Có Mạc Thế Di tỉ mỉ chăm sóc, tâm tình cực tốt nên Nguyệt Bất Do chỉ nằm trên giường bốn ngày thì hoàn toàn hết sốt, tuy rằng còn ho khan nhưng yết hầu không đau nữa, tinh thần và diện mạo so với hôm hắn vừa trở về hoàn toàn khác hẳn. Nội thương được Mạc Thế Di điều trị nên đã tốt hơn rất nhiều, kéo Mạc Thế Di đi tắm rửa sạch sẽ cùng mình một trận, Nguyệt Bất Do thần thanh khí sảng mở cửa phòng ra, hô hấp không khí mới mẻ bên ngoài. Từ sau khi rời khỏi Nguyệt gia, hắn cũng chưa từng nhàn nhã nằm trên giường nhiều ngày như thế.
Tuy nói lúc này là sinh bệnh, nhưng nếu không phải Mạc Thế Di ở đây, hắn mới không thèm nằm đâu. A a a, nhưng mà có Mạc Thế Di, muốn hắn nằm thêm mấy ngày nữa cũng không sao. Chẳng qua hắn quả thật đã khoẻ lắm rồi, sức lực đã trở lại hầu hết, vẫn còn chính sự phải làm, không thể nằm nữa đâu.
“Bất Do ca, huynh dậy rồi à, huynh đã khoẻ chưa?” Mới từ phòng bếp đi ra, Hứa Ba vừa thấy Nguyệt Bất Do đến thì cao hứng chạy tới.
Nguyệt Bất Do cười ha ha vỗ vỗ thân thể mình, nói: “Tốt lắm rồi, khụ khụ, tốt lắm rồi.”
Hứa Ba xụ mặt: “Chỗ nào chứ, nhìn huynh còn khụ kìa.”
“Cái này không sợ, không phải cha ngươi cũng nói ho khan có thể chậm rãi dưỡng sao? Không có việc gì đâu.” Duỗi cái eo lười, Nguyệt Bất Do đi ra ngoài. Trời lạnh nhưng trong lòng hắn lại thật ấm áp. Một người đi tới phía sau hắn, phủ thêm áo choàng cho hắn, hai tay nắm vai hắn nói: “Thế được rồi, đừng để bị lạnh.”
Tim ấm đến chết mất, Nguyệt Bất Do quay đầu híp mắt cười với đối phương, kéo áo choàng cẩn thận. Tư vị được người khác quan tâm săn sóc thế này thật sự là tuyệt vời.
Nhìn hành động của hai người, Hứa Ba cũng không có cảm giác gì đặc biệt, cha và cha lớn của y ở trong phòng cũng là như vậy. Thấy hai người đã nói xong, Hứa Ba nói: “Bất Do ca, cha lớn có việc muốn nói với hai người, chỉ là mấy ngày nay huynh bệnh, cha lớn không cho ta quấy rầy hai người.”
Biết Ba Tùng muốn nói cái gì, Nguyệt Bất Do kéo tay Mạc Thế Di nói: “Ừ, ta cũng đang có việc muốn hỏi hắn đây.”
Hứa Ba nhìn Nguyệt Bất Do và Mạc Thế Di, cười nói: “Bất Do ca và Thế Di ca trông rất giống nhau nha, thực sự là có tướng vợ chồng đó.”
Nửa câu đầu của y, Nguyệt Bất Do nghe thì tức giận một trận, đối với một tầng quan hệ khác của hắn và Mạc Thế Di, hắn rất kiêng dè, cũng bởi vậy không thích người khác nói bọn họ giống nhau. Nhưng nửa câu sau của Hứa Ba vừa bật ra, hắn lập tức cười lớn.
“Ngươi cảm thấy chúng ta có tướng vợ chồng?” Vợ chồng, vợ chồng nha, một nam một nữ nha, đó vẫn luôn là chuyện hắn để ý nhất.
Hứa Ba dùng sức gật đầu: “Thật sự thật sự. Huynh và Thế Di ca lớn lên giống nhau thì đương nhiên chính là có tướng vợ chồng rồi.” Nói xong, y cũng cười: “Cha và cha lớn cũng có tướng vợ chồng đấy. Cha lớn nói khi cha mặc đồ nữ trông lại giống nương ta cực kì.”
