Hoa Hồng Của Lương Hiện

Chương 16: Chương 16




“Trước khi muốn mang đi nơi khác hãy ghi rõ nguồn bởi vì đó là hành vi tôn trọng chất xám một cách văn minh “

-----------------------

Thừa Vũ vẫn còn giả bộ khóc lóc kể lể rằng tâm của Lương Hiện quá mức tàn nhẫn, không xứng đáng làm ba ba của cậu thì một bên,Lương Hiện vẫn như mọi khi thờ ơ lạnh nhạt dựa vào ghế sô pha không nói một lời.

Tiếng Thừa Vũ cứ thế càng ngày càng hú mạnh hơn.

Dụ Xuyên cùng Kha Lễ Kiệt không thể chịu đựng được nữa đành phải đến gần hoà giải.

Nhìn mọi người vẫn còn đang ồn ào cãi cọ không ai chú ý tới động tĩnh rất nhỏ cách đó không xa.

Mà hơn nữa, phòng khách nhà Lương Hiện rộng rãi, một mình Minh Tự ngồi trên sô pha lúc này vừa đúng lúc thấy được Hạ Tuế ở phía sau.

Dụ Xuyên cùng Kha Lễ Kiệt ngồi ở phía bên tay trái nếu không quay đầu sẽ không thấy được tình hình ở phía sau.

Mặc kệ nói như thế nào đi nữa thì tình hình hiện tại vẫn chưa tính là đâm đầu vào ngõ cụt.

Minh Tự bắt đầu thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng đã chuẩn bị trước sẽ có một ngày tin tức hai người bọn họ đính hôn sẽ theo một cách nào đó mà lan tràn ra ngoài nhưng mà....tuyệt đối không bao gồm ở trường hợp như thế này.

Rất xấu hổ.

Không dám để đầu óc mình thả lỏng quá lâu,Minh Tự nhanh chóng suy nghĩ cách khiến Hạ Tuế quay trở về.

Ban đầu, dự là sẽ cố gắng biểu tình với nó bằng một ánh mắt vô cùng thị uy nhưng lại không ngờ được Hạ Tuế ở bên này giống như là đang làm một chuyện rất rất trọng đại,nó toàn tâm toàn ý khuân vác cuốn sổ nhỏ màu đỏ kia chăm chú đến mức ngay cả đầu cũng không nâng.

Cuối cùng Minh Tự đành phải đứng lên.

“Minh Tự, cậu muốn đi đâu?” Thừa Vũ không biết từ chỗ nào dài hơn thêm một con mắt, ngay khi cô vừa mới đứng lên cậu ta liền chú ý tới.

Ngay khi giọng nói đó vừa rơi xuống, vài người khác cũng vô thức nhìn qua phía này.

Minh Tự ở trong lòng đem Thừa Vũ mắng một trận và bịa ra một cái cớ “Đi vệ sinh.”

Nhưng ngay sau đó cô lại phát hiện ra rằng chính mình ngu ngốc vô thức đào xuống một cái hố to, Thừa Vũ quay đầu lại và chỉ tay vào một hướng “Ồ! Ở đằng kia!”

Ánh mắt cậu ta di chuyển nhanh đến mức Minh Tự không kịp ngăn cản,cô giống như một người có phản xạ điều kiện nhắm mắt lại trong tình trạng vô cùng chống đối.

Bởi vì không nghe thấy bất kỳ phản ứng đặc biệt nào từ Thừa Vũ,cô vô thức mở mắt ra.

Lương Hiện không biết từ lúc nào đã đi qua một tay móc vai Thừa Vũ, một cái tay khác cường thế đem mặt vốn đang ở chỗ kia nhanh chóng chuyển đi nơi khác.

Bị buộc phải nghiêng đầu,Thừa Vũ mặt đầy vẻ nghi hoặc “Hiện Hiện?”

Lương Hiện rất bình tĩnh “Để tôi nhìn xem kiểu tóc của cậu hôm nay giống ai.”

“Hả” Mặc dù Thừa Vũ không biết tại sao Hiện Hiện đột nhiên có hứng thú với mình nhưng suy nghĩ của cậu vốn dĩ rất đơn giản, hoàn toàn bị cái này thu hút sự chú ý “Khá tốt không?”

“Đẹp trai.” Lương Hiện trả lời có lệ.

Thừa Vũ suy tư “Nếu cậu muốn lần sau đến đấy làm cùng với tớ,đảm bảo không tồi.”

“......”

“Nhưng là Hiện Hiện” lại qua vài giây, Thừa Vũ không thể không nói “Cậu xem xong chưa, đầu của tớ bị cậu đụng rất khó chịu.”

Lương Hiện thản nhiên nói: “Tôi xem thêm một chút.”

Không biết là do ánh mắt hay là giọng nói của anh mang đến cho người ta một cảm giác hiểu lầm, sau khi sửng sốt một giây Thừa Vũ lắp bắp nói “Hiện Hiện, không phải là...là cậu đột nhiên cảm thấy yêu thích tớ rồi đấy chứ!Yêu thích kiểu ấy ấy đấy. Tớ có thể thề với trời,tớ là trai thẳng thật sự!”

Lương Hiện liếc mắt nhìn cậu một cái rồi buông tay ra, cười nhạt nhẽo “Rất may là tôi cũng vậy.”

Thừa Vũ đưa tay vỗ về trái tim bé nhỏ của mình nhất thời quên mất chính mình định làm gì.

Hạ Tuế ở bên này giống như là một mình dọn dẹp mệt mỏi hoặc là đối với cuốn sổ nhỏ màu đỏ này mất đi hứng thú ban đầu nên lúc này nó đã đứng lại tại chỗ nhả cuốn sổ nhỏ màu đỏ xuống cứ vậy mà nghỉ ngơi.

Bị Thừa Vũ ngắt đoạn nên Minh Tự cũng biết rằng kế hoạch này của cô sẽ không vì vậy mà dễ thực hiện được nữa.

