Họa Đường Xuân

Chương 61: Chương 61




Hôm đó đã trở thành một bước ngoặt lớn, ngày hôm sau, tình hình của Nguyệt Bất Do so với ngày hôm trước càng có chuyển biến tốt đẹp rõ ràng hơn. Khi Mạc Thế Di đút thuốc cho hắn thậm chí hắn còn chủ động mở miệng, thậm chí còn nuốt xuống ! Mọi người đều nhìn thấy hi vọng, Mạc Thế Di thì càng không muốn rời khỏi Nguyệt Bất Do nửa bước.

Ngày mai chính là ngày Nguyệt Bất Do tỉnh lại, Mạc Thế Di cực kì khẩn trương. Đút cho Nguyệt Bất Do uống hết bát thuốc cuối cùng, Mạc Thế Di như thường lệ hôn lên miệng Nguyệt Bất Do một cái, nói với đối phương là đã uống xong rồi. Vừa rời ra, miệng Nguyệt Bất Do liền chu lên, nếu không phải sắc mặt hắn vẫn cực kì tái nhợt, Mạc Thế Di thậm chí có ảo giác, kỳ thật là Nguyệt Bất Do đã tỉnh rồi.

Cam tâm tình nguyện ngậm lấy đôi môi vểnh lên của Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di liên tục liếm, Nguyệt Bất Do có vẻ đã vừa lòng, miệng không chu nữa. Còn phải đút thuốc cho Thành Lệ, Mạc Thế Di sờ sờ mặt Nguyệt Bất Do, đi đến bên cạnh Thành Lệ, Hứa Ba đã bưng thuốc của Thành Lệ đến. So với Nguyệt Bất Do, tình huống của Thành Lệ không được tốt như vậy. Dù sao thân thể trái tim hắn vốn có vấn đề, còn phải chịu đựng nỗi thống khổ bị nhũ băng đâm xuyên tim. Nhũ băng đã hoàn toàn hòa tan, miệng vết thương ở ngực Thành Lệ và Nguyệt Bất Do cũng đã khép lại, nhưng nhìn qua vẫn cực kì khiến người ta lo lắng. Nếu ngày mai Nguyệt Bất Do tỉnh, cho dù Thành Lệ có tỉnh lại hay không, hắn cũng có thể rời khỏi phòng băng, tiếp theo chính là cẩn thận điều dưỡng.

Đút thuốc cho Thành Lệ xong, Mạc Thế Di lại hôn Nguyệt Bất Do một lúc mới rời khỏi phòng băng. Khi những khối băng rất nặng chặn cửa vào lại, lỗ tai của một người nhẹ nhàng giật giật. Miệng chu nửa ngày cũng không có người đến hôn hắn, quai hàm hắn hơi bạnh lên. Nắm cổ tay người còn lại, ngón tay đặt trên đó kiểm tra, mạch đập dưới ngón tay nhảy lên tuy không mạnh mẽ nhưng tràn ngập sự sống. Lông mày nhíu chặt của hắn lại giãn ra, tiếp theo chỉnh lại khuôn mặt thành không có bất cứ biểu cảm gì.

Một ngày này, ai cũng không có khẩu vị ăn cơm. Thật vất vả đợi đến trời tối, Hứa Ba và Mạc Thế Di liền lập tức đi phòng băng, đút cho hai người uống bát thuốc cuối cùng của hôm nay. Khi uống thuốc, miệng Nguyệt Bất Do lại chu lên, Mạc Thế Di nhìn lại càng vui sướng. Nhưng bên kia, Hứa Ba thì lại lo lắng không thôi, Thành Lệ vẫn như cũ không có phản ứng gì.

Cho hai người uống thuốc xong, Mạc Thế Di nhìn về phía Hứa Ba: “Ba Tử, đêm nay ngươi đừng ở đây, ta ở trong này nói chuyện với Thành Lệ và Bất Do.”

“A !” Thần sắc Hứa Ba nháy mắt có chút xấu hổ, y đã nghĩ là không có người biết đâu.

Mạc Thế Di cười nhẹ, nói: “Thành Lệ tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian. Đêm nay ta sẽ ở lại đây.” Trong mắt y là sự chờ đợi không thể đè nén.

