Hoa Hoa Du Long

Chương 11: Chương 11: Phải Do Ta Sinh Ra




CHƯƠNG 13 PN3 CON CỦA EM, PHẢI DO TA SINH RA

Bỏ qua một bên suy nghĩ chỉ có thể quẩn quanh Tĩnh, Lộ Thương quyết định đem tinh thần đặt hoàn toàn lên bệnh tình của Tào Tín, nhưng chuẩn bị tâm lý suốt cả một ngày, đến khi gặp đám huynh đệ Tào Tín, toàn bộ tâm tình của hắn bỗng chốc biến thành tro tàn.

“Các ngươi…”

Đi vào hậu viện Đốc phủ, điều đầu tiên hắn nhìn thấy, là các huynh đệ từ xưa đến giờ, đang ngồi thành một đoàn hi hi ha ha cười, giữa thanh thiên bạch nhật, ngồi ở bàn trung tâm là Tào Tín bị miêu tả là bệnh nặng gần chết!

Tào Tín sắc mặt hồng nhuận, thần tình đầy tiếu ý, nghĩ bằng ngón chân cũng ra là tên đó chẳng có tý tẹo dấu hiệu nào của bệnh nặng vừa tỉnh cả.

“ Đại ca!”

Lộ Thương vừa muốn tiến lên chất vấn, Tào Tín cũng đã ngẩng đầu thấy hắn, gã vui đến nhíu chặt hai lông mày, thấy hắn vội vàng đẩy bàn cờ đang chơi dở ra, một phen nhào đến ôm chặt lấy Lộ Thương.

Huynh đệ ngồi bên cạnh cũng trở nên vui vẻ sôi nổi, mỗi người vẻ mặt tràn đầy kinh hỉ.

“ Tam đệ, Tín đệ không phải là bệnh nặng liệt giường sao, như thế nào lại…”

Lộ Thương dù thế nào cũng không thể tức giận trong không khí vui vẻ này, chỉ thấp giọng chất vấn.

Tào Tín lộ ra biểu cảm như thể đương nhiên “ Đệ nếu không nói thế, liệu đại ca có trở về nhìn mặt huynh đệ này không? Chẳng phải sớm vì Tĩnh Tông Hoàng đế mà ném chúng ta đi từ lâu rồi sao ”

“ Phải rồi, phải rồi”

“ Đại ca thật sự đã lâu không về Hàng Châu! Vẫn ở lại Đồng An, Hầu phủ lại đề phòng cẩn mật, chúng ta muốn nhìn cũng nhìn không tới”.

Các huynh đệ ở bên cạnh sôi nổi phụ họa, tựa hồ nói đùa nhưng lại làm tổn thương đến Lộ Thương không ít.

Bị mọi người nói thế, Lộ Thương tự nhiên biết sai, hơn nữa cũng nhận thấy nhiều năm qua không gặp lại, các huynh đệ thật cao hứng, hắn cũng không muốn làm mọi người mất hứng, thuận theo ý tứ của mọi người mà ngồi xuống bàn bên cạnh, cùng mọi người nói lại bao chuyện xưa.

Các huynh đệ dần dần trở nên náo nhiệt, liền thấy một phụ nhân ôm một đứa trẻ nhỏ khoan thai bước đến, bị Tào Tín một tay giữ chặt lại.

“ Hồng Nhân, mau đến chào đại ca! Đây là Lộ Thương đại ca mà từ trước đến nay ta vẫn nói với nàng”

“ Đại ca, đây là vợ của đệ”

Tào Tín ba tháng trước cưới bà chủ của Tân Tửu Phường làm phu nhân, nhưng lại không báo cho hắn biết.Hồng Nhân bế đứa nhỏ trên tay, hẳn là đã hai, ba tháng rồi, hai người có lẽ thành thân không lâu thì sinh ra hài tử này. Khó trách hắn lúc đó cứ nghĩ Tào Tín không mời hắn uống rượu mừng mà Tào Tín lại luôn tìm cách thoái thác, nói cái gì mà nữ gia bần hàn không muốn bày vẽ nghi thức tiệc rượu, một hồi lại nói cái gì mà nam nhi giang hồ không trọng lễ nghi rườm rà, nói nửa ngày cũng là Tào Tín muốn nhanh chóng rước vợ về cửa thôi.

Tào Tín này thật là!

Không nhịn được nét cười trên môi, Lộ Thương tiện tay sờ mặt đứa trẻ con trên tay phụ nhân.

Đứa nhỏ da dẻ phấn nộn, ngũ quan chưa rõ ràng, hẳn là mới sinh không bao lâu. Ngửi được mùi hương của người lạ, đứa nhỏ bàn tay bé bỏng hơi khều khều vật lạ, cảm giác va chạm với làn da phấn nộn của trẻ con khiến tay chân Lộ Thương bỗng luống cuống hẳn lên.

Nghĩ nghĩ một lát, hắn cởi một vòng tay vàng khảm ngọc trên cổ tay , ***g vào chân đứa bé, cười nói “ Lần đầu gặp mặt, đại ca không có gì để tặng, chỉ có cái này mong đệ đừng cười”

“ Đại ca sao lại nói vậy, huynh là người bên cạnh Hoàng đế, trên người huynh mỗi thứ đều giá trị bằng cả một thành Hàng Châu! Tiểu nhi thật tạ ơn huynh!”

