Nhánh hồng thứ ba mươi mốt
Quá khứ của Thịnh Hoài
⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙
Kỷ Tòng Kiêu dựa lên vách tường, nhìn chòng chọc vào ánh đèn đỏ đang sáng trên cửa phòng phẫu thuật, mím môi thật chặt.
Vào giây phút cậu kéo Thịnh Hoài lại, một giá đỡ trường quay đột nhiên sập xuống, khiến máy quay rơi thẳng xuống giữa đạo diễn Lý và Hàn Lược. Hàn Lược cách khá xa, chỉ bị thương cánh tay, còn đạo diễn Lý bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ, được đưa đến bệnh viện rồi đẩy thẳng vào phòng phẫu thuật.
“Lặng thinh” không được quay một cách kín tiếng, lại đúng lúc đang là sinh nhật của đạo diễn Lý, bên ngoài đoàn làm phim đã có phóng viên canh chừng từ trước, xe cảnh sát xe cứu thương nối đuôi nhau vào, chuyện lớn thế này nhất định không che giấu nổi.
Bây giờ trợ lý đạo diễn, Thịnh Hoài và Hàn Lược đang ra mặt trấn an phóng viên và người hâm mộ, nỗ lực kiểm soát tình hình, nhưng hiệu quả không tốt. Dù sao giá đỡ trường quay sập xuống vẫn còn nằm im ở đó, phương vị liếc qua là biết, nhìn phát là hiểu ngay, không cần đoán già đoán non vẫn có thể biết đã xảy ra chuyện gì.
Bây giờ vụ việc đã lan truyền trên mạng, nhiều người đều đang suy đoán không biết đạo diễn Lý thế nào rồi, đoàn làm phim “Lặng thinh” sẽ đi đến đâu, thậm chí còn có người đoán đây liệu là sự cố ngoài ý muốn hay có người nhúng tay vào.
Chẳng những trên mạng như thế, cả bên phía đầu tư cũng ngồi không yên. Suốt quá trình, điện thoại từ các nhà sản xuất vang lên rất nhiều lần, đều gọi hỏi tình hình cụ thể như thế nào. Những thương nhân đó ngoài miệng nói quan tâm chứ thật ra người sáng suốt đều hiểu, bọn họ đang dự kiến tính khả thi đầu tư tiếp. Trong đoàn làm phim đã có nhiều người bàng hoàng.
Kỷ Tòng Kiêu đứng cuối hành lang, vừa tiện tay đưa Kiều Dịch đang phát sốt đi truyền nước luôn. Cậu nhìn ánh đèn đỏ vẫn chưa có chút thay đổi nào, cau mày lấy một điếu thuốc ra ngậm, mặc dù không thể châm lửa nhưng mùi vị này vẫn khiến cậu thả lỏng hơn một chút.
Cũng không biết trải qua bao lâu, điếu thuốc đang cắn trong miệng bị người khác rút ra, vách tường bên cạnh chống đỡ một thân hình khác.
“Sao rồi anh?” Kỷ Tòng Kiêu hỏi Thịnh Hoài.
“Phải xem tình hình đạo diễn Lý thế nào đã.” Thịnh Hoài lắc đầu, đưa điếu thuốc tịch thu được từ Kỷ Tòng Kiêu lên mũi mình. Mùi hương nhiều năm chưa từng tiếp xúc vẫn giữ được tác dụng nâng cao tinh thần như thế.
Anh nhìn lên trần nhà trắng toát, thở phào một hơi.
Lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Mùi nước khử trùng khó ngửi trong bệnh viện tràn vào khoang mũi, trong phút chốc làm anh nhớ đến sự âm u lạnh thấu xương trong bệnh viện năm đó.
Thịnh Hoài cau mày, bắp thịt siết căng.
Sau đó, trần nhà trắng bị một người che mất, ánh đèn chói mắt khiến người ta ám ảnh bị cản lại, có người đứng trước mặt anh.
“Anh sao thế?” Kỷ Tòng Kiêu hỏi.
Cậu cảm nhận được rõ trạng thái của Thịnh Hoài không bình thường.
Thịnh Hoài không trả lời.
“Anh Thịnh?”
Cậu gọi lại lần nữa, giơ tay sờ lên trán Thịnh Hoài.
Còn chưa chạm đến tóc, cổ tay đã bị nắm chặt. Thịnh Hoài cười với cậu, “Không sao đâu.”
