Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau

Chương 13: Chương 13




Nhánh hồng thứ mười ba

Vậy nên từ lúc đó, cậu đã bắt đầu được người đàn ông này quan tâm chu đáo rồi sao?

⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙

Ba giờ sáng, lúc này sự náo nhiệt ban ngày đã phai dần, một ngày mới sầm uất vẫn chưa bắt đầu, đây là khoảng thời gian yên tĩnh nhất của cả thành phố.

Đường phố rộng thênh thang không một bóng người, thỉnh thoảng có xe lao vút qua, ánh đèn xe sáng choang cùng tiếng còi inh ỏi phá vỡ phần nào cảnh khuya tĩnh lặng.

Kỷ Tòng Kiêu đi trên lối đi bộ bên lề đường, ngước mắt nhìn lướt qua dãy cửa hàng tối om. Không còn đám đông nhộn nhịp, những ánh đèn neon kéo dài không thấy điểm dừng cũng trở nên ảm đạm, càng toát lên vẻ vắng lặng và cô quạnh trong bóng đêm.

Theo bản năng cậu quay đầu nhìn sang người đi bên phải, nhận được ánh mắt hỏi thăm, bỗng nhiên cậu thấy yên tâm hơn hẳn.

“Phía trước có một khách sạn, tôi định ở tạm một đêm. Cậu muốn đi cùng không?” Thịnh Hoài chỉ về phía ánh đèn led đằng trước cách đó không xa.

Bọn họ ra khỏi Số 39, hai người đều đã uống rượu nên không thể lái xe. Tìm tài xế lái hộ cũng không ổn, với lại cũng đã muộn, gọi trợ lý tới đón rõ ràng không có tình người, cho nên cả hai cứ lang thang trên con phố vắng tanh tới bây giờ.

Kỷ Tòng Kiêu không muốn về nhà, cho dù giờ phút này cậu đã thấy hơi mệt, nhưng vẫn không muốn về nghỉ ngơi. Đi rồi về, nơi ấy vẫn chỉ là một căn hộ trống trải mà thôi. Còn đi theo Thịnh Hoài, cho dù thế nào, tóm lại vẫn không phải ở một mình. Bởi vậy cậu chẳng hỏi câu nào, cũng chẳng buồn nghĩ ngợi gì, cứ thế đi theo người ta cả đoạn đường, mãi tới bây giờ mới phản ứng được.

“Nếu lại có kẻ chụp chúng ta cùng vào khách sạn, vậy thì lần này cũng không thanh minh nổi nữa.” Kỷ Tòng Kiêu nhếch môi, hiện giờ hai người họ chưa hóa trang gì cả, ỷ vào việc đêm hôm không có ai nên cứ ngang nhiên đi trên đường. Đi trên đường vẫn còn tốt chán, cho dù bị đám săn ảnh chụp được, cùng lắm vẫn giải thích được là do quan hệ hai người tốt, tạo một tí tư liệu sống cho fan CP Cầm Tinh. Không ai sẽ cảm thấy giữa bọn họ có gì đó mờ ám, dù sao quần chúng cũng không ngu. Thế nhưng, nếu hai người lại cùng nhau vào khách sạn thì... Kỷ Tòng Kiêu cảm giác, cậu nhất định sẽ bị Diệp Trác dùng loạn đao chém chết.

Hoặc là thêm cả Hà Xa nữa, dù sao quý cô này cũng có tiếng là hay bênh vực người của mình.

“Vào khách sạn cũng không ngủ được bao lâu, anh Thịnh có muốn đi chiêm ngưỡng chút cảnh đêm ở thủ đô không?” Cậu rủ rê.

“Cảnh đêm? Đèn xe còn không phải cảnh đêm à? Tôi chiêm ngưỡng rồi, dù là trong nước hay là ở nước ngoài.” Thịnh Hoài từ chối khéo, dựa theo đồng hồ sinh học, đáng lẽ bây giờ anh phải đang chìm sâu trong giấc ngủ rồi.