Tào Tín tâm ngay khẩu thẳng. Nhưng thật sự gã nói không sai. Vòng vàng này rất quý giá, đó là món quà sau một lần hoan ái, Tĩnh đưa cho Lộ Thương. Giữa mắt trâm khảm một viên bảo thạch được truyền tụng là vô song, chính là vật tùy thân của Lịch Đại Hoàng Hậu. Tặng lại cho Lộ Thương khiến hắn cảm thấy mình thật được yêu chiều, cũng lại không hề do dự mà tặng lại cho một người khác.

“ Đứa nhỏ này thật đáng yêu” Lộ Thương biết sắc mặt hắn đã bị Tào Tín để ý, mới vội cảnh tỉnh, chuyển đề tài vào đứa nhỏ.

“ Đại ca cũng sinh lấy mấy đứa, làm bạn với Tiểu Triết nhà ta” Hồng Nhân nói một câu không có ý tứ gì, nhưng lại làm cho không khí nhanh chóng đứng sựng lại.

Tiểu Tang là người đầu tiên thay đổi sắc mặt. Gã lặng lẽ nhìn Lộ Thương, hắn đang xấu hổ, nghĩ đến thật không biết phải phản ứng thế nào cho phải.

Nhìn Lộ Thương lặng im không nói gì, Tào Tín đem đứa nhỏ cho thê tử, ngữ khí nghiêm trọng nói “ Đại ca, đệ không muốn dạy huynh. Nhưng thật sự huynh cũng nên nghĩ cho mình một chút. Tuổi ngày một lớn rồi, huynh chẳng lẽ muốn cả đời không danh không phận đi theo người ta như vậy? Người ta tam cung lục viện, nữ nhân đầy sảnh đường, sau này huynh già đi, sắc tàn lực kiệt một thân một mình, đến lúc đó huynh không vợ không con, chẳng lẽ muốn cuối đời phải làm một lão nhân cô độc chết không ai quan tâm?”

Tào Tín nói ra những lời đó không khác nào dùng búa tạ đập thẳng vào lòng Lộ Thương, khiến hắn bỗng trở nên đau lòng—loại suy nghĩ này, hắn đã nghĩ đến rất nhiều , rất nhiều lần—nhưng mỗi lần ý niệm buông tay mới chỉ nhen nhóm lên trong đầu, nhưng chỉ cần trong vòng tay Tĩnh ấm áp vững chãi, tất cả lại hóa thành mây khói, làm cho hắn vùi mình trong vui vẻ tư sắc mà không muốn đối mặt với tương lai u sầu.

“ Vậy nên, đại ca à, Tào Tín đệ giả bệnh mời huynh về Hàng Thành, cũng là vì việc này, các huynh đệ đều lo nghĩ cho huynh, đại ca!”

Bên cạnh, các huynh đệ cũng sôi nổi nói vào

Lộ Thương cười khổ đứng lên “ Loại chuyện này….không phải các ngươi gấp đến thế rồi chứ?”

“ Ai nói chúng ta không nghĩ đến! Cuối cùng chúng ta còn nghĩ ra một cách giúp đại ca” Tào Tín ở một bên vui vẻ chạy đến gần hắn, nắm lấy tay Lộ Thương “ Đại ca, xem xem các huynh đệ vì huynh mà chuẩn bị cái gì cho huynh đây”

“ Cái gì tốt ?”

“ Huynh đừng hỏi, cứ đi theo ta là được” Trên gương mặt ngăm đen của Tào Tín lộ ra mấy nét cười có phần quỷ dị bí mật.

Lộ Thương bán tín bán nghi nhưng vẫn theo Tào Tín ngồi lên xe ngựa phía sau hậu viện, theo cửa nha phủ xuất phát, dọc theo mấy ngã tư, chuyển đường, cuối cùng dừng trước cửa một ngôi nhà tường trắng, bên trong có sân rộng.

“ Đại ca, vào đi” Chỉ thấy Tào Tín lấy chìa khóa mở cửa, lại quay ra đón Lộ Thương, cái biểu cảm kia càng viết rõ ba chữ “Có âm mưu” trên mặt.

“ Mĩ Vân, mau vào đỡ tiểu thư ra” Tào Tín vừa vào khách đường vội vàng hô to lên.

“ Đây là làm sao a…” Lộ Thương nghi hoặc nói.

Một lát sau, tiểu nha hoàn áo xanh đỡ một mỹ nhân chậm rãi đi ra. Mỹ nhân kia khuôn dung tươi sáng, đôi môt đỏ động lòng người, nhan sắc dịu dàng hiền lành, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn Lộ Thương, bắt gặp ánh mắt hắn, liền cúi đầu hé miệng cười nhẹ.

“ Đại ca, đến đây ta giới thiệu. Đây là mỹ nữ nổi danh bậc nhất Hàng Châu, nhân gia biến sự bị bán đến kỹ viện, ta xem nàng một thân cao quý bị tiện nhân hãm hại mà giúp đỡ trở về, sau mới suy tính ra chuyện của đại ca ” Tào Tín nói chuyện nhất thời quá thẳng thắn, mặt cô gái kia bỗng chốc đỏ bừng.