Đó là cha lớn của ngươi tự an ủi mình thôi. Nguyệt Bất Do lập tức trợn trắng mắt trong lòng. Hứa Thanh Thuỷ rất ưa nhìn, tuy rằng vẻ ngoài của Hứa Ba cũng không kém nhưng so với Hứa Thanh Thuỷ thì kém xa, Ba Tùng lại càng kém xa.
Vẫn chú ý đến Nguyệt Bất Do, trong mắt Mạc Thế Di là cưng chiều và hoan hỉ. Được người ta nói y và Nguyệt Bất Do có tướng vợ chồng tự nhiên cũng làm y cực kì cao hứng. Quan trọng nhất là khi Nguyệt Bất Do đối mặt với Hứa Thanh Thuỷ và Hứa Ba là hai người dễ coi hơn y rất nhiều thì không có tâm tư khác, làm y yên tâm không ít. Dù sao, y lớn hơn Nguyệt Bất Do nhiều như vậy. Nếu chỉ xét tuổi mà nói, Hứa Ba so với y tốt hơn nhiều.
Lời Hứa Ba càng làm Nguyệt Bất Do như uống thuốc an thần, hắn và Mạc Thế Di có tướng vợ chồng, nữ nhân khác ra chầu rìa hết đi, chờ hắn và Mạc Thế Di làm chuyện sinh đứa nhỏ xong, Mạc Thế Di sẽ hoàn toàn thuộc về hắn. Cả hai kiếp ngoài võ công ra hắn không đặc biệt cố chấp cái gì, Mạc Thế Di là người duy nhất mà hắn cố chấp hiện tại.
Mấy người họ đều đã ăn sáng, Nguyệt Bất Do nắm tay Mạc Thế Di đi theo Hứa Ba tới phòng của Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng. Được Hứa Thanh Thuỷ tỉ mỉ điều trị và chăm sóc, Ba Tùng nhìn không đáng sợ như ngày mới ra ngoài, tuy rằng vẫn rất suy yếu nhưng khí sắc rõ ràng tốt hơn không ít. Đôi mắt thâm trầm đã có thể thấy ánh sáng, cũng bởi vì tám năm biến cố mà mang theo vài phần tang thương, nhưng ánh mắt hắn khi nhìn Hứa Thanh Thuỷ hiện lên tình yêu rất rõ ràng.
Ngồi xuống bên giường Ba Tùng, Nguyệt Bất Do trước chính thức giới thiệu thân phận của Mạc Thế Di. Nghe Nguyệt Bất Do nói cho người khác mình là người hắn thích, khoé miệng Mạc Thế Di nâng lên, Nguyệt Bất Do vừa nhìn liền rất muốn hôn y. Sau khi Nguyệt Bất Do giới thiệu xong, bốn người cũng chính thức làm quen, Mạc Thế Di được Nguyệt Bất Do cường liệt yêu cầu nên không dịch dung, dù sao nơi này cũng không có người ngoài. Sau này Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng còn phải “chữa bệnh” cho Mạc Thế Di và Thành Lệ, hắn không chấp nhận có bất kì điều gì giấu diếm.
Nói xong những điều cần nói, Nguyệt Bất Do trực tiếp hỏi Ba Tùng: “Cái gã họ Cố người Trung Nguyên kia tìm ngươi làm cái gì? Sao đang yên lành ngươi lại chạy vào trong mộ?”
Ba Tùng nói: “Khi đó tình huống nguy cấp, người của Bao Bồi đã sắp đuổi kịp ta, ta không yên lòng về Thanh Thuỷ và Ba Ba, tuyệt không thể cứ như vậy mà chết được. Dưới tình thế cấp bách, ta chạy tới mộ, ta là cổ vương, biết phải đi vào như thế nào. Nơi đó có cổ vương các đời chôn cùng cổ trùng, có cổ trùng, ta sẽ không sợ Bao Bồi. Ta trốn vào trong, cũng hạ tường đá trong mộ xuống. Khi đó Bao Bồi còn không phải thổ ty, cũng không biết tình huống trong mộ, hắn không dám tiến vào, chỉ có thể sai người canh giữ ở bên ngoài. Lại vì đó là thánh địa của Bát Khương, hắn cũng không dám dùng biện pháp khác bức ta đi ra, lỡ như gây tổn hại cho khu mộ thì cho dù hắn là thế tử cũng không thể gánh vác được.”
