Ngày hôm sau, tâm tình vô cùng tốt, Nguyệt Bất Do ăn xong bữa sáng thì bảo tiểu nhị nấu nước, hắn muốn tắm rửa. Nếu Thành Lệ mà ở đây thì nhất định sẽ phun hết nước trà hoặc đồ ăn trong miệng ra. Nguyệt Bất Do mà lại chủ động yêu cầu tắm rửa? Hôm nay mặt trời chắc là mọc đằng tây rồi. Nhưng đáng tiếc là Thành Lệ không ở đây, hắn không thể nhìn thấy sự kiện “rầm rộ” này.
So với Thành Lệ sẽ khiếp sợ, Mạc Thế Di lại có vẻ rất bình tĩnh, có lẽ còn có chút cao hứng. Y không phải không thấy thỉnh thoảng Nguyệt Bất Do sẽ cào da đầu, nhưng y nhận ra được Nguyệt Bất Do chán ghét tắm rửa, cho nên y vẫn nhẫn nhịn không nhắc tới.
Khách điếm có nhà tắm chuyên môn cho khách nhân tắm rửa, tiểu nhị ở dưới lầu nói nước đã đun xong, Nguyệt Bất Do gẩy gẩy Mạc Thế Di: “Muốn tắm chung không?”
Hai mắt Mạc Thế Di trợn to, Nguyệt Bất Do cười ha ha nói: “Ta chưa từng cùng huynh đệ tắm chung đâu.”
Nhìn nụ cười chờ mong trên mặt Nguyệt Bất Do, không biết vì sao Mạc Thế Di lại có chút xót xa, người này, kỳ thật vẫn luôn là một người cô đơn đúng không. Không hề nghĩ nhiều, Mạc Thế Di trực tiếp lấy khăn của mình.
“Đi thôi.”
Nguyệt Bất Do cực kì cao hứng, kéo cái khăn không hề sạch sẽ của mình, kích động theo Mạc Thế Di ra cửa. Lần đầu tiên tắm cùng huynh đệ, hắn rất kích động.
Vào phòng tắm, Nguyệt Bất Do liền đóng cửa lại, rồi mới thuần thục nhanh chóng cởi xiêm y của mình, mông trần vào bể. Mạc Thế Di nhìn Nguyệt Bất Do và thân thể cũng trẻ trung như dung mạo hắn vài lần, chậm rãi đưa tay xuống, cởi y phục.
Bơi hai vòng trong cái bể đủ cho bốn người cùng tắm, miệng Nguyệt Bất Do liên tục kêu: “Oa a oa a, nóng nóng nóng, phù…… Mạc Thế Di, ngươi xuống chậm một chút, nước nóng lắm.”
“Được.”
Mạc Thế Di cũng cởi hết, y ngồi bên thành bể, trước tiên thả dần người vào nước, rồi mới chậm rãi xuống nước. Thân thể mát lạnh đụng tới nước nóng, Mạc Thế Di cũng nhịn không được rên hai tiếng.
Hai mắt Nguyệt Bất Do vẫn rất hâm mộ lượn qua lượn lại trên thân thể cường tráng của Mạc Thế Di, Mạc Thế Di không tránh đi, mặc hắn xem. Có những lúc Nguyệt Bất Do biểu hiện tựa như đứa nhỏ, không có bất cứ tà niệm gì, cho nên Mạc Thế Di cũng không cảm thấy ngượng ngùng.
“Mạc Thế Di, ngươi bắt đầu luyện võ từ năm mấy tuổi?”
Bơi tới bên Mạc Thế Di nằm xuống, Nguyệt Bất Do hỏi.
Mạc Thế Di cũng nằm xuống, trả lời: “Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện ta liền theo cha ta luyện quyền cước, nếu muốn nói chính thức luyện võ, chắc là năm tuổi đi, cũng không nhớ rõ lắm.”
“Khó trách ngươi lợi hại hơn ta. Ta mười ba tuổi mới bắt đầu học trát trung bình tấn.” Nguyệt Bất Do lẻn vào trong nước, làm ướt tóc mình rồi mới trở ra.
Mạc Thế Di nhìn hắn nói: “Kỳ thật là ngươi lợi hại hơn ta. Ngươi mười ba tuổi bắt đầu học trát trung bình tấn mà có thể có võ công như vậy, làm người ta kính nể.”
