Hôm sau tỉnh dậy, ánh nắng mùa xuân dịu dàng đã chiếu khắp nơi, Vương
Dung khẽ đưa tay lên và nhìn vào đồng hồ, đã là chín giờ, tất nhiên việc đi đến công ty là điều hắn quan tâm nhất vào lúc này.
Lúc này Vương Dung đến gõ cửa phòng làm việc của bảo vệ trước khi bước
vào, đầu tiên, hắn cảm nhận được một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình
khiến hắn thấy có gì đó khác thường. Ngoài mặt Vương Dung vẫn rất bình
tĩnh, nhưng trong lòng lại thấy hơi lạ, ngẩng đầu nhìn lại phía người
đó.
Hắn thấy người đó nhìn chằm chằm vào mình, ước chừng khoảng 27, 28 tuổi, có làn da nâu khỏe mạnh. Người đó đứng phía sau bàn làm việc, đứng
thẳng tựa như một cây thương vậy. Nhìn tổng thể thì có vẻ có nhiều kinh
nghiệm và chín chắn, nhất là đôi mắt cực kì sắc bén kia.
Vương Dung nhìn thấy sự nhạy bén trên người đó, ngửi thấy được một mùi
rất quen thuộc, thậm chí là quen đến tận xương tủy, đây là một người
đồng đội, một người lính, và là một người lính rất lợi hại. Nhưng điều
này khiến hắn thấy hơi lạ, một người lính xuất sắc như vậy sao lại xuất
hiện ở đây?
Vương Dung đã gặp qua rất nhiều người lính, lợi hại có, bình thường có,
vậy nên khi nhìn người đó hắn không hề nghi ngờ mà kết luận đó là người
cực kì tinh nhuệ, xuất sắc. Những người giống như vậy thì hơn phân nửa
sẽ được giữ lại để làm quân nhân, ít nhất thì cũng được làm sĩ quan huấn luyện cho binh lính.
Cho dù không ở lại trong đó mà ra ngoài xã hội làm ăn thì với với tố
chất và thân thủ ấy một năm phải kiếm được mấy chục ngàn, thậm chí là
hàng trăm ngàn với việc làm vệ sĩ cho một ai đó.
Hoàng Dũng đứng phía sau bàn làm việc, chống hai tay xuống bàn, nhìn
Vương Dung chằm chằm, là bảo vệ mới. Nghe nói đây là người mà Tổng Giám
đốc Âu Dương đã tuyển vào làm bảo vệ. Ông tin tưởng vào con mắt nhìn
người của Âu Dương Phỉ Phỉ, đây chắc chắn không phải là một người đơn
giản. Mặc dù trong lí lịch chỉ úp mở nói mình từng đi lính, nhưng khi bị Âu Dương Phỉ Phỉ bắt bẻ thì hắn lại giữ bí mật về đơn vị xuất ngũ, có
thể đó là một cơ quan đặc biệt.
Đã là người lính thì đều có một niềm tự hào riêng mà người khác không thể hiểu được.
Hoàng Dũng rất mong là người bảo vệ mới kia cũng là một người tinh nhuệ
giống mình, ít nhất thì có thể tự bảo vệ được cho cuộc sống của mình,
đừng để nó quá nhàm chán, vô vị.
Tuy nhiên Hoàng Dũng thực sự rất thất vọng vì ngay từ lúc nhìn thấy
Vương Dung ông đã không phát hiện ra được trên người hắn có một chút gì
là đồng đội cả. Trên người hắn chỉ có sự lười nhác, buông thả, là một
người chỉ biết sống cho qua ngày. Có lẽ khi hắn tham gia quân ngũ thì
rất lợi hại, nhưng Hoàng Dũng cũng hiểu được rằng một người lính dù lợi
hại đến đâu nhưng sau khi xuất ngũ mà sống buông thả thì chưa đến hai
năm sẽ bị biến chất và thảm hại vô cùng.
Tuy nhiên Hoàng Dũng vẫn còn một tia hy vọng, hy vọng này khiến ông nhíu mày, đứng thẳng dậy, chẳng qua là vì Vương Dung đã mìm cười, đưa tay ra chào hỏi và nói:
- Huynh đệ, tôi là bảo vệ mới, tên tôi là Vương Dung.
Lúc này, hy vọng của Hoàng Dũng đã hoàn toàn tan thành mây khói.
Không thể kiềm chế được Hoàng Dũng đã nhìn hắn bằng còn mắt xem thường,
ác cảm. Bởi vì theo quan điểm của ông đã là một người lính thì cho dù là ở bất cứ nơi nào cũng phải cho ra dáng một người quân nhân, kể cả đã
xuất ngũ mười hay mười lăm năm đi chăng nữa.
- Anh là Vương Dung?
Mặc dù Hoàng Dũng mặc đồ bảo vệ nhưng khí chất từ ông toát lên không
khác một người lính là mấy. Hai chân thẳng tắp, bụng nhỏ, hai tay buông
thẳng, hơi cau mày, nhìn Vương Dung với sự bất mãn:
- Anh đến muộn nửa giờ.
