"Trước khi muốn mang đi nơi khác hãy ghi rõ nguồn,đó là hành vi tôn trọng chất xám một cách văn minh "
EDIT:Ninh Hinh
Vào đầu năm mới, Bình Thành không nhanh không chậm hạ xuống một trận tuyết dày, lại qua thêm hai ngày, Minh Tự xem tin tức mới biết được tuyết rơi ở Bình Thành đã dày hơn 50 mm, giao thông chịu ảnh hưởng nghiêm trọng liền muốn vào nhóm hỏi thăm tình hình.
Thừa Vũ đã tạo một video trực tiếp, lúc máy ảnh chuyển được,lúc đó cậu ta đang bước xuống xe vào trong nhà, vừa đi vừa run run như một con cút trụi lông đang bị đông lạnh.
"Những con đường ở thành phố Thượng Hải đều bị phong tỏa cả, vốn dĩ tớ còn muốn đi thăm một vài người bạn ở đó, rốt cuộc lại phải quay ngược trở về." Giọng nói run run, mỗi một lời nói đến miệng đều thả ra vòng khói trắng xóa "Bên ngoài chính là... cực kì, cực kì lạnh."
Cũng may không đến vài bước đã vào đến cửa.
Thừa Vũ phủi tuyết rơi trên vai áo, nhìn thấy mặt trời chiếu rọi Minh Tự, ánh nắng tươi sáng, hoa tươi vây quanh, đúng là một phong cảnh mùa hè tuyệt đẹp.
"Chờ thêm hai ngày nữa, tớ cũng tìm cho mình một cái hải đảo để tận hưởng!" Lời nói ra đều là vẻ hâm mộ không thôi.
Còn muốn nói thêm điều gì nữa đã thấy Lương Hiện xuất hiện, anh hơi hơi cong lưng, thuận tiện còn chống tay ở lưng ghế Minh Tự, sau đó lại đưa mắt nhìn vào video, lười biếng lạnh nhạt mở miệng "Đừng đến đây."
Thừa Vũ: "?"
Cậu có nói rằng cậu ấy sẽ đến đó không!
"Hiện Hiện,cậu thay đổi rồi!" Thừa Vũ tức giận nói "Cậu không còn là cái người cùng chung mặt trận thống nhất trước kia!"
"Tỉnh lại tỉnh lại, Hiện Hiện lúc trước nào có không cùng chiến tuyến như bây giờ " Kha Lễ Kiệt không biết đã vào từ lúc nào, lúc này bất thình lình mở miệng "Phát cẩu lương ở mọi nơi,không ngừng cho cả thế giới biết mình có bao nhiêu ân ái...."
Thừa Vũ còn nghẹn câu trước của Lương Hiện,lúc này phản ứng lại bắt đầu tức giận muốn dập máy "Hừ...Vậy thì chúc cho hai người các cậu trải qua một tuần hạnh phúc mỹ mãn!"
Kha Lễ Kiệt nhìn Thừa Vũ thoát khỏi giao diện,lại không nhanh không chậm mà bổ sung "Lương Hiện cậu không tận dụng thời tiết tốt như thế này nhanh chóng có thêm một tiểu bảo bối lại ở đây ngăn cản không cho bọn tớ đến quấy rầy, đẳng cấp mới,cậu có phải cũng nên cho chúng tớ lên chức rồi không?"
Lời này nói xong, giống như là sợ bị đánh, rất nhanh liền cắt đứt.
Minh Tự nhìn màn hình vừa tức giận vừa buồn cười, cô không nhịn được quay đầu lại nói với Lương Hiện "Anh nói xem cậu ta nghĩ cũng thực sự quá dễ rồi không? Muốn thăng chức như vậy sao cậu ta không mau chóng kết hôn đi, em còn trẻ như vậy đã làm mẹ,hẳn là điên rồi đi!"
Cô xoay người, suýt nữa thì chạm đến môi Lương Hiện, vừa định thối lui, Lương Hiện đã giơ tay chế trụ lại cái ót, nghiêng người hôn xuống dưới.
