Năm tháng thanh xuân đẹp như bông như hoa, những năm tháng cắp sách đến trường, thời đại học là quãng thời gian tươi đẹp nhất.
Kỳ thật đây chẳng qua là chuyện trước khi tôi tỉnh lại mà thôi.
Học xong năm ba đại học, tôi bắt đầu lên kế hoạch tính toán tương lai. Những người xung quanh như thế nào không quan trọng. Có người chuẩn bị thi lên nghiên cứu sinh, có đang suy tư về một ngã rẽ lớn trong cuộc đời. Thật ra chẳng có gì phải đáng để suy nghĩ, trừ khi mọi người cũng có cùng mục đích giống như tôi là để quyến rũ trai đẹp, còn không, nếu không thể lưu lại trường làm giáo viên thì chỉ còn nước đi tranh sứt đầu mẻ trán với bọn tội phạm mà thôi.
Trước khi học tôi chỉ nghĩ rằng những kiến thức này đối với tôi rất hữu ích, sau khi học, tôi mới cảm thấy ngành điều tra hình sự cũng rất thú vị.
Nói thẳng ra, những thứ tôi học có liên quan đến tội phạm, muốn được điều tra chân tướng một cách ngọn ngành phải làm những gì, nắm được mục đích cùng thủ đoạn của tội phạm. Thật ra những điều chúng tôi học cũng không khác gì công việc của Quách Cự Hiệp – Lục Phiến Môn, chỉ khác một điều ngày nay thủ đoạn càng tiên tiến, càng khoa học và tinh vi hơn thôi. Chương trình học của chúng tôi là nặng nhất trong các khoa ở học viện, phức tạp nhất, áp dụng thực tế tốt nhất. Nếu tùy tiện nêu ví dụ, tôi có thể kể ngay các môn như: tâm lý học tội phạm, chụp ảnh hiện trường, vẽ bản đồ hiện trường, pháp y, giám định hiện trường, thẩm vấn, … chưa kể những môn học chung.
Nói nó áp dụng thực tế mạnh nhất bởi vì hầu hết các môn học đều liên quan chặt chẽ đến hiện trường phạm tội. Có điều dù sao cũng là trường học, tuy rằng cũng từng được ra hiện trường, nhìn thi thể, nhưng thấy số lần cũng không nhiều. Chúng tôi cũng được học cách bắn súng, và cách giữ chân địch.
Sức mạnh của sự liều mạng cùng hiệu quả và lợi ích của ‘trùm’ học, hơn nữa bình thường tôi còn tự học được không ít ‘nghề’, nhiều môn học tôi khiến giáo viên rất thán phục, cho rằng mai sau tôi sẽ là một nữ cảnh sát siêu cấp vô địch.
Nếu như họ biết tôi đây liều cái mạng này vì điều gì, nhất định bọn họ mỗi người ói một ngụm máu dìm tôi chết đuối.
Hết cách rồi, một cô nương ý chí kiên cường ở độ tuổi ‘não có vấn đề’ là như vậy, đã nhận định chuyện gì thì sẽ giống như một con chó điên gặm mãi cục xương không tha.
Mặc dù Chương trình học của mọi người đều giống nhau, nhưng mỗi người đều có hứng thú riêng của mình. Tuy nhiên trong số đó đa phần đều là hứng thú với những thứ hoặc ít hoặc nhiều có chút cổ quái. Ví dụ như cô bạn ở giường dưới trong ký túc xá, không biết chạm phải dây nào mà lại đặc biệt hứng thú với độc phẩm. Đến cuối cùng tôi còn hoài nghi cô ta có lẽ sắp điều chế ra được propylamine methylbenzo (thành phần chính của ma túy đá, cây gai dầu và thuốc lắc …) luôn quá.Tôi cũng tốt bụng nhắc cô ta nếu không biết đừng có điều chế lung tung.
Đâu chỉ có bạn học là quái gở, bí mật cổ quái nhất phải tính đến nhóm giáo sư. Giáo sư kính yêu của chúng tôi – thường được chúng tôi gọi là Lão Lưu, khoảng gần 60 tuổi rồi mà tai không lãng, tay không run, bước đi nhanh nhẹn như gió. Muốn hỏi tôi vì sao gọi ông ấy là quái dị, thì phải nói đến đam mê của ông ấy.
Lúc rảnh, Lão Lưu chỉ thích cầm dao giải phẫu, nhưng không phải để phẫu thuật thi thể mà là giải phẫu hoa cỏ. Mùa xuân mổ xẻ hoa đào, mua hè thì đến hoa ô mai, mùa thu thì tùm lum tùm la chả biết hoa gì, mùa đông thì khỏi nói, có hoa đâu mà giải với phẫu, thế là ra công viên cuống quít đi tìm hoa. Nói tóm lại, ông giống như một nhà sinh vật học, hoa cỏ từ lớn đến bé dưới con dao giải phẫu của ông đều bị ông mổ xẻ từng cánh hoa, nhị hoa, từng lớp từng lớp, mỏng như những tờ giấy nhiều màu sắc.
