- Ha ha!
Vương Dung chua xót, tự cười chế giễu mình, gió lạnh run bần bật, hắn
châm một điếu thuốc và hít một hơi sâu, ngây người nhìn khói thuốc quyện lại với nhau, xoắn tít, đến cuối cùng thì cũng tan ra trong không khí,
nhìn thấy cảnh này trái tim hắn cũng phải cố kiềm chế lại và im lặng
trong chốc lát. Vương Dung buồn cười thầm nghĩ, đã biết là như vậy thì
tại sao lại trở nên đa sầu đa cảm làm gì. Chuyện tình trước đây đã trở
thành quá khứ, có rất nhiều thứ, một khi để vuột mất nó thì rất khó có
cơ hội để tìm lại. Giống như khu phố này, phía bên kia đường có rất
nhiều ngôi nhà cũ đã bị mất đi.
Phá hủy, nó đã bị phá hủy mất rồi.
Con người không thể sống mãi trong kí ức, phải suy nghĩ tích cực hơn.
Con đường mới này cũng rất tốt, sạch sẽ và rộng lớn, và ở vị trí ấy thì
có thể khẳng định là từ đó sẽ mọc lên những chung cư cao cấp, những hộ
dân ở đó cũng sẽ phải rời đi và nhận được một số tiền đền bù nào đó. Nói thẳng ra thì những con hẻm cũ kĩ của ở Trung Quốc này sẽ dần bị phá bỏ, những ông lớn giàu có sẽ về đây và xây dựng những thứ đẹp đẽ hơn.
Hắn khẽ lắc đầu để quên đi những chuyện lộn xộn trong đầu, ánh sáng từ
đèn đường tỏa ra sáng trưng, Vương Dung chậm rãi bước từng bước nhìn xem có tìm được quán ăn khuya nào hay không. Đi được khoảng mấy chục mét
thì thấy một cửa hàng còn mở cửa, đảo mắt nhìn qua thì hắn hơi sửng sốt
một chút, phía trước cửa hàng có một cái cửa sổ nằm chính giữa nhà, rất
khiêm tốn, tên cửa hàng cũng rất bình thường, tiệm bánh ngọt Trương Kí.
Chỉ là một cửa hàng bình thường nhưng hắn lại dừng chân ở đây, ánh mắt
có phần mơ màng, trước kia trên con đường này cũng có một hàng bánh ngọt Trương Kí, có điều lúc đó là do một cặp vợ chồng đẩy xe hàng và rao
bán, xe hàng của họ bán rất đắt hàng, nhưng Vương Dung lại không thích
ăn loại bánh ngọt to và dai dai ấy.
Sở dĩ hắn nhớ kĩ như vậy là vì lúc ấy hắn không có nhiều tiền để tiêu
vặt. Có rất nhiều loại bánh ở Trương Kí, hắn không thể kiềm chế được
nên đến trước cửa sổ của tiệm, đứng lại và nhìn thấy có vài cô bé đang
mua bánh ở đây.
Vương Dung đảo mắt qua thấy một cặp vợ chồng trung niên tầm bốn mươi,
năm mươi tuổi đang bán bên trong, đúng là khuôn mặt rất quen thuộc, so
với trước đây thì cặp vợ chồng này đã già hơn rất nhiều, nhưng ánh mắt
thì tràn đầy sự hạnh phúc và bình an.
- Trương đại tẩu, bán cho tôi một cái bánh mứt táo.
Vương Dung đợi mấy cô bé kia đi rồi mới lớn tiếng kêu lên, có rất nhiều
người đang làm ở tiệm bánh của ông Trương, nhưng chỉ những người thân
mới biết bà chủ họ Trương.
- Tốt quá chàng trai, vận may của cậu cũng không ít đâu, chỉ còn lại một cái bánh mứt táo cuối cùng.
Có lẽ vì làm lụng vất vả nên trên trán của Trương đại tẩu đã có nhiều
nếp nhăn, nhưng tay thì vẫn nhanh nhẹn gói cái bánh lại và đưa cho Vương Dung.
- Ồ, nhìn cậu rất lạ, sao lại biết mà gọi tôi là Trương đại tẩu? Ha ha, vẫn là giá cũ, tám đồng.
Giá cũ? Hắn nhớ rõ giá cũ trước kia là hai đồng mà. Vương Dung cười, không nói gì, định trả tiền bánh.
