Hoa Hoa Du Long

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1

Kẻ trộm cướp cô dâu dốt nát

Tháng sáu Giang Nam như bức tranh thiên đường.

Tây Hồ hẳn là nơi phồn hoa nhất Hàng Châu, thuyền hoa qua lại, âm vang sáo trúc vi vu trên mặt hồ theo gió nhẹ tản mạn khắp nơi, hương hoa ngan ngát trong gió thực khiến du khách sau mê.

Nhưng hôm nay phần đông cả du khách lẫn người địa phương đều đưa ánh mắt ngó vội vàng một khung cảnh lay động như tiên giáng trần, bởi có một vị thư sinh áo trắng đứng trên con thuyền hoa bồng bềnh trên mặt nước.

Hắn đứng lặng với mặc một thân màu trắng đón gió phấp phới, mái tóc dài mĩ miều đến thắt lưng không buộc, hợp với tay áo nhẹ nhàng tung bay trong gió – thật tả không hết sự thần thái phong lưu, nói không ngoa là thanh tú đúng tiên cốt, cả người như tiên nhân hạ phàm khiến nam nữ thế tục nhìn thôi đủ choáng váng.

Hắn lại sớm có thói quen trở thành trung tâm ánh mắt chú ý của mọi người, vẫn không động tay, quay lại nói chuyện với gã tùy tùng.

“ Ta nói Tiểu Nguyệt nghe, sư phó dạy ta tuyệt kĩ giữ thăng bằng này quả nhiên lợi hại—ngươi xem ta đứng đầu thuyền có đến nửa canh giờ, mà ngay cả một cái lảo đảo cũng chẳng có”.

Tựa hồ đối với chính mình thập phần đắc ý, hắn quay đầu nhẹ nhàng cười với gã tùy tùng.

Nhất thời, có thể thấy tiên cảnh nơi Tây Hồ thoáng màu rực rỡ hơn nhờ nụ cười mĩ nhân…

“ Oa” Nụ cười này đối với hắn không quan trọng, lại nghe trên vách thuyền bên cạnh có tiếng kinh hô—

Nguyên là một nam nhân tham xem thuyền tú màu vô ý té xuống nước, đưa tới chung quanh nhiều đợt ý hiểu lầm cười rộ lên

“ Hôm nay mới hiểu vì sao Hán Đế ngay cả tiền sơn đều phong cấp nam sủng, nguyên lai là thực có một khuynh quốc khuynh thành nam nhân a”—một nam nhân xem cách ăn mặc là thư sinh nhẹ giọng cảm thán nói với người bạn đồng hành.

Lại bị một ánh mắt lạnh thấu xương liếc vào sợ tới mức á khẩu—

“ To gan!” Còn chưa nghe rõ âm thanh từ đầu tới, đã bị một đao từ trên không dựng đến gáy

Giây lát sau, chỉ nghe thấy tiếng nam nhân kia kêu la mà búi tóc trên đỉnh đầu đã biến mất- quay đầu vừa thấy, không nói nên lời là được người xưng là Tiểu Nguyệt thanh tú kia cầm trên tay

“ A—” mọi người xung quanh kinh hô bốn phía nổi lên, không ai dám bàn luận gì thêm về nam sắc mê người nữa.

Mĩ nam tuyệt sắc kia phẩy tay áo một cái

“ Tiểu Nguyệt,quay về thuyền—ném cái thứ dơ bẩn kia xuống”

Giọng nói vừa dứt, bóng người hắn đã dời đầu thuyền, không ngờ chớp mắt mọt cái đã trở vào khoang thuyền bên trong.

Đem búi tóc kia hướng xuống nước ném một cái, Tiểu Nguyệt đưa cái nhìn uy hiếp bốn phía, thẳng đến bốn phía trở nên yên tĩnh vô thanh, hắn mới lạnh lùng tiêu sái bước vào khoang trong.

“ A—” không gặp mĩ nam vừa nhìn thấy, mọi người có chút vừa thất vọng vừa sợ hãi than thở, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc thuyền hoa làm người ta kinh hãi kia lướt đi qua.

“ Tiểu Nguyệt,không còn có cái gì mới mẻ để thưởng ngoạn sao?”

Nhìn thấy Tiểu Nguyệt trở về khoang thuyền, mĩ nam miễn cưỡng dựa lưng hơi cao lên tiếng nói. Thanh âm trầm không rõ không trong, giống như nhận hết sự hoàn mỹ của ông trời.

