Chương 1:
Edit: Vũ
Beta: Vũ + Khả Tịch Nguyệt
__________________
[Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
"Tiên sinh, để cái đó ở kia, không cần dỡ ra đâu!" Tô Uyển đang ôm bình hoa, quay đầu nhìn thấy nhân viên của công ty trang trí muốn mở hộp giấy ra, nhanh chóng kêu một tiếng, "Không cần mở!"
Cố Chân nhận bình hoa từ Tô Uyển, thấp giọng nói: "Em nghỉ ngơi một chút đi, giọng khàn cả rồi."
"Không được." Tô Uyển kiên quyết từ chối, "Anh đứng xem em không yên lòng, em xuống lầu xem đây, còn một xe đồ nữa."
Cô dứt lời liền tới cửa, Cố Chân không thể làm gì khác hơn cũng cùng cô nàng đi ra ngoài, một bên khuyên nhủ: "Uyển Uyển, chỉ chuyển nhà thôi mà..."
Bọn họ đi thang máy xuống lầu, có bảy, tám công nhân của công ty dọn nhà đứng tại cửa thang máy dưới hầm để xe, trên vai đều khiêng đồ, trợ lý Cố Chân là Tiểu Lăng đang cầm thẻ ra vào và chuẩn bị quẹt thẻ lên lầu.
"Còn chuyển bao nhiêu đợt vậy?" Cố Chân dò hỏi chủ của công ty dọn nhà.
Ông chủ lau mồ hôi trên trán, đáp: "Còn phải chuyển hai, ba lần nữa."
"Em sẽ quay lại sau." Tô Uyển kéo tay áo Cố Chân, nói: "Anh cứ ở đây, em cho anh xem video, sau đó anh kiểm tra lại còn thiếu gì không."
"Quá khoa trương rồi đó. " Cố Chân nhíu mày "Cũng không phải chuyện gì..."
"Nhưng đây là việc lớn. " Tô Uyển đánh gãy lời anh, "Anh không có quyền lên tiếng."
Cố Chân không giỏi tranh luận với mọi người, huống hồ là cãi nhau với Tô Uyển, nhìn Tô Uyển đi giày cao gót đến gần xe bán tải công ty dọn nhà để đếm số đồ trên xe, anh không thể làm gì khác ngoài phải đi theo.
Lúc này Cố Chân chuyển nhà rất vội vàng và bị động, vì anh gặp phải một chuyện vô cùng tồi tệ.
Sáng thứ bảy tuần trước, Cố Chân vừa ra cửa, nhìn thấy một hộp chuyển phát nhanh, mặt trên dùng bút đỏ viết "thư gửi Cố Chân", anh không đề phòng mà ngồi chồm hỗm xuống mở cái hộp ra, chỉ thấy xác bồ câu bên trong.
Chim bồ câu đã chết được một lúc, mùi hôi thối khó tả hoà quyện với mùi nước hoa xộc thẳng vào mũi Cố Chân.
Mấy năm trước Cố Chân đã viết một bài hát về chủ đề lợi ích của cộng đồng cho một tổ chức bảo vệ động vật, tên là "Dead Pigeon" (*). Do khá ít người biết đến bài hát này, vì vậy người đặt hộp ở cửa nhà anh không chỉ hận anh, mà còn biết rõ anh.
(*)《亡鸽》:từ tiếng Trung dịch ra nghĩa bồ câu chết nhưng để vậy không hay lắm nên mình để tiếng Anh.
Cố Chân nhìn hộp sửng sốt 3 giây, rồi gọi điện thoại cho người đại diện Tô Uyển, bảo cô lập tức báo cảnh sát.
Đây là điều kì lạ nhất mà Cố Chân gặp phải trong 7 năm qua kể từ khi anh tham gia giới giải trí.
Dù sao, vào năm 2016, khi bình chọn từ khoá cho các nghệ sĩ trong giới giải trí, Cố Chân được biết đến là người có tỷ lệ tốt số nhất.