Hình như có vẻ Lương Hiện cũng phát hiện có điều gì đó không ổn.

Vừa rồi khi cô đứng lên, Hạ Tuế giống như an tĩnh dừng lại động tác hướng về phía này.

“Minh Tự, cậu không đi toilet à?” Thừa Vũ lại hỏi.

Minh Tự ngồi xuống “Không muốn đi nữa.”

Sau đó cuộc nói chuyện tiếp tục diễn ra và cô lại bắt đầu trở nên căng thẳng bởi vì Hạ Tuế sau khi nghỉ ngơi đủ rồi, một lần nữa nó lại tiếp tục ngậm lấy cuốn sổ nhỏ màu đỏ dạo tới dạo lui định đi đến góc ghế sô pha.

Minh Tự nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho Lương Hiện.

Bất thình lình cuốn sổ nhỏ màu đỏ bị Hạ Tuế ngậm rớt xuống,lười biếng nó không tiếp tục ngậm nữa mà dùng miệng đẩy đồ đi tới hai bước.

Khoảng cách càng ngày càng gần.

Lương Hiện đang khom lưng cầm lấy ly rượu trên bàn,chậm rãi muốn đặt bên môi thì nhận thấy được tầm mắt đang ra hiệu của cô khẽ nhướng mày.

Nhìn thấy bộ dạng của anh giống như là thật sự không hề tỏ ra hốt hoảng nên Minh Tự cũng không rảnh lo chuyện khác, cô trừng mắt tức giận nhìn anh làm khẩu hình miệng “Hạ Tuế tới!”

Lương Hiện bật cười.

Minh Tự có lẽ không biết rằng khi cô tức giận, trong cô không khiến người ta sợ hãi mà đặc biệt cảm thấy là cô của lúc này giống như một con mèo có răng và móng vuốt nhưng nhược điểm bên trong lại bị người khác nắm quá nhiều.

Bất quá cũng là con mèo xinh đẹp,tính tình ưu nhã thậm chí có chút hung dữ.

Lương Hiện không lãng phí việc nhìn cô quá lâu, anh đặt ly xuống thản nhiên nói: “Đến chúng ta chơi bài.”

Bởi vì bài được đặt dưới bàn cà phê nên chỉ có thể lấy được bằng cách cúi xuống.

Sau khi thấy một vài người bắt đầu, Thừa Vũ không buồn nhìn xung quanh.

Lương Hiện tìm một cái cớ đổi vị trí với Dụ Xuyên,lười biếng duỗi ra một chân trước khi Hạ Tuế tung tăng chạy tới trước mắt mọi người.

Hạ Tuế nghiêng đầu ngẩn người một lúc rồi nghĩ có lẽ chủ nhân nó không muốn nó đi qua bên này vì thế nó lại ngậm cuốn sổ nhỏ màu đỏ ngoan ngoãn rời đi.

“Hình như là?” Thừa Vũ nghi ngờ ngẩng đầu “Các cậu có nghe thấy tiếng gì không?”

Lương Hiện ngồi nghiêng về phía cậu ta, chặn hết tầm mắt xung quanh, lười biếng duỗi duỗi chân dài ra, tùy ý nói “Không có.”

Minh Tự liếc mắt nhìn Thừa Vũ “Tớ cũng không có, chắc là do cậu bị ảo giác rồi? Sao còn chưa ra bài.”

“Thật sao?”Thừa Vũ trở nên không chắc chắn “Một con sáu.”

“......”

Hạ Tuế giống như được người khác yểm trợ chạy trốn một cách êm thấm.

Minh Tự thả lỏng, ánh mắt vô tình bắt gặp ánh mắt Lương Hiện trên tay anh còn ném xuống một con bài, nhướng mày nhìn cô.

- ------------------------

Sau khi chơi đến tối muộn,bên nhà của Thừa Vũ gọi điện thoại tới bảo cậu quay trở về nhà một chuyến, Dụ Xuyên cùng Kha Lễ Kiệt tiện đường nên họ cũng về cùng nhau.

Trong nhà,chỉ còn lại Minh Tự ngồi trên ghế sô pha đợi tài xế.

Nhìn điện thoại một lúc rồi cầm lấy chiếc gối bên cạnh lên chán nản ôm chặt nó vào lòng.

Lương Hiện bước ra khỏi phòng ngủ.

Hạ Tuế tuy rằng biết tự động mở ngăn tủ nhưng nó không đủ khéo léo để trả đồ vật đã lấy đi về vị trí cũ ban đầu.

Lúc nãy khi anh lên lầu tìm nó bất ngờ thấy cuốn sổ nhỏ bên trong có chứa mộc đỏ chứng nhận kết hôn nằm trơ trọi một mình trên bậc cầu thang mà Hạ Tuế,nó vốn dĩ đã sớm tự mình chạy đi tìm Thạch Thái chơi đùa.

Cầm lên nhìn lướt qua rồi ném vào ngăn tủ đầu giường, trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi lấy ra đặt lên tầng cao nhất.

Bước xuống cầu thang thì thấy Dụ Xuyên gọi tới.

“Hiện Hiện! Cậu giúp tớ nhìn xem di động của tớ có đánh rơi ở trên ghế sô pha không?” Giọng Thừa Vũ cùng tiếng gió đang gào thét không ngừng vang lên “ Hình như là tớ vứt nó ở đâu đó sau khi trả lời điện thoại, không biết có phải là ném chỗ đó rồi không?”

Lương Hiện đi tới sô pha và nhìn thấy điện thoại nằm dưới gối bên cạnh Minh Tự “Ừ.”

“Điện thoại của Thừa Vũ.”Anh vẫn giữ nguyên tư thế nghe điện thoại, ánh mắt thản nhiên buông xuống, một tay chỉ Minh Tự.

Còn biết sai người.

