Chương 4:
Edit: Vũ
Beta: Vũ+Khả Tịch Nguyệt
[ Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
--------------------------
Phó Nghiêu ăn xong một cái bánh vòng, rồi cởi găng tay, vỗ tay xuống ghế gọi Robin, Robin lập tức rời khỏi người Cố Chân, bốn cái chân nhanh chóng chạy lại đó, ngoe nguẩy đuôi.
"Cũng đã muộn rồi, chúng ta đi về thôi. " Phó Nghiêu chỉ vào cái bánh vòng còn lại, "Cho anh đó."
Cố Chân đứng lên tiễn hắn, ai ngờ Phó Nghiêu đột nhiên xoay người lại, Cố Chân sợ đến mức nhảy lùi ra sau, suýt ngã trên ghế sô pha, Phó Nghiêu kéo tay anh lại, ổn định người giúp anh, cúi đầu nói: "Đúng rồi, Cố Chân, cho tôi mượn điện thoại xin số anh với?"
Phó Nghiêu đứng rất gần anh, ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn anh. Đã lâu rồi, Cố Chân không gần gũi với ai như vậy cả, anh chỉ liếc nhìn Phó Nghiêu một cái, rồi đảo mắt sang chỗ khác, nhìn cằm Phó Nghiêu, thấp giọng nói được —— trên toàn thế giới này chắc cũng chỉ có mỗi Phó Nghiêu là người đầu tiên nói mượn điện thoại của Cố Chân.
Phó Nghiêu nhanh chóng buông Cố Chân ra, còn nói: "Đã bao lớn rồi, đi đứng còn bất cẩn."
Cố Chân coi như không nghe thấy lấy điện thoại di động ra, trao đổi số điện thoại với Phó Nghiêu, nhìn theo Phó Nghiêu dắt Robin ra khỏi cửa, mới hít một hơi thật sâu rồi thở dài, quay lại đóng nắp hộp bánh vòng, cất vào tủ lạnh sau đó vào phòng tắm.
[ Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
Phòng tắm mới có buồng tắm pha lê rất lớn, chiếm hơn nửa mặt tường, ánh sáng đèn rực rỡ, Cố Chân nhìn bản thân trong gương, cúi đầu cởi áo thun, rồi lại ngẩng đầu nhìn lần nữa.
Năm năm qua, cho dù là trẻ nhỏ hoặc người già, là thanh niên hay trung niên, trên người ít nhất có thể sẽ lưu lại chút dấu ấn theo năm tháng, nhưng thời gian trên người Cố Chân rất giống như đã ngừng lại rồi.
Cố Chân nhìn người thanh niên đối diện đang nhìn chằm chằm mình, một khuôn mặt xinh đẹp không chút biểu cảm kết hợp với một đôi mắt tròn, mi mắt dài, con ngươi đen thuần cùng mái tóc màu gỗ mun, làn da trắng long lanh như tuyết, đôi môi hồng với chiếc cằm nhọn, thêm thân hình gầy nhưng không lộ xương, anh nhìn bản thân mình suốt hai mươi bảy năm rồi, từ lâu anh đã không muốn nhìn thêm nữa.
"Phó Nghiêu." Cố Chân nói.
Anh nhìn thấy người đối diện cũng mở miệng nói hai chữ.
"Phó Nghiêu." Cố Chân lại nói.
Anh nhắm mắt lại, trong lòng có chút buồn bực đem quần áo ném vào giỏ giặt đồ rồi bước vào phòng tắm.
Ngày hôm nay không phải là một ngày mọi chuyện đều thuận lợi.
Cố Chân mở vòi hoa sen, dòng nước ấm áp chảy xuống đầu anh.
___end chương 4__