“ Sao lại là vì ta… ta và cô nương này làm sao có thể a ”

Lộ Thương không để ý mặt mũi Tào Tín, vừa tức giận vừa buồn cười, chỉ thiếu nước lớn tiếng mà trách cứ gã.

“ Ai nói là không quen biết ? Chỉ có các huynh đệ ở đây biết, còn ngoài ra không ai biết trong đây là nữ nhân của huynh. Nếu may mắn sau này nàng sinh đứa nhỏ ra mẹ tròn con vuông, chúng ta sẽ thay huynh chăm sóc mẹ con nàng tận tình, ta không tin Hoàng đế lại biết được bí mật này…”

“ Vấn đề không phải là hắn có biết hay không…” Xem bộ dạng Tào Tín, rõ ràng là muốn hắn cùng nữ nhân này mấy đêm ân ái vợ chồng, sinh con nối dõi.

“ Còn cái chuyện gì nữa đâu. Đại ca, huynh cũng đừng có mà nói rằng, huynh nguyện vì Hoàng đế mỹ nhân kia mà thủ trinh đi”

“ Này…” Lộ Thương nhất thời nghẹn giọng. Tuy không thật sự nghĩ tới có thủ thân vì Tĩnh hay không, nhưng sự thật , lần đầu tiên của hắn là cùng Tĩnh trên giường, ngoài ra hắn chưa từng tìm một bạn tình nào khác.

Nhưng khác với hắn, Tĩnh vẫn liên tục tuyển mỹ nữ, nhận mỹ nữ cống phẩm của lân bang, tuyển thêm tú nữ vào cung, vẫn một đêm phong lưu khoái hoạt, hơn nữa còn không ngừng có thêm hoàng tử chào đời, chứng tỏ y vẫn không hề chuyên sủng một mình Lộ Thương.

“ Đại ca” nhìn gương mặt Lộ Thương có chút âm u, Tào Tín một phen đẩy tay Lộ Thương, lớn tiếng nói “ Đại ca, huynh còn do dự cái gì? Là nam nhân thì thừa dịp hôm nay cùng La cô nương khoái hoạt. Cứ ở Hàng Châu nửa tháng, một tháng, thì sợ gì sang năm không có tiểu tử bế trên tay”

Lộ Thương lại mặt mày tím tái, bị Tào Tín nói cho đến xấu hổ. Liều mạng phản bác vì không muốn chúng huynh đệ nhạo báng, nhưng mà nếu làm như thế thì khác nào vạch áo cho người xem lưng, thật sự việc này nếu bị Tĩnh biết thì chắc chắn là không xong, thật đường nào cũng tắc.

Xấu hổ một lát, Lộ Thương để ý là gương mặt La Dung Dung cũng đỏ hồng, không dám ngẩng đầu lên liếc trộm hắn. Tầm mắt hai người vừa tiếp xúc, La Dung Dung lại e lệ cúi đầu, thật là uyển chuyển phong tình.

“ Mĩ Vân. Nhanh đi thay giường chiếu cho tiểu thư”

Xem Lộ THương không có ý tiếp tục cự tuyệt, Tào Tín nhanh nhẹn hưởng ứng, thấy tiểu nha đầu cắm đầu cắm cổ chạy vào phòng trong, gã lại đem tay La Dung Dung đặt vào tay Lộ Thương, hướng cửa phòng đẩy đẩy vào.

Đi vào trong phòng, Mĩ Vân đã thay nệm giường thỏa đáng—một màn đỏ rực lại có một khăn lụa trắng như tuyết để kiểm nghiệm xử nữ đêm đầu tiên, gương mặt Lộ Thương nhất thời lại đỏ bừng lên.

“ Đại ca, huynh cứ chậm rãi hưởng dụng, ta lui trước” Xem mặt Lộ Thương đỏ bừng, Tào Tín hiển nhiên thức thời mà rút lui. Liếc Mỹ Vân một cái, hai người đều nhanh chóng lui ra khỏi căn phòng tràn ngập không khí xuân sắc này, còn cẩn thận đóng cửa phòng.

Trong căn phòng mờ tối, không khí nháy mắt sôi lên. Xuân ý tràn đầy trong phòng, La Dung Dung gương mặt đỏ ửng, thẹn thùng ngồi ở mép giường, cúi đầu không nói, bộ dạng của một tân nương mới về nhà chồng.

Lộ Thương tay chân luống cuống. Không nghĩ tới Tĩnh, hắn cũng hiểu được đêm nay là một đêm hấp dẫn trí mạng—dù sao tuổi ngày một nhiều, hắn không thể lại làm bộ đối với gia đình trọn vẹn đoàn viên của người khác mà dửng dưng không ghen tỵ.

Vô luận thế nào, hoàng cung mỗi lần có ngày lễ lớn, hắn cũng chỉ được đứng trong hàng ngũ quần thần bên dưới. Cho dù vị trí Hoàng hậu bên cạnh Tĩnh vẫn trống trơn, nhưng số lượng tần phi tú nữ sau lưng ngày một nhiều.

Mỗi lần nhìn thấy đám mỹ nữ như hoa như ngọc vây quanh Tĩnh, mỗi lần nhìn thấy một cung nữ cẩn thận ôm trong tay một hoàng tử, một công chúa nhỏ, nói rằng hắn không thấy tịch liêu là gạt người.