“ Khởi bẩm bệ hạ– bản kế hoạch du lịch lần này chỉ còn việc hành hiệp trượng nghĩa một lần là chưa hoàn thành”. Tiểu Nguyệt cung kính xoay người đáp.

Đúng vậy—người nam tử trên thuyền hoa làm chấn động mọi người kia chính là đương kim Thánh thượng- Tĩnh Tông Hoàng đế bệ hạ. Người lớn lên quá mức xinh đẹp, hắn tại triều đình đều cử chỉ đúng mực, cho nên thật cũng không có lời đồn kì quái nào trong kinh thành tương truyền ra.

Mà người xưng là Tiểu Nguyệt kia lại chính là bằng hữu tương ái của hắn kiêm sư huynh- Hộ Quốc đại tướng quân Mộc Nguyệt.

“ Hiệp nghĩa à- làm cái gì tốt nhỉ?” Làm ra một bộ tư tưởng khổ sở, Hiên Viên Tĩnh quả nóng lòng muốn thử.

Mộc Nguyệt ở bên mở miệng

“ Bệ hạ, thần nghe nói gần đây vùng Hàng Thành ngoại ô Lộ Thương Sơn hạ thường có mỹ nữ mất tích, không biết bệ hạ…”. nhìn về phía gương mặt thanh lệ không hề giống với bất kì ai trên dương gian, Mộc Nguyệt không đưa ra dự kiến mà chỉ cảm thấy được hứng thú hiện lên trên thần sắc.



Sau giờ ngọ tại Lộ Thương Sơn hạ.

Rừng thông rừng trúc um sùm tươi tốt thấp thoáng con đường núi có một đôi nữ tử cần giúp đỡ- thân hình cao lớn của nữ nhân có khăn che mặt không thấy rõ, đi sau chút có vẻ mệt mỏi là một nữ tử mi thanh mặt tú, mặc quần áo đỏ tươi màu thêu hoa như người kia.

“ Này, Nguyệt Nhi à, sao hôm nay nóng vậy? Khi nào mới có thể đến thành đây?”

Thanh âm nũng nịu- nữ nhân quần áo màu xanh đang nói chuyện, thân hành yểu điệu lại có vẻ quá cao, đi lại thướt tha, nhất định là tiểu thư khuê các phong vị.

“ Tiểu thư, lập tức đi ra” Người tên Tiểu Nguyệt trên gương mặt nữ tú lại thần tình vẻ hờn giận.

Hai người cũng giúp đỡ nhau đi trên con đường núi nhấp nhô.

Đúng vậy, hai người này chính là người ở Tây Hồ Hiên Viên Tĩnh cùng Mộc Nguyệt – khi đó Hiên Viên Tĩnh đề nghị, hai người rời thuyền một chút đi mua quần áo nữ nhân để thay, rồi đi tới chân núi Lộ Thương.

Nhưng điều Mộc Nguyệt không nghĩ ra là, bệ hạ chính mình còn chưa tính chuyện giả gái, dựa vào cái gì bắt hắn hóa trang thành nữ a…

“ Ngươi nghĩ thế nào hả– nhìn ra suy nghĩ của hắn, Tĩnh vươn tay hung hăng đánh vào đầu hắn , “ Có nam nhân đi theo, kẻ trộm làm sao mà đến được?”

Bị đánh Mộc Nguyệt co rụt đầu lại giận mà không dám nói, chỉ cãi lại bằng ánh mắt bất mãn, cũng đành ngoan ngoãn đi theo giúp đỡ “ Tiểu thư” tiếp tục đi trước.

Lại nửa dặm đường nữa trôi qua—

Bốn tên cướp rốt cục không phụ sự mong đợi của hai người xuất hiện.

“ Tiểu thư à, người định đi đâu vậy?” Hai kẻ vừa thấy chính là hai kẻ cướp vạm vỡ chặn đường hai người, cợt nhả hỏi

Thổ phỉ à—sẽ không đổi câu mới mẻ mà nói đâu

Một bên trong lòng thầm mắng, Tĩnh vẫn giả bộ không lịch sự nũng nịu trả lời:

“ Hai vị đại ca, tiểu nử phải đi đến Hàng Thành tìm người thân, nhưng không may đánh mất hành lý, đành cùng nha đầu đi vào bên trong thành”.

