Chuyển ngữ: Mạc Điềm
Cre: on pic
p/s: Từ chương 53 đã thấy có khá nhiều sự thay đổi, Tiểu Thư đã có thể chấp nhận Tứ Hỏa phá vỡ nguyên tắc và thói quen của chính mình rồi ó, hự hự tim tui tan chảy mất~~~
- ---------------------------------
Đến nhà, Nhậm Diệc hoàn toàn không chút buồn ngủ, tinh thần hăng hái, anh khó đè nén sự hưng phấn nói: "Cậu đi tắm trước, tôi đi nấu mì cho cậu."
"Được." Cung Ứng Huyền quen cửa quen nẻo cởi âu phục và cà vạt xuống treo lên giá móc áo.
Nhậm Diệc ở phía sau nhìn hắn, âm thầm nở nụ cười. Anh thích một cảnh tượng sinh hoạt cứ như thể hai người đã ở chung thế này: "Phòng tắm có lạnh thì mở máy sưởi lên nha."
Nhậm Diệc đi vào phòng bếp, lấy ra mấy gói mì ăn liền, lại chuẩn bị trứng gà và xúc xích hun khói, nấu nước sôi, nghĩ một lát, anh lại mở tủ lạnh lục lọi hồi lâu, tìm được một túi sủi cảo đông lạnh nhồi nhân tươi (sủi cảo đông lạnh có loại được hấp sơ, có loại để nhân sống). Dù sao nếu chỉ ăn mỳ ăn liền thì có vẻ hơi khó coi, anh thử tưởng tượng ánh mắt bới móc của "Cung đại tiểu thư", không nhịn được cười ra tiếng.
Luộc mì xong, Nhậm Diệc đem mì chia đều ra hai cái bát, lấy trứng chần nước sôi trắng trắng mềm mềm trong một cái nồi riêng đặt lên trên sợi mì, sau đó đem xúc xích hun khói được cắt thành từng lát hình bầu dục xếp quanh trứng, cố gắng làm hai bát mì nhìn ra hình ra dạng chút.
Cung Ứng Huyền tắm xong bước ra ngoài, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, da dẻ trắng như muốn phát sáng, mái tóc mềm mại mới sấy dính bên mặt, thoạt nhìn còn trẻ hơn ngày thường mấy phần, rất giống một sinh viên đại học, cho dù là bộ quần áo ngủ mùa thu hơi dày kia cũng không che nổi vóc dáng ưu việt chân dài vai rộng ấy.
Nhậm Diệc đứng cách đó không xa nhìn hắn, tim đập thình thịnh.
Cung Ứng Huyền nhìn bát mì trên bàn: "Còn biết trang trí? Có tiến bộ."
"Tôi cố gắng lắm mới được đấy, muốn ăn nhanh thì chỉ có những thứ này thôi." Nhậm Diệc cười nói, "Ăn, ăn no thì ngủ mới ngon được."
Cung Ứng Huyền ngồi xuống, dùng đũa gắp lên vài sợi mì, thổi thổi rồi nói nhỏ: "Nóng."
"Từ từ mà ăn, lát nữa là nguội." Nhậm Diệc ăn một gắp mì: "Ưm, thứ mì gói này rất tà đạo, lâu lâu không ăn sẽ thèm." (yep, chính xác, một thời gian không ăn mì, nghĩ đến mì là tự nhiên tui thèm khủng khiếp =)))
"Vậy ư?" Cung Ứng Huyền nửa tin nửa ngờ.
"Cậu không giống thế." Nhậm Diệc nói bổ sung, "Con người cậu luôn không giống với những người khác."
Cung Ứng Huyền đưa một tay lên chống cằm, nhìn chằm chằm vào Nhậm Diệc: "Anh đang khen tôi sao?"
Nhậm Diệc khựng lại rồi cười nói: "Phải."