Mà trước mắt chính là cơ hội để thay đổi loại tình huống này. Chỉ cần cùng La Dung Dung vài đêm, sang năm sẽ có một đứa nhỏ mang trong mình huyết thống của hắn—chuyện này đối với Lộ Thương vốn dĩ thân cô thế cô, quả thực là một tương lai ấm áp.

Trong lòng hắn lại nổi lên tư tưởng tranh đấu. Trong đầu lại hiện ra hình ảnh Tĩnh mỉm cười nhẹ như có như không ấy, bộ dáng như mỹ nhân thiên hạ, trong lòng bỗng thấy nhu thuận, nhưng lùi về sau một chút, lại thấy bộ dạng Tĩnh lạnh lùng thông báo cho hắn biết mỹ nhân Tây Vực mới về hậu cung đã mang long thai , khiến trái tim hắn lại một lần như ngừng đập.

“ Lộ đại ca, muộn rồi! Nghỉ tạm đi!” La Dung Dung có lẽ thấy được Lộ Thương có điểm kì quái, liền ôn nhu nói.

Lộ Thương cắn răng một cái, rốt cuộc vẫn cất bước đi đến trước…

“ Đại ca! Huynh dậy chưa? Đã là giữa trưa rồi! Các huynh đệ còn chờ uống rượu mừng của huynh đó”

Buổi trưa, Tào Tín xuất hiện ở tiểu viện trung. Hô vài tiếng không có ai đáp lời, gã liền do dự mà đẩy cửa phòng đi vào, lại phát hiện Lộ Thương một mình ngồi ngây ngốc trên giường, chính là ‘ vẻ mặt đăm chiêu đến phát ngốc ra.

“ Hả? Mỹ Vân cùng La tiểu thư đâu? Đây là có chuyện gì…” Mắt gã nhanh chóng nhìn vào tấm vải lụa trắng bóc để ở giường, tấm vải trắng tuyết, như chưa từng nhiễm một sắc màu nào khác, đẹp đến tiên diễm.

“ Thì ra là phụ nữ đã có chồng… dám làm bộ thanh quan nhân gạt người!” PHản ứng đầu tiên của Tào Tín, tưởng bị La Dung Dung lừa, cầm vải lụa trắng chạy đi tìm người.

“ Không phải thế đâu!” Lộ Thương một phen kéo Tào Tín lại “ Ta tối hôm qua có nói chuyện với nàng một lát, rồi cho nàng ít bạc cùng với Mỹ Vân về quê tìm người thân thích. Cái gì mà thanh quan nhân? Ngươi đừng ồn áo phá hủy thanh danh cô nương người ta”

Tào Tín nhất thời ngây dại, tấm vải trong tay đánh rơi xuống đất.

“Đại ca!” Gã lớn tiếng rống lên.

Phủ nha trung, vẫn là hành lang gấp khúc bày biện bàn ghế đá trắng, vẫn là Lộ Thương ngồi với các huynh đệ ngày xưa. Không khí hiện giờ lại rất khác trước đây, tất cả mọi người đều sầu khổ in trên mi mắt, chỉ có Lộ Thương vẻ mặt thản nhiên.

“ Đại ca!” Vẫn là Tào Tín nói trước, “ Không phải đệ trách huynh! Nhưng chẳng lẽ huynh bị tên Hoàng đế kia hạ dược hay sao? Hắn một mình tam cung lục viện đang ở Đồng Đức phong lưu khoái hoạt, huynh cần gì phải trinh tiết liệt nữ vì hắn mà thủ trinh?”

Lộ Thương bị nói cúi đầu, thật lâu sau mới nói “ Tam đệ, xin lỗi vì làm đệ khổ tâm! Ta thực không thể nào làm được. Các ngươi cười ta cũng được…Ta…ta vẫn thầm nghĩ muốn kéo dài thời gian ở bên Tĩnh càng lâu càng tốt… Nếu hắn..nếu chúng ta mỗi người một ngả, đứa nhỏ hay mỹ nhân, ta đều có thể chấp nhận được. Ta sẽ tình nguyện quay về cùng các huynh đệ ở Hàng Châu.”

Hắn nói ý tứ tránh đi, nhưng có thể hiểu được—Tào Tín biết, Lộ Thương thực sự không còn nghĩ gì cho bản thân hắn nữa, tình yêu của hắn đối với Tĩnh Tông hoàng đế, đã bức hắn không còn đường lui.

Lộ Thương cắn môi, rồi lại thấp giọng nói tiếp “ Nếu quả thực sau này sợ ta chết cô đơn, phiền con cháu các ngươi chôn các ngươi bên cạnh ta! Ngày sau các ngươi hậu đại cúng mộ, chỉ cần tiện tay nhổ cỏ trên mồ ta là được”

“ Đại ca!” Tào Tín rốt cuộc không nghe được nữa, nước mắt đột nhiên rơi xuống như mưa, khóc ròng nói “ Đại ca! Đại ca, huynh tại sao lại thành ra như vậy? Tại sao huynh lại nghĩ mình không hay ho gì như vậy?”

