.........
Đoán chừng nếu đổi lại là bình thường thì Âu Dương Phỉ Phỉ sẽ không
nhiều lời mà ném ra hai trăm đồng để bảo vệ đẹp đường cho cô đi, nhưng
hiện giờ vị Tổng Giám đốc đang "mắc nạn", lục khắp người tìm 50 đồng
cũng không có.
Có lẽ cô đã từng có tranh chấp với đồng nghiệp trong công việc nhưng
việc cô Thạc sĩ này cãi nhau với hai bà cô già trên đường phố đúng là
chưa từng trải qua bao giờ.
Nói chưa được hai câu đã bị bà cô kia mỉa mai đến đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa giận, tay chân luống cuống cầm trong tay mấy chục đồng tiền lẻ, điệu bộ của đối phương cũng không tán thành, hơn nữa những gì họ nói cô nghe
cũng không hiểu hết, chỉ có thể vừa nghe vừa đoán nhưng chắc chắn không
phải là những lời dễ nghe.
- Tiểu cô nương, nhìn cách cô ăn mặc, lại đi một chiếc BMW nữa, chỉ có hai trăm đồng sao lại không chịu bỏ ra hả?
Người bảo vệ vừa hút thuốc vừa đứng ngoài xem kịch vui.
Lúc này là giờ cao điểm nên chỉ một lúc sau đã có nhiều người vây quanh
xem. Âu Dương Phỉ Phỉ lớn chừng này nhưng chưa bao giờ bị nhiều người
vây xung quanh như vậy, cô nôn nóng muốn rời khỏi bãi đậu xe, ứng phó
với trường hợp này cô thật sự chưa có nhiều kinh nghiệm.
- Được rồi, được rồi, chuyện nhỏ thôi mà, có gì đáng xem đâu?
Vương Dung cau mày đi từ trong đám người kia ra, đứng chắn trước mặt Âu
Dương Phỉ Phỉ. Lấy hai trăm đồng từ trong túi ra, cười ha ha rồi đưa cho bà cô già kia, nói:
- Thím Trần à, đây là bạn tôi, đậu xe ở nhà của mọi người đúng là không biết xấu hổ mà.
Bà già họ Trần kia ngẩn người, nhìn Vương Dung một lát rồi có chút nghi hoặc hỏi:
- Vậy à?
- Tôi là Tiểu Vương, Vương Dung, con của cô giáo Tiểu Tô.
Vương Dung cười với vẻ mặt dễ gần.
- Vài năm không gặp dì Trần đã không nhận ra tôi rồi.
- Ôi, hóa ra là Tiểu Vương à, sao lại trở về giữa ban ngày thế này?
Bà Trần lúc này mới hiểu ra, nhìn Vương Dung rồi nhìn Âu Dương Phỉ Phỉ, có chút xấu hổ nói:
- Tiểu Vương à, là lão Phủ không biết xấu hổ, Phủ Hiểu sao lại có thể
nhận số tiền này được chứ? Nào tới đây Vương Dung, giúp mang cái thùng
rác này đi đi.
- Ha ha, dì Trần à, chuyện này cũng là do chúng tôi không đúng, dì hãy nhận đi.
Vương Dung cười hiền lành, nhét tiền vào tay bà Trần rồi ngay lập tức
đến giúp người bảo vệ đưa thùng rác đi chỗ khác, nhân lúc đó hắn đưa ra
một gói thuốc lá và nói:
- Người anh em, giúp chúng tôi chọn một vị trí đậu xe ở đây nhé, gần nhà chúng tôi một chút.
Nhìn thấy nhãn hiệu gói thuốc mà Vương Dung đưa cho thì người bảo vệ cười híp mắt, nhận lấy gói thuốc rồi cam đoan nói:
- Không thành vấn đề, lát nữa tôi sẽ nói vài người nữa dọn sạch đống cây bụi ở bồn hoa đằng kia để có thể đậu xe được.
- Ái chà, Tiểu Vương à, bạn gái của cậu đúng là rất đẹp đấy, rất giống với những ngôi sao điện ảnh.
