Vài năm gần đây, mọi người cũng lục đục bắt đầu có nhiều tin vui.
Mỗi lần tụ hợp, cảm giác thời gian vô cùng kì diệu, như thể mọi người vẫn còn ở dừng lại ở khoảng thời gian học cao trung, ăn kem ly,cùng nhau đùa giỡn bát quát mọi thứ nhưng một giây sau mọi người đều đã lập gia đình.
Minh Tự sinh Chiêu bảo không bao lâu, tiểu bảo bảo đầu tiên của Kha Lễ Kiệt cũng được sinh ra.
Kha Lễ Kiệt người luôn đặt hai chữ "Độc thân" lên đầu tiên, ngày thường cũng không thiếu những lần tuyên bố rất nhiều lý do vì sao không nên cưới vợ. Ai ngờ lần xuất ngoại đi một chuyến du lịch, lại bất ngờ gặp được chân ái, thu thập đến mức cả ngày đều ngoan ngoãn, lãnh chứng không bao lâu liền có tin vui.
Sau khi Kha Lễ Kiệt kết hôn, tần suất ra ngoài chơi giảm hẳn, Minh Tự cùng Lương Hiện bận nhiều việc và chỉ đến thăm vợ chồng cậu vào ngày tiểu bảo bảo ra đời.
Không lâu sau đó, Minh Tự nhận được một cái video trò chuyện với Kha Lễ Kiệt.
Không giống như trước đây, Kha Lễ Kiệt cho dù không rời giường, cũng sẽ đem chính mình thu thập đến mức trông cậu có tinh thần hơn một chút, thậm chí cậu còn có biệt danh là "Anh chàng độc thân lúc nào cũng soái".
Mà lần này, vẻ ngoài ấy lại không hề có chút liên quan gì đến hình tượng ban đầu kia chút nào.
Trong tay đang ôm tiểu bảo bảo còn ôm sữa bình, cả người không sức sống, hai mắt giống như là vô hồn.
"Tớ thật sự không hiểu, tại sao cậu lại quyết định sinh thêm Chiêu bảo" Giọng nói của Kha Lễ Kiệt mơ mơ hồ hồ, dưới đôi mắt có một vòng quầng thâm nồng hậu, thậm chí phía dưới cằm, râu ria đã dài "Một đứa nhỏ chẳng lẽ không đủ sao?"
Lương Hiện lấy một cái gối và ra hiệu cho Minh Tự khom dậy.
Anh đặt một cái gối sau lưng cô ấy rồi nhìn vào màn hình và hỏi "Đây là ai?"
Một con đao không thương tiếc đâm thẳng vào nội tâm.
Kha Lễ Kiệt: "?"
Minh Tự bật cười thành tiếng, ngẩng đầu hợp tác với Lương Hiện nói "Em cũng không quen biết người này, người này thật kì lạ, đột nhiên đánh một cái video."
Kha Lễ Kiệt nghe hai vợ chồng kẻ xướng người hoạ, giống như chuẩn bị treo điện thoại, vội vàng nói: "Hai ngươi không thể không có đạo đức như vậy, có tuyệt chiêu nào có thể dỗ tiểu bảo bảo ngủ không? Nhanh nhanh nào,tớ sắp không trụ được nữa rồi"
Kha Lễ Kiệt,người này thật đúng là có cái hay không nói lại đi nói cái dở "Chúng tôi thì có thể có cái gì tuyệt chiêu?"
Minh Tự sinh Xán bảo lúc trước mặc dù có khóc nhưng tốt xấu gì vào buổi tối,bé ngủ tương đối ngoan.
Lần này sau khi sinh Chiêu bảo lại giống như một con cú đêm, có thể dỗ cậu ngủ được hai người tóm lại cũng không dễ dàng gì nhưng giữa đêm có tiếng động hoặc là nghe được tiếng gió hơi lớn liền mở mắt ra ngao ngao khóc lớn, mấy năm tu dưỡng sự kiên nhẫn của Lương Hiện vì cậu cơ hồ mà tiêu pha gần hết.
"Vậy là hai người các cậu liền thức trắng đêm không ngủ?" Kha Lễ Kiệt nói có chút không thể tin được.
Minh Tự bên này lại có chút không tán thành "Nhiều nhất là dỗ một hai giờ, cũng không phải là cả đêm"
Kha Lễ Kiệt: "......"
Tại sao bảo bối nhà cậu ta lại dỗ gần như là cả một đêm?
Chỉ cần dừng lại một khắc liền lập tức muốn tỉnh!
Nhìn biểu tình như đang ăn cơm thiu của Kha Lễ Kiệt, Minh Tự đắc ý mà cười rộ lên, từ từ nói "Đây gọi là báo ứng lúc trước cậu cười nhạo Lương Hiện nha?"
