// ta không có nhớ ngươi //
Sáng sớm rời giường Phùng Kiến Vũ ngồi dậy tựa vào đầu giường,
Nhìn bóng lưng xinh đẹp đang giúp cậu sửa sang lại gian phòng
Suy tư hồi lâu, rốt cuộc mở miệng gọi
“Trịnh Tưởng a...”
“Ân? Thế nào?” Trịnh Tưởng quay đầu nhìn cậu
“Cái tên kia... Đi đâu? Ba ngày rồi cũng không thấy hắn...” Phùng Kiến Vũ ấp a ấp úng nói
“Cái tên kia... Là chỉ tổng tài sao?” Trịnh Tưởng suy tư một chút
Phùng Kiến Vũ nhỏ nhẹ gật đầu
“Tôi chỉ biết là tổng tài đang ở công ty “
“Tại sao không trở về a?”
“Ngài... Lo lắng cho tổng tài sao?” Trịnh Tưởng mỉm cười
“Kia, nào có!! Chẳng qua là ai biết hắn bây giờ đang ở nơi nào đang ôm người đàn bà nào đi... “
Trịnh Tưởng lẳng lặng nhìn Phùng Kiến Vũ đang lầm bầm, Phùng Kiến Vũ bị ánh mắt của Trịnh Tưởng nhìn mình lúng túng cúi đầu xuống
“ Đúng... Đúng rồi...” Phùng Kiến Vũ nhỏ giọng đáp lại, Trịnh Tưởng ngược lại là nghe rất rõ ràng
“Tôi thật sự chỉ biết là tổng tài đang ở công ty, những thứ khác tôi không biết” Trịnh Tưởng nghiêm nói
“Ác... Được rồi...”
Chờ Trịnh Tưởng thu dọn xong đi ra ngoài, Phùng Kiến Vũ cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại
Chờ đối phương nhận điện thoại liền hỏi một đống,sau khi Phùng Kiền Vũ cũng không kịp cậu liền mở miệng cắt đứt
“Nặc Ngôn, bây giờ lập tức vào giờ phút này! Cầm một bộ quần áo đến tìm ta!”
“Cáp? Ngươi... Từ hôm trước liền mất tích ta nào biết ngươi ở đâu a....” Nặc Ngôn mặt đầy mông lung nhìn điện thoại di động
“... Nhà tên kia....”Thanh âm Phùng Kiến Vũ càng nói càng nhỏ
“Cáp? Ngươi lại chạy về?” Nặc Ngôn sững sờ hướng về phía điện thoại kêu to
“Ta tỉnh lại chính là ở chỗ này!” Phùng Kiến Vũ rống to, cũng không suy nghĩ một chút là ai ngủ như chết
“Ách... Quả nhiên... Ngủ liền bất tỉnh nhân sự...” Nặc Ngôn than thở
“Không cần nói nhảm! Lập tức lấy đến đây!” Nặc Ngôn sững sốt nhìn điện thoại đã bị cắt đứt......
Qua nửa giờ sau Nặc Ngôn xuất hiện ở nhà cậu, vừa vào cửa phòng liền nhìn chằm chằm quần áo của cậu
“Nhìn cái rắm a!” Phùng Kiến Vũ trợn mắt nhìn hắn
“Ngươi... Làm sao lại mặc như vậy a?” Nặc Ngôn nhìn cậu có chút không được tự nhiên
“Mặc kệ ta! Đồ đâu?” Đoạt lấy túi giấy trên tay hắn, chui vào phòng thay quần áo thay quần áo
Sau khi mặc xong liền đi xuống lầu dưới, Nặc Ngôn lập tức đi theo
“Thiếu gia... Ngài đi đâu?” Đậu Đậu nhìn cậu đi xuống lập tức tiến lên trước
“Đi ra ngoài” Phùng Kiến Vũ tiếp tục bước đi
“Không thể!” Lần này là một tên người hầu khác ngăn cản cậu
“Tại sao không thể?” Phùng Kiến Vũ hỏa khí càng ngày càng lớn
“Bởi vì tổng tài nói không được cho ngài đi khỏi nơi này, nếu không chúng ta toàn bộ đều chết chắc!” Một tên tiểu người hầu chạy lên trước ngăn lại
“Cút ngay!” thanh âm của Phùng Kiến Vũ thu hút mọi người, mọi người cũng bỏ lại tất cả công việc chạy đến trước mặt cậu không để cho cậu đi
“Vậy tôi đến công ty của hắn cũng có thể chứ?” Phùng Kiến Vũ không biết làm sao nhìn bọn họ
“Có thể, tài xế sẽ chở ngài đi” Trịnh Tưởng vừa đi về phía trước vừa nói
“ Được!”