Nói xong, hắn còn giả bộ mặt thương tâm vén khăn che mặt lau dòng nước mắt, gương mặt xinh đẹp khiến hai kẻ nhìn trộm kia ngây người.

“ Ồ- quả là một nữ tử quá đẹp!” Quả nhiên, hai kẻ kia bị dung mạo ngây người của hắn làm cho cảm thán mà kêu lên

“ Làm sao làm sao- tiểu nữ yếu đuối, làm sao vừa mắt hai vị được” Tĩnh ngay từ thuở nhỏ lớn lên trong cung tần đầy mĩ nữ, cung cách nữ nhi đối với hắn chỉ là một bữa ăn sáng.

“ Ha ha –tiểu thư, theo ta lên núi một chuyến thì như thế nào?”

Kẻ cướp cố giả bộ mặt không đường đột để mời giai nhân lên đường

“ Đại ca, lên núi làm gì vậy?” Tĩnh chính ở chỗ này giả trang thiếu nữ thẹn thùng sửa y phục, khóe mắt lại liếc đến Mộc Nguyệt đang đưa ra bộ mặt quái tướng, không khỏi hung hăng ném cho hắn một cái xem thường.

“ Đương nhiên là làm áp trại phu nhân!” Sơn tặc xem ra ngại nói dông dài, liền đi lên tách hai người ra

“ A,cứu mạng a- cứu mạng a”

Tĩnh cũng Mộc Nguyệt vội giả bộ lớn tiếng kêu cứu, liều mạng giãy giụa chân tay, lại cẩn thận không để lộ khí lực. Không đến vài hiệp, liền ỡm ờ để hai người kia khiêng lên vai, hướng dấu núi ẩn sâu trong mây mù mà bước vào…

Đi ước chừng non nửa canh giờ, Tĩnh phá hiện ra trước mắt cảnh sắc bỗng trở nên trống trải dựng lên- khắp núi đồi thấp thoáng một tòa kiến trúc hũng vĩ mang khí phách đúng là sơn trại lớn, lại theo thế núi quanh co khúc khuỷu mà lên, cổng sơn môn dựng thẳng một cồng chào cao lớn, bốn chữ lớn “ Lộ Thương Sơn phòng” rõ ràng hiển hiện.

“ Đại ca, tại sao lại đem ta và nha hoàn tới chốn này?”. Tĩnh giả bộ sợ hãi lại mềm mại mà hỏi kẻ cắp đã mang hắn tới.

Tĩnh mặc dù không mập, nhưng cũng là nam nhi bảy thước, kẻ cắp cũng mệt nất ngư, thở gấp nói “ Cô bé có phúc rồi! Đại vương nhà ta đang cần một vị áp trại phu nhân, nhìn ngươi vận khí không tốt, muốn cho người coi trọng, người thật cũng là có vận khí lớn mới đến được đây!”

Hắn vẻ mặt rạo rực bui vẻ, nhưng Mộc Nguyệt trong mắt cảm thấy cực kì khó chịu: “ Đại Vương nhà ngươi là ai? Cho hắn coi trọng cái gì hả?”.

“ Hắc, Tiểu cô nương ngươi biết cái gì?” Kẻ cắp tựa hồ vì Mộc Nguyệt tỏ ý khinh thường Đại Vương nhà hắn mà thập phần tức giận “ Đại Vương nhà ta chính là Trung Nguyên võ lâm tiếng tăm lừng lẫy Thiên Ưng Lộ Thương. Người thiếu niên thành danh, anh hùng tái thế. Hắc bạch trên đường không biết có bao nhiêu nữ nhân muốn gả cho người, bị người làm cho ngây ngất (bất vi sở động)- các huynh đệ tìm nữ nhận tới người cũng không một cái để ý….Ai, thật sự là muốn đem chúng ta giết chết đi cho xong”. Nói lời cuối cùng thì nhìn hắn có vẻ rất ủ rũ.

“ Hai vị ca ca, chút nữa thưởng nữ nhân tới đâu?” Tĩnh vội truy vấn.

“ Đại vương không đồng ý, tự nhiên là các huynh đệ hưởng dụng rồi”. Kẻ cắp ha hả nở nụ cười, bộ dáng thật *** đãng.

Tĩnh nhíu mày – tên Lộ Thương này xem ra cũng không phải thứ gì tốt, không muốn nữ nhân cũng không thả họ đi, lại để mặc cho bọn họ bị kẻ cướp làm nhục.

Thật tội không thể tha!

