Chương 8
Edit: Hye
Beta: Vũ
-------------------------------
Cố Chân mặc đồ ngủ, lấy bánh donut từ trong tủ lạnh ra. Đúng lúc này thì Tô Uyển gọi điện thoại đến.
"Anh lập tức xuống dưới lầu đi, em đang ở cửa thang máy chờ anh này." Tô Uyển nghĩ Cố Chân vẫn còn ngủ vội nói nhanh: "Em đã mua sữa và bánh sừng bò cho anh. Nếu hai mươi phút sau anh chưa xuống thì em sẽ lên bắt anh đấy."
"Anh đang ăn sáng rồi." Cố Chân một tay cầm điện thoại, tay kia mở hộp bánh donut ra, "Bánh sừng bò đưa cho Tiểu Lăng ăn đi."
"Anh đi đâu mà có đồ ăn sáng sớm vậy?" Trong lòng Tô Uyển mãnh liệt vang lên tiếng chuông, cảnh giác hỏi, "Tối hôm qua anh đi ra ngoài mua à? Có bị chụp ảnh hay không?"
"Chắc không đâu..." Cố Chân trả lời một cách mơ hồ rồi ngáp một cái. "Anh sẽ xuống đúng giờ."
"Cố Chân," Tô Uyên mang ngữ khí uy hiếp mà nói, "Anh mau chuẩn bị đi, lịch trình hôm này rất nhiều, không thể đến trễ được đâu. Đừng trách em không nhắc nhở anh."
"Anh biết rồi...." Cố Chân cầm chiếc bánh donut rồi bước vào phòng thay đồ.
Thành phố S năm nay cực kỳ lạnh, vào tháng 11 mà gió đã giống như tia laser, có thể xuyên qua tất cả các áo khoác và áo len, như nhát dao cứa vào da thịt mọi người.
Cố Chân không sợ lạnh nhưng rất dễ bị tê cóng, cảm lạnh và dấu hiệu đầu tiên đó là viêm amidan. Để chống chọi với cái lạnh khắc nghiệt từ nhà đến xe, Cố Chân mặc một chiếc áo len mỏng dài đến mắt cá chân. Anh cũng đội một chiếc mũ lông của chiếc áo khoác ngoài lên.
Trước đó Cố Chân mới bận quảng bá đĩa đơn xong, lề mà lề mề dành hơn nửa tháng rãnh rỗi, cuối cùng vào thứ sáu anh mới phải đến hòn đảo phía Nam để quay MV. Thời gian còn lại phải nhường chỗ cho các ca khúc mới và mấy chuyến lưu diễn, bởi vậy mấy ngày nay lịch trình của anh bị Tô Uyển giám sát một cách chặt chẽ. Đột nhiên bây giờ trở về sinh hoạt bình thường, làm anh khó có thể thích ứng trong khoảng thời gian ngắn được.
Đầu năm sau anh có một buổi lưu diễn nhỏ, được bắt đầu vào tháng Giêng. Dự định sẽ biểu diễn tại tám thành phố.
Cố Chân sẽ đến công ty vào buổi sáng để thảo luận về nhiều vấn đề liên quan đến chuyến lưu diễn, buổi chiều phải chỉnh sửa một ca khúc, buổi tối có một cuộc phỏng vấn trên radio. Nếu như buổi chiều diễn ra không suôn sẻ như đêm qua, anh sẽ phải tiếp tục làm việc trong phòng thu sau buổi phỏng vấn.
Cố Chân chợt nhớ tới hôm qua phải làm việc với người biên soạn ca khúc bị nói lắp, lập tức cảm thấy thật đau đầu.
Anh cầm chìa khóa và hộp bánh donut rỗng đi đến trước cửa, trước cửa có một chiếc gương đối diện với cửa ra vào. Đây là do thầy phong thủy đặc biệt lắp đặt. Cố Chân nhìn khuôn mặt người trong gương gần như khuất dạng, anh nghĩ nghĩ một lúc, sau đó đội mũ lông của áo khoác lên đầu rồi mới đi ra khỏi nhà.