Mấy bà cô kia bắt đầu vây xung quanh Âu Dương Phỉ Phỉ và nhìn cô từ trên xuống dưới, vừa nhìn vừa khen:
- Tiểu Vương à, bản lĩnh tốt lắm, ra nước ngoài kiếm được nhiều tiền trở về, giờ lại tìm được cô bạn gái xinh đẹp nữa.
- Ha ha, em ơi em.
Vương Dung đang dọn dẹp đường đi thì cười ha ha để ứng phó với tình huống này, nhìn về phía Âu Dương Phỉ Phỉ và nói:
- Chìa khóa xe.
Lúc này Âu Dương Phỉ Phỉ có chút lúng túng không biết làm sao, cũng may
có Vương Dung đến giải vây nên không do dự mà đưa chìa khóa xe cho hắn.
- Phỉ Phỉ, bị muộn giờ làm rồi, lên xe nhanh đi.
Vương Dung giả vờ gọi, đợi cô đỏ mặt tía tai cúi đầu chui vào phía sau
tay lái thì Vương Dung mới cười và vẫy tay nói với mọi người:
- Các dì, các chú đi làm đi, lúc về sẽ mời mọi người ăn cơm.
- Được đấy, được đấy, Tiểu Vương đưa bạn gái đi làm đi.
Một đám người vây lại xem đều bị bà Trần đuổi đi để dẹp đường cho Vương
Dung, lúc này hắn mới khởi động xe, mở cửa kính, vừa cười chào hỏi vừa
lái xe ra khỏi khu nhà.
Ngay cả Vương Dung cũng không phát hiện ra ở cách xa đám đông có một cô
bé đang nắm tay một người phụ nữ nhìn có vẻ hiền lành, dịu dàng đứng
quan sát từ đằng xa. Mặc dù cô cố gắng kiềm chế, che giấu cảm xúc nhưng
bàn tay mềm mại vẫn không ngừng run rẩy, hai má trắng bệch không chút
máu.
Sau khi đi ra khỏi cửa tiểu khu thì Âu Dương Phỉ Phỉ mới thở phào nhẹ
nhõm, lúc nãy cô có cảm giác mình là một cô gái vô tội bị rơi vào vùng
địch chiếm đóng, cả người run lên, hoàn toàn không biết xử lí như thế
nào cả. Nhìn Vương Dung xử lí tình huống vừa rồi khiến cô có phần phục
hắn, hắn có thể xử lý êm đẹp một nhóm người lớn tuổi gây chuyện với cô,
duy chỉ có một điều khiến cô không hài lòng nên đỏ mặt nói:
- Vương Dung, anh, anh, sao anh lại thừa nhận tôi là bạn gái của anh chứ?
Trong lòng cô nhủ thầm tên họ Vương này không phải là đang ảo tưởng đấy chứ?
- Tổng Giám đốc Âu Dương, đó đều là hàng xóm láng giềng, hàng ngày ra
vào chạm mặt nhau, cô phải ở đây sáu tháng, nếu không nói cô là bạn gái
tôi thì khi cô quay về không biết những người đó sẽ bàn tán về cô như
thế nào đâu, họ đều đã về hưu, cả ngày không có việc gì làm nên rất
thích tám chuyện của người khác đấy.
Vương Dung tươi cười nói:
- Tuy nhiên cô cứ yên tâm, chỉ là để qua mắt các bà cô ấy thôi, còn giữa hai chúng ta với khoảng cách về thân phận và địa vị thì không thể có
khả năng phát sinh chuyện gì cả.
- Được, lần này cho qua, lần sau anh không được nói bừa nữa.
Âu Dương Phỉ Phỉ làm việc rất nguyên tắc, mặc dù Vương Dung có đôi lúc
khiến cô không thích nhưng lần này đúng là hắn đã giúp cô giải vây, nói
cách khác thì dựa vào một mình cô thì chỉ có thể hiểu được bốn, năm phần tiếng địa phương nên sẽ rất dễ bị những người lớn ở đây bắt nạt.
- Sếp, đừng biến tôi thành người lợi dụng cô như vậy, chuyện này tôi là người bị thiệt mà.
