“Trước khi muốn mang đi nơi khác hãy ghi rõ nguồn,đó là hành vi tôn trọng chất xám một cách văn minh “
- -----------------------------
Sau khi Minh Tự kéo đen Lương Hiện, cô liền gọi một cú điện thoại cho Lâm Hề Già.
“ Lâm Hề Già,cậu nói xem cậu có thấy anh ta bị bệnh ngày càng nặng không?Khi không gửi cho tớ một cái video ghi hình con chim Anh Vũ vào lúc nửa đêm như thế này!!!”
Lâm Hề Già nửa đêm nhận điện thoại của Minh Tự,chưa kịp alo đã nghe cô mở đầu bằng một giọng vô cùng oanh tạc làm cho chính mình sợ tới mức thất kinh tưởng rằng Lương Hiện đã gửi cho Minh Tự tấm hình đồi bại nào đó tên là Anh Vũ.
“Tại sao anh ta lại gửi cho cậu video của một con Anh Vũ vào giữa đêm?” Lâm Hề Già thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe cô nói lại rằng “con chim” này không phải là “con chim”theo nghĩa kia kia.
Mặc dù hồi chiều, chính cô cũng nhìn thấy con chim sặc sỡ của Lương Hiện. Nhưng bản thân cô không thích động vật nhỏ cho lắm nên cũng không để ý đến nó quá nhiều.
Minh Tự rất chắc chắn: “Chắc là do tớ thích“.
“Bởi vì cậu thích, anh ta mới gửi cho cậu xem á...... Cái logic gì thế này?” Lâm Hề Già vừa thận trọng vừa liều mạng nói.
Minh Tự lập tức từ trên giường ngồi thẳng dậy, chăn trượt theo quán tính lộ ra vùng da trắng như tuyết mềm mại quyến rũ lộ ra ngoài không khí, giọng nói càng lớn hơn “Không phải, ý anh ta chính là muốn khoe khoang với tớ đó cậu biết không?!”
“Vậy thì chứng tỏ anh ta quá ngây thơ chứ sao?!” Lâm Hề Già lập tức đứng về phía Minh Tự với lập trường vô cùng rõ ràng “Anh ta không phải là học sinh tiểu học đúng chứ?Cậu hãy nhìn kĩ hành vi ấu trĩ của anh ta đi!Tóm lại,cậu không cần rỏ ra quen biết hay là quan tâm làm gì cho mệt,cậu phải tỏ vẻ mình trưởng thành và không hề chấp nhặt những cái trò vớ vẫn như thế này mới thành công thắng được anh ta”
Giọng điệu Lâm Hề Già vô cùng thấu tình đạt lí không ngừng khuyên ngăn cô qua điện thoại.
Minh Tự không hề tỏ ra biết ơn vì Lâm Hề Già dành những lời này cho mình, mặt không biểu cảm nói: “Lâm Hề Già, tớ nói thật với cậu một điều,cậu không đi học làm diễn viên quả thật vô cùng đáng tiếc cho cái cuộc đời này.”
Lâm Hề Già bật cười ha ha, cười xong lại nghiêm túc nói: “Kỳ thật tớ cảm thấy cả hai người các cậu đều rất rất ấu trĩ nhưng lại có cái gì đó vô cùng đáng yêu.”
Minh Tự gần như nghi ngờ lỗ tai chính mình: “Cái gì đáng yêu?”
“Để tớ nói cho cậu nghe,nhìn nhìn cái tin nhắn anh ta gửi qua cho cậu ban nãy đi,nếu bây giờ đổi thành một người khác gửi cho cậu thứ này, cậu sẽ làm sao?Theo tính cách của cậu tất nhiên là tỏ ra không quan tâm đến điều này rồi!Cậu là người trong cuộc, có thể sẽ không nhận ra điều này? Nhìn đi,bởi vì là Lương Hiện,là Lương Hiện nên phản ứng của cậu so với cậu lúc bình thường đặc biệt vô cùng lớn. Hơn nữa,cậu không cảm thấy anh ta nửa đêm gửi video con Anh Vũ qua cho cậu quả thực không có ý gì sâu xa với cậu sao? Đàn ông là một loài giống đực không hề có não,họ thường không hứng thú với những người phụ nữ họ không hề quan tâm và thay vào đó những người họ đã để ý rồi,họ sẽ trêu chọc,làm ra những chuyện vớ vẫn khiến cậu bực bội,căm ghét,tất cả mục đích đều chỉ có một chính là để cậu ngày đêm nhớ tới anh ta”
“Hai người cũng tranh cãi nhiều năm như vậy, trong lúc vô ý đã cảm mến nhau chẳng hạn....với lại dù gì hai người cũng đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn cả rồi đột nhiên muốn từ kẻ thù một bước thành người đặc biệt......” Lâm Hề Già nói nói, bỗng nhiên trở nên vô cùng hưng phấn”Cậu chờ tớ một chút, hình như tớ đột nhiên có linh cảm mới!Viết viết một bộ oan gia hoan hỷ!Ôi cái linh cảm chết tiệt gì gì thế không biết,làm tớ hưng phấn quá.........”