Minh Tự liếc nhìn anh một cái sau đó đưa tay cầm lấy di động đặt ở trong lòng bàn tay anh.

Khi rời đi, đầu ngón tay cô vô tình cọ vào lòng bàn tay anh.

Giống như những chiếc lông mềm mại nho nhỏ nhẹ nhàng chạm qua.

Lương Hiện thất thần chốc lát nên không nghe rõ lời của Thừa Vũ, sau khi anh ngồi xuống hỏi lại “Cái gì?”

“Tớ nói” Thừa Vũ gân cổ lên hét to “Cậu cùng Minh Tự trai đơn gái chiếc ở chung một chỗ......”

Âm thanh không cần dùng loa cũng có thể nghe rất rõ ràng, Lương Hiện đưa điện thoại ra xa.

Mí mắt Minh Tự giật giật khi nghe thấy mấy lời này, cô muốn mắng tư tưởng Thừa Vũ không đứng đắn.

Ai ngờ câu tiếp theo lại là “Hai người ngàn vạn lần đừng ngứa mắt đến nỗi đánh nhau...đánh nhau sợ là không có ai can ngăn!”

Minh Tự: “......”

Hình như cô đánh giá hơi cao não của cậu ta rồi thì phải.

Cúp điện thoại, Lương Hiện đặt điện thoại sang một bên rồi dựa lưng vào ghế sô pha “Chưa tới sao?”

Minh Tự đáp “Sắp tới rồi.”

Kỳ thật lúc hai người ở chung một chỗ,họ đều rất ít khi cãi nhau và đại đa số là ai cũng không nói về ai nên việc giống như Thừa Vũ nói ban nãy là đánh nhau càng là việc rất không thể nào.

Bất quá bọn Thừa Vũ chính là nhìn họ thường xuyên cãi nhau cho nên tìm thức mới nảy sinh ra cái ý nghĩ đánh nhau này.

“Kha Lễ Kiệt vừa rồi mới phát cho tôi một cái tin nhắn.” Lương Hiện đột nhiên nói.

Minh Tự thản nhiên hỏi: “Cái gì?”

Lương Hiện mở giao diện WeChat ra, đem lịch sử trò chuyện cho cô xem. Minh Tự liếc nhìn, trong lòng cả kinh.

Kha Lễ Kiệt chỉ gửi có bốn từ đơn giản: “Tớ đã thấy nó.”

Minh Tự không thể tin được “Ý cậu ta là cái cuốn sổ kia?”

Lương Hiện “Ừm” và hỏi cô “Chúng ta phải trả lời thế nào đây?”

Qủa thật đối với riêng Lương Hiện,anh thực sự không mấy quan tâm đến việc Kha Lễ Kiệt và những người khác trong họ chừng nào mới biết được sự thật này, đối với anh,việc bọn họ đăng kí kết hôn là sự thật nên anh mới không cần phải lo lắng quá nhiều về nó.

Cùng lắm là bị họ chọc ghẹo một thời gian.

“Anh tùy tiện bịa đặt một câu chuyện, nói là anh ở quầy hàng vỉa hè dùng ba đồng tiền mua chơi.” Minh Tự nói.

“Ồ, ba đồng tiền mua được giấy chứng nhận kết hôn” Lương Hiện khẽ liếc cô một cái rồi cười “Sau đó cậu ta sẽ nói cô hãy mang ba đồng tiền ra ngoài mua thử một quyển cho cậu ta xem.”

Minh Tự: “......”

Nói chuyện với anh lúc nào cũng thật khó chịu.

“Vậy thì theo anh nên trả lời thế nào?”Minh Tự ném câu hỏi này lại cho anh.

“Kha Lễ Kiệt không giống với Thừa Vũ sẽ nói ra bên ngoài.” Lương Hiện thoải mái nói “Nói cho cậu ấy biết cũng được, dù sao sớm hay muộn gì cậu ta cũng phải biết thôi.”

Nghe xong mấy lời này, không biết sao Minh Tự đột nhiên sinh ra một loại quỷ dị nhưng không thể không suy nghĩ một chút—— quả nhiên so với Thừa Vũ người không thể giữ bí mật giúp người khác với biệt danh là “Loa lớn” kia thì, Kha Lễ Kiệt trông không giống như người không đáng tin cậy.

Sau khi cân nhắc suy nghĩ và nhận thấy rằng đối với chuyện kết hôn này của bọn họ giống như chỉ có mình cô là không quá thoải mái còn Lương Hiện thì vẫn bình tĩnh như cũ,bực mình liếc nhìn anh và lẩm bẩm: “Xem ra anh đối với cái tin này có vẻ tiếp thu rất nhanh.”

“Tôi......” Lương Hiện đang muốn nói gì đó thì nhìn thấy tin nhắn của Kha Lễ Kiệt.

Hai người không hẹn mà cùng nhau cúi đầu xuống xem.

“Thừa Vũ nói rằng cậu ta có thấy một cuốn sổ nhỏ màu đỏ nhưng lại tưởng là món đồ chơi của Hạ Tuế.”

“Dụ Xuyên thì bởi vì lúc đó nói chuyện với đàn em trong phòng thí nghiệm về hạng mục mới nên cũng không chú ý bên này.”

“ Thật ra thì tớ chỉ hơi tò mò, muốn đơn giản nói cùng cậu về chuyện này một chút thôi.”

“Hiện Hiện, nếu cậu không muốn nói cũng không sao, kỳ thật tớ cũng đoán ra được phần nào.”

“Quên đi, lúc uống rượu mừng đừng quên gọi điện thoại cho mấy người anh em này đến chúc mừng là được”

Nói được đến đây chắc hẳn bọn họ có muốn giấu tựa hồ cũng không còn cái ý nghĩa gì nữa.