"... Anh cũng không giống những người khác." Cung Ứng Huyền nói rồi tiếp tục cúi đầu thổi mì của mình.
Ngọt ngào trong lòng Nhậm Diệc tuôn trào.
Đột nhiên, Cung Ứng Huyền nói: "Anh còn món gì trong bếp sao?"
Nhậm Diệc cả kinh, đứng lên lao vào phòng bếp, anh quên mất trong nồi vẫn đang nấu sủi cảo. Lực chú ý của anh vẫn luôn đặt trên người Cung Ứng Huyền, tiếng nước sôi lớn như thế mà anh lại không nghe thấy.
Canh sủi cảo đã phun đầy trên mặt bếp, anh vội vào tắt lửa, cúi đầu nhìn một cái, quá thảm, một nồi sủi cảo vỏ nhân tách rời như thể vừa chịu cực hình.
Chẳng biết từ lúc nào Cung Ứng Huyền đã đi tới: "Anh nấu cái gì thế?"
"...Canh vỏ...thịt viên."
Cung Ứng Huyền lại gần nhìn: "Đây không phải là sủi cảo sao?"
"Cậu cũng biết sủi cảo?"
Cung Ứng Huyền đảo mắt lấy tư thế trên cao nhìn xuống nhìn Nhậm Diệc: "Giờ tôi đang cố nhịn để không cười nhạo anh, đừng khiêu khích tôi nữa."
Nhậm Diệc ho nhẹ: "Cậu thấy chúng nó có chỗ nào giống sủi cảo, rõ ràng là canh thịt viên."
"Tùy anh." Cung Ứng Huyền quay lại bàn ăn.
Nhậm Diệc múc cho mình một bát, bưng sang.
Cung Ứng Huyền không dám tin, nhìn Nhậm Diệc: "Anh vẫn ăn?"
"Không thể lãng phí thức ăn mà." Nhậm Diệc ăn một miếng to, "Ưm, ngon, có tôm bóc nõn nè."
Cung Ứng Huyền phì cười lắc lắc đầu, cuối cùng cũng nuốt xuống miếng mì ăn liền đầu tiên.
Nhậm Diệc mong chờ hỏi: "Thấy sao?"
"Không khác trong tưởng tượng của tôi lắm, mùi vị dầu thơm nhân tạo nồng đậm, có điều...vẫn tạm được."
Nhậm Diệc cười, anh biết Cung Ứng Huyền không giỏi biểu đạt, do chi phí ăn mặc từ nhỏ đến lớn đều là đồ tốt nên "vẫn tạm được" đã là đánh giá không tệ rồi. Nhìn Cung Ứng Huyền từng miếng từng miếng ăn hết bát mì mình nấu làm anh cũng ngon miệng hơn nhiều.
Cung Ứng Huyền nhìn bát của Nhậm Diệc mấy lần, do dự trong chốc lát rồi nói: "Cho tôi thử chút canh vỏ bánh thịt viên của anh đi."
Nhậm Diệc ngẩn người, kinh ngạc nói: "Thật à?"
Cung Ứng Huyền xấu hổ nói: "Bớt nói nhảm."
Nhậm Diệc lập tức đi đến phòng bếp múc một bát nhỏ cho Cung Ứng Huyền, nhịn cười nhìn hắn.
"Vì tôi không muốn lãng phí thức ăn thôi." Cung Ứng Huyền giải thích, "Anh nên nhận lỗi với nồi canh này đi."
"Xin lỗi." Nhậm Diệc nghiêm túc nói.
Cung Ứng Huyền bị anh chọc cười.
Nhậm Diệc mỉm cười nhìn Cung Ứng Huyền thử ăn một miếng, thầm nghĩ, có vẻ Cung Ứng Huyền là một người dịu dàng, hắn chỉ dùng sự xa cách lạnh lùng để bảo vệ bản thân mà thôi.
