Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau

Chương 11: Chương 11




Nhánh hồng thứ mười một

Năm phút tối như hũ nút, đủ để người ta làm được rất nhiều chuyện.

⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙

Có náo nhiệt mà không tụ tập, vậy thì không phải là Kỷ Tòng Kiêu rồi. Cậu không trả lời Thịnh Hoài mà chuyển sang gọi điện cho Đỗ Minh Cảnh.

Khi điện thoại vang lên, Đỗ Minh Cảnh đang nói chuyện với Thịnh Hoài về sự thay đổi những năm qua ở thủ đô. Điện thoại để trên mặt bàn rung lên, gã vốn chỉ bâng quơ nhìn thoáng qua, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi đến thì ngón tay khựng lại, ánh mắt cũng ngưng đọng, vùng giữa hai hàng lông mày khẽ cau lại.

Cân nhắc một lát, gã vẫn cầm điện thoại lên, ra ngoài nghe máy.

Thịnh Hoài bưng ly rượu, hào phóng nhường lối cho gã. Khóe môi giấu sau ly rượu hơi nhếch lên, đến cả đôi mắt cũng chan chứa ý cười.

So với Đỗ Minh Cảnh, anh quan tâm điện thoại di động của gã hơn, vừa rồi khi màn hình sáng lên, anh cũng đã nhìn thấy cái tên người gọi đến nhấp nháy. Dù sao cũng là anh tiết lộ tin tức cho Kỷ Tòng Kiêu.

Tầm mười giờ, anh vừa từ Thập Nhị Lâu về đến nhà, còn chưa nghỉ ngơi được nửa tiếng thì nhận được điện thoại của Đỗ Minh Cảnh, gã bảo là muốn bày tiệc mời anh. Ban đầu Thịnh Hoài không muốn đáp lại, dù sao ấn tượng tốt của anh dành cho Đỗ Minh Cảnh đã biến mất sạch sẽ. Nhưng trước đó anh đã đồng ý sẽ chơi cùng Kỷ Tòng Kiêu rồi, vậy thì không thể đơn phương cắt đứt việc qua lại với Đỗ Minh Cảnh, do đó anh đành sửa soạn một chút rồi rời nhà đến chỗ hẹn.

Không thể phủ nhận, Đỗ Minh Cảnh vẫn là một người nói năng khéo léo như vậy, vốn tri thức rộng, hiểu biết quá nhiều sự hỗn tạp ngoài kia, có suy nghĩ và chính kiến của mình. Thế nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện mà gã từng làm, gã lừa gạt cả anh và Kỷ Tòng Kiêu, đến bây giờ vẫn không biết tỏ thái độ hối cải, Thịnh Hoài không muốn nhiều lời một chút nào, chỉ có thể vờ tỏ ra không biết gì hết, tiếp tục đóng vai hình tượng một người bạn chưa lên chức người tình.

Gửi tin nhắn cho Kỷ Tòng Kiêu chẳng qua chỉ là tiện tay, chứ anh cũng không hi vọng cậu trả lời. Dù sao anh cũng không rõ Kỷ Tòng Kiêu đã giải quyết xong việc ở Thập Nhị Lâu chưa, chỉ là không ngờ cuối cùng đối phương lại đáp trả nhanh như thế.

Nghĩ đến cảnh tượng lát nữa ba người họ tập trung một chỗ, Thịnh Hoài không khỏi cong môi, chỉ cảm thấy lát chanh trên ly rượu cũng đáng yêu thật đấy.

Đỗ Minh Cảnh không biết nội tình, chỉ nghĩ là thái độ của Kỷ Tòng Kiêu đã mềm mỏng hơn, không tiếp tục né tránh gã nữa.

“Giám đốc Đỗ bận không? Đêm khuya chán quá, anh ra ngoài ăn khuya không?” Điện thoại vừa kết nối, tiếng cười trong trẻo đã vang lên bên tai. Đỗ Minh Cảnh không khỏi rung động, gã yêu nhất là cái sự vui vẻ tùy ý của Kỷ Tòng Kiêu, giống như một đóa hồng đỏ cháy bỏng, khiến cho người ta muốn nâng niu trong lòng bàn tay để thưởng thức.