“Hắc hắc.” Điểm này Nguyệt Bất Do cũng không phủ nhận, hắn kiêu ngạo nói: “Bọn họ đều nói ta không thể luyện võ, hừ, mệnh ta do ta không do trời, ta càng phải luyện cho bọn hắn xem!”
Mệnh ta do ta không do trời…… Mạc Thế Di hỏi: “Tên của ngươi là có ý như vậy?”
Nguyệt Bất Do gật gật đầu: “Trước đây ta tên là Nguyệt Siêu Phàm, sau đó ta tự đổi tên mình thành Nguyệt Bất Do. Mạng của ta, người khác nói cũng không tính, chỉ có ta tự mình nói mới tính.” Dứt lời, hắn lại lần nữa bất mãn nói: “Cho nên ta nhìn hai huynh đệ các ngươi mới lo lắng. Quản nhiều như vậy làm chi, chính mình sống tự tại mới là thật.”
Mạc Thế Di chưa nói gì, người bên cạnh này từ đầu đến chân đều trẻ tuổi như vậy. Ở cùng một chỗ với người này, y luôn cảm thấy tâm của mình thật già cỗi, tang thương.
Nguyệt Bất Do cũng không nói, trên mặt Mạc Thế Di không chút biểu cảm, nhưng cảm xúc trong cặp mắt kia làm hắn thực không thoải mái. Hắn liền nâng tay bưng kín mắt Mạc Thế Di.
“Mặt nạ của ngươi đeo đã lâu lắm, da mặt cũng sẽ không cử động được. Sau này ngươi phải học cười, học khóc, phải giống như ta. Đương nhiên, ta sẽ không khóc, nhưng ít nhất phải học được cười đi.”
Để Nguyệt Bất Do che mắt mình, Mạc Thế Di hỏi: “Ngươi thật sự, sắp năm mươi?”
“……” Môi Nguyệt Bất Do giật giật, chuyện này hắn biết trả lời thế nào?
“Nếu khó xử thì thôi.” Mạc Thế Di cũng không bắt buộc, ai cũng có chuyện mình không muốn nói.
Một tay theo thói quen định gãi da đầu, Nguyệt Bất Do rối rắm nói: “Ai nha, kỳ thật không phải ta không muốn nói cho ngươi, mà là…… Chậc, ta sợ nói ra ngươi không tiếp thu được.”
“Chuyện của ngươi, ta đều có thể nhận.” Lời này cứ thế tự nhiên mà thốt ra.
Miệng Nguyệt Bất Do mở rộng, hắn buông tay: “Ngươi cười một chút ta liền nói cho ngươi.”
Mạc Thế Di nhăn mi: “Ta không cười được.”
“Cái này đơn giản.” Hai tay Nguyệt Bất Do nhẹ nhàng nắm hai má Mạc Thế Di, kéo hướng lên trên, “Đây không phải nụ cười?”
“Vậy ngươi có thể nói sao?” Mặt y, sớm đã quên cười. Nhưng giờ phút này, trong lòng y là nụ cười.
Buông Mạc Thế Di ra, Nguyệt Bất Do không cười.
“Ngươi thật có thể nhận?”
“Có thể.”
Lại nghiêng nghiêng đầu, Nguyệt Bất Do nhếch miệng thật lớn: “Tốt lắm. Đợi hai ta tắm rửa xong về phòng nói.”
“Được.”
Nguyệt Bất Do có huynh đệ, nhưng là huynh đệ chỉ cùng nửa huyết thống. Có thể nói, hắn không có bằng hữu, không có huynh đệ, cũng không có thân nhân. Hắn là võ si, là kẻ điên, là ôn thần mỗi người đều e ngại muốn tránh xa. Đối với việc này, Nguyệt Bất Do cũng không thấy lạ, người khác không thích hắn, hắn còn không thích những người đó hơn. Nhưng mà, có đôi khi hắn cũng muốn có một huynh đệ, một bằng hữu, một người có thể trò chuyện tán gẫu với hắn, một bằng hữu hoặc huynh đệ không hề chán ghét hắn.