- ----
Sáng hôm sau, Nhậm Diệc dậy sớm hơn so với lúc thường ở trung đội, chuẩn bị một bàn bữa sáng phong phú, trong lúc bận rộn ở phòng bếp, anh đeo nghe gọi điện thoại cho cha anh. Dựa vào kinh nghiệm của anh, hầu như sáng sớm vừa thức dậy đều là lúc cha anh rất bình thường.
"Sao mới sáng sớm đã gọi điện rồi, huấn luyện chưa?" Nhậm Hướng Vinh đang húp cháo.
"Ừm, lão Nhậm này, có hai chuyện con muốn nói với cha."
"Sao?"
"Một là chuyện lần trước con từng nói với cha, cả nhà dì Vương muốn về quê, con đang tìm giúp việc mới cho cha, nói trước để cha chuẩn bị tâm lý, năm sau là phải đổi người rồi."
"Yên tâm đi, ta cũng đâu phải trẻ con." Nhậm Hướng Vinh dừng lại, giọng nói trầm xuống, "Cũng không biết người giúp việc mới có thể thích ứng hay không." Lòng ông luôn hiểu rõ, vấn đề trước đây từng đổi nhiều người giúp việc như thế đều do ông mà ra.
"Chuyện này không cần cha phải bận tâm, cha cứ ăn ngon ngủ ngon là được."
Nhậm Hướng Vinh khe khẽ thở dài.
"Còn có một chuyện nữa." Nhậm DIệc nói, "Cha, chuyện đã qua cha còn nhớ được bao nhiêu?"
"Con muốn nói cái gì?"
Nhậm Diệc do dự một chút, "Vụ cháy nhà máy hóa chất Bảo Thăng và nhà họ Cung."
Nhậm Hướng Vinh khó hiểu nói: "Vì sao đột nhiên lại hỏi cái này?"
"Gần đây bọn con phát hiện ra một trang web, là cái web ẩn, bên trong có rất nhiều loại hình phạm tội khó quản giáo, loại web này được gọi chung là web đen. Cái web đen này tập trung tội phạm phóng hỏa cũng như những kẻ đam mê phóng hỏa từ các nơi trên toàn thế giới."
"Còn có loại trang web này?!" Nhậm Hướng Vinh vừa kinh sợ vừa phẫn nộ.
"Dạ, bọn con phát hiện mấy vụ án xảy ra gần đây đều có điểm liên quan hoặc ít hoặc nhiều đến trang web này, thậm chí lần điều tra mới nhất còn dính dáng đến hai vụ án năm đó nữa."
"Vậy cũng là việc của cảnh sát thôi."
"Không phải gần đây con luôn trợ giúp cảnh sát sao." Nhậm Diệc nói, "Cha, bác sĩ nói, căn bệnh này của cha có một đặc điểm, chính là thường xuyên quên mất những chuyện mới xảy ra, nhưng có lúc lại nhớ được những chuyện trước đây rất lâu, cha có thể giúp con nhớ lại thử xem hồ sơm năm đó có gì được không? Quan trọng lắm!"
"Không thành vấn đề, để ta nghĩ thử coi."
"Con gửi một vài hồ sơ điện tự vào di động của cha, cha bảo dì Vương in ra để cha xem, hai ngày nữa con sẽ về nhà một chuyến, chúng ra sẽ nói chuyện chi tiết. Vì sao con lại vô cùng quan tâm đến vụ án này cũng là có nguyên nhân cả, con sẽ giải thích với cha sau."
"Được."
Cúp điện thoại, trong tai nghe vang lên tiếng nhạc, Nhậm Diệc ngâm nga theo giai điệu, tâm tình sung sướng chiên trứng gà.
Chuẩn bị bữa sáng xong, Cung Ứng Huyền cũng đã rời giường, ước chừng là do hôm qua ăn trước khi ngủ nên mắt hắn có chút sưng phù, vành mắt đỏ nhạt, kết hợp với mái tóc chưa kịp xử lý kia, cả người hắn tản ra hơi thở lười biếng, gợi cảm tới mức làm tim người ta ngứa ngáy.
