“Vụ án vẫn chưa giải quyết, một mình muội lưu lại đây, ta lo lắng.” Nhiếp Thu Viễn dựa vào cửa, nhìn tôi vừa mới ăn diện xong, “Phụ thân đột nhiên ra đi, muội là vướng bận lớn nhất trong lòng ông ấy, ta phải chiếu cố muội thật tốt.”
Trong lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy rất cảm động. Anh, quả nhiên là một người trọng tình trọng nghĩa, rất xứng với mốt tình si tôi dành cho anh!
Trên đường đi, Nhiếp Thu Viễn thuật lại cho tôi biết tình hình cụ thể, khiến tôi lần nữa cảm thấy cực kỳ kinh ngạc về năng lực của Lạc Đại Xuân, bởi vì những gì anh ta thu được toàn bộ đều là những tin tức cần thiết thu thập.
Mật Thám nói không sai, vụ án của Quản Thịnh là vụ án treo cổ thứ ba trong vòng một táng qua ở huyện Thủy Bạc chúng tôi đang ở. Hai người chết còn lại đều là nam, tuổi không mấy chênh lệch với Quản Phó đường chủ. Một người là chủ sòng bạc Nhất Tấc Kim trong thị trấn tên là Ngô Hưng Vượng, năm nay 31 tuổi. Một người khác là Phó tổng tiêu đầu của Dương Uy tiêu cục – đối thủ cạnh tranh của sự nghiệp chuyển phát nhanh Bát Tử Sơn, tên là Nhạc Vân Khởi, năm nay 32 tuổi.
Hai người này đều là chết trên giường mình lúc đêm khuya, cổ buộc dây thừng, giống với vụ án của Quản Thịnh, dây thừng được cột vào đồ dùng trong phòng, nguyên nhân chết đều do ngạt thở, quả thật đều là treo cổ.
“Ta bảo Đại Xuân tra xem hai người này lúc được phát hiện có mặc quần áo hay không, đáp án đều là mặc quần áo. Chính là, sau khi Đại Xuân nói bóng nói gió thăm dò gia nhân nhà nạn nhân thì tra được, thi thể Ngô Hưng Thịnh được phát hiện trong tình trạng lõa thể. Vì người nhà cảm thấy việc này ảnh hưởng đến danh dự của người chết nên mới thay hắn mặc quần áo.” Nhiếp Thu Viễn chậm rãi kể cho tôi.
Nghe được việc anh bảo Lạc Đại Xuân tìm hiểu vấn đề này, tôi liền hiều được, đây là những gì U Dạ Công Tử truyền đạt lại. Không biết U Dạ Công Tử dùng phương thức nào truyền lại cho Nhiếp Thu Viễn nữa, quả thật rất chuẩn xác, đúng là nhân tài.
Điều tra ra được điểm này càng thêm xác minh cho suy đoán của tôi. Nhưng, nếu Thẩm Hồng Diên là hung thủ thì vì sao lại dùng thủ đoạn như vậy để giết chết ba người này?
“Ba người này, nhìn qua thì không có điểm chung nào, bên ngoài cũng không có chút liên hệ. Nhưng mà, Đại Xuân có bản lĩnh của hình, ta bảo huynh ấy điều tra về quan hệ giữa ba người này, rất nhanh huynh ấy liền phát hiện ba người này thật ra có một đoạn thời gian có quan hệ với nhau.”
Tôi lắng nghe rất tập trung. Suy nghĩ này tự nhiên là vô cùng chuẩn xác. Hiện tại, chúng ta có nghi phạm, lại bất hạnh là không có chứng cứ. Nếu có thể điều tra từ mối liên hệ giữa ba người này, tìm ra động cơ gây án thì sẽ rất dễ dàng ‘đúng bệnh hốt thuốc’.
“Hết thảy, phải bắt đầu nói từ mười năm trước. Mười năm trước, Tấn Dương Sơn Tây có một bang hội rất nổi tiếng tên là Hồng Bang. Khi đó là thời điểm nhà Tùy bạo ngược chuyên quyền, khởi nghĩa nổi nên khắp nơi, Hồng Bang, trên thực tế là tổ chức tập hợp dân lưu lạc cửa nát nhà tan bởi bạo chính, nói đúng hơn là một quần thể phản tặc.”
“Thế lực Hồng Bang lúc đó không phải là nhỏ, năm người có thanh danh vang dội nhất trong bang đều là tuổi trẻ thanh xuân, phong nhã hào hoa. Trong năm người này, vừa khéo bao gồm ba người bị hại trong ba vụ án treo cổ gần đây – Quản Thịnh, Ngô Hưng Vượng cùng Nhạc Vân Khởi.”
Hồng Bang, chuyện này cũng không phải là trùng hợp. Từ tin tức này xem ra, khả năng báo thù là vô cùng lớn. Trong lòng tôi vừa động: “Năm người thanh dang vang dội nhất còn có hai người nào?”
“Danh vọng của Quản Thịnh, Ngô Hưng Vượng cùng Nhạc Vân Khởi đến từ võ công cao cường. Hai người còn lại là một nam một nữ. Nam nhân tên là Lưu Tư Duệ, nghe nói là tướng mạo tuấn mỹ, không chỉ có võ nghệ cao cường mà mưu lược cũng rất cao thâm. Còn nữ nhân, tên tuổi không rõ, được xưng là Hồng Cơ. Hồng Cơ căn bản không có võ công, nàng ta dựa vào mỹ mạo cùng cầm kỹ mà nổi danh.”
Hồng Cơ, rất khả nghi. Nói như vậy, nữ nhân này đang tru sát những người có que biết hồi trước? Vậy thì, có phải nạn nhân tiếp theo sẽ là Lưu Tư Duệ?