Nụ cười của anh có phần cứng nhắc, hiển nhiên đây không phải lời nói thật. Nhưng anh không muốn nói, Kỷ Tòng Kiêu cũng không hỏi nhiều, chỉ đứng bên cạnh, đóng mở chiếc bật lửa trong tay.
Bầu không khí dồn nén, Hàn Lược ở đầu bên kia hành lang đang ký thư thông báo tình trạng nguy kịch. Thịnh Hoài kéo cổ áo, cuối cùng vẫn không chịu nổi bầu không khí trầm lặng đầy mùi đe dọa này.
“Anh không thích bệnh viện.”
“Em nhìn ra mà.”
Anh đột nhiên mở lời, Kỷ Tòng Kiêu đáp lại trôi chảy, rõ ràng vẫn luôn quan tâm anh. Thịnh Hoài ngẩng đầu nhìn cậu thanh niên đang đứng dựa tường phía đối diện tập trung suy nghĩ, khóe môi cong lên. Anh mở lời được câu đầu tiên rồi, những câu sau đó sẽ dễ nói ra hơn nhiều.
“Bố mẹ anh, một người là nghệ sĩ dương cầm, một người là nhà diễn tấu vĩ cầm. Anh kế thừa thiên phú của họ, cũng thuận theo nối nghiệp của hai người luôn, ngay từ ban đầu đã lên kế hoạch được con đường tương lai, vào Học viện Âm nhạc, ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, cuối cùng ở lại một dàn nhạc nào đó trong hoặc ngoài nước. Cho tới hiện tại, gia nhập giới diễn xuất không phải kế hoạch của anh, nó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, nhưng cuộc đời anh lại có quá nhiều sự ngoài ý muốn đó.”
Kỷ Tòng Kiêu khựng lại, ngước mắt lên nhìn anh.
Lý lịch của Thịnh Hoài đã được bới lên một cách triệt để từ rất lâu trước đó, sinh viên tài năng của Học viện Âm nhạc, là học trò cuối cùng được định sẵn của bậc thầy nổi danh thế giới, là thành viên dự bị cho các dàn nhạc lớn. Tất cả mọi người đều cho rằng con đường của anh vốn dĩ sẽ theo kế hoạch mà anh vừa nhắc tới. Nhưng cũng không ai biết vì sao tài năng của lĩnh vực nhạc cổ điển này lại đột nhiên gia nhập giới diễn xuất, từ bỏ mọi thứ, từ bỏ cành ô-liu đẳng cấp thế giới, đến ngay cả đàn cello anh từng yêu tha thiết cũng không tiếp xúc nữa...
Cậu cũng từng tò mò, nhưng cậu biết rõ đây là chủ đề Thịnh Hoài không muốn đề cập đến, bởi vậy cậu cũng không nhắc tới. Không ngờ lại nhận được đáp án ở đây.
“Năm tư đại học, theo truyền thống của Học viện Âm nhạc, mỗi sinh viên tốt nghiệp đều sẽ tổ chức một buổi diễn tấu cá nhân. Bố mẹ anh vượt ngàn vạn dặm xa xôi từ lễ hội âm nhạc trở về, chỉ để tham dự buổi diễn đầu tiên trong đời anh.”
“Nhưng khi anh tiễn họ đi, trên đường ra sân bay, tài xế taxi lại lái xe trong tình trạng mệt mỏi——”
Đang nói đến đây thì im bặt, Thịnh Hoài hít sâu một hơi.
Dù không cần nói thêm đoạn sau nữa, Kỷ Tòng Kiêu cũng có thể đoán được sau đó đã xảy ra chuyện gì. Cậu mím môi, tiến lên một bước, nắm lấy cánh tay Thịnh Hoài.
Thịnh Hoài ngước mắt, tròng mắt anh phản chiếu gương mặt lo lắng của chàng trai, bỗng nhiên khóe mắt cay cay, anh bèn ôm cả người cậu vào lồng ngực, vùi đầu vào cổ cậu.
Kỷ Tòng Kiêu cứng nhắc tại chỗ, im lặng chớp mắt, giơ tay lên ôm sau lưng anh, thận trọng vỗ nhẹ an ủi. Cậu không rảnh để lo lắng liệu có bị ai nhìn thấy không, cũng không rảnh để bận tâm tin đồn lan truyền sẽ gây ra mưa to gió lớn như thế nào. Cậu chỉ nhìn người đàn ông đang che giấu sự yếu đuối và đau đớn trước mặt mình. Cậu chỉ biết rằng Thịnh Hoài đang cần cậu vỗ về.