Có điều rung động cũng chỉ là rung động mà thôi, Đỗ Minh Cảnh vẫn chưa bị cậu đầu độc đến mất lý trí, tối nay gã đã hẹn Thịnh Hoài, vậy thì tất nhiên không thể nào đáp lại Kỷ Tòng Kiêu được, gã chỉ có thể từ chối khéo, “Tôi nhớ hôm nay em có việc mà, có mệt không? Có muốn ăn gì không tôi sai người mang qua cho em, đỡ phải phiền hà ra ngoài.”

Không mệt, không muốn ăn, không phiền hà, tôi chỉ muốn tìm kẻ khốn nạn anh thôi.

Kỷ Tòng Kiêu đáp thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng lại nói: “Được đó, giám đốc Đỗ đích thân mang qua sao?”

Đỗ Minh Cảnh: “...”

Cơ hội tiến dần từng bước đang ở trước mắt, nhưng gã lại không thể nào nắm lấy được.

Đỗ Minh Cảnh không thể làm gì khác hơn là khẽ giọng trấn an, uyển chuyển từ chối, “Tôi đang tụ tập với bạn bè bên ngoài, nếu em chờ tôi thì sẽ đói chết mất thôi.”

“Tụ tập?” Trong nháy mắt giọng Kỷ Tòng Kiêu cất cao lên, bùng nổ làm tai Đỗ Minh Cảnh đau nhức, “Giám đốc Đỗ chẳng nói sớm gì cả, tụ tập nhiều người một chút mới chơi vui, bọn anh đang ở đâu? Để tôi qua với nha?”

Đỗ Minh Cảnh đau đầu ngay tức khắc, sao trước đây gã không thấy Kỷ Tòng Kiêu dính người như thế. Nếu như hiện tại đang hẹn người khác, gã khẳng định mình sẽ đồng ý ngay, nhưng Thịnh Hoài... Gã hận không thể khiến hai con người này không bao giờ gặp được nhau.

Vì vậy cũng chỉ có thể từ chối một lần nữa.

Kỷ Tòng Kiêu đùa đủ rồi thì cũng không dai dẳng nữa, vừa khéo thể hiện sự bất đắc dĩ của mình.

“Vậy tôi tìm bạn khác vậy.”

“Em về nhà sớm đi, uống ít rượu thôi, có việc thì gọi điện cho tôi.” Sau khi dặn dò vài câu, Đỗ Minh Cảnh mới cất điện thoại đi được.

Thịnh Hoài trong phòng riêng cũng nghe thấy cuộc gọi, khóe môi thoáng cong lên, thoạt nhìn tâm tình anh không tệ. Thấy gã đi tới, anh cầm điện thoại, cười hỏi: “Tôi có người bạn muốn qua đây, anh để ý không?”

Đỗ Minh Cảnh: “...”

Dù có không vui thế nào đi chăng nữa thì cũng không tiện làm Thịnh Hoài mất mặt, vì vậy gã cũng chỉ đành cứng ngắc gật đầu.

Kỷ Tòng Kiêu cúp điện thoại, lập tức quay xe. Có thể nói chốn ăn chơi cái đất thủ đô này cậu đều từng đến rồi, kể cả số 39 đường Cao Thức cũng nằm trong số đó. Đây là một câu lạc bộ dành cho hội viên cao cấp, nhưng vẫn có điểm khác với loại hình kinh doanh của Vân Đỉnh. Số 39 có thể nói là một chốn ăn chơi, phần lớn là người trẻ đến đây để thư giãn và tìm kiếm niềm vui. Nơi đây thường xuyên tổ chức các hoạt động ngoài sáng không thấy được, bảo đây là cái động xa hoa đồi trụy để đốt tiền cũng không quá.

Tối nay... Kỷ Tòng Kiêu lật qua lật lại điện thoại, không quá bất ngờ khi thấy số 39 gửi tin nhắn thông báo——Có một buổi đấu giá rượu vang đỏ. Thật ra cũng hợp lý, nói vậy bởi Thịnh Hoài rất chung tình với rượu vang đỏ, bằng không cậu không nghĩ ra nổi nguyên nhân Đỗ Minh Cảnh và Thịnh Hoài hẹn nhau ở đây. Dù sao với kiểu khí chất như Thịnh Hoài, anh hoàn toàn không giống kiểu người ăn chơi trác táng một chút nào.

