Thân mình hai con rết lớn kia vặn vẹo, nhanh chóng đi tới chỗ hoàng đế. Nguyệt Bất Do cầm chén trà ném tới, chén trà nát vụn, không chỉ không ném cho rết bỏ chạy, động tác của rết ngược lại càng nhanh hơn.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Nguyệt Bất Do lẻn đến trước mặt một thị vệ đoạt lấy kiếm trong tay hắn, ngay lúc rết bò lên trên bàn thẳng đến chỗ hoàng đế, hắn vung kiếm “keng” một tiếng chém vào người con rết đi gần nhất.
“A!”
Hoàng hậu lại kêu lên sợ hãi, con rết kia không mảy may suy chuyển! Những thị vệ đang sửng sốt bị tiếng kêu này của hoàng hậu làm bừng tỉnh, lập tức vọt lên.
Keng keng keng, hết thanh kiếm này đến thanh kiếm khác chém vào người hai con rết kia, nhưng giống như chém vào vỏ thép cứng rắn, căn bản vô dụng! Hoàng thượng cũng không biết xảy ra chuyện gì, đứng đó ngơ ngác vẫn không nhúc nhích. Mắt thấy hai con rết kia sắp bò lên người hắn, một thanh kiếm bay tới đẩy chúng ra khỏi mũi chân hoàng đế. Hai con rết bay đập vào tường, giãy dụa trên mặt đất một chút, lật người lại bò tới chỗ hoàng đế.
“Còn không mau chạy!” Gào to một tiếng với hoàng đế đang ngẩn ngơ, mũi kiếm trong tay Nguyệt Bất Do lại vung lên, hai con rết kia lại bị ném sang một bên. Hoàng thượng bị tiếng gào này của Nguyệt Bất Do đánh thức, hoảng hốt chạy lung tung ra ngoài. Nguyệt Bất Do lại hô to với nhóm thị vệ đang bận rộn giết rết: “Mau bảo vệ hoàng thượng đi!”
Mấy con rết này có giết cũng không chết, bọn thị vệ không chém nữa, như ong vỡ tổ lao ra bảo vệ hoàng thượng. Mà hai con rết bị Nguyệt Bất Do ném đến ném đi thì càng đánh càng mạnh, thật giống như trên người hoàng thượng có cái gì đang cuốn hút chúng, chúng cũng lao nhanh ra phía ngoài.
Hoàng đế lão gia nhanh như chớp đã không còn bóng dáng, hoàng hậu bị dọa đến mềm chân thì chỉ biết hét to. Sắc mặt cũng có chút trắng bệch, thái tử tiến lên: “Bất Do!”
“Cha! Cha đừng lại đây! Cha đi mau đi!”
Nguyệt Bất Do dùng mũi kiếm đâm trái một cái phải một cái, không ngừng đánh rết sang một bên, tiếp theo xoay người dùng một chưởng đẩy người định tới đi thật xa: “Đi mau đi!”
Ở tại chỗ do dự một lát, thái tử khẽ cắn môi, túm lấy hoàng hậu mềm chân chạy ra khỏi ngự thư phòng. Trong ngự thư phòng, ngoài hai người không thể nhúc nhích kia nháy mắt cũng chỉ còn Nguyệt Bất Do. Mục tiêu của rết rất đơn giản, chính là hoàng đế. Bây giờ kiếm chém không chết, Nguyệt Bất Do chỉ có thể ném chúng tránh xa hoàng đế, cướp lấy thời gian để hắn chạy.
“Bất Do! Bất Do!” Thái tử ở bên ngoài gọi to.
“Cha! Đi tìm gà! Gà trống!”
“Gà trống gà trống, nhanh đi tìm gà trống!”
Đám người bên ngoài rối loạn.
“Rầm rập” hai tiếng, cửa ngự thư phòng bị người dùng chưởng phong đóng lại, người ở bên trong lại kêu: “Mục tiêu của chúng là hoàng đế, mau đưa hắn đi xa vào!”