Minh Tự không kìm được mà ngả người ra sau lại bị anh ôm đai lưng trở về.
Anh dùng đầu ngón tay xoa nhẹ mái tóc dài của cô, đôi môi hé mở, anh thì thào nói bên tai: "Không cần nghe họ, chúng ta hai người sinh hoạt " (Tội anh nhà, có bé bi rồi ổng sợ ổng ra rìa,mà MT sau này khi sinh Xán bảo,người iu chiều cưng nựng tiểu công chúa trong nhà nhất cũng là ổng chứ ai)
Sáng sớm, gió bên ngoài không ngừng thổi tung chiếc màn trắng bên bệ cửa sổ, trên giường, tấm chăn mềm mại không ngừng di chuyển.
Đợi đến khi kết thúc, Minh Tự nằm sấp trên giường,ngay cả tay cũng không buồn di chuyển, mà chân vốn dĩ không có nhiều sức lực lúc này cũng chậm rãi nâng lên đạp anh một cú —— giờ cô hoàn toàn có thể nghi ngờ rằng lý do Lương Hiện nói muốn cô,đồng y quy thuận nói chỉ hai cái người sinh hoạt chính là vì sợ ảnh hưởng cái phương diện thỏa mãn nào đó của anh——
Sang năm, Minh Tự cùng Lương Hiện bất quá cũng chỉ 26 tuổi, đối với những người trẻ tuổi hiện nay, nếu thực sự có bảo bảo tựa hồ có vẻ như hơi sớm một chút, huống chi hôn lễ của họ cũng chưa làm, chưa kể bản thân cô ấy cũng không cho phép chính mình đang lớn bụng mà phải mang áo cưới.
- -------Truyện đăng tải duy nhất wattpad:GaniiHin và FB:Nhà Ninh Hinh--------
Nhà họ Minh tức nhiên sẽ không gây áp lực gì cho Minh Tự, Lương Hiện bên này cơ bản là do anh đứng ra làm chủ, Lương Trị Hoành muốn nhúng tay e là phải hữu tâm vô lực huống chi là trước mắt ông ấy còn đang muốn hàn gắn lại quan hệ cha con, cho nên sợ là trong thời gian tới cũng không tùy tiện mà dám thúc giục.
Vì vậy, hai thanh niên có phần phản nghịch này trở về Bình Thành vào ngày mồng sáu tháng giêng, như cũ,vô cùng tiêu dao tự tại.
Lần trở lại này,Lâm Hề Già so với họ có vẻ kém vui hơn.
Nói chung không khí gia đình cô ấy tương đối vui vẻ, nhưng vì gia đình có tới sáu giáo viên nên có hai chủ đề sẽ không bao giờ thoát được trong dịp nghỉ lễ.
Đầu tiên,chính là phụ đạo.
Bởi vì Ba Lâm là giáo sư đại học, mẹ Lâm là giáo viên vật lý cấp 3.Mặc dù Lâm Hề Già trước đó liên tục nhấn mạnh rằng cô ấy chỉ là một nhà biên kịch nhỏ nhưng vẫn là bị ba Lâm liên tục thúc giục,muốn cô hỗ trợ nhìn xem tác nghiệp linh tinh.
Những người có thể nhờ ba Lâm ra mặt giúp đỡ thật ra cũng là những người có quan hệ tốt với nhà họ Lâm, mọi người hỗ trợ lẫn nhau, có tới có lui, Lâm Hề Già đối với mấy cái này cũng không đành lòng mà trực tiếp cự tuyệt.
Vì vậy, khi nghe Minh Tự trở lại Bình Thành cùng với Lương Hiện liền bắt đầu phun tào:
Đây là chỉ số thông minh hiện tại của những người trẻ tuổi năm 4 sao?
Lúc tớ học năm 4, chỉ số thông minh đâu có ngốc như vậy?
Giảng nhiều lần như thế,tính tính ngay cả một người không nhanh nhạy đều có thể nhớ kỹ mà những người trẻ tuổi này như thế nào lại không nhớ được!
