Anh ấy đã nói gì thế?
Ghen sao?
Lúc Lương Hiện xuất hiện ở đây, Minh Tự đã thực sự nghĩ rằng đó là một giấc mơ chân thật.
Chỉ là cảnh trước mắt còn thực hơn cả trong giấc mơ, anh hỏi rồi cô đáp,nó chẳng phải vô cùng chân thực sao?
Và bây giờ,cái cảm giác hư ảo đó lại tiếp tục quay trở lại.
Minh Tự vươn tay muốn chạm vào gương mặt anh.
Nhìn thấy hành động này của cô, Lương Hiện không nhúc nhích.
Giây tiếp theo, có một tiếng “bốp” đã vang lên.
Trong lòng bàn tay thực sự có cảm giác chân thực.
Nếu bây giờ có người nói với cô rằng nó chỉ là một giấc mơ thì có phải nó quá chân thật rồi không.
Minh Tự cuối cùng cũng thoát khỏi sự mơ hồ không xác định này của mình, cô đưa tay mình ra một lần nữa và chạm vào gương mặt Lương Hiện, cô chớp mắt nhìn anh “...... Sao anh lại ở đây.”
Con công nhỏ lúc nào cũng tỉnh táo và kiêu hãnh như một bông hoa hướng dương hiếm khi lộ ra vẻ mặt bối rối, mê mang như thế này cho nên trông có vẻ hơi có chút ngây thơ và đáng yêu.
Lương Hiện bật cười nhìn cô “Bây giờ mới hỏi,em không nghĩ là nó có hơi quá muộn rồi sao?”
Ánh mắt anh nhìn vào tay Minh Tự, khẽ dừng một chút rồi lại ngước lên nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt chính là hiện lên vẻ bất đắc dĩ “Ngàn dặm xa xôi đến đây đón em, không được tính là có công cũng không sao nhưng tại sao em lại thổ lộ với anh bằng một cái tát như thế này?”
Cái này... Cái gì và cái gì?
Thổ lộ?
Lượng thông tin trong lời nói của Lương Hiện quá lớn khiến Minh Tự nhất thời cảm thấy có chút choáng váng,còn chưa kịp tiêu hóa thì Lương Hiện đã mỉm cười nắm lấy tay cô.
Anh đứng lên nhìn bầu trời u ám bên ngoài sau đó quay đầu lại nói với cô rằng “Có nơi nào thấy không thoải mái không,nếu không có thì anh đưa em về nghỉ ngơi trước?”
Minh Tự lắc đầu rồi lại gật gật đầu.
Lúc này cô quả thật không biết phải nên phản ứng như thế nào là tốt nhất “Không khó chịu. Anh đưa em về đi.”
Khi hai người bước ra khỏi sảnh, tiếng mưa rơi “Lộp bộp” giống như có ai đó đang trút giận.
Mưa bên ngoài không ngừng đập mạnh vào ô cửa kính của một tòa nhà cách đó không xa phát ra âm thanh ồn ào và suýt nữa thì đâm thẳng vào màng nhĩ Minh Tự.
Gió lạnh nhấn chìm cơn mưa băng giá, trước khi Minh Tự có thể lùi lại, Lương Hiện đã tiến một bước chắn trước mặt cô.
Dáng người đàn ông cao lớn được phác họa bởi những tia sáng nho nhỏ trên bầu trời màu xám chì không ngừng chiếu xuống mép áo khoác màu đen không ngừng lay động bởi cơn gió lạnh thổi vào từ bên ngoài.
Minh Tự thẫn thờ nhìn bóng lưng Lương Hiện sau đó thấy anh xoay người lại nói với cô rằng “Căn hộ anh cách nơi này không xa hay là chúng ta đến đó?”
Cô gật đầu và theo anh ra ngoài.
Không biết có phải vì bản thân cô đang ở một đất nước xa lạ,lại bất ngờ nhìn thấy Lương Hiện xuất hiện trong lúc này khiến cho Minh Tự đột nhiên cảm thấy Lương Hiện của hôm nay hình như có hơi xa lạ,thậm chí có chút không giống với anh của ngày thường.
Trước đây giữa họ không hề tồn tại cái cảm giác như thế này.