Cho nên, khi cuối cùng hắn cũng tìm được [ gặp được ] một người như thế, hắn liền đặc biệt cao hứng, đặc biệt cao hứng, cao hứng đến mức cảm thấy thật sự may mắn vì mình đã nhảy vực.
Bên cạnh bể, chỉ nghe thấy miệng Nguyệt Bất Do không ngừng. Nói hắn đánh bại những cao thủ như thế nào, nói hắn bị người truy đuổi như thế nào, nói hắn giáo huấn những kẻ dám can đảm đánh cướp hắn như thế nào. Không phải hắn nói nhiều, mà là dưới tình huống như vậy hắn chỉ có thể dùng phương pháp này để giảm bớt một ít xấu hổ của mình. Đúng, xấu hổ. Cảm xúc này chưa bao giờ xuất hiện trên người Nguyệt Bất Do, tại hôm nay, giờ khắc này, xuất hiện. Vì sao? Bởi vì có một người đang kì lưng cho hắn. Người nọ không phải ai khác, chính là Mạc Thế Di.
Trong trí nhớ của Nguyệt Bất Do, chỉ có trước đây nương hắn mới kì lưng cho hắn. Đó là một đoạn trí nhớ cực kì xa xôi. Giờ phút này, trong phòng tắm cũng không lớn lắm này, có một người chủ động kì lưng cho hắn, kì rất nghiêm túc, rất cẩn thận. Nhớ lại lúc trên đường hắn đưa Thành Lệ trở về, Thành Lệ chỉ biết ngại hắn bẩn, nhưng người này lại kì lưng cho hắn. Đây là sự khác biệt giữa thái tử và thứ dân sao.
“Mạc Thế Di, đợi lát nữa ta cũng kì lưng cho ngươi.”
“Được.”
Người trước mặt so với y tưởng tượng gầy gò hơn rất nhiều, thân thể cũng không thành thục như nam tử trưởng thành. Đúng như lời Thành Lệ nói – lông còn chưa dài đâu. Mạc Thế Di gần như có thể khẳng định Nguyệt Bất Do cũng không phải sắp năm mươi tuổi như lời hắn nói. Chà xát sạch sẽ cổ, sau lưng và cánh tay cho người này, Mạc Thế Di múc nước trong bể lên, rửa trôi bụi bẩn trên người Nguyệt Bất Do.
“Ngươi ngồi xuống, ta kì lưng cho ngươi.”
Rửa sạch sẽ, Nguyệt Bất Do lấy khăn của Mạc Thế Di. Mạc Thế Di ngồi đưa lưng về phía Nguyệt Bất Do, trong lòng cũng không bình tĩnh. Từ sau khi y rời khỏi Mạc gia thì không hề tắm cùng người khác, càng đừng nói để cho người khác kì lưng cho y.
Nguyệt Bất Do rất quá đáng sờ lên tấm lưng dày rộng của Mạc Thế Di, hâm mộ nói: “Qua vài năm nữa, ta cũng sẽ cao lên như ngươi.”
Tim trộm nhảy lên vài nhịp khi Nguyệt Bất Do sờ mình, Mạc Thế Di âm thầm hít sâu mấy hơi, nhìn thứ giữa hai chân mình, kỳ quái……
Học động tác kì lưng vừa rồi của Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do cũng rất nghiêm túc chà lưng cho y, nhỏ giọng nói: “Khó trách Thành Lệ lại ghen tị với ngươi. So với ngươi, hắn thật sự gầy đến khó coi.”
Cảm giác quái dị giữa hai chân nháy mắt biến mất, hai mắt Mạc Thế Di tối sầm: “Ngươi từng thấy thân thể Thành Lệ?”
“Từng thấy. Khi hắn tắm rửa đều ở trong phòng, ta đương nhiên có thể thấy được.” Kì bên tai cho Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do cười nhạo nói: “Hắn vừa gầy vừa trắng, xương cốt nổi lên từng khúc, cái đùi cũng chỉ to ngang cánh tay ngươi. Ngươi nói người khác không giết hắn thì giết ai? Theo ta thấy, hắn sống an nhàn sung sướng quá cho nên thân mình mới yếu như thế.”
Người này cũng đã từng nhìn thấy thân thể Thành Lệ…… Mà Thành Lệ, thế nhưng cũng không kiêng dè…… Ngực Mạc Thế Di có chút tức, không giống với cơn tức ngực khi Thành Lệ sinh bệnh.