Có đôi khi Nhậm Diệc khó có thể khống chế ảo tưởng của bản thân đối với Cung Ứng Huyền, chỉ có thể cố gắng kiểm soát ánh mắt và biểu tình của mình. Anh cúi đầu che giấu, sắp xếp bát đũa: "Mau ăn cơm thôi, xem này, đây mới là tài nghệ chân chính của tôi, quên cái canh thịt viên tối qua đê."
Cung Ứng Huyền ghẹo anh: "Tối qua anh có nói thế đâu."
Nhậm Diệc nháy mắt với hắn: "Một ngày mới, tôi cũng mới."
"Nghiêm khắc mà nói, bây giờ vẫn là cùng một ngày."
"Ây dào, cậu có phiền không chứ, lần sau cậu nấu."
"Được thôi." Cung Ứng Huyền thuận miệng đáp.
Nhậm Diệc nhìn hắn chằm chằm: "Tôi nói nấu cơm á."
"Tôi biết."
"Cậu biết nấu ăn?"
Cung Ứng Huyền nhún vai: "Như anh nói, cứ theo sách dạy nấu ăn mà làm, khác nhau ở chỗ nào?"
Nhậm Diệc vui vẻ: "Được, vậy tôi đợi cậu nấu cơm cho tôi."
Ăn sáng xong, Cung Ứng Huyền đưa Nhậm Diệc về trung đội, hai người giao hẹn luôn duy trì việc thông báo tiến triển của vụ án, dù sao bọn họ đều có linh cảm vụ án đã đến thời điểm mấu chốt.
Ở trung đội tới trưa vẫn không có chuyện gì, bọn họ đánh một trận bóng rổ, gọi video tám chuyện với Cao Cách, rất nhanh đã đến thời gian ăn cơm.
Trước khi ăn, Nhậm Diệc nhận được Wechat của Cung Ứng Huyền, nói bọn họ thông qua cuộc họp quyết định đồng ý điều kiện của Châu Xuyên.
Nhậm Diệc trả lời: Thằng cháu này được hời rồi.
Tuy vết thương của Châu Xuyên đã có thể ra viện, nhưng vết phỏng vẫn phải chăm sóc và điều trị lâu dài, gã hiểu rằng nếu mình phải vào trại tạm giam sẽ bị giày vò đi nửa cái mạng, điều kiện chữa trị và vệ sinh ở trại tạm giam sao có thể sánh bằng top 3 bệnh viện hàng đầu được.
"Gã đang cung cấp lời khai về manh mối có liên quan với Trần Bội và Seraph."
"Tốt quá." Nhậm Diệc trả lời: "Lão Cung cố lên!" Còn tặng thêm một gói biểu cảm cười đê tiện. (Lòng Tứ Hỏa: chồng ơi cố lên!!!)
Nhậm Diệc gửi tin xong, nhìn chăm chú phía dưới khung chat, nhìn Cung Ứng Huyền đang nhập tin lại thôi, rồi lại hiển thị dòng đang nhập tin, sau đó vẫn không nói gì cả, tim Nhậm Diệc sắp nhảy ra ngoài mnr. Mãi đến lần thứ ba hiển thị đang nhập tin nhắn mới gửi tới ba chữ ngắn gọn: Lát nữa nói. (gặp crush kiểu này, sớm muộn cũng đau tim mà chết =))))
Lòng Nhậm Diệc hơi mất mác, anh nở nụ cười tự giễu. Mỗi lần chỉ dám chiếm một ít tiện nghi ngoài miệng, cẩn thận từng chút làm ra vẻ thoải mái thử thăm dò, khi thì vui vẻ khi thì thất vọng, có chua xót cũng có ngọt ngào. Hóa ra đây chính là mùi vị của yêu thầm.
- ------------------------------------