Edit: Yue
Beta: Gió
———————————
Hai người đi vào phòng thẩm vấn, Trần Bội nghe tiếng động liền ngẩng đầu, trên mặt không có biểu cảm gì. Trong cặp mắt đầy mệt mỏi kia thậm chí cũng không chứa bọn họ, toàn thân dường như trống rỗng.
Cung Ứng Huyền ngồi xuống đối diện Trần Bội, nhìn hắn chằm chặp.
Nhậm Diệc thì dựa vào tường đứng một bên, anh còn nhớ rõ cảnh tượng lần trước khi Cung Ứng Huyền đối mặt với Trần Bội, anh phải phòng ngừa Cung Ứng Huyền lại mất kiểm soát.
Sau đó, Khưu Ngôn cũng ôm một chồng tài liệu bước vào, ngồi ở phía bên kia.
Cung Ứng Huyền lạnh giọng nhìn Trần Bội chăm chú: "Không phải anh vẫn muốn gặp tôi sao, không phải anh bảo có một số chuyện chỉ có thể nói trước mặt tôi à, bây giờ anh có thể nói."
Trần Bội uể oải nhích mông: "Tôi phạm pháp, thể nào cũng sẽ bị tử hình phải không?"
"Cảnh sát chỉ phụ trách điều tra, còn phán quyết phải chuyển giao cho bên tòa án."
"Đừng giả đò nữa, bộ mấy người không biết à?" Trần Bội cười lạnh, "Luật sư của tôi nói, đốt phá cùng ngộ sát có chủ đích, kết quả còn tệ hại hơn rất nhiều. Tôi vốn chẳng muốn giết người, gã kia chỉ đưa mấy vạn, không đáng để tôi ra tay, ai mà biết lửa lan ra càng lúc càng lớn."
"Cái này anh hãy giải thích với quan tòa đi"
"Tôi cũng không muốn chết, có ai mà lại muốn chết chứ, đúng không." Trần Bội nhìn Cung Ứng Huyền, "Tôi biết rất nhiều chuyện cậu muốn biết, nhưng nếu tôi chết chắc rồi, cớ gì phải nói cho mấy người nhỉ."
"Anh còn muốn ra điều kiện cơ à." Khưu Ngôn lạnh lùng cười, "Có người trước anh cũng từng ra điều kiện đó, anh cũng không xa lạ gì, chính là Châu Xuyên. Hắn ta nằng nặc đòi không ở trại giam mà là sang bệnh viện, kết quả là..." Khưu Ngôn hơi nghiêng người về phía trước, đôi môi căng mọng làm ra khẩu hình "Bùm".
Sắc mặt Trần Bội tối sầm: "Dù gì cũng là chết, thà nổ chết còn sướng hơn."
"Nếu anh thực sự giác ngộ về cái chết của mình thì đã không đòi gặp tôi." Cung Ứng Huyền gõ nhịp lên bàn, "Ngoài ra, trước khi anh đưa ra điều kiện, cứ suy nghĩ trước xem lợi thế của mình có đủ hay không đã. Chúng tôi dựa vào đâu để tin manh mối của anh có giá trị?"
Trần Bội cười nhẹ hai tiếng: "Còn giả bộ cái gì hả tiểu Cung cảnh sát, tôi dựa vào phản ứng của cậu vụ mặt nạ lần trước chứ đâu."
Cung Ứng Huyền nheo mắt.
"Tôi có thể miễn phí cho cậu một chút. Hồng Diễm có biết người đàn ông đeo mặt nạ hình chim kia."
Yết hầu của Cung Ứng Huyền trượt lên xuống, hai tay ở dưới bàn siết thành quyền, ánh mắt nhìn Trần Bội như thể muốn ăn thịt người.
Bình thường Cung Ứng Huyền là một người điềm tĩnh, thậm chí là quá mức bình tĩnh, nhưng chỉ cần có gì liên quan đến bi kịch xảy ra trong quá khứ, khống chế cảm xúc đối với hắn sẽ trở nên vô cùng khó nhọc.
Nhậm Diệc sợ Cung Ứng Huyền lại bị Trần Bội chọc giận, kịp thời xen vào: "Anh không phải kẻ phóng hỏa, cũng không phải người của Seraph. Anh chỉ mới tiếp xúc với Hồng Diễm, tất nhiên là Hồng Diễm đã nói với anh rồi. Cho nên những lời này của anh vô nghĩa thôi, chúng tôi đã sớm đoán được."
Khưu Ngôn gật đầu: "Vẫn là không có giá trị."