Gã dùng lực ôm chặt lấy Lộ Thương, gào khóc thật to “ Tại sao huynh lại gặp cái tên chết tiệt Hiên Viên Tĩnh kia, tại sao lại là huynh…. Sớm biết rằng thế này, có làm thịt ta ta cũng không bao giờ cho huynh gặp mỹ nữ trên núi đó…”

“ Ô ô ô….” Nói đến đây, Tào Tín đến cả nói cũng không nói ra được, chỉ ô ô khóc lớn.

Bỗng một phen xôn xao, gia phó chạy vội vàng đến ngoài cửa , gương mặt khiếp sợ, chưa kịp nói gì thì vị khách không mời đã xông vào đến nơi.

Xiêm y trắng như tuyết, vạt áo cùng cổ tay áo hoa văn tinh xảo ngự thêu—Tĩnh Tông Hoàng đế vẫn khí phách như cũ, vẫn cao quý tuyệt mỹ đến ngạt thở như xưa, ánh mắt sắc lạnh trên gương mặt đầy tức giận, làm cho chúng huynh đệ đang khóc nháo bên cạnh Lộ Tương bỗng lặng ngắt như tờ….

“ Tĩnh…” Lộ Thương bị khí thế của Tĩnh dọa cho đến ngây ngốc, nhất thời không thanh tỉnh mà đứng đần ra. Hắn cứ đứng im, vẻ mặt không tin vào những gì đang nhìn thấy, đã bị Tĩnh một phen ôm chặt vào trong ngực.

Hương thơm mùi huân y thản nhiên man mác trên người Tĩnh, hương vị quen thuộc đến suýt nữa làm Lộ Thương rơi nước mắt. Tuy rằng sớm biết rằng nam nhân này la ma tinh của cả đời hắn, nhưng nếu không trải qua chuyện với La Dung Dung, Lộ Thương cũng không biết được chính hắn đối với y có bao nhiêu quyến luyến, bao nhiêu sâu đậm không muốn rời xa.

“ Ngươi…lúc này không phải đang ở Đồng Đức sao…” Rõ ràng là không nên cảm động làm gì,rõ ràng là đừng có giống như nữ nhân mà vì chút ôn nhu của nam nhân khác đã cảm động muốn khóc, nhưng là Lộ Thương không khắc chế được vui sướng trong lòng, hắn chỉ cảm thấy không gian xung quanh mình vì Tĩnh mà sáng bừng lên.

Dù sao, Tĩnh đã tới, là y đã bỏ xuống triều chính cùng hậu cung bên người, hoàng tử hay nữ tử gì cũng bỏ rồi. Lộ Thương thật sự không nói hết bao nhiêu vui sướng trong lòng, chỉ có thể dịu dàng dựa sát vào ***g ngực đang ôm trụ hắn thật chặt, thậm chí Tĩnh thừa cơ hôn sâu hắn, hắn cũng không đẩy ra.

Tào Tín thu nước mắt, cùng mọi người ngây ngốc nhìn hai người đang hôn nhau say đắm.

Tuy rằng ở thanh lâu cũng có kẻ trước mặt mọi người mà làm chuyện nam nữ, nhưng ở Lộ Thương sơn, tất cả các huynh đệ chưa bao giờ gặp qua đồng tính luyến nhân thân thiết trước mặt mọi người, mà Tĩnh với Lộ Thương ngay trước mặt, để lại cho người ta không ít cảm giác *** loạn.

Tĩnh to lớn tuyệt mỹ, cùng với Lộ Thương tuấn lãng cao lớn, hài hòa giống như trời đất, giống như họ là một cặp đôi trời sinh.

Hôn sâu đến như một vạn năm qua đi, Tĩnh rốt cục buông Lộ Thương ra.

Mà Lộ Thương, sắc mặt sớm đỏ như thiêu đốt, nhưng đối với nhiệt tình của chính mình lại không thể diễn tả hết thành lời, hắn vẫn như cũ, vùi đầu vào ngực Tĩnh, lại thình lình bị Tĩnh một phen kéo lên lưng ngựa.

“ Cho ta mượn Lộ Thương một lát” Hoàng đế đẹp đến khuynh quốc khuynh thành hướng mọi người cười một cái, Tĩnh không quay đầu kiểm tra lực sát thương của nụ cười y để lại, mang theo người yêu xa cách bao ngày, rời khỏi phủ đô đốc.

Vốn tưởng Tĩnh đem hắn đưa đến biệt quán của Hoàng gia gần Hàng Thành, kết quả Tĩnh lại rẽ vào một khách *** gần ngay Đô đốc phủ mà bước vào.

“ Lâu lắm không gặp em, ta chờ không được!”

Tình nhân rõ ràng đã khẩn trương lắm rồi, thứ cứng rắng ép sát vào bụng, ngay cả lời thẹn thùng chưa kịp nói ra, hắn đã bị Tĩnh kéo vào một phòng hảo hạng.

“ Trời! Ta muốn XXX em đến điên rồi!” Có lẽ là tương tư khổ sở lắm, Tĩnh nói ra những lời hạ lưu không chút che dấu, một tay đã nhanh chóng cởi sạch sẽ quần áo của y và Lộ Thương. Da thịt trần trụi hiện ra trong nháy mắt, hai người đều nhịn không được mà có chút run rẩy. Lập tức kịch liệt quấn chặt lấy nhau, hướng giường trong ngã xuống.