Hạ Tuế còn có thể đọc tiếng Anh! Cấu trúc não của họ cùng chúng ta có phải hay không không giống nhau?
...... Mọi việc chính là như thế và như thế.
Trên thực tế, tính tình của Lâm Hề Già từ trước đến nay đều rất tốt, trong ấn tượng Minh Tự,cô chưa bao giờ thấy cô ấy tức giận, có thể bị tức giận đến mức như vậy,quả thật vô cùng hiếm thấy.
Sau khi an ủi Lâm Hề Già, cô nhấc điện thoại di động lên trước mắt Lương Hiện "Anh nhìn xem, sinh hài tử chính là phát sinh quá nhiều phiền não! Vạn nhất, đặc biệt ngốc thì sao? Chẳng phải là làm chọc giận chúng ta điên rồi đi, nhăn mặt tức giận sẽ sinh ra rất nhiều nếp nhăn!"
"Nhưng tất cả mọi người đều sẽ có nếp nhăn,theo thời gian sẽ hằn rõ hơn" Lương Hiện nhướng mày, nhìn thấy cô muốn xụ mặt, anh cười, bóp bóp đôi má phồng lên của cô, đem lời còn chưa nói hết ra "Nhưng em lại không phải là người bình thường, là Minh tiên nữ của Lương Hiện cho nên cả đời này nếp nhăn sẽ không bao giờ có cơ hội xuất hiện trên mặt cô ấy."
Sau này,ngay cả khi họ có tiểu bảo bảo, tiểu bảo bảo làm chọc giận cô,anh cũng sẽ là người đầu tiên thu thập hắn.
"Hừ." Minh Tự quay đầu không để ý tới anh, nhưng lại để cho anh ôm cô vào lòng.
Cô lắc lư đôi chân, tiếp tục cùng Lâm Hề Già kẻ xướng người hoạ, thuận tiện còn phát qua một cái video Hạ Tuế nói "happy new year", nhằm động viên các tiểu học gà phải mau chóng học tốt.
Lâm Hề Già: Tốt lắm, xem xong hẳn là phải tự bế
Lâm Hề Già: Bất quá tớ cũng tự bế, ngày mai mẹ Lâm lại tiếp tục bắt tớ đi xem mắt
Đây cũng chính là chủ đề thứ hai mà Lâm Hề Già không thể trốn thoát.
Không biết đó có phải là vấn đề chung của phụ nữ trung niên trên toàn thế giới hay không mà trong vòng hai năm trở lại đây, họ hàng, người lớn tuổi xung quanh và đồng nghiệp của Lâm Hề Gìa đều tranh nhau đổ xô đi làm bà mai mối, cứ vài ba tháng là họ lại gửi cho cô những tấm ảnh chụp,đa dạng đủ loại và vô cùng phong phú.
Mẹ Lâm cũng là một trong những thành viên tích cực nhất, ngoài các bài báo về chăm sóc sức khỏe gửi cho Lâm Hề Gìa thì tất cả tin tức gửi đến chung quy đều là tư liệu, ảnh chụp toàn thân,chiều cao và cân nặng rõ ràng, đôi khi có vài mẩu thông tin chấp nối ghép lại với nhau.
Chọn đàn ông bây giờ có vẻ như không khác gì đang chọn lựa một loại hàng hóa bày bán ở ngoài cửa hàng sao?
Lâm Hề Già đối với cái này chỉ có thể mỉm cười.
Minh Tự: Cậu mới 26, sốt ruột như thế liệu có ổn không? Tận hưởng cuộc sống độc thân khi còn trẻ là một điều rất tốt? Nếu không,đánh một cuộc gọi, tớ giúp cậu nói với mẹ Lâm.
Lâm Hề Già: Cậu chỉ mới 25 tuổi mà đã kết hôn,nếu bây giờ nói với mẹ Lâm tớ bây giờ không vội, kết hôn muộn sinh con muộn không có vấn đề gì to tát, sợ là ngày mai bà ấy có thể ấn đầu tớ cùng một tên đàn ông nào đó ngoài đường,trực tiếp đi lãnh chứng
Minh Tự:......