"Sai rồi." Trần Bội nói, "Đó thật sự không phải là điều gã nói cho tôi, tôi không nói, mấy người vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết vì sao tôi biết được."
Khưu Ngôn nói: "Trần Bội, xem ra anh vẫn chưa nhận thức rõ tình hình nhỉ. Hiện giờ không phải chúng tôi cầu xin anh nói, mà là anh cầu xin chúng tôi. Anh không muốn chết, thì hẳn sẽ muốn tìm mọi cách để lập công. Kết quả điều tra của chúng tôi sẽ ảnh hưởng rất lớn đến phán quyết sau này."
Trần Bội không nói năng gì.
"Quả thật hiện giờ anh không có lựa chọn đâu. Nếu anh không nói, gần như chắc chắn sẽ là tử hình. Anh mà nói thì may ra mới được sống. Anh đã biết thể nào cũng sẽ chết rồi, còn không mau nghĩ cách tự cứu mình? Còn tỏ thái độ thù hằn với chúng tôi ư?" Khưu Ngôn lắc đầu thở dài, thái độ đột nhiên mềm mỏng hơn một chút, "Trần Bội, kẻ thù của anh là chúng tôi sao? Cũng đúng, chúng tôi đã bắt anh, nhưng chỉ vì đó là công việc của chúng tôi mà thôi. Giữa chúng ta không hề có ân oán. Anh hãy cẩn thận suy nghĩ lại một chút, kẻ thù của anh là chúng tôi sao? Pháp luật sẽ không giúp anh, Hồng Diễm thì chỉ ngấm ngầm muốn giết người diệt khẩu. Hiện giờ chỉ chúng tôi mới thật sự có thể giúp anh."
Nhậm Diệc thầm kêu lên một tiếng "Được lắm".
Anh đã nghe qua một vài lần thẩm vấn, phát hiện trình độ thẩm vấn của Khưu Ngôn cao hơn Cung Ứng Huyền rất nhiều. Cung Ứng Huyền rất thông minh, thạo cách nắm bắt sơ hở, giỏi dùng sức phán đoán cùng với căn cứ sắc bén để đánh gục nghi phạm, nhưng hắn không giỏi xã giao. Ngay cả người thường hắn còn giao tiếp không được tốt chứ đừng nói là tội phạm, hắn với nghi phạm luôn có sự đối địch. Loại cảm xúc đối đầu này đôi khi sẽ khiến nghi phạm không dám mở miệng, ít nhất sẽ làm việc thu hoạch tin tức hữu dụng trở nên khó khăn hơn.
Khưu Ngôn cũng là vừa đấm vừa xoa, nhưng cô vừa có thể tạo áp lực mà cũng có thể dẫn dụ. Lúc cần, cô sẽ dùng thân phận nữ giới của mình để khiến người khác giới lơi lỏng cảnh giác, hiển nhiên cô hiểu làm thế nào để thu hoạch được nhiều giá trị mà tốn ít tổn thất nhất.
Quả nhiên, ánh mắt của Trần Bội hơi chùng xuống.
Khưu Ngôn nói: "Nếu anh nói rõ ngọn ngành tất cả những gì anh biết cho chúng tôi, sẽ vô cùng có ích cho việc giảm án của anh."
"Làm sao tôi biết được cô không lừa tôi." Trần Bội ngả ngớn dưới sàn đánh giá Khưu Ngôn, "Bộ dáng này của cô, hẳn là lừa đàn ông cao tay lắm nhỉ."
Cung Ứng Huyền rõ ràng giận dữ, hắn vừa muốn há miệng, đã bị Khưu Ngôn đưa tay chặn lại. Cô cong môi cười: "Hiện giờ anh cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng chúng tôi. Tin chúng tôi dù sao cũng còn có hy vọng, nếu không sẽ chẳng còn gì hết."
Cơ mặt Trần Bội hơi cứng lại, ánh mắt cũng mơ hồ bất định.
"Nào, nói cho chúng tôi biết toàn bộ từ đầu đến cuối đi, tranh thủ lập công."
Trần Bội im lặng một lát, nói: "Tôi muốn hút thuốc."
Khưu Ngôn lấy một gói thuốc lá từ trong ngực áo ra, kẹp một cây, nhét vào miệng Trần Bội, cũng châm lửa giúp hắn.
Trần Bội say sưa rít một hơi thuốc, thư thái ngả người vào thành ghế.
Ba người lẳng lặng nhìn hắn.