Cơ hồ chưa từng trơn như thế, Tĩnh thuận lợi tiến nhập vào cơ thể Lộ Thương.

Cảm giác bị ma xát mang theo chút đau đớn và khoái cảm đan xen, nháy mắt đánh thẳng vào não trái Lộ Thương, làm cho hắn không hề có suy tính gì, chỉ mở rộng hơn nữa giới hạn cơ thể, nghênh đón cảm giác kích thích xa cách từ lâu mà Tĩnh đem lại.

“….Ân….A….”

Bởi vì vẫn đang là ban ngày, Lộ Thương cật lực che giấu tiếng rển rỉ, nhưng đến khi Tĩnh mạnh mẽ lắc lư vòng eo, thì hắn không nhịn được mà tràn ra tiếng rên “ Xin…xin ..chậm…một chút…A….” Cơ thể mẫn cảm bị tính khí ngạnh thẳng liên ục kích thích, đến người rụt rè nhất cũng không nhịn được mà thành run rẩy

Hai chân bị Tĩnh lấy tay đè chặt mở rộng hai bên sườn, Lộ Thương đã không còn dư sức mà biết rằng tư thế này có bao nhiêu *** đãng.

Cảm nhận tinh tường được tính khí của nam nhân đang ở nơi nhỏ hẹp nhất trong cơ thể mà ra vào kịch liệt, Lộ Thương chỉ có thể ôm chặt lấy Tĩnh, làm cho y vùi sâu hơn nữa vào nơi mất hồn đó.

Không hề khó xử đối với tình nhân dưới thân, Tĩnh mạnh mẽ ra vào vài cái, lúc sau ở bên trong Lộ Thương phóng thích ra dục vọng nóng bỏng của mình. Nhưng cơ hồ không có dừng lại, thứ chôn sâu trong cơ thể Lộ Thương chốc lát lại đứng thẳng lên. Cho dù đã bị sáp đến mất đi cảm giác, Lộ Thương vẫn cảm nhận được, Tĩnh hôm nay mạnh mẽ và ra sức hơn—sâu thẳm bên trong cơ thể hắn liên tục run rẩy, hắn có thể cảm nhận rõ ràng chính mình và Tĩnh có biết bao xúc cảm *** loạn cuồng nhiệt.

Không biết làm bao nhiêu lần, Lộ Thương chỉ biết là hai người ở trên giường thành một đống hỗn độn không nói ra hơi—hạ thân chết lặng đến không còn cảm giác gì nữa, hắn vẫn biết được rằng hạ thể phía sau bị sáp nhập đến tạm thời không khép lại được, mà thứ dịch lỏng Tĩnh bắn vào trong cơ thể hắn đang từ từ chảy ra ở nơi không khép lại được đó.

Cái loại cảm giác vừa xấu hổ lại vừa thân mật này, Lộ Thương chỉ có thể lặng im nằm nghe thanh âm tiếng hít thở của cả hai người, trong không khí bỗng chốc tràn ngập không khí lo lắng nhưng thật hài hòa.

Thật lâu sau, Tĩnh vươn tay nhẹ lau trán Lộ Thương mồ hôi còn ẩm ướt, con ngươi sâu thẳm nhìn thẳng vào hắn, hắn dường như không còn cách chống lại dụ hoặc đó.

“ Em hối hận sao?” Thanh âm của y rất nhẹ, tựa hồ chưa bao giờ trước mặt người khác, y có thể nói ra những lời nói mông lung đến thế.

“ Hối hận cái gì?” Vẫn còn ngượng ngùng, Lộ Thương không muốn cùng Tĩnh nói chuyện, hắn vớ lấy chăn bên cạnh che người lại, nhưng bị Tĩnh đè lại.

“ Đừng giấu….để cho ta nhìn thấy em” Hôm nay Tĩnh tựa hồ đã bộc lộ ngàn vạn loại nhu tình, ngón tay nhẹ nhàng như đang mơn trớn một thứ báu vật trên đời, lướt nhẹ qua người Lộ Thương. Mà Lộ Thương chỉ cảm nhận được mỗi nơi bị ngón tay y lướt qua, cả người hắn nóng như bốc hỏa, nháy mắt đã thấy chảy ra thành nước.

Tuy rằng hai người đến nay đã bên nhau không biết bao nhiêu lần, nhiều năm như vậy rồi, thân thể Lộ Thương vẫn như lần đầu tiên Tĩnh ôm trong tay, vẫn trúc trắc mà thật nhanh có phản ứng, ngón tay Tĩnh quyến luyến mãi không rời, cho đến khi Lộ Thương không nhịn được rên rỉ ra một tiếng.

“ Hối hận ở bên ta, hối hận trở thành người của ta, hối hận vì đã không có một thứ bình thường nhất của một con người là gia đình thê thất đủ đầy?” Tĩnh ôn nhu vuốt ve mái tóc dài của Lộ Thương,

Bỗng nhiên nhẹ nhàng mà hỏi “ Vì sao em không cùng với La Dung Dung?”

“ Ngươi!” Lộ Thương nháy mắt run lên một chút, thân thể trở nên cứng nhắc, đẩy Tĩnh ra “ Ngươi đã biết tất cả sao?”