Lâm Hề Già: Quên đi, ngày mai cho anh ta một điều bất ngờ kinh dị, việc này tớ cam đam chính mình rất giỏi . ngôn tình hài
Lâm Hề Già: Tớ phải tiếp tục dạy những đứa trẻ này đây, đúng rồi,Hạ Tuế nhà cậu có biết tiếng Nhật không? Món quà kinh dị kia tớ định chuẩn bị cho anh ta một trận thật là bẽ mặt
Minh Tự có phần không xác định mà nhìn về phía Hạ Tuế: Để tớ thử xem? ——
Lần đầu nhìn thấy Hạ Tuế, Minh Tự đã biết đây là loài chim điểu, trừ bỏ mấy câu cung hỉ phát tài linh ta linh tinh thì cái gì cũng đều không nói, cho nên mới đặt là Hạ Tuế.
Hiện tại mới biết được suy đoán trước kia của cô là không đúng.
"Nó tên là Hạ Tuế là vì lần xuất ngoại năm ấy mua được trong đêm giao thừa" Lương Hiện ôm eo cô, sống mũi xoa xoa sợi tóc ở giữa cổ "Như thế nào bỗng nhiên hỏi đến cái này?"
"Không phải, chính là cảm thấy anh không giống như người sẽ nuôi dưỡng sủng vật bên mình." Minh Tự bị anh làm cho có chút ngứa, lén lút đánh anh một cái "Anh quên rồi sao, trước kia lúc chúng ta còn học cao trung, Thừa Vũ có dưỡng một con, mỗi lần Kha Lễ Kiệt nhìn thấy nó đều phải đến trêu chọc, nhưng anh từ đầu đến cuối ngay cả một ánh mắt đều không cho nó chính là kiểu bản thiếu gia không hề có chút hứng thú nào với ngươi."
Lương Hiện nắm lấy tay cô, nghe vậy chỉ đành cười nhạt "Lần nào họ cũng gọi con chim sáo đá đó là 'Bố'. Làm sao có thể có hứng thú với nó được chứ?"
Đây quả thực là...
Minh Tự buồn cười.
"Ngày đó bởi vì không có nơi nào để đi cho nên lúc đi vào phiên đấu giá đó. Ngay tại lúc người bán đấu giá đang thổi phồng về nó, ba hoa chích choè,không ngờ chính mình cuối cùng lại là người mua nó?" Lương Hiện cười cười, lại hôn hôn cô.
Anh ấy có một giọng điệu vô cùng thoải mái, nhưng có lẽ vì một số lý do bất chợt nào đó mà khiến cho Minh Tự nghe ra có vẻ hơi thiếu một điều gì đó.
Cô biết, ngày giỗ của mẹ anh, cách đêm giao thừa trước đó không lâu. Hơn nữa, giống như cô,mặc dù ở nước ngoài nhưng khi ăn tết,mỗi nhà nào không có mấy loại tiệc tùng party chúc mừng, sôi động náo nhiệt khắp mọi nơi chứ? Cho nên nào có việc một mình lẻ loi buồn tẻ một người đi đến phiên đấu giá nghe họ ba hoa về những sản phẩm quý giá lạnh lẽo không chút hơi ấm kia chứ.
Vừa nghĩ tới đây, bỗng nhiên cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó đâm vào, có chút đau nhói.
Minh Tự không để mình suy nghĩ nữa, cô quay sang nhìn người bên cạnh.
Giờ phút này, Hạ Tuế đang đứng cách đó không xa, nghiêng đầu nhìn mấy động tác thân mật nho nhỏ của bọn họ.
Ragdoll ngồi xổm sang một bên, đôi mắt xanh tuyệt đẹp của nó long lanh và tròn xoe.
"Cạy khóa tự ý mở cửa, nhìn lén chủ nhân, có khuynh hướng bạo lực, thậm chí còn dạy hư Ragdoll" Minh Tự không ngừng lên án "Là một con chim điểu."