“Thế Di ca?” Hứa Ba sửng sốt, tiếp theo kinh hô, “Đêm nay huynh muốn ở trong này thủ một đêm?!”

Mạc Thế Di gật đầu, khàn khàn nói: “Ta không ngủ được. Ta muốn ở đây chờ Bất Do tỉnh lại. Ta có nội công, không sợ lạnh.”

Nhìn gương mặt Mạc Thế Di đã gầy không kém mặt Nguyệt Bất Do, Hứa Ba theo bản năng gật đầu: “Ngày mai nhất định Bất Do ca có thể tỉnh lại!”

“Ừ, ta tin tưởng.” Mạc Thế Di nhìn về phía Nguyệt Bất Do, ánh mắt vô cùng ôn nhu, “Hắn nhất định có thể tỉnh lại.”

Hiển nhiên, người nào đó nghe được lời Mạc Thế Di nói, lập tức chu miệng, ánh mắt Mạc Thế Di loé sáng, nghiêng người. Hứa Ba yên lặng lui xuống, trước khi đi, y nhìn thoáng qua hai người đang hôn nhau, mắt không tự chủ được đỏ lên, không biết khi nào thái tử ca ca mới có thể tỉnh lại.

Ngăn cửa vào lại, dụi dụi mắt, Hứa Ba cũng không quay đầu lại, rời đi thật mau. Nếu ngày mai Bất Do ca tỉnh, bọn họ sẽ mang Bất Do ca và thái tử ca ca về trong nhà, y phải nhanh chóng giúp cha thu dọn phòng ở.

“Bất Do, ngày mai nhất định phải tỉnh lại.” Khẩn cầu bên tai Nguyệt Bất Do hết lần này đến lần khác, Mạc Thế Di lại hôn môi đối phương, “Nhất định, phải tỉnh lại.”

Miệng Nguyệt Bất Do không chu nữa, mà là cử động. Mạc Thế Di thối lui, chỉ thấy đối phương lại kêu “Mạc xx”, ánh mắt y nhất thời ướt át.

“Bất Do, ta chờ ngươi, ta ở đây chờ ngươi.”

Dứt lời, y lại nhẹ nhàng cầm tay Thành Lệ: “Huynh đệ, ngươi cũng mau tỉnh lại đi. Ta, Ba Tử, Hứa ca và Ba Tùng đại ca đều đang đợi ngươi tỉnh lại.”

Thành Lệ vẫn không hề phản ứng, tâm tình Mạc Thế Di vừa kích động vừa trầm trọng. Theo tình huống hiện tại, ngày mai Thành Lệ không có khả năng tỉnh lại.

Quấn thảm da thú, ngồi xếp bằng trên đệm da thú, Mạc Thế Di ngồi bên cạnh Nguyệt Bất Do, nhẹ nhàng đặt đầu đối phương lên trên vai mình. Ngay từ đầu, Mạc Thế Di còn không ngừng nói chuyện với Nguyệt Bất Do, đến lúc này, Mạc Thế Di cũng không lên tiếng nữa, cứ như vậy lẳng lặng lắng nghe tiếng hít thở nhợt nhạt của Nguyệt Bất Do. Châm trên đỉnh đầu Nguyệt Bất Do đã được rút ra, hai má Mạc Thế Di dính sát vào đầu Nguyệt Bất Do, đợi hắn tỉnh lại.

Giữa Tuyết sơn mênh mông, thời gian dường như chỉ có đêm tối và ban ngày là khác nhau. Mạc Thế Di nhắm mắt lại, khẽ cọ vào Nguyệt Bất Do, ở nơi băng lãnh này, suy nghĩ của y tựa hồ cũng đặc biệt thanh minh. Từ lúc gặp Bất Do đến giờ, đã qua năm năm rồi. Thời gian, qua cũng thật là nhanh. Nhớ rõ năm năm trước, người này đột nhiên xuất hiện tỷ thí với y một trận, nhưng làm y không ngờ là sau khi người này thua thì lại bỏ chạy.

