Cung Ứng Huyền bận rộn tra án hết ngày dài lại đêm thâu, còn Nhậm Diệc bận bịu nghiên cứu vật chứng và tư liệu cùng việc ở trung đội. Bọn họ đã một hai tuần không gặp mặt, thỉnh thoảng mới có liên lạc, tất cả đều là liên quan đến vụ án các loại. Hai người đều rất ăn ý không đề cập tới việc tư, chỉ cần không nhắc chuyện riêng, quan hệ của hai người thoạt nhìn vẫn bình thường lắm.
Gần đây, Nhậm Diệc vẫn hay giở mấy bức ảnh anh chụp trộm Cung Ứng Huyền ra xem, cũng âm thầm hoài niệm dư vị của nụ hôn kia. Anh tiếc nuối bởi khi mối quan hệ của bọn họ đang ở trong thời kỳ tốt đẹp nhất vẫn chưa chụp chung một tấm, hai gã đàn ông trưởng thành chụp ảnh tự sướng nghe cứ ẻo lả thế nào (=)))). Bây giờ nghĩ lại thì hối hận vô cùng, cần gì phải để ý nhiều như vậy chứ.
Sau này chẳng biết còn cơ hội chụp chung một tấm ảnh không, khi hai người đều hướng mặt về phía máy ảnh, cùng chụp một tấm trong lúc nở một nụ cười thật hồn nhiên.
Mấy ngày này, Nhậm Diệc cũng dành thời gian ghé thăm ba anh. Ông cụ ở bệnh viện được chăm sóc rất chu đáo, còn mập lên mấy cân, hết lời khen ngợi môi trường với hộ lý ở đây, khiến tâm lý Nhậm Diệc được an ủi không ít.
Lần này Khúc Dương Ba đi cùng với anh, bởi vì từ lãnh đạo đến chiến sĩ, bao gồm cả Cung Ứng Huyền, đều không cho phép anh đi lại một mình.
Trong lúc trò chuyện trên đường, Khúc Dương Ba đột nhiên chỉ vào trạm xe buýt, kinh ngạc nói: "Ê này, đằng kia, có phải là cậu diễn viên ấy không."
Nhậm Diệc quay đầu lại nhìn, trên bảng quảng cáo khổng lồ ở trạm xe buýt là một quảng cáo do một nhóm các minh tinh quay chụp, bọn họ diện trang phục tương tự nhau. Hình như là xuất ra từ một chương trình tạp kĩ nào đó, trong đó có một gương mặt quen thuộc - Kỳ Kiêu. Anh hơi kinh ngạc: "Giống Kỳ Kiêu thật." Mới lướt qua một chút, anh cũng không chắc chắn lắm.
"Tôi tra thử xem." Khúc Dương Ba lấy điện thoại di động ra, "Là cậu ta đấy, vừa mới lên sóng chương trình tạp kĩ này hot lắm, tin bát quái nói là năm nay cậu ta là người được tập trung push nhất Tống thị Media. Ôi, cậu ta vừa mới nhận một bộ phim xong, là có Chu Tường đóng đấy."
Nhậm Diệc nghĩ thầm, Tống Cư Hàn nói chuyện cũng giữ lời thật, anh cũng không ngờ Tống Cư Hàn sẽ nâng đỡ Kỳ Kiêu như vậy: "Xem ra em ấy cuối cùng cũng được phất lên, quá tốt rồi."
"Hai người các cậu..."
"Không liên lạc nữa." Nhậm Diệc nhớ đến lời Kỳ Kiêu đã nói vào lần cuối hai người gặp nhau, nay xem ra chẳng mấy chốc sẽ trở thành sự thật, anh rất mừng cho Kỳ Kiêu.
"Lúc trước người anh em này nom cũng đẹp trai rồi, nhưng mà không kiểu Tống Cư Hàn, nói thế nào nhỉ, cảm giác phát sáng ấy, hiện giờ tút tát một hồi rồi, nhìn lên hương hẳn."
"Khí chất của con người là cần được trau dồi."
"Tạo hình cũng rất trọng yếu." Khúc Dương Ba chăm chú nhìn Nhậm Diệc một chút, muốn nói lại thôi.
