Điều này làm cho Âu Dương Phỉ Phỉ thấy không thoải mái vì từ trước đến
nay cô luôn là kẻ mạnh, nó làm cho cô có cảm giác mình đáng thương giống như một con mèo hoang không có nơi nào để về, muốn tìm một nơi để trốn
mưa cũng bị người ta đá ra khỏi nhà.
Không hiểu tại sao trong lòng cô lại nóng rần rần lên.
- Thứ nhất, tôi mới là chủ nhân của căn nhà này, cô cùng người khác kí hợp đồng thuê nhà mà có hỏi ý kiến của tôi hay không?
Lời nói của hắn văng vẳng bên tai cô, không hề để mắt đến sự tức giận của cô, tiếp tục nói:
- Thứ hai, cô muốn sử dụng quyền hạn của Tổng Giám đốc thì xin mời về
công ty mà sử dụng, hiện tại đã hết giờ làm việc và đây là nhà tôi. Tổng Giám đốc, không lẽ cô lại ngây thơ đến mức nghĩ tôi là nhân viên của cô thì cô sẽ biến tôi thành nô lệ, để cô tùy ý sai khiến sao? Chúng ta
đang ở trong một đất nước xã hội chủ nghĩa, tất cả mọi người đều như
nhau chứ không phải ở chế độ nông nô.
- Anh.....
Âu Dương Phỉ Phỉ trong lòng vốn khó chịu, giờ lại phải nuốt một cục tức vào người, trợn mắt lên, nén giận nói:
- Tôi không quan tâm là anh và cô giáo Triệu có quan hệ như thế nào, tôi chỉ biết hiện tại cô ấy đã cho tôi thuê nhà này, tiền tôi cũng đã trả
rồi, giờ tôi có quyền sử dụng căn nhà này. Anh có vấn đề gì hãy cứ đi
tìm cô giáo Triệu để giải quyết, giờ tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngời, mời
anh đi cho.
- Ồ!
Vương Dung dựa vào ghế hứng thú nhìn cô:
- Không lẽ Tổng Giám đốc đã có sự chuẩn bị từ trước để đến chiếm nhà của tôi sao? Lại còn muốn đuổi chủ nhà đi. Ha ha, tôi khuyên cô một câu là
nên nhanh chóng rời khỏi đấy, đừng để tôi phải trực tiếp ném cô ra khỏi
nhà.
- Ném ra khỏi nhà?
Âu Dương Phỉ Phỉ đứng thẳng dậy, trợn mắt nhìn Vương Dung, cười nhạt:
- Được, Âu Dương Phỉ Phỉ tôi cứ đứng ở đây xem thử anh dám làm gì.
- Ồ hô, thú vị đấy, vẫn muốn đùa với tôi à?
Mắt Vương Dung chợt sáng lên, chớp mắt.
- Nếu cô muốn thử cảm giác ấy thì tôi sẽ giúp cô được toại nguyện.
Dứt lời hắn đứng dậy bước về phía cô.
- Này, này, anh muốn làm gì? Anh đừng làm chuyện xằng bậy, nếu đụng vào người tôi, tôi sẽ la lên đó.
Âu Dương Phỉ Phỉ thấy hắn dám đến gần mình nên dù rất tức giận cũng cảm
thấy hoảng loạn. Tuy nhiên cô cũng không phải là người dễ dàng chịu
thua, càng không muốn nhượng bộ cho đối thủ.
- Cứ tự nhiên, cô kêu lên đi để mọi người cùng đến xem, đúng rồi, nghe
nói cô mới trở về nước, hẳn là rất thích việc báo cảnh sát nhỉ? Hay là
kêu cảnh sát tới luôn đi.
Vương Dung nắm cổ tay cô kéo đi, khinh khỉnh nói:
- Tôi không tin là Tổng Giám đốc tài giỏi, chiếm đoạt nhà dân mà còn dám nói năng lý lẽ hùng hồn, để cho cảnh sát xử lý là tốt nhất, gọi thêm
truyền thông nữa để tất cả mọi người được biết sự tình là như thế nào.
Bị hắn nắm cổ tay kéo đi, Âu Dương Phỉ Phỉ vừa sợ vừa giận vùng vằng giật tay tay ra, không thể nén giận được nữa:
- Tên họ Vương kia, anh anh anh, anh muốn làm gì hả? Anh là đồ lưu manh, ác ôn, buông tôi ra nhanh.
Nhưng với sức lực của cô thì làm sao có thể thoát ra được, cổ tay cô
giống như bị một cái kìm sắt kẹp cứng lại, sử dụng lực không nhiều nhưng lại làm tay cô tê cứng lại.