Chuyện liên hôn vốn dĩ ban đầu nếu nói ra có lẽ sẽ không khiến Dụ Xuyên cùng Kha Lễ Kiệt quá bất ngờ nhưng còn Thừa Vũ chỉ cần Minh Tự nghĩ tới phản ứng của cậu ta sau khi biết chuyện này, cảm giác đầu mình có chút ân ẩn đau.

Thôi quên đi, nhắn trên di động so với lúc gặp mặt nói ra thì có vẻ tốt hơn.

“Anh có thể nói cho cậu ta biết chuyện này.”Minh Tự nằm xuống ghế sô pha,giọng điệu giống như sống không còn gì luyến tiếc.

Lương Hiện trả lời: “Chúng tôi đã kết hôn.”

Kha Lễ Kiệt trả lời gần như trong vài giây “Chúng tôi??? Cậu cùng ai???”

Cách màn hình anh có thể tưởng tượng ra sự chấn động của Kha Lễ Kiệt ở bên kia, cau mày “Không phải nói cậu sớm đã đoán ra được sao?”

“Đúng vậy, tớ cứ tưởng cậu là cùng một minh tinh lớn trong công ty của mình... vì cần thiết cho sự nghiệp nên mới giấu diếm...” Kha Lễ Kiệt rùng mình khi gõ chữ và cảm thấy rằng hai chữ “chúng tôi” này của Lương Hiện sợ rằng là một tin tức chấn động không nhẹ.

“Vậy người phụ nữ đó là...”

Lương Hiện trầm mặc một lúc “Minh Tự”

Kha Lễ Kiệt giống như quá mức bất ngờ ở bên kia nửa ngày cũng không có hồi tin nhắn.

Một lúc lâu sau,Lương Hiện thấy cậu ta phát qua chữ “Fuck!“.

Sau đó liên tục là hàng tá dấu chấm than.

Lương Hiện nhìn lướt qua và ước tính có khoảng vài trăm cái.

Sau khi dấu chấm than cuối cùng được gửi đi,cậu ta phát “Cậu gạt tớ đúng không? Nhưng hôm nay đâu phải là ngày Cá tháng Tư?”

Lương Hiện: “Cảm thán xong rồi mới hỏi,cậu không cảm thấy rằng phản ứng chính mình có vẻ hơi chậm sao?”

Lương Hiện: “Đó là sự thật”

“Nói xong rồi.” Lương Hiện giơ màn hình qua cho Minh Tự xem.

“Trong sáu tháng tới, không được gọi điện cho tôi về bất kỳ bữa tiệc nào trong nhóm chúng ta.”Minh Tự dùng gối ôm che lại mặt”Bởi vì tôi đã chết.”

Nhìn dáng vẻ chôn mặt vào gối lúc này của Minh tự có điểm lừa mình dối người quá mức đáng yêu khiến Lương Hiện suy nghĩ một lát rồi nhắn cho Kha Lễ Kiệt thêm một tin “Chỉ là liên hôn giữa hai nhà nên mới cần bảo mật.”

Kha Lễ Kiệt thực sự đang ở trong tình trạng mới vừa bị sét đánh,sau khi cậu thấy khung thoại xuất hiện tin Lương Hiện mới phát qua lúc này mới lấy lại tinh thần “Cậu yên tâm, tớ sẽ không nói chuyện này ra bên ngoài. Trời biết đất biết, cậu biết tớ biết.”

Lương Hiện: “......”

Nhưng nó cũng không phải là thứ gì quá thần bí.

“Chủ yếu là sợ rằng sau này nói ra cũng không ai tin, đây,Thừa Vũ vừa nói chuyện điện thoại xong với tớ,cậu biết cậu ta nói thế nào không?” Kha Lễ Kiệt trực tiếp phát giọng nói qua “Tớ nói rằng hai người trai đơn gái chiếc ở cùng một chỗ cậu ta hẳn không nên lo lắng chuyện đánh nhau mà là nên lo lắng cái ấy...... Khụ, lời nói này của tớ chỉ đùa thôi. Cậu biết cậu ta nói cái gì với tớ không?”

“Cậu ta nói tư tưởng của tớ xấu xa, thậm chí còn nói nếu bây giờ ngay cả khi hai người thỏa thân cùng một chỗ, cũng chẳng có chuyện gì phát sinh ra cả.”

Khi giọng nói của Kha Lễ Kiệt rơi xuống, bầu không khí trong phòng đột nhiên ngưng trệ trong giây lát.

Minh Tự dời đi tầm mắt,hận không thể để chính mình không nghe thấy mấy lời này.

Lương Hiện ngồi bên kia mặc dù không có cái ý tưởng này nhưng bất ngờ nghe được mấy lời này của Kha Lễ Kiệt, không biết sao anh buộc mình phải trấn tĩnh một lát.

- ---------------------------------

Minh Tự cuối cùng cũng không thể để mình cứ vậy mà biến mất nửa năm.

Vào lúc 6 giờ sáng ngày cuối tuần hôm sau, Thừa Vũ đột ngột lái xe tới trước cửa nhà cô sau đó gọi điện thoại oanh oanh tạc tạc một hồi thúc giục cô đi ra ngoài cửa.

Dưới sự tấn công của những cuộc gọi nối tiếp không ngừng đe dọa tới tính mạng, cơn buồn ngủ của Minh Tự theo đó sớm chìm dần rồi nhanh chóng biến mất.

Với cái vẻ mặt vô cùng bực bội ngồi dậy nói với chính mình liên tục “Không thể lấy lòng quân tử ra so đo cùng với Thừa Vũ” cô lúc này mới miễn cưỡng xốc chăn xuống giường rửa mặt.

Bất quá, Kha Lễ Kiệt là một người rất giữ lời hứa không đem chuyện kết hôn của cô cùng với Lương Hiện nói cho Thừa Vũ biết.