Giải phẫu hoa cỏ kỳ thực là một môn sinh vật học, nhưng Lão Lưu cho rằng giải phẫu hoa hay người đều phải bình tĩnh, tỉnh táo. Nếu tâm không đạt được mức độ tuyệt đối ‘tĩnh’, thì không cách nào phán đoán chuẩn xác để ra tay, mà khi giải phẫu dù là cái sai nhỏ nhất cũng dẫn đến thất bại. Vậy điều này so với công tác điều tra không phải giống như nhau sao?
A! Hoa giải phẫu học sao? Tôi chưa từng có tư tưởng này, nên với vấn đề này cực kỳ xem thường.
Tuy nhiên, trong lớp Lão Lưu vẫn chú ý đến tôi, vì bài tập tôi làm đều rất tốt. Tựu chung lại mà nói, mọi người đều yêu thích các môn học điều tra công nghệ cao ví như kỹ thuật trinh sát, kỹ thuật giám định DNA, những cái hay trong điều tra của đội CSI, tuy nhiên tôi lại không có chút hứng thú. Cái tôi quan tâm chỉ là tâm lý tội phạm, điều tra hiện trường gây án, kiểm nghiệm thi thể, phương pháp lấy lời khai, đều là những Chương trình nguyên sơ, nhưng đây cũng là nguyên nhân khiến Lão Lưu khá thích tôi, bởi ông cho rằng tôi là một người thích tư duy. Nhưng trên thực tế, còn phải hỏi? Cổ đại có mấy cái máy móc công nghệ cao kia sao?
* CSI: Crime Scene Investigation hay CSI là một loạt phim truyền hình trinh thám, tâm lý tội phạm của Mỹ - Canada của đạo diễn Anthony E. Zuiker. "CSI: Crime Scene Investigation" ra mắt vào ngày 06 tháng 10 năm 2000 trên CBS
Được rồi! Đề tài này quá nghiêm túc. Chuyển đi!
Thời áo trắng tung bay, cụ thể là thời gian đại học, đề tài mọi người bàn luận chủ yếu không phải là chuyện yêu đương hay sao.
Muốn hỏi tôi đã từng yêu chưa. Hỏi thừa, đương nhiên là có. Bạn trai ‘nhìn không thấy’ của tôi luôn ở đằng sau bảo hộ tôi suốt tám năm trời, lúc tôi buồn, an ủi tôi; lúc tâm trạng xuống dốc, cổ vũ tôi; lúc tôi vui thì cùng cười với tôi. Tôi biết sẽ có một ngày, anh ấy biến thành người bằng xương bằng thịt đứng trước mặt tôi, mười ngón tay chúng tôi đan vào nhau, sau đó anh ấy nói với tôi, anh cũng chờ đợi ngày này.
Tôi hi vọng có ngày ấy … vậy mà hôm nay đây … tại sao … anh ấy lại là anh của tôi? Thất vọng tràn trề, lệ tuôn rơi.
Nhưng mà bạn trai ngỏ ý, bạn trai lấy lòng, bạn trai nguyện cơm bưng nước rót đương nhiên cũng có.
Nói không phải khoe khoang, tôi cũng khá xinh. Tuy rằng không đẹp như minh tinh màn bạc, nhưng tốt xấu gì cũng có gương mặt đoan trang mỹ lệ, cũng khiến đối phương có ấn tượng tốt, thêm vào đó thân hình cũng cao ráo, trải qua muôn vàn thử thách rèn luyện nên dáng người khỏi phải nói, rất đáng yêu.
Bình thường tôi thích cột tóc đuôi ngựa, mặt mộc không trang điểm, mặc đồng phục huấn luyện do trường phát. Lúc không lên lớp, tôi diện áo sơ mi trắng với váy jean. Nghe nói đây là phong cách giả thời thượng đang lưu hành trong vườn trường, nhưng mà tôi không có cố ý làm vậy đâu, chỉ là tôi lười cắt tóc cùng mua quần áo mà thôi à.
Mặc đẹp trang điểm đẹp cho ai ngắm?
Nhưng trên thực tế, mấy nam sinh đó hơi sợ tôi. Bởi vì tôi không sợ gì cả mà luôn lao về phía trước với sự liều mạng điên cuồng. Lần đầu tiên quan sát thi thể giải phẫu chỉ một mình tôi là có khí thế bừng bừng lại còn cười ha hả, sau đó không ói mửa gì mà còn có thể lập tức đến căn tin ăn bánh bao nhân thịt.
Trong lòng tôi sớm đã có ý trung nhân, vì lẽ đó tôi không cần thiết ở trước mặt người tỏ ra ‘ta đây tính cách tốt’. Không sai, vốn dĩ, nguyên bản tôi là một nữ hán tử một trăm phần trăm.
Nhưng dù như vậy, cũng từng có người đến nói với tôi: “Trên người cô có một loại hương vị cổ điển!”
Cũng không biết anh ta thật tâm hay là chỉ là cách anh ta ‘cua gái’, dù sao tôi cũng chả muốn cũng chả cần phải hiểu. Lúc đó, khi nghe anh ta nói xong câu này, tôi khá kinh ngạc, không lẽ anh ta là tiên tri, lại nhìn thấy được dáng vẻ của tôi sau khi xuyên không?