“Bức tường đá kia chỉ có thể được mở từ bên ngoài, Bao Bồi vây khốn ta, nghĩ rằng ta không nhịn được đói khát sẽ đi ra, nhưng hắn lại không nghĩ tới ta có thể kiên trì được. Bên trong mộ không hề có ánh sáng, bên ngoài lại có người canh giữ, ta nghĩ rằng đời này sẽ bị vây chết ở bên trong, nhưng lại không cam lòng trước khi chết không thể nhìn thấy Thanh Thuỷ, cho nên vẫn kiên trì. Hàng năm Bao Bồi sẽ đến một lần, xem ta đã chết chưa, nhưng từ một năm trước hắn lại thường xuyên tới, còn dẫn theo một người xưng là Cố công tử.”
“Bao Bồi nói mọi chuyện đã qua nhiều năm như vậy, hắn cũng không muốn truy cứu nữa, chỉ cần ta chịu vì hắn làm một chuyện, hắn sẽ để ta đi ra, cũng tuyệt đối không tìm ta và Thanh Thuỷ phiền toái nữa.”
Nguyệt Bất Do lập tức hỏi: “Hắn muốn ngươi giúp hắn cái gì?”
Ba Tùng nhíu mi nói: “Hắn muốn ta giúp vị Cố công tử kia giải cổ trùng trong cơ thể huynh trưởng hắn. Bao Bồi nói vị Cố công tử này là anh trai chồng của Cúc Bồi, cũng chính là em gái của Bao Bồi. Cúc Bồi gả cho người Trung Nguyên, cho nên Bao Bồi nói hắn sẽ không truy cứu chuyện của ta và Thanh Thuỷ nữa.”
Nguyệt Bất Do nhìn về phía Mạc Thế Di, vẻ mặt Mạc Thế Di ngưng trọng, Nguyệt Bất Do lại hỏi Ba Tùng: “Vị Cố công tử kia có nói vì sao huynh trưởng hắn bị hạ cổ không?”
Ba Tùng nói: “Vị Cố công tử kia nói huynh trưởng đó khi còn bé thân mình không tốt, mẫu thân hắn vì cứu mạng hắn nên đã tìm người hạ cổ, kéo dài mạng của hắn. Nhưng hiện tại cổ kia cũng đã không còn chịu khống chế, bắt đầu phản phệ huynh trưởng hắn. Hắn đi là để tìm người cứu mạng huynh trưởng hắn. Cúc Bồi gả cho em trai hắn, hắn cũng bởi vậy mà biết tới sự tồn tại của ta, cho nên tìm Bao Bồi làm thuyết khách. Ta sợ bọn họ có trá, vốn không hề đáp ứng, vị Cố công tử đó liền ngày nào cũng tới khuyên, nói hắn đã phái người đi tìm Thanh Thuỷ và Ba Ba, còn nói nhất định sẽ cam đoan chúng ta an toàn.”
Ánh mắt Nguyệt Bất Do bỗng dưng lạnh xuống, đã rõ ràng một ít nội tình nên Ba Tùng tự nhiên biết vì sao hắn lại lạnh mặt. Mạc Thế Di cầm tay Nguyệt Bất Do, hỏi: “Không phải Bát Khương trại còn có cổ vương sao? Tên họ Cố kia vì sao lại cứ phải đến tìm ngươi?”
Ba Tùng giật nhẹ khóe miệng, ánh mắt hiện rõ chê cười, nói: “Cổ vương chẳng qua chỉ là một cái danh hão, có thể thành cổ vương không hẳn là cổ độc cao thủ. Theo ta được biết, cổ vương đương nhiệm của Bát Khương trại cũng chỉ là tâm phúc của Bao Bồi, cũng chẳng có năng lực gì. Hơn nữa, tuy rằng Cố công tử không nói rõ nhưng nghĩ cũng đoán được cổ trong người huynh trưởng hắn không hề dễ giải.”
Mạc Thế Di sờ mặt Nguyệt Bất Do, bảo hắn đừng tức giận, hỏi: “Ngươi nhìn rõ dáng vẻ tên họ Cố kia không?”