Lúc Lương Hiện mới chập chững làm bố, thực sự gà mờ không có một chút kinh nghiệm, cả người từ trên xuống dưới đều tràn ngập bị ai đó ép phải buôn bán.
Cho nên xem anh chăm oắc con đặc biệt vô cùng thú vị, cột cho Xán bảo một cái bím tóc đều có thể bị nhiều người vây xem nửa ngày.
"......"
Kha Lễ Kiệt không nghĩ tới chính mình gọi điện cho họ lãnh giáo kinh nghiệm, còn có thể bị bắt ăn một miệng cẩu lương, lập tức không nói một lời treo điện thoại.
"Đây là thay anh trút giận à?" Lương Hiện đặt điện thoại sang một bên, sau lại ngồi xuống mép giường.
Minh Tự chồm lên hôn anh, giọng nói có chút dịu dàng "Giờ thì anh đã biết em tốt với anh như thế nào rồi chứ?"
Lương Hiện thuận thế chế trụ cái ót, cúi đầu hôn sâu hơn.
Vào một buổi chiều cuối tuần hiếm hoi, Xán bảo cùng Chiêu bảo vẫn còn đang chợp mắt, sau nụ hôn, cả hai đã ngọt ngào ôm nhau xem một bộ phim điện ảnh.
"Bất quá, anh cũng không giống như cậu ta " Minh Tự nằm ở trong lòng ngực anh, nghĩ đến tinh thần uể oải của Kha Lễ Kiệt, lại nhìn nhìn Lương Hiện.
Lương Hiện năm nay cũng đã 30, nhưng vẫn như cũ vô cùng anh tuấn, dáng người hầu như không thay đổi so với năm hai mươi lăm tuổi, thậm chí trên gương mặt còn nhìn ra anh có một chút tuổi ngày trẻ.
"Làm sao vậy?" Lương Hiện cũng quay lại nhìn cô.
Minh Tự xoa mặt anh "Nếu chúng ta so sánh với Kha Lễ Kiệt, Chiêu bảo của chúng ta cũng thật sự khá ngoan ngoãn." ——
Đều nói đứa trẻ hai ba tuổi được xem là Hỗn Thế Ma Vương, hai ba ngày không đánh nhau thì cũng leo lên nóc nhà người ta lật ngói, bất quá Chiêu bảo lại đem hai từ "Nghịch ngợm" này dùng xong hết lúc cậu mới ra đời, sau này lớn lên,cả người từ trên xuống dưới đều nghiêm chỉnh không có làm ra quá cái chuyện gì ầm ĩ.
Chiêu bảo lớn lên rất giống Xán bảo, thuộc về kiểu chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra hai người là chị em ruột thịt, làn da trắng noãn,, tóc đen nhánh lại vô cùng mềm mại, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu không thể rời mắt.
Mới đầu, Xán bảo thích cậu em này lắm, đi đến chỗ nào cũng đều thích mang theo cậu, giống như một cái đuôi nhỏ vậy.
Nhưng khi Chiêu bảo bắt đầu bi bô tập nói, từ đầu tiên gọi chính là "Mẹ", hơn nữa còn dần dần trở thành cái đuôi nhỏ phía sau Minh Tự, Xán bảo cảm thấy rất không vui.
Thường thường sẽ "Hừ" một tiếng rồi quay đầu rời đi.
Qua một lát, lại siết chặt lấy tay Minh Tự.
Chiêu bảo lột cho Minh Tự một quả nho, bé liền xoa bóp vai cho Minh Tự,sau đó còn dịu dàng rót cho mẹ mình một cốc nước.
Lương Hiện ở ngay bên cạnh nhìn cảnh này có chút không hài lòng "Xán bảo không rót nước cho bố sao?"
Tư duy của trẻ nhỏ chính là như vậy,sẽ nghe lời rót nước cho bố hoặc mẹ nhưng Chiêu bảo và Xán bảo hoàn toàn không giống vậy, cho nên vẫn là chiếu cố mẹ nhiều hơn.
Xán bảo nhìn Lương Hiện, lại nói "Bố là đàn ông, phải tự chăm sóc mình!"
"Nhưng mà bố cũng muốn được rót nước" Lương Hiện cười, anh ngả người ra sau, nhướng mày ý bảo "Không được phân biệt giới tính."
Mặc dù Xán bảo nghe không hiểu từ "Không được phân biệt giới tính" nhưng cũng ngoan ngoãn rót nước cho bố mình.
Trận tranh sủng này, cứ như vậy mà chậm rãi kết thúc.
Minh Tự sờ đầu Chiêu bảo, lại ôm Xán bảo, khích lệ nói "Các con thật sự rất ngoan!"
Chiêu bảo ngẩng đầu, vừa nghiêm túc vừa trẻ con nói "Bởi vì bố nói, mẹ là công chúa, cho nên con phải yêu mẹ nhiều hơn."
