Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau

Chương 40: Chương 40




Nhánh hồng thứ bốn mươi

“Meow~ Chào buổi tối anh Thịnh.”

⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙

Khi Kiều Dịch đến, Kỷ Tòng Kiêu và Thịnh Hoài đang quay phim. Cố Ương Ương đã được Kỷ Tòng Kiêu dặn dò từ trước nên đứng sẵn trong nhóm người bên ngoài phim trường. Nhưng cuộc gọi đã kết thúc được vài phút, cô dán mắt nhìn nhóm trợ lý ngôi sao lớn đang đi qua đi lại, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống người của Kiều Dịch.

Cố Ương Ương hơi cau mày, chỉ cảm thấy không ổn rồi. Cho dù Kiều Dịch có bịt kín như bưng tới mức cô không nhận ra nổi thì bản thân anh ấy vẫn nhận ra được cô chứ. Trong khi cô đang tính đến khả năng lạc đường của đối phương, định gọi điện lại hỏi thăm thì bên trái có người gọi cô.

Kiều Dịch và Kỷ Tòng Kiêu là bạn thân, đương nhiên cậu cũng biết cô trợ lý này.

Cố Ương Ương nghe tiếng quay đầu, vừa định đáp lại một câu thì không thốt ra nổi chữ nào, lời muốn nói kẹt lại trong họng——

Từ bên trái có một chàng trai đi về phía cô, ôm một chiếc thùng giấy cao gần bằng một người, cả người cậu bị che khuất sau cái thùng, chỉ thấy được hai cánh tay vươn ra ôm thùng từ hai bên, cùng một nửa bắp chân lộ ra bên dưới.

Cố Ương Ương: “...”

“Tiểu Kiều, anh đang bê cái gì thế? Đồ mang cho anh Kỷ sao?” Cô đưa tay đỡ lấy, áng chừng một chút, cũng không nặng lắm, chỉ là thể tích hơi lớn.

Kiều Dịch thở hồng hộc, tự quạt gió cho mình, gương mặt đừng nói là cải trang, đến cả cái mũ cũng không đội, bị phơi nắng đỏ hồng cả mảng da. Cậu từ từ định thần lại rồi mới hả một tiếng. Đồ mang cho Kỷ Trùng Trùng á? Sao có thể? Quan hệ giữa hai người đúng là tốt thật, nhưng cũng không đến mức cậu ôm theo cái thùng to tướng cao bằng cả đầu người gian nan vác từ thủ đô tới đây.

Mấy hôm nay cậu nhàn rỗi nên nghĩ đến việc thì tham quan phim trường, thời gian đã chốt. Thế nhưng không ngờ sáng hôm nay, tên kia gọi điện nhờ cậu tiện đường mang giúp thứ gì đó đến, đã được vận chuyển đến sân bay rồi, không nặng. Khi ấy Kiều Dịch chỉ cho rằng đây là chuyện nhỏ, không có gì ghê gớm cả, nhưng đến nơi mới biết...

Kiều Dịch mỉm cười.

Đương nhiên, mấy chuyện này cậu chỉ tự lải nhải trong lòng, cùng lắm càu nhàu trước mặt Kỷ Tòng Kiêu vài câu. Cậu nghiêm túc quen rồi, cho dù có quen biết Cố Ương Ương thì những câu nói này thật sự không nói thành lời trước mặt cô được.

...

Đi theo Cố Ương Ương tiến vào phim trường, còn chưa tới gần khu vực quay phim thì đã nghe thấy đoạn chất vấn điên loạn——

“Bọn họ muốn đẩy con vào chỗ chết! Vì sao con phải để chúng được yên ổn?!”

Giang Chấp Bùi mang đôi mắt đỏ ngầu, y và Giang Kính Tuyên đứng trên con đường giữa đồng không mông quạnh tranh cãi. Y siết hai tay lại, gân xanh hằn rõ trên trán, rõ ràng cơn giận đã nổi lửa.

Giang Kính Tuyên cũng không khác gì y.

“Tại sao ngươi phải cố chấp đến thế?! Bây giờ đến cả tự vệ ngươi cũng không làm được! Lẽ nào báo thù còn quan trọng hơn cả mạng sống?!”

Giọng nói hắn kìm nén, đôi mắt nhìn chòng chọc Giang Chấp Bùi, không còn cái vẻ tiêu sái rộng lượng như trước.

Kiều Dịch đứng giữa nhóm người phía ngoài, quan sát hai người bị bao vây chính giữa. Trên máy bay cậu nhàn rỗi nên đã đọc nguyên tác “Thay mận đổi đào” để giết thời gian, vừa hay đã đọc đến phần này.