Nhưng bất quá......
Nó lại là người bồi anh đi qua từng cái Tết cô đơn ở nước ngoài.
Vậy thì nó cũng được xem là một con chim tốt trong lúc này-
Cũng không biết có phải do Hạ Tuế kích phát cảm giác của Minh Tự hay không mà bỗng nhiên khiến cô nhớ tới lúc Lương Hiện còn nhỏ, không phải là một đứa trẻ vô ưu vô lự như những đứa trẻ khác.
Lương Trị Hoành không yêu mẹ anh, tất nhiên đối với anh cũng sẽ không quan tâm đến. Lương Hiện thậm chí còn có một đoạn thời gian ngâm mình ở trong lời đồn đãi "Không phải con ruột của Lương Trị Hoành" cho nên khi trưởng thành mới có tính cách khó thuần và vô cùng ngỗ ngược.
Đêm nay, Minh Tự bị một cơn ác mộng đánh thức vào nửa đêm, trái tim cô trống rỗng, chua xót và se lại, cô dùng tay và chân của mình quấn chặt lấy Lương Hiện.
Lương Hiện rốt cuộc cũng không biết là đã tỉnh trước đó hay vẫn là bị cô làm cho thức giấc, duỗi tay ôm chặt lấy cô, giọng nói có chút trầm thấp khàn khàn "Sao vậy em?"
"Không có gì cả " Giọng của Minh Tự có chút buồn, một lúc sau cô mới nói "Đột nhiên nghĩ đến tuổi thơ của anh không được vui cho nên cảm thấy có chút buồn."
Thật không thích hợp khi nói rằng giấc mơ này của cô ấy là một cơn ác mộng.
Cô mơ thấy ngày đó ở hòn đảo nghỉ dưỡng, Kha Lễ Kiệt cùng Thừa Vũ nháo cãi cọ ồn ào khi chơi trò chơi ở bàn điều khiển, Lương Hiện một người không nói một lời đứng lên đưa thuốc cho mẹ anh.
Cô nhìn bóng lưng anh ngày càng đi xa, cố gắng ngăn anh lại nhưng giọng nói của cô dường như bị thứ gì đó chặn lại.
Trên thực tế, giấc mơ này rất khác so với thực tế, ví dụ, tính cách của Lương Hiện khi còn nhỏ không có tĩnh lặng và u ám hơn trong mộng, bọn họ mấy cái tiểu bằng hữu chơi chung cũng sẽ không có lương tâm như vậy mà mặc sức đùa giỡn.
Nhưng Minh Tự vẫn cảm thấy rất buồn.
Khi nghe cô nói, cơn buồn ngủ của Lương Hiện từ từ biến mất.
Anh vén một lọn tóc dài của cô ra sau tai, hôn lên má cô một lần nữa, và thì thầm: "Có em bây giờ là đủ rồi." ——
Mặc dù Lương Hiện thoạt nhìn không quá để ý nhưng Minh Tự vẫn có một chủ ý.
Cô đã dành hai ngày để tìm kiếm các thông tin liên quan, và sau khi xác định rằng nó có đầy đủ tính khả thi, cô mới liên hệ với nhà thiết kế nội thất đã từng làm việc với nó trước đó.
Bởi vì chỉ cần thay đổi bố cục đơn giản, không cần trang trí gì khác nên tiến độ rất nhanh.
Ngày hoàn thành tình cờ là ngày lễ tình nhân.
Thời tiết Bình Thành vẫn còn se lạnh nhưng đối với các bạn trẻ hòa mình vào không khí lễ hội thì có vẻ như hoàn toàn khác hẳn.
Hôm nay Minh Tự hiếm khi rời khỏi phòng làm việc sớm, đợi Lương Hiện đến đón liền ngoan ngoãn theo anh một đường về nhà.
Trên đường về nhà, Lương Hiện rốt cuộc cũng cảm thấy tâm trạng của cô có vẻ rất tốt, khác hẳn hoàn toàn với thường ngày,thậm chí giống như cô đang có một bí mật nào đó nhưng khi hỏi thì cô lại không nói.