Hiên Viên Tĩnh không khỏi thầm hạ quyết tâm hung hăng phải sửa trị tên Thiên Ưng đáng giận này.

Đảo mắt một cái đoàn người đã đi tới đại điện tiền.

Đem hai người hướng trong điện tích mà ném một cái trên mặt đất, hai kẻ cắp liền gân cổ họng mà đứng lên nói to “ Đại ca, đại ca- mau xem chúng ta mang cái gì tốt đến đây!”

Một đám nam nhân đang đứng ở thượng điện vây quanh tựa hồ đang họp bàn với bộ dáng phân vân, bị bọn họ gọi như vậy, mọi người liền buông cuốn sổ trong tay xuống mà đi tới đây.

Đi đàng trước là một nam nhân áo xắm- thân hình cao gầy lại có vẻ thập phần rắn chắc, đôi mắt dài sắc sảo như ánh trường kiếm, thập phần anh tuấn, chỉ một ánh mắt đã nói lên ngạo khí không lời.

Xem ra đây chính là Thiên Ưng- Tĩnh thầm nghĩ.

Bộ dạng không đúng so với tưởng tượng- nhưng chính sự kiêu ngạo của mi khiến ta thập phần chán ghét.

Đi đến ngã ngồi trên mặt đất bên cạnh hai người, Tĩnh chỉ cách một khăn che mặt cũng có thể nhìn thấy Thiên Ưng đang nhíu hai đầu mày lại “ Tại sao lại là nữ nhân à?” Ngữ khí khinh thường mà cứng rắn.

Hai kẻ cướp vội nói lấy lòng “ Đại ca, hai người này chính là hai mặt hàng tốt- tuyệt đối là mỹ nữ nhà lành”.

“ Mỹ nữ?” Đưa ánh mắt hướng lên Mộc Nguyệt nhìn thăm dò, Lộ Thương vẻ mặt hoài nghi muốn đem Mộc Nguyệt đang tức giận mà vả cho lệch miệng tên kia.

“ Không phải người này, là người này”. Kẻ cướp vội chỉ về hướng bên Tĩnh.

“ Phải không?” Lộ Thương nhíu nhíu mày, tùy tay mở ra khăn che mặt của Hiên Viên Tĩnh-

“ Oa…” tiếng kinh hô trong đại điện vang lên, hiển nhiên mọi người bị vẻ đẹp của Tĩnh làm cho chấn động.

Lộ Thương đứng mũi chịu sào kia bị vẻ tươi đẹp chiếu thẳng vào mắt, đối với đôi mắt tuyệt mĩ không thấy đáy của Tĩnh, hắn lại càng sửng sốt nửa ngày không nói nên lời.

“ Đại ca” Xem phản ứng này của Lộ Thương, hai kẻ cướp biết hắn đã động tâm- vốn, người tuyệt đại giai nhân thế này, không động lòng ắt hẳn không phải nam nhân.

Phất phất tay, Lộ Thương không rời ánh mắt đi khỏi gương mặt tuyệt mĩ kia, thanh âm của điểm bất bình thường “ Cấp phần thưởng!”

Đều có người phía sau tiến đến cấp kim đĩnh cho hai kẻ kia, hai người ngàn dạ cảm tạ rồi dời đi.

Đại diện thượng lập tức ồ lên một tiếng.

“ Oa, chúc mừng đại ca. Quả là tuyệt sắc giai nhân…”

“ Lộ Thương ta áp trại phu nhân ngoài nàng ra không thể có ai khác…”

Lập tức bốn phía đầy tiếng chúc mừng, Lộ Thương lại chỉ để ý đến cầm lấy đôi tay Tĩnh, đôi mắt hắn như không động đậy được, dường như đã nhìn đến ngây ngốc

“ Mau ! Nhanh xử lý việc vui- đêm nay đại ca cưới vợ!”. Mọi người thấy được suy nghĩ của Lộ Thương, vội phân phó tiểu lâu la đi xử trí.

….

Ánh trăng bao phủ Lộ Thương Sơn.

Xưa nay tác phong của Lộ Thương trại vốn yên lặng, nay bỗng huyên náo khác thường.

Đại điện thượng bày ra trăm bàn yến hội, bọn sơn tặc vây quanh đại tước, mỗi người đều một bộ mặt vui mừng.