"Năm đó khi ngồi tù, tôi có quen một người bạn cùng phòng giam." Trần Bội nói, "Mấy người không cần phải điều tra đâu, người này bị đột quỵ trong tù, đã chết rồi."
Cung Ứng Huyền nắm bút, không nhịn được chen vào: "Tên."
"Lưu Đại Dũng, là một kẻ ăn cắp nhiên liệu, chém tài xế lái xe vận tải nên mới phải vào đó." Trần Bội phun ra nuốt vào ngụm khói, "Chúng tôi ở chung một phòng giam, quan hệ không tồi. Trong lúc ba hoa khi ấy, hắn đã nói cho tôi một chuyện. Năm ấy hắn cùng mấy anh em chuyên môn ẩn nấp ở mấy trạm xăng trên đường cao tốc, trộm xăng từ bình xăng của các xe tải chạy đường dài."
"Anh ta thường phạm tội trong phạm vi nào?"
"Chắc là quanh quẩn thành thị thôi, bọn họ chọn mấy trạm xăng hẻo lánh, ít người lui tới." Trần Bội tiếp tục, "Có một ngày, trong lúc họ đang ẩn náu ở trạm xăng chờ màn đêm buông xuống để các lái xe đến chỗ này nghỉ ngơi. Độ ba bốn giờ gì đó, có một chiếc xe qua đổ xăng. Là một cái xe màu đen có rèm che, loại xe mà vừa nhìn đã biết là đắt tiền vào thời điểm đó."
"Vậy có nhớ đó là loại xe gì, giấy phép thế nào không?"
"Hắn không biết xe, cũng không để ý giấy phép. Dù sao thì lúc nửa đêm cũng có rất ít xe limousine đỗ lại nơi hẻo lánh như thế để đổ xăng. Người kia vừa đổ xong đã lái xe đi rồi, cái này cũng là chuyện bình thường."
Mọi người tập trung nghe, cảm giác được sắp tới chính là trọng điểm.
"Nhưng chỉ một lát sau, chiếc xe kia đã trở lại, sau đó lại tiếp nhiên liệu thêm một lần nữa."
"Khoảng cách là bao lâu?"
"Chừng nửa tiếng đi, khoảng nửa tiếng. Xăng mới đổ thì không thể hết nhanh thế được, nhưng tên này vẫn trở về đổ thêm. Đổ xăng xong thì phóng xe đi, đỗ cạnh một nhà vệ sinh, sau đó quăng một chiếc hộp lớn cạnh thùng rác, rồi mới rời đi."
Nghe đến đó, bọn họ vẫn không hiểu ra sao.
"Năm đó ai cũng nghèo. Lưu Đại Dũng cảm giác tên kia là một người có tiền, vì muốn xem gã ấy vứt cái gì đi, nên mới phải đi lục lọi thùng rác. Thì ra là một hộp bánh ngọt, kết quả mở ra lại thấy, bên trong hộp nào là túi đựng thực phẩm, lon nước, hóa đơn, rồi bản đồ với giấy vụn, cũng chỉ là rác rưởi mà thôi. Nhưng rác trong đó lại được bày biện rất chỉnh tề ở trong hộp, như thể là đồ đem biếu vậy." Trần Bội nói, "Trên một vài mẩu giấy vụn là vài bức tranh được sơn đỏ. Mấy bức tranh cũng kỳ quái lắm, hầu hết đều là hình khối theo quy tắc, hình tròn, hình vuông, hình tam giác, rồi hoa văn, tuy phức tạp mà đối xứng đều đặn, còn một số đường nét đều chằn chặn, rồi hình lượn sóng gần như có chung một độ cong và khoảng cách cho mỗi lần lên xuống. Trên tờ giấy đó, hiện ra một mặt nạ hình chim được vẽ hoàn toàn đối xứng."
Hô hấp của Cung Ứng Huyền bắt đầu trở nên nặng nề.
Trần Bội liệng thẳng tàn thuốc xuống mặt đất: "Lưu Đại Dũng cảm thấy thứ này vô dụng nên đã ném đi, tuy rằng tên kia rất kỳ quái, nhưng hắn cũng không để trong lòng. Kết quả ngày hôm sau nhà cậu đã có chuyện."
Môi Cung Ứng Huyền khẽ run: "Làm sao anh biết được đó là nhà tôi."