Tình hình trước đó có lẽ là Giang Chấp Bùi được Giang Kính Tuyên cứu khỏi hoàng cung, đang lưỡng lự giữa việc quay lại giang hồ hay ở lại báo thù. Ban đầu y còn mơ hồ chưa chắc chắn, sau khi được Giang Kính Tuyên khuyên nhủ đã có chiều hướng rời đi, không biết tại sao lại bị thị vệ hoàng cung ra sức truy sát, suýt chết đã đành, lại còn liên lụy sư phụ bị thương. Vì thế cơn hận thù vốn bị dồn nén trong lòng phản công trong phút chốc, dễ như trở bàn tay đốt sạch lý trí và sự ôn hòa còn sót lại trong lòng y, chỉ còn lại một con người đầy rẫy những thương tổn ngoan cố muốn báo thù.

Hai thầy trò trừng mắt nhìn nhau giằng co, không ai chịu thỏa hiệp, tranh chấp mãi không dứt. Cuối cùng vẫn là Giang Kính Tuyên cúi đầu khuất phục trước. Nhìn đồ đệ dù cả người đầy rẫy vết thương nhưng hận thù khiến y bướng bỉnh không chịu quay đầu, hắn chỉ thấy đau lòng, đành cụp mắt xuống, che giấu sự xót xa trong mắt.

“A Bùi...”

Hắn khẽ gọi một tiếng, trong câu gọi mang vẻ khẩn cầu.

“Về nhà cùng sư phụ được không?”

Hàng mi Giang Chấp Bùi run run, nhưng đến cùng y vẫn không đồng ý. Y lùi về sau một bước, quỳ gối thẳng xuống trước mặt Giang Kính Tuyên.

“Tạ ơn công ơn nuôi dưỡng bao năm qua của sư phụ, chờ con báo thù xong sẽ quay về giang hồ cùng người, không bao giờ rời đi nữa.”

Trong khi nói, Giang Chấp Bùi dập đầu xuống đất, cung kính lạy ba vái, giữa hai hàng lông mày lại nổi vết xanh tím, cuối cùng y xoay người bỏ đi.

“Giang Chấp Bùi!”

Phía sau vọng lại tiếng gào thịnh nộ.

“Hôm nay ngươi bỏ đi, sau này coi như ngươi không còn sư phụ là ta nữa!”

Bước chân dừng lại.

Y mím chặt môi, ngước đầu, giơ tay dụi mắt bằng ống tay áo dính máu, vẫn không quay đầu lại mà tiếp tục bước về phía trước.

Giang Kính Tuyên nhìn y càng đi càng xa, cho đến khi biến mất cuối con đường, không còn bóng dáng nữa. Biểu cảm của hắn trở nên sa sầm ngay tức khắc...

Hắn biết chuyến đi này Giang Chấp Bùi sẽ một đi không trở lại. Hắn không muốn để đồ đệ của mình bước lên con đường không có lối về, thậm chí hắn còn muốn dùng một chưởng đánh y bất tỉnh rồi vác thẳng đi luôn, nhưng hắn lại không thể...

Hắn không chỉ là sư phụ của Giang Chấp Bùi mà còn là đệ đệ của Giang phi, là đệ đệ ruột thịt đã từng hứa hẹn với nàng rằng một khi Giang Chấp Bùi uy hiếp tới giang sơn của Lý Cảnh Việt thì sẽ đích thân loại bỏ y. Hắn không muốn thấy Giang Chấp Bùi gặp chuyện bất trắc, nhưng lại không thể làm trái di ngôn khi lâm chung của Giang phi.

Hắn không ra tay được, vì thế chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Chấp Bùi sa lầy chốn hoàng cung, hết lần này tới lần khác lờ đi sự ám thị của hắn, cuối cùng vùi thân vào ngục tù, chịu uất ức bị phế võ công. Nhưng hắn lại không thể làm gì được, cho đến khi y trốn thoát.

Nếu như Giang Chấp Bùi đồng ý về với hắn, hắn có thể đảm bảo cả đời này y sẽ không bị Lý Cảnh Việt tìm thấy, nhưng điều kiện tiên quyết là cần sự tự nguyện chủ động từ y. Nhưng đồ đệ của hắn lại không muốn đi cùng hắn, chỉ một lòng bước vào vực sâu vạn trượng...

Rồi không trở về được nữa.

Không thể kiềm chế nổi nữa, hắn gào thét, dùng kiếm chặt đứt ngang cả ngọn cây khổng lồ bên cạnh chỉ bằng một nhát.

Cuối cùng đau đớn nhắm mắt lại.

“Cắt! Qua!”

Giọng nói bên ngoài chợt vang lên bên tai, lúc này Kiều Dịch mới đột ngột thoát khỏi thế giới do hai người kia xây dựng. Cậu quan sát xung quanh, nhìn thấy rõ rất nhiều người ở đây giống như cậu, cũng vừa mới hoàn hồn. Kiều Dịch cong khóe môi, hai người này đúng là...