“ Biết không? Phu nhân của đại ca là một tuyệt sắc giai nhân, nghe nói đại ca vừa nhìn thấy nàng, ngay cả mắt cũng không nhìn đi đâu được nữa!”. Rượu say cơm no, chuyện tất lẽ của hôn sự là đề tài tốt nhất của câu chuyện.

Một bên có người nói “ Đúng vậy đúng vậy- trước kia xem đại ca không có dính vào sắc nữ, ta lại tưởng đại ca có tật gì xấu…”

Tựa hồ đột nhiên nhớ đến đề tài này thật nguy hiểm, người nói chuyện vội dừng lại, mọi người xung quanh cũng sẽ thành tâm nở nụ cười.

Trong điện ương, người chủ thượng.

Lộ Thương hàng ngày mặt không một chút thay đổi, giờ trên mặt cũng ẩn ẩn vài phần đỏ ửng, uống rượu nhưng khóe miệng hắn hình như lại có ý cười.

“ Đại ca, đêm xuân tiêu một khắc giá ngàn vàng- ta nghĩ người nên nhanh đi động phòng kẻo tân nương sốt ruột chờ đợi” Một vị quân sư bên cạnh đã quá hiểu sự tình bèn đưa lời vào lỗ tai.

Nghe vậy, mặt Lộ Thương lại càng đỏ hơn. Hắn không cự tuyệt, yên lặng đứng dậy “ Ta đi trước, mọi người cứ từ từ thưởng thức”.

Nhìn Lộ Thương nhanh chân bước về hướng phòng tân nương, nơi bên trong viện, Lưu Thố tươi cười quên u sầu – hôn sự của Lộ Thương luôn luôn làm bọn bạn hữu thân thiết như hắn cảm giác trong lòng có tảng đá lớn, hôm nay nhìn hắn có hoa tươi về tay, cũng thật làm người ta yên tâm như gỡ tảng đá lớn ra khỏi đầu.

Đem đại diện huyên náo để lại sau đầu, Lộ Thương cảm thấy đến gần động phòng, lòng càng nỏng nảy nhảy dựng lên.

Vốn tưởng rằng cuộc đời này số mệnh vô vọng không thể tìm được người mình yêu, chính lúc ông trời lại đưa thiên hạ trong lòng hắn tới- điều này có thể không làm trái tim hắn nhộn nhạo hay sao?

Giữa tân phòng, ánh nến lập lòe. Gấm vóc đỏ thẫm đính trang sức lấp lánh phủ lên tân nương đang ngồi lẳng lặng.

Lộ Thương đến gần mép giường, lại liếc mắt đến cái phiết cẩm hồng đã bị hạ lộ ra một góc đính bạch lăng, hắn không khỏi đỏ cả mặt- tối nay, hắn sẽ cùng người con gái xinh đẹp như tiên tử này hưởng ân ái mặn nồng.

“ Nương tử…” thấp giọng khẽ gọi, Lộ Thương thận trọng xốc tấm khăn đỏ vướng bận kia đi- Dung mạo tuyệt đẹp nhân gian của Tĩnh dưới ánh sáng của nến – lại càng làm người ta rung động, trái tim của Lộ Thương kinh hoàng đập liên hồi.

“ Hôm nay tại đại diện gặp mặt, ta liền biết trong lòng ta kiếp này chỉ có yêu mình nàng…” Nói xong tự thấy lời nói thật buồn nôn, Lộ Thương lại càng đỏ mặt “ Nương tử, nàng thật đẹp..”

Không khống chế được dục vọng nội tâm, hắn chỉ muốn giấu mặt đi, đặt lên gương mặt mềm mại kia một nụ hôn- một hương thơm ùa đến khiến cho tâm trí hắn càng thêm nhộn nhạo không tự chủ được.

“ Nương tử, đêm đã khuya,chúng ta tạm nghỉ đi…”

Âm thanh ôn nhu có phần run rẩy, Lộ Thương lặng lẽ hướng đến người con gái xinh đẹp kia đưa cánh tay mà ôm lấy

Chỉ một chiêu, Lộ Thương đã bị bắt gọn.