Mạc Thế Di cúi đầu cười vài tiếng, cũng chỉ có Bất Do của y mới có thể làm ra chuyện như vậy. Đánh thua bỏ chạy, chạy rồi lại đến. Trong lòng Mạc Thế Di hối hận thật sâu, khi đó y còn không biết người này sẽ là người quan trọng nhất của mình, cho nên y ra tay cũng không lưu tình, làm người này bị thương. Bị thương, còn không phải chỉ một lần.

“Bất Do…… Chúng ta đã hai năm không luận võ rồi…… Ngươi chuẩn bị khi nào đánh bại ta để trở thành thiên hạ đệ nhất đây?” Mạc Thế Di kìm lòng không đậu lên tiếng.

“Sang…… năm……” Tiếng hít thở của một người có biến hóa rõ ràng.

Mắt Mạc Thế Di bừng mở, kinh ngạc nhìn phía trước, hai tay đặt trên đầu gối dùng sức nắm chặt, rõ ràng đang run rẩy. Đầu trên vai hơi giật giật, y không dám cúi đầu nhìn hắn, lại nghe thấy một âm thanh khàn khàn suy yếu: “Mạc, Thế Di…… Ta, đói……”

“Bất, Do……?” Mạc Thế Di chậm rãi nâng một bàn tay lên, nhẹ nhàng đặt trên mặt Nguyệt Bất Do, đầu chậm rãi hạ xuống.

“Ta muốn……” Người nào đó vừa hơi mở mắt liền vô lực liếm môi, “Ăn, thịt……”

“Bất, Do……?” Tay Mạc Thế Di dùng sức đè mặt Nguyệt Bất Do lại, ấm, là ấm, không còn là lạnh lẽo làm tâm y lo sợ nữa.

“Đói…… Chết……”

Hơi thở của Mạc Thế Di ngừng trệ, phảng phất đã qua mấy trăm năm rồi, lại phảng phất chỉ là trong chớp mắt, y có động tác. Nâng cằm Nguyệt Bất Do lên, y hung hăng hôn xuống, bụng người nào đó ngay tại thời điểm này liền phát ra tiếng hò hét kháng nghị — rột rột, rột rột rột……

Bất Do Bất Do Bất Do Bất Do Bất Do…… Không quan tâm đến việc Nguyệt Bất Do bởi vì uống thuốc mỗi ngày mà miệng lưỡi đắng nghét, cách duy nhất Mạc Thế Di nghĩ đến để làm mình an tâm chính là hôn người này thật sâu, để nói cho chính mình rằng người này đã tỉnh, để trừng phạt ái nhân luôn luôn tự chủ trương này.

Người vừa mới tỉnh lại hoàn toàn rơi vào “miệng” Mạc Thế Di, không có sức lực giãy dụa. Ngay trước khi mình bị nghẹn chết, hắn tung hết sức lực như trẻ ăn sữa mà cắn đầu lưỡi Mạc Thế Di để đối phương dừng lại một chút.

Ý thức trở về, lúc này mới nhớ ra người trong lòng còn rất suy yếu, Mạc Thế Di vội vàng thối lui. Đầu nhẹ nhàng cọ cọ, người nào đó vừa mệt vừa choáng vừa đói lại yêu cầu: “Mạc, Thế Di…… Ta, đói chết…… …… Thịt, ta muốn…… thịt……”

“Ngươi này……” Nặng nề mà cắn lên miệng Nguyệt Bất Do, trong ánh mắt ướt át của Mạc Thế Di là tươi cười vì cuối cùng cũng an tâm. Cởi bỏ thảm da thú quấn Nguyệt Bất Do và Thành Lệ với nhau ra, bao lấy một mình Thành Lệ, Mạc Thế Di kéo thảm da thú trên người mình xuống bao kín Nguyệt Bất Do.

Nhìn người trong lòng cố gắng cong hai mắt, hốc mắt Mạc Thế Di nóng bừng. Hai tay dùng sức, y đứng lên. Người nào đó nhìn y, trên mặt tuy vẫn không có chút máu, nhưng lại hơn vài phần sinh khí. Nâng đầu Nguyệt Bất Do lên, dùng sức hôn một cái trên mặt hắn, Mạc Thế Di ôm hắn đi đến lối ra, dùng chân đá văng khối băng chặn cửa, đặt đầu Nguyệt Bất Do vào hõm vai mình, không để gió lạnh thổi đến hắn, Mạc Thế Di vận công, bay nhanh về phía nhà đá.