Nhậm Diệc bắt gặp ánh mắt lấm lét của y: "Lại muốn hóng hớt chuyện của tôi với Cung Ứng Huyền chứ gì, tôi nghĩ anh cũng rảnh rang quá rồi đấy, rỗi hơi thế thì đi tìm bạn gái đi."
"Rảnh quần què, tôi dỗ mấy người còn chưa xong, lại còn dỗ thêm cả bạn gái, bói đâu ra thời giờ."
"Tôi với cậu ấy vẫn vậy, chỉ bàn công việc, không đề cập chuyện riêng tư."
"Thật ra cậu ta với cậu cũng đâu có chủ đề gì để nói, mà còn chăm sóc ba cậu tốt như vậy."
Nhậm Diệc nở nụ cười xót xa: "Cậu ấy cái gì cũng tốt, chỉ là không thích tôi."
Khúc Dương Ba thở dài: "Cậu văn vở như thế tôi chẳng quen chút nào."
Nhậm Diệc cười mắng: "Phắn đi."
"Vụ án kia thì sao? Có tin tức gì không?"
"Bọn họ tìm thấy địa điểm chế tạo bom rồi, xem chừng sẽ sớm tóm được một thành viên chủ chốt của tổ chức. Hiện giờ đường dây này được song song điều tra, toàn bộ phân cục đều bận đến tối mắt tối mũi, chỉ sợ cậu ấy còn không có thời gian ăn với ngủ nữa."
"Đau lòng à?"
"... Có ích gì đâu."
"Thật ra tôi cảm thấy, những lời ngày đó cậu ta nói rõ ràng là vô bổ, cậu cũng không nên quá hướng tâm về cậu ta. Nếu như cậu ta thật sự ghét bỏ cậu thì đã sớm rời xa cậu rồi, rõ ràng cậu ta vẫn rất coi trọng cậu."
"Chắc là cậu ấy chỉ cần tôi giúp tra án thôi."
"Chớ tưởng là người ta vô tình như thế, giữa các cậu là mối quan hệ bằng hữu sinh tử, hơn nữa không chỉ một lần, đây không phải tình nghĩa bình thường đâu."
Nhậm Diệc giả bộ ung dung nhún vai.
Lúc này, điện thoại của Nhậm Diệc lại reo lên, anh lấy ra nhìn thì thật trùng hợp là Cung Ứng Huyền gọi tới.
Khúc Dương Ba nháy mắt bảo: "Là ẻm đó hử."
"Lo lái xe của anh đi." Nhậm Diệc nhận điện thoại, "Alo."
"Anh vừa đến thăm ba anh à?"
"Ừ, đang trên đường về đây, lão Nhậm ở bệnh viện vui lắm, cảm ơn cậu nhé."
"Đừng khách khí." Cung Ứng Huyền nói, "Có chuyện cần anh hỗ trợ."
"Cậu nói đi."
"Chúng tôi có phát hiện mới ở sân chơi bỏ hoang kia."
"Phát hiện gì?"
"Ở trong một cái giếng có thi thể."
"Sân chơi ở chỗ nào?"
"Không thuộc khu trực thuộc của anh, chúng tôi không muốn tìm đội PCCC ở chỗ này, lắm người nhiều miệng, hiện giờ chúng tôi đều tận lực bảo mật tất cả các cuộc điều tra."
"Được, cậu gửi địa chỉ cho tôi, giờ chúng tôi qua liền."
Cúp điện thoại, Khúc Dương Ba hỏi: "Tình huống sao rồi?"
Nhậm Diệc bất đắc dĩ nói: "Vớt xác dưới giếng, có đi hay không?"
Mặt mày của Khúc Dương Ba nhăn lại, miễn cưỡng nói: "Đi."
Nhậm Diệc nhìn địa chỉ Cung Ứng Huyền gửi tới: "Đây là khu trực thuộc của trung đội Tây Giao, anh có biết đội trưởng của bọn họ không? Cứ đến chào hỏi đội trưởng của bọn họ đi, không cần phải nói chuyện cụ thể gì, ngộ nhỡ xe của chúng ta bị bọn họ nhìn thấy sẽ rất dễ gây hiểu lầm."
"Cái này là của vùng khác, tôi không quen, cứ để tham mưu trưởng đi phối hợp vậy."