Nhưng cho dù là vậy, ấn tượng của cô với Lương Hiện vẫn như cũ không hề thay đổi.
Bất cần.
Tùy ý buông thả.
Và..đối nghịch và thích làm mấy trò khiến cho cô phải phát giận.
Cũng giống như lúc họ còn học cao trung, Minh Tự thường hay khó hiểu là vì sao những cô gái xinh đẹp tài năng xung quanh lại thích và bám chặt lấy Lương Hiện không tha,họ tranh giành tình cảm với nhau bằng mọi cách, phân cao thấp với nhau rồi cạnh tranh trong tối ngoài sáng chỉ vì —— một đại thiếu gia luôn có tác phong vô kỷ luật,không đứng đắn?
Mà ngay cả Lâm Hề Già,sau khi nghe cô nói xong mấy lời này,không những không đồng ý mà ngược lại cô ấy còn đứng trên lập trường khách quan của mình mà dõng dạc tuyên bố: “Đó không phải chứng tỏ là Lương Hiện rất soái sao?”
Cứng họng.
Chính là trạng thái của Minh Tự lúc ấy.
Lương Hiện quả thật soái và nó không sai khi nói ra điều này.
Nhưng vấn đề ở chỗ là họ đã lớn lên cùng nhau, vẻ ngoài Lương Hiện vô cùng soái thì làm sao,nó không đủ để khiến cô quên mất cái tính tình đáng ghét kia của anh ta.
Minh Tự lúc trước thậm chí còn hừ một tiếng “Cho tớ,tớ cũng không cần.”
Nhưng vì sao bây giờ lại......thành ra như thế này?
Nếu ban nãy người đến không phải là Lương Hiện mà là một người đàn ông khác, không nói đến chuyện nhất kiến chung tình ngay từ lần gặp đầu tiên nhưng ít nhất Minh Tự có thể vì hành động này của anh ta mà tỏ ra vô cùng cảm kích.
Cô nghĩ.
Lúc đó bộ dạng chính mình hẳn là rụt rè,khép nép cần che chở như một cô gái nhỏ, sau đó cùng anh e thẹn nói lời cảm ơn nhưng trong lòng thì không ngừng quay cuồng.
- -----Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------
Vốn dĩ ở đảo chính Venice không được phép dùng phương tiện giao thông để di chuyển huống chi bây giờ trên mặt đất đã chìm trong biển nước như thế này,nếu có hẳn là cũng không thể hoạt động được.
Cư dân bản địa nơi đây hình như có vẻ khá bình tĩnh.
Trong màn mưa dày đặc, một luồng sáng ấm áp từ cửa sổ đối diện chiếu thẳng ra bên ngoài, có người đã thực sự đem ra một chiếc ghế dài ra trước cửa thong thả nhàn nhạt ngắm mưa rơi.
Lương Hiện đưa một chiếc ô có kích cỡ khá to màu đen có phần xương sườn làm bằng gỗ sồi, cầm trên tay cảm thấy có vẻ hơi nặng.
Chỉ có một chiếc.
Cô nhận lấy và hỏi “Còn anh thì sao?”
Lương Hiện ra hiệu cho cô nhìn mưa bên ngoài “Em định quay về như thế này sao?”
Địa hình ở đây tương đối thấp nên ngày thường sóng biển chỉ đánh lên mặt đất một ít không đáng kể nhưng vì đã trải qua cơn mưa dữ dội ban nãy cho nên lúc này nước biển dâng lên khá cao.
Một đợt sóng đánh chưa rời đi thì một đợt sóng khác lại cao cao đánh tới.
Minh Tự cúi đầu liếc nhìn đôi giày cao gót sáng bóng trên chân cô, chưa kịp nói thì đã thấy Lương Hiện ngồi xổm xuống trước mặt cô.
“Anh sẽ cõng em cho nên chúng ta chỉ cần một cây dù là đủ rồi.”
Nếu như là Minh Tự của trước kia,việc để cho một đại thiếu gia như Lương Hiện cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa mặc mình sai khiến như vậy có lẽ sẽ làm cô cảm thấy kiêu hãnh và đắc ý.