Ngón tay vỗ nhẹ lên sống lưng từng chút từng chút một, là phương pháp an ủi một người rất hiệu quả. Đồng thời khi ấy, bản thân cậu cũng mang tâm trạng không thể nào miêu tả được.
Lo lắng theo lời kể của đối phương, lo lắng sợ anh đau khổ, không muốn để anh hồi tưởng lại quá khứ thê lương, không muốn nhìn anh khổ sở, không muốn nhìn thấy biểu cảm như vậy của anh...
Truy tìm nguyên nhân gốc rễ, chẳng qua cũng chỉ là hai chữ——
Đau lòng.
Ở nơi Thịnh Hoài không nhìn thấy, Kỷ Tòng Kiêu cụp mắt.
Có vài thứ không còn kiểm soát được nữa rồi.
Thịnh Hoài ôm cậu, cánh tay vô thức siết chặt, quá khứ đã trôi qua vẫn tái hiện trong đầu.
Đầu xe nát vụn, đè lên cơ thể loang lổ máu của bố mẹ anh, còn có... sự lạnh lẽo cắt da cắt thịt trong nhà xác.
Còn cả di chứng rất nghiêm trọng để lại trong suốt một thời gian dài về sau——
Anh không dám vào bệnh viện, cho dù bệnh có nghiêm trọng đến đâu; không dám chờ đợi một mình, nếu không trước mắt lại xuất hiện gương mặt trắng bệch không còn sức sống của bố mẹ, và cả hiện trường tai nạn xe lênh láng máu; cũng không dám lên xe, tất cả những lần đi ra ngoài chỉ có thể đi bằng tàu điện ngầm hoặc đi bộ.
Địa điểm tương đồng, cảnh tượng giống hệt, ngày hôm nay, giờ phút này đã xảy ra tất cả, điều này dễ dàng đánh thức cơn ác mộng của quá khứ. Nhưng cũng may, anh không còn một mình nữa.
Thịnh Hoài siết chặt vòng tay, khép mắt lại, mặc cho bóng tối được sắc trắng thay thế, hương chanh phả vào chóp mũi xua tan mùi nước khử trùng.
Hai người ôm nhau trong một không gian nhỏ nằm sâu trong cầu thang cuối hành lang, bả vai tựa lên nhau lộ ra khỏi bức tường. Chỉ cần ra khỏi phòng phẫu thuật ở đầu bên kia hành lang, quay đầu lại là có thể thấy ngay, còn thấy được rất rõ ràng động tác của cả hai.
Chỉ có điều tâm tư của mọi người đã dồn hết vào phòng phẫu thuật, chỉ có Hàn Lược sau khi gọi điện cho gia đình thì vô tình nhìn thoáng qua bên này. Bỗng dưng hắn ngẩn ra, sau đó mặt không biến sắc che chắn giúp hai người.
...
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Kỷ Tòng Kiêu mới cảm nhận được lực siết quanh hông được thả lỏng ra, bèn nghiêng đầu đụng lên trán anh một cái, “Anh ổn hơn chút nào chưa?”
“Ừm.” Thịnh Hoài thấp giọng đáp.
Anh không hề nghiêm trọng như Kỷ Tòng Kiêu nghĩ, ban đầu đúng là di chứng nghiêm trọng hơn, nhưng đó chỉ là giai đoạn đầu thôi.
Ai rồi cũng phải trưởng thành, không thể nào cứ dừng lại trong quá khứ mãi được.
Từ nhiều năm trước, anh đã có thể tự nhiên đối mặt với mọi nỗi sợ hãi của quá khứ. Ra vào bệnh viện không hề sợ hãi, ở một mình trong căn biệt thự lớn cũng không sợ chút nào, cũng có thể lái xe một mình được. Nếu như có thể lựa chọn, anh sẽ tự lái chứ không muốn giao vô lăng vào tay người khác.
Còn ngày hôm nay, quả thật chỉ là một ngoại lệ. Tình huống quá trùng hợp, tức cảnh sinh tình, đột nhiên tái hiện cơn ác mộng mà thôi.
Không ngờ lại khiến bạn nhỏ sợ rồi.
Thịnh Hoài thả lỏng cơ thể, tì cằm lên bả vai Kỷ Tòng Kiêu, giao phó sức lực nửa người cho cậu, khóe môi khẽ khàng cong lên. Cậu bạn nhỏ không thích dùng nước hoa, trên người cậu không có mùi hương gì cả, phải tới khi ở khoảng cách gần như này mới ngửi được mùi chanh vô cùng nhạt, không biết là mùi nước giặt quần áo hay sữa tắm.