“Thấy rõ, nhưng ta không biết hắn.” Nguyệt Bất Do rất ảo não.
Mạc Thế Di ngẫm lại, nói: “Ngươi nhớ kỹ dáng vẻ là được, hoạ sĩ của Thành Lệ rất giỏi, sau khi hồi kinh ngươi hãy để hắn vẽ lại, để chúng ta âm thầm tra thân phận người nọ.”
Nguyệt Bất Do hỏi: “Thành Khiêm còn ở kinh thành không?”
“Có.”
“Thành Thông thì sao?”
“Vẫn không thấy tung tích.”
Lông mày Nguyệt Bất Do càng nhăn lại, tên họ Cố kia rốt cuộc là ai? Là trùng hợp, hay là…… Hắn nhìn về phía Hứa Thanh Thuỷ: “Bây giờ Ba Tùng đã có thể ra ngoài rồi à?”
Biết hắn muốn làm cái gì, Hứa Thanh Thuỷ gật đầu: “Có thể. Dọc đường đi có ta chăm sóc, hắn có thể chống đỡ được đến kinh thành.”
Nguyệt Bất Do vừa nghe thì lập tức đứng lên: “Tốt lắm, hôm nay dọn dẹp một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi luôn, đi kinh thành !”
Mạc Thế Di lập tức khuyên nhủ: “Bệnh của ngươi còn chưa khỏi hẳn, không cần vội vậy đâu.”
“Vội, sao lại không vội được. Có người muốn hại ngươi và Thành Lệ, ta có thể không gấp sao? Không việc gì, ta không sao đâu, sáng mai đi luôn.” Cũng không đợi Mạc Thế Di nói hết, Nguyệt Bất Do kéo y bước đi. Hứa Thanh Thuỷ và Hứa Ba lập tức đi thu thập hành lý.
Theo Nguyệt Bất Do trở về phòng, Mạc Thế Di còn muốn khuyên nữa, bị đối phương bưng kín miệng. Ngửa đầu nhìn Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do tức giận nói: “Ta sẽ không cho bất kì kẻ nào làm hại ngươi và Thành Lệ! Ngươi đừng khuyên ta, ngày mai dù nói gì cũng phải đi.”
Kéo tay Nguyệt Bất Do xuống, lần đầu tiên Mạc Thế Di hỏi ra lo lắng của mình: “Vì sao lại lo lắng cho Thành Lệ như thế?”
Nguyệt Bất Do không chút nghĩ ngợi nói: “Trên người ngươi bị quấn hai sợi dây thừng, một là nương ngươi, một là Thành Lệ. Nương ngươi chúng ta có thể mặc kệ, nhưng Thành Lệ ngươi tuyệt đối sẽ không bỏ mặc hắn. Ngươi không bỏ mặc hắn, ta đây cũng sẽ không. Thành Lệ là anh trai của ngươi, cũng là bạn của ta. Mạc Thế Di, ta nói rồi, ta muốn ngươi tự do. Cho nên ta muốn lấy đi hai sợi dây thừng này trên người ngươi, ta muốn chữa khỏi bệnh cho Thành Lệ, để hắn thuận lợi đăng cơ, đến lúc đó là ngươi có thể thanh thản đi cùng ta rồi.”
Lo lắng trong lòng Mạc Thế Di nháy mắt tiêu tan, người nọ vì y nên mới có thể không bỏ mặc Thành Lệ, cũng không phải bởi vì thích Thành Lệ. Y vậy mà lại hoài nghi tâm tư của người này với mình, thật là không nên mà.
Khóe miệng hơi hơi nâng lên, Mạc Thế Di nhìn đối phương lại lần nữa kinh ngạc, vuốt ve mặt đối phương, hỏi: “Ngươi muốn đi nơi nào?”
Ánh mắt cong cong, Nguyệt Bất Do nói: “Nơi nào cũng được. Chúng ta đi lưu lạc thiên nhai, đợi lưu lạc chán thì tìm một nơi dừng chân. Phải có rừng cây, có một cái hồ, có thể cho hai ta thống thống khoái khoái luận võ.”
“Được.”
Nguyệt Bất Do chu cái miệng lên, Mạc Thế Di xoay người, cúi đầu.
“Mạc Thế Di……”
“Ưm?”
