CHƯƠNG 7.
Ngày thứ hai, ta nằm ở trên giường, tay cùng chân đều không thể cử động được, toàn thân trên dưới không chỗ nào là không đau, nhất là cái nơi khó mở miệng kia như sắp nứt ra rồi. Tu Chân đã ra ngoài làm cháo cho ta ăn. Hắn rất hổ thẹn, rất hối hận vì đã làm ta bị thương thành ra cái bộ dáng như thế này. Hôm nay hắn đã bình tĩnh lại, hồ ly giảo hoạt giờ đây lại biến thành tiểu dương ngoan hiền. Qua sự việc lần này ta rút ra cho mình một cái kinh nghiệm, đó là nghìn lần vạn lần cũng không được tùy tiện nói rời đi bằng không hắn sẽ phát cuồng. Trừ lần đó ra, ta tùy tiện đem hắn ra nhào nặn hắn cũng chẳng phản đối.Một lúc sau, Tu Chân bưng cháo vào cho ta. Ta mượn cớ thân thể không khỏe, bắt hắn phải đút cháo cho ta, hắn cũng đồng ý. Hưởng thụ sự dịu dàng của lão bà cùng món cháo ngon miệng thật nhẹ nhàng khoan khoái, ta nhân cơ hội chỉ trích hắn giấu diếm ta việc hắn biết võ công. Tu Chân giải thích rằng hắn thật không có võ công, chỉ là từ nhỏ trong cơ thể hắn đã tồn tại một cỗ nội lực rất mạnh, hắn không thể khống chế. Chỉ có vào thời điểm đặc biệt nội lực mới bộc phát. Thì ra là thế. Vì sao ta lại bất hạnh như thế, cứ lúc nào ta nằm dưới là nội lực của Tu Chân đều bộc phát. Vì hạnh phúc của ta về sau, trong lòng ta thầm tính toán liệu có nên dạy hắn võ công hay không.
Nghỉ ngơi vài ngày, ta quyết định mang theo Tu Chân về nhà. Dọc đường đi ta không ngừng giới thiệu cho Tu Chân những danh lam thắng cảnh ven đường. Tu Chân mở to hai mắt chăm chú lắng nghe như một đệ tử khiêm tốn xin được chỉ dạy, ta rất có cảm giác thành tựu. Có điều bởi vì ta là người phong lưu phóng khoáng, dọc đường đi trêu chọc tâm hồn của rất nhiều cô nương. Tu Chân hai ba lần ghen tức, náo loạn một hồi, sự thú vị này người ngoài không thể nào hiểu được.
Đầu hạ, ta cùng Tu Chân rốt cuộc về tới Hoa phủ ở thành Lạc Dương. Thế nhưng đứng trước đại môn(cửa chính) của Hoa phủ, Tu Chân chậm chạp không chịu đi vào. Thấy hắn đỏ mặt, người không biết lại tưởng hắn đắc tội gì đó với người của Hoa phủ, lần này tới là để chịu tội. Ta bất giác mỉm cười. Kì thực ta đã sớm biết suy nghĩ trong lòng của Tu Chân, hắn là sợ chuyện của chúng ta sẽ không được người đời chấp nhận. Vì vậy ta trêu đùa:
“Đừng lo lắng. Con dâu xấu vẫn phải gặp mặt cha mẹ chồng mà. Đạ ca cùng đại tẩu của ta cũng là thượng bất chính hạ tắc loạn (trên không nghiêm, dưới tất loạn), bọn họ nhất định sẽ thích ngươi.”
Tu Chân trước kia cũng từng nghe kể về việc của đại ca cùng đại tẩu ta, nghĩ đến họ cũng là một đôi phu phu nên cũng không còn thấy khẩn trương nữa.
Tiến vào Hoa phủ, đại ca cùng đại tẩu nhiệt tình nghênh đón chúng ta. Ba năm không gặp, đại ca vẫn anh tuấn, cao lớn như thế. Mạnh Vũ hơi cao lên một chút nhưng vẫn mơ hồ mang dáng dấp khả ái, đáng yêu. Mạnh Vũ nhìn thấy ta, phản ứng đầu tiên lại là quay ta nhìn trái nhìn phải, sau đó mở to hai mắt, vô tội hỏi:
“Ngươi là Tiểu Nguyệt sao?”