Hiên Viên Tĩnh lạnh lùng trừng mắt nhìn Lộ Thương đang trợn mắt lên kinh ngạc, lại mạnh mẽ kéo lấy cánh tay trái của Lộ Thương, nhất lực đem hắn áp vào giường

Bên giường lay động một ánh sáng- ánh nến chiếu đến gương mặt Lộ Thương, chiếu vào hình dáng anh tuấn lay động lòng người và con ngươi trong suốt tràn đầy dục vọng không che giấu, lúc này người hắn thấy có vài điểm kì quái và dao động mà đứng lên

“ Bộ dạng bất mãn quả là không tồi”.Hiên Viên Tĩnh quên giả vờ ở cổ họng, âm thanh trầm thấp của nam nhân nghe rung động lòng người vang lên quanh quẩn ở không khí lãng mạn trong phòng tân hôn.

Lộ Thương nghe vào tai cả kinh- đây rõ ràng là âm thanh của nam nhân.

“ Ngươi là ai- nha- ngươi làm gì?” Còn chưa kịp lên tiếng hỏi, tay hắn đã bị người dùng sức xả hướng vào đầu giường, Hiên Viên Tĩnh dùng chính tay áo hắn cột hắn vào đầu giường cao, Lộ Thương không khỏi kinh hãi lên tiếng

“ Ngươi- ngươi là kẻ nào? Đây là ngươi muốn làm gì?” Cơ hồ phải kinh hoàng đến tột độ khi thấy Hiên Viên Tĩnh cởi ba đường lột hết áo của hắn ra- Lộ Thương kinh thanh hỏi

Hiên Viên Tĩnh nở nụ cười “ Bải bối- đương nhiên là cùng ngươi động phòng rồi”.

Cái cổ dài mềm mại hai đường gấp khúc giao nhau như hoa mai làm động lên trong lòng những cảm xúc khó tả mà không khỏi tán thưởng, Hiên Viên Tĩnh cảm thấy nóng đốt ở một nơi thật sâu trong cơ thể như sống dậy- vốn chỉ là muốn gập ông đập lưng ông cho hắn nếm thử cảm giác sợ hãi, nhưng chỗ đang tiếp xúc với thân thể mê người Lộ Thương lại đang co giãn kịch liệt, thật nghĩ đến đã có điểm nhạy cảm trên cơ thể đứng thẳng dậy.

Bị hành động của hắn dọa cho hồn bay phách lạc, Lộ Thương cả kinh hô lên “ Ngươi- ngươi- ta là nam nhân mà…” hắn rõ ràng là sợ đến mức không nói nên lời

“ Ta cũng là nam nhân mà! Cho nên ngươi hẳn phải rõ là ta muốn làm cái gì chứ?”

Sức nóng trong thân thể dần dần thiêu đốt hết ngôn từ, Hiên Viên Tĩnh dùng sức đem hạ thân ép xuống bên dưới Lộ Thương, cảm nhận được cái kia nóng cháy đang cương lên, rõ ràng đã hiểu được suy nghĩ của người nam nhân phía trên mình, Lộ Thương sợ đến mức run rẩy tâm can

“ Không không không không không không…” Lộ Thương lắc đầu điên cuồng, rồi liều mạng vặn vẹo giẫy giụa tìm lối tránh đi,chính là khí lực của Tĩnh kiềm chế quá mạnh, thân thể Lộ Thương hoàn toàn bị đặt bên dưới hắn không thể vận khí.

Lộ Thương khi nãy giãy giụa càng làm Tĩnh nổi tâm chinh phục. Dùng sức mút vào thân thể đó một đường dài từ cổ tới thắt lưng.

“ Đừng…” đã nhận ra bàn tay kia đang hướng tới quần mình, Lộ Thương sợ hãi kêu to. Chính là Tĩnh hoàn toàn không để ý tới hắn, bởi bàn tay kia dùng sức không đủ vững chắc nữa rồi.

Quần bị kéo ra một đường, toàn bộ thân thể Lộ Thương phơi bày trước mắt Tĩnh- làn da màu mật bóng loáng, mềm mại khi chạm vào đến cả Tĩnh cũng cảm thấy không bằng…Thật quyến rũ.

“ Nhìn không ra – sơn tặc tự nhiên lại có một thân thể đẹp như vậy…” Ý cười đầy vẻ nham hiểm, bàn tay tham lam của Tĩnh hướng xuống phần bí ẩn nhất trên thân thể Lộ Thương.