“Không phải không phải, cảnh đêm anh nói rập khuôn quá. Sở dĩ mỗi thành phố lại có nét riêng khác với những chốn khác, là bởi nó ẩn chứa văn hóa và lịch sử được lưu truyền khác nhau. Thủ đô có một...”

Kỷ Tòng Kiêu khựng lại, ngoảnh đầu nhìn sang phía Thịnh Hoài.

Người đàn ông anh tuấn đứng dưới ngọn đèn đường sáng ngời, ánh đèn vàng ấm áp bao phủ lên đỉnh đầu anh, tạo thành mảng tối nho nhỏ trên mặt, càng làm tôn lên những đường nét nổi bật trên gương mặt ấy, cũng phơi bày vẻ mệt mỏi trên khóe mắt đuôi mày anh.

“Có một gì cơ?” Không nghe thấy những câu tiếp theo, Thịnh Hoài không khỏi dừng bước mở miệng hỏi.

Những chữ muốn nói kẹt lại trong cổ họng, Kỷ Tòng Kiêu lắc đầu, cong khóe môi, “Không có gì, anh vào khách sạn đi, em cũng nên về thôi.”

Cậu nói xong bèn đi lướt qua Thịnh Hoài mà đứng chờ ở ven đường, định đón xe.

Thịnh Hoài thoáng cau mày, kéo cổ tay cậu lại.

Mặc dù không rõ vì sao cậu chàng này vừa rồi mặt mũi còn tràn trề hưng phấn, bây giờ lại đột nhiên đổi giọng, nhưng Thịnh Hoài có thể cảm nhận được Kỷ Tòng Kiêu không muốn về nhà. Trong lời nói và hành động của cậu đều tỏ ra sự miễn cưỡng, đương nhiên không phải miễn cưỡng với anh, mà là miễn cưỡng với hành động chia tay mà bọn họ sắp thực hiện.

Hiện tại là thế, tiệc rượu đêm hôm trước cũng vậy, điện thoại...

Không, điện thoại cũng không đúng.

Vậy thì là lúc ở nhà.

Thịnh Hoài đảo mày, phủ định suy nghĩ “Cậu bạn nhỏ chỉ thích chơi” trong đầu, đổi thành một suy nghĩ khác làm anh hơi đắn đo.

Chắc là... không phải là thích chơi, cũng không phải là không muốn về nhà, chỉ là... không muốn ở một mình?

Thế nhưng trông Kỷ Tòng Kiêu không giống...

Cho dù suy đoán này có chính xác hay không, Thịnh Hoài nghĩ đến tình cảnh bản thân mình cũng từng có lúc bám riết lấy người khác không rời, bỗng nhiên anh mềm lòng.

Anh giơ tay lên bóp nhẹ sống mũi, xốc lại tinh thần.

“Cậu nói thủ đô có gì cơ?”

Kỷ Tòng Kiêu khựng lại, thoáng ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Hoài chăm chú. Anh đứng ngược sáng, cậu nhìn không rõ biểu cảm nhưng vẫn thu được hết vẻ nuông chiều trong đôi mắt nâu đó, trong phút chốc cậu bật cười, “Thế còn việc dưỡng sinh thì sao? Hả chú?”

“Hai mươi chín tuổi rồi, còn được mấy buổi tối buông thả nữa chứ.” Thịnh Hoài khoác một bên cánh tay lên vai cậu, hiếm khi thấy tùy ý, “Dẫn đường đi, cậu bạn nhỏ.”

Kỷ Tòng Kiêu hào hứng, đến cả cách gọi cậu bạn nhỏ của anh cũng chẳng buồn bận tâm. Cậu kéo người đi về phía trước, “Em dẫn anh đi chợ ma, không xa chỗ này đâu, đi mất có mười phút thôi. Anh từng nghe bao giờ chưa? Chợ ma...”

Thịnh Hoài thoắt cái nhìn thấy mặt mày cậu phấn chấn hẳn lên, sau đó khóe môi cũng cong lên theo.