Tươi mát tự nhiên, còn phảng phất hương vị ở nhà nữa, khiến người ta không muốn buông ra. Đặc biệt là khi đã biết sau khi buông cậu ra sẽ lại phải ngửi mùi nước khử trùng khiến người ta có ấn tượng vô cùng tồi tệ.
...
Kỷ Tòng Kiêu đeo kính râm và khẩu trang, ngắm gương mặt đã bị che kín hoàn toàn của mình trong gương, cuối cùng đội mũ bóng chày lên đầu.
Cuộc phẫu thuật của đạo diễn Lý rất thành công, hiện tại đã qua tình trạng nguy kịch, được đưa vào phòng bệnh thường, chỉ là dù sao cột sống cũng bị thương, phải nằm tĩnh dưỡng trên giường bệnh, cần mất nửa năm đến một năm để phục hồi.
Chắc chắn “Lặng thinh” phải dừng quay, nhưng người vẫn còn đã là sự may mắn trong bất hạnh rồi.
Sáng sớm hôm nay, vợ đạo diễn Lý đã đến nơi, sự vụ lớn nhỏ trong đoàn làm phim đã được sắp xếp chờ xử lý, tất cả mọi thứ đi vào quỹ đạo, việc nào cũng được xử lý rõ ràng. Tuy Hàn Lược là cháu trai nhưng chính hắn cũng đang quay một bộ phim điện ảnh khác, đương nhiên không thể nhận thêm. Thấy không còn gì hỗ trợ được nữa, hắn bèn đặt vé máy bay dự định bay về cùng Kỷ Tòng Kiêu trong đêm nay theo đúng kế hoạch.
“Mày có dự định gì chưa?” Kỷ Tòng Kiêu quay đầu nhìn Kiều Dịch đang đờ ra phía sau.
Kiều Dịch bị cậu gọi thì tỉnh táo lại, nở nụ cười, “Về quay mấy bộ phim đầy lôi(*) thôi, sống tạm đến đâu thì sống, còn phải mời mày tiệc lớn chứ.”
(*) Lôi kịch (雷剧): Chỉ những bộ phim có danh tiếng thấp, dù rating vẫn có thể cao nhưng thường hay bị chỉ trích, bàn luận các tình tiết khiến người xem tranh cãi. Thường dân mạng hay dùng từ ngữ này cho các bộ phim remake kinh điển hoặc các motip cũ.
Kỷ Tòng Kiêu cau mày, do dự chớp mắt rồi đề xuất, “Tao vẫn còn kịch bản...”
Cậu còn chưa dứt lời đã bị Kiều Dịch cản lại. Người bạn nở nụ cười trong trẻo yếu ớt, giơ tay lên cắt ngang lời cậu nói, vẫn kiên định chẳng đổi thay.
“Chỉ một năm thôi, tao chờ được.” Kiều Dịch vỗ vai Kỷ Tòng Kiêu.
Sáng nay khi thăm bệnh, đạo diễn Lý đã nói xin lỗi những diễn viên như họ, cũng không muốn dùng hợp đồng trói buộc họ, ai muốn kết thúc hợp đồng thì cứ đi, ai bằng lòng ở lại thì chờ ông một năm.
Tuy nói vậy nhưng thật ra đây cũng chỉ là một cách nói chung chung. Tuy nói mất một năm nhưng việc liên quan đến sức khỏe con người, đâu ai có thể đoán được chính xác. Chưa kể thời gian một năm rất dài, có quá nhiều biến cố có thể xảy ra. Nào ai biết được tình cảnh khi đó sẽ như thế nào, có khi chưa chắc đã quay được phim. Nhưng người trong giới đều rất tinh anh, tuy ai cũng nói rằng sẽ đợi, nhưng thật ra thái độ của họ đều đang quan sát. Cũng chỉ có Kiều Dịch và Thịnh Hoài là đồng ý ở lại.
Một người được ăn cả ngã về không, dồn tất cả hi vọng lên bộ phim này.
Một người vì tình cảm, nhớ đến ơn nghĩa của Bá Nhạc(*) năm xưa.
(*) Người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.
Kỷ Tòng Kiêu biết mình không thể thuyết phục được Kiều Dịch cũng chỉ thở dài, xoay người trao cho cậu ta cái ôm, vờ ra vẻ thoải mái, nói: “Thế mày phải gắng lên nhé, tao muốn ăn tiệc lớn mà người bình thường không chi nổi ấy.”
