Thế nhưng, đầu mối liên kết ở giữa thì vẫn còn thiếu, tôi căn bản lại không thể đưa những thông tin này cho bọn họ.
Ví dụ như, nguyên nhân tử vong. Ngân châm cũng thử không ra, bây giờ lại không có U Dạ công tử, nếu như tôi nói người này chết vì trúng độc thì dựa vào đâu khiến người ta tin.
“Nguyên nhân cái chết là gì nhỉ?”, tôi lặng lẽ hỏi Lạc Đại Xuân.
Ai ngờ Lạc Đại Xuân không chút nào do dự khẽ nói: “Là trúng độc.”
Tôi giật mình. Lại nghe Lạc Đại Xuân tiếp lời: “Là Thu Viễn nghiệm được. Huynh ấy nói loại độc dược này nếu dùng phương pháp nghiệm thi thông thường đều không tài nào nghiệm ra.”
Đêm qua tôi chỉ lo thán phục độ chuyên nghiệp của Nhậm Bình Sinh, nhưng quên mất nam thần của tôi cũng không thua kém hắn một chút nào.
“Lạc đại ca”, tôi chỉ vào vật chứng là chiếc đèn lồng Mẫu đơn bày trong đại sảnh, “Nhìn sơ trông chiếc đèn lồng Mẫu đơn này cũng hao hao giống đèn Khổng Minh !”
Lạc Đại Xuân sửng sốt, giống như có sét đánh bổ đôi não hắn.
“Ta hiểu rồi!”, Lạc Đại Xuân bỗng reo hò.
Trong đại sảnh đám người kinh ngạc nhìn vào hắn.
Rõ ràng là tôi rò rỉ thông tin quý báu này cho Lạc Đại Xuân là chính xác, sự thông minh của hắn cũng không thua Nhiếp Thu Viễn là bao. Chỉ mới nói sơ sơ mà ngay lập tức hắn đã nắm bắt được toàn cục.
“Ta biết nguyên lý mật thất, cùng nguyên nhân cái chết của người này rồi!”
Lạc Đại Xuân sai người mang một cây nến nhỏ, thắp lên, sau đó đặt vào chiếc đèn lồng Mẫu đơn. Nhiệt khí tỏa khắp đèn lồng, dần dần chiếc đèn lồng phồng lên, từ từ bay lên trên cao.
“Quả nhiên là đèn Khổng Minh! Kiểu đèn lồng Mẫu đơn này e rằng cũng là một công cụ truyền tin của một tổ chức nào đó!”
Nhác thấy gương mặt mọi người vẫn còn ngơ ngác, Lạc Đại Xuân liền giải thích: “Theo như chủ khách điếm người chết này suốt ngày cứ thần thần bí bí, đóng cửa sổ, khóa cửa phòng, liền cho thấy thân phận người chết khá kỳ lạ. Mặc dù là hiện trường bị mặc dù là phong kín nhưng trên nóc nhà có lỗ thông hơi, tuy người và động vật không thể chui qua nhưng cũng có thể thả đèn lồng vào. Có thể có người muốn đưa tin cho người chết này.”
Lạc Đại Xuân nỗ lực tạo dựng lại tình cảnh lúc ấy. Chàng thư sinh trong phòng sao chép Kim Cương Kinh, tại sao lại sao chép Kim Cương Kinh? Vì có người cho rằng làm như vậy có thể tịnh tâm, điều này chứng tỏ nội tâm của hắn đang rất lo lắng. Hắn đang đợi điều gì đó. Ngay lúc này, từ lỗ thông gió xuất hiện một chiếc lồng đèn Mẫu đơn từ từ hạ xuống. Đúng! Chính là đồ vật mà hắn ta chờ đợi từ lâu, tin tình báo, chắc chắn đó là một tờ giấy đã cài sẵn trên đèn lồng Mẫu đơn.