Mạc Thế Di không nói lời nào, Nguyệt Bất Do cũng không nói, tập trung kì lưng cho Mạc Thế Di. Hơi thở của hắn phun sau lưng Mạc Thế Di, ánh mắt đối phương lấp loé, thấu một chút nghi hoặc.
“Róc rách”
Nước ấm trút xuống lưng làm Mạc Thế Di tỉnh lại từ trong suy nghĩ, tiếp theo y nghe thấy người phía sau nói: “Xong rồi. Ngươi sờ xem, có sạch sẽ không?”
“Sạch sẽ.” Không sờ, Mạc Thế Di xoay người. Nguyệt Bất Do đưa chiếc khăn đã giặt sạch cho y, ánh mắt nhìn vào ngực y.
“Có chuyện gì?”
“Để ta nhìn lại, lần trước trong phòng tối quá, không thấy rõ.”
Nhìn hơn nửa ngày, lúc này Nguyệt Bất Do mới trở lại bể, trong lòng quyết định một sự kiện.
Hai người đều dùng thời gian lâu hơn rất nhiều so với bình thường để tắm rửa. Trở lại trong phòng, Mạc Thế Di rót hai chén trà, ngồi xuống bên cạnh bàn, cũng chỉ vào một chiếc ghế khác. Nguyệt Bất Do cười đi qua ngồi xuống. Miệng lớn uống trà, hắn quẹt miệng.
“Ta nói nhưng ngươi đừng sợ đó.”
“Sẽ không.”
“Vậy ta nói đây.”
“Nói đi.”
“Ừ.” Hắng giọng, Nguyệt Bất Do mở miệng: “Kỳ thật ta không lừa ngươi. Quả thật ta năm nay không phải bốn mươi tám thì là bốn mươi chín. Chẳng qua là cộng tuổi cả hai đời lại.”
Mắt Mạc Thế Di nháy mắt trừng lớn.
※
Trời tối, vẫn là khoảng thời gian của tối hôm qua, hai bóng đen nhảy ra từ cửa sổ khách điếm, đến thẳng viện tử có cạm bẫy ở phía tây kia. Mạc Thế Di nhớ kỹ vị trí của viện tử, hai người đến đó còn nhanh hơn tối hôm qua. Vẫn áp sát trên nóc nhà, Nguyệt Bất Do nhìn chằm chằm viện tử, nói khẽ với người bên cạnh: “Trong phòng có người.”
“Ừ.” Khác với tối hôm qua, trong phòng lúc này sáng đèn, cửa sổ chiếu lên bóng dáng ba người.
“Qua đó nghe một chút.” Nguyệt Bất Do đi xuống trước. Mạc Thế Di theo sát phía sau.
Hai người giống như chim bay, yên lặng không một tiếng động dừng trong viện. Nguyệt Bất Do lấy trong vạt áo ra một bình nhỏ, mở ra, vẩy vẩy xung quanh người, lại vẩy vẩy xung quanh Mạc Thế Di, rồi mới gật đầu với Mạc Thế Di. Hắn cúi người lặng lẽ nấp dưới cửa sổ. Mạc Thế Di ngồi xổm xuống phía sau hắn, một tay Nguyệt Bất Do nâng cái bình, giơ về phía cửa.
Bên trong có tiếng nói, rất thấp. Nếu là người khác chắc chắn không nghe được đang nói cái gì. Nhưng Mạc Thế Di và Nguyệt Bất Do có thể coi là hai người có võ công cao nhất thiên hạ, bọn họ tự nhiên có thể nghe được người bên trong đang nói cái gì.
“Vẫn chưa tra được thân phận tên giặc cướp kia?”
“Chưa. Trên giang hồ vốn không hề có người nào tên là ‘Tiểu Nhị’.”
“Có lẽ là nguồn tin của chúng ta không chuẩn xác. Dù sao người Trung Nguyên cũng kiêng kị chúng ta, bọn họ rất có khả năng không hề nói thật.”