Hoàng đế bệ hạ vì kinh hãi quá độ nên đã sớm mất bình tĩnh, một đám hộ vệ khiêng hắn chạy xa hết mức có thể. Lúc này nữ nhân so với nam nhân lại càng dễ dàng tỉnh táo hơn. Hoàng hậu không rời đi, nàng trấn tĩnh lớn tiếng kêu: “Nhanh đi gọi Linh Thông đạo trưởng đến đây!!”
Đúng vậy, trong cung không phải còn có sẵn đại sư sao! Lại một trận gà bay chó sủa, một đám thái giám chạy đi gọi Linh Thông đạo trưởng.
Trong ngự thư phòng truyền ra âm thanh ầm ầm, đồ sứ bị đập nát, bàn ghế đổ, đồ đạc phân tán, có thể thấy được tình huống bên trong có bao nhiêu nguy hiểm. Thái tử ở bên ngoài nôn nóng nhìn, càng không ngừng rống: “Tìm được gà trống đến chưa! Bảo Linh Thông đạo trưởng đến nhanh lên!”
Vương hoàng hậu nhìn về phía thái tử, một tay ôm lấy cánh tay vừa rồi bị thái tử gắt gao đỡ lấy, môi giật giật, cuối cùng, nàng cũng xé cổ họng gọi: “Tìm gà trống cũng lâu như thế, nuôi bọn phế vật các ngươi có tác dụng gì!”
“Tới rồi tới rồi tới rồi, gà trống tới rồi!”
“Linh thông đạo trưởng tới rồi tới rồi tới rồi!”
Cửa mở, hai con gà trống bị ném phịch vào, Linh Thông đạo trưởng vẻ mặt hoảng sợ bị người đẩy vào, ai cũng không cam nguyện. Cửa lại bị người đóng rầm lại, ngay khi mọi người hi vọng ba vị “thần tiên” này có thể thu phục hai con rết bên trong, trong phòng chợt vang lên tiếng gà trống và người cùng kêu thảm thiết.
“Bất Do!”
Thái tử chạy lên phía trước.
“Cha! Cha đừng đi vào! Rết này quá lợi hại!”
Thái tử liền dừng bước.
“Thái tử, đừng đi vào mà.”
Vương hoàng hậu duỗi tay kéo người y lại, hai tay run rẩy. Thái tử thu tay lại tránh khỏi Vương hoàng hậu, tay Vương hoàng hậu run lên một chút, hốc mắt đỏ ửng.
“Lạch cạch — !”
“Oa a a a — !”
“Keng!”
“Cạch !”
Tiếng động bên trong làm những người nghe được run lên, qua thật lâu, trong phòng mới im lặng. Thái tử vội vàng tiến lên: “Bất Do?”
“Cha……” Thanh âm mềm mại, yếu ớt.
“Bất Do!” Không để ý đến người đang ngăn cản mình, thái tử xông lên dùng sức đẩy cửa ra. Một người bổ nhào vào trong lòng y.
“Bất Do, bị thương chỗ nào?” Thái tử lo lắng sờ thân thể Nguyệt Bất Do, xem hắn bị thương chỗ nào.
“Không bị thương.” Nguyệt Bất Do hít hít cái mũi, đột nhiên tay chân quấn lấy người thái tử khóc rống lên: “Thật đáng sợ thật đáng sợ, cha…… Oa oa…… Thật đáng sợ thật đáng sợ……”
“Chớ sợ chớ sợ, về nhà, chúng ta về nhà.”
Thái tử cố hết sức ôm con trai lùi ra sau.
“Oa oa oa…… Thật đáng sợ……” Người bị doạ sợ càng khóc lớn hơn.
Có thị vệ thấy thái tử sắp ngã sấp xuống, vội vàng đi tới đỡ y. Dưới sự trợ giúp của thị vệ, thái tử thể lực không tốt mới giữ được chân con trai, để hắn đứng vững.