Quả nhiên Tô Uyển đã đứng đợi anh ở lối ra, bên cạnh còn có Phó Nghiêu đang đứng chờ thang máy.
Phó Nghiêu mặc một bộ quần áo thể thao mỏng, dắt theo Robin vừa mới đi dạo về.
Hắn chờ thang máy nhưng lại không đi vào, nhìn Cố Chân cười hỏi, "Mặc nhiều vậy?"
"Giọng hát của Cố Chân là bảo bối của anh ấy đó." Tô Uyên giúp Cố Chân giải thích.
Cô cúi đầu xuống nhìn thấy hộp bánh donut trống rỗng mà Cố Chân đang cầm, cố ý giấu phía sau lưng không để cô thấy, nhíu mày hỏi anh. "Cửa hàng này không phải rất khó để xếp hàng hay sao, thảo nào không cần bánh sừng bò của em mang đến?"
Cố Chân 'ừ ừ' rồi đem hộp bánh giấu phía sau, hỏi Tô Uyên: "Sao người đại diện lại quản nhiều như vậy?"
Mặc dù Cố Chân dáng dấp xinh đẹp nhưng lại không lộ vẻ nhỏ bé. Phần lớn thời gian mặt của anh không có biểu tình gì cả, từ đầu đến chân đều viết "Muốn sống thì đừng tới gần", thấy thế nào cũng không giống học sinh còn là chiếu mới chưa trải sự đời.
Chuẩn xác hơn mà nói, ngoại hình của Cố Chân sẽ cho người khác mơ hồ cảm thấy "Anh ấy chỉ khoảng hai mươi tuổi". Còn muốn biết cụ thể hai mươi mấy tuổi thì cũng phải phụ thuộc vào cách ăn mặc của anh vào ngày hôm đó.
Tuy nhiên một khi Cố Chân đội mũ len che đi đôi lông mày thì sẽ làm tan đi sự lạnh lùng của anh. Còn anh mặc một thân quần áo căng phồng, lại ở phía sau giấu đồ vật này nọ, sẽ làm cho mọi người cảm thấy anh mang tới một chút khí tức ngây thơ và trẻ con.
Robin thừa dịp mọi người không để ý đến nó mà tới gần Cố Chân. Cọ vào áo khoác dài của anh, 'ô ô' kêu tựa như đang hỏi Cố Chân vì sao lại mặc nhiều đến như vậy.
Cố Chân khó khăn mà vươn tay ra sờ đầu Robin, nhỏ giọng gọi nó: "Bé ngoan."
"Anh đừng có mà giả vờ yếu ớt ở đây." Tô Uyển nói xong lại chỉ chỉ Phó Nghiêu mà nói, "Đấy những thanh niên trẻ tuổi đã tập thể dục trở về rồi đây này."
Phó Nghiêu đứng bên cạnh bị nhắc tới cười cười nói: "Để cho Cố Chân ra ngoài vận động, chả khác nào bảo Cố Chân giết người."
"Cũng không phải đâu." Tô Uyển cũng hùa theo hắn mà nói, "Có người sắp bắt đầu phải đi tập luyện mà còn không chịu tập thể dục."
Có Chân vừa đi vừa đánh giá Tô Uyển cùng Phó Nghiêu vài lần, không hiểu tại sao hai người kia đột nhiên lại đứng cùng một chiến tuyến. Còn cùng nhau công kích anh chứ, thật sự là quá nhàm chán và ngây thơ.
Tô Uyển vẫn còn tiếp tục câu chuyện mà hỏi Cố Chân: "Bị đau đầu gối mà tập nửa năm trời rồi có đỡ đâu? Huấn luyện viên đều thúc giục vài lần rồi."
Cố Chân không nói lời nào cả, trừng mắt nhìn Phó Nghiêu một cái rồi hỏi Tô Uyển, "Không phải lịch trình hôm nay dày đặc sao? Tại sao vẫn ở đây mà nói chuyện phiếm?"
Dứt lời lập tức đi ra ngoài mà cũng không quay đầu lại, đi ngang qua thùng rác thì ném chiếc hộp rồi lên xe luôn.