Kỷ Tòng Kiêu nói đến là hăng say, cảm giác cậu cứ như đang tự hào giới thiệu vẻ đặc sắc của quê hương cho bạn bè mình vậy. Gương mặt cậu hớn hở, khua tay múa chân, lúc cao hứng còn nhảy cẫng lên một cái.

Thịnh Hoài kéo cậu vừa nhảy cẫng lên vào bên trong lề đường tới lần thứ ba thì đỡ trán, “Bạn nhỏ mấy tuổi rồi? Nhảy nhót hoài thôi.”

Kỷ Tòng Kiêu buông tay, đêm nay cậu vui lắm.

Tuy rằng mỗi khi cậu rủ rê, rất ít người sẽ từ chối, nhưng một khi cậu từ bỏ, những người khác sẽ mừng rơn mà giải tán về nhà ngay. Đây là lần đầu tiên khi cậu từ bỏ ý định thì lại được người ta chủ động chiều ý.

Bỗng nhiên cậu hiểu ra vì sao cô Hà lại thích cảm giác “liễu rủ hoa cười” như vậy.

Sự bất ngờ quá đỗi vui mừng.

Tụt xuống rồi tăng lên còn có cảm giác thích hơn cả triệu lần so với cảm giác đạt được ngay từ ban đầu.

Đương nhiên, cậu vẫn cảm thấy câu lạc bộ Vân Đỉnh nên dùng để chơi trốn tìm.

...

Đến khi hai người họ băng qua vạch kẻ đường, Kỷ Tòng Kiêu mới phát hiện ra điểm lạ ở chỗ nào.

“Anh Thịnh? Chắc không phải anh đối xử với em như con gái đấy chứ? Mặc dù đúng là rất ga lăng, nhưng em cũng là một người đàn ông trưởng thành, không cần phải che chở cẩn thận như thế.”

Cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông không biết vô tình hay cố ý mà đi trước mình, lông mày cau lại.

Thịnh Hoài cẩn thận né xe đang rẽ phải, cho đến khi băng qua đường xong, anh lại đẩy cậu đi vào bên trong lần nữa, lúc này mới trả lời:

“Tôi chưa từng coi cậu là con gái, nếu như điều này làm phiền cậu thì tôi rất xin lỗi.”

“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.”

Thịnh Hoài thở dài, ngước mắt lên nhìn cậu với vẻ bất đắc dĩ, “Cậu quên rồi à? Bị xe tông.”

Rõ ràng quy tắc là do cậu trai này tự nói trước khi bắt đầu chơi Sự thật hay Thử thách, kẻ nói dối ra đường sẽ bị xe tông. Khi đó anh đã cảm thấy là lạ, mục đích của Đỗ Minh Cảnh chưa rõ, hỏi như thế nào, trả lời có thật hay không, điều này đâu có ai rõ đâu. Ban đầu anh tưởng Kỷ Tòng Kiêu thích chơi mạo hiểm, có thể tự bảo đảm bản thân luôn trong thế bất bại, bởi vậy cậu mới nói ra quy tắc như thế. Nhưng sự thật chứng minh, là do anh nghĩ quá nhiều rồi.

Chẳng qua là do cậu trai này hoàn toàn không để trong lòng những gì mình nói ra, cứ ngang nhiên mở miệng chém gió.

Ba chữ đơn giản lại khiến Kỷ Tòng Kiêu ngây ngẩn, sững người tại chỗ.

Dù thế nào cũng không ngờ được đáp án là như thế.

Cậu chợt nhớ lại khi chơi, nhằm tránh việc bản thân thắng quá nhiều khiến Đỗ Minh Cảnh nhìn ra sơ hở, cậu đã cố tình gian lận, lắc cho điểm tụt đi một chút. Nhưng ngoại trừ lần đầu tiên là do Đỗ Minh Cảnh hỏi cậu ra, còn lại chẳng phải đều do điểm của Thịnh Hoài ít hơn cả cậu sao? Cho nên cậu mới giành được cơ hội đặt câu hỏi. Đương nhiên, những câu hỏi do anh đặt ra, từ đầu tới cuối cũng không có câu nào cần cậu phải nói dối cả.