Nhà đá sôi trào, truyền ra một tiếng kêu sợ hãi. Nhanh tiếp theo, có ba người chạy từ trong nhà đá ra, ngoài Mạc Thế Di trở lại, còn có Ba Tùng và Hứa Ba.

Ngân châm trên người Thành Lệ cũng được rút xuống từ hai ngày trước. Kiểm tra tình hình Liên tâm cổ “mọc rễ” trong tim Thành Lệ một chút, Ba Tùng nhìn Mạc Thế Di gật đầu. Trên tay Mạc Thế Di có thêm đệm chăn, y quấn chặt Thành Lệ lại, ôm lấy hắn. Hứa Ba ở một bên khóc kêu: “Thái tử ca ca, thái tử ca ca, huynh mau tỉnh lại đi, thái tử ca ca……”

“Ba Ba, điện hạ sẽ tỉnh mà.” Khẳng định với con trai, Ba Tùng ôm Hứa Ba, theo Mạc Thế Di rời khỏi phòng băng.

Ánh sao trên bầu trời chợt lóe, thật giống như hi vọng trong lòng mọi người, cho dù ánh sáng kia có mỏng manh đến đâu thì cũng tất yếu tiếp tục kiên trì.

Ai cũng không có tâm tư trở về ngủ, Nguyệt Bất Do vừa tỉnh lại thì càng không ngừng kêu đói, kêu muốn ăn thịt. Nhưng với tình trạng thân thể trước mắt của hắn, ăn thịt là tuyệt đối không thể. Mạc Thế Di bưng canh thịt dê tới, Nguyệt Bất Do lắc đầu quầy quậy, hắn muốn ăn thịt muốn ăn thịt.

“Bất Do, bây giờ ngươi còn chưa thể ăn thịt, ta cam đoan, chỉ cần ngươi có thể ăn, ngươi muốn ăn thịt gì ta sẽ bắt cho ngươi ăn ngay.” Mạc Thế Di ngồi trên ván giường, ôm Nguyệt Bất Do trong lòng, trấn an hắn.

“Ta đói, không uống, canh.” Miệng Nguyệt Bất Do dẩu lên thật cao.

“Uống chút canh thịt dê trước đã, nhịn một chút.” Mạc Thế Di múc một thìa canh thịt đưa đến bên miệng Nguyệt Bất Do. Nguyệt Bất Do quệt miệng uống canh, lông mày nhíu lại: “Ta muốn ăn, thịt, thịt.”

“Bất Do, nhịn một chút, nhịn một chút.” Hôn một cái lên mặt Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di lại múc một thìa.

“Thịt…… Thịt……”

Liếc nhìn hai người kia một cái, Ba Tùng và Hứa Thanh Thuỷ mím môi cười. Trong phòng chỉ có hai cái giường, hiện tại Nguyệt Bất Do nằm trên một cái giường; trên một cái giường khác là Thành Lệ. Bây giờ Mạc Thế Di không còn tinh lực đi quản Thành Lệ, người nào đó vừa mới tỉnh lại liền tùy hứng ngoài dự đoán của mọi người. Nhưng Mạc Thế Di vui vẻ chịu đựng, Nguyệt Bất Do tùy hứng, y sẽ dỗ hắn, dỗ đến khi nào hắn cao hứng mới thôi.

Thể chất Nguyệt Bất Do rất tốt, Hứa Thanh Thuỷ tỉ mỉ kiểm tra cho hắn một lần xong thì liền thở phào một hơi. Nguyệt Bất Do chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt là được, không đến mấy tháng hắn sẽ lại sinh long hoạt hổ như trước. Mà tình huống của Thành Lệ thì nằm trong dự kiến của Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng, sau tám mươi mốt ngày dược cổ sẽ làm tổ trong tim hắn, nhưng muốn tỉnh lại còn cần một thời gian nữa.

Hứa Ba, Ba Tùng và Hứa Thanh Thuỷ đều đang chăm sóc Thành Lệ, Nguyệt Bất Do còn đang ồn ào muốn ăn thịt thì giao cho Mạc Thế Di dỗ đi.