Trịnh Tưởng lập tức chuẩn bị xe, để cho Phùng Kiến Vũ cùng Nặc Ngôn ngồi xe đến công ty
“Không nói cho tổng tài sao?” Đậu Đậu nhìn xe rời đi
“Không cần, tổng tài sẽ xử lý, vào đi thôi” Trịnh Tưởng xoay người trở vào nhà
Ước chừng 20 phút đi xe, rốt cuộc đã đến trước một cao ốc hùng vĩ, tài xế xuống xe giúp bọn họ mở cửa
“Thiếu gia, cần giúp ngài thông báo một chút không?”
“Không cần!”Cậu ấy là tới bắt gian thông báo không phải hỏng việc sao! “ Nặc Ngôn hướng về phía tài xế nói
Phùng Kiến Vũ đạp bước chân đi vào, Nặc Ngôn đi theo phía sau cậu, rất sợ cậu quá kích động mà đánh nhau với người ta
Phùng Kiến Vũ đi tới trước bàn tiếp tân
“Xin hỏi có chuyện gì có thể phục vụ ngài không?” tiểu thư quầy tiếp tân lễ phép hỏi
“Ta tìm tổng tài các ngươi, hắn ở đâu?” Nặc Ngôn không chút khách khí nói
“Xin hỏi ngài có hẹn trước không?”
“Hẹn trước? Gặp hắn còn phải hẹn trước? Khá lắm Vương Thanh!” Nặc Ngôn càng nói càng tức
Phùng Kiến Vũ nhìn biểu tình hắn sắp nổi điên, khẩn trương không biết nên làm cái gì
“Để cho cậu ấy lên đi “
Hai người đồng thời quay đầu nhìn người đang nói chuyện
“Mộ Nhiên “
“Mộ tổng tài... “
“Cậu ấy là phu nhân của tổng tài nhà các cô... Để cho cậu ấy lên đi, nếu không công việc của cô cũng khó giữ được” Mộ Nhiên trêu chọc nói
“Ách...” Tiểu thư tiếp tân gần như sắp khóc lên
“Nói giỡn thôi, tôi mang cậu ấy đi lên là được rồi..” Mộ Nhiên vô tâm cười một chút, xoay người mang bọn họ đến thang máy chuyên biệt
“Đi vào trong thang máy chỉ cần điền mật mã vào liền có thể đi thẳng tới phòng Tổng tài” Mộ Nhiên vừa vào đến thang máy liền giải thích cho cậu
“Mật mã?” Phùng Kiến Vũ nhìn hắn điền mật mã vào, thang máy đóng cửa lại thẳng tắp đi lên
“Mật mã, là sinh nhật của cậu” Lời nói của Mộ Nhiên khiến cho Phùng Kiến Vũ sững sốt một hồi
Đinh -
Sau khi cửa mở ra, Mộ Nhiên mang hai người bọn họ đến phòng họp, đứng ở trước cửa nhìn Phùng Kiến Vũ
“Vào đi thôi, hắn đang ở bên trong...” Họp... Mộ Nhiên nuốt vào cái chữ phía sau kia, ôm nụ cười chờ xem kịch vui
undefined
Nặc Ngôn nhìn Phùng Kiến Vũ một chút phản ứng cũng không có, lần này hoàng đế không vội, thái giám đã cuống cuồng lên!