Nhưng bây giờ, việc này có vẻ như khiến cô có cảm giác hơi có chút đau lòng đồng thời trong các cảm xúc phức tạp đó,có xen lẫn một chút vui sướng nho nhỏ.
Và tất nhiên kết quả sẽ không vì vậy mà thay đổi.
Minh Tự được anh cõng lên, ô trong tay cùng thời điểm cũng được bung ra rất tốt.
Tạch.
Lương Hiện nhanh chóng đi vào màn mưa.
Từ góc độ này nhìn xuống, Minh Tự không thể nhìn thấy được đôi giày Ý trị giá vài nghìn bảng Anh của Lương Hiện nhưng về cơ bản, não cô có thể tưởng tượng ra được lúc này nó trông như thế nào.
Khi đôi giày xuất hiện trong tầm mắt, tâm trạng đó... lúc đó của cô quả thật có hơi sững sờ nhưng nghĩ lại, không thể không cong khóe môi.
Anh nói, anh đến đây đón cô.
Và anh ấy còn nói......
“Lương Hiện” Minh Tự nghiêng đầu đặt lên một bên vai của Lương hiện, nhỏ giọng thỏ thẻ “Câu anh mới vừa nói ban nãy...... em hình như còn chưa nghe được rõ lắm?”
Mặc dù nói rất nhỏ,thậm chí có vẻ hơi mơ hồ không rõ ràng lắm nhưng Lương Hiện lại hiểu nó ngay lập tức.
Anh di chuyển bước chân lên những bậc thang được lát bằng đá nhan thạch trên cầu, cố ý hỏi “Hả, cái gì?”
Người này quả nhiên là cái người không có gì gọi là thật lòng.
Và lời nói ban nãy chắc chỉ là một trong những lời tùy tiện muốn trêu chọc cô mà thôi.
Lương Hiện đúng là cái đồ tồi xấu xa.
Minh Tự tức giận, dùng tay đánh vào vai anh rồi trợn mắt hét lớn “Không có gì!”
Lương Hiện đột nhiên bật cười và yết hầu của anh cũng theo đó mà run lên.
Minh Tự một tay cầm dù, để vững vàng hơn, tay kia của cô chỉ có thể vòng qua trước người Lương Hiện hết mức có thể, vừa lúc cổ tay chạm vào yết hầu anh.
Dường như bị bỏng và vô thức muốn rút tay lại.
Lương Hiện thấp giọng nhắc nhở “Đừng để bị ngã xuống.”
Có lẽ vì sợ chính mình thực sự sẽ ngã xuống từ trên lưng Lương Hiện cho nên Minh Tự cũng không dám di chuyển thêm nữa.
Cánh tay lại di chuyển trở về vị trí ban đầu, sau đó cũng không biết vì sao cô lại nắm chặt lấy cổ áo anh như thể muốn đem anh lặc chết đi cho hả cơn giận.
Tuy nhiên, dù sao cũng không đến quá nửa giây, cô lại thả lỏng lực chính mình lại một chút.
Bước chân của Lương Hiện hơi khựng lại, yết hầu theo đó mà không ngừng lăn lộn. (Yết hầu hay hầu yết gì đó tớ cũng không phân biệt được mà mọi người phân biệt được mà đúng không?Vậy là ok rồi ^^)
Hai người đồng thời cũng im lặng.
Mưa không ngừng rơi trên mặt dù phát ra âm thanh lộp bộp.
Lương Hiện cõng cô không nhanh không chậm bước đi trên đường.
Ban đầu,Minh Tự quả thật có hơi chút tức giận nhưng lúc sau....bởi vì ngửi thấy được được mùi gỗ nhẹ phát ra từ trên người Lương Hiện hòa cùng với không khí lạnh lẽo bên ngoài truyền vào trong phổi.
Bỗng nhiên trong tâm tư cô có chút hy vọng là con đường trước mắt này, có thể dài thêm được một chút nào thì tốt biết mấy.
- -----Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------
Mặc dù nghe có vẻ hơi tham lam nhưng Minh Tự đích xác là muốn ở lại trên lưng Lương Hiện thêm vài giờ và cho dù không được như ý nguyện,đến đích khá nhanh thì cô cũng thực sự khá là vui vẻ.