Không lâu sau, Tô Uyển cũng lên xe. Ngay khi vừa đóng cửa xe cô liền hỏi Cố Chân, "Anh với Phó Nghiêu quen nhau như thế nào?"
"Cái gì cơ?" Cố Chân nhìn Tô Uyển một cách thận trọng, anh biết rằng Tô Uyển sẽ không tự nhiên đi hỏi Phó Nghiêu mà không có lý do.
Tô Uyển biết Cố Chân không hay xem tin tức nên cúi đầu vuốt vài cái trên điện thoại di động rồi đưa cho Cố Chân nhìn màn hình và nói: "Phó gia là một hệ liệt hào môn đầy ân oán, thời sự mới nhất lúc 8 giờ tối hôm qua có nói tới Phó Nghêu của Khoa học kỹ thuật Phó Thịnh, hóa ra chính là con trai út của Phó Quan Trình đó. Em cứ thắc mắc tại sao nhìn Phó Nghêu quen mắt như vậy, thì ra là ông chủ nhỏ của Phó Thịnh nha."
Cố Chân cau mày, lấy điện thoại của Tô Uyển rồi đọc tin tức.
Không quan tâm đến tin tức thời sự các thứ nhưng Cố Chân có nghe qua tên Phó Quan Trình, mà có thể nói Phó Quan Trình nổi danh cả nước với thân phận đứa con trai cả không ra gì. Cố Chân đã từng gặp mặt người thật.
Năm năm trước ở Malibu, vào một buổi sáng sớm, Phó Nghiêu đột nhiên hứng khởi nói muốn đi Las Vegas. Cố Chân thật sự đã đưa hắn đi.
Cố Chân sợ bị phát hiện rồi bị chụp lén, trước khi đi anh đã tham khảo ý kiến đặc biệt với một người bạn thường đến Vegas, nhờ tìm một vài sòng bài cao cấp mà ít người Trung Quốc lui tới.
Hai người ở đó chơi bàn quay trong chốc lát, xong lại đổi sang chơi Slot Machine (*) đều cảm thấy nhàm chán. Hai người liền muốn đi kiếm cái gì đó để ăn, vừa ra ngoài khách sạn trông thấy bảy tám vệ sĩ áo đen vây quanh chiếc xe Rolls-Royce PhanTom (*). Trong đó có một người trông như đứng đầu của những người vệ sĩ kia mở cửa xe ra, một người trẻ tuổi từ trong xe bước ra, cực kì phô trương.
(*) Slot Machine
(*) Rolls-Royce PhanTom
Người thanh niên kia dáng dấp rất cao, nhưng rất gầy. Ăn mặc lại giống như chim khổng tước, một bộ dạng cao quý mà không ai sánh được.
Về sau Cố Chân về nước không lâu, tại một bữa tiệc tối mà gặp lại người đó. Cố Chân hỏi Tô Uyển thì mới biết được đó là con cả của Phó Quan Trình.
——Chẳng trách lúc ấy đột nhiên Phó Nghiêu không vui.
Cố Chân bỗng nhiên nhận ra.
Lúc đó Cố Chân và Phó Nghiêu đang đứng ở trước cửa, nhìn thấy nhiều người đang tiến vào như vậy. Cố Chân liền vội vàng tránh sang một bên trước.
Thấy Phó Nghiêu vẫn còn đứng ở đó, anh kéo tay Phó Nghiêu cùng nhau đứng sang một bên. Mấy vệ sĩ đi đầu cũng không để ý hai bên mà cứ thế đi vào cửa chính của sòng bạc.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, toàn bộ biểu cảm của Phó Nghiêu đều thay đổi. Khuôn mặt hắn trở nên sầm sì và lơ đễnh, Cố Chân nghĩ rằng hắn chơi chưa đủ nên anh hỏi hắn có muốn vào chơi nữa không. Nhưng Phó Nghiêu thẳng thừng từ chối.
Cuối cùng hai người về tới Malibu lúc rạng sáng, Cố Chân lái xe đến nỗi chân cũng sắp gãy luôn rồi. Chuyến du lịch trong ngày ở Vegas kết thúc không mấy vui vẻ.