Ngôi sao ẩn vào bóng tối, không lâu sau đó thái dương sẽ đi lên từ bên kia dãy núi. Tâm tình thoáng hòa hoãn xuống, mấy người họ cũng mệt hỏng rồi. Trong phòng chỉ có hai cái giường, cũng chỉ có thể đặt hai cái giường. Mạc Thế Di nửa nằm ở cạnh cửa sổ, dựa vào vách tường, trong lòng ôm Nguyệt Bất Do vẫn không chịu rời khỏi y, bên cạnh là Thành Lệ. Ba Tùng và Hứa Thanh Thuỷ ngủ trên một cái giường, nửa thân mình Hứa Ba ghé vào giữa chân cha và cha lớn, nửa thân còn lại thì đặt trên ghế, năm người ở trong căn nhà đá nhỏ hẹp này ngủ cực kì ngọt ngào.



Mở to mắt, trong một khắc ý thức bừng tỉnh, hai tay Mạc Thế Di theo bản năng siết chặt vào người, trong lòng thật sự có một “thứ gì đó”, y cúi đầu, bất an trong mắt nháy mắt liền biến thành vui sướng kiên định. Quả nhiên không phải nằm mơ, Bất Do của y tỉnh rồi. Y dùng sức tựa hồ quấy nhiễu đến người đang ngủ say, lông mày Nguyệt Bất Do giật giật, miệng giật giật, sắp tỉnh.

Mạc Thế Di vội vỗ nhẹ hắn, trong mắt là áy náy, y đánh thức người này rồi. Giống như ru đứa nhỏ ngủ, Mạc Thế Di nhẹ nhàng vỗ cánh tay Nguyệt Bất Do, dỗ hắn ngủ ngon. Nhưng Nguyệt Bất Do lại giống như đang bị cái gì quấy rầy, đầu lắc qua lắc lại, mi tâm cũng càng ngày càng thống khổ.

Mạc Thế Di sợ hãi, không vỗ cánh tay nữa, ngược lại vỗ nhẹ lên mặt Nguyệt Bất Do, ghé vào lỗ tai hắn khẽ gọi: “Bất Do? Bất Do?”

“Ưm……” Mí mắt người nào đó mở ra một cái khe, miệng cũng mở ra một cái khe, “Đói…… chết……” Rột rột, rột rột rột.

Tay Mạc Thế Di cứng đờ, bất đắc dĩ thở dài. Đưa tay vào trong ổ chăn nhẹ nhàng xoa bụng Nguyệt Bất Do, ủy khuất người này rồi.

“Đói……” Rột rột, rột rột rột…… Nguyệt Bất Do thật sự đói bụng, mắt hoa lên rồi.

Tiếng kêu đói khát kia rõ ràng như thế, Mạc Thế Di đau lòng không thôi, nhưng y lại không dám cho Nguyệt Bất Do ăn thịt, sợ thân mình hắn không chịu nổi. Nghĩ nghĩ, Mạc Thế Di nói bên tai Nguyệt Bất Do: “Ta nấu cháo cho ngươi, được không? Bất Do, ngoan, nhịn một chút.” Mạc Thế Di đời này chưa từng nói “ngoan” với ai cả, nhưng đối mặt với người từ tối hôm qua liền luôn luôn kêu đói, y cũng rất tự nhiên nói ra từ này.

“Đói…… Thịt…… Thịt……” Người nào đó rõ ràng sắp đói chết.

“Bất Do, nhịn một chút.” Chậm rãi rút hai chân ra, đặt Nguyệt Bất Do nằm xuống, Mạc Thế Di lướt qua Thành Lệ, đi xuống giường, đi nấu chút cháo, lại nghiền một chút sợi thịt nướng chín bỏ vào. Nơi này địa thế rất cao, nước nấu không chín cơm, Mạc Thế Di bỏ bánh gạo vào nước, cho cả thịt nghiền vào. Quay đầu nhìn Nguyệt Bất Do vẫn đang kêu đói kêu ăn thịt vài lần, lại nhìn nồi cháo không sao toả được nhiệt khí kia, Mạc Thế Di nhíu mi. Nơi này điều kiện rất gian khổ, đến một bát cháo nóng hầm hập cũng không nấu được, làm sao bồi bổ cho Bất Do đây?