Minh Tự nhìn về phía Lương Hiện mà anh bên kia, tầm mắt cũng nhìn về đây, nhướng nhướng mày như đang kể công.
Thế nào, có phải cũng đã đến lúc khen anh rồi không?
Cô "Hừ" một tiếng, cuối cùng vẫn nhịn không được mà mỉm cười với anh ——
Khi Chiêu bảo tiến vào trường mẫu giáo, Xán bảo cũng vừa lúc tốt nghiệp. (Hình như đoạn này,chương mà Xán bảo vừa tốt nghiệp xong thì Chiêu bảo ra đời á,hình như mình dịch sai rồi thì phải, Xán bảo hình như lúc trước là học xong lớp mầm,và bây giờ là học xong lớp chồi,haha đọc qua đọc lại mới hiểu)
Hai tiểu bảo bối trong nhà cùng nhau đến trường, mỗi ngày đều cùng nhau đi học, tan học về nhà.
Minh Tự vốn dĩ tưởng rằng sẽ có cảnh anh chị em chăm sóc lẫn nhau vô cùng ấm áp, không ngờ vào ngày đầu tiên đi học, Xán bảo cùng Chiêu bảo lúc về nhà ai cũng mặc kệ ai,từng người oa oa mà lên lầu đóng cửa. Theo lời kể của bảo mẫu, cả buổi chiều hôm đó cả hai đều trong trạng thái "Chiến Tranh Lạnh".
Minh Tự cùng Lương Hiện đang ngồi ở sô pha,trùng hợp mà nhìn hai cánh cửa trên lầu, bỗng nhiên nhớ tới một ngày rất nhiều năm trước, lúc họ tụ hội thường sẽ bông đùa mà nói ——
"Nếu hai người đó có thể về chung một nhà, vạn nhất về sau đừng nên có bảo bảo, thật sự có khả năng là sẽ đánh nhau."
Mà hiện tại,đứa nhỏ của hai người bọn họ đang ở trên lầu chiến tranh lạnh.
...... Chẳng lẽ dáng vẻ không hợp mắt đối phương như này cũng có thể di truyền sao?
Vô luận như thế nào, vẫn là phải lên lầu xem tình huống.
Đi lên mới biết được, hai tiểu bảo bảo, một cái đem cửa đóng chặt, một cái ngồi ở trong phòng xếp hình, ai cũng không nói gì.
Cãi nhau không ồn ào đến mức rất có cảm giác đang thực hiện một nghi thức nào đó.
Loại này thì phải tiêu diệt từng bộ phận, Minh Tự phụ trách Chiêu bảo, Lương Hiện đi xem Xán bảo.
Trước khi vào cửa, hai người lớn đã đặt cược một cách vô cùng ngây thơ là xem ai sẽ đạt được mục tiêu trước.
Chiêu bảo kỳ thật biết Minh Tự sẽ vào đây với cậu cho nên lúc này vẫn còn đang mải xếp hình.
Tóc của cậu đã được cắt tỉa cách đây không lâu, và nó đã dài hơn một chút, giống như một quả táo rất là dễ thương.
Minh Tự đến gần,rõ ràng là cửa không khóa nhưng cô vẫn tâm huyết dâng trào mà gõ gõ cửa "Bạn học Lương Dĩ Chiêu, con đang ở đâu?"
Chiêu bảo nghe được tiếng mẹ đang gọi mình liền vui vẻ chạy vào trong lòng ngực "Mẹ ơi!"
Hai mẹ con chơi một lúc thì Minh Tự chuyển sang chủ đề"Tại sao Chiêu bảo của chúng ta lại không chơi cùng với chị Xán Xán nhỉ?" ——
Khác với tính cách trầm ổn của Chiêu bảo, Lương Hiện bên kia vừa mới vào cửa, Xán bảo liền lấy ngữ khí "Con thật sự vô cùng tức giận" mà cáo trạng:"Bố ơi,tại sao Chiêu bảo có thể nói như vậy!".
Biết rõ ngọn nguồn, Lương Hiện ngồi xuống mép giường, thuận miệng nói "Chỉ có như vậy thôi sao?"
Xán bảo ngay lập tức nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng tức giận —— ánh mắt kia Lương Hiện cảm thấy quả thật quá quen thuộc, Minh Tự mỗi lần không vui, chính là cái loại trạng thái như thế này.
Lương Hiện còn chưa kịp nói cái gì, Xán bảo đã dậm chân tại chỗ và chạy ra ngoài tìm Minh Tự.
Lương Hiện: "......"
Chuyện vừa rồi không cần anh dỗ dành, tính tình kia, dỗ dành mỗi khi anh chọc giận cô rốt cuộc cũng có ngày Minh Tự tự mình trải nghiệm.