- Trương đại tẩu, bán cho tôi cái bánh mứt táo, tăng ca mệt quá, đói
muốn ngất luôn, nhưng tôi lại chả muốn ăn gì, chỉ thích ăn bánh ở đây vì nó ngon, lại có màu tự nhiên, không cho thêm phẩm màu, nhất là mứt táo
ăn rất ngọt và dẻo.
Một giọng nói lanh lảnh vang lên bên tai của Vương Dung.
- Hóa ra là cảnh sát Trì, mấy ngày rồi không thấy tới........Ấy chết, bánh mứt táo hết mất rồi.
Trương đại tẩu vẻ mặt hơi áy náy, vội nói:
- Cảnh sát Trì à, anh chàng này vừa mới mua mất cái bánh mứt táo cuối
cùng rồi, hay là hôm nay cô đổi khẩu vị nhé? Ăn loại mứt quýt này đi,
chua chua ngọt ngọt cũng ngon lắm.
- Hả?
Cảnh sát Trì chau mày kêu lên với vẻ mặt thất vọng, quay sang nhìn Vương Dung, thấy trên tay hắn còn đang cầm mười đồng để chuẩn bị trả tiền thì vội vàng nói:
- Anh này, anh có thể để lại cái bánh mứt này cho tôi không, tôi trả anh mười đồng.
Vương Dung quay đầu lại nhìn, hóa ra là một nữ cảnh sát có dáng người
cao ráo, duyên dáng, làn da không được trắng lắm nhưng lại có màu lúa
mạch rất khỏe khoắn.
Điều này thật sự là rất hấp dẫn người khác, và đặc biệt hơn chính là cơ
thể nóng bỏng của nữ cảnh sát này, bộ đồng phục cảnh sát màu đen kia
không thể che được những đường cong chết người, cặp đùi thon dài, và hơn hết là sự nhanh nhẹn, mạnh mẽ trong cô.
Nhìn thấy diện mạo này thì đa số những người đàn ông đều không thể kiềm
chế nổi, Vương Dung cũng vậy, ngẩn người ra nhìn. Vẻ đẹp tự nhiên luôn
là đẹp nhất, Vương Dung cũng phải thừa nhận rằng đây là một mỹ nữ rất
khó gặp được, không qua phẫu thuật thẩm mĩ, không trang điểm, ăn diện mà vẫn toát lên vẻ đẹp khó cưỡng lại.
Một người con gái tuyệt vời từ trong ra ngoài thì chắc sẽ có rất nhiều
người muốn ngắm nhìn, cô gái này cũng không ngoại lệ, bị đàn ông nhìn
chằm chằm có lẽ là chuyện bình thường, nhưng bị một người nhìn thẳng, dò xét từ trên xuống dưới, mắt sáng lên sẽ khiến người ta cảm thấy khó
chịu, ánh mắt thô bỉ này nếu trong lúc cô mặc trang phục bình thường thì còn có thể bỏ qua, nhưng lúc này cô lại đang mặc cảnh phục, sự nhẫn nại cũng bị giảm đi vài phần. Cô không biết người đàn ông kia đang suy nghĩ gì trong đầu, không lẽ hắn thích bộ cảnh phục này sao?
Cũng may là lúc này cô đang mặc cảnh phục nên những người dù có to gan lớn mật đến đâu cũng không thể không nể cô vài phần.
Nếu không nhớ đến việc "giành giật" trên tay hắn vì thích ăn bánh mứt
táo và việc tăng ca liên tiếp nên đã vài ngày không đến đây được để mua
bánh thì cô đã cho tên này nếm mùi đau khổ rồi.
- Anh này, có thể để lại cho tôi hay không?
Thấy hắn dửng dưng không có biểu hiện gì, cơn tức của cô bắt đầu dâng
lên, cô không biết với tính tình nóng nảy của mình thì còn có thể chịu
đựng được trong bao nhiêu giây nữa nên buộc phải nói tiếp.
- Tôi trả anh mười đồng.
Khẩu khí của cô tất nhiên là không lấy gì làm thân thiện cho lắm.
Chẳng thèm đếm xỉa gì đến sự bực bội của cô, Vương Dung nhíu màu, quay đầu nói lớn:
- Trương đại tẩu, thối tiền đi.
Hắn nói một cách chắc nịch, không cho cô thêm cơ hội nào nữa.
- Vậy?
Trương đại tẩu nhìn hai người có chút khó xử, mặc dù cảnh sát Trì là
khách quen nhưng vị khách lạ này lại là người mua trước, sau một lúc do
dự thì đành phải thối lại cho Vương Dung hai đồng.
Vương Dung không để ý đến cái liếc mắt của nữ cảnh sát kia mà cầm theo cái bánh còn nóng hổi quay lưng đi.