Dường như Nhiếp Thu Viễn nhìn ra mối băn khoăn trong lòng tôi, anh lựa đúng lúc nói tiếp: “Năm người này có vẻ như quan hệ rất tốt, nhưng mười năm trước, Lưu Tư Duệ bỗng nhiên mất tích, sau đó biệt tăm biệt tích. Sau khi hắn mất tích không lâu, Hồng Bang giải tán, những người còn lại cũng biến mất vô tung.”
Đôi mắt tuyệt đẹp của anh lẳng lặng nhìn tôi: “Cũng có người nói, kỳ thật Hồng Bang toàn bộ quy thuận Tần Vương Lý Thế Dân. Năm đó, vừa khéo là lúc hắn theo cha đến Tấn Dương nhậm chức.”
Mười năm trước, chính là năm 616 sau Công nguyên, Lý Uyên nhậm chức Tấn Dương, Lý Thế Dân đi theo đến Thái Nguyên, mà anh trai hắn Lý Kiến Thành, em trai Lý Nguyên Cát, Lý Trí Vân ở lại nguyên quán Hà Đông. Năm 617, Lý Thế Dân cổ động Lý Uyên khởi binh phản Tùy, lịch sử gọi là khởi nghĩa Tấn Dương. Nói như vậy, khả năng Hồng Bang quy thuận Lý Thế Dân là rất lớn.
Nhưng mà, chuyện này có quan hệ gì đến án treo cổ này chứ???
Từ những gì nghe được, một người nam nhân tự nhiên biến mất khỏi nhân gian, một nữ nhân sau mười năm lại giết chết ba người thân cận nhất lúc đó, thế nào cũng thấy giống báo thù thay tình nhân nha!
Có lẽ, Thẩm Hồng Diên chính là Hồng Cơ, mà Lưu Tư Duệ là người yêu của cô ta hồi đó. Rất có khả năng, sau mười năm tra xét, cô ta rốt cục phát hiện người yêu mất tích năm đó là do bị ba người bằng hữu giết hại, cho nên cô ta mới nghĩ cách giết chết bọn họ để báo thù?
Tôi ngẩng đầu lên, bỗng nhiên mắt đối mắt với Nhiếp Thu Viễn. Tôi phát hoảng, hỏng bét rồi, vừa rồi suy nghĩ quá đầu nhập, không biết có bị lòi đuôi không nữa?! Cảm giác vừa rồi là gì? Lời nói của anh, cũng quá am hiểu lòng người đi thôi? Thật giống như trong lòng tôi suy nghĩ đến đâu thì anh ấy đều biết tất!
Lộ tẩy rồi??????
“Có phải muội không đồng ý nghe những chuyện này? Đối với nữ hài tử thì những chuyện này quá mức bạo lực huyết tinh. Dù sao, muội cũng khác với trước đây.” Nhiếp Thu Viễn lẳng lặng nói, “Ta chỉ sợ trên đường đi muội sẽ cảm thấy buồn chán.”
Thì ra là như thế này.
Tôi ôn nhu thấp giọng đáp: “Những chuyện này nghe qua có chút sợ hãi, nhưng mà ca ca ở đây, muội sẽ không sợ. Lưu Huỳnh cũng muốn thay ca ca phân ưu giải sầu đâu.”
Tôi cảm giác nam thân hơi thở trở ngại chút xíu, hình như là đang cực lực nhẫn nại gì đó. Có lẽ, anh ấy cũng bắt đầu có chút cảm động rồi.
[Vi khuẩn tác giả: Không cần tự mình đa tình có được không? Người ta là đang nhịn cười có được không? Phỏng chừng là nghẹn đến nội thương….]
Chờ một chút! Anh ấy nói, lần này xuống núi là muốn đi gặp một người. Những người tra được là có liên quan đều đã chết, vậy chúng ta đang đi gặp ai?
Nhiếp Thu Viễn nói: “Ngoại trừ những tin tức đó ra, Đại Xuân còn tra được một chuyện rất kỳ quái. Ba người chết này xưa nay nhìn không ra có chút liên hệ nào, nhưng mà gần đây bọn họ lại liên tiếp ra vào một chỗ, một quán trà mới mở trong năm nay ở bản huyện, tên là….”
Bất Tri Xuân Đường.
Treo cổ, tình sắc, Bất Tri Xuân, tôi bắt đầu có chút hồ đồ.
“Nghe nói, ông chủ Bất Tri Xuân Đường họ Lưu.” Không biết có phải tôi nghe nhầm hay không, trong ngữ khí của Nhiếp Thu Viễn có chút gì đó rất kỳ quái, giống như nhìn thấy tôi mơ hồ nên có chút vui sướng khi người gặp họa.
Nhất định là tôi nghe nhầm, đây cũng không phải phong cách của Nhiếp Thu Viễn, nếu là U Dạ Công Tử thì còn kém không nhiều lắm.
Chính là, họ Lưu? Lưu Tư Duệ? Những suy đoán trước đó của tôi không phải hoàn toàn thành vô nghĩa rồi sao?
Bất Tri Xuân, như vậy, có phải Mộc công tử cũng có liên quan?
“Ta đã đến hỏi Tử Long huynh về nguồn gốc Bất Tri Xuân.” Nhiếp Thu Viễn dừng lại một chút, “Nhưng là, bất luận thế nào hắn cũng không chịu nói với ta.”
Càng ngày càng rối loạn.
“Ta có một loại dự cảm, Lưu Huỳnh,” Nam thần của tôi thoáng có chút xuất thần, hai mắt giống như ngôi sao lấp lánh trên trời cao, “Mấu chốt tháo gỡ mê cung này nằm trên người ông chủ Lưu.”