Trên đường, Nhậm Diệc gọi cho Cao Cách điều xe ra, bọn họ thì trực tiếp qua đó, có thể tiết kiệm chút thời gian.
Trời sẩm tối, bọn họ đến hiện trường.
Xe cứu hỏa của đội bọn họ đã đến nơi, Cung Ứng Huyền với Cao Cách đang đứng trò chuyện một bên miệng giếng.
Nhậm Diệc nhìn lướt qua hiện trường, trong lòng chùng xuống, cái kia không phải là giếng nước thải mà là giếng móng, không có cùng độ khó với vụ đi xuống giếng nước thải.
"Nhậm đội, chỉ huy." Cao Cách nhìn thấy bọn họ từ xa, hô lớn, "Cái giếng này ước chừng sâu cũng phải 20 mét mẹ nó luôn."
Khúc Dương Ba tặc lưỡi: "Giếng móng à?"
Nhậm Diệc đi tới, anh với Cung Ứng Huyền liếc nhìn nhau, trong đầu bất chợt tái hiện tất cả những chuyện phát sinh tại nhà của Cung Ứng Huyền ngày hôm đó. Cung Ứng Huyền hiển nhiên cũng nghĩ tới chuyện tương tự, hai người không hẹn mà cùng lảng tránh ánh mắt của đối phương.
Cung Ứng Huyền tằng hắng: "Nghe đội trưởng Cao bảo cái giếng này rất khó xuống?"
Nhậm Diệc đứng bên cạnh giếng nhìn xuống, chật chội tối om, sâu không thấy đáy, chỉ nhìn thôi cũng sợ hết hồn.
Đây là một cái giếng móng điển hình, khả năng là của một công trình dở dang nào đó trong sân chơi bỏ lại. Giếng móng không giống giếng nước thải - vốn được thiết kế là để nhân viên có thể xuống bảo dưỡng, tuy môi trường tồi tàn, nhưng chỉ cần trang bị đầy đủ là không vấn đề gì. Nhưng giếng móng lại được dựng để trút bê tông, không phải để người ta xuống dưới, đã hẹp lại còn sâu. Hơn 20 mét cũng không tính là sâu lắm, nhiều giếng móng sâu cũng phải chừng cả trăm mét, đồ gì rơi xuống đấy gần như xác định là rơi vào tâm trái đất luôn rồi, cả đời này đều đừng hòng tìm được, là chốn để chọn vứt xác lý tưởng.
Cao Cách nói: "Cái giếng này cũng không tính là quá hẹp, đường kính tầm 70cm, vẫn xuống được, nhưng sẽ rất khó xuống." Cậu ta nhìn Nhậm Diệc một chút, "Nếu như ở dưới là người sống, chúng ta thể nào cũng phải xuống, cơ mà người chết thì..."
Nhậm Diệc không lên tiếng. Anh hiểu ý của Cao Cách, tuy rằng có thể xuống, nhưng xuống rồi sẽ rất nguy hiểm; chỉ vì vớt xác mà mạo hiểm như vậy, e là không đáng.
Giếng móng nguy hiểm ở nhiều mức độ, ngoại trừ vừa hẹp vừa sâu ra, môi trường dưới giếng cũng vô cùng khắc nghiệt, tối tăm, ngột ngạt, ẩm ướt, chật chội, mà lại có nguy cơ sạt lở, là một thử thách với yếu tố thể chất và cả tâm lý chiến sĩ. Điều lạc quan duy nhất ở cái giếng này chính là hiện tại là mùa đông, đất đá đều đóng băng, không có mấy khả năng bị lún.
Cung Ứng Huyền nói: "Nhậm Diệc, nếu nguy hiểm quá thì thôi."
"Làm sao mấy cậu phát hiện dưới giếng có thi thể? Cái này ngay cả ban ngày cũng không nhìn ra được mà."
"Nhờ vật chứng tìm được ở công viên cùng với mấy lời khai điên điên khùng khùng của Vương Thụy là đoán ra được, ban ngày chúng tôi thả dụng cụ xuống dưới rồi, xác định là có thi thể."
Nhậm Diệc đứng lên, thở dài: "Mấy năm trước chúng tôi cũng từng cứu người ở giếng móng. Cao Cách, lúc đó cậu còn chưa tới, nhưng chắc cậu cũng từng học qua rồi."