Những nghi ngờ của của anh về sự kiện năm năm trước đã được giải đáp trong ngày hôm nay.
"Phó Quan Trình đã thừa nhận sự tồn tại của cậu út với giới truyền thông, đồng thời ca ngợi khoa học kỹ thuật Phó Thịnh mà Phó Nghiêu đã làm được trong mấy năm qua. Dù Phó Nghiêu không phản hồi, nhưng Phó Thái Tử - Phó Hằng Uẩn đã đứng ngồi không yên." Tô Uyển không để ý Cố Chân đang thất thần, cô nàng còn đang phổ cập khoa học tin tức, "Theo một người trong cuộc cho biết, Phó Hằng Uẩn đã vội vàng từ L.A trở về Trung Quốc và có thể sẽ đến thành phố S trong buổi chiều."
Cố Chân trượt màn hình xuống, xem qua loa những ân oán của gia đình họ Phó. Và xem tóm tắt về hồ sơ cá nhân của Phó Nghiêu.
Trên đây nói rằng Phó Nghiêu đã mua một công ty công nghệ khoa học trong nước khi còn học đại học và hắn đã đổi tên công ty thành Phó Thịnh. Chỉ trong vài năm, công ty cũ gần như sắp phá sản đã lắc mình biến hóa một cách nhanh chóng, biến thành công ty sản xuất nổi bật nhất kình hắc mã (*), Phó Nghiêu thì trở thành chuẩn mực trong trái tim của hàng ngàn doanh nhân đang chuẩn bị khởi nghiệp.
(*) Kình hắc mã: không lường được thực lực với người cạnh tranh.
Tô Uyển đến gần xem cùng anh và nhận xét: "Bây giờ nghĩ lại, Phó Thịnh thăng tiến quá nhanh, ai biết được Phó Quan Trình có công lao gì trong này hay không?"
Anh nghĩ rằng chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.
Trong lòng Cố Chân nghĩ vậy, nhưng không nói ra.
"Anh với Phó Nghiêu quen nhau thế nào?" Tô Uyển nghiêm túc hỏi Cố Chân.
Cố Chân nhìn cô một cái, nói: "Xã giao thôi."
Tô Uyển gật gật đầu, nói: "Em nhìn anh với hắn nói chuyện với nhau, còn tưởng rằng hai người các anh đã quen nhau lâu rồi. Có điều em cũng được nghe nói, Phó Nghiêu con người này..... rất khó nắm bắt."
"Cái gì cơ?" Cố Chân hỏi với vẻ suy tư, trong lòng có chút khẽ động.
Tô Uyển nghĩ nghĩ nói: " Phó Nghiêu trông thì có vẻ vô tư, trẻ trung năng động nhưng thực chất hắn làm mọi vệc đều không chút lộ liễu. Đối với những người đáng dùng thì một bộ lấy lòng, Phó Hằng Uẩn hoàn toàn không phải đối thủ của hắn —— Anh lại càng không phải đối thủ của hắn, cho nên anh phải cẩn thận một chút. Đừng có thân cận quá với hắn."
"Anh thì làm gì mà có để lợi dụng?" Cố Chân bênh vực người của mình, anh không chịu được khi có người nói Phó Nghiêu như vậy, liền vì Phó Nghiêu mà giải thích, "Đây không phải là người tốt sao?"
Tô Uyển "Phụt" một tiếng nở nụ cười, "Cố Chân, anh cũng thật ngây thơ."
Cố Chân cau mày nhìn cô nàng.
Tô Uyển thấy Cố Chân mất hứng, lập tức không nói nữa nhưng vẫn nhắc nhở: "Dù sao thì anh cũng nên giữ khoảng cách với hắn."
Cố Chân "Ừ" một tiếng từ chối cho ý kiến, trong lòng tự nhủ rằng nếu Tô Uyển biết 5 năm trước xảy ra chuyện gì, biết ai là người không muốn quá thân thiết với ai thì liệu ấn tượng của cô về Phó Nghêu có thể thay đổi hay không.