“Cha, nơi này thật đáng sợ, con muốn về nhà, oa oa……” Nguyệt Bất Do chôn ở trong lòng cha không ngẩng đầu.
“Được được, về nhà về nhà.”
Cho thị vệ một ánh mắt, thái tử đỡ con trai bị dọa sợ về Đông cung.
Thái tử mang con đi, những người còn lại thì luống cuống tay chân đi vào ngự thư phòng xem xét. Oa oa, trong ngự thư phòng đúng là một mảnh đống hỗn độn. Đương nhiên, thế này cũng chưa là gì.
Oa a a! Cái người mắt trắng dã nằm trên mặt đất rất giống Thông Linh đạo trưởng nha. Oa a a, hai cái đang run rẩy ở bên miệng gà trống là cái gì vậy? Rất giống chân rết nha.
Nhịn cơn choáng váng đầu, Vương hoàng hậu không trông cậy vào hoàng thượng đến xử lý chuyện này, còn thái tử, hốc mắt nàng lại đỏ. Bắt buộc mình bình tĩnh, Vương hoàng hậu gọi đám người tổng quản thái giám, thống lĩnh thị vệ đến lần lượt công đạo.
Thành An và Thành Thông bị điểm huyệt mà không người nào có thể cởi bỏ huyệt đạo được thì bị thị vệ giải đi. Thông Linh đạo trưởng chỉ còn lại một hơi và hai con gà trống khoé miệng vẫn còn dính chân rết bị người mang đi, đưa đến chỗ hoàng thượng để hoàng thượng xem vật chứng.
“Đám nhân chứng ở nơi nào?” Hoàng hậu thấp giọng hỏi tổng quản thái giám, cũng là thái giám bên cạnh hoàng thượng. Đối phương nhỏ giọng nói vài câu bên tai nàng, trong mắt hoàng hậu chợt lóe lãnh quang.
※
Trở lại Đông cung, thái tử hạ lệnh bất kì kẻ nào cũng không được quấy rầy, lệnh cho Phương thống lĩnh tăng mạnh phòng thủ Đông cung, không cho bất kì người không liên quan nào tới gần tẩm cung thái tử nửa bước, trái lệnh chém ngay.
Hạ từng mệnh lệnh, thái tử nhốt mình và con trai vào tẩm cung, khoá hết cửa phòng và cửa sổ, đưa người lên trên giường. Người đã sớm không khóc kia cúi thấp đầu, ngồi trên giường đưa lưng về phía y, mặt hướng vào tường. Vừa lên giường, người nọ liền quay người lại. Mạc Thế Di chậm rãi cởi giày, lên giường, hai tay giữ lấy bả vai đối phương: “Bất Do?” Trong lòng, bất an.
Lần đầu tiên bỏ tay Mạc Thế Di ra, Nguyệt Bất Do cúi thấp đầu, rầu rĩ mở miệng: “Ta nói với ngươi, là nói thật.”
Nhìn bàn tay mình bị bỏ ra, hầu kết Mạc Thế Di giật giật, hai tay đặt trên đầu gối, y không hề lên tiếng.
Ở nơi Mạc Thế Di không nhìn thấy, một giọt thuỷ châu rơi xuống đệm chăn. Nguyệt Bất Do không lau nước mắt, không phải hắn khóc, hắn chỉ là, chỉ là bị cát bay vào mắt thôi.
Thủy châu càng rơi càng nhanh, càng rơi càng nhiều, hai tay Nguyệt Bất Do nắm chặt thành quyền, hung hăng cắn môi, khi đầu lưỡi nếm thấy vị máu tanh, hắn mới mở miệng:
“Ngươi còn nhớ, Tiếu Tố Mai không?”
Đồng tử Mạc Thế Di kịch liệt co rút lại.
Nâng tay lau dưới mũi, thuận tiện lau nước dính đầy trên mặt đi, đầu Nguyệt Bất Do càng thấp.