Cao Cách gật đầu: "Trên công trường của tòa cao ốc Trung Nam, một đứa con hai tuổi của một cặp vợ chồng công nhân đã bị rơi vào đó."
Nhậm Diệc bảo: "Cái giếng móng này vẫn tính là khá rộng rồi, miễn cưỡng vẫn có thể đưa người xuống, cái giếng kia thì hẹp đến mức... Chúng tôi tìm tận chiến sĩ có vóc người nhỏ gầy nhất ở Bắc Kinh rồi mà vẫn không xuống được, chỉ có trẻ con mới có thể chui lọt."
"Sau đó thì sao?" Cung Ứng Huyền hỏi.
"Sau đó thì hết cách rồi, mọi người đều biết đứa nhỏ kia đã trăm phần trăm không còn nữa. Phía dưới có mạch nước ngầm, nhưng vẫn phải cứu, chỉ có thể đào đất ra. Phải mất tám ngày mới đào được thi thể lên." Nhậm Diệc nhìn cái giếng kia một chút, anh định hỏi xem Cung Ứng Huyền có vội không.
Nhưng rồi anh lại ý thức được đây là lời thừa thãi, sao mà không vội được chứ. Hiện giờ toàn bộ phân cục Hồng Võ đều đang chạy đua với thời gian để điều tra vụ án, chỉ lo chậm một bước là Tử Diễm sẽ còn làm ra chuyện càng đáng sợ hơn, hãm hại càng nhiều người hơn nữa. Biết đâu thi thể dưới giếng lại cung cấp được cho bọn họ bằng chứng quan trọng thì sao.
Cung Ứng Huyền gật đầu: "Cái này phải đào mất mấy ngày? Để tôi mau chóng tìm người."
"Quên đi, đang là vào thời điểm lạnh nhất rồi, đất đá đều đông cứng cả, lãng phí thời giờ lắm." Nhậm Diệc hít sâu một hơi, "Cứ xuống vậy, tôi sẽ xuống trước dò đường."
Cung Ứng Huyền đã hối hận rồi, trước đây hắn cũng đâu biết dưới giếng móng lại nguy hiểm đến vậy, vừa rồi Cao Cách đã nói với hắn rất nhiều. Vừa mới nghĩ phải thả Nhậm Diệc xuống đó, trái tim hắn đã co rút hết cả, hắn lập tức nói: "Hay thôi cứ đào đi, như các anh nói đó, phía dưới không có người sống, không đáng để mạo hiểm như vậy."
"Ít ra bây giờ không có nguy cơ sạt lở, thử đi, không chừng thi thể phía dưới có thể cung cấp manh mối hữu ích, vậy thì đáng giá."
Cung Ứng Huyền muốn nói gì lại thôi, lo lắng nhìn Nhậm Diệc.
"Không sao đâu, tôi sẽ cẩn thận."
Cao Cách bất đắc dĩ nói: "Anh xuống trước đi, tôi theo sau."
"Quên đi, cậu vừa cao vừa mập, để Tôn Định Nghĩa xuống tiếp."
Cao Cách chuẩn bị thu xếp đầy đủ đồ dùng thiết bị, bọn họ dựng giá đỡ trên miệng giếng, đầu tiên luồn bình oxy xuống dưới đáy giếng, để đáy giếng "trữ oxy".
Thấy Cung Ứng Huyền đứng một bên cau mày, sắc mặt tối sầm, Nhậm Diệc chủ động nói: "Cậu đừng lo lắng, cũng không phải lần đầu tiên tôi xuống dưới giếng mà. Thật ra giếng móng nguy hiểm ở chỗ đất lở thôi, mùa đông ở phương Bắc bình thường cũng sẽ không có tình huống như vậy. Ngộ nhỡ tôi khó thở hay thể lực không chống đỡ nổi, bọn họ sẽ kéo tôi lên ngay lập tức, sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng đâu."
Cung Ứng Huyền trầm giọng nói: "Nếu biết trước là nguy hiểm như vậy, tôi đã không để anh đến."
Khúc Dương Ba đứng cách hai người không xa nghe được đoạn đối thoại này, lập tức nhướng mày.
Nhậm Diệc cười nhạt: "Công việc của tôi vốn là nguy hiểm vậy, tôi cũng đâu có đến để ăn chơi nhảy múa gì đâu. Hôm nay đổi lại là đội trưởng trung đội Tây Giao, nếu anh ta biết xuống giếng này có thể giúp cậu mau chóng bắt được tên phóng hỏa, anh ta cũng sẽ xuống thôi, đừng lo."
Cung Ứng Huyền chăm chú nhìn Nhậm Diệc, khẽ cắn môi.
"Nhậm đội, được rồi."
Nhậm Diệc trở về bên cạnh giếng, anh cởi áo lông dày ra, thay thành trang phục cứu viện nhẹ nhàng. Lúc này đồ tránh rét cho anh ở dưới trời đông âm 12 độ thế này có áo lót giữ ấm, áo len, trang phục cứu viện ấm áp yêu quý, dù gì vẫn là có còn hơn không.
Anh bắt đầu làm nóng người.
Cung Ứng Huyền nhìn vành tai tức thì bị lạnh cóng đến đỏ ửng lên của Nhậm Diệc thì đau lòng cực kỳ.
Khởi động xong xuôi, anh đeo mặt nạ lên, cầm dây cứu hộ, đèn pin, bộ đàm cùng các dụng cụ khác, rồi đu lên dây thừng, được các chiến sĩ từ từ thả xuống.
Vách tường quanh giếng ẩm ướt lạnh lẽo, cứ giảm xuống mỗi 1 mét là nhiệt độ cũng giảm theo. Với vóc người của anh, chỉ một cử động nhỏ thôi cũng sẽ va vào tường. Càng đi xuống lòng đất lạnh lẽo, Nhậm Diệc càng cảm thấy ngột ngạt không thôi, bốn bề đều tỏa ra khí lạnh. Trên đỉnh đầu là bầu trời đêm bị thu hẹp, ở dưới chân là vực sâu đen ngòm, anh bị kẹt trong một đường ống sâu hoắm, như thể bị nuốt vào trong miệng lớn của một con quái vật vậy, trên dưới đều là khoảng không thăm thẳm, chỉ có nỗi sợ hãi vô định, len lỏi vào từng lỗ chân lông của anh.
Nhậm Diệc nỗ lực điều tiết hơi thở. Anh không thể mang theo bình dưỡng khí, thành ra phải dựa vào mặt nạ để thanh lọc không khí dưới giếng. Không khí dưới giếng lại quá loãng, căng thẳng quá độ sẽ chỉ khiến anh ngạt thở.
Anh đã lạnh đến mức toàn thân đều tê cóng, tay chân cũng đã bắt đầu cảm giác cứng đờ.
"Nhậm Diệc, sao rồi." Cung Ứng Huyền ở phía trên hô.
"Tiếp tục thả." Nhậm Diệc run rẩy nói.
Cuối cùng, chân Nhậm Diệc cũng chạm đến mặt đất, anh nói qua bộ đàm, "Đến rồi."
"24 mét." Cao Cách báo.
Nhậm Diệc giơ tay lên, muốn điều chỉnh góc độ tay cầm đèn pin, kết quả ngón tay tê rần, không cầm chắc, đèn pin "cạch" một tiếng rơi xuống đất. Anh vừa cúi đầu nhìn xuống, trái tim như bị thụi một quyền. Dưới chân anh giẫm chính là băng, trên mặt băng có một lớp đất mỏng. Khi ánh sáng đèn pin rọi xuyên qua lớp đất, dưới bề mặt băng đột ngột ló ra một cái đầu lâu, hốc mắt đen ngòm, hiện ngay dưới đèn pin cầm tay. Toàn bộ khuôn mặt của nó hướng lên trên, như thể cho đến lúc chết vẫn luôn ngẩng lên bầu trời trên đầu, nhìn bầu trời bị thu nhỏ ấy luân phiên hết đêm lại ngày. Mà bản thân bị chôn ở giếng sâu, coi như người đã khuất có vong linh, thì can tâm với luân hồi sao được.
Nhậm Diệc hít sâu, anh đã sớm chuẩn bị tâm lý cho những gì mình thấy dưới giếng rồi, song vẫn cảm thấy rợn tóc gáy.
"Thế nào rồi, nhìn thấy không."
