...........
- Vay nặng lãi? Đừng đùa như vậy chứ, tôi với cô là bạn tri kỉ, tôi phục vụ cô với chất lượng tốt nhất, cô chạy đâu tìm cho ra một người bạn tri kỉ cho vay nặng lãi như vậy hả?
Vương Dung cười nham hiểm.
- Sếp à, con người của tôi từ trước đến nay làm việc đều coi trọng tình
cảm, nếu cô không muốn thì cứ nói, tôi có thể đến tiệm cầm đồ để vay
tiền cho cô, những người này tôi đều quen biết nên cô cứ yên tâm, không
lấy tiền hoa hồng đâu.
- Không cần, gấp ba thì gấp ba.
Âu Dương Phỉ Phỉ lạnh lùng nói.
- Bây giờ thì cần phải đi đổ xăng trước đã.
Cuộc đời này của cô, thậm chí là đến kiếp sau cũng không bao giờ muốn
vay nặng lãi, nhưng rơi vào đường cùng, bị ép buộc nhận lời đề nghị của
Vương Dung, tóm lại nếu tiết kiệm một chút thì cho dù là số tiền gấp ba
thì đến lúc trả cũng không quá nhiều.
Chẳng qua là trong lòng thấy có ác cảm với người này hơn, lửa nóng trong người lại bùng lên. Xem ra chuyện giúp cô giải vây lúc nãy chẳng qua là muốn đi nhờ xe và muốn nhân cơ hội kiếm chút đỉnh thôi. Hừ, nô lệ của
đồng tiền đến mức độ này đúng là hiếm thấy, người như vậy mà muốn có bạn gái, muốn lấy vợ sao? Hắn cứ ở đó mà mơ mộng đi.
Nén giận, mặt Âu Dương Phỉ Phỉ u ám mãi đến trạm đổ xăng, tiền xăng 400, cộng với tiền giải vây 200, hắn liền lấy sổ nợ ra ghi và ngay lập tức
biến thành 1800, đúng là bực mình quá thể, nhưng đã đồng ý với hắn rồi
thì phải chấp nhận sự thật phũ phàng thôi.
Tuy nhiên bản tính hám tiền của Vương Dung này thật ra không làm cho Âu
Dương Phỉ Phỉ phải cảnh giác, ít nhất người này tuyệt đối không có ý đồ
xấu với mình. Cô cũng biết với địa vị, thân phận và khí chất của cô mà
cần tiền thì chỉ cần ngoắc ngón tay là sẽ có không ít đàn ông dốc lòng
đưa tiền cho cô.
Nhưng với tính cách của Âu Dương Phỉ Phỉ thì thà đưa tiền cho Vương
Dung, thậm chí là gấp ba lần cũng không bao giờ chấp nhận chuyện dựa vào vẻ bề ngoài mà đi ăn tối cùng mấy gã đàn ông, lừa gạt người ta, lừa gạt bản thân mình. Trên thực tế nếu Vương Dung là một tên xấu xa thì e rằng cô cũng không có cách nào để giúp mình được thanh thản cả.
Không biết cái số của Âu Dương Phỉ Phỉ dạo này bị sao mà lái xe trên
đường ngay cả đèn xanh đèn đỏ cũng chống đối cô, đến đâu cũng gặp đèn
đỏ, cứ chờ đợi rồi chờ đợi, vậy mà còn gặp thêm một tai nạn giao thông,
ba làn xe hoàn toàn bị tê liệt, kẹt xe cứng ngắc, cái này là kêu trời
trời ko thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Cuối cùng, đến muộn.
Thời gian quy định đi làm ở công ty là 8h30, nhưng Âu Dương Phỉ Phỉ phải giải quyết thêm một vài việc trước đó nên đi sớm một chút, sáng nay ra
khỏi nhà là 7h30, cô tính toán chắc chắn thời gian sẽ dư dả nhưng không
ngờ gặp phải đủ chuyện rắc rối khiến thời gian bị kéo dài. Mặc dù thân
là Tổng Giám đốc, cô hoàn toàn không cần phải lo lắng về khoản chấm công nhưng thái độ làm việc thì cần phải nghiêm túc, cô theo đuổi sự hoàn
hảo, tự hứa với bản thân là không được để lộ ra một khuyết điểm nhỏ nào
nên điều này khiến cho cô cảm thấy không thoải mái chút nào.
So với một vị Tổng Giám đốc đáng kính hàng ngày, hôm nay chỉ vì đi muộn
mà lo lắng thấp thỏm, Vương Dung thì lại có vẻ thản nhiên, vênh váo,
ngồi một cách thoải mái, dựa lưng vào ghế, chân bát chéo, vừa nằm vừa
ngồi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Âu Dương Phỉ Phỉ vốn đang có lửa giận trong người nên tất nhiên là không thích nhìn bộ dạng thoải mái như vậy của hắn, rốt cuộc hắn có xem cô là sếp của hắn hay không? Trong lòng uất ức đến cực độ nên nghiêm mặt,
quay đầu lại nói:
- Vương Dung, anh lên lái xe đi.