Lúc này ta quả thực bị hắn chọc tức, là ai trước kia cứ quấn lấy ta kêu tiên nữ dài, tiên nữ ngắn, vậy mà ba năm không gặp lại không nhận ra ta. Vì vậy ta như hung thần ác sát đối hắn nói:
“Ta là Hoa Tiêu Nguyệt, ta trở về bắt ngươi để thành thân”
Mạnh Vũ sợ hãi trốn sau lưng đại ca ta, không dám đi ra. Ha hả, trêu đùa Mạnh Vũ thật tốt.
Ta hướng đại ca cùng Mạnh Vũ giới thiệu Tu Chân, bọn họ đều thích hắn. Mạnh Vũ còn hăng hái lôi kéo Tu Chân giảng đông giảng tây. Hừ, dám ăn đậu hũ của lão bà ta, ta định xông lên tách hai người họ ra thì lại bị đại ca túm lại lôi đi.
Ba ngày sau, Mạnh Vũ rốt cuộc thành công làm công (ở trên) một lần, hưng phấn ca hát cả ngày. Ta ở trong lòng len lén cười nhạt, thầm nghĩ: vài ngày nữa ngươi sẽ khóc không ra tiếng nữa. Mười ngày sau, Mạnh Vũ bắt đầu nôn khan, thích đồ chua, cứ thấy dầu mỡ là lại muốn nôn. Đại ca vội vàng đi tìm ta, ta cười nói với hắn yên tâm, Mạnh Vũ đã thành công mang thai.
Có điều bên cạnh đó ta cũng cần cảnh giác. Lòng dạ Mạnh Vũ hẹp hòi, y giống ta đều là người có thù tất báo. Vì thế ta cố ý dặn dò Tu Chân nghìn vạn lần phải đề phòng Mạnh Vũ, tận lực không nên cùng y nói chuyện, vạn bất đắc dĩ phải nói cũng không được ăn bất cứ thứ gì mà y đưa. Tu Chân mặc dù hoài nghi nhưng cũng vẫn đáp ứng.
Ta phải thừa nhận công phu hạ xuân dược của Mạnh Vũ càng ngày càng cao. Bảy ngày sau, đúng lúc ta thở dài cho rằng đã không còn gì nguy hiểm thì nghênh đón ta tại phòng là Tu Chân nhiệt tình như lửa. Hắn hiển nhiên là bị Mạnh Vũ hạ loại dược rất mạnh, hắn vừa nhìn thấy ta liền lập tức quấn lấy, xé rách y phục của ta. Ta không đành lòng nhìn hắn thống khổ, vội vã lấy tay giúp hắn. Sau khi xuất ra vài lần, Tu Chân xụi lơ dựa vào lòng ta thở gấp. Vốn tưởng rằng đã không còn vấn đề đã được giải quyết, không nghĩ tới một lát sau Tu Chân lại cứng lên, so với trước còn thống khổ hơn. Ta giúp hắn vài lần cho tới khi ta cùng Tu Chân đều đã kiệt sức. Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng cười của Mạnh Vũ, y nói:
“Ha hả. Đây chính là bí dược độc nhất vô nhị do chính ta làm ra. Tu Chân chỉ có làm công mới có thể giải trừ, dùng tay cũng vô ích. Ngươi cứ chậm rãi mà hưởng thụ đi a ~~~”
Chết tiệt. Tiểu tử này làm ra xuân dược càng ngày càng lợi hại. Ta tức giận ném một cái phi tiêu ra ngoài cửa sổ. Mạnh Vũ cười né tránh rồi trốn mất.
Tu Chân nằm ở trong lòng ta, khẩn cầu nhìn ta. Ta thở dài một hơi, biết ngày hôm nay đúng là khó mà trốn thoát. Ta nói:
“Chỉ cần ngươi ăn viên thuốc có thể làm nam nhân mang thai, ta đồng ý để ngươi làm.”
Tu Chân kinh hỉ ngay lập tức gật đầu, đoạt lấy thuốc không do dự mà nuốt xuống. Thế nhưng lúc này Tu Chân đã không còn khí lực, hắn dựa vào người ta, lần thứ hai hề hề nhìn ta. Ta cắn răng một cái, mở hai chân quấn lấy lưng của Tu Chân, đón nhận sự tiến nhập của hắn, chủ động di chuyển lên xuống. Trong lòng ta vừa xấu hổ vừa giận dữ mà hung hăng mắng chửi Mạnh Vũ cho đến khi ngất đi.