Đùng một tiếng dùng sức 〝 đạp 〞 mở cửa
Trong nháy mắt mặt chủ quản cấp cao toàn bộ đều nhìn hắn chằm chằm
“Ách...” Nặc Ngôn ngốc một hồi, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực túm Phùng Kiến Vũ đi vào bên trong đi
“Buông ra...” Phùng Kiến Vũ không ngừng giãy giụa, nhỏ giọng ở bên tai hắn nói
Nặc Ngôn không để ý cậu giãy giụa đem cậu đẩy đến trước mặt Vương Thanh
“Nói! Ngươi vì cái gì lại không về nhà” Nặc Ngôn tức giận chỉ Vương Thanh
“Tại sao người hỏi câu này lại là ngươi?” Vương Thanh biểu tình dị thường lãnh tĩnh
Nặc Ngôn đem Phùng Kiến Vũ núp ở sau lưng hắn đẩy về phía trước, Phùng Kiến Vũ cúi thấp đầu gần như muốn dán vào ngực
“Anh.. Tại sao không trở về nhà?”thanh âm nhỏ như không thể nhỏ hơn nữa, nhưng Vương Thanh nghe vẫn là thấy
“Bởi vì tôi phải họp, tôi phải xử lý chuyện công” Vương Thanh thanh âm ôn nhu để cho nhóm cao cấp chủ quản sững sờ
Đây là ác ma tổng tài bình thường nói chuyện lãnh tĩnh khủng bố kinh khủng đây sao?
“Nga...” Phùng Kiến Vũ chậm rãi quay đầu
Không ngờ, lại bị Nặc Ngôn bắt trở lại
“Nha! Chỉ như vậy sao? Người mới vừa ở trên xe mắng hắn khí thế chết ở đâu rồi?”
“Đi rồi...” Phùng Kiến Vũ kéo hắn
“Phùng Kiến Vũ!” Nặc Ngôn kêu to
Ba ba ba
Mộ Nhiên ở ngoài cửa xem trò vui vỗ tay đi về phía bọn họ
“Cái gọi là, hoàng đế không vội, thái giám đã cuống cuồng lên a... Nhìn biểu tình của nhóm chủ quản xem... Chậc chậc! Chưa từng nhìn thấy tổng tài của mình như vậy đi ~~ “
Mộ Nhiên cũng không biết là lớn gan hay là thế nào,bộ dạng không sợ chết dựa vào Phùng Kiến Vũ, lại làm bộ bất ngờ ở trên mặt cậu trộm hôn một cái
“Ngươi tự tìm cái chết?” Vương Thanhbiểu tình lập tức lạnh xuống
“Nhìn xem... cái biểu tình muốn giết người... Các vị sếp nhớ kỹ, không nên trêu chọc vị này...”
Mộ Nhiên đem Phùng Kiến Vũ đẩy về phía trước
“Cậu ấy chính là bảo bối của tổng tài nhà các người.... vợ?” Mộ Nhiên nói ra chữ đó còn còn tận lực quay đầu nhìn Phùng Kiến Vũ
Mộ Nhiên nhìn biểu tình kinh ngạc của cậu vui vẻ cười lớn
“Mộ Nhiên, nên dừng lại “ nam nhân ngồi bên cạnh nói
“Đã biết...” Mộ Nhiên le lưỡi ngồi vào bên cạnh nam nhân kia tiếp tục xem cuộc vui
“Chúng tôi.. Cáo từ...” Phùng Kiến Vũ kéo Nặc Ngôn nhanh chóng mở bước chân, muốn thoát đi hiện trường
“Đem em ấy đến phòng Tổng tài” nhưng không ngờ tới Vương Thanh lúc cậu chuẩn bị bước đi liền đưa ra chỉ thị này
Thư ký bên cạnh tiếp nhận được chỉ thị, lập tức tiến lên mang bọn họ đến phòng Tổng tài
Chết chắc rồi
Phùng Kiến Vũ thời khắc này trong đầu chỉ có ba chữ này
------------------------ ● tôi là đường phân cách ● --------------------------