Im lặng một lát, tiếng gõ bàn phím nhanh chóng vang lên.
Minh Tự: “......”
Bạn bè như Lâm Hề Già,cô nghĩ có thể tuyệt giao luôn bây giờ được không?
Chắc chắn là không rồi!!!!!!!
Minh Tự cúp máy và nằm lại trên giường suy nghĩ về những lời Lâm Hề Già vừa nói đúng lúc đã để lại trong tâm trí cô một câu “trong lúc vô ý có thể đã cảm mến nhau“.
Suy nghĩ kỹ một lát, cảm thấy những lời này tóm lại cũng không có gì gọi là sai - bọn họ lĩnh giấy chứng nhận kết hôn là sự thật,kết hôn hay là đính hôn dù gì cũng sẽ đến, tất nhiên việc cảm mến là điều không thể thiếu trong đó.
- ----------------------------
“Thật không? Thật tuyệt nếu cậu cũng đi đến đó” Giọng cô gái thông qua điện thoại vô cùng nhẹ nhàng vui vẻ “Vậy hai ngày nữa chúng ta sẽ gặp lại nhé?”
Vào cuối tháng 7, có một thương hiệu thời trang xa xỉ muốn tổ chức một buổi trình diễn thời trang cùng tiệc tối tư nhân ở Bình Thành.
Minh Tự từ lâu đã sớm nhận được lời mời từ giám đốc thương hiệu cùng với những lời mời bạn bè trên WeChat.
Sự ấm áp và thân thiện của đám bạn của Minh Tự ở nước ngoài luôn giúp cô cảm thấy chính bản thân cô rất vui vẻ,họ đặc biệt thích tài năng bên trong con người Minh Tự nên họ muốn cùng cô chia sẻ kinh nghiệm trong những lần họ có cơ hội hợp tác với các tập đoàn lớn cùng những lời mời vô cùng đáng quý nếu các cô ấy được tham dự cùng với Minh Tự, họ hoàn toàn không phải vì Minh Tự là con cháu của danh gia vọng tộc Minh gia mà đối xử khác.
Sau khi cùng họ cúp điện thoại một lúc lâu, nụ cười của Minh Tự vẫn như cũ, vẫn còn hiện hữu trên môi.
Ở chỗ ngồi đối diện, Sầm Tâm Nhạn an tĩnh khuấy cà phê trong cốc rồi nhàn nhạt cười: “Khi tin tức đính hôn giữa con và Lương Hiện được tung ra ngoài,con nên cùng họ cắt đứt quan hệ từ bây giờ thì hơn,nếu cảm thấy tiện,con có thể trực tiếp đổi luôn số điện thoại.”
Sầm Tâm Nhạn nhìn ra được bây giờ có rất nhiều cô gái đối xử tốt với Minh Tự khiến cô cực kì vui vẻ hài lòng thích thú và nó sẽ tồi tệ hơn nếu những người này biết được rằng Minh Tự cô sắp phải kết hôn với Lương hiện -người thừa kế duy nhất của tập đoàn Kinh Hoằng,một người đàn ông khiến họ hằng đêm ao ước được bước chân vào chốn hào môn,sung sướng cả đời.
Minh Tự chống cằm, lộ ra vẻ tươi cười tự nhiên nhất có thể:“Bà tìm tôi không phải chỉ là muốn nói cái này thôi phải không?”
Nửa tiếng trước, Minh Tự ở nhà nhận được cuộc gọi từ Sầm Tâm Nhạn,ý muốn hẹn cô ra ngoài cùng bà uống cà phê.
Địa chỉ là một quán cafe yên tĩnh cao cấp xa hoa ở khu trung tâm Bình Thành,bởi vì chỉ phục vụ dành cho những người có thẻ hội viên thuộc gia đình giàu có nên trong sân trồng rất nhiều cây Jacaranda có kích cỡ lớn,từng gian được đặt vách ngăn chen chắn âm thanh gian kế không lộ ra ngoài, phong cảnh ở đây theo Minh Tự nhận xét là trông nó rất đẹp.