Vương Dung tiến tới bắt tay và giả vờ như không nghe thấy.
- Ha ha, ngoài đường kẹt xe quá.
Vương Dung cười và vô tư rụt tay lại.
- Anh là đồng nghiệp với tôi đúng không, Hoàng Dũng, đội trưởng Hoàng?
Mặc dù bị nhìn với con mắt khinh thường nhưng hắn cũng không phật lòng mà thay vào đó đưa cho Hoàng Dũng một vài giấy tờ.
- Phiền đội trưởng Hoàng viết vào đây ít chữ.
Là một người mạnh mẽ, kiêu ngạo và tự tin, Hoàng Dũng rất tự hào vì mình từng là con át chủ bài trong đội trinh sát khi còn đi lính, đó là một
giai đoạn lịch sử vinh quang của người lính, nhất là đội trinh sát,
những thành viên trong đó đều là những người cực kì tinh nhuệ. Bản thân
Hoàng Dũng cũng từng vinh dự được nhận nhiều danh hiệu cao quý, sau khi
xuất ngũ ông đã theo lời mời về làm cho một công ty nổi tiếng với nhiệm
vụ làm vệ sĩ và bảo vệ an toàn cho công ty.
Làm nghề này mấy năm gần đây ông đều rất cẩn thận, nghiêm túc, nhận được nhiều lời khen ngợi từ khách hàng, từ đó ông cũng có được nhiều tiếng
tăm và lương một năm đã lên tới năm trăm ngàn đồng, thậm chí ông đã làm
việc ở công ty đó được nhiều năm và không ngừng nghiên cứu, nâng cao
nghiệp vụ, cực kì nghiêm khắc với bản thân mình, so với lúc còn đi lính
thì lúc này ông đã có một bước tiến rất dài. Mọi người đều biết ngoài xã hội và môi trường quân đội khác nhau, chỉ nói đến việc duy trì được
tình trạng của bản thân cũng đã khó, huống hồ là nâng cao lên nữa.
Hiện tại, sở dĩ ông đến làm ở đội bảo vệ là vì tuổi cũng đã lớn, cần
phải thành gia lập nghiệp, ổn định cuộc sống. Làm vệ sĩ tuy lương cao
nhưng mức độ nguy hiểm của công việc cũng rất cao, còn phải đi theo bảo
vệ khách từ Nam ra Bắc, không có nơi ở cố định . Hơn nữa thông qua bạn
bè giới thiệu thì Âu Dương Phỉ Phỉ cũng đã tự mình đến thăm hỏi và mời
ông về làm, rất có thành ý.
Nhưng còn một lý do quan trọng nữa mà chỉ trong lòng hắn mới biết được,
đó là chỉ sau một lần nói chuyện cùng Âu Dương Phỉ Phỉ hắn đã bị thu hút bởi dung mạo xinh đẹp và phong cách làm việc, cũng như học thức sâu
rộng của cô. Trong lòng hắn, Âu Dương Phỉ Phỉ như pháo hoa trên trời, là một nữ thần ở trên cao, là một người đẹp hoàn hảo, không tì vết. Hoàng
Dũng cũng không phải là một cậu bé mới lớn, lúc ông làm công việc vệ sĩ
thì cũng đã từng gặp qua rất nhiều người đẹp, thậm chí có lúc ông còn
làm vệ sĩ cho một ngôi sao, ngôi sao này là phụ nữ, nhìn cũng rất đẹp
nhưng vẫn chưa thể làm trái tim ông rung động thực sự được.
Dù cho ông biết rõ hai người là hai thế giới khác nhau, kết quả rất xa
vời nhưng ông vẫn không chùn bước, ông chấp nhận từ bỏ công việc vệ sĩ
lương cao để đến làm đội trưởng đội bảo vệ, quản lý hai mươi người ở
công ty này. Mặc dù không phát huy được hết khả năng nhưng ông luôn cảm
thấy xứng đáng, rất xứng đáng.
Bằng mọi giá ông sẽ không làm phụ lòng Âu Dương Phỉ Phỉ đã tín nhiệm, sẽ giúp cô tạo ra một đội ngũ bảo vệ có năng lực thật sự, có thể bảo vệ an toàn cho hoạt động của công ty cũng như có đủ năng lực để hộ tống, bảo
vệ ai đó.
- Vương Dung, đứng thẳng lên.
Hoàng Dũng không quen nhìn người có dáng vẻ lười biếng, lớn tiếng quát, đôi mắt sắc như kiếm, lườm mắt nhìn Vương Dung:
- Tôi đã xem qua lí lịch của anh, anh cũng từng là một người lính, mặc
dù là làm bên hậu cần nhưng cho dù là một người lính làm công việc nấu
cơm, nuôi heo thì cũng là một người lính. Bản chất vốn có của một người
lính trên người anh đâu mất hết rồi?