Kiều Dịch bật cười, gật đầu đồng ý.
...
Kỷ Tòng Kiêu khi đến chỉ đeo một cái balo to đùng chứa vài hộp thức ăn nhẹ, còn khi về chỉ cầm điện thoại và ví tiền, đương nhiên còn bao gồm cả bộ quần áo mượn của Kiều Dịch đang mặc trên người.
Cậu một tay xách balo, đi một mình ra bãi đỗ xe, kéo cửa xe ra ngồi vào ghế lái phụ.
Hàn Lược nói tìm người đưa bọn họ ra sân bay, biển số xe đã nhắn trước từ sáng rồi.
Ghế sau của xe đặt hành lý của Hàn Lược, cửa xe cũng không khóa, không biết đi đâu rồi. Kỷ Tòng Kiêu không quan tâm, mở cửa sổ xe ra châm một điếu thuốc, nheo mắt nhìn vào hư không, bắt đầu nuốt mây nhả khói.
Một bàn tay luồn vào từ bên ngoài cửa xe đang mở rộng, kẹp lấy điếu thuốc của cậu. Kỷ Tòng Kiêu khựng lại, quay đầu nhìn lên, chỉ thấy Thịnh Hoài nghiêng người dựa lên cửa xe, dập tắt điếu thuốc vừa rồi.
“Hút thuốc nhiều không tốt đâu, bạn nhỏ phải ăn kẹo chứ.”
Vốn tưởng rằng đây chỉ là một câu dỗ dành, nhưng Thịnh Hoài lại mở lòng bàn tay ra, bên trong có đặt một viên kẹo thật. Kỷ Tòng Kiêu không khỏi bật cười, cũng không khách sáo, bóc vỏ nhét kẹo vào miệng. Cánh tay cậu gác lên cửa sổ xe, cằm tì lên đó luôn, miệng cắn kẹo ợm ờ nói không rõ, “Em tưởng bây giờ anh phải đang ở phòng bệnh của đạo diễn Lý chứ?”
“Đây là nguyên nhân cậu không báo anh là mình về đó à?” Thịnh Hoài hỏi ngược.
Kỷ Tòng Kiêu cười, “Kiểu gì cũng gặp lại mà.”
Thịnh Hoài cũng không nhiều lời với cậu, sau khi xoa đầu cậu một phen thì chuyển sang ngồi vào ghế lái.
Anh vừa lên xe một lát thì Hàn Lược cũng vội vã chạy tới, nhìn thấy hai người ngồi phía trước thì úi chà một tiếng, “Đủ người rồi hả? Tài xế Thịnh, đi thôi!”
Kỷ Tòng Kiêu: “...”
Hai người này thân nhau từ bao giờ vậy?
Cậu còn chưa kịp hỏi thành lời, Hàn Lược đã nhắc đến chính sự trước, hỏi dự định sau này của Thịnh Hoài.
Tình hình của Thịnh Hoài hơi đặc thù, im hơi lặng tiếng mấy năm quay về, nếu cứ duy trì tình trạng hiện tại thì sẽ bị người ta nói là ăn mày quá khứ. Giống như bao nghệ sĩ tái xuất khác, anh cần một tác phẩm xuất sắc để khẳng định lại chỗ đứng vững chắc trong giới giải trí một lần nữa. Vốn dĩ có “Lặng thinh”, tất nhiên không có gì để lo nữa. Nhưng bây giờ thì không trông cậy nổi, nếu phải chờ một năm nữa thì... rau hoàng hoa cũng phải nguội(*).
(*) Đại ý là đã quá muộn. Hoàng hoa là một loại thức ăn phổ biến ở miền Bắc Trung Quốc. Món ăn làm từ Hoàng hoa thường được đưa ra cuối bữa ăn. Nếu để đến mức món Hoàng hoa cũng nguội thì tức là đã quá trễ.
Thịnh Hoài cầm tay lái vững vàng, ra khỏi bãi đậu xe, hòa mình vào dòng xe mới thốt ra một tin tức kinh hoàng.
“Năm ngoái tôi có nhận vài vai diễn nhỏ ở nước ngoài, mấy hôm trước vừa có tin nhắn tới, được lọt vào danh sách Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất tại liên hoan phim quốc tế hạng A.”
Hàn Lược: “...”
Kỷ Tòng Kiêu: “...”