Bởi vì người hẹn đi cùng là Sầm Tâm Nhạn nên cô đặc biệt không có hứng thú tới việc ngắm cảnh trong khi chính mình rất thích.
Lần đi cùng này nói tóm lại Minh Tự chỉ muốn biết Sầm Tâm Nhạn đã sắp xếp an bài thứ gì cho chính cô mà thôi.
“Chỉ là muốn cùng con đi uống cà phê, tâm sự những chuyện thường ngày mà thôi” Sầm Tâm Nhạn đặt chiếc thìa bạc xuống và nhìn cô “Minh Tự, con đối với người mẹ này...... Có phải rất có thành kiến?”
Thật sự rất xấu hổ và có cảm giác vô cùng kỳ lạ khi nói về những chủ đề như vậy giữa mẹ và con gái.
Minh Tự không muốn nổi điên “Không có.”
“Không có tại sao trước đây mẹ giới thiệu giám đốc thiết kế SR Jewelry cho con, tại sao con lại từ chối?” Sầm Tâm Nhạn hỏi.
Minh Tự dùng nĩa chọc thẳng vào chiếc bánh ngọt trước mặt nói một cách chân thành: “Tôi không muốn đi.”
SR Jewelry là thương hiệu trang sức quốc tế hàng đầu trên đảo Hồng Kông được Sầm Tâm Nhạn giới thiệu cho cô vào ngày thứ hai sau khi cô cùng Lương Hiện nhận giấy chứng nhận kết hôn, bà ấy đối với lời nói ban đầu của mình rất đáng tin cậy,trực tiếp đưa cho cô danh thiếp vô cùng quý giá của giám đốc thiết kế SR Jewelry.
Minh Tự rõ ràng là người đầu tiên quyết định hy sinh tự do cùng hôn nhân của bản thân để đánh đổi có được một cơ hội tốt như nhế này nhưng sau khi nhận lấy danh thiếp, ngón tay cô dừng ở trên đó rất lâu,cái gì cũng không suy nghĩ lựa chọn.
Có lẽ Minh Tự chính là cái người như vậy,vừa tùy hứng vừa thích làm ra vẻ. Một bộ rõ ràng đã cúi đầu thỏa hiệp trước thực tại nhưng vẫn cứng đầu muốn chống đối phản kháng đến cùng.
Vì vậy, cô đã xóa danh thiếp giám đốc SR Jewelry, tự mình quay lại đăng ký tham gia cuộc thi thiết kế nhãn hiệu trang sức thời trang cao cấp nổi tiếng do Merald tổ chức.
Ánh mắt của Sầm Tâm Nhạn dừng lại một lúc trên gương mặt vô cảm của con gái mình,thở dài một hơi “Sao không mặc quần áo mẹ gửi qua cho con?”
Minh Tự trả lời có lệ “Nhiều quá, mặc không hết.”
Sầm Tâm Nhạn là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng quốc tế và cũng là người phụ nữ đầu tiên thành lập ra thương hiệu thiết kế thời trang riêng mình hơn mười năm về trước.
Vào năm Sầm Tâm Nhạn ra mắt thương hiệu riêng của chính mình,bà ta thậm chí còn thường xuyên góp mặt trong các chương trình thời trang có quy mô lớn nhỏ, tóm lại những món đồ thời trang cao cấp xa xỉ bà ta làm ra được rất nhiều ngôi sao yêu thích.
Quan trọng nhất là hằng năm,mỗi khi một phong cách mới của bà được tung ra, Sầm Tâm Nhạn sẽ cử người mang quần áo may sẵn cho Minh Tự chọn và đặt chúng ngay ngắn vào tủ quần áo.
Giọng điệu của Sầm Tâm Nhạn bây giờ cũng không còn vẻ mềm mại như ban đầu, bà yên lặng nhìn về phía bên này như thể nắm được điều gì đó “Mấy năm nay,mẹ thấy được những bộ đồ kia hẳn là thứ con ngay cả liếc nhìn cũng đều không có.”
“Không thích mà cũng không thích hợp” Minh Tự rốt cuộc cũng không còn kiên nhẫn nữa, cô dựa lưng vào miếng đệm “Bà có bao giờ thử hỏi qua tôi có cần thứ đó hay không chưa?”