Vì thế đại thiếu gia yên tâm thoải mái mà bước ra ngoài, cuối cùng một nhà bốn người ngồi chung một chỗ bắt đầu giải quyết vấn đề.
Nguyên nhân của vụ việc này là do lúc nói chuyện phiếm, Xán bảo vì để thể hiện sự uyên bác của mình, nói cho Chiêu bảo, cậu từ lúc sinh ra, đã trần như nhuộm, có một chút tóc và vô cùng nhăn nhúm.
Chiêu bảo hỏi "Vậy còn chị thì sao?"
Xán bảo đắc ý dào dạt, bắt đầu trợn mắt nói dối "Lúc chị sinh ra đã là một cô gái vô cùng xinh đẹp"
"Không đúng." Chiêu bảo nói.
Hai đứa bé cứ cãi nhau về chuyện này trên suốt đường đi, lúc này ở trước mặt Minh Tự cùng Lương Hiện nhắc tới, lại ẩn ẩn có chút muốn cãi nhau.
Xán bảo kiên quyết không thừa nhận rằng mình đã từng khỏa thân và xấu xí, thậm chí còn kết hợp với tranh ảnh và sách truyện mà cô ấy từng đọc để biện minh.
Minh Tự cùng Lương Hiện ở bên cạnh nghe vậy thì muốn bật cười, chịu đựng cũng thật vất vả nhưng từ cuộc tranh chấp giữa hai đứa trẻ này, giống như thấy bóng họ xuất hiện ở đâu đó, vì thế cũng không ngăn trở.
Cuối cùng, Xán bảo rốt cuộc nhịn không được nói "Vậy chị nói, em là từ đâu đến!"
Chiêu bảo bình tĩnh nói "Từ trong bụng mẹ mà sinh ra."
Minh Tự hơi kinh ngạc, không thể tưởng tượng được là Chiêu bảo sẽ biết được những điều có liên quan đến khoa học?
"Bố có tiểu quy, tiểu quy sẽ chạy trốn vào bụng mẹ,sau đó liền có chúng ta." Chiêu bảo tiếp tục nói đạo lý.
Minh Tự bắt đầu ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Tiểu quy là cái thứ gì?
"Tiểu quy." Xán bảo nghe tên này, có chút nghi hoặc nói "Vậy hiện tại tiểu quy đang ở đâu?"
Chiêu bảo chỉ vào Lương Hiện, nói một cách khá tự tin "Trong bụng của bố"
Xán bảo lại tò mò nhìn Lương Hiện.
Minh Tự đã sớm không nhìn ra biểu tình, gương mặt đều có chút phiếm hồng ——
Căn cứ vào lời nói của Chiêu bảo mà nói, tất cả kiến thức của cậu đều được nghe trong sách mẫu giáo "Serena Rushing Forward" nói. Bên trong nói rằng, tiểu quy là một đứa con trai của bố, sống trong cơ thể của bố, am hiểu nhất là bơi lội. Một ngày nọ, khi bố và mẹ ở bên nhau, cuộc thi bơi sẽ bắt đầu...
Lúc đầu nhìn thấy quyển sách ảnh này, Minh Tự cảm thấy nó có chút thú vị và hơi ngượng ngùng, nhưng khi hai người nghĩ lại, vẫn cảm thấy giáo dục giới tính thì bố mẹ cần thiết phải theo kịp.
Vì vậy, ngày hôm sau, hai người đã quyết định mua một lô sách ảnh giáo dục giới tính và nói về nó cho bọn trẻ nghe.
Xán bảo cùng Chiêu bảo sau khi tiếp xúc với rất nhiều sách ảnh. Các nhân vật và động vật khác nhau mà bé chưa từng biết,hay là những bộ phận trên cơ thể nào bé không được cho người lạ chạm vào.
Nhưng vẫn là bị "Tiểu quy" ám ảnh,nhớ mãi không quên.
Thậm chí ngày nọ, Chiêu bảo còn nghiêm túc hỏi "Bố ơi,vì sao lâu như vậy rồi, quán quân bơi lội tiểu quy của chúng ta còn không chịu sinh ra?"
Minh Tự cùng Lương Hiện nhìn nhau, ánh mắt thúc giục đối phương trả lời.
Lương Hiện suy nghĩ một chút, sau đó ho nhẹ một tiếng "Bởi vì tiểu quy bị lạc đường rồi."
Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì nó bị một cái ô che mưa chặn ( x)
Bất quá 《Serena Rushing Forward》 thật sự rất thú vị! Cảm tạ ngài đã đồng hành cùng với hai tiểu bảo bối, cũng là cho ta thêm một số kiến thức kì quái (?)
Hai bảo bối còn một cái phiên ngoại, sau đó là thanh xuân vườn trường của Minh Tự và Hiện Hiện ——
Lời edit: đây đây,cuốn Serena Rushing Forward trong truyền thuyết