“Ta đã nói rồi, ta đến đây như thế. Khi ta đến, bản thân đã biến thành một đứa nhỏ mới sinh. Ta không biết nữ nhân sinh ta tên là gì, Tiếu Tố Mai nói nàng không nên gả cho ngươi, rồi bóp chết nàng.”
Phía sau truyền đến tiếng hút không khí rõ ràng.
Hốc mắt Nguyệt Bất Do chảy ra càng nhiều thủy châu. Thanh âm của hắn rất bình tĩnh, nếu không nhìn mặt hắn căn bản sẽ không biết hắn đang khóc.
“Tiếu Tố Mai giữ lại ta là muốn ta thay ả báo thù. Ả đặt tên ta là Cừu Di, ngày nào cũng niệm bên tai ta rằng cha mẹ ta bị ngươi giết chết, ta phải thay cha nương báo thù. Cho nên từ lúc sinh ra ta đã biết trên đời này có Mạc Thế Di, biết võ công của ngươi là thiên hạ đệ nhất.”
“Ta bị nhốt trong thân thể đứa nhỏ, chỉ có thể nhẫn nại. Về sau ta trưởng thành, công phu cũng luyện được tương đối, ta giết Tiếu Tố Mai rồi rời núi đi tìm ngươi, chuyện sau đó, ngươi cũng đều biết.”
Trước mắt một mảnh mông lung, nỗ lực chớp mắt, còn chưa kịp thấy rõ ràng ánh mắt hắn đã lại mơ hồ. Sau vài lần, Nguyệt Bất Do buông tha chớp mắt, trước khi chết tâm, hắn nói ra một câu cuối cùng: “Thân thể này của ta, là con trai của ngươi.”
Phía sau từ lúc có tiếng hút không khí kia thì không còn động tĩnh nào nữa. Nuốt xuống máu tanh dâng lên trong cổ họng, Nguyệt Bất Do chậm rãi đứng dậy, cúi thấp đầu lướt qua Mạc Thế Di vẫn không nhúc nhích đi xuống giường. Không dám ngẩng đầu, không dám nhìn oán hận trên mặt đối phương, Nguyệt Bất Do ngồi xổm xuống đi giày. Trên nền gạch, từng giọt nước mắt lại tuôn rơi.
Đứng lên, tấm màn đã ngăn cách hắn với người vẫn đang ngồi trên giường kia, Nguyệt Bất Do thất hồn lạc phách đi tới phía trước. Đi được hai bước, hắn mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một thanh kiếm treo ở đầu giường, là kiếm Mạc Thế Di đưa cho hắn. Nâng tay cầm lấy kiếm, Nguyệt Bất Do chùi chùi mặt, thấp giọng hỏi: “Thanh kiếm này, là lễ vật đầu tiên, ta nhận được…… Ta có thể…… mang đi không?”
Trong giường không hề có động tĩnh, qua một lát, vẫn không có động tĩnh. Nước mắt tẩm ướt vạt áo, Nguyệt Bất Do treo thanh kiếm lại chỗ cũ, ú ớ nói: “Vậy, ta đây, không mang đi vậy.”
Thì ra, tan nát cõi lòng sẽ đau đớn như thế. Nhịn xuống cơn nức nở, Nguyệt Bất Do lại chùi mặt: “Mạc…… ừm, vậy, ta đi đây…… Ừ, thực xin lỗi……”
Che miệng lại, trước khi tiếng khóc tràn ra Nguyệt Bất Do đã bước đến trước cửa, mở cửa đi ra ngoài. Đóng cửa lại trong nháy mắt, Nguyệt Bất Do dừng bước. Không được, không thể cứ như vậy đi ra ngoài. Trời, còn sáng. Nếu bị người khác nhìn thấy, sẽ mang đến phiền toái cho “thái tử”.
Tất cả trước mắt đều mơ mơ hồ hồ, Nguyệt Bất Do bằng cảm giác đi đến căn phòng nhỏ chất đống đồ đạc linh tinh, đóng cửa lại, tê liệt ngã xuống mặt đất.