Cậu khẽ tặc lưỡi, còn chưa tìm được từ để khen thì đã thấy một trong hai nhân vật chính tiến về phía mình, vẻ mặt đầy chờ mong——

“Tiểu Kiều!”

Kiều Dịch nhoẻn miệng cười, xem ra vẫn có chút lương tâm, gặp được mình vui như thế.

Nhưng câu tiếp theo của Kỷ Tòng Kiêu là——

“Đồ của tao đâu?!”

Kiều Dịch: “...”

Cần một thằng bạn như này làm gì, bỏ đi thôi!

...

Kỷ Tòng Kiêu hài lòng lượn quanh cái thùng to tổ bố, sau đó mới vung tay chuẩn bị khao người bạn tốt đã không ngại khổ cực chuyển hàng giúp cậu. Đương nhiên, còn phải dẫn cả Thịnh Hoài đi nữa.

Kỷ Tòng Kiêu báo một tiếng với Hàn Lược, đối phương lại ngẩng đầu lên ngăn cản, “Mấy người đừng đi vội, hôm nay Hà Lưu Lưu cũng về, chắc là sắp tới nơi rồi, đợi lát nữa đi ăn cùng nhau đi.”

Trong khi bọn họ nói chuyện, cách đó không xa cũng xảy ra cảnh tượng rối loạn tưng bừng, trông có vẻ giống khi Đỗ Minh Cảnh tới lần trước. Chỉ là hôm nay những người này không trắng trợn như trước đó, chỉ lặng lẽ nhìn lén thôi.

Nhìn theo ánh mắt của bọn họ, Kỷ Tòng Kiêu thấy Hà Lưu Lưu đi cùng một người đàn ông mặc vest đi giày da. Gương mặt người đàn ông kia không xa lạ gì, anh ta thường xuyên xuất hiện trên trang bìa các tạp chí tài chính lớn, chính là người đứng đầu nhà họ Hà hiện nay, anh cả của Hà Lưu Lưu - Hà Phùng.

Hà Phùng đưa Hà Lưu Lưu vào, giơ tay nhìn đồng hồ rồi dặn dò cô em gái nhỏ, “Anh còn có việc——”

Anh ta còn chưa dứt lời thì đã thấy Hàn Lược đi tới chào hỏi, còn phía sau Hàn Lược không xa là Kỷ Tòng Kiêu đang giơ tay gọi Thịnh Hoài và Kiều Dịch.

Hà Phùng gật đầu với Hàn Lược, nói tiếp với Hà Lưu Lưu, “Anh còn có việc, ở lại ăn cùng em bữa cơm rồi đi luôn. Em gọi bạn em đi cùng luôn đi.”

Hà Lưu Lưu không có ý kiến gì với việc này, giơ cao tay gọi Kỷ Tòng Kiêu và Thịnh Hoài, thêm cả mấy diễn viên chơi chung khá hợp ở đây.

“Qua ngay đây.” Kỷ Tòng Kiêu đáp, khoác vai Kiều Dịch, “Đi, đi xơi tiệc lớn nào.”

Kiều Dịch hơi lưỡng lự, “Tao đi cùng liệu có sao không?”

Kỷ Tòng Kiêu chỉ tưởng cậu ta không thích xã giao, thuyết phục đôi câu không có kết quả, định bụng từ chối Hà Lưu Lưu để đi cùng bạn thân của mình. Đương nhiên Kiều Dịch sẽ không để cậu làm những việc đắc tội người khác, đành chủ động thỏa hiệp.

Bữa cơm này cả khách và chủ đều rất hòa hợp, Hà Phùng là ông hoàng ở lĩnh vực bất động sản, tuy cả quá trình anh ta rất nhiệt tình nhưng ít khi mở miệng, chỉ thi thoảng lên tiếng giáo dục em gái không được phép ăn kiêng, khiến cả nhóm đang ngồi quanh đó trở nên thoải mái hơn hẳn.

...

Buổi tối sau khi quay xong, Kỷ Tòng Kiêu gian nan gõ cửa nhà hàng xóm, đợi một lát mới chờ được Thịnh Hoài mặc áo choàng tắm, đầu còn ướt nhẹp ra mở cửa.

Thịnh Hoài mở cửa, thấy con mèo bông cao bằng cả người mình xuất hiện trong tầm mắt thì nín thinh.

Chân mèo được một người giơ lên, lắc lắc với biên độ nhỏ, “Meow~ Chào buổi tối anh Thịnh.”

Đương nhiên là Thịnh Hoài nghe ra được giọng Kỷ Tòng Kiêu, anh hoài nghi hỏi: “Cậu đây là...”

Kỷ Tòng Kiêu đẩy chú mèo về phía trước, dí thẳng vào ngực Thịnh Hoài, “Quà tặng anh đấy, mèo bông không sợ bị dị ứng, còn có thể ôm khi đi ngủ, em thử rồi, đã lắm luôn.”

Thịnh Hoài thò đầu ra khