Hóa Điệp

Chương 3: Chương 3: Giả ý đầu nhập




Mồng bốn tháng chạp, qua tuyết trời quang.

Hôm nay đã là ngày thứ tư Thích Viễn Sơn tạ thế. Bởi Thích Thiếu Thương hạ lệnh linh đường dựng trong một ngày, thi thể Thích Viễn Sơn ngay hôm sau liền hạ táng. Chỉ là, từ ngày thứ hai Thích Viễn Sơn hạ táng, Thích Thiếu Thương gần như không uống một giọt nước, càng không nói một câu nào. Liên Vân trại ngoại trừ Thích Viễn Sơn, Thích Thiếu Thương còn có bảy trại chủ, phân biệt là nhị trại chủ Lao Huyệt Quang, tam trại chủ Nguyễn Minh Chính, tứ trại chủ Câu Thanh Phong, ngũ trại chủ Du Thiên Long, lục trại chủ Mã Chưởng Quỹ, thất trại chủ Mạnh Hữu Uy và bát trại chủ Mục Cưu Bình. Nhìn Thích Thiếu Thương mỗi ngày không ăn không uống không nói lời nào, bảy vị trại chủ đương nhiên lo lắng, nhưng không làm được gì. Kỳ thực, lão trại chủ nhiều ngày trước đã bệnh tình nguy kịch, qua đời chỉ là chuyện sớm muộn, mọi người dù đều nghĩ thoáng đi, đến lúc thật sự xảy đến cũng khó tránh khỏi bi thương, đặc biệt là Thích Thiếu Thương.

Mục Cưu Bình chần chờ ngoài đại trướng của Thích Thiếu Thương, khi thì vò đầu bứt tai, khi thì than vắn thở dài.

“Ai, ta nói lão Bát, đệ đã đi qua đi lại ba mươi ba vòng, vò đầu bốn mươi hai lần, thở dài năm mươi mốt hơi, đệ rốt cuộc muốn làm gì đây?” Tam trại chủ “Hồng Bào Gia Cát” Nguyễn Minh Chính thật sự không chịu nổi bộ dạng rối rắm của tiểu tử tay chân lóng ngóng này.

Mục Cưu Bình rốt cuộc dừng tay, dừng chân, nhưng Nguyễn Minh Chính biết, hắn nên dừng luôn miệng của mình: “Hồng Bào tỷ, tỷ mau khuyên đại đương gia đi.”

“Khuyên? Khuyên thế nào? Trói huynh ấy? Hay là cạy miệng huynh ấy, ép uống nước ép ăn cơm?” Hồng Bào chính là Hồng Bào, cá tính thẳng thắn có phần nam tính này, vĩnh viễn không sửa được.

“Ai, Hồng Bào tỷ, đại đương gia thường ngày nghe lời tỷ nhất, hơn nữa tỷ hùng ngôn thiện biện, ngọc thụ lâm phong, cơ trí dũng cảm, còn gì gì đó…”

“Gì là gì, đó gọi là năng ngôn thiện biện, còn nữa, ngọc thụ lâm phong chỉ để hình dung nam nhân.” Nguyễn Minh Chính cười giảo hoạt, “Lần sau đừng dùng từ bừa bãi.”

“Nam... Nam nhân... Tỷ có khác…”, Hai chữ “bao nhiêu” còn chưa tới mép, đã bị ánh mắt như đao của Nguyễn Minh Chính làm nghẹn nuốt trở vào. Nguyễn Minh Chính vừa định mở miệng, lại thấy Mạnh Hữu Uy vội vàng chạy tới.

Hai người vẻ mặt hồ nghi nhìn hắn, “Tiểu Mạnh, xảy ra chuyện gì, sao đệ hối hả vậy?”

Mạnh Hữu Uy trán đã toát mồ hôi, vừa thở dốc vừa nói: “Hồng Bào tỷ, bên ngoài có người tới, nói là đến đầu quân Liên Vân trại chúng ta.”

“Tới vào thời điểm đầu sóng ngọn gió này? E rằng không đáng tin, đệ trực tiếp đuổi hắn đi không phải xong ngay?”

“Đệ cũng nghĩ vậy, nhưng đuổi thế nào hắn cũng không đi, còn nói muốn gặp đại trại chủ.” Nguyễn Minh Chính cười nhạo: “Đại trại chủ hắn muốn gặp là gặp sao, để ta đi đuổi hắn.”

Mạnh Hữu Uy lộ vẻ lo lắng: “Hồng bào tỷ không biết thôi, người này hoa ngôn xảo ngữ miệng lưỡi lắt léo, e rằng nhất thời đuổi không đươc.”

Nguyễn Minh Chính mắt lóe hàn quang, mày liễu dựng ngược: “Nực cười, chẳng lẽ còn sợ hắn, đuổi không được thì trực tiếp đánh.” Ba người đang định đi đuổi vị khách không mời mà tới kia, tấm màn cuộn được vén lên: “Đợi đã, để ta đi xem sao.” Ba người đầu tiên là ngẩn ra, sau đó là:

“Đại đương gia...”

“Đại đương gia...”

“Đại đương gia...”

Ba tiếng “Đại đương gia” truyền vào tai Thích Thiếu Thương, hắn gật đầu, đạm đạm cười: “Hai ngày nay đã để mọi người lo lắng.”

Nguyễn Minh Chính bĩu môi: “Huynh biết thì tốt rồi.” Mục Cưu Bình hắc hắc cười nói: “Đại đương gia huynh nghĩ thông chúng đệ cũng yên tâm.” Mạnh Hữu Uy cũng phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Thích Thiếu Thương vỗ vai Mục Cưu Bình: “Các đệ yên tâm, có những chuyện luôn phải vượt qua, Thích Thiếu Thương ta cũng không phải loại người gặp trắc trở liền không gượng dậy nổi.”

Ba người trong lúc nói chuyện đã đi tới ngoài đại trướng Liên Vân trại, phía trước, một thanh sam nhân chắp tay đứng đưa lưng về phía bọn họ. Gió lướt qua y bào rộng của y, phấp phới múa lượn, còn thổi tung mái tóc quăn, thoạt nhìn phiêu phiêu như tiên. Thích Thiếu Thương trước mắt phát sáng, bóng dáng này, sao lại có vẻ quen thuộc như vậy, chẳng lẽ đã từng gặp ở đâu. Trong khi hắn ngẩn ngơ, thanh sam nhân đã xoay người lại, bình tĩnh nhìn bọn họ, khoảnh khắc bốn mắt tương giao, cả hai đều giật mình. Thích Thiếu Thương vui mừng ra mặt, ba bước thành hai bước đến bên cạnh Cố Tích Triều: “Sao lại là ngươi?”

Cố Tích Triều từ trên xuống dưới quan sát hắn một phen, khóe môi cong lên: “Xem ra ta có mắt mà không thấy thái sơn, thì ra ngươi chính là đại đương gia Liên Vân trại Thích Thiếu Thương, cửu ngưỡng đại danh.”

Vừa nghe Cố Tích Triều nói vậy, Thích Thiếu Thương ngược lại xấu hổ: “Huynh đài chê cười, ngươi nhưng là ân nhân cứu mạng của ta a.”

Cố Tích Triều cười nhạt: “Hai chữ ‘ân nhân’ này, ta không dám nhận.”

Thích Thiếu Thương rốt cuộc để lộ lúm đồng tiền mấy ngày liền chưa từng thấy: “Đừng thế đừng thế, phải rồi, ngươi tên gì, vẫn chưa nói cho ta biết đó.”

Nguyễn Minh Chính thấy Thích Thiếu Thương cười, chỉ nghĩ hai người này nhất định quen biết, nhưng ân nhân cứu mạng sao chưa từng nghe Thích Thiếu Thương nhắc tới. Mục Cưu Bình đứng bên cạnh nói: “Ta bị hai người họ làm cho hồ đồ rồi, rốt cuộc là chuyện gì?”

Thích Thiếu Thương kéo cánh tay Cố Tích Triều đi qua, nói: “Ta giới thiệu với mọi người, vị này chính là ân nhân cứu mạng… Ai, ngươi hình như vẫn chưa cho ta biết tên của ngươi.”

Cố Tích Triều cười khẽ, gật đầu với đám người Nguyễn Minh Chính: “Tại hạ Cố Tích Triều.”

Thích Thiếu Thương chăm chú nhìn hắn: “Cố Tích Triều? Là Cố Tích Triều trong ‘triều triều tần cố tích’?”

Cố Tích Triều đuôi mày nhướn cao: “Đúng vậy.”

“Ân, tên hay!” Thích Thiếu Thương lại chỉ ba người kia: “Bọn họ là tam trại chủ Nguyễn Minh Chính, thất trại chủ Mạnh Hữu Uy, bát trại chủ Mục Cưu Bình của Liên Vân trại, ngày mai sẽ giới thiệu ngươi với các vị trại chủ khác, chúng ta vào trong nói chuyện trước đã.” Cố Tích Triều sau khi chào hỏi mọi người, liền bị Thích Thiếu Thương túm tay tha về đại trướng của hắn.

Mục Cưu Bình nhìn bóng lưng hai người càng đi càng xa, lẩm bẩm: “Cố Tích Triều này có vẻ không đơn giản, hắn vừa đến, tâm tình đại đương gia tốt lên rất nhiều.”

Nguyễn Minh Chính ánh mắt liền đóng băng, lạnh lùng nói: “Ta cứ cảm thấy lai giả bất thiện, vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Dứt lời cũng xoay người đi vào trong trướng.

Trong Liên Vân đại trướng của Thích Thiếu Thương, hai người ngồi đối diện nhau.

“Nói xem, sao ngươi lại tới đây?” Thật hiển nhiên, Cố Tích Triều đến, Thích Thiếu Thương vừa mừng vừa sợ.