Cố nén không cho nước mắt ào ra, Lộ Thương vẫn không thể giãy giụa—chính là ở dưới tay thiên hạ đệ nhất cao thủ, hắn căn bản ngay cả chút cơ hội cũng không có. Chỉ có thể mặc cho hắn dùng những động tác lỗ mãng đùa bỡn thân thể mình…

Sau một khoảnh khắc—

Nơi phía dưới Lộ Thương đang rền rĩ, rõ ràng không hề tình nguyện lại không nhịn được kỹ xảo chà xát của Tĩnh – rung động vài lần rồi sau rút cuộc cũng đem chính mình giải phóng trên tay Tĩnh…

Nhìn thứ chất lỏng màu trắng dính trên tay Tĩnh, Lộ Thương cảm thấy xấu hổ chỉ muốn đâm đầu chết đi – chính mình, chính mình cư nhiên bị một nam nhân….

Trời ạ–

Căn bản không kịp ca thán cho vận mệnh của mình, động tác của Tĩnh tựa hồ khiến hắn muốn tự sát luôn

“ Làm gì—ngươi làm gì- cút ngay!” Đem hết sức lực mà gào thét, hắn không thể ngăn cản ngón tay linh hoạt thâm nhập vào chính mình từ đằng sau, nơi chưa từng bị đụng chạm qua lần nào.

Dính dịch thủy của chính mình lại chui sâu vào trong cơ thể qua ngón tay Tĩnh, ở nơi mềm mại nóng cháy đầy bí ẩn đó, hai vách sâu kìm thật chặt, muốn làm cho bên trong cơ thể như nới lỏng mở cửa ra..

“ Đau quá-“. Cảm giác thân thể sắp sửa vỡ ra trước mắt, thứ to lớn hơn bất ngờ xâm nhập vào nơi sâu kín kia trong nháy mắt.

Dùng sức đem vật to lớn của mình nhập vào Lộ Thương còn chưa hiểu ra sự tình, cảm giác mềm mại ấy lại khiến Tĩnh khẩn trương tiến sâu hơn, sâu hơn nữa.

“ Cảm giác thật tuyệt!” Làn mi hơi giật giật, tiếng nói cảm thán thì thầm vào tai Lộ Thương, làm cho hắn thật sự mong muốn mình có thể chết đi—bị làm loại chuyện như vậy, còn thể diện gì tham gia đại hội trại chủ với hàng ngàn người khác.

Sự tuyệt vọng khía đau ở tim, nỗi đau thân thể như xé rách bên dưới vẫn không cách nào giảm bớt…

“ Để xem lần sau ngươi còn dám cường thưởng dân nữ nữa hay không?” Lời nói đầy ác ý mà thần kinh Lộ Thương nghe xong đã cảm thấy đủ đau đớn, Tĩnh bắt đầu sử dụng lực, đẩy thắt lưng lay động đứng lên.

Thật sâu trong cơ thể có sự cọ xát vào nơi vách thành cực mỏng chứa đầy sự nhạy cảm, Lộ Thương không thể khống chế cảm giác đau đớn xen lẫn khoái cảm dâng lên

“ A…tha cho ta- tha cho ta- cũng không dám…nữa- không dám nữa”..

Động tác của Tĩnh dần dần nhanh hơn—chịu không nổi nơi thẳm sâu trong cơ thể bao thống khổ đau đớn, Lộ Thương rốt cuộc không để ý tới địa vị mặt mũi nữa, khóc to lên.

Chính là đang cao hứng thật sự Hiên Viên Tĩnh không thể buông tha hắn, ngược lại càng dùng sức để đâm vào sâu hơn—

Khi mà nơi tiến vào kia hoàn toàn nứt ra rồi, máu đỏ sẫm dọc theo phần đùi trắng noãn đi xuống, chảy thành dòng rồi nhỏ giọt xuống giường

“ Tha cho ta—tha cho ta—cứu mạng—“

Vừa muốn kêu đau vừa vừa không nhịn được giọt nước mắt cuối cùng cũng trào ra, một giọt nước mắt ấm ức rơi xuống trên gối thêu uyên ương, tạo ra một đám ẩm ướt.



Rất xa nơi đó, tại phòng bọn chân tay

Nghe được âm thanh Lộ Thương kêu khóc hai tên lâu la nhìn mặt nhau, rốt cuộ cũng có một tên run rẩy mở miệng “ Tân nương tử thật lợi hại, Đại vương thật là thích muốn chết…”

Nhưng ở nơi kia, sự tình như địa ngục vẫn chưa chấm hết—Tĩnh sau khi ở trong cơ thể Lộ Thương mà làm những năm lần, rút cuộc cảm thấy hơi mệt mỏi mà rút chính mình ra.