“Đói quá…… Ta muốn, ăn…… Thịt…… Thịt……” Người nào đó đời này cũng chưa từng đói khủng khiếp như thế. Cơn đói của Nguyệt Bất Do đánh thức Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng. Hứa Thanh Thuỷ dụi mắt ngồi dậy, nhìn thấy Mạc Thế Di đang nấu cái gì, y che miệng ngáp một cái, xốc chăn lên xuống giường. Đè thân thể Ba Tùng đang muốn ngồi dậy lại, y lắc đầu với đối phương, để đối phương tiếp tục ngủ. Hứa Thanh Thuỷ cầm một chiếc khăn vải đi đến trước mặt Mạc Thế Di, định đi ra ngoài rửa mặt.

“Làm đồ ăn cho Bất Do?” Liếc nhìn thức ăn trong nồi một cái, Hứa Thanh Thuỷ hiểu ngay.

Mạc Thế Di đau lòng nói: “Bất Do đói lả, muốn ăn thịt. Nhưng nơi này không có thịt cho hắn ăn được.”

Hứa Thanh Thuỷ thở dài: “Không có biện pháp, nơi này không đun được nước, canh thịt nấu ra tốt nhất không nên cho hắn uống.”

“Thế Di, chúng ta về kinh đi.” Có một người tiến đến. Hứa Thanh Thuỷ và Mạc Thế Di quay đầu nhìn lại, đều rất kinh ngạc. Ba Tùng rời giường, hắn vừa đi giày vừa nói: “Nơi này rất gian khổ, điện hạ và Bất Do tiếp theo cần được điều dưỡng, nhưng nơi này đến một bát canh thịt cũng không nấu được, càng đừng nói cái gì mà điều trị cho họ. Bất Do tỉnh lại, điện hạ nhất định cũng có thể tỉnh. Từ tối hôm qua ta đã suy nghĩ, chúng ta có nên rời núi không? Cho dù không trở về kinh cũng phải tìm một nơi có thể đun sôi được nước.”

Mạc Thế Di do dự nói: “Bất Do thì ta không lo lắng, nhưng ta sợ Thành Lệ hắn……”

“Có ta và Thanh Thuỷ ở đây, điện hạ không có việc gì. Thời điểm nguy hiểm nhất đã qua, nơi này trời giá rét, quá lạnh lại không có cái gì ăn được, ngược lại bất lợi cho việc hồi phục của điện hạ.”

Hứa Thanh Thuỷ nghĩ nghĩ, nhìn về phía Mạc Thế Di: “Ba Tùng nói có lý, kỳ thật ta đã suy xét đến. Lúc trước Bất Do và điện hạ gần như không ăn gì, chúng ta thì cứ có cái gì ăn cái đó. Hiện tại điện hạ tuy rằng còn không tỉnh nhưng phải từng bước bổ sung dinh dưỡng, nhưng ở đây……”

Mạc Thế Di nhếch miệng: “Chỉ cần các ngươi nói không thành vấn đề, ta sẽ không có vấn đề gì. Các ngươi định thời gian, chúng ta hồi kinh.”

“Đói…… Đói…… Ta muốn, ăn, thịt…… Thịt……”

Một tiếng kêu đói đáng thương hề hề làm ba người hạ quyết tâm, Hứa Thanh Thuỷ nói: “Bây giờ bắt đầu thu thập chuẩn bị, chuẩn bị xong chúng ta sẽ đi ngay.”

“Được!” Mạc Thế Di chạy nhanh đến đầu giường sờ sờ gương mặt đã lõm xuống của người nọ, xoa dịu: “Bất Do, chúng ta lập tức trở về kinh, về kinh sẽ có thịt ăn. Ngươi nhịn một chút, nhịn một chút.”

Người đang uỷ khuất đến cực điểm dẩu miệng, không thể ăn thịt, cần an ủi. Hứa Thanh Thuỷ cười đi ra ngoài, Ba Tùng cũng đi ra, Mạc Thế Di nhẹ nhàng đặt Thành Lệ lên giường của Ba Tùng, rồi mới quay lại ngậm lấy đôi môi người nào đó đã chu ra, khóe miệng cong lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.