Tay chân quấn quít trên người đối phương, Nguyệt Bất Do bị ôm vào phòng ngủ, bị đặt ở trên giường.
※
Đoàn người phải đi kinh thành, chủ quán chuẩn bị đầy đủ lộ phí và lương khô để bọn họ mang theo. Hứa Thanh Thuỷ ba người cũng không tăng thêm quá nhiều hành lý, vẫn là mấy thứ khi đến, chỉ là thêm chút quần áo. Nguyệt Bất Do thì càng đơn giản, hành lý của hắn đều là Mạc Thế Di thu dọn cho hắn. Thừa dịp Mạc Thế Di và chủ quán thương lượng công chuyện, Nguyệt Bất Do kéo một mình Hứa Thanh Thuỷ đến phòng bếp, đóng cửa, còn khóa trái.
“Bất Do?” Thấy hắn ra vẻ thần bí, Hứa Thanh Thuỷ cũng có chút khẩn trương.
Đứng ở bên cửa sổ quan sát tình huống bên ngoài, Nguyệt Bất Do hạ giọng nói: “Ta có chuyện muốn hỏi ngươi, còn có chuyện muốn nói với ngươi, sau khi về kinh ta sợ không cơ hội.”
“Ngươi nói đi.” Hứa Thanh Thuỷ cũng đè thấp thanh âm.
Nguyệt Bất Do nói: “Ngươi nói cho Ba Tùng, nếu chuyện giải cổ cho Thành Lệ và Mạc Thế Di có bất cứ cái gì khó giải quyết, ngươi bảo hắn lén nói cho ta, đừng để Thành Lệ và Mạc Thế Di biết. Ngươi cũng vậy. Nếu bệnh tim của Thành Lệ có gì phiền toái, ngươi cũng đừng nói với ai, chỉ lén nói cho ta biết thôi.”
Hứa Thanh Thuỷ nhếch miệng, nhịn không được khuyên nhủ: “Bất Do, một mình ngươi quá mệt mỏi, ta thấy Mạc công tử rất ổn trọng, lại lớn tuổi hơn ngươi, có chuyện gì mọi người cùng nhau thương lượng không phải càng tốt sao? Tại sao ngươi lại phải một mình gánh trách nhiệm?”
Nguyệt Bất Do ho khan vài tiếng, nói: “Thành Lệ là thái tử, hắn phải nhọc lòng rất nhiều chuyện, hơn nữa hắn cũng không có võ, thân mình lại không tốt, thực sự chuyện gì cũng làm hắn phiền lòng cả. Mạc Thế Di…… Bây giờ y không được tự do, lúc nào cũng phải dịch dung, còn có rất nhiều người luôn theo dõi y, ta cũng không muốn y lo lắng. Dù sao ta cũng không có việc gì, người biết ta cũng không nhiều, làm việc tiện hơn. Ta lại không có cái gì liên lụy cả, thích hợp nhất. Chuyện này ngươi nói cho Ba Tùng, nhưng đừng coi là nói đùa đấy.”
Hứa Thanh Thuỷ không đành lòng mà gật đầu, trấn an: “Ba Tùng rất lợi hại, ngươi yên tâm, cổ trùng trong cơ thể thái tử điện hạ và Mạc công tử nhất định có thể lấy đi. Có ngươi giúp bọn họ như thế, bệnh tim của thái tử điện hạ cũng nhất định có thể chữa khỏi.”
Nguyệt Bất Do nhếch miệng: “Vậy ta xin giao cho ngươi và Ba Tùng.”
Hứa Thanh Thuỷ trịnh trọng gật đầu, rồi mới hỏi: “Vậy ngươi muốn hỏi cái gì?”
Nguyệt Bất Do liếm liếm miệng, liếc ra ngoài cửa sổ một cái, càng đè thấp thanh âm: “Cái này, hai nam làm chuyện sinh đứa nhỏ thì như thế nào nhỉ?”
“……” Hứa Thanh Thuỷ nháy mắt sững sờ tại trận, hai má đỏ bừng.
Nguyệt Bất Do không biết là y ngượng ngùng, rất ảo não nói: “Ta đại khái biết một nam một nữ làm thế nào, nhưng ra đi vội vàng, cũng không tìm được tranh vẽ hai nam làm chuyện đó, Thành Lệ cũng không biết. Ngươi và Ba Tùng chính là hai nam, cái này hỏi ngươi hẳn là được đi. Chắc ngươi phải biết chứ?”