Kỷ Tòng Kiêu nhấn mạnh chân ga tăng tốc, lao như bay đến số 39. Cậu vào thang máy kín đi thẳng lên tầng hai, tìm thấy phòng bao, đẩy cửa vào.

Trong phòng bao không hề trụy lạc như bên ngoài, chỉ có khúc nhạc nhẹ nhàng từ tốn vang lên, Đỗ Minh Cảnh và Thịnh Hoài mỗi người bưng một ly rượu, đang dựa lên ghế sô pha tán gẫu. Cách bọn họ một khoảng có một nhân viên phục vụ mặc trang phục được thiết kế theo quy định của số 39, chính là người đang pha rượu trong quầy bar. Mỗi phòng bao đều sẽ phân công một người chịu trách nhiệm pha chế, nếu như không cần thì có thể bảo họ ra ngoài. Cũng chả hiểu Đỗ Minh Cảnh nghĩ thế nào, khó khăn lắm mới được cùng Thịnh Hoài ở thế giới chỉ có hai người, thế mà vẫn giữ kỳ đà cản mũi. Chẳng qua ngẫm lại Thịnh Hoài từng nói, lúc nào Đỗ Minh Cảnh cũng thể hiện vẻ lịch sự ga lăng trước mặt anh. Rõ ràng mà, gã giả vờ giả vịt thôi.

Diện mạo người pha chế khá đẹp trai, là một chàng trai nhìn qua khoảng mười tám, mười chín tuổi, ngũ quan rất đẹp, dịu dàng từ tốn, trông vô cùng ngoan ngoãn. Kỷ Tòng Kiêu quan sát kỹ hơn một chút, nhìn lướt đã phát hiện ra sự bất thường. Mặc dù động tác tay cậu trai này không dừng, nhưng ánh mắt cậu ta lại thỉnh thoảng nhìn chăm chú hai người đang nói chuyện, mà đối tượng lại là... Đỗ Minh Cảnh.

Bởi vì cậu nhìn thấy khi Đỗ Minh Cảnh đảo mắt sang, cậu chàng kia còn liếc mắt đưa tình với gã.

Kỷ Tòng Kiêu nhướng mày, thú vị!

“Đứng ở cửa làm gì thế?”

Thịnh Hoài mở miệng gọi, Đỗ Minh Cảnh nhìn sang theo tầm mắt anh, nhìn thấy cậu thanh niên mặc áo phông đen bộc lộ vẻ sắc sảo vừa thu lại cái nhướng đuôi mày, nở nụ cười sang phía bên này. Cậu thu lại mọi sự góc cạnh, chỉ còn lại vẻ trong sáng cởi mở trước mắt.

Đứng ở cửa làm gì? Đỗ Minh Cảnh đã có thể tự trả lời được rồi.

Bởi vậy khi nhìn thấy cậu cũng ở chỗ này, gã quá đỗi kinh ngạc.

“Bạn của em là...”

“Kỷ Tòng Kiêu.” Thịnh Hoài trả lời, “Nói mới nhớ, cậu ấy là nghệ sĩ công ty anh, chắc anh rất quen.”

Đỗ Minh Cảnh chỉ cảm thấy những ngày gần đây số lần gã đi vào ngõ cụt càng ngày càng nhiều, cho dù là trước mặt Kỷ Tòng Kiêu hay là trước mặt Thịnh Hoài. Hình như từ sau khi Thịnh Hoài về nước, rất nhiều chuyện không còn được như ý nữa.

Gã còn chưa kịp suy nghĩ, Kỷ Tòng Kiêu đã đóng cửa đi vào.

“Hóa ra giám đốc Đỗ và anh Thịnh đi cùng nhau à? Chuyện này sao có thể nói là không quen biết? Đúng không anh Thịnh?” Kỷ Tòng Kiêu ngồi bên cạnh Thịnh Hoài, vừa nhấc tay khoác lên bả vai anh, vừa vỗ tay cái bốp với cậu trai kia, “Cho tôi một ly nước chanh.”

“Được... Dạ?” Chàng trai đang ngẩn ngơ nhìn Đỗ Minh Cảnh, sau khi đáp theo phản xạ có điều kiện thì mới ý thức được vị này nói gì.