Bởi vì họ phải vào núi qua đêm nên Minh Tự ăn mặc tương đối đơn giản và gọn gàng. Một chiếc áo phông trắng kết hợp với quần tây denim, giày chạy bộ màu tím kèm theo áo khoác da màu đen,cả người đẹp đến phát hờn.

Vừa lên xe, cô đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Thì ra Kha Lễ Kiệt người đầu tiên phát hiện ra chuyện kết hôn của bọn họ đang ở trạng thái “Cách ly “ dựa vào cửa sổ.

Ngồi bên cạnh cô là Lương Hiện hôm nay cũng mặc một chiếc áo phông trắng thản nhiên lười biếng dựa lưng vào phía sau.

“Minh Tự, cậu chậm quá, tớ gọi cho cậu nhiều cuộc gọi như vậy cũng không khiến cậu nhanh được.”Dụ Xuyên cho xe đi ổn định vào làn đường khác trong khi Thừa Vũ không ngừng quay đầu bất mãn phàn nàn.

Cất điện thoại vào trong túi rồi tức giận liếc nhìn Thừa Vũ “Tớ cũng không nói là tớ muốn đi.”

Nếu không phải tối hôm qua cô quên tắt chuông điện thoại thì có lẽ hiện tại cô vẫn còn ở trên giường.

Thừa Vũ tức giận đến mức dậm chân cũng vô dụng.

“Tại sao các cậu lại không đến tham gia một trò vui như vậy? Chẳng lẽ các cậu không mong đợi nó sao? Chơi trực tiếp CS, thịt nướng BBQ, bida và cắm trại” Thừa Vũ thực khó hiểu “ Lúc tám giờ ngày hôm qua tớ đã đi ngủ rồi!”

Trong số những người ngồi trong xe trừ bỏ Dụ Xuyên người luôn có tính khí tốt ra thì những người khác đều tỏ ra không đồng tình với cậu ta vì bị gọi vào lúc sáng sớm.

Kha Lễ Kiệt: “Tám giờ?? Cậu là người già sao?!”

Lương Hiện: “”Đi ngủ sớm như vậy, sau này cậu có thể an tâm dựa vào chính mình.”

Minh Tự: “Cậu vui vẻ là được, thật sự.”

“......”Thừa Vũ tự kỷ quay đầu đi.

Không khí bên trong xe nhanh chóng trở về bầu không khí yên lặng vốn có.

Lương Hiện chợp mắt bổ sung giấc ngủ.

Minh Tự nhìn điện thoại một lúc cũng cảm thấy hơi choáng váng nên cất điện thoại lại vào túi quyết định ngủ một giấc.

Vừa kéo khóa túi xách xong vô tình đảo mắt qua phát hiện Kha Lễ Kiệt đang nhìn mình với ánh mắt đăm đăm.

Minh Tự nghiêng đầu không hiểu.

Kha Lễ Kiệt chớp mắt với cô sau đó chỉ chỉ Lương Hiện rồi vỗ lòng ngực chính mình cuối cùng đưa một ngón tay cái lên, lộ ra vẻ “Đừng lo lắng, tôi rất đáng tin cậy và tôi sẽ không bao giờ nói những điều vô nghĩa“.

Phong cách phóng đại này của cậu ta giống như chuyện cô cùng với Lương Hiện thực sự có cái gì đó khủng khiếp thần bí cần cậu ta bảo vệ.

Có thể nói tại sao cô có thể kết giao được với cái người này.

Cũng là điều Minh Tự cô vẫn luôn không ngừng thắc mắc.

- -------------------

Minh Tự bị đánh thức bởi một trận xóc nảy.

Khi mở mắt ra, cô thấy tầm mắt chính mình có chút mông lung. Trên cửa sổ xe có một tầng sương mù, cảnh vật bên ngoài cửa sổ không ngừng lướt qua.

Ánh mắt đảo qua một chút rồi từ từ định thần lại và đập vào mắt cô chính là yết hầu sau đó đưa ánh mắt hướng lên trên chính là cái cằm đẹp thon dài.

Mặc dù ở ngay góc chết như vẫn như cũ cực kì đẹp trai.

Xoa xoa mắt vài cái rồi nhìn lên trên thấy được Lương Hiện cũng đang mở bừng mắt rũ xuống nhìn cô.

Minh Tự: “......”

Giống như cô,anh cũng vừa mới tỉnh lại.

Cố gắng để chính mình giảm bớt chỉ số tồn tại ngoảnh mặt sang một bên rồi ngồi thẳng lưng.

- -----------------------

Câu lạc bộ CS mở trong núi nên đường rất không dễ đi,thậm chí là nửa chừng còn bị thủng lốp một lần.

Khi họ đến câu lạc bộ lúc này đã hơn chín giờ mà sương mù xung quanh vẫn như cũ chưa tan hết.

Đổi quần áo và bước ra ngoài chọn lựa trang bị.

Thừa Vũ ban đầu nói nhiều lần rằng chính mình phải ôm chân Lương Hiện kết quả khi nhìn thấy một khẩu súng từ phía xa, cậu ta đã hét lên “Thật tuyệt” rồi tung tăng chạy về phía đó.

“Đây là một con Husky không có đầu óc.” Kha Lễ Kiệt liên tục lắc đầu.

Từng người trong số họ bắt đầu chọn lựa trang trị và đi qua chỗ Thừa Vũ chọn vũ khí.

Minh Tự bởi vì trước đó không có nghiên cứu cái này nên khi cô nhìn mấy món đồ xung quanh bất giác không biết chính mình nên cần dùng cái gì.

Lương Hiện đưa qua cho cô một dãy băng đạn với thái độ rất tự nhiên như thể anh đã quên rằng lúc nãy cô ngủ trên vai anh.

Minh Tự tiếp nhận nó, ở trong lòng lặp đi lặp lại “không có gì to tát“.

Khi còn nhỏ, không phải bọn họ thậm chí còn nằm trên một cái giường cùng nhau ngủ trưa sao?