Người nói những lời này là Trương Dương, là giảng viên phụ đạo được mời từ bên ngoài về trường tôi.
Công tâm mà nói, Trương Dương cũng khá điển trai. Lúc giáo viên chủ nhiệm giới thiệu anh ta với lớp, nữ sinh cả lớp đều sục sôi (rõ ràng trong lớp chả có bao nhiêu nữ sinh, ấy thế mà lại ầm ĩ được như cái chợ trời)
Ở bên ngoài, giảng viên phụ đạo ấy là một anh cảnh sát thực thụ, là một cảnh sát hình sự, xông pha vào con đường nước sôi lửa bỏng. Anh ta cũng không lớn hơn chúng tôi mấy tuổi nhưng đã là đội phó của đội cảnh sát điều tra hình sự. Mấy vụ ‘thần án’ qua tay anh phá cũng được sinh viên chúng tôi lấy ra làm mẫu học tập.
Nếu không phải thành phố đang hướng đến bộ mặt thành phố mới thì chắc người như Trương Dương chẳng bao giờ chịu đến trường của tôi để làm giảng viên phụ đạo.
Nhưng khi đến làm việc anh rất nghiêm túc, chủ yếu là dạy học thực tiễn hiện trường cùng thực chiến. Tính cho đến thời điểm này, anh ấy dạy chúng tôi được một năm rưỡi. Từ ngày đầu tiên học thực hành với anh, tôi có thể cảm nhận được anh là người mạnh mẽ, đầu óc mạch lạc, tư duy rất nhạy bén, mọi kỹ thuật đều rất xuất chúng. Vì vậy tôi cực kỳ thích học tiết của anh ta vì nó rất thực dụng.
Trương Dương cao 1m87, bình thường mặc cảnh phục, có đôi khi mặc quần áo huấn luyện viên, cũng có thời điểm mặc áo thun ôm, phô bày vóc dáng thật chuẩn men. Tóc anh không dài không ngắn, nước da rám nắng, khi tháo xuống cặp kính râm ‘khủng bố’ gọng vàng xuống sẽ lộ ra một đôi mắt cực kỳ sắc bén.
Khí chất của người cảnh sát, mọi người đều biết đúng không?
Một anh trinh sát nổi danh cường đại dù sao trên người cũng có chút ‘biến thái’ khác người, có khả năng là sự cố chấp hoặc cái gì đó đại loại thế. Không biết trên người tôi có loại khí thế ‘biến thái’ nào khiến anh ấy xúc động không nữa, theo thời gian trôi qua, anh ấy lại đối xử với tôi có chút không giống với những sinh viên khác.
Đó là một buổi trưa nắng nóng, Thầy Trương ngồi nghỉ bên gốc đại thụ trên con đường mà tôi nhất định sẽ đi qua, chờ một đứa mặc chiếc áo thun trắng rộng thùng thình in hình một con thỏ ngu ngốc.
Anh ấy nở nụ cười, đưa cho tôi cái bánh bao thịt.
Tôi đâu có ngu, đương nhiên hiểu ý của anh ấy, nếu không, anh ấy cũng không ngớ ngẩn đến mức giả bộ vô tình theo tôi tán gẫu cái đề tài độc thân. Tôi cảm thấy lúc này đây thầy Trương như những chàng thanh niên bình thường khác, lúc anh không phải đang thi hành nhiệm vụ thì sẽ không mang bản mặt tỉnh bơ không hề biến sắc của đội phó đội cảnh sát hình sự.
Trong lòng tôi đã có nam thần, những người khác làm sao có thể cạnh tranh nổi đây?
Thật ra, vào ngày tôi định thực hiện kế hoạch xuyên không, tôi có gặp Trương Dương. Anh nói với tôi: “Ngày hôm nay tôi phải ra hiện trường, đợi tôi làm xong công việc, tôi sẽ quay về tìm em. Ngày hôm nay em nhất định phải chờ tôi, tôi có việc quan trọng muốn nói với em!”
Tôi lườm hắn một cái, bởi tôi cho rằng tình tiết này là một điềm xấu. Trước một việc nguy hiểm, xin vui lòng đừng nói mấy câu này được không? Đây chẳng phải được coi là cái điềm hay sao, thường thường có người nói “Ngày mai tôi về hưu", "Vợ tôi sắp sinh con”, “Hoàn tất nhiệm vụ lần này tôi lập tức trở về kết hôn", thông thường người nói mấy câu như vậy là cách cái chết không còn xa.
Tuy rằng tôi đã nói đồng ý chờ Trương Dương, nhưng ngày đó chuyến xuyên không của tôi không thể không thực hiện, vì vậy tôi trong lòng tôi thầm nói với Trương Dương: “Thật không phải, nhưng tôi phải đi rồi. Mặc dù ở bên kia 80 năm, ở đây chỉ có mười phút!”
Vì vậy, Thầy Trương, ngàn lần vạn lần anh phải còn sống, muốn nói gì, chờ đến 80 năm sau khi tôi trở lại rồi hãy nói!