Cậu ta quay ngoắt nhìn sang, trong phút chốc trái tim đập thót. Giám đốc Đỗ của Cảnh Hoàn, Thịnh thần của Thiên Tụng, còn có cả đại minh tinh họ Kỷ đang nổi như cồn, sao ba người này lại đi chung với nhau? Tối nay cậu ta luôn nhắm vào Đỗ Minh Cảnh, tổng tài bá đạo anh tuấn nhiều tiền, giữ mình trong sạch thì có ai mà không thích, chỉ cần có cơ hội là có thể bước chân vào giới giải trí, một bước lên mây. Thế nhưng Thịnh thần cũng thôi đi, lớn tuổi rồi, bộ dạng thì nhạt nhẽo, không phải đối thủ cạnh tranh, hơn nữa trông tình hình hai bọn họ trò chuyện có vẻ giống bạn bè hơn, cậu ta hoàn toàn không lo lắng. Nhưng mà Kỷ Tòng Kiêu thì khác hẳn! Kiêu ngạo sáng bừng, trẻ trung hồ hởi, gương mặt vóc dáng không chê được gì cả, thật sự là một đối thủ cạnh tranh rất mạnh.

“Một ly nước chanh.” Kỷ Tòng Kiêu lặp lại lần nữa, cắt ngang lời cậu trai suy nghĩ không biết vừa bay đi chốn nào.

“Nước chanh cũng được đấy, lát nữa khỏi cần trợ lý đến đón.” Thịnh Hoài cười nói, quay trở lại chủ đề ban nãy, “Hóa ra vừa nãy là điện thoại của Tòng Kiêu. Quan hệ của bọn tôi cũng tốt, Minh Cảnh, anh nên hỏi tôi một câu chứ, tôi cũng không ngại có thêm một người bạn, dù sao đông người vẫn thú vị hơn.”

Thịnh Hoài tiện thể đùa tiếp, úp cái nồi lên đầu Đỗ Minh Cảnh.

Dĩ nhiên là Đỗ Minh Cảnh cạn lời.

Cậu trai kia bưng ly nước chanh tới, Kỷ Tòng Kiêu đứng dậy nhận lấy.

Đây cũng không phải là do Kỷ Tòng Kiêu biết việc để làm. Hai người kia ngước mắt lên nhìn cậu, chỉ thấy cậu một tay đỡ lấy ly thủy tinh, một tay nắm cằm cậu chàng kia nhìn tỉ mỉ, sau đó ghé đến bên tai người ta, không biết nói gì mà gương mặt cậu bartender đột nhiên đỏ lựng lên.

Kỷ Tòng Kiêu khẽ cười, thả người đi, vừa xoay người lại đã chạm phải hai đôi mắt đang trầm ngâm nhìn mình.

Kỷ Tòng Kiêu: “...”

Đồng hồ treo tường cổ xưa vang lên, phòng bao tối om trong phút chốc. Dưới tầng vọng lên âm thanh ồn ào náo nhiệt.

“Ba vị khách đừng lo lắng, đây là truyền thống của số 39, trước khi bắt đầu buổi đấu giá lúc 12 giờ đêm, cả câu lạc bộ sẽ tối om trong năm phút.”

Năm phút tối như hũ nút, đủ để người ta làm được rất nhiều chuyện.

Kỷ Tòng Kiêu nghe thấy tiếng hít thở từ từ xa khỏi tai, không khỏi cong khóe môi.

Cậu lần theo ký ức, tìm thấy phía của Thịnh Hoài, đang định đi sang đó ngồi, nhưng không ngờ giữa chừng bị thứ gì huých phải, cả người cậu thoắt cái đổ xuống bên dưới.

Tầm mắt bị bóng tối cướp đoạt, Thịnh Hoài nghiêng người đặt ly rượu lên bàn, còn chưa kịp ngồi thẳng thì cũng cảm giác có người đụng vào chân anh, cả người ngã xuống.

Theo phản xạ có điều kiện, anh vươn tay ôm người đó vào lòng.

Chóp mũi quẩn quanh hương thuốc lá thoang thoảng.

Khóe môi bị thứ gì mềm mại in dấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.