Có ai từng cảm thấy xấu hổ không?

Tất nhiên là không rồi!

- -------------------

Ngay khi Thừa Vũ cầm súng lên, cậu ta cảm thấy đầu dây bên kia bị kéo mạnh.

Nhìn lên thì thấy có năm sáu người đầu cạo trọc, cười không mấy thân thiện “Ồ, đây không phải là người của Thành gia sao.”

Thừa Vũ cau mày.

Có một chàng trai trông giống như một đứa em trai bên cạnh anh ta hỏi một cách vô cùng hợp tác “Ai?”

“Lúc nhỏ sốt cao cũng không ai thèm quan tâm, con trai út của Thành gia, Thừa Vũ.” Giọng nói lớn tiếng, âm thanh tràn đầy vẻ khinh thường khiêu khích “Cậu mà cũng tới chơi cái này sao? Người chậm phát triển như cậu sao không ở nhà học một khóa giúp não thông tốt một chút lại một mình tự tiện chạy đến đây làm gì? “

Khi giọng nói đó vừa rơi xuống, anh ta cảm thấy có cái gì đó đụng mạnh vào lưng mình.

“Đụ!” Anh ta quay đầu lại và nguyền rủa “Ai! Cô không thấy tôi đang đứng ở đây sao?!”

“Tôi không thấy.” Minh Tự cười nhẹ và ném lại khẩu súng trong tay “Với lại lúc này tôi cũng như vậy....không thấy rõ.”

“Con mẹ nó cô cố ý?” Anh ta lộ ra vẻ mặt đầy hung tợn.

Minh Tự khoanh tay, ngạo nghễ liếc anh ta một cái “Ôi,Hiện tại tôi mới nhìn thấy nhưng mà hình như đầu..đầu của anh hình như não hỏng rồi thì phải?”

Khi còn nhỏ Thừa Vũ quả thật đã từng bị sốt cao nhưng không phải là không có ai quan tâm. Họ phát hiện muộn và bệnh cứ mãi kéo dài nên sau này khi Thừa Vũ bình phục cậu ta chịu ảnh hưởng không ít cảm xúc và trí tuệ do hậu quả kia gây ra:có chút bướng bỉnh và cáu gắt hơn người bình thường một chút.

Nhìn cái miệng không quá sạch sẽ này của anh ta thốt ra khiến Minh Tự đột nhiên cảm thấy Thừa Vũ giống như trở thành một kẻ ngu ngốc không hơn không kém,cô không chút do dự vung tay cầm súng đấm vào lưng anh ta một cái.

Sau đó dưới sự tức giận cô cười nhẹ ném luôn khẩu súng trong tay ngay tại chỗ.

Hai người đứng đối mặt với nhau, Minh Tự giống như tỏ vẻ không sao cả lạnh lùng khoanh tay không hề đặt đối phương vào mắt.

Lúc này, có một người đi đến bên cạnh anh ta giúp đỡ “Cô là ai? Tại sao lại nói chuyện với anh Bình chúng tôi như vậy? Cô không biết địa ốc Phong Bình sao?”

“Địa ốc Phong Bình? Không nghe nói qua” Minh Tự nhìn anh ta từ trên xuống dưới, trên khóe mắt và lông mày có nét chữ phù phiếm khinh người, đôi môi đỏ mọng lạnh lùng gợi lên “Anh ta là cái nhà rách nát nào mới nổi thế? Cũng chả biết là ai mà dưỡng ra được nhi tử như thế này?Ôi chao,như vậy có xem là qúa bất hạnh không?”

“Con khốn!” Anh ta rốt cuộc nhịn không được,vừa mắng vừa muốn vung nắm đấm đi qua.

Minh Tự ngay cả ánh mắt cũng không chớp không tránh không né bởi vì cô biết rằng, Lương Hiện, Dụ Xuyên cùng Kha Lễ Kiệt, đều đứng ở phía sau.

Trong giây tiếp theo, nắm đấm đang vung nửa đường bị chặn lại, sau đó cả người anh ta bị người phía sau vặn vẹo một cách nghiêm trọng mà ngực cũng vì vậy mà ăn phải một đá ——

“A!!!” Anh ta quỳ gối trên mặt đất không ngừng kêu thảm thiết.

Những người anh em khác của anh ta ngây người trong giây lát, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn.

Người đàn ông đang đứng đó, mặc bộ quân phục màu xanh lá cây với một khí chất vô cùng mạnh mẽ.

Xét về thể hình, anh ta chắc chắn không mạnh bằng anh Bình nhưng trông anh ta lại giống như một cái người thâm tàng bất lộ—— vừa rồi một chân kia đá xuống đem anh Bình đùng một cái khuỵ thẳng xuống mặt đất, ngay cả bò cũng bò không dậy nổi nhất định là sức lực không hề nhỏ.

“Quản miệng mình làm ơn sạch sẽ một chút đi.” Lương Hiện với gương mặt anh tuấn nhìn anh ta từ trên cao nhìn xuống, biểu tình thì lạnh nhạt khiến Minh Tự đột nhiên cảm thấy Lương Hiện lúc này có chút xa lạ.

Ánh mắt vốn dĩ đào hoa kia lúc này ngay cả ý cười nho nhỏ cũng không có, đường cong khóe mắt,ánh mắt sắc lạnh như lưỡi đao bén nhọn khiến người ta không ngừng kinh sợ, không ai dám động thủ.

Những người bên cạnh đều bị khí thế của anh nhất thời làm cho sững sờ, không ai dám nói hay làm gì.

Sau đó, có lẽ là anh Bình của họ thốt ra một tiếng kêu đau đớn khiến họ lúc này mới phản ứng tỏ lòng trung thành của mình lập tức lao tới một người.