"Rắc rắc", Vương Dung mở cửa phòng, đang chuẩn bị ném cô ta ra ngoài thì thấy ở cầu thang xuất hiện một người có làn da trắng nõn nà, là một phụ nữ trung niên, đeo mắt kính, nhìn rất nhã nhặn nhưng lại mang một cái
túi màu đen, hình như là đang mệt thì phải, đã hơn năm năm qua, người
phụ nữ ấy đã già hơn rất nhiều, thật sự tiều tụy. Nhìn qua thì có vẻ
cũng đang định gõ cửa nhưng đột nhiên cửa lại mở ra, đầu tiên là hơi
sửng sốt nhưng sau đó lập tức la lên:
- Tiểu, Tiểu Vương! Cháu, cháu đúng là trở về rồi sao?
Vương Dung liếc mắt một cái rồi cười nhạt nói:
- Không phải cô giáo Triệu đây sao? Cô vẫn còn nhận ra Vương Dung à, vậy mà tôi cứ nghĩ là cô tưởng tôi chết rồi chứ.
- Tiểu Vương, người này, thật ra thì.....Ôi, chuyện này là do cô không tốt, cháu hãy từ từ nghe cô giải thích đã.
Triệu Dung cười gượng sau đó chạy lại cầm lấy cổ tay của Âu Dương Phỉ Phỉ nói:
- Tiểu Vương à, trước hết hãy buông tay cô ấy ra có được không? Có
chuyện gì từ từ nói, ở đây đều là hàng xóm nhiều năm, ngẩng đầu hay cúi
đầu đều gặp, làm cho người ta nhìn vào cười chê cũng không hay.
- Không cười chê gì hết, trước đây tôi giao cho cô quản lý nên cũng
không tính toán với cô, giờ tôi nói cho cô biết là tôi đã trở về và nhà
này sẽ tuyệt đối không cho ai thuê hết.
Vương Dung lạnh lùng quay sang nói:
- Tiểu thư Âu Dương, không lẽ cô thật sự muốn đợi tôi đuổi cô đi sao?
- Vương Dung, anh dám!
Âu Dương Phỉ Phỉ thực sự sợ hãi, giãy dụa cũng không hề có tác dụng,
hành động của Vương Dung hoàn toàn ngoài dự đoán của cô. Lạnh giọng nói:
- Tôi đề nghị anh lập tức buông ra, nếu không tôi sẽ cho anh trả giá lớn đấy.
- Nếu cô muốn vậy thì cứ việc.
Vương Dung nhíu mày, dùng sức chuẩn bị ném cô ra khỏi nhà.
- Tiểu Vương, Tiểu Vương xin hãy bớt giận.
Cô giáo Triệu thấy tình huống cấp bách nên vội vàng bước vào trong nhà, kéo Vương Dung vào bên trong:
- Nể mặt cô, chuyện này chúng ta ngồi xuống bàn bạc xem giải quyết như
thế nào, ngàn vạn lần cũng đừng dùng bạo lực. Tiểu Vương, cháu từng xem
cô như mẹ cháu thì chiếu cố cho cô lần này, giúp cô đi, lần này đúng là
cô có nỗi khổ mà.
- Vừa nghe đến chữ mẹ, trái tim của Vương Dung lại run lên, nghĩ lại năm hắn mới mười chín tuổi đã cùng mẹ đến đây để sống, cô giáo Triệu cũng
đã giúp đỡ mẹ hắn rất nhiều, quan hệ hai gia đình cũng tốt. Nếu không
như vậy thì hắn đã không tin tưởng mà giao ngôi nhà này cho cô giáo
Triệu chăm nom.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Triệu Dung lại còn đang cầu xin mình nên
lòng hắn cũng mềm ra, lập tức buông tay, lạnh lùng quay vào:
- Vậy được, mời vào bên trong nói chuyện, có điều tôi nói trước là phòng này tôi sẽ không cho bất kì ai thuê.
- Tên họ Vương kia, ném cái gì mà ném? Không phải chỉ là một căn phòng rách nát thôi sao?
Âu Dương Phỉ Phỉ bị hắn làm cho điên tiết, phẫn nộ chế giễu:
- Anh tưởng rằng cả cái đất nước Trung Quốc này chỉ có nhà của anh là ở được thôi à?
- Vậy được, phiền cô giáo Triệu đem tiền thuê nhà trả lại cho cô ta, sau đó mời nữ vương bệ hạ cô đi chỗ khác thuê nhà, đi mà thuê biệt thự xa
hoa đắt tiền ấy. Phòng của tôi cũ kĩ, rách nát không chứa nổi đại Bồ
Tát.
Vương Dung lạnh nhạt nói:
- Dĩ nhiên là đừng có quên hành lý của cô.
Mặc dù đây cũng là một cách giải quyết nhưng Âu Dương Phỉ Phỉ thực sự
nuốt không trôi cục tức này, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cô chịu thua
kém ai. Không nhịn được nên khoanh tay bĩu môi nói:
- Vương Dung, anh nghĩ rằng giải quyết tiền thuê nhà xong thì muốn đuổi
là đuổi, muốn cho thuê là cho thuê à? Nói cho anh biết, theo như hợp
đồng thì cho dù là với bất cứ lý do nào mà muốn hủy hợp đồng phải báo
trước cho khách một tháng, nếu không thì sẽ bồi thường gấp ba lần và
chịu trách nhiệm về tổn hại của khách. Muốn đuổi tôi đi thì mời một
tháng sau quay lại và bồi thường tổn thất cho tôi.