“Đúng, rất có thể. Hơn nữa ta hoài nghi tên ‘Tiểu Nhị’ này vẫn ở bên cạnh thái tử, hơn nữa là một kẻ lợi hại. Thái tử vừa về một lúc chú đàn của chúng ta liền bị phá, chắc chắn là do ‘Tiểu Nhị’ này làm. Thái tử không có năng lực này.”
Ánh mắt Nguyệt Bất Do thay đổi, ánh mắt Mạc Thế Di cũng thay đổi.
“Vậy phải làm sao? Không tìm ra ‘Tiểu Nhị’ này, cố gắng trước đây của chúng ta không phải uổng phí ?”
“Thái tử rất có tâm kế, lại giảo hoạt, hơn nữa đa nghi rất nặng, chỉ sợ hắn cũng không nói thật với hoàng hậu.”
“Chúng ta đây chẳng phải là không thể tìm ra ‘Tiểu Nhị’ này sao?”
“Cho nên ta mới tìm các ngươi đến đây, chúng ta cùng nhau hợp sức. Không trừ bỏ ‘Tiểu Nhị’ này chúng ta sẽ không thể làm gì thái tử. Thái tử hồi kinh, chúng ta trực tiếp xuống tay sẽ càng khó. Hơn nữa thái tử ‘bệnh chết’ so với bị người giết chết vẫn tốt hơn.”
Nghe người trong nhà thương lượng làm thế nào trừ bỏ thái tử, Nguyệt Bất Do và Mạc Thế Di gần như có thể khẳng định thái tử gặp chuyện liên tiếp là có liên quan tới những người này. Nhưng làm sao thái tử lại chọc tới người Miêu? Miêu Cương cách Trung Nguyên xa đến vạn dặm, thái tử lại cực ít xuất môn, nơi xa nhất từng đi cũng chính là vùng Giang Nam kia, những người này sao lại hận hắn đến thấu xương?
Mạc Thế Di và Nguyệt Bất Do không hề cử động, vẫn đợi cho người trong nhà tạm thời thương lượng xong. Nguyệt Bất Do quay đầu ra hiệu cho Mạc Thế Di hướng ra phía sau, Mạc Thế Di gật đầu, hai người lặng lẽ rời đi.
Trở lại nóc nhà, lúc này Nguyệt Bất Do mới lên tiếng: “Giờ làm sao? Vọt vào đánh bọn chúng trở tay không kịp, hay là thả lưới bắt cá lớn?”
Mạc Thế Di nghĩ rồi nói: “Trước hết đừng kinh động chúng. Chúng ta đi tìm Thành Lệ, nghe ý hắn một chút.”
“Được.” Những chuyện tranh đấu như thế này hai người cũng không am hiểu, không bằng đi tìm người am hiểu.
Hai người lập tức đi hướng tới đông cung.
Biết đêm nay Mạc Thế Di và Nguyệt Bất Do sẽ lại đến, Thành Lệ cũng không lo lắng. Tham dự yến tiệc an ủi phụ hoàng chuẩn bị cho hắn xong, Thành Lệ lại nói chuyện với phụ hoàng một lát về việc đi Giang Nam lần này, sau đó mới quay trở về đông cung. Một lúc sau, Thành Lệ bảo thái tử phi và trắc phi mang hài tử đi nghỉ ngơi, một mình hắn trở về tẩm cung thái tử, vẫy lui người hầu. Thổi tắt ánh nến, hắn đợi hai người đến.
Cửa sổ mở, lại nhanh chóng bị đóng lại. Nằm trên tháp chợp mắt, Thành Lệ lập tức ngồi dậy, trực tiếp hỏi: “Sự tình tra thế nào rồi?”
Lúc này Nguyệt Bất Do không bị dọa nữa, hắn cũng trực tiếp trả lời: “Có người muốn giết ngươi.”
Thành Lệ lập tức lạnh mặt: “Là ai !”
“Là người Miêu, nhưng cụ thể vì sao thì còn chưa rõ ràng.” Mạc Thế Di và Nguyệt Bất Do đi đến bên cạnh Thành Lệ, một trái một phải ngồi xuống. Nguyệt Bất Do hỏi trước: “Ngươi nói với người ta rằng người cứu ngươi tên là ‘Tiểu Nhị’?”
“Đúng. Sao ngươi lại biết được?” Thành Lệ thất kinh.
“Ngươi nói với ai?” Mạc Thế Di hỏi.