“Đường đường chủ nhân Liên Vân trại, sao hiểu được khó khăn của những bá tính tầm thường chúng tôi?” Thư sinh tuấn lãng cao ngạo, lúc này tựa hồ cũng căm ghét thế tục: “Ta tự thấy mình bản lĩnh không kém Nhạc Nghị Quản Trọng, nếu không ra ngoài làm gì đó, há chẳng phải có lỗi với tài hoa của mình sao, ngay cả ấm no e rằng cũng không giải quyết được.”

Thích Thiếu Thương không nghi ngờ lời của Cố Tích Triều, cảm giác kinh diễm lúc mới quen dường như vẫn còn quanh quẩn trong đầu: “Ngươi nói vậy, có một câu ta không biết có nên hỏi hay không?”

“Đại đương gia muốn hỏi Cố mỗ, tại sao bỏ gần tìm xa, không đầu nhập Phó gia bảo, ngược lại phải băng đèo vượt suối đến Liên Vân trại?”

Bị y một câu vạch trần, Thích Thiếu Thương không khỏi có chút ngượng ngùng, nhưng càng tin lời y nói, xem ra “bản lĩnh không kém Nhạc Nghị Quản Trọng” quả thực không phải y tự phong. Cố Tích Triều vẻ mặt thành ý nhìn hắn: “Ta cũng muốn hỏi đại đương một vấn đề.”

“Cứ nói đừng ngại.”

“Nếu đổi lại Thích đại đương gia là ta, có nguyện làm chuyện trái với đạo lý thiên hạ, trợ Trụ vi ngược?”

“Ha ha, Cố huynh đệ quả nhiên tính tình thẳng thắn, Thích Thiếu Thương ta có tri kỷ như ngươi, đời này không còn gì hối tiếc.” Bọn họ chỉ có duyên gặp mặt hai lần, Thích Thiếu Thương lại có cảm giác đôi bên đã quen biết từ lâu, thậm chí từ mấy kiếp trước, khí tức quen thuộc và ấm áp kia, khơi dậy một loại xúc động khó hiểu trong lòng hắn: “Ân… Tích Triều… ngươi muốn làm gì tự chọn đi.” Bất tri bất giác, xưng hô cũng trở nên thân thiết hơn nhiều.

Cố Tích Triều thầm nghĩ: Thích Thiếu Thương đối với mình hẳn là hoàn toàn tin tưởng, muốn thăm dò mọi hoạt động của Liên Vân trại, nên đi theo hắn là tốt nhất, lập tức đáp: “Ta mới đến, vẫn phải tìm hiểu một hồi, không bằng làm tùy tùng của ngươi trước.”

Thích Thiếu Thương không ngờ y chọn làm tùy tùng của mình, không khỏi mặt mày hớn hở, nhưng lại sợ ủy khuất y, liền nói: “Như thế, có thiệt thòi cho ngươi không?”

“Đại đương gia quá lời rồi, thi triển hoài bão không phải một ngày hai ngày, ta nên bắt đầu từ việc đơn giản.” Thích Thiếu Thương thấy y nhất quyết làm tùy tùng của mình, tất nhiên rất cao hứng: “Được, ta đáp ứng ngươi.”

Cố Tích Triều làm thủ thế ôm quyền nói: “Đa tạ đại đương gia.”

“Cám ơn cái gì, đi cả ngày chắc ngươi cũng đã mệt, ta bảo Tiểu Xuân tìm cho ngươi một căn phòng nghỉ ngơi.” Nói xong phân phó một thiếu niên chừng mười sáu mười bảy tuổi, dẫn Cố Tích Triều đi nghỉ ngơi. Cố Tích Triều đáp một câu “Ta đi trước”, rồi theo Tiểu Xuân đến phòng của mình. Y thấy Tiểu Xuân rất ngoan, nhìn dưới vạt áo có vết dầu mỡ nhàn nhạt, rất không hài hòa với gương mặt sạch sẽ kia, hiếu kỳ hỏi: “Bình thường ngươi làm gì?”

“Công tử, ta phụ việc trong trù phòng, bình thường giúp đầu bếp thái rau rửa chén, đôi khi cũng làm vài món.”

“Ồ, ra là vậy.” Hèn chi quần áo tiểu tử này dính dầu mỡ.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh đã đến trướng, Cố Tích Triều lần đầu trong đời được ở đại trướng, ít nhiều có chút mới mẻ, vốn tưởng rằng nơi mình trú ngụ sẽ rất đơn sơ, không ngờ còn mang bầu không khí ấm cúng hơn cả chỗ Thích Thiếu Thương, bên trong giấy bút nghiên mực đều đầy đủ, thậm chí cờ vây cũng có, Cố Tích Triều ngồi xuống, một tay bốc cờ trắng, một tay cầm cờ đen, điềm nhiên tự đánh cờ với mình.

Mà Thích Thiếu Thương ở trong trướng, thở dài một hơi: “Phụ thân, hy vọng người này có thể giúp Liên Vân trại càng thêm lớn mạnh, sớm ngày tiêu diệt Phó gia bảo…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.