- Hả?
Vương Dung mơ mơ màng màng mở mắt, có chút ngạc nhiên, vò đầu nói:
- Không phải chứ? Tôi đang ngủ ngon mà, tại sao chứ?
- Hừ, chỉ với lí do bây giờ đã hơn 8h30, đã trong thời gian làm việc rồi.
Âu Dương Phỉ Phỉ động não suy nghĩ cuối cùng cũng nghĩ ra được một lí do tuyệt vời, nghiêm mặt, thể hiện uy nghiêm của một Tổng Giám đốc, nói:
- Bây giờ, tôi lấy danh nghĩa là Tổng Giám đốc ra lệnh cho anh lên lái xe.
- Ha ha, bảo vệ như chúng tôi còn phải phụ trách cả việc lái xe cho sếp à?
Vương Dung trợn mắt tức giận nhìn cô.
- Cô là nhà tư bản bóc lột sức lao động người khác đấy à?
- Bớt nói nhảm đi, anh có lái không thì bảo?
Âu Dương Phỉ Phỉ bắt đầu thể hiện vai trò Tổng Giám đốc của mình, cả sắc mặt và ánh mắt đều lạnh lùng, tràn ngập uy lực.
- Nếu anh không làm thì tôi sẽ nói với bộ phận nhân sự điều anh đến hậu
cần làm công việc quét dọn, cho anh cả ngày ở cùng với mấy bà thím già
và quét dọn WC đấy.
- Được rồi, được rồi, bây giờ cô là sếp, là người có quyền, tôi lái xe là được chứ gì?
Vương Dung đẩy cửa xe bước xuống, đổi chỗ lái xe với cô, theo lẽ thông
thường thì chuyện này chẳng có gì là to tát cả, nhưng hiện tại vì sự cố
tai nạn giao thông phía trước dẫn đến tắc đường nghiêm trọng, rất nhiều
lái xe phải xuống xe để hút thuốc trong lúc chờ đợi.
Vương Dung cũng nhân tiện xuống xe hút thuốc trong lúc đợi cảnh sát giao thông đến giải quyết tai nạn kia, cảnh sát giao thông cho kéo cái xe
gây tai nạn kia vào lề đường và chỉ dẫn cho xe cộ lưu thông, dòng xe bắt đầu chuyển động chậm rãi, Vương Dung lúc này mới quay lại xe. Lúc này
vị trí hai người đã thay đổi, Âu Dương Phỉ Phỉ nhàn nhã nằm trên ghế
hưởng thụ, nhắm mắt nghỉ ngơi. Tối hôm qua đương nhiên là cô không thể
ngủ ngon nên bây giờ có cơ hội được chợp mắt nên cố gắng hưởng thụ. Tuy
nhiên điều khiến cô thoải mái nhất chính là bộ dạng cam chịu của Vương
Dung, điều này làm cô cảm thấy nhẹ nhõm, giống như xương cốt nhẹ đi được mấy kg.
Để giúp mình sảng khoái hơn một chút nữa thì cô giả vờ ngủ, hé mắt nhìn trộm vẻ mặt buồn bực của hắn.
- Sếp à, nếu cô muốn nhìn thì cứ quang minh chính đại mà nhìn, đừng lén lút như vậy, hạ thấp nhân phẩm lắm.
Chuyện lén lút này của cô sao Vương Dung có thể phát hiện ra được chứ? Hắn tự đắc, nói:
- Ai da, đàn ông đẹp trai quá cũng khổ à.
Làm việc mờ ám mà bị phát hiện nên Âu Dương Phỉ Phỉ hơi đỏ mặt, chẳng
qua với cái thái độ vô liêm sỉ kia của hắn thì cô chỉ muốn đạp cho hắn
một phát rớt xuống xe, đẹp trai á? Đùa à, tên lưu manh này nhiều lắm
cũng chỉ dừng ở mức không quá xấu thôi, nếu hắn nói hắn đẹp trai thì có
đến một nửa đàn ông trên thế giới này đều đẹp rồi.
- Vương tiên sinh, phiền anh bớt tự cao tự đại một chút, hãy nhìn lại mình đi.
Âu Dương Phỉ Phỉ nghiêm mặt châm chọc lại một câu.
- Tôi vừa ăn sáng rất no, anh đừng làm cho tôi phải làm chuyện không được đẹp đẽ ở đây.
- Ha ha, sếp à.
Vương Dung khởi động xe và chậm rãi tiến về trước, không thèm để ý đến lời cô nói.
- Cô đúng là có cái nhìn thiển cận mà, cô là một sinh viên hàng đầu ở
đại học Stanford mà lại không biết cách nhìn người sao, nhìn người tuyệt đối không được nhìn vẻ bền ngoài. Với một người đàn ông quan trọng nhất là ở bên trong, bên trong đấy, cô có hiểu không? Một người đàn ông xuất sắc không phải ở bên ngoài mà là ở bên trong.
- Bên trong?