- Đứng lại!
Cảnh sát Trì nhanh nhẹn xoay mình một cái chặn đường đi của Vương Dung, sắc mặt không được tốt, nói:
- Anh nghĩ cứ như vậy mà đi được sao?
- Có vấn đề gì không?
Vương Dung ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn cô.
- Tất nhiên là có vấn đề, tôi nói cho anh biết đó là một vấn đề rất lớn.
Cảnh sát Trì dùng ánh mắt sắc bén để nhìn Vương Dung, nhìn hắn từ trên xuống giống như là nhìn một người bị tình nghi phạm tội:
- Đưa giấy chứng minh ra đây.
- Dựa vào cái gì?
Ánh mắt Vương Dung vẫn không thay đổi, dường như là không thèm để ý đến lời nói của nữ cảnh sát này.
- Hả???
Cảnh sát Trì nở một nụ cười điềm đạm:
- Gặp một người lạ thì cảnh sát có quyền kiểm tra danh tính của người
đó, anh lại hỏi dựa vào đâu hả? Mau thành thật mà đưa chứng minh ra đây, đừng làm trở ngại việc tôi đang thi hành công vụ, nếu không tôi sẽ mang anh đến Cục Cảnh sát.
Lúc nói những điều này sắc mặt cô rất nghiêm, khóe miệng khẽ cười nhếch
mép nghĩ thầm, tiểu tử dám nhìn tôi bằng ánh mắt đó, lại còn không để
lại cho tôi cái bánh mứt táo đó.
Vương Dung vẫn ung dung hút thuốc, chớp mắt và nói:
- Cô đã hết giờ làm việc.
- Anh....
Cảnh sát Trì đang mỉm cười thì bỗng nghiêm mặt, tức tối nói:
- Bản thân là một cảnh sát thì ở bất cứ đâu và bất cứ khi nào tôi đều có nghĩa vụ phải ngăn cản tội phạm hoặc những người sắp phạm tội.
- Là một cảnh sát mà lúc hết giờ làm việc vẫn còn mặc cảnh phục, chỉ vì
một cái bánh mứt táo mà đứng diễu võ dương oai trước mặt một người dân
thường, lạm dụng quyền hạn mà nhân dân giao cho cô.
Vương Dung đứng nhìn cái xe mô tô bên kia đường, vẻ mặt thể hiện một thái độ khinh thường, dõng dạc nói:
- Ngoài ra, cô còn là đối tượng tình nghi sử dụng xe cơ quan để làm việc cá nhân, xâm phạm đến lợi ích của nhân dân. Cô có tư cách gì để tự xưng mình là một người cảnh sát nhân dân? Cô đã quên mất lời tuyên thệ trang nghiêm trước khi bước vào ngành cảnh sát sao? Cô quên mất lý tưởng vinh quang khi đứng trong hàng ngũ cảnh sát rồi à? Tôi khinh thường cô, rất
khinh thường.
Sắc mặt của cảnh sát Trì dần trắng bệch ra, ánh mắt cô cháy lên sự giận
dữ, nhìn thẳng vào mặt hắn, hít thở sâu vài cái, cô bị kích động đến mức muốn đánh ngã hắn xuống mặt đất ngay lập tức. Mặc dù những lời nói đó
làm cho cô rất giận, giận đến mức sắp nổ tung, nhưng bỏ qua những chuyện cá nhân thì những gì hắn nói không phải là không có lý.
Kiềm chế bản thân lại, cố gắng giữ bình tĩnh, cảnh sát Trì bỏ mũ xuống,
mái tóc đen nhánh xõa xuống rất đẹp, ánh mắt lạnh lùng, bắt đầu cởi áo
ra, mở từng cúc áo một, chậm rãi và bình tĩnh.
Thấy cảnh này con ngươi của Vương Dung chợt giãn ra, thầm nghĩ có khi
nào là do hắn vừa dạy dỗ cô nên bây giờ cô tỉnh ngộ và thấy mình làm sai nên để cảm tạ ân nhân mà lấy thân mình báo đáp hay không?
Bộ cảnh phục kia đang trói buộc một vũ khí giết người, từng cúc áo được
cởi ra gần như đã để lộ gần hết chiếc áo trong màu xanh nhạt.
- Hung khí, đại hung khí, đúng là hung khí của con người.
Mặc dù Vương Dung từng đi nhiều và thấy nhiều nhưng cảnh đang diễn ra
trước mắt đây đã hấp dẫn được hắn, khiến hắn phải đứng yên bất động.