Lương Hiện né sang một bên, dùng một tay siết chặt cổ tay người đó nhấc chân ra đá văng cơ thể qua một bên —— một người từng học đấu vật như Lương Hiện- phong cách chính là vừa chuẩn vừa tàn nhẫn, đánh hội đồng như thế này trông rất thích hợp.

Những người khác nhìn hai người bị Lương Hiện đá văng thì nhìn nhau,đột ngột lao tất cả về phía anh.

- ----------------------------

Minh Tự sớm đã rời khỏi chiến trường.

Cô liếc nhìn Kha Lễ Kiệt, Dụ Xuyên còn có Thừa Vũ đứng ở bên cạnh nhất thời cảm thấy có chỗ nào đó rất không đúng “Tớ là con gái, rời đi thì không sao. Nhưng cớ gì các cậu lại ở đây? Nghĩa khí ban đầu của các cậu đâu hết rồi?”

Kha Lễ Kiệt chắp tay trước ngực,không ngừng cầu khẩn “A di đà phật, thí chủ nhìn xem, lúc này chỉ mới vài giây thôi, Hiện Hiện đã double kill.”

-----Double kill:ý là hạ được 2 người liên tiếp---------------------------

Hàm ý, anh ấy còn dùng đến mấy người các cậu sao?

Minh Tự “Azzz” một tiếng.

Bất quá cũng theo như lời Kha Lễ Kiệt nói, Lương Hiện đúng là cái người không cần thiết họ phải đi ra hỗ trợ.

Trong vòng vài phút, một vài người đã bị anh đánh kêu rên khắp nơi.

“Tôi nghĩ mấy người không cần chơi nữa” Lương Hiện không ngừng chế nhạo sau khi đánh người “Bộ đồ đẹp thế này, chết nửa chừng có vẻ không tốt lắm“.

- ---------------------

“Hiện Hiện, từ hôm nay trở đi, cậu sẽ là người ba thứ hai của tớ! Ai không đồng ý cũng không được!” Thừa Vũ cầm súng đi theo Lương Hiện một tấc cũng không rời.

Lương Hiện vẫn tuyệt tình như cũ “Cảm ơn, không cần.”

Thừa Vũ giống như cả người một chút cũng không bị đả kích, tự mình quyết định nghĩ tới cái gì sau đó đột nhiên quay đầu “Minh Tự! Cậu cũng coi như là người ba thứ hai của tớ!”

Nói xong lời này, chính cậu ta cũng không nghĩ nó nghe hay “Hoặc là kêu cha nuôi?”

Minh Tự chỉ vào một phương hướng ngẫu nhiên “Cút.”

Thừa Vũ bị hai “phụ thân” chán ghét cũng không có chút nào gọi là có ý không vui, ngược lại cậu ta còn nở nụ cười.

Mọi thứ xảy ra kỳ thật cậu ta đều hiểu, bao gồm việc tên Bình kia vì cái gì tìm cậu tính sổ —— đại khái nguyên nhân là khoảng mấy tuần trước, lúc ở quán bar anh ta uống rượu say nhìn trúng một người phục vụ, mạnh mẽ muốn mang người đi rốt cuộc bị Thừa Vũ gọi điện thoại báo cảnh sát.

Và cậu cũng biết rằng nhóm bạn này cậu cần phải trân trọng.

Lương Hiện cùng Minh Tự không cần nói cũng biết hai người họ là cái gì tính tình, nghĩa khí như thế nào rồi. Từ khi còn là học sinh, lúc cậu ta bị người khác bắt nạt hay là khi dễ, mỗi lần đều là bọn họ xuất đầu thay cậu.

Dụ Xuyên sẽ yên lặng ở phía sau chăm sóc, Kha Lễ Kiệt là người hiểu cậu nhất nên cậu có thể nói với họ trước mặt bất cứ điều gì cậu muốn.

Thừa Vũ cảm thấy chính mình sống đến đây cũng đủ may mắn.

Não không quá thông minh thì sao chứ?Cũng có cái gì quan hệ đâu!

- -----------------------

Sau một lúc lâu cũng không thấy người của anh ta cùng bản thân anh ta đến. Kha Lễ Kiệt mới chậm rãi nói,lúc nãy cậu ta nhìn thấy bọn họ khập khiễng thay phiên nâng lẫn nhau lái xe rời đi rồi.

Thừa Vũ nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Hôm nay là cuối tuần nên câu lạc bộ rất đông. Ngoài bọn họ ra thì còn có hai nhóm người khác, tổng cộng khoảng 25 người.

Ông chủ đề xuất cho bọn họ nên chơi vòng loại trực tiếp “Battle Royale” “Nếu chúng ta tham gia khẳng định sẽ vô cùng kích thích. Một trận, từ đồng đội chiến đấu chống kẻ thù, sau đó cuối cùng là trở mặt thành thù, thắng lợi chỉ có duy nhất một người.”

----Battle Royale:nhiều người sẽ rơi vào một bản đồ mở rộng, ở đó, họ phải chiến đấu, phải sinh tồn bằng bất cứ thứ gì mà họ có thể nhặt được, tìm thấy và tận dụng-----

Mọi người đều không có ý kiến.

Ba đội tiến vào khu rừng từ ba lối vào khác nhau, bọn người Minh Tự là đội có ít người nhất trong số những người ở nơi đây nên việc họ phải tùy cơ ứng biến là điều rất cần thiết,nhìn Thừa Vũ vẫn âm thầm nhất định không buông tha—— người hiện tại khiến cậu trở thành fan não tàn - Lương Hiện,một người bất khả chiến bại.

Trên thực tế, Lương Hiện đã dẫn dắt họ sống sót rất tốt.

Nhìn đồng hồ điện tử báo số lượng ngày càng giảm bớt mà không khí bí ẩn và căng thẳng lúc này không ngừng lan tràn ra bên ngoài không khí.

“Còn có mười hai người nữa.” Thừa Vũ nuốt nước bọt “Chờ đến lúc còn có năm người, các cậu sẽ trở tay đánh tớ bị thương sao?”