Nhận ra chuyện này rất nghiêm trọng, Thành Lệ lập tức hồi tưởng, rồi mới nói: “Ngày hôm qua sau khi về cung ta nói trước mặt phụ hoàng. Ở đó có mẫu hậu, có Thành Khiêm, còn có hai nô tài bên người phụ hoàng.”
Vẻ mặt Nguyệt Bất Do nghiêm túc: “Hôm qua ngươi nói, hôm nay người ngoài cung đã biết đến ‘Tiểu Nhị’ này. Bọn chúng nói hôm qua ngươi về được một lúc thì chú đàn của chúng đã bị phá. Ngươi biết cái gì là chú đàn không?”
Thành Lệ lắc đầu, chắc chắn không phải thứ gì tốt.
Nguyệt Bất Do nhăn mi nói: “Chú đàn là thứ hại người. Giống như tế đàn của vu sư.” Nói xong, hắn sờ sờ cằm, lầm bầm lầu bầu: “Xem ra, tối hôm qua ta phá chú thuật cho ngươi cũng có tác dụng. Quả thực có người hạ cổ trên người ngươi để hại ngươi. Lúc trước ngươi nói ngươi bị bệnh hơn nửa năm, xem ra hẳn là có liên quan tới việc này.”
“Thành Lệ, chúng ta không đánh rắn động cỏ, nghĩ trước hết nên nghe ý tứ của ngươi một chút. Bất Do nói người hạ cổ cho ngươi hoặc là từ vật bên người ngươi, hoặc là thả cổ bên cạnh ngươi. Mặc kệ là loại nào thì đều cần có người bên cạnh ngươi đến phối hợp. Hơn nữa làm thế nào mà biết được thời gian và lộ trình ngươi về kinh, đó cũng không phải việc vài người Miêu có thể làm được.”
Sắc mặt Thành Lệ chỉ có thể dùng âm lãnh để hình dung. Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Xem ra kẻ muốn mạng bản cung lần này định hạ vốn gốc. Không biết hắn tìm những người Miêu này phải tốn bao nhiêu bạc.”
Nguyệt Bất Do chụp một cái lên vai Thành Lệ, nói: “Nếu ngươi muốn thả lưới bắt cá lớn, chúng ta sẽ không kinh động mấy người Miêu kia. Nếu ngươi muốn hả giận, chúng ta lập tức đi giết những người đó. Không tìm được người muốn hại ngươi, ta và Mạc Thế Di sẽ không đi.”
Lời này làm Thành Lệ rất cảm động, sắc mặt cũng không đáng sợ như vậy nữa. Hắn lấy trong lòng ra một tấm bản đồ giao cho Mạc Thế Di, nói: “Đây là địa hình phủ đệ của Thành An, Thành Thông và Thành Khiêm. Trước hết đừng đánh rắn động cỏ, ta muốn xem xem là ai muốn mạng của ta.”
“Ta phá chú đàn của chúng, ít nhất trong vòng một năm chúng không thể lại dùng cổ hại ngươi, ngươi cũng không cần quá sợ hãi. Ngươi chỉ cần nhớ rằng, trước khi mặc y phục phải dùng hùng hoàng để xông.”
“Được.”
Nguyệt Bất Do đứng lên: “Bây giờ chúng ta đi dạo nhà mấy huynh đệ của ngươi, ngươi nghỉ đi. Có chúng ta ở đây, ngươi có thể yên tâm.”
Thành Lệ đứng lên, cười với Nguyệt Bất Do: “Ta tin ngươi.”
“Vậy ngươi nghỉ đi.”
Nháy mắt với Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do đi. Mạc Thế Di thu hết biểu hiện của hai người trong mắt, ngực lại có chút rầu rĩ .
Hai người đi đến bên cửa sổ, phía sau truyền đến tiếng một người: “Thế Di, Bất Do, các ngươi cũng phải cẩn thận.”
Nguyệt Bất Do mạnh mẽ quay đầu, mắt to lấp lánh: “Ngươi gọi ta là gì?”
Thành Lệ hừ một tiếng: “Làm sao, bản cung không thể kêu ngươi Bất Do sao?”
“Ha ha, đương nhiên có thể.”