Hắn đã sớm biết, hắn đã sớm biết Mạc Thế Di sẽ không chịu nổi, hắn đã sớm biết. Trái tim lạnh lẽo, Nguyệt Bất Do cúi đầu, rất đau khổ. Khi hắn bị trùy băng đâm thủng ngực cũng không thấy lạnh lẽo như thế, bây giờ lại giống như có người khoét vào tim hắn, nơi đó có lỗ thủng, cho nên đặc biệt lạnh, đặc biệt lạnh.
Không muốn sống nữa. Không giống đời trước là vì không có đối thủ, nhàm chán đến mức không muốn sống. Bị Mạc Thế Di chán ghét, bị hận, sống cũng không còn ý nghĩa. Đợi trời tối, hắn sẽ đi. Hắn biết nơi nào có núi cao nhất, hắn biết từ chỗ nào nhảy xuống thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Không bao giờ muốn sống lại nữa, hắn không muốn làm người nữa, không thể ở cùng Mạc Thế Di, hắn tình nguyện làm một bóng cô hồn.
“Bất Do!”
Một tiếng gào thê lương từ bên ngoài truyền đến, Nguyệt Bất Do hoảng sợ.
“Bất Do!”
Trong tiếng gào khàn khàn là thất kinh, là linh hồn rạn nứt.
“Điện hạ!”
Có người vọt vào, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
“Bất Do đâu! Ngươi có thấy Bất Do không!”
“Không thấy. Hắn không đi ra.”
“Bất Do! Bất Do!”
Bỏ người đang ngăn cản mình ra, Mạc Thế Di định đi ra ngoài tìm người. Cửa một căn phòng mở ra, y quay đầu nhìn lại, Phương thống lĩnh đang cản y cũng quay đầu nhìn.
“Bất Do!”
Thật giống như tìm thấy đường sống trong cõi chết, Mạc Thế Di trong nháy mắt đi tới trước mặt Nguyệt Bất Do. Một tay túm lấy người đang ngây ngốc gắt gao ôm vào trong ngực, thân thể Mạc Thế Di lấy tốc độ cực nhanh đi về phía phòng ngủ. Rầm rầm vài tiếng, Phương thống lĩnh bị chưởng phong ném ra khỏi tẩm cung thái tử. Cửa đóng lại, cửa sổ đóng lại, màn rung chuyển một cái.
“Bất Do, ngươi làm ta sợ muốn chết ngươi làm ta sợ muốn chết!”
Những nụ hôn cực nóng cùng với một giọng nói suy yếu rõ ràng là đã bị dọa đến hạ xuống mặt, trước mắt là một mảnh mơ hồ, Nguyệt Bất Do ngốc luôn, đây là tình huống gì?
Mạc Thế Di thở thô dốc, gắt gao ôm Nguyệt Bất Do, giày cũng không cởi liền đặt người nọ trên giường không ngừng hôn, càng không ngừng hôn. Khi y nghĩ rằng Nguyệt Bất Do đã đi rồi, thời khắc đó trái tim y dường như ngừng đập. Cho đến khi một lần nữa được ôm lấy người này, y mới sống lại.
Hít hít cái mũi, Nguyệt Bất Do chớp chớp mắt; lại hít hít cái mũi, Nguyệt Bất Do lại chớp chớp mắt. Nhưng trước mắt vẫn mơ hồ một mảnh. Hai bàn tay vốn không hề cử động chậm rãi nâng lên, hắn không xác định gọi một tiếng: “Mạc, Thế, Di?” Thanh âm run rẩy chưa từng có.
“Bất Do……” Nụ hôn dừng trên khoé miệng Nguyệt Bất Do, liếm đi huyết châu trên môi hắn.
“Mạc, Thế, Di……?” Hai tay nhẹ nhàng đặt trên lưng đối phương, sợ ngay sau đó sẽ bị đối phương đẩy ra.