Nhận ra được cái ý nghĩ có chút hoang đường này của mình, trong lòng Minh Tự không khỏi thầm phỉ nhổ bản thân, cẩu Lương Hiện lúc nãy còn không chịu thừa nhận lời nói mình nói ra ban nãy, cô tại sao phải quan tâm đến vấn đề thể lực của anh ta chứ.
Không giống với tính tình cô chút nào.
Không được,không được! Không thể lại suy nghĩ về nó nữa.
Cô ra lệnh cho não mình phải dừng lại ngay lập tức.
Ngôi biệt thự của Lương Hiện có hai tầng được thiết kế theo kiểu cổ, có gác xếp và nằm sâu trong phố khá là yên tĩnh.
Những bông hoa màu xanh tím đỏ cam được trồng rất nhiều bên ngoài sân.
Lương Hiện vươn tay đẩy mạnh cánh cửa cổng làm bằng sắt ra khiến những giọt nước lạnh như băng đọng bên trên lắc lư rơi xuống trúng mu bàn chân cô.
Bị nước mưa đột ngột chạm vào,Minh Tự bất giác co chân lại vì lạnh.
Đi đến mái hiên, Lương Hiện từ từ thả cô xuống.
“Lạnh rồi?” Lương Hiện liếc nhìn cẳng chân và mắt cá chân của cô.
Minh Tự quấn chặt áo khoác và không quên sự đối địch của mình dành cho Lương Hiện “Không được nhìn em.”
Lương Hiện bật cười rồi xoay người mở cửa.
Tầng một của ngôi biệt thự rộng khoảng hai trăm mét vuông, được thiết kế theo phong cách đặc trưng của Ý.
Đi vào bên trong,qua cây cột hình trụ chính là một bộ sô pha êm ái với những chiếc gối và chăn đủ màu sắc.
墙上做了狮子图案的浮雕, ánh sáng mờ ảo từ cửa sổ chiếu vào,vừa đủ mạ sáng các loại tượng sứ và đồng đắt tiền được trưng bày ngay ngắn trên kệ tủ.
Lương Hiện cởi áo khoác rồi tùy tiện khoác nó lên lưng ghế sô pha “Em nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong liền xoay người vào phòng bếp đun nước.
Ngôi biệt thự này đã lâu không có người đến ở nhưng sẽ có người đến bảo dưỡng nó theo định kì, mỗi tuần một lần.
Vậy nên nó vẫn luôn được duy trì vẻ sạch sẽ ban đầu nhưng lại thiếu chút hơi ấm do con người mang lại.
Minh Tự ngồi xuống ghế sô pha.
Phòng khách có trang trí một mặt kính trong suốt kéo dài từ trần đến sàn, nhìn nước mưa bên ngoài kéo theo những vệt nước trải dài trên đó khiến cho nó trở nên vô cùng mờ ảo.
Qua lớp kính, bầu trời mờ mờ ảo ảo phía xa xa, bên ngoài,hàng ngàn ngọn đèn đang dần sáng lên, vô số cánh hoa tươi bị mưa đánh gãy dính chặt trên mặt đất.
Qua những tán lá thưa thớt của khu vườn, có thể nhìn thấy những con thuyền đang lắc lư trong mưa.
“Nghĩ cái gì?” Đột nhiên, một chiếc khăn tắm cỡ lớn rơi xuống trên đầu mình, Minh Tự duỗi tay nắm lấy góc khăn kéo nó xuống.
Cô ngồi ở góc sô pha bên cửa sổ, Lương Hiện ngồi xuống chiếc ghế đơn bên cạnh tùy tiện duỗi đôi chân dài của mình ra, hơi nghiêng người “Vừa mới bật hệ thống máy sưởi,chờ nó nóng lên một chút thì em có thể đi tắm được rồi”
Nói xong cũng không quên nói thêm:“Em dùng nó lau tóc trước đi”
Kỳ thật thì Lương Hiện bị mưa thấm ướt nhiều hơn so với cô rất nhiều, lúc nãy khi anh cởi áo khoác màu đen ra, áo sơ mi trắng bên trong gần như là ướt đẫm khiến Minh Tự có thể nhìn thấy mơ hồ hình dáng thân hình cường tráng của anh bên trong.