Cho đến khi bữa ăn tối kết thúc, Minh Tự mới ho nhẹ một tiếng "Em đã chuẩn bị cho anh một món quà."
Thật ra cô và Lương Hiện đều không quan tâm lắm đến cái gọi là mấy ngày lễ như thế này, dù sao với họ,ngày này cũng chẳng khác gì những ngày bình thường, Lương Hiện mua cho cô một cái mỏ quặng tư nhân,thậm chí mở cho cô một trang trại nuôi cấy ngọc trai, chọn ngày vấn đề này hình như cũng chưa từng được đề cập.
Lương Hiện hơi nhướng mày "Là gì thế?"
"Hừm, em sẽ không nói cho anh biết đâu." Cô ấy đứng dậy, hai tay đặt sau lưng, kiễng chân bước nhanh ra ngoài.
Lương Hiện nhìn bóng dáng cô sắp rời đi xa, thấp giọng bật cười, bước chân dài theo sau ——
Ngoài một hầm rượu nhỏ, còn có một căn phòng rộng rãi ở tầng trệt trong Dinh thự Guanlan, nơi thường được dùng để xếp những món quà không thể đặt vừa vặn ở tầng trên.Và Minh Tự phải mất một lúc lâu để người dì dọn dẹp nó sạch sẽ, sau đó lại bố trí nó theo như ý tưởng ban đầu.
Khoảnh khắc cửa mở, Minh Tự bật đèn, bước chân của Lương Hiện hơi khựng lại.
Trên tường là những tấm áp phích trò chơi nổi tiếng hơn mười năm trước, có đủ loại thẻ trò chơi trong hai chiếc tủ lớn, bên dưới là một chiếc TV lớn cộng với sáu chiếc TV crt kiểu cũ dùng để kết nối với máy chơi game cổ điển. Một cái bàn phím, một chiếc TV LCD khổng lồ ở phía đối diện, và một vài máy trò chơi điện tử và bảng trò chơi được đặt ở góc dựa vào tường.
Ánh đèn bên trên sáng lấp lánh từ từ len lỏi qua các loại thẻ game, màn hình TV,và cuối cùng là buông thẳng dài xuống chân họ.
Một màu hoàn toàn mới và đầy cổ điển ập vào trước mặt.
Đột nhiên, Minh Tự hơi xấu hổ, vội vàng nói: "Em nghe Kha Lễ Kiệt nói, lúc ấy anh rất thích chơi những trò chơi này nhưng rốt cuộc cũng không có nhiều thời gian để chơi... Có một số trò trên mạng có lượt đánh giá khá cao cho nên em đã mua chúng cùng nhau mặc dù máy chơi game cổ điển bây giờ không được đánh giá cao nhưn....."
Lời nói còn chưa nói xong, cơ thể đột nhiên bị bao phủ bởi cái ôm vô cùng ấm áp.
Lương Hiện ôm cô và không thể nói ra thành lời một lúc lâu.
"Anh, anh không được phép khóc,lớn rồi không được khóc nhè nha..." Minh Tự đột nhiên hoảng sợ, vùng vẫy thoát ra khỏi tay anh, hai tay ôm chặt lấy mặt anh, giả bộ hung dữ "Mau nói đi, món quà này, anh có thích không?"
"Thích." Lương Hiện thấp giọng nói."Thật sự rất thích"
"Vậy thì anh chọn một cái,từ từ chúng ta xem cái nào là cái anh thích nhất nhé?" Minh Tự nói một cách không xác định.
Lương Hiện nhìn cô cuốn quích,bật cười khẽ khàng.
Anh hơi cúi người, ở môi cô hôn hôn, lại ôm cô vào lòng, từ từ nhắm mắt "Đương nhiên là em."
Những gì trong căn phòng này là tuổi thơ của anh ấy.
Và thứ nằm trong lòng ngực anh chính là trân bảo,là máu,là thịt.