Vậy nên từ lúc đó, cậu đã bắt đầu được người đàn ông này quan tâm chu đáo rồi sao?

Trái tim Kỷ Tòng Kiêu run lên, bờ môi vô thức nhoẻn ra nụ cười. Đỗ Minh Cảnh... đúng là có mắt như mù mà.

Không thấy người bên cạnh đuổi theo, Thịnh Hoài dừng bước, xoay người nhìn cậu.

Chỉ thấy Kỷ Tòng Kiêu đứng dưới bóng cây rậm rạp, quá nửa gương mặt cậu ẩn náu trong bóng tối, không thấy rõ biểu cảm, chỉ có khóe môi cậu là hơi cong lên một chút.

Anh chỉ nghĩ là do Kỷ Tòng Kiêu còn trẻ nên không tin mấy thứ mê tín này thôi.

“Đừng có cười, thà tin nó tồn tại còn hơn là không.” Thịnh Hoài đi tới bên cạnh cậu, giơ tay vỗ nhẹ lên sau đầu cậu, “Sinh mạng chỉ có một, phải thật trân trọng nó.”

Kỷ Tòng Kiêu nhếch miệng cười với anh, từ chối cho ý kiến.

...

Chợ ma là địa điểm thần bí hiếm thấy ở thủ đô, hai ba giờ sáng mới mở hàng, đến khi trời tảng sáng thì lại lặng lẽ giải tán. Địa điểm của nó không ngừng thay đổi, cũng không được tiết lộ công khai, chỉ dựa theo lời truyền miệng. Có tìm được nó hay không cũng cần dựa cả vào cơ duyên.

Nghe nói đây là truyền thống được lưu truyền từ mấy trăm năm trước. Trước đây, có không ít gia đình giàu có bị người hầu và mấy tên công tử bột không có tài chính trong tay lén lút thó đồ đạc trong nhà, tranh thủ đêm khuya tĩnh lặng mang ra đây bày sạp bán. Cứ giữ nguyên đến tận bây giờ thì trở thành một khu chợ đêm. Đồ đạc rao bán phần lớn là đồ cũ, quần áo giày dép cũ, đồ cổ, đồ dùng dụng cụ đủ các loại, không thiếu gì cả. Nhưng dù là thật hay giả thì cũng không ai hỏi nguồn gốc.

“Em từng phát hiện ra chỗ này khi đi dạo tầm ba, bốn giờ sáng. Hồi đó còn nhỏ nên bỏ nhà đi, trên người không có tiền, cũng không biết đi đâu. Có lần tình cờ đi đến đây thì nghe được các chú chủ quầy nói chuyện về nguồn gốc của mấy thứ trong chợ ma. Em không am hiểu mấy thứ đồ cổ này, nhưng thích nghe họ nói chuyện. Mấy đêm liền toàn lén chạy ra đây, lang thang đến hừng đông mới về.”

Kỷ Tòng Kiêu dẫn Thịnh Hoài đi xuyên qua những quầy hàng, một khi đã ở đây thì sẽ không có ai quan tâm thân phận của bạn là gì, cho dù bạn có là ảnh đế thiên vương cũng được, người ngoại quốc giàu có cũng được, trừ khi bạn muốn mua đồ của họ, còn không họ sẽ chả thèm ngước mắt lên để ý tới bạn. Chưa kể đèn đóm trong chợ ma tối tăm, trên mỗi quầy hàng chỉ treo một bóng đèn nhỏ xíu, một anh chàng có đẹp trai lai láng tới đâu thì cũng phải tắt điện trong bóng tối mà thôi.

Thịnh Hoài tò mò quan sát mọi thứ, đi theo Kỷ Tòng Kiêu qua ba, bốn quầy hàng, cuối cùng không hài lòng với việc chỉ nghe cậu kể chuyện, anh bèn nắm tay lái trong tay, đi thẳng tới quầy hàng bán đồ cổ.