Mở cửa ra, Nguyệt Bất Do tâm tình vô cùng tốt nhảy ra ngoài, mà Mạc Thế Di thì mi tâm vắt lại. Hai người đi, Thành Lệ đóng cửa sổ, trên mặt chỉ còn lại băng hàn.
Ra khỏi đông cung, Nguyệt Bất Do quay đầu nhìn lại, cảm khái nói với người nào đó: “Cũng may ngươi là thứ tử, tuy rằng luôn phải đeo mặt nạ nhưng nếu phải sống ở nơi này thì quá nghẹn khuất.” Dứt lời, hắn chọc chọc người nào đó, lại hỏi: “Chờ hắn đăng cơ, ngươi tới nương tựa ta đi.”
“……” Mạc Thế Di nhìn Nguyệt Bất Do, không đáp lời, trong lòng đang rầu rĩ.
Nguyệt Bất Do không bằng lòng: “Nương tựa ta thì làm sao? Ngươi không muốn?”
“Ngươi……” Mạc Thế Di lên tiếng, “Liệu có nghĩ tới, tìm Thành Lệ nương tựa không?”
Lúc này Nguyệt Bất Do liền lắc đầu: “Hắn? Quên đi. Miệng hắn xấu như vậy, ta lại không thể đánh hắn, còn không tươi sống tự tức chết mình sao. Hơn nữa, ngươi chưa từng nghe câu ‘Gần vua như gần cọp’ à, ai biết khi hắn làm hoàng thượng thì còn tốt như bây giờ không. Vẫn là hai ta làm bạn thích hợp hơn.”
Trong lòng lập tức không rầu rĩ, Mạc Thế Di nói: “Đợi Thành Lệ đăng cơ, ta liền đi tìm ngươi nương tựa.”
Ánh mắt Nguyệt Bất Do cong cong: “Ngươi nói rồi đấy! Người xuất gia không được nói dối!”
Không sửa lời hắn nói nhầm, Mạc Thế Di trịnh trọng gật đầu: “Ta không nói dối.”
“A a a, Mạc Thế Di, làm sao đây, ta càng ngày càng thích ngươi!”
Thình thịch! Đang chạy như bay trên mái hiên, Mạc Thế Di thiếu chút nữa loạng choạng ngã xuống.
“Làm sao thế, Mạc Thế Di, ta vui quá, ha ha ha, ta vui quá, chưa từng vui như thế đâu!” Nguyệt Bất Do thấp giọng hét to. Hắn cao hứng lủi ra sau một thân cây, lại nhảy đến trước mặt Mạc Thế Di, vui vẻ đến mức hành động hỗn loạn. Sự vui vẻ của hắn cuốn hút Mạc Thế Di. Nhưng Mạc Thế Di sẽ không cười, chỉ có thể nhìn Nguyệt Bất Do vui vẻ như vậy, để đối phương nhận ra sự vui sướng trong mắt mình.
Gần năm mươi năm đều cô đơn một mình, cuối cùng Nguyệt Bất Do cũng được trải qua niềm vui có huynh đệ, có bằng hữu. Giờ khắc này, luận võ cái gì dường như cũng không trọng yếu. Hắn chỉ biết là, Mạc Thế Di sẽ “nương tựa” hắn, Mạc Thế Di, nguyện ý cùng hắn một chỗ.
“Mạc Thế Di.”
“Gì?”
“Cho dù ta đánh bại ngươi thì ta cũng sẽ không nhảy vực nữa.”
“Ừ.”
“Kiếp sau chắc chắn ta sẽ không gặp được người như ngươi nữa, cho nên ta sẽ sống thêm vài năm cho đến hết đời ở đây. Ngươi trăm ngàn lần không được chết trước ta sớm quá đâu đấy.”
“Sẽ không.”
“A a a, Mạc Thế Di, ta đã không đợi kịp.”
“Không đợi kịp cái gì?”
“Không đợi kịp ngươi tới ‘nương tựa’ ta.”
“…… Vậy, trước hết ngươi cứ ‘nương tựa’ ta đi. Chờ ta được tự do, ta sẽ đi ‘nương tựa’ ngươi.”
“A a a, đi thôi!”
Hai người chạy như bay trên nóc nhà, lưu lại một đường đầy tiếng cười vui vẻ.