Ông cũng biết ánh mắt của mình rất lợi hại, với hai năm làm sĩ quan huấn luyện thì cũng đã trị được những tên lính mới thích nổi loạn, với những người nhát gan hơn thì khi bị ông trừng mắt nhìn sẽ sợ đến mức bắp chân như mềm nhũn ra.
- Ha ha, đội trưởng Hoàng, tôi đã xuất ngũ nhiều năm rồi, phong cách của người lính đã sớm bị cái xã hội tàn khốc này làm hao mòn đi rồi.
Vương Dung vẫn cười như không có chuyện gì xảy ra, lấy thuốc ra hút,
thấy Hoàng Dũng không có ý kiến gì nên hắn thản nhiên, vênh váo hút và
nhả khói.
- Mọi người tới đây làm cái chức bảo vệ bé tí kia cũng chỉ vì chén cơm
mà thôi. Nơi đây cũng không phải là doanh trại lính, cần phải nghiêm túc như vậy sao?
Với Vương Dung thì khí thế và ánh mắt trấn áp của Hoàng Dũng không tạo
ra cho hắn áp lực gì cả, điều đó dường như chẳng tồn tại trong hắn.
- Bảo vệ, bảo vệ thì sao hả?
Hoàng Dũng tức giận, nghiêm mặt lại mắng:
- Bảo vệ cũng là một nhân viên, vả lại chúng ra là bảo vệ, trên vai là
sự an toàn của cả một công ty với tài sản hơn mười triệu, với hơn một
ngàn người đang làm việc ở đây, trách nhiệm của chúng ta rất lớn. Vương
Dung, tôi cảnh cáo anh, nếu anh vào đây với mục đích kiếm cơm thì tôi
mong anh hãy sớm rời khỏi đây, tránh khỏi việc bị đuổi sẽ rất khó coi.
Trách nhiệm của tôi là xây dựng một đội ngũ bảo vệ chuyên nghiệp cho
công ty, ít nhất là không thua kém quân đội chính quy. Vì Tổng Giám đốc
Âu Dương đã tín nhiệm giao cho nên áp lực của tôi rất lớn.
Sự nhiệt huyết dâng lên, khiến cho Vương Dung kiêu ngạo phải suy nghĩ
lại, nghĩ thầm hóa ra là do Âu Dương Phỉ Phỉ chỉ đạo như vậy à? Tạo ra
một đội ngũ bảo vệ tinh nhuệ, xuất sắc à? Lại muốn ngang hàng với quân
đội chính quy nữa. Đúng là khác người mà.
Thực ra Hoàng Dũng cũng biết rằng dù mình có quát mắng, khinh thường thì cũng không tác động được đến Vương Dung, tuy nhiên ở đây Hoàng Dũng là
đội trưởng, nhưng trên người vẫn giữ được phong cách mạnh mẽ của một
người quân nhân, nhiệt huyết và lý tưởng, nếu ông không diễn như vậy thì Vương Dung sẽ nhìn ông bằng cặp mắt khác.
Vì vậy nên nếu ông không giận dữ, nghiêm khắc, không dõng dạc như vậy
thì liệu nhiệt huyết mạnh mẽ ấy bao nhiêu năm nay có còn duy trì đến giờ hay không? Nếu ông không như vậy thì cũng sẽ giống hắn, cũng có nhiệt
huyết, cũng có khát vọng thay đổi bản thân, khát vọng thay đổi thế giới, nhưng đúng như lời hắn nói, xã hội thật sự rất khắc nghiệt, xã hội cắn
nuốt hết những lý tưởng và nhiệt huyết của con người. Cuối cùng con
người chỉ còn lại cái xác không hồn, đầu óc trống rỗng, sống lay lắt qua ngày mà không biết đến ngày mai.
- Ha ha, đội trưởng Hoàng nói rất đúng, thật sự khiến tôi khâm phục đó,
tôi sẽ giúp đỡ anh về mặt tinh thần để anh có thể thực hiện lý tưởng của mình.
Vương Dung cười híp mắt nói.
Ánh mắt sắc bén của Hoàng Dũng thả lỏng được một chút, thầm nghĩ người
này trong lòng vẫn còn một chút tâm huyết, không đến nỗi hết thuốc chữa, chỉ cần huấn luyện nghiêm khắc và dùng kỉ luật thép thì sẽ cải tạo hắn
được một chút, nói không chừng sau này cũng sẽ là một người mạnh mẽ và
tinh nhuệ thì sao.
Có điều ngay lúc ông đang định nói vài lời động viên thì Vương Dung lại ngáp ngắn ngáp dài, tinh thần chán chường:
- Tuy nhiên cách thực hiện lý tưởng của ông chưa được tốt lắm, ngàn vạn
lần đừng lôi tôi vào, tôi chỉ muốn ổn định và nhận lấy phần lương của
mình mà thôi, xương cốt tôi già rồi, không chịu nổi sức ép từ việc tập
luyện đâu.