Cuộc nói chuyện về chuyến lưu diễn, diễn ra rất suôn sẻ. Buổi ghi âm vào buổi chiều tối tốt hơn nhiều so với đêm qua.
Người chế tác mới biên soạn lại ca khúc rốt cuộc cũng đạt tới tiêu chuẩn của anh. Cố Chân kết thúc buổi ghi âm vào lúc 5 giờ chiều và anh lao đến đài phát thanh trực tiếp không ngừng nghỉ. Anh chỉ kịp ăn một chiếc bánh sandwich mà Tiểu Lăng đã mua cho anh lúc trên xe.
Tiểu Lăng là một cô gái nhỏ yêu thích văn hóa đại chúng, hơi mập một chút. Cô nàng chịu trách nhiệm quản lý tài khoản mạng xã hội của Cố Chân cùng với Tô Uyển.
"Anh ơi, nhìn này." Tiểu Lăng cười khúc khích quay lại và nói vơi Cố Chân: "Fan của anh nói rằng sẽ quyên tiền để mua quần áo cho anh đó."
Cố Chân đã hình thành thói quen không đọc bất kỳ bình luận nào cách đây 5 năm, Tiểu Lăng thì bắt đầu theo Cố Chân với tư cách trợ lý mới năm ngoái, cho nên không hiểu biết nhiều lắm về tật xấu trước kia của anh, cô bé còn thường phát lại cho anh những video và ảnh do các fan tự làm cho anh.
Cố Chân cầm lấy điện thoại. Một Fan hâm mộ đã đăng 9 bức ảnh chụp Cố Chân mặc cùng một chiếc áo khoác cổ rộng vào những dịp khác nhau lên trên Weibo, nói rằng anh ta sẽ mở một cuộc quyên góp từ cộng đồng để mua một chiếc áo khoác mới cho Cố Chân mặc. Lượt chia sẻ và bình luật đạt tới một con số đáng kinh ngạc.
Anh lại kéo xuống để đọc bình luận. Bình luận có tương tác cao nhất là một hình ảnh văn bản, lưu loát tám trăm chữ, lập luận hùng hồn chứng minh Cố Chân có phải một nghệ sĩ quan tâm đến ngoại hình không. Kết luận là không có, Cố Chân thật ra chỉ là đơn thuần tốt số, nhiều năm như vậy mà vẫn còn rất đẹp.
Cố Chân nhìn vài trang, đưa di động cho Tiểu Lăng, hỏi cô: "Có phải lâu rồi anh chưa phát hành ca khúc mới?"
Lúc này, điện thoại của anh có âm thanh tin nhắn đến. Chị gái của anh là Cố Tân đã chuyển cho anh một khoản tiền cùng lời nhắn "Em hãy mua quần áo mới đi."
Cố Chân sững sờ, nghĩ chắc là Cố Tân đã đọc được bài viết của fan trên Weibo về vấn đề huy động vốn từ cộng đồng. Anh cảm thấy cần phải giải thích cho chị nên bấm số gọi cho Cố Tân, ai ngờ Cố Tân lại tắt máy cái rụp. Rồi một giây sau Cố Tân gửi tin nhắn đến: "Chị đang họp."
Cố Chân suy nghĩ một lúc rồi tự bào chữa cho mình: "Có một số bức ảnh là của năm ngoái."
Lại bồi thêm một câu: "Em mua năm chiếc cùng kiểu dáng với nhau, không phải em không thay quần áo."
Một lúc sau Cố Tân mới xem như là cậu nói thật: "Vậy tại sao em không mua những màu khác?"
"Em thích màu đen." Cố Chân đương nhiên mà nói.
Cố Tân cũng không trả lời anh nữa.
Cố Chân đã tham gia một chương trình radio trực tiếp tương tác với các nghệ sĩ có tỷ lệ người nghe cao nhất. Chương trình có tên là Under the Lens.
Đây là lần thứ ba Cố Chân làm khách mời trong chương trình này, anh dễ dàng giới thiệu đĩa đơn mới của mình. Và kể kế hoạch lưu diễn với người dẫn chương trình.