Lúc Cố Chân ra mắt và phát hành ấn phẩm album đầu tiên vào năm 19 tuổi, đó là thời kỳ hoàng kim trước khi nền âm nhạc tuột dốc, anh vừa nhập giới đã nổi tiếng, trải qua giai đoạn thăng trầm, cuối cùng vẫn đứng lên đỉnh giớ́i ca sĩ. Ngay cả khi nền âm nhạc Hoa Ngữ ngày càng lụi tàn, Cố Chân lại là một con người khác, không có scandal, thường ngày ít khi lộ diện, giá vé các buổi diễn với doanh số bán album điện tử vẫn đứng thứ hai trên mấy con phố.
Anh viết hàng trăm bài hát, từ trữ tình đến nhạc điện tử, các nhà phê bình âm nhạc nói anh là người được Thượng Đế ưu ái, thậm chí có người còn nói "Cố Chân chính là thần âm nhạc".
Vận may của Cố Chân không chỉ dừng lại ở sự nghiệp, anh sở hữu gương mặt khiến người ta không thể bỏ qua giọng ca của anh, anh còn có gia thế tốt hơn vạn người. Những người xung quanh đều muốn nâng anh lên vạn thước trên trời, không muốn anh chạm vào bụi trần dung tục -- chẳng hạn như Tô Uyển.
Khi anh gọi cho Tô Uyển thì Tô Uyển đã ở dưới lầu chờ anh đi quay ca khúc MV mới.
Tô Uyển nhận điện thoại của anh, chưa đầy hai phút đã xuất hiện trước mặt Cố Chân, cô nàng nhìn biểu tình Cố Chân, biểu cảm nghiêm khắc lại làm Cố Chân cảm thấy Tô Uyển mới là nam thanh niên hai mươi bảy tuổi, còn mình chỉ là cô gái mười tám tuổi.
Xế chiều hôm đó, chị gái Cố Chân gọi điện, ngữ khí cương quyết yêu cầu Cố Chân chuyển đến nhà cô mua cho anh.
[Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
Khu nhà cũ Cố Chân ở được xây dựng từ rất lâu nên sự riêng tư với an ninh không được đảm bảo. Lúc cảnh sát đến điều tra, họ không tìm thấy dấu vết nào của nghi phạm.
Ban đầu, người nhà Cố Chân khuyên anh rất nhiều lần, muốn anh chuyển sang nơi khác, mà Cố Chân lại đang nung nấu dự định lớn, anh thích ở nơi đây, có ra sao cũng không muốn chuyển. Nhưng chuyện lần này thật sự doạ anh chết khiếp, mới vội vàng đóng gói đồ đạc với Tô Uyển, lập tức chuyển nhà.
Để tránh tầm mắt mấy tay săn ảnh, việc dọn nhà được bố trí vào 4 giờ sáng.
Nhà Cố Chân không lớn, đồ cũng không nhiều, nhưng anh sưu tầm được rất nhiều nhạc cụ và tranh có giá trị nên việc tháo lắp vô cùng bất tiện, công ty dọn nhà phải mang ba chiếc xe tải với mười mấy công nhân và mất hơn hai tiếng đồng hồ mới chuyển xong hết đồ lên xe, thuận lợi chuyển đến nhà mới của Cố Chân ở đầu kia thành phố.
Tô Uyển đếm xong số đồ trên chuyến xe cuối cùng, điện thoại reo cô nàng cũng không bắt máy, cô chỉ vào mấy cái hộp kêu công nhân chuyển mấy cái đó trước.
Cố Chân đứng một bên, khẽ chạm giá gỗ đựng tranh, định nghiêng người sờ vào chiếc đinh lộ ra, nhưng bị tay Tô Uyển chọc vào tỏ ý nhắc nhỏ: "Đừng sờ lung tung."
"Em không nghe điện thoại à?" Cố Chân chậm rãi thu tay về.
"Là chị anh." Cô liếc mắt nhìn màn hình, đáp ngắn gọn với Cố Chân, rồi mới nhận điện thoại nói tình hình về việc dọn nhà cho Cố Tân.
__end chương 1 __