Khi Minh Tự còn nhỏ, Sầm Tâm Nhạn không phải là người mẹ áp đặt như bây giờ.
Khi đó, vì bận rộn với sự nghiệp nên bà đã ném cô cho bảo mẫu cùng quản gia trong nhà chăm nom.
Một tháng trời ở bên ngoài bận bịu, số lần rảnh rỗi về nhà thăm cô không thể đếm được hết trên một bàn tay năm ngón,ngày này qua tháng nọ,Minh Tự cô cũng dần trưởng thành nhưng so với những ấn tượng của bạn bè mình về mẹ chính họ,cô cơ hồ không lưu lại bất kì ấn tượng cảm mến nào về chính người mẹ ruột thịt của mình.
Sau này,cuối cùng sự nghiệp của Sầm Tâm Ngạn theo đuổi cũng đạt được thành công viên mãn.Còn chưa thỏa thích được bao lâu,bà ta đột nhiên nhớ ra chính mình còn có một cô con gái tên là Minh Tự, là một người điển hình có tính tình cực kì cố chấp trong cuộc sống,bà ấy bắt đầu di chuyển từ sự nghiệp sang kiểm soát cuộc sống của con gái mình,một đường dàn xếp ổn thỏa.
Minh Tự nhớ rõ hành động này của bà là khi cô còn học trung học.
Với lí do vì muốn tốt cho cô, Sầm Tâm Ngạn đã làm ra đủ mọi cách quá đáng khiến cho Minh Tự cảm thấy chính mình bị xúc phạm đến cuộc sống riêng tư chính cô rất nặng nề.
Tự tiện mời những người bạn cùng lớp mà cô không thích đến dự tiệc sinh nhật của mình, chưa có được sự cho phép của cô đã lật xem nhật ký cá nhân cô đặt trong phòng, thậm chí quan trọng hơn là bà ấy còn nghĩ tới việc mua chuộc bạn bè thân thiết xung quanh cô giúp bà ấy giám sát nhất cử nhất động khi cô cùng ai ăn cơm, cùng ai nói chuyện, tham gia hoạt động gì,...
Sự việc này diễn ra được một thời gian và kết thúc khi vô tình có một ngày bị Minh Tự phát hiện, hai người cãi nhau ầm ĩ một trận, ước chừng hơn nửa năm hai mẹ con đều không ai nói chuyện lại với nhau.
Không ai thuyết phục được ai bởi vì Minh Tự biết rằng Sầm Tâm Nhạn vẫn luôn là một người phi thường cố chấp,cố chấp đến nỗi để nó dần ăn sâu vào trong xương trong tủy bà ấy.
“Con đang trách mẹ bức con kết hôn sao?” Sầm Tâm Nhạn bắt đầu cau mày.
Bà không cho rằng chính mình đã làm điều gì đó sai cho con gái mình, nhìn các nhà quyền quý như họ ở Bình Thành xem, liên hôn và làm những điều tốt cho người nhà mình, nhà ai mà không phải như vậy.
Minh Tự gần như tức giận đến bật cười.
Liên hôn là chủ ý của cha kế Minh Chính Uyên còn Sầm Tâm Nhạn,người mẹ yêu quí của Minh Tự là người đàm phán với trưởng bối nhà họ Lương,trực tiếp lạnh lùng ném đi thứ gọi là tình thân,bà ấy nào cần con cái,chẳng qua sinh ra cô chỉ muốn dùng làm lợi ích buôn bán thương mại trong nhà mà thôi.
Đối với những lời thiếu tôn trọng này,cô cật lực né tránh không nói ra nhưng cái nặng gây tổn thương có thể không nói nhưng lời nói bình thường của những người bình thường nên nói thì vẫn phải nói.
“Không, chỉ là vô tình vừa mới nhớ ra một chuyện” Minh Tự cảm thấy chính mình không thể bình tĩnh nói chuyện được nữa với chính người mẹ này của mình,cô mang túi đứng dậy bước hai bước nhìn lại Sầm Tâm Nhạn, đột nhiên bật cười “Lần trước bà nói muốn tôi cô gắng sống cùng với Lương Hiện đó...bà nhớ không?Nhìn lại tình huống hai mẹ con chúng ta bây giờ đi,trông bà không khác gì một nửa nhà tiên tri!”
Trong lòng bởi vì không vui mà cố tình phát ra giọng nói tràn đầy châm chọc.
Sầm Tâm Nhạn vội vàng đứng lên “Minh Tự!”