Âu Dương Phỉ Phỉ nghi ngờ nhìn tới nhìn lui trên người hắn, lập tức bĩu môi khinh thường:
- Tôi đã quan sát anh kĩ thêm một lần nữa nhưng vẫn không phát hiện ra
được cái gì gọi là bên trong của anh cả. Nhất là cái gọi là bên trong
của một người đàn ông kia, tôi chỉ thấy anh là một người đàn ông kém cỏi thôi.
- Nếu có thể để người khác dễ dàng nhìn thấy bên trong của mình thì đó là một người đàn ông kém cỏi.
Vương Dung vừa lái xe vừa khẽ cười.
- Cô không thấy được bên trong của tôi cũng là điều bình thường thôi, cô còn rất trẻ, vẫn còn thiếu sự từng trải.
- Hừ.
Âu Dương Phỉ Phỉ cũng lười tranh cãi với hắn nên lúc này có thời gian
rảnh chi bằng nghỉ ngơi một lúc. Đến công ty còn rất nhiều việc đợi cô
xử lý, vận hành. Công ty này, bất luận là chế độ thực thi hay chỉ thị để thực hiện thì cũng có rất nhiều vấn đề. Ngay cả cô là một chuyên gia
nghiên cứu về việc phá sản của các doanh nghiệp mà đến lúc nghiên cứu sổ sách, mô hình phát triển doanh nghiệp của công ty này cũng cảm thấy đau đầu. Cách thức hoạt động trong nước so với ở nước ngoài có sự khác biệt rất lớn, cô phải thích ứng, tìm hiểu và tìm kiếm phương án giải quyết
hợp lý.
Tốc độ xe nhanh lên khiến Âu Dương Phỉ Phỉ hơi ngạc nhiên vì Vương Dung
lái xe rất chắc chắn nên thầm nghĩ người này không phải là không có ưu
điểm. Trên xe hầu như không bị xóc nảy nên Âu Dương Phỉ Phỉ với vẻ mệt
mỏi thì một lát sau đã ngủ thiếp đi.
Mãi đến khi Vương Dung lái xe xuống dưới hầm gara, dừng xe, rút lấy một
điếu thuốc để hút thì cô mới tỉnh dậy, chợp mắt được một lát khiến cho
tinh thần cô tỉnh táo hơn, cả người tràn đầy năng lượng, sẵn sàng đương
đầu với những thách thức mới.
............
Lúc này Vương Dung nhàn rỗi đến phòng bảo vệ vừa xong ca trực và nói
chuyện phiếm, bốc phét cho hết thời gian thì Hoàng Dũng nghiêm mặt đi
vào. Tính tình của ông vốn dĩ không hợp với không khí vui vẻ của phòng
bảo vệ nên nhất thời cả phòng câm như hến, cả đám tự giác đứng lên.
Đôi mắt Hoàng Dũng đỏ hoe, cả đêm qua ông không ngủ vì cố gắng sửa chữa
lại hệ thống an ninh theo ý của Vương Dung. Ai dè càng sửa ông càng cảm
thấy khó khăn càng nhiều, có quá nhiều chỗ không hợp lí. Không phải nói
đùa nhưng suy nghĩ của Vương Dung về việc khủng bố kia là hoàn toàn hợp
lý.
Nếu thực sự muốn hệ thống an ninh của công ty có thể đạt đến độ phòng
ngự được thành phần khủng bố thì dù có chi ra số tiền gấp mười lần cũng
chưa chắc làm được. Hôm qua vì ông quá lo lắng cho Âu Dương Phỉ Phỉ nên
mới bị Vương Dung làm cho rối tung.
Âu Dương Phỉ Phỉ cũng không phải là Chủ tịch nước, đâu có ai ăn no dửng
mỡ mà lại đi cấu kết với phần tử khủng bố rồi tập kích cô cơ chứ? Nói
một cách khác, cho dù có chuyện ám sát đi chăng nữa thì bảo vệ của công
ty có cố gắng cũng vô dụng vì Âu Dương Phỉ Phỉ sau giờ làm cũng phải về
nhà, ngoài ra còn phải ra ngoài xã giao này kia nữa.
Vậy nên sau khi cần nhắc cả đêm ông vẫn quyết định sửa chữa một chút các cơ chế hệ thống an ninh rắc rối hiện tại. Nếu có tình huống nguy hiểm
xảy ra thật thì ông tình nguyện dẫn đầu đội bảo vệ đến bảo hộ cho Âu
Dương Phỉ Phỉ.
- Vương Dung, cậu đến lầu một, đại sảnh thay gác cho Tiểu Trương, hôm nay cậu ta có nhiệm vụ khẩn cấp nên phải đi làm rồi.
Vốn dĩ đã không vừa mắt với Vương Dung, lại còn bị hắn làm cho mất mặt
trước Âu Dương Phỉ Phỉ nên Hoàng Dũng nhất định phải dạy dỗ hắn một
chút.
Trong phòng trực ban, ánh mắt mọi người đều dừng lại ở Vương Dung, có
chút thương hại, có chút đồng cảm, giống như đang nhìn một người sắp
chết vậy.