Còn năm phút cuối của chương trình, MC Luna theo lệ thường mà yêu cầu Cố Chân chọn một là tương tác với khán giả hoặc là cậu sẽ phải trả lời các câu hỏi nhanh. Hai lần trước Cố Chân đã chọn tương tác với khán giả rồi, vì tương tác đơn giản hơn một chút, chỉ cần nhận hai cuộc gọi từ khán giả là có thể kết thúc. Lần này Luna hỏi anh, ngoài dự đoán anh đột nhiên lại chọn hỏi nhanh đáp nhanh.
Luna lấy ra phiếu câu hỏi, cười với Cố Chân, nói: "Cuối cùng lần này anh cũng chọn cái khác?"
"Vâng," Cố Chân gật gật đầu, "Luôn chọn một cái thì cũng không còn gì thú vị nữa."
"Ái chà," Luna đột nhiên cười rộ lên làm lộ ra hàm răng trắng sáng, trêu chọc Cố Chân, "Vậy cậu mặc cùng một bộ như vậy thì có ý tứ gì sao?"
Cố Chân lại bào chữa cho mình: "Tôi có thay đổi. Vì tôi mua năm chiếc cùng kiểu và màu sắc giống nhau cho nên chị không thể nhìn ra thôi."
Anh không hiểu lắm, chỉ là một cái áo khoác thôi mà, có thể che nắng che mưa không phải là tốt à.
Luna cũng không nói gì thêm, cô rút tấm thẻ ra và bắt đầu hỏi nhanh đáp nhanh.
Hỏi nhanh đáp nhanh lúc đầu vẫn còn bình thường, từ câu thứ năm bắt đầu có chút biến thái.
"Hôm nay cậu mặc quần lót màu gì?" Luna hỏi anh.
"..." Cố Chân hối hận tại sao lại chọn hỏi nhanh đáp nhanh, "Màu xám."
"Nụ hôn đầu vào năm bao nhiêu tuổi?" Ngay sau đó Luna lại hỏi.
"..." Cố Chân cảm thấy mặt nóng lên, anh ngày thường cũng hay nghe "Under the Lens", anh nhớ rõ câu hỏi của các nghệ sĩ khác cũng không quá khó. Nhưng Luna lại hỏi anh như vậy, Cố Chân quyết định trả lời thành thật. "22 tuổi."
"Thật hay giả." Luna thốt lên, gần như quên mất phải hỏi câu hỏi tiếp theo. Đạo diễn phải vẫy vẫy tay với cô, cô mới phản ứng lại rồi rút một tấm thẻ khác. "Vấn đề cuối cùng, dùng ba từ để miêu tả hình mẫu lý tưởng về vợ tương lai của bạn."
Cố Chân ngẩn người, câu hỏi này thật đúng là làm khó anh. Anh không có thời gian để yêu đương các thứ mà cũng không muốn yêu, nên anh cũng không nghĩ nhiều về nó.
Anh ngồi suy nghĩ vài giây rồi chậm rãi nói: "Thích người như thế nào, tiêu chuẩn là cái dạng gì, nên hiện tại tạm thời chưa có câu trả lời được. Nếu phải nói thì ở bên nhau thấy thoải mái là tốt rồi."
Cố Chân hầu như không bao giờ nói về những việc cá nhân của mình trước công chúng. Ngay cả những fan lâu năm nhất của anh cũng biết rất ít về cuộc sống hàng ngày của anh. Luna không ngờ Cố Chân lại trả lời nghiêm túc đến vậy. Cô dừng lại một lúc rồi mới hồi phục lại tinh thần, nhanh mồm nhanh miệng mà hỏi: "Người bạn hôn lần đầu tiên ở đâu? Bạn có thể miêu tả nó được không?"
".....Hắn à," (*) Cố Chân nhớ tới Robin, đột nhiên cười cười, " Cái này không có trong phiếu câu hỏi, đúng chứ."
(*) Vì ở đây Cố Chân nói là 他 / Tā /: anh ấy, mà MC tưởng nói là 她 / Tā /: cô ấy. Hai từ này đọc rất giống nhau mà ghi thì khác nhau nên tùy vào ngữ cảnh thì người nghe mới suy ra được là người nói đang nói nam hay nữ.