Trên tóc cũng có không ít nước.
Minh Tự nghĩ tới nghĩ lui rồi quyết định ép sự tức giận trong lòng mình lại, cuối cùng, cô lại nói ra giọng điệu “Anh cũng nhanh chóng lau đi.”
Lương Hiện nói “ừm” và không hề di chuyển.
Minh Tự liếc nhìn anh, xoa tóc chính mình.
Cô là người được che dưới ô, tuy không bị mưa ướt nhiều nhưng có lúc cũng ngoài ý muốn bị gió mạnh thổi mạnh tới mang theo một chút mưa bụi khiến cho áo khoác cashmere đang mặc trên người ướt đẫm một mảng, lúc này nhìn lại, có vẻ như nó vẫn còn đọng một ít nước mưa.
Đem chính mình lau khô rồi đặt khăn tắm sang một bên, đôi mắt nhỏ chứa đầy vẻ buồn bực “Còn không mau đi lau khô,anh tính để chính mình cứ vậy mà bị cảm lạnh à?”
Lương Hiện duỗi cánh tay lại đây.
Minh Tự theo bản năng lui về phía sau “Anh định làm gì?”
Anh liếc cô một cái rồi từ tốn cầm lấy chiếc khăn tắm trên sô pha cô đặt ban ban nãy lau tóc chính mình.
Minh Tự: “......”
Cảm thấy có chút xấu hổ vì cái suy nghĩ đen tối có chút mong chờ anh sẽ làm cái gì đó với mình ban nãy.
Liếc mắt nhìn sang chỗ khác một lúc sau đó lại di chuyển trở về, lén nhìn anh.
Lương Hiện hơi nghiêng đầu, sau khi lau tóc xong, anh tùy tiện đặt chiếc khăn tắm lên bàn trà,sau đó liếc mắt nhìn qua, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt cô ở giữa không trung.
Hơi nhướng mày, còn chưa kịp nói thì đã thấy Minh Tự quay đầu đi.
Tuy vẻ ngoài cô không có tức giận với anh nhưng trong lòng sớm đã không ngừng rống giận: Điên rồi,điên rồi, điên rồi!Tại sao anh ta có thể bình tĩnh được như vậy!! Tên cẩu Lương Hiện này rõ ràng...rõ ràng vừa rồi còn không thèm trả lời câu hỏi của cô! Hiện tại bây giờ trông như thể không có chuyện gì xảy ra,đã vậy còn tùy tiện dùng khăn cô đã dùng qua nữa? Từ khi nào cô và anh trở nên thân thiết đến mức dùng chung đồ?Đây là cái hành vi gì chứ?
Đúng là một tên cặn bã không sai mà!
Cô sẽ cho anh hai giây để giải thích chuyện này!!
Một....Hai.....
Hai giây đã trôi qua.
Oán khí trong lòng Minh Tự càng ngày càng dâng lên.
Cô hít một hơi thật sâu muốn mở miệng hỏi anh vừa rồi là có ý gì và nếu như anh vẫn cứ không thể nghiêm túc thì cô sẵn sàng cho anh một cái tát thật mạnh.
Không ngờ trước khi cô lên tiếng, Lương Hiện đã đứng dậy đi tới gần cô.
Tùy ý chống hai tay lên lưng ghế sô pha phía sau, Lương Hiện nhìn cô rồi gọi “Minh Tự.”
“Không khí bây giờ thật là yên tĩnh.”
Câu nói không đầu không đuôi lại xảy ra trong tình huống rất bất ngờ như thế này cho nên rất khó để có thể hiểu chính xác được.
Nhưng nhìn Lương Hiện mang theo cảm giác áp bách tiến sát lại gần mình khiến Minh Tự lần đầu tiên biết được thì ra hương vị nhạt nhẽo ban đầu của gỗ có thể mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ hung hãn do tính khí của họ.
Minh Tự cảnh giác nhìn anh “Ý anh như thế là có ý gì chứ?”
“Không phải em nói,em không nghe được sao?” Lương Hiện trầm mặc, ánh mắt anh có hơi tối sầm lại nhìn thẳng vào đôi mắt cô “Anh thích em.”
- ------Edit:Ninh Hinh------