Tĩnh lại cười, nụ cười tươi mĩ miều sáng lạn “ Đứa ngốc, đừng quên ta là Hoàng đế a! Rất nhiều chuyện ta biết nhưng ta muốn em nói ta nghe, ta muốn em nói cho ta tất thảy mọi chuyện cơ. Bọn họ nghĩ rằng có thể lừa gạt ta sao?”

Lộ Thương cơ hồ nháy mắt đã hiểu ra tất cả — đúng vậy, thân phận Tĩnh là Hoàng đế, thì Hàng Châu Đô đốc phủ có chuyện gì sao lại không đến tai y được.Chính vậy nên nhất cử nhất động của hắn ở chỗ Tào Tín, hẳn là Tĩnh nắm rõ như lòng bàn tay, khó trách hôm nay y lại ôn nhu như vậy.

“ Vậy ngươi sớm biết Tào Tín sinh bệnh là giả?” Hắn bỗng hiểu ra vấn đề, nhịn không được hỏi ra.

Tĩnh lại nở nụ cười “ Em choáng váng sao? Chuyện này đối với ta mà nói, cũng là dịp tốt để ta hiểu rõ em có phải là nguyện ý vì ta thủ thân hay không”

Lộ Thương ngẩn người, tuy biết rằng tính cách Tĩnh thâm trầm, không ai biết y nghĩ gì, làm gì, nhưng vẫn không chịu được cảm giác buồn bực trong lòng.

“ Nếu ta cùng với La Dung Dung thì sao? Ngươi muốn thế nào?”

“ Vốn ta nghĩ nếu nàng có thai sẽ lưu con không lưu mẹ, nếu không có thì giết không tha…” Tĩnh bình thản nói, nhưng Lộ Thương lại vì ngữ khí lãnh khốc của y mà rùng mình “ Nhưng ta rất nhanh sửa lại chủ ý, mặc kệ nàng ta có thai hay không, chỉ cần em thực sự cùng nàng ta…” Tĩnh chậm rãi giơ bàn tay phải, làm động tác “giết”. Ánh mắt y kiên định như thể đó là sự thật, Lộ Thương cũng hoàn toàn có cơ sở tin rằng y chắc chắn tìm mọi cách dồn tình địch vào chỗ chết.

“ Nhưng nếu nàng ta thực sự có thai? Hài tử đó là con của ta” Tuy rằng sớm biết rằng mình thật sự không thể lưu lại con nối dõi, nhưng Lộ Thương vẫn muốn biết đáp án của Tĩnh.

“ Hài tử của em…” Phản ứng của Tĩnh vô cùng chậm, để ngón tay chậm rãi quyện vào ngón tay Lộ Thương, con ngươi cũng tối dần “ Nếu thực sự có loại chuyện này, con của em, phải do ta sinh ra cho em”

Lộ Thương nhất thời ngây dại nhìn Tĩnh—đọc ra trong ánh mắt y có tín hiệu nguy hiểm, trực giác nhanh nhẹn nhưng thân thể ngây ngốc nhất thời cứng nhắc.

Cảm giác ngón tay Tĩnh chạm đến nơi tối mẫn cảm trên cơ thể, Lộ Thương nhin không được cảm giác mà co rúm lại, nhưng lại ngơ ngác nhìn hành động của Tĩnh có chút bất thường, hắn chỉ có thể thở dốc lẳng lặng nằm im—đôi mắt Tĩnh tản mác ra vẻ đẹp mị nhân chưa bao giờ đẹp đến như thế, tóc dài rơi rối tung trên làn da trằng như bạch ngọc của y, y ngẩng đầu dậy, cứ vậy xoay người, ngồi khóa trên người Lộ Thương.

“ Ngươi…”

Lộ Thương hô hấp như ngừng lại, cảm giác nửa người bên dưới thình lình bị thấm ướt đến khó chịu, hô hấp hắn bỗng trở nên dồn dập, mái tóc dài của Tĩnh phủ trên nửa người dưới , cơ hồ hắn bị lạc vào một mê cung cực lạc.

Tĩnh không cố gắng bao lâu bèn ngẩng đầu lên, Lộ Thương rõ ràng là đã cứng đến giơ thẳng lên trời, không chịu được khoái cảm lần đầu tiên như thế này, chỉ thấy trong ***g ngực có một cảm giác nôn nóng khó tả, hắn không ngừng vặn vẹo thân thể, muốn trong tay Tĩnh giải phóng dục vọng, nhưng lại bị nắm gắt gao nên không đạt được ý nguyện.

Mắt thấy Tĩnh nở một nụ cười kiều diễm như hoa phù dung, y vươn đầu lưỡi đỏ sẫm khiêu khích liếm lên đỉnh tính khí nhọn của Lộ Thương.

Y lập tức chuyển người, ngồi vào giữa hai chân Lộ Thương, nhưng lại bắt đầu gian nan vạn phần ý đồ đem dục vọng của Lộ Thương nhét vào trong cơ thể…

Giống như bị ngàn vạn tia chớp đánh trúng, Lộ Thương nhất thời ngây người—sống với Tĩnh bao năm, cho tới bây giờ chỉ có hắn bị sáp nhập. Tuy rằng ngày từ đầu hắn cũng có nuôi ý định phản công, nhưng lại bị Tĩnh ép cho thảm hại thập phần, làm cho hắn có mơ cũng không dám mơ đến phản công nữa.