Luna cảm thấy hôm nay đã thu hoạch được kha khá, liền buông tha cho Cố Chân. Cả hai trò chuyện với nhau vài câu trước khi kết thúc chương trình tuần này.
Vừa bước ra khỏi trường quay, Tiểu Lăng đã đưa điện thoại cho anh, là Tô Uyển gọi.
Hôm nay Tô Uyển phải có mặt ở công ty và không thể đi theo Cố Chân. Cô ấy đã làm thêm giờ từ sáng cho đến tận bây giờ. Cô bật FM (*), vừa nghe chương trình của Cố Chân vừa viết báo cáo. Cô đang cân nhắc xem có nên nhờ người viết thông báo để mua hot search không. Thì thình lình nghe thấy Cố Chân nói có nụ hôn đầu tiên vào năm 22 tuổi.
(*) FM: Điều chế tần số (hay biến điệu tần số, tiếng Anh: Frequency modulation viết tắt là "FM"), được dùng rộng rãi trong phát thanh vì ưu điểm chống can nhiễu của nó.
Trước mặt Tô Uyển tối sầm.
Cái hot search này không cần mua, chương trình vừa kết thúc một cái, cô liền mở Weibo ra xem, "Nụ hôn đầu tiên của Cố Chân" đã chiễm chệ ngay trên đầu thanh tìm kiếm. Chương trình radio được chuyền đi khắp nơi, và một tài khoản marketing đã mở ra một cuộc thăm dò ý kiến để mọi người cùng bỏ phiếu. Trong vòng mười phút, có hàng chục nghìn người đã tham gia. Trong đó, có nữ ca sĩ cùng công ty Lư Tích người đã từng hợp tác nhiều lần với Cố Chân là có số phiếu bình chọn cao nhất.
"Có chuyện gì vậy?" Cố Chân trả lời điện thoại và hỏi cô.
"Cố Chân." Tô Uyển gọi anh, "Anh đã xuất đạo nhiều năm như vậy rồi, tại sao anh không có chút ý thức cơ bản nào vậy."
"Nó có vấn đề gì cơ?" Cố Chân phản bác. Anh đã qua cái tuổi cần phải cẩn trọng với giới truyền thông rồi.
"Không phải," Tô Uyển bình tĩnh lại, nhưng cũng không nhịn được mà hỏi Cố Chân, "Anh đã hôn ai vào năm 22 tuổi thế?"
Cố Chân không nói chuyện, anh đi vào thang máy rồi ngắm cảnh bên ngoài. Cùng với Tiểu Lăng đi từ tầng 15 xuống đại sảnh của đài truyền hình. Nhìn thành phố S đầy biển đèn nhộn nhịp, nhịp tim của anh dường như theo thang máy mà rơi xuống, rồi lại dần dần nhanh lên.
Mặc kệ đối với Phó Nghiêu là loại tình cảm gì, nhưng hôm nay anh có chút mất kiểm soát.
Có việc mình thưởng thức nhưng không phải thưởng thức, người ta nói rằng sau khi gặp phải sự cố lâu ngày không gặp. Thì sẽ phát hiện bên mình đầy rẫy những dấu vết của việc đó, tầng tầng lớp lớp manh mối tất cả tập hợp lại với nhau đều chỉ về nó.
Khoa học giải thích rằng, là do sự biến hóa tạo thành. Nhưng Cố Chân lại cho rằng, bên trong chuyện này cũng cần có một chút may mắn.
Ví dụ, buổi sáng Tô Uyển vừa nói với Cố Chân về những ân oán của gia đình họ Phó. Buổi tối anh mở TV lên, anh liền thấy Phó Quan Trình xuất hiện trên màn hình.
Kênh Kinh tế hôm nay đã phát sóng phóng sự đặc biệt đầu tiên về Hội nghị Thượng đỉnh Kinh tế Quốc gia được tổ chức tại Thành phố A hôm nay và người khai mạc hội nghị là Phó Quan Trình.