“Đừng vọng tưởng viễn vong.” Kha Lễ Kiệt cười nhạo sau đó hạ giọng nói “Tớ muốn giết Lương Hiện trước, còn lại chúng ta từ từ tranh.”

“Đúng vậy! Qúa cơ trí? Chờ một chút đã rồi chúng ta đánh lén!” Thừa Vũ giống như vớt được miếng thịt ngon,nhanh chóng quên đi việc chính mình ban nãy còn nhận Lương Hiện là ba ba.

Minh Tự nhìn Lương Hiện đang đi trước đội, âm thầm lắng nghe lời nói vô ơn của hai người bên cạnh, nhất thời không biết nên biểu tình cái gì là phù hợp.

Có một khoảng trống nhỏ ở cuối khu rừng phía trước. Lương Hiện làm một cử chỉ để mấy người họ ngừng tại chỗ.

“Làm sao vậy...” Thật lâu sau không có động tĩnh, Thừa Vũ thử thăm dò đi ra ngoài xem xét bị Lương Hiện nhanh chóng đè lại bởi vì đối thủ chuẩn bị trước một cái bẫy.

“Nguy hiểm thật......” Thừa Vũ kinh ngạc, suýt chút nữa thì đã bị loại.

Trong vòng vài phút sau, số người trên đồng hồ điện tử còn bảy người.

“Các đội khác hình như là đang bắt đầu chém giết lẫn nhau” Dụ Xuyên bình tĩnh phân tích “Nếu không con số sẽ không giảm nhanh như vậy.”

Lương Hiện thay đổi băng đạn mới và nói “Ừm “Chúng ta cũng nên giải tán thôi.”

Nói là giải tán nhưng thực ra chỉ có ba người kia tách ra, Minh Tự vẫn như cũ tiếp tục đi theo Lương Hiện.

Trước khi đi, Thừa Vũ hào khí tận trời nói “Ai kêu cậu là con gái chứ, nhanh kêu tớ là ba ba,ba ba nhường cho cậu!”

Sau khi nghe những lời này, Kha Lễ Kiệt chỉ biết than thở trong lòng.

Cái tên này đúng là, cần phải gọi cậu ta là ba ba sao, người ta có chồng khí thế ngút trời kia còn còn cần cậu phải nhường?

- --------------

Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh phiến lá do người vô tình giẫm phải.

Minh Tự đi theo Lương Hiện ở phía sau một lúc lâu, nghe thấy anh hỏi “Cô muốn giết người hay là chèo?”

Lời này nói ra cũng thật kinh khủng.

Minh Tự chỉnh lại áo quan chiến thuật “Có cái gì khác nhau sao?”

“Chèo là chèo thuyền đi xuống, tìm một chỗ khuất trốn đến cùng” Lương Hiện quay đầu nhìn cô, giọng nói vô cùng thản nhiên “Muốn giết thì đi lên, những người khác lúc này hẳn là chuẩn bị đi xuống dưới. Kha Lễ Kiệt đang đi theo hướng này.”

Không biết là từ lúc nào cô luôn đặc biệt chú ý đến cậu ta, suy nghĩ một chút, cô quyết đoán nói “Đi lên trên,giết Kha Lễ Kiệt.”

Ai mượn cậu ta nhìn thấy những thứ mà cậu ta không nên thấy làm gì. (Hơi tiếng việt nhỉ ^^ Bí quá rồi nên chỗ “Ai mượn” á không tìm thấy từ thích hợp @@)

Lương Hiện bật cười “Muốn diệt khẩu?”

Suy nghĩ u ám của Minh Tự bị anh đoán được đột nhiên có chút bực mình,tức giận không nói một lời nhanh chóng đi phía trước.

Lương Hiện quan sát xung quanh cũng không vội nói,chậm rãi đi theo sau.

Minh Tự bước nhanh như thể định ném Lương Hiện ra phía xa.

Đường núi cao thấp phập phồng,bất ngờ khiến cô dẫm hụt một bước, lúc đứng dậy bên dưới chân truyền đến một trận đau đớn.

Giống như bị gãy xương.

Lương Hiện nhìn cô đứng lặng hồi lâu, hơi nhướng mày “Sao không đi?”

Minh Tự cũng không rảnh bực bội với anh, quay đầu lại, giọng nói run lên vì đau “Chân của tôi... hình như bị trẹo rồi...”

Ngay khi chân phải di chuyển một cái, cô đau đến mức phải đứng bằng một chân, cơ thể run run và sắp mất thăng bằng.

Minh Tự hét lên kinh ngạc sau đó nắm lấy tay phải của Lương Hiện.

Kinh hồn nhìn chính mình được Lương Hiện ôm vào lòng,khoảng cách quá thân cận khiến cho chóp mũi chính mình chạm qua vai anh,ngửi thấy được hơi thở xa lạ, bộ quân phục dường như thấm đẫm sương trong núi, có chút mát lạnh.

Đến giờ Minh Tự mới nhận ra cái chuyện gì đang xảy ra, hoảng sợ muốn nhảy ra xa.

Lương Hiện cảm thấy thích thú với dáng vẻ chật vật hiếm có này của Minh Tự, không tốn nhiều sức anh đưa người trở lại “Còn ngại một chân què chưa đủ?”

Minh Tự lườm anh.

Người này,ngay cả một chút đồng tình thương hoa tiếc ngọc đều không có.

Dưới sự bộc phát của chính mình cô mắng anh “Chân anh mới bị què. Lưu manh, mau buông tay.”

“Buông ra, lỡ ngã nữa thì phải làm sao?”Lương Hiện cười khẽ rồi di chuyển tầm mắt xuống mắt chân mảnh khảnh của cô “Đừng nháo, để tôi xem có nghiêm trọng không?”

Lời edit:7000 chữ @[email protected]

- ------Edit:Ninh Hinh------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.