"Vẫn nhìn được, nhưng không dễ xử lý đâu, bị đóng băng rồi." Nhậm Diệc ra sức ngồi xổm xuống nhặt đèn pin, nhưng lại phát hiện mình cố lắm cũng chỉ có thể nửa ngồi nửa quỳ, tay không đủ dài để chạm tới tầng băng, cuối cùng phải phối hợp cả tay lẫn chân mới nhặt nổi đèn pin lên. Ở trong môi trường không khí loãng như thế này, một đợt động tác này đã khiến anh thở hồng hộc.
"Đầu tiên phải làm băng tan đã." Khúc Dương Ba nói.
Cung Ứng Huyền cau mày: "Bất kể dùng phương pháp gì để rã băng đều sẽ phá hoại thi thể, chỉ có bảo quản thi thể nguyên đai nguyên kiện thì pháp y mới có thể đưa ra giám định sát với thực tế nhất được."
Nhậm Diệc cảm giác hô hấp càng lúc càng khó nhọc, chỉ sợ không khí được tuồn vào đáy giếng đều bị mình tiêu hao gần hết rồi, anh nói: "Vậy thì chỉ có cách đập vỡ thôi, tổn hại đến thi thể có thể sẽ nhỏ hơn một chút, tầng băng này cũng không dày lắm."
"Nếu đập vỡ thì phải xuống ngược trở lại." Tôn Định Nghĩa nói, "Xuống trở lại càng dễ thiếu oxy hơn, phải luân phiên thay người, từng này mạng chúng tôi chỉ sợ vẫn không đủ."
Nhậm Diệc bắt đầu chóng mặt, mà đã lạnh đến mức chịu hết nổi rồi, anh nói: "Cứ kéo tôi lên trước đã."
Mọi người vội vàng kéo Nhậm Diệc lên.
Trở lại mặt đất, Nhậm Diệc gỡ mặt nạ xuống, từng ngụm từng ngụm hớp lấy không khí trong lành, đôi môi của anh đã tím tái vì lạnh, cả người run lẩy bẩy. Cung Ứng Huyền vừa mới toan tiến lên dìu anh, Khúc Dương Ba đã nhanh hơn một bước, trùm áo khoác cho anh, lôi người lên, lại còn nhét thêm một cốc giữ nhiệt vào trong tay anh: "Mau mau uống chút nước nóng đi."
Nhậm Diệc run cầm cập uống một ngụm: "Dưỡng khí dưới giếng không đủ, nên phải bổ sung thêm quạt thông gió, thanh lọc toàn bộ không khí một lần. Nhân lực của chúng ta cũng không đủ đâu, vẫn phải tìm trung đội Tây Giao để nhờ hỗ trợ."
Khúc Dương Ba nói: "Cậu nghỉ ngơi đi, để tôi thu xếp."
Khúc Dương Ba đi rồi, Cung Ứng Huyền lo âu nhìn Nhậm Diệc, song hắn lại chẳng biết nên nói gì. Điều duy nhất hiện giờ hắn muốn làm, chính là ôm Nhậm Diệc vào lòng và ủ ấm cho anh.
Chỉ là hắn không làm được, hắn đâu có tư cách gì để làm vậy.
-
*Chú thích
Giếng móng hay móng giếng chìm: Thuộc phạm trù móng sâu trong công trình xây dựng - loại móng khi thi công không cần đào hố móng hoặc chỉ đào một phần rồi dùng phương pháp nào đó hạ, đưa móng xuống độ sâu thiết kế. Thường sử dụng cho các công trình có tải trọng lớn mà lớp đất tốt nằm ở tầng sâu. Móng giếng chìm được sử dụng bên trong là kết cấu rỗng bên trong, vỏ ngoài có nhiệm vụ chống đỡ áp lực đất và áp lực nước trong quá trình hạ và tạo trọng lượng thắng ma sát. Sau khi hạ đến độ sâu thiết kế thì người ta lấp đầy (hoặc một phần) bê tông và phần rỗng.
Đối với lính cứu hỏa, cứu hộ dưới lòng đất là cứu hộ có yếu tố rủi ro cao nhất, mức độ nguy hiểm nhất và khó cứu nạn nhất, nhiều yếu tố như mặt bằng chật hẹp, dưới lòng đất thiếu oxy, sập tường sẽ khiến tính mạng của lính cứu hỏa gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.