Vương Dung vừa lái xe vừa nói:
- Không được, không được, càng nghĩ càng thấy thiệt, cô phải kí vào đơn cho tôi mới được.
Âu Dương Phỉ Phỉ sửng sốt, tại sao một người đàn ông lại có thể vô liêm
sỉ như vậy cơ chứ? Tự nhận một cô gái xinh đẹp làm bạn gái mình, đó
không phải là một đặc ân dành cho hắn hay sao mà giờ lại nói là mình bị
thiệt? Tại sao lại như vậy, hắn có liêm sỉ không vậy?
- Không nghĩ ra à?
Vương Dung nhanh chóng dừng xe bên lề đường, chỉ vào một cửa hàng bán đồ ăn sáng hơi cũ và nói:
- Trên người cô còn vài chục đồng thôi thì mời tôi ăn sáng để cảm ơn đi, tôi và cô sẽ nói chuyện kĩ hơn.
- Ăn sáng thì ăn sáng, tôi không tin giả vờ làm bạn gái của anh mà anh lại là người bị lợi dụng.
Âu Dương Phỉ Phỉ xưa nay cao ngạo mà giờ lại bị tên này làm cho mất mặt, nhưng mặc kệ như thế nào thì mời hắn một bữa sáng cũng là phải lẽ vì
nếu hắn không giúp thì không biết thoát thân thế nào cả.
Cùng nhau bước vào cửa hàng ăn sáng, kêu một bát mì hoành thánh và bánh
bao hấp phổ biến ở Giang Nam, lúc này Vương Dung mới nhìn thấy ánh mắt
không được nhẫn nại của Âu Dương Phỉ Phỉ, vừa ăn vừa nói:
- Cô giả vờ là bạn gái tôi thì sẽ có lợi ích không nhỏ đâu, nhất là
trong tiểu khu người ta sẽ nói, ồ, Vương Dung đúng là tốt số, vừa phát
tài lại vừa có được một cô bạn gái xinh đẹp như vậy. Có thể nhìn nhưng
không thể chạm vào cô, như vậy không phải là rất thú vị sao?
Âu Dương Phỉ Phỉ nghe hắn nói thì mặt nóng lên, nhịn không được nên bất thình lình dùng đũa đánh vào đầu hắn mấy cái:
- Vương Dung, phiền anh nói chuyện lịch sự một chút được không? Còn nữa, vừa rồi anh cũng nói, có được một cô bạn gái xinh đẹp như tôi thì hình
như anh cũng được đẹp mặt lây, chẳng lẽ anh không thích những lời khen
đó hay sao? Hừ, vừa rồi tôi thấy anh cười đến híp cả mắt.
- Một tháng tôi lấy hai, ba nghìn tiền lương bảo vệ, vốn không có trình
độ văn hóa gì nên phiền cô đừng yêu cầu quá cao. Còn chuyện mặt mũi này
kia thì tôi thật sự không cần. Chuyện này ngược lại ảnh hưởng đến tôi
rất nhiều đấy.
Vương Dung cắn một miếng bánh bao rồi thở dài nói:
- Cô không ở trong các hộ gia đình ở đây nên nửa năm sau sẽ phủi mông
chạy đi thì không bị ảnh hưởng gì, còn tôi thì phải đối mặt với những
tin đồn xấu. Mấy bà cô nhiều chuyện kia cô cũng đã thấy rồi đấy, chắc
chắn sau này họ sẽ chạy theo tôi và hỏi rằng, ôi, Tiểu Vương ơi, cô bạn
gái đẹp như ngôi sao điện ảnh của câu đâu rồi? Sao không chạy theo người ta đi? Sau lưng còn phải đối mặt với dư luận rằng con trai của cô giáo
Tô là người phung phí tiền của, tìm được bạn gái xinh đẹp như vậy mà
không biết giữ, để cho cô ấy chạy theo kẻ lắm tiền hơn. Sếp nói xem sau
này tôi phải chịu tiếng xấu như vậy rồi làm sao lấy vợ, ai trả lại công
bằng cho tôi đây?