“Bất Do Bất Do……” Tim đau, đau quá.
Hơi thở nháy mắt không xong, Nguyệt Bất Do sống hai đời, sống mấy chục năm, lần đầu tiên thất thanh khóc rống trong lòng người khác. Hắn đã nghĩ, hắn đã nghĩ, hắn đã nghĩ…… Ở thời khắc này, hắn vẫn nhớ rõ không thể gọi lớn tên người này, không thể bị những kẻ như hổ rình mồi bên ngoài nghe được hắn gọi tên thật của người này, nghe được hắn gọi “Mạc Thế Di”.
“Bất Do Bất Do……”
“Ta đã nghĩ rằng, đã nghĩ rằng……”
Hai tay chặt chẽ khóa chặt người phía trên, Nguyệt Bất Do đem tất cả những lo lắng của mình sợ hãi của mình bất an của mình trút vào tiếng khóc oà đau khổ.
“Không khóc, Bất Do, không khóc.”
Lần đầu tiên thấy người này khóc thương tâm như vậy, Mạc Thế Di hôn lên môi đối phương, từng chút từng chút, cuối cùng giữa hai người không còn một tia khe hở.
Sau đó hai bàn tay trên lưng liền mạnh mẽ siết chặt, dục vọng ở thời khắc này giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ, chỉ muốn thiêu đốt sạch sẽ tất cả mọi thứ.
Không biết là ai vạch tìm y phục của ai trước, màn chớp lên một trận, từng đoạn vải rách bay từ trong giường ra. Nguyệt Bất Do không nhịn được hô to vài tiếng, hai mắt đỏ bừng bộ mặt dữ tợn xé quần Mạc Thế Di xuống, đè đối phương ra há miệng ngậm lấy nam căn của đối phương.
Mạc Thế Di ôm đầu Nguyệt Bất Do, lui bản thân ra phía sau, tiếp theo dùng lực đè hắn xuống dưới hung hăng hôn cái miệng của hắn, một tay trực tiếp dò tới khe mông hắn.
Móng tay cào ra vết máu trên lưng Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do cắn một ngụm lên bả vai Mạc Thế Di. Mạc Thế Di thét lớn một tiếng, cũng không khách khí cắn vai Nguyệt Bất Do, trong miệng hai người đều nếm thấy vị máu của đối phương.
Giống như hai mãnh thú, dùng lực đạo như muốn cắn từng miếng thịt trên người đối phương xuống mà hung ác xé rách đối phương. Buông bả vai Nguyệt Bất Do ra, một ngón tay của Mạc Thế Di cắm rút trong tràng đạo của Nguyệt Bất Do, một tay thì nắm lấy eo Nguyệt Bất Do nâng người hắn lên, răng nanh cắn vào xương quai xanh của Nguyệt Bất Do.
“A — a — a — ! !”
Một âm thanh như dã thú gầm rú làm người bên ngoài nghe được phải kinh hãi run sợ. Cho dù là thị vệ vâng lệnh cách thật xa cũng nghe được tiếng gào to khiến lòng người run sợ này.
Một người muốn ăn đối phương vào trong bụng, một người muốn hoà tan đối phương vào trong cơ thể. Dấu răng chảy máu trên người Nguyệt Bất Do càng ngày càng nhiều, vết cào rướm máu trên lưng Mạc Thế Di cũng càng lúc càng trải rộng. Rút ngón tay ra, kéo gối đầu lót dưới eo Nguyệt Bất Do, trong hai mắt sung huyết của Mạc Thế Di là sự hung tàn muốn nuốt người vào trong bụng.
Mở hai chân Nguyệt Bất Do gấp khúc đến góc độ lớn nhất, Mạc Thế Di đỡ dục vọng nổi đầy gân xanh của mình nhắm ngay hậu huyệt của Nguyệt Bất Do vọt vào. Thân thể Nguyệt Bất Do nháy mắt cứng còng, rồi hắn mới thả lỏng chính mình, hai tay vỗ lên Mạc Thế Di, tựa hồ là muốn đối phương lại vào một chút, lại vào sâu một chút.