Không nghĩ đến rằng,Tĩnh lúc này lại hiến thân cho hắn, nam nhân địa vị tối cao kia, lòng tự trọng cũng tối cao kia, lại chủ động đẩy hông lên xuống, ***g ngực Lộ Thương thoáng chốc lấp đầy cảm giác hạnh phúc đến khó tả, nhìn Tĩnh ở trên người mình khổ sở nhăn mày lắc lư vòng eo đầy mị hoặc, hắn rút cuộc nhanh chóng không còn ức chế đem toàn bộ nhiệt dịch bắn thẳng vào trong cơ thể Tĩnh.

“ Ân” Tĩnh hừ nhẹ một tiếng, gục xuống trong ngực Lộ Thương. Thật khó gặp cảnh y không còn thần sắc, cũng không đùa nghịch hai khỏa thù du trước ngực tình nhân.

“ Vì cái gì phải như vậy?” Lộ Thương nhẹ nhàng vỗ về hai bên sườn non của Tĩnh, thật lâu sau, nhẹ giọng hỏi

Tĩnh không trả lời, chỉ nhẹ nhàng cọ xát trên người hắn, như là một sủng vật đang hưởng thụ cưng chiều của chủ nhân.

“ Em không phải chán ghét ta lên giường với nữ nhân khác sao? Em không phải là không thèm nhìn đến hài tử của ta sao?” Phảng phất có ý chuyển hướng Lộ Thương, Tĩnh mở miệng nói đến chuyện mà Lộ Thương vẫn để ý y tại sao không chung tình.

Lộ Thương thoáng trầm mặc, một lát, rốt cục chậm rãi gật đầu.

“ Vậy em vì sao không nói gì ta?” Tĩnh nghiêng đầu, vẻ mặt không hiểu vì sao.

Lộ Thương bỗng đỏ bừng mặt, ngập ngừng nửa ngày mới nói “ Ta sợ ngươi sẽ tức giận…ta sợ ngươi sẽ chê ta hay ghen tỵ mà muốn ta cút đi. Bên cạnh ngươi lại có nhiều mỹ nam mỹ nữ như vậy…ta…”

“ Sợ thất sủng sao?” Lộ Thương lòng vòng nói nhiều câu, lại bị Tĩnh một câu buông ra tất cả ý tứ, làm cho hắn nhất thời ngượng ngùng mà hạ mi mắt.

Tĩnh bật cười một tiếng “ Em không hiểu gì cả! Ta tốn bao tâm địa, đám nữ nhân kia chỉ sủng ái có một lần, em lại nhìn không ra ý tứ của ta, ta thật phục em luôn”

“ Chính là…” Lộ Thương có chút do dự nhưng vẫn lên án “ Vì sao ngươi có thể có nữ nhân khác còn ta thì không? Thật không công bằng đi”

Tĩnh nghiêng đầu nhìn Lộ Thương “ Xin em đấy! Nếu ta thật sự một nữ nhân cũng không lâm hạnh, một đứa con sinh cũng không được, nếu làm không tốt hẳn đã có kẻ muốn thay trời hành đạo mà ám sát em lâu rồi! Đứa ngốc này!”

Lộ Thương nghe lời y nói mà ngây dại. Quả thật, khi Tĩnh nói hắn không thể phản bác lại một chút nào,cho dù hiện tại hắn ở trong triều cũng không có cảm giác bị khinh rẻ, nhưng nếu Tĩnh chỉ lo sủng ái một mình hắn mà không sinh con nối dõi, thì thật thiên hạ này đại loạn.

Nhưng nói như thế, Lộ Thương cũng không thật sự tin rằng Tĩnh sẽ vì mình mà làm chuyện này, có thể nói sự chung thủy của Tĩnh và tình yêu y dành cho hắn, không thể nào lý giải nổi.

Tuy rằng còn nhiều chuyện muốn hỏi y, như là vì cái gì bỏ bắc tuần mà xuống phía nam tìm hắn, như là liệu y có nguyện ý hay không cùng hắn sống bình thản nắm tay nhau đến cuối đời…

Nhưng Lộ Thương biết,tình nhân của hắn, Tĩnh, không thể có cuộc sống chung tầm thường như vậy được. Một khi đã như vậy, hắn lại quyết định lựa chọn ở lại bên y, mặc do đoạn tình này cứ như thế tiến lên.

“ Em vui sao?” Thanh âm của Tĩnh vừa ôn nhu vừa sủng nịch, có được giờ phút vui vẻ này, Lộ Thương thực cảm thấy cho dù không thể bên nhau vĩnh viễn—nhưng có những giây phút thế này, đối với hắn đã là hạnh phúc tột bậc.

“ Ta nói, chúng ta đừng đi bắc tuần nữa…. cứ như thế một đường hướng phía nam ngắm cảnh đi…”

“ Kia…còn triều thần…” Lộ Thương như có thể tưởng tượng ra gương mặt khó coi của đám cựu thần khi biết tin này.

“ Dù sao đã có Đồng Tâm rồi! Ta cũng đã để lại thư cho hắn..”

“ Chính là…”

Tiếng nói do dự của Lộ Thương cuối cùng lại bị Tĩnh nuốt mất.

Hắn im lặng, chỉ có đôi môi khẽ nở nụ cười…

____________________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.