Lộ Thương đã giống như một con búp bê vải nằm thất thần trên giường—tấm khăn trắng trải giường nơi những giọi máu sẫm rơi xuống tạo thành vân hoa, như hoa hồng nở trên tuyết trắng đẹp đến chói lòa, rực rỡ.

Nhìn Lộ Thương kiêu ngạo lúc này trên mặt chỉ còn nước mắt cùng sự tuyệt vọng, Tĩnh lại nở nụ cười ngọt ngào, gương mặt tuyệt mĩ kia ở trong mắt Lộ Thương thật so với ma vương địa ngục còn đáng sợ hơn.

Tìm tới tìm lui trên thân thể kia, Tĩnh muốn tìm một cái bớt nơi bí ẩn hoặc là chí ít, một dấu vết lưu lại trận kích tình kịch liệt này- kết quả lại làm hắn thất vọng.

Cái gì cũng đều không có sao?—thoáng cau mày thất vọng nghĩ, bỗng nhiên hắn giãn lông mày ra—tìm kiếm quần áo mình cởi ra, hắn móc từ trong túi một cái kim ấn nhỏ nhỏ

Nhìn hắn đem kim ấn giơ lên nướng đỏ trong ánh nến, sự sợ hãi lại nảy ra trong tâm Lộ Thương, đã muốn kêu khóc nhưng chỉ có thể bật ra tiếng khàn khàn âm thanh giãy giụa lên tiếng “ Ngươi—ngươi muốn làm cái gì?”

Giọng nói chưa lạc, Tĩnh đã nhe răng cười đem cái kim ấn kia hướng vào đùi, Lộ Thương rốt cuộc không khống chế được, dùng hết lực khí cuối cùng kêu lên “ Đừng—đừng—đừng a..”

Trên da thịt chỗ đó cảm giác đau như thiêu đốt, chỉ lúc sau- Tĩnh vừa lòng nhìn nơi đó của Lộ Thương đã bị một dấu ấn suốt đời không thể xóa đi, vừa lòng vô cùng:

“ Cái này—ngươi vĩnh viễn đều là người của ta!”.

Không bỏ qua, hắn lại lấy từ trong túi ra một hộp gấm,từ trong đó lôi ra một viên bích hoàn.

Lộ Thương ngay cả giãy giụa cũng không được nữa, trơ mắt nhìn hắn đem viên thuốc kia vào sâu trong chính mình—chạm vào nhiệt độ nóng trong cơ thể, viên thuốc ta ra ngay, chỉ chốc lát hòa vào sâu trong cơ thể.

“ Nếu ngươi không muốn trở thành đồ đê tiện muốn mỗi ngày hàng chục nam nhân thống ngươi…” ngón tay Tĩnh không cố ý chỉ vào hậu huyệt, âm thanh trong cổ họng Tĩnh bình tĩnh đến đáng giận, “ Đêm hạ nguyệt mười lăm, đến kinh thành tại Cầu Nguyệt Long lấy giải dược..”

Không nhìn phản ứng của Lộ Thương, Tĩnh cười đứng lên, mặc xong quần áo, thẳng lưng ngênh ngang mà đi.

Ngày hôm sau

Sáng sớm mặt trời rạng rỡ chiếu đến tận phòng.

Một đêm chưa ngủ, Lộ Thương vớ một mảnh bừa bãi che thân thể đi xuống giường, tay vơ đại thế nào lại vớ nhầm quần lót, nhưng hắn cũng chẳng buồn ngó nữa…

Ngoài cửa tiếng bước chân gần đến, hắn vội vàng dùng quần áo che đậy thân thể dính máu cùng dịch trắng nơi hạ thể.

Nhị Đại vương thần thể sảng khoái bước vào tân phòng, ánh mắt rơi xuống vết máu dính đầy trên mảnh khăn trải giường trắng

“ Oa- chúc mừng đại ca- là trinh nữ nha?”

“ Khốn nạn! Cút hết ra ngoài cho ta.”

Lộ Thương điên cuồng đứng lên, nắm một bên cạnh một bình hoa lớn ném đi.

Đám người đến chúc mừng không biết làm sao đành lui ra, Lộ Thương đáng thương như vậy ngồi sụp xuống đất, ngay cả khí lực đứng lên cũng không có.

Đưa tay xé sạch sẽ quần áo vừa khoác lại trên người, lộ những dấu hôn thê thảm trên cơ thể, hắn ngồi ở bên giường khóc rống lên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.