Trong hoàn cảnh tâm trí căng thẳng, thời gian cấp bách, tình thế nguy cấp, sau khi xem xong tin tình báo hắn cần phải tìm cách tiêu hủy, là cách gì?
Đốt!
Thế nhưng sẽ lưu lại dấu vết, vì vậy những người đã được đào tạo chuyên nghiệp những sẽ thường áp dụng một cách khác.
Đúng! Chính là cảnh tượng thường thấy trong mấy bộ phim kháng chiến chống Nhật: Tôi là một Đảng viên bất khuất, đem tình báo đã nhận được, nhét hết vào trong miệng, nhai nhai, nuốt vào bụng.
Lấy tờ tin tình báo, ăn hết!
Nếu như trên tờ giấy có độc, người này như vậy chẳng âm thầm ngã chết trên nền đất trong mật thất sao?!
Tuy rằng đây thủ đoạn sát hại này có xác suất không lớn lắm nhưng đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà hành động, cơ hội thành công là rất lớn.
Hơn nữa, người không phải đã chết rồi sao!
“Chỉ như vậy thì không thể khoanh vùng được hung thủ”, Lạc Đại Xuân ra vẻ tiếc nuối, thở dài.
“Đại Xuân, đệ nói rất đúng” Người từ đầu chí cuối vẫn không lên tiếng đột nhiên đã mở miệng, “Thế nhưng vụ án này, e là tra không được. Vì người chết này, ắt hẳn là người thuộc phái Thiên Kính Môn, hơn nữa khả năng là – Kẻ phản bội Thiên Kính Môn.”
Tôi rùng mình. Người chết là người của Thiên Kính Môn, đây là tin do Nhậm Bình Sinh nói cho tôi biết. Nhưng điểm này sao Nhiếp Thu Viễn lại biết được?
Xung quanh mọi người trở nên căng thẳng, đại khái ở trên cái thế giới này, trừ tôi ra, còn tất cả mọi người không ai không biết Thiên Kính Môn.
“Như vậy, có thể nói đây là Thiên Kính Môn đang thanh lý môn hộ?”
Nhiếp Thu Viễn lắc đầu: “Người thanh lý môn hộ chưa kịp động thủ, chỉ e là do có người xúi giục đám người đó ra tay.”
Lạc Đại Xuân nhanh chóng hỏi ra câu mà tôi thắc mắc trong lòng: “Thu Viễn, làm sao huynh lại biết những chuyện này?”
Thanh âm Nhiếp Thu Viễn trở nên lạnh lẽo: “Vì … Nhậm Bình Sinh chính là Đại đệ tử của Quyền chưởng môn Thiên Kính Môn.”
Tôi cảm thấy máu huyết ngưng trệ. Chẳng trách Nhậm Bình Sinh nắm rõ mọi chuyện của Thiên Kính Môn trong lòng bàn tay, bởi hắn chính là hạt nhân của tổ chức khủng bố!
Đúng là tên lừa gạt, một nhân vật nguy hiểm. Nói năng thì ba hoa chích chòe, kỳ thực hắn mới là kẻ muốn đến thanh lý môn hộ, chỉ có điều là bị đối phương động thủ trước mà thôi!
Khoan … chờ một chút! Tại sao đại đệ tử Thiên Kính Môn lại biết rõ Nhiếp Thu Viễn như vậy? Tại sao lại điều tra người bên cạnh anh ấy? Tại sao muốn tiếp cận tôi? Không đúng, là tôi vô tình gặp được hắn …
Nhưng có đúng là vô tình không?
Trong lòng tôi dâng lên một nỗi âu lo.
“Nhiếp đại nhân, nếu Nhậm Bình Sinh là nhân vật đứng đầu của Thiên Kính Môn, vậy tại sao chúng tôi chưa từng được nghe qua cái tên này?”, Cát huyện lệnh hỏi.
“Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ đã nghe nói qua rồi chứ?”, Nhiếp Thu Viễn hỏi.
Mọi người liên tục gật đầu: “Đây chính là Tứ đại đệ tử trông coi Thiên Kính Môn, bốn người bọn họ đều là những cao thủ võ lâm, thần bí khó lường.”
E rằng bốn người bọn họ còn là tham án cao thủ, trong lòng tôi thầm nghĩ. Có điều, “Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ” nghe cũng quen tai, bộ phim kiếm hiệp nào mà chẳng có mấy nhân vật này.
“Nhậm Bình Sinh chính là Thanh Long sứ”, lời còn chưa dứt liền truyền đến một luồng khí lạnh lẽo.
Thanh Long là vị trí đầu não trong Tứ Tượng thần, nói như vậy, địa vị của Nhậm Bình Sinh ở Thiên Kính Môn chỉ đứng sau chưởng môn thôi sao?
Chẳng trách lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy hắn liền có cảm giác hắn không phải người bình thường.
Từ biểu hiện ngôn ngữ của Nhiếp Thu Viễn cho thấy anh ấy khá kiêng dè tên Nhậm Bình Sinh naỳ. Nhưng quả thực ấn tượng của tôi với tên Nhậm Bình Sinh này không hề xấu. Hai người bọn họ làm sao lại trở mặt đây?
“Người đâu!”, giọng của Cát Huyện lệnh vang lên, “Nếu thi thể đến nay vẫn không thể tra rõ thân phận, cũng không có người đến nhận, mau mang đi chôn cất.”
Xem ra bọn họ đối với Thiên Kính Môn cũng muốn tránh như trông phải rắn rết.
“Chúng ta bây giờ quay lại khách điếm, đem việc này thu kết. Không biết Nhiếp Đại Nhân có thể đồng hành hay không?”, Cát Thanh Tùng dĩ nhiên đối với Nhiếp Thu Viễn có thêm vài phần hứng thú.
Nhiếp Thu Viễn gật đầu. Lạc Đại Xuân nói: “Hay để tôi đưa Lưu Huỳnh về trước!”
Chủ bộ Trần Thọ bước lên một bước, nói: “Việc này không cần phiền đại nhân bận tâm, thuộc hạ tự đi sắp xếp, cũng đã dọn sẵn chút điểm tâm, nếu tiểu thư chưa dùng bữa, cũng có thể trước tiên đến đó dùng qua một chút.”
Xem ra Chủ bộ ngoại trừ quản công văn còn lo việc đi lại, ăn mặc ngủ nghỉ.
Mấy tên đàn ông đều đi làm chuyện của mình, tôi đi theo sau Trần Thọ, để hắn dẫn đến phòng ăn.
Đi được một lúc, liền đi ngang qua hoa viên mà đêm qua tôi đã gặp Nhậm Bình Sinh. Cách cái chòi nghỉ đó không xa là ao sen, xung quanh cây cối rậm rạp, mùa này tuy rằng không phải là mùa sen nở nhưng phong cảnh rất thanh nhã.
“Đang nghĩ đến ta?”, một giọng nói êm tai vang lên, trong thanh âm không giấu ý cười, “Vốn dĩ chỉ cung cấp cho nàng thông tin nguyên nhân cái chết của người đó là thế nào. Ai ngờ A Huỳnh quá thông minh lại có thể suy đoán được ngọn ngành câu chuyện!”
Nhậm.Bình.Sinh!
Tôi kinh hãi, gương mặt biến sắc! Điều khiến cho tôi sợ đến tái mét mặt mày chính là khi Trần Thọ xoay người lại, mang theo một gương mặt nếp nhăn quỷ dị nhìn tôi mà cười lớn.
“Đã nói cho nàng biết ta chính là Phong Huyền chủ bộ, vậy mà nghe bọn họ nói một chút, ngay lập tức lại không tin cơ chứ!”, Trần Thọ nói.