Bà chậm lại giọng điệu, như thể chính bà là người vô cùng mệt mỏi trong lần nói chuyện này giữa hai mẹ con “Đừng...đừng tức giận. Mẹ biết con chịu nhiều ủy khuất nhưng nếu con chỉ vì tức giận thì nó rất là không tốt. Hôm nay mẹ tìm con là muốn tâm sự với con về con người Lương Hiện.Mẹ nhìn ra được,mặc dù tính khí nó có hơi lạnh lùng khó chiều nhưng sẽ một lòng đối xử với con tốt.”
Khóe môi Minh Tự lộ ra một nụ cười xinh đẹp “Bà nhìn không ra tính khí anh ta cùng tôi không hề khác xa gì mấy sao?Bà cũng nên an tâm từ bây giờ thì hơn,tôi có thể chạy loạn đi đâu được chứ trong khi tôi đã đánh đổi hạnh phúc để giúp mình có thêm tự do?Yên tâm đi,tôi sẽ cố gắng vì bà mà chung sống hòa bình cùng với anh ta “
Vì bà mà chung sống với Lương Hiện thật hảo hảo tốt,tốt đến nỗi WeChat đều kéo vào danh sách đen.
- -------------------------
Cuộc trò chuyện giữa hai người cứ thế kết thúc một cách không hề vui vẻ.
Minh Tự đi giày cao gót đẩy cửa bước ra ngoài. Hơn nửa giờ trước,cô thấy mặt trời vẫn còn chói chang nắng gay gắt nhưng mà hiện tại không biết vì sao lại nổi lên một trận gió kéo theo cả bầu trời nhanh chóng tối sầm lại.
Trong mười năm qua, cuộc nói chuyện giữa hai người hầu như đều kết thúc theo cách này, muốn bình tĩnh tâm sự với mẹ mình quả thực đối với Minh Tự còn khó hơn lên trời.
Cũng may là cô đã sớm quen.
Chỉ vừa mới đi ra ngoài vài bước,Minh tự đã nhận được một cuộc gọi.
“Minh Tự, cậu bây giờ đang ở đâu vậy?Có muốn trải nghiệm cảm giác đua xe không? Bọn tớ đang ở câu lạc bộ siêu xe ở ngoại ô phía Tây.” Giọng Thừa Vũ tràn đầy vui sướng kích động thông qua điện thoại,Minh Tự vừa nghe anh ta nói vừa nghe được âm thanh cãi cọ ầm ĩ vang lên xung quanh, thậm chí là bất ngờ cô còn nghe được tiếng súng phát lẫn trong gió “ Cố lên ~~”
Anh ta cất cao cổ họng lớn tiếng hoan hô trong điện thoại, trong một giai điệu đầy mê hoặc, da đầu của Minh Tự bắt đầu tê dại, ngón tay vô tình ấn tắt.
Một lát sau, anh ta kiên nhẫn bắt đầu gọi lại, càm ràm bất mãn nói: “Thật không đúng rồi Minh Tự,tại sao cậu lại cúp điện thoại của tớ!”
Minh Tự không hề cảm thấy mình vô tình như vậy là sai chút nào, mở miệng nói cho Thừa Vũ nghe một cách rõ ràng: “Tớ không hề cảm thấy bất tiện chút nào nếu bây giờ cúp máy cậu thêm một lần nữa.”
Thừa Vũ:“......”
Anh còn chưa làm cái gì nha.
Nhìn Thừa Vũ lại gọi cho cô lần thứ ba, bực mình ấn nhận lại nghe được có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên giống như bất lực trước sự ngây ngô của hai người:: “Minh Tự, là tớ Dụ Xuyên. Cậu muốn qua bên này cùng bọn tôi không, bọn tôi sẽ cử người lái xe tới đón cậu.”
- ------------------
Sau khi nói địa chỉ cho Dụ Xuyên xong,xe của câu lạc bộ rất nhanh tới đón cô đến chỗ bọn Thừa Vũ.
Minh Tự vừa bước xuống xe,từ xa đã nhìn thấy bọn họ đang ngồi trò chuyện cùng quản lý của câu lạc bộ trên chiếc ghế sofa màu đen trong khu vực tiếp khách cùng một số cô gái nóng bỏng ăn mặc vô cùng hấp dẫn.
Phía sau bọn họ có một bức tường kính trong suốt khổng lồ, xa xa là chiếc siêu xe đang giương nanh múa vuốt mạnh mẽ dồn hết tốc lực chạy trên đường đua.
Minh Tự bước lại gần và dừng lại.