Chỉ chốc lát sau, trong ngực anh đã ôm đầy đồ đạc. Một chiếc đài nhỏ từ những năm thập niên sáu mươi, một chiếc bát bị nứt ra được bọc kín trong tờ báo, một chiếc đèn thủy tinh màu sắc rực rỡ không biết từ thời đại nào, còn có một món đồ chơi đầu xe lửa mà Kỷ Tòng Kiêu vừa ý nhét vào.

Trong ngực đã chứa đủ thứ rồi, anh vẫn chưa hài lòng, bèn nhét một nửa số đồ vào tay Kỷ Tòng Kiêu, sau đó chạy lên đằng trước nhặt mấy chiếc đĩa than cùng vài đồng tiền cổ.

Kỷ Tòng Kiêu: “...”

Thịnh Hoài trước mặt cậu chắc chắn là giả rồi.

...

Hai người ở lại chợ ma đến khi sắc trời dần sáng mới ai nấy về nhà mình ngủ bù.

Trong khi bọn họ tiến vào giấc mộng, Đỗ Minh Cảnh mở mắt ra trong phòng nghỉ tại Số 39.

Nhìn lên trần nhà xa lạ, Đỗ Minh Cảnh nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua. Gã nhớ hình như sau khi say rượu, mình được Thịnh Hoài và Kỷ Tòng Kiêu đưa đến nơi này.

Gã cầm di động định gọi cho trợ lý, bảo người đưa quần áo tới. Nhưng vừa ngồi dậy, bị điều hòa phả vào lạnh nổi da gà khắp người, gã mới nhận ra người mình không một mảnh vải che thân.

Đỗ Minh Cảnh nhìn khắp xung quanh——

Chiếc giường lớn hỗn độn, quần áo quẳng khắp sàn, vỏ bao đã dùng bị ném trên mặt thảm, bờ ngực rải rác dâu tây, cùng với... cảm giác thỏa mãn rõ rệt của cơ thể sau khi được phát tiết hôm qua...

Tất cả đều khiến gã sững sờ tại chỗ.

...

“Giám đốc Đỗ, giám đốc Đỗ?”

Trợ lý cầm tài liệu, lo lắng nhìn sếp của mình. Sáng sớm hôm nay, từ khi ra khỏi câu lạc bộ, anh ta đã thấy sếp mình không được bình thường. Khi quay về công ty, lúc đi ngang qua văn phòng của Diệp Trác, sắc mặt sếp còn kỳ dị khó lường hơn. Cũng không biết bị làm sao, hôm nay cũng có gì khác thường đâu, ngoại trừ... sếp tự dưng ăn mặn?

Đỗ Minh Cảnh hoàn hồn, nhanh chóng ký tài liệu rồi cho trợ lý rời đi. Gã ở một mình, nới lỏng cà vạt ra dựa lưng lên ghế, thở dài một hơi.

Khi đoán được tối hôm qua mình đã làm gì, việc đầu tiên gã nghĩ đến là xác định thân phận đối phương.

Trời vừa sáng, tranh thủ khi trợ lý đang mang quần áo tới, gã gọi điện cho Thịnh Hoài trước. Nhưng một Thịnh Hoài luôn nhất quán làm việc và nghỉ ngơi đúng quy luật nay lại chưa rời giường khi đó, trong giọng nói anh còn khàn đặc sự ngái ngủ. Anh không nói nhiều mà cúp điện thoại ngủ bù.

Còn điện thoại của Kỷ Tòng Kiêu thì không gọi được. Nhưng lúc về công ty, gã nhìn thấy cậu ở văn phòng Diệp Trác dưới tầng. Vẫn bộ quần áo đó chưa thay, cậu đang ngồi trên ghế bàn công việc với Diệp Trác, trong vòng một phút mà ngáp đến ba lần, trông dáng vẻ cũng rất vất vả.

Xem ra ai cũng đều có khả năng...

Đỗ Minh Cảnh cảm thấy... tình huống này có gì đó quen thuộc một cách khó hiểu.

_____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Từ xưa đến nay điều mình thích đâu có xảy ra ngay trong một sớm một chiều cơ chứ ha ha ~

Đến gây chuyện mà! Hai nhân vật chính đều không biết cảnh tượng đó rồi =w=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.