Tôi có cảm giác Thiên Sứ nhẹ nhàng vỗ sau lưng tôi, giúp nước trong bụng phun ra từng ngụm. Hắn sử dụng chiêu pháp điểm huyệt rất kỳ diệu, chỉ trong chốc lát một bụng nước đã ói hết ra ngoài.
“Huỳnh Huỳnh, muội kiên trì thêm chút nữa, muội không sao đâu! … Từ trước đến nay muội rất mạnh mẽ, chuyện này với muội chẳng có nghĩa lý gì hết! Huỳnh Huỳnh, ta nói sẽ bảo vệ cho muội từ lúc chúng ta còn rất nhỏ … rất nhỏ, nhớ không …”
Thanh âm cực kỳ ấm áp, giúp tôi tự tin hơn rất nhiều. Chỉ đáng tiếc, thanh âm này, cũng không phải của Nhiếp Thu Viễn.
Tôi từ từ mở mắt, một bóng dáng xanh trong như nước hồ đang ôm tôi vào lòng, gương mặt trắng bệch vì lo lắng.
Không phải là Nhiếp Thu Viễn mà là Lạc Đại Xuân.
Phía trên đầu là cây đuốc đang cháy, phía sau cánh cửa vốn dĩ là một đường hầm tối tăm.
Lạc Đại Xuân thấy tôi tỉnh rồi, vẻ mặt rạng rỡ. Tôi chưa từng bao giờ thấy qua vẻ mặt chân thật này của hắn bao giờ, bởi hắn đa số luôn bày ra vẻ mặt bất cần đời.
“Ca ca đâu …”, tôi phát hiện giọng mình khàn đi, nói tương đối khó nghe.
Khóe mắt Lạc Đại Xuân liếc nhìn xung quanh, bỗng nhiên lên tiếng trả lời: “Nhiếp Thu Viễn không chịu đến! Nhưng muội đừng sợ, huynh ấy không để ý muội còn có ta, còn có ta quan tâm muội đây!”
Câu nói này tương đối kích thích, cộng thêm tôi đã kiệt sức, không nói lời nào, tôi rơi vào hôn mê.
Khi lần thứ hai tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên giường trong phòng mình tại huyện nha Phong Huyền.
Y phục của tôi đã được thay sạch sẽ, hình như tôi ngủ rất lâu rồi. Không biết vì ói ra quá nhiều nước hay không mà hiện giờ tôi thấy rất khát, liền bò xuống giường, mở cửa bước ra ngoài hành lang.
Cơn gió lạnh thổi qua khiến đầu óc tôi tỉnh táo hơn một chút. Đi về phía trước thêm một đoạn, không biết là phòng của ai, chỉ thấy cánh cửa phòng khép hờ truyền đến đoạn đối thoại.
Thông thường, một người vô tình nghe lén được đoạn đối thoại thì thường là rất quan trọng, đây là quy tắc bất biến!
“Thu Viễn, chính là trận Cửu Long Bát Quái. Vì vậy, suy nghĩ của huynh chỉ sợ là không gạt được Nhậm Bình Sinh. Cái kia … hình như không phải người bình thường …”
Đây là giọng nói của Lạc Đại Xuân.
Đối phương rơi vào trầm mặc.
“Ngũ Hành Trận thì đệ có thể giải được, nhưng cánh cửa kia, hẳn là Nhậm Bình Sinh cố ý bày ra để thử huynh. Hắn biết ngoại trừ huynh thì không còn ai giải được. Nếu như huynh để mặc sự sống chết của Lưu Huỳnh thì sẽ không đưa cách giải trận đồ cho đệ. Vì vậy, Lưu Huỳnh vẫn gặp nguy hiểm.”
Lạc Đại Xuân trong động cố tình nói lớn câu này, khả năng muốn nói cho tên Nhậm Bình Sinh đang ở đâu đó có thể nghe thấy, muốn hắn tin rằng Nhiếp Thu Viễn căn bản chẳng quan tâm đến tôi.
Bọn họ đang bảo vệ tôi.
Trong lòng tôi dâng lên sự ấm áp, quét hết những lạnh lẽo mà Thu đã mang lại cho tôi. Lại nghe Lạc Đại Xuân nói tiếp: “Thu Viễn, rốt cục trong lòng huynh nghĩ như thế nào? Nếu như là huynh đệ không còn gì để nói. Lưu Huỳnh từ sau khi tỉnh dậy, giống như vẫn đang đợi huynh, trong lòng huynh cũng biết. Nếu quả thật trong lòng huynh đối với muội ấy không có nửa điểm tâm tư, vậy hãy để đệ chăm sóc cho muội ấy!”
Tôi nương theo những lời của hắn nói, tim đập thình thịch, nhưng cùng với hắn chờ đợi câu trả lời của người kia. Một lúc lâu sau, thanh âm của Nhiếp Thu Viễn mới vang lên: “Đại Xuân, Lưu Huỳnh là nghĩa muội của ta. Ta đối với muội ấy không có chút tâm tư đặc biệt nào, mãi mãi không có.”
Ta đối với muội ấy không có chút tâm tư đặc biệt nào, mãi mãi không có!
Trong nhất thời tim tôi như bị rớt xuống hầm băng. Tôi quên mất mình phải tìm nước uống, cũng không biết làm sao lại quay về phòng, nằm bẹp dí xuống giường, không muốn động đậy.