Hứa Thanh Thuỷ càng đỏ mặt, xấu hổ không biết nên nhìn đi đâu. Nguyệt Bất Do nháy mắt mấy cái, đẩy đẩy y: “Ngươi có biết không?”
“Ớ……” Cái này bảo y nên nói thế nào đây.
Nguyệt Bất Do nhíu mi: “Không phải ngươi không biết đấy chứ?” Rồi hắn cả kinh, thấp giọng kêu: “Chẳng lẽ hai nam nhân thật sự không thể làm chuyện sinh đứa nhỏ sao?” Sau đó hắn liền nổi giận: “Vì cái gì chứ, vì cái gì mà hai nam nhân không thể làm hả !”
“Bất Do !” Hứa Thanh Thuỷ vội vàng bưng kín cái miệng của hắn, “Ngươi nói nhỏ chút !”
“Vì cái gì chứ !” Kéo tay Hứa Thanh Thuỷ ra, Nguyệt Bất Do tức giận đến mức quai hàm bạnh lên hết cỡ.
Hai mắt Hứa Thanh Thuỷ đảo loạn vòng quanh, nghẹn nửa ngày, y mới nghẹn ra một câu: “Ờ, hai nam, vẫn có thể làm.”
“Ngươi mau nói cho ta biết !” Mắt Nguyệt Bất Do nháy mắt liền rực sáng.
Hứa Thanh Thuỷ cúi đầu, xấu hổ đến mức hận không thể đào lỗ mà chui xuống. Với chuyện này y vốn cũng đã rất dễ ngượng ngùng, trước khi gặp chuyện không may cũng chưa làm với Ba Tùng được mấy lần, bảo y làm sao mà nói với một, với một người nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy được?
“Ngươi nói mau đi. Chút nữa Mạc Thế Di trở lại làm sao ta hỏi được nữa!” Nguyệt Bất Do gấp đến độ lay mạnh Hứa Thanh Thuỷ.
Xấu hổ đến mức không biết như thế nào cho phải, Hứa Thanh Thuỷ rất vô trách nhiệm đem chuyện này ném cho người khác: “Ta, ta sẽ không nói đâu, ngươi hỏi Ba Tùng đi. Lúc trước, lúc trước là hắn làm.”
“Ba Tùng?” Nguyệt Bất Do buông Hứa Thanh Thuỷ ra, Hứa Thanh Thuỷ vội vàng lùi ra sau hai bước, không dám thở mạnh, sợ Nguyệt Bất Do còn không chịu “buông tha” y.
Nghĩ nghĩ, Nguyệt Bất Do nhanh chóng nói: “Ngươi đi giữ chân Mạc Thế Di, ta sợ chút nữa y sẽ trở về, ta đi tìm Ba Tùng.”
“Ừ ừ.” Chỉ cần y có thể rời khỏi người này, bảo y làm cái gì cũng được. Hứa Thanh Thuỷ mãnh liệt gật đầu. Người hại y xấu hổ đến chết nhanh chóng không thấy bóng dáng, Hứa Thanh Thuỷ thoáng ngẩng đầu, chỉ thấy hắn đi vào phòng của y và Ba Tùng, nhanh tiếp theo, Hứa Ba bị người ném từ trong phòng ra, đóng cửa, khoá trái.
“Bất Do ca? Huynh có chuyện gì? Huynh tìm cha lớn sao?” Không hiểu sao lại bị túm cổ áo ném ra ngoài, Hứa Ba ngơ ngác. Hứa Thanh Thuỷ vội vàng đi ra ngoài che miệng con trai, lôi y đi theo.
Trên giường, Ba Tùng rất khó hiểu nhìn Nguyệt Bất Do vẻ mặt nôn nóng, không rõ vì sao đang yên đang lành hắn lại ném con trai mình ra ngoài. Nguyệt Bất Do một bước xông lên trước, bắt lấy bờ vai của hắn, trực tiếp hỏi: “Hai nam làm chuyện sinh đứa nhỏ như thế nào? Mau nói cho ta biết !”
Ba Tùng nghẹn thở luôn.