"Đừng nóng vội, cứ nghe tôi kể hết đã. Lúc ấy nhà cậu cách chỗ của Lưu Đại Dũng cũng không xa mấy, có rất nhiều người nghe tin đã đổ dồn đến xem náo nhiệt. Hiện trường đã được phong tỏa, nhưng vẫn đang lục tục dọn dẹp đồ đạc, trong đó có một cái xô nhựa. Đây là loại xô nhựa phổ biến có đủ kiểu dung tích khác nhau, lúc Lưu Đại Dũng đi trộm xăng cũng từng dùng. Nhựa đã bị hun cháy một nửa, ở trên có một vảy gợn sóng được sơn đỏ, đường nét giống hệt đường lượn sóng trên mảnh giấy kia."
Khưu Ngôn nhíu mày: "Vậy tại sao hắn ta không báo án?"
Trần Bội cười lớn: "Báo án? Báo án như thế nào? Nói là đồng chí cảnh sát ơi, trong lúc nửa đêm đi trộm xăng, tôi phát hiện ra có một người nom không đứng đắn ấy hả? Lưu Đại Dũng là tên khoe khoang hợm hĩnh, nên mặc dù cảm thấy có vấn đề, hắn tự rước việc vào người làm gì, còn quản được hắn sao."
"... Sau đó thì sao." Cung Ứng Huyền trầm giọng nói.
"Bốc phét khắp nơi trong tù, còn mơ hồ hơn thế này nhiều lắm, tôi cũng coi như nghe chút chuyện xưa thôi, xong cái là quên luôn." Trần Bội đáp, "Sau đó tôi ra tù, lúc loanh quanh tìm việc, không biết làm thế nào mà Hồng Diễm đã liên hệ tìm tôi, chuyện sau đó mấy người đều biết cả rồi."
"Anh vẫn chưa nói, anh làm sao mà biết tôi, và tại sao lại nói ra chuyện mặt nạ hình chim nữa."
Trần Bội rít xong hơi thuốc cuối cùng: "Phóng hỏa xong căn hộ 2209 tôi mới biết có chuyện nghiêm trọng xảy ra. Cảm giác như Hồng Diễm đưa cho tôi có mấy vạn là quá thiệt. Gã nói là sẽ mua video của tôi, sau đó, tôi sẽ chờ gã liên hệ lại. Tôi đòi gã 20 vạn, gã bảo được, nhưng muốn tôi làm thêm một vụ nữa, rồi gã sẽ cho tôi 40 vạn."
Trong lòng Nhậm Diệc căng thẳng: "Mục tiêu là chúng tôi sao?"
Trần Bội gật đầu, nhìn Cung Ứng Huyền: "Gã còn nói, nếu tôi phát livestream thì sẽ còn kiếm được nhiều hơn. Gã cho tôi một phần tư liệu của các cậu, tôi mới biết được cậu họ Cung, cậu chính là đứa trẻ của gia đình năm đó. Tôi lập tức nghĩ đến chuyện Lưu Đại Dũng đã kể."
Nhậm Diệc chỉ cảm thấy da đầu run lên, thì ra lúc đó Hồng Diễm đã muốn đối phó với bọn họ, chỉ là không tìm được người thích hợp thôi. Anh nghiến răng: "Sau đó thế nào nữa, làm sao anh biết gã là người trong tổ chức của bọn chúng?"
"Thì tôi hỏi thôi. Sau khi xem qua tư liệu thì hỏi luôn, căn nhà năm đó cháy cũng là do các anh làm à?"
Giọng của Khưu Ngôn cũng mất bình tĩnh, sắc bén hỏi: "Gã trả lời thế nào?!"
Trần Bội đáp: "Gã bảo là, anh không cần biết vấn đề này, cũng đừng có nghi ngờ làm gì."
Cung Ứng Huyền cúi đầu, cật lực kiềm chế cơn uất hận trong lồng ngực.
"Sau đó thì, các cậu càng lúc càng ráo riết truy bắt, tôi chỉ muốn chạy thôi. Tôi vòi tiền Hồng Diễm, còn uy hiếp gã nữa. Tôi biết vụ án năm đó là ai làm, tôi vờ vịt đề cập đến một vài điểm, kiểu như chiếc xe limousine màu đen, thùng sơn có mấy vạch sơn, rồi còn chuyện mặt nạ hình chim. Lúc nhắc đến mặt nạ hình chim, gã còn có phản ứng, đòi cả gặp mặt nữa."
"Cho nên, thực tế những gì anh biết chỉ là do Lưu Đại Dũng nói."Ánh mắt Trần Bội lóe lên tia hung ác: "Đúng, xem ra mặt nạ hình chim là chuyện rất quan trọng. Cho nên lúc bị cậu bắt được, tôi cũng dùng chuyện này để chọc điên cậu."