Cảm giác thật cô đơn, thật trống vắng, còn có chút đau lòng.
Tôi mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đã là nửa đêm.
Cảm thấy môi khô rát, hình như khô nứt hết rồi, yết hầu cũng đau quá, một mùi máu tanh xông vào xoang mũi. Tôi cố hết sức bò dậy, nhưng người bỗng va vào một vật mềm nhũn.
Tôi muốn la lên nhưng miệng mũi bị bịt kín, một tấm mặt nạ hoa lệ được ánh trăng chiếu rọi, lẳng lặng nhìn tôi.
Này! Đây không phải là U Dạ Công Tử đã mất tích rồi sao? Sao tự nhiên xuất hiện khiến người khác giật mình.
Tim tôi trở về nhịp bình thường. Hắn thấy tôi bình tĩnh lại, liền từ từ thả tay ra.
“Thế nào rồi? Đỡ hơn chút nào chưa?”, ngày hôm nay Dạ cực kỳ ôn nhu, lời mắng chửi trên miệng tôi vọt ra.
“Huynh đi đâu vậy?”, tôi gào lên. Bây giờ cơn giận tích tụ phát hết lên người hắn. Buổi tối hôm ấy, tôi gọi hắn khan cả tiếng mà không thấy hắn đâu. Nếu hắn đến, theo tôi đi tra án thì làm sao tôi bị rơi vào tay tên Nhậm Bình Sinh kia.
Trong tay tôi được nhét vào một chén con, là chén nước ấm.
Nước uống vào cơ thể như dòng suối mát thấm ướt thân thể đang khô héo của tôi. Tôi cũng dần dần bình tĩnh lại.
“Buổi tối hôm ấy, ta có việc, không có cách nào đến được. Xin lỗi!”, Dạ nhẹ nhàng nói, “Thu cũng rất day dứt vì hắn đã ra tay đánh muội.”
“Không sao!”, Tôi đáp lời, “Ta biết huynh ấy chỉ vì muốn bảo vệ ta mới đánh ta.”
Dạ kinh ngạc.
“Ta tới là muốn hỏi muội một câu. Trong lúc đó rốt cục Nhậm Bình Sinh và muội là phát sinh chuyện gì?”, U Dạ Công Tử do dự một hồi mới hỏi.
Đối với Dạ, tôi cảm thấy không có bất cứ điều gì phải giấu giếm hắn. Ở thế giới này Dạ là người bạn thân duy nhất, mà biểu hiện của hắn cho đến lúc này vẫn không phụ sự tin tưởng của tôi. Tôi liền đem câu chuyện vì sao tôi gặp Nhậm Bình Sinh, vì sao lại đi theo hắn nghiệm thi, cùng với tất cả mọi chuyện xảy ra sau đó kể hết cho U Dạ Công Tử từ đầu đến cuối.
Nghe xong, U Dạ im lặng một lúc rồi bỗng nhiên mở miệng nói: “Chân Chân, trong một số thời khắc đừng nên quá cố chấp. Phải biết biến hóa để cứu lấy mạng sống biết chưa?”
Tôi gật gật đầu, lại nghe thấy hắn nói tiếp: “Thật ra Đại Xuân rất tốt. Muội đừng nhìn vẻ bề ngoài mà cho rằng đệ ấy là người xấu, chỉ vì một số nguyên nhân mà đệ ấy buộc phải làm thế. Ta biết muội không phải là Lưu Huỳnh, thế nhưng hãy dùng cặp mắt của mình mà cảm nhận, xem cái gì là tốt nhất cho muội!”
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn.
Đại khái hắn bị tôi nhìn chằm chằm nên hơi bồn chồn, bỗng nhiên khôi phục bản tính, không nhịn được nói: “Ý của ta là, để muội biết mà cách Nhiếp Thu Viễn ra một chút, tên đó là một kẻ nguy hiểm, dính vào hắn thì không phải là chuyện tốt. Lẽ nào chuyện ngày hôm nay muội còn chưa hiểu?”
“Ta đến đây là vì huynh ấy!”, tôi nói chắc như đinh đóng cột.
“Thế nhưng tất cả người bên cạnh hắn đều sẽ chết, muội không hiểu sao?”, âm thanh của Dạ có thêm chút tức giận, “Không phải cha muội cũng đã chết rồi sao?”
Cha ta? Hắn không phải bị Tam nương cắm sừng? Viên Khuê sát hại sao? Cuối cùng còn liên quan gì đến Nhiếp Thu Viễn?
“Nếu như tam nương là người của Thiên Kính Môn thì sao?”, U Dạ công tử nói ra một câu như sấm sét giữa trời quang.
Tôi sửng sốt. Không sai, Nhậm Bình Sinh là người của Thiên Kính Môn, mục tiêu của hắn là Nhiếp Thu Viễn. Nhưng tại sao Thiên Kính Môn lại nhắm vào Thu?
“Muội biết Nhiếp Thu Viễn đã trải qua bao nhiêu thân phận không? Muội biết bên cạnh hắn đã có bao nhiêu mạng người chết không? Nếu đã biết rồi còn dám ngây ngốc ở bên cạnh hắn nữa không?”