Ứng Huyền rồi, bác sĩ nói trạng thái của nó ổn định, chắc không bao lâu nữa sẽ tỉnh." Khưu Ngôn lướt nhìn đồng hồ đeo tay, "Tôi tranh thủ ghé qua thôi, phải đi ngay. Nếu nó tỉnh thì báo tôi ngay nhé."
Khúc Dương Ba nhẹ nhàng xoa nắn bờ vai của chị, bất đắc dĩ nói: "Đừng để mệt mỏi quá."
Khưu Ngôn khẽ mỉm cười: "Tôi đi đây, chờ tin tức từ tôi nhé."
Nhậm Diệc dựa ở trên tường, cảm thấy trên người không hề có khí lực.
Sắc mặt Khúc Dương Ba cũng rất nghiêm trọng: "Bọn họ thật sự định nghi ngờ đội trưởng Trần à? Tôi không tin đâu."
"Tôi cũng thế... Không muốn tin."
Khúc Dương Ba nhìn dáng vẻ râu ria lởm chởm của Nhậm Diệc: "Để tôi đưa cậu về nhà ngủ một giấc đi, về trung đội không được, đừng có chỉ đợi ở chỗ này mãi."
Nhậm Diệc lắc đầu: "Ở đây tôi dễ chịu hơn." Chỉ khi ở gần Cung Ứng Huyền như thế, anh mới có thể cảm giác được hy vọng, mà hy vọng lại truyền chút ấm áp vào trong cơ thể đông cứng của anh.
"Vậy ít ra cậu ngủ đủ một giấc, ăn một bữa thật ngon đi, cậu dằn vặt chính mình như vậy, tôi..."
"Đội trưởng Nhậm!" Một y tá tất tả chạy tới, "Tiến sĩ Cung tỉnh rồi."