Thì ra Lương Hiện cũng có mặt ở đây.
Đầu anh lúc này hơi cúi xuống,cùng một bộ lười biếng hằng ngày không khác là bao đang mãi cầm điện thoại trượt trượt chơi game trên chiếc ghế sô pha màu đen.
Bởi vì gương mặt điển trai cùng tạng người trời sinh là giá treo mẫu nên khi khoác lên người chiếc áo sơ mi hoa không hề tỏ ra khoa trương mà ngược lại có một chút sang trọng và lịch lãm,nhìn thấy những cô em chân dài nóng bỏng trong câu lạc bộ cứ liên tục đưa mắt nhìn anh ta chằm chằm, Minh Tự trong lòng mắng chửi Lương Hiện một ngàn lần.
Thừa Vũ mắt thấy Minh Tự đi tới, đột nhiên từ trên ghế sô pha bật dậy: “Minh Tự, mau lại đây ngồi,chốc nữa mấy chiếc xe đua này mặc cậu tùy ý chọn lựa!”
Mặc dù Thừa Vũ nói rằng để mặc cô tùy ý lựa chọn nhưng trong ánh mắt anh ta chính là tràn đầy chờ mong cùng mời gọi.
Minh Tự bất chợt nhớ tới thao tác lái xe đụng vào lan can lần ấy của Thừa Vũ,mí mắt cô giật giật, không chút do dự nói: “Tớ ngồi cùng Dụ Xuyên.”
Kha Lễ Kiệt đang chờ đợi câu nói này của Minh Tự,anh lập tức vỗ tay khen ngợi: “Tôi luôn biết Minh Tự vốn dĩ là người rất thông minh!”
“Cậu sẽ hối hận!” Thừa Vũ đứng dậy chỉ từng người bọn họ, tức giận bỏ đi.
Lương Hiện lúc này cũng chơi xong một ván,nhanh chóng thu di động đứng dậy bước vào bên trong.
Lúc Lương Hiện đứng lên, ánh mắt anh nhanh chóng quét về phía Minh Tự,trùng hợp cô cũng đang đưa mắt nhìn anh, thấy anh hơi gật đầu với mình coi như là đang chào hỏi cô có mặt ở nơi đây.
Tùy ý, thản nhiên và bình tĩnh.
Giống như anh ta không phải là cái người ngây thơ gửi qua cho cô video con Anh Vũ khiêu khích cô vào giữa đêm hôm đó.
- ----------------------
Trong phòng thay đồ, Minh Tự nghe thấy các cô gái nóng bỏng chân dài đang trò chuyện với nhau.
“Cậu có thấy người đàn ông đó đẹp trai không?! Chốc nữa,tớ hy vọng rằng chính mình có thể được lên xe anh ấy. Hình như gọi là Lương Hiện thì phải?”
“Đúng đúng, trước đó tớ không phải đã nói với cậu rằng kể từ khi thấy anh ấy bước vào, anh ấy trông như đại minh tinh sao?! Đáng tiếc là sau đó ông chủ kêu tớ đi qua bên kia làm tớ tức giận muốn chết.”
“Ô ô ô chắc hẳn anh ấy đã có bạn gái,cậu nói đúng không? Trông anh ấy giống như một người có rất nhiều bạn gái.”
“Sợ cái gì chứ? Nếu có bạn gái thì cô bắt anh ta chia tay?”
Bốn người đứng song song dặm lại phấn trang điểm,vừa nói vừa cười thiết kế ra một loạt các thuyết âm mưu không giới hạn như vô tình bị té xuống nước hoặc là giả vờ trẹo chân,.... để tiếp cận được với Lương Hiện.
Minh Tự chậm rãi mở cửa bước ra khỏi khoang VIP.
Mấy cô em nóng bỏng đang cùng nhau nói chuyện bừng bừng đột nhiên im bặt tiếng nhanh chóng quay đầu nhìn nhau.
Xong rồi, nói chuyện nhiều quá không chú ý tới việc bên trong còn có một người. Hơn nữa, cô ta hình như còn là bạn Lương Hiện.
Minh Tự không hề để ý đến họ,một mình nghĩ nghĩ và cảm thấy có điểm gì đó vô cùng mới lạ ——
Lần đầu tiên trong cuộc đời Minh Tự cô nghe được các cô gái chân dài ăn mặc cực kì nóng bỏng ríu rít trò chuyện với nhau, làm như thế nào để cho cô bị “đội mũ xanh“.
- ------Edit:Ninh Hinh------