Hầu hết các bản tin đặc biệt đều nói về các chủ đề hội nghị thượng đỉnh của Phó Quan Trình và đế chế kinh doanh của Phó Quan Trình. Nhưng ở cuối của phần đưa tin, người dẫn chương trình mờ mịt nhắc tới những vấn đề đen tối và hỗn loạn dưới sự bình tĩnh của Phó thị. Và cũng đính kèm các bức ảnh của Phó Nghiêu và Phó Hằng Uẩn. Cố Chân nhìn kỹ hơn và thấy rằng Phó Hằng Uẩn không khác mấy so với ấn tượng của anh, chẳng qua khí sắc trông có vẻ kém, gầy như que củi, ánh mắt thì tan rã. Làm cho mọi người không thể hoài nghi có phải hắn ngoại trừ đánh bạc thì còn dính vào thứ gì khác hay không.
Sau khi bản tin kết thúc, Cố Chân đi tắm. Tắm xong đi ra thì thấy vài cái thông báo xuất hiện trên điện thoại của mình, tất cả đều là tin nhắn thoại do Phó Nghiêu gửi.
Cố Chân nhấn vào cái đầu tiên rồi rủa thầm.
Phó Nghiêu đã gửi một đoạn ghi âm chương trình của Cố Chân.
"—Anh thích con chó nhỏ hay con chó to hơn? — Một con chó lớn mà thông minh hoặc con chó nhỏ ngu ngốc."
"—Thích EP của Lư Tích hay Roman? — Bài hát EP mới của Lư Tích là do tôi sáng tác, nhưng âm thanh của Roman cũng rất hay."
Sau đó anh nhấn ghi âm tiếp theo nghe, một đoạn ghi âm cuối cùng rất ngắn. Chỉ vỏn vẹn 4 chữ: " Hai mươi hai tuổi."
Mặt Cố Chân bùm một cái liền thiêu cháy, gửi Phó Nghiêu một tin nhắn thoại, mắng: "Bệnh thần kinh à?"
Không lâu sau, Phó Nghiêu gọi cho anh.
Cố Chân trừng mắt nhìn trong chốc lát rồi mới nghe, tức giận nói, "Cái gì?"
"Anh ở nhà à?" Phó Nghiêu hỏi anh.
Giọng nói của Phó Nghiêu phát ra từ đầu dây trầm hơn bình thường, nhưng không đợi Cố Chân trả lời, Phó Nghiêu lại nói: "Nhưng thật đáng tiếc, tôi đang ở thành phố A."
Cố Chân đang ngồi trên sô pha, anh dừng lại một chút. Chọn một chiếc gối vuông rồi ôm nó vào lòng trước khi hỏi Phó Nghiêu: "Hội nghị tài chính?"
"Đúng vậy," Phó Nghiêu thừa nhận rồi nói thêm, "Nhưng tôi không dự thính, do Phó Quan Trình bắt tôi đến đây."
Đây là lần đâu tiên Cố Chân nghe Phó Nghiêu nhắc tới tên cha hắn.
Anh "Ừ" một tiếng, trong chốc lát anh không biết phải nói gì. Đột nhiên anh nghĩ đến Robin, anh liền hỏi Phó Nghiêu, "Vậy Robin đâu?"
"Để nó ở nhà của thuộc hạ tôi." Ở đầu điện thoại bên kia có người gọi hắn, hắn trả lời đối phương rồi bảo đối phương từ từ. Nói với Cố Chân, "Tôi sẽ trở lại vào thứ sáu, cùng nhau ăn cơm nhé?"
"Thứ sáu tôi phải đi ra biển để quay MV rồi," Cố Chân nói, "Sẽ phải mất ba ngày để quay MV."
"Được rồi, tôi sẽ đợi anh trở về." Phó Nghiêu nói.
Ngay khi Cố Chân định cúp máy, Phó Nghiêu lại gọi anh: "Cố Chân?"
"Còn có chuyện gì nữa?" Cố Chân hỏi.
"Anh nên thay đổi quần áo đi." Phó Nghiêu ở đầu dây bên kia miễn cưỡng thuyết phục.
Cố Chân cúp điện thoại của hắn trong giây tiếp theo.
____end chương 8____