- Tiểu thư Âu Dương không sao chứ? Xin cô bớt giận, để tôi đến nói chuyện với Tiểu Vương.
Cô giáo Triệu nghe vậy sắc mặt liền trắng bạch ra, vội vàng trấn an Âu
Dương Phỉ Phỉ. Sau đó lại dùng vẻ mặt lúng túng, khổ sở đến trước mặt
Vương Dung, tay chân run rẩy, khẽ nói:
- Tiểu Vương à, chuyện này cô xin lỗi cháu vì đã làm trái với lời mà cháu dặn dò.
Vương Dung này cũng không phải là người ngang ngược, không để ý đến
người khác, nếu ai mà muốn trêu đùa, chọc tức hắn thì chắc chắn hắn sẽ
không bỏ qua, nhưng nếu nhỏ nhẹ, cùng nhau thương lượng, thấu tình đạt
lý thì hắn vẫn có thể xem xét lại.
Vừa thấy cô giáo Triệu áy náy, nói chuyện nhũn nhặn như vậy hắn cũng
thấy không hay cho lắm, dù sao thì người đó cũng là bề trên, năm đó còn
có ân huệ với mẹ con hắn. Hắn vội chạy lại đỡ Triệu Dung ngồi xuống, tự
mình đi lấy nước, nhẹ nhàng nói:
- Cô Triệu, có chuyện gì thì cô nói từ từ thôi, có phải là có chuyện gì
không hay xảy ra không? Nếu không có nguyên nhân nào khác thì cứ đem
tiền trả cho tiểu thư Âu Dương là được rồi.
Vì kính trọng cô giáo Triệu nên năm năm qua hắn mới giao cho cô chăm nom ngôi nhà, nếu cô ấy thật sự ham tiền thì có lẽ đã lén cho thuê từ lâu
rồi.
Cô giáo Triệu xấu hổ ngồi cúi đầu, nói:
- Chuyện này thực ra là vì cô bị túng quẫn đến bước đường cùng. Đúng ra
thì không nghĩ tới việc cho thuê nhà này nhưng do cháu gái cô biết
chuyện nhà cô đang rất cần tiền và cũng biết cô đang chăm nom một ngôi
nhà khác, đúng lúc đó nó nói có một Tổng Giám đốc là bà con xa với nó
muốn thuê một phòng ở thật yên tĩnh nên đã thuyết phục cô. Trời ơi, là
do cô nhất thời hồ đồ, nghĩ rằng cháu đi năm năm chưa chắc đã quay về
nên mới cho người ta thuê.
Vương Dung nhíu mày đứng lên, khó hiểu hỏi:
- Cô à, cháu nhớ rõ cô và chú đều là giáo viên, công việc này có thể giúp ổn định cuộc sống, tại sao lại cần tiền gấp như vậy?
- Miêu Miêu, là con gái Miêu Miêu của cô, cháu còn nhớ nó không? Nó vừa
mới thi đậu Đại học FD thì lại phát hiện ra là bị nhiễm trùng đường
tiểu.
Cô giáo Triệu buồn bã khi nhắc đến chuyện đau lòng kia, tủi thân, chua xót nên nước mắt đầm đìa, thấp giọng nói:
- Con gái của cô, đúng là số khổ mà.
- Miêu Miêu?
Vương Dung lập tức đứng bật dậy.
- Tất nhiên là cháu nhớ cô ấy, nhưng tại sao lại đột nhiên bị mắc phải căn bệnh này vậy?
Âu Dương Phỉ Phỉ đứng bên cạnh không kiềm chế được cũng giật mình thốt
lên một tiếng, sau đó thì dùng tay che miệng lại. Ánh mắt nhìn cô giáo
Triệu có một chút đồng cảm, việc bị lừa dối lúc trước khiến cô giận dữ
thì bây giờ cũng đã gần như biến mất.
- Đó là một tai họa bất ngờ.
Cô giáo Triệu đẫm nước mắt, đau lòng nói:
- Hai vợ chồng đều là giáo viên, mặc dù ổn định nhưng không thể giàu có
được. Cháu cũng biết căn bệnh kia cần rất nhiều tiền, nó cần phải được
thay thận, các khoản tiết kiệm của gia đình trong nhiều năm qua, tất cả
đều đổ vào đó, thậm chí cô còn bán cả vàng bạc, đồ trang sức, nợ người
thân và bạn bè, chỉ còn lại cái nhà là chưa bán. Tiểu Vương à, cô biết
cháu dành tình cảm cho ngôi nhà này rất nhiều, lần này thực sự xin lỗi
cháu.
................