Rút ra, rồi lại hung hăng đâm vào, Mạc Thế Di mặc kệ mình như thế này có thể sẽ làm Nguyệt Bất Do bị thương. Nguyệt Bất Do liên tục vỗ Mạc Thế Di, càng không ngừng lắc đầu, dường như là nói còn chưa đủ sâu, không đủ sâu.
Nước mắt càng không ngừng rơi, Nguyệt Bất Do bỏ hai tay Mạc Thế Di đang gấp khúc hai chân hắn ra, chủ động gác lên eo đối phương, kẹp chặt y. Hai mắt Mạc Thế Di gắt gao nhìn Nguyệt Bất Do, nhìn chằm chằm vào những giọt nước mắt không ngừng tuôn ra của hắn, phần eo dùng sức.
“Ư ư ư……” Mạc Thế Di Mạc Thế Di Mạc Thế Di Mạc Thế Di……
“Thái tử điện hạ, người trong cung tới, thỉnh……”
“Cút!”
Không quay đầu lại hét lớn một tiếng, Mạc Thế Di thở thô dốc rút bản thân ra lại một lần nữa đâm mạnh vào. Gân xanh trên cổ thật giống như ngay sau đó sẽ nổ tung, hai tay Mạc Thế Di túm người Nguyệt Bất Do đã làm cho người đối phương trở nên xanh tím, nhưng y không chỉ không buông tay, ngược lại càng thêm dùng sức. Phần eo lấy tốc độ không thể khống chế ra vào trong cơ thể Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di cúi xuống lại cắn xé một nơi khác trên người Nguyệt Bất Do.
“Không được đi!”
Hung hăng cắn một miếng lên vành tai Nguyệt Bất Do, liếm đi vết máu trên vành tai hắn, Mạc Thế Di gầm nhẹ: “Không được đi! Không được đi!”
“Ưm……” Nguyệt Bất Do giống như rắn quấn gắt gao trên người Mạc Thế Di, khóc lớn.
“Không được đi! Không được đi!”
Một chưởng đánh vào tường, Mạc Thế Di thẳng người, càng thêm va chạm kịch liệt. Màn trướng rách nát, trên vách tường là một dấu bàn tay thật sâu, giường lớn đầy ngập nguy cơ.
Hai tay dùng sức kéo Mạc Thế Di xuống, Nguyệt Bất Do khóc lớn bên tai y, thấp giọng kêu: “Mạc Thế Di, ta thích ngươi ta thích ngươi ta thích ngươi ta thích ngươi……”
Gầm nhẹ một tiếng làm người ta kinh sợ, Mạc Thế Di lại đánh một chưởng lên tường, giường lớn lắc lư vài cái, cuối cùng vẫn kiên cường đứng vững. Mạc Thế Di bất động, Nguyệt Bất Do kịch liệt thở dốc, thân thể co rúm lại, nước mắt vẫn còn rơi.
Trong phòng bình tĩnh xuống, tiếng dã thú gầm rú cắn xé cũng ngừng lại. Chậm rãi thở ra một hơi, Mạc Thế Di buông tay, hai dấu bàn tay trên tường nhìn mà ghê người.
Nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di khom người, ôn nhu hạ một đám hôn xuống mắt hắn, rồi mới cúi đầu nói bên tai hắn: “Bất Do…… Không được rời xa ta…… Không được, rời xa ta nữa……”
Nước mắt tràn mi, Nguyệt Bất Do gắt gao kẹp chặt hai chân, dùng sức gật đầu: “Ưm…… Ta đã nghĩ…… đã nghĩ rằng…… ngươi sẽ hận ta……”
“Ngốc Bất Do.”
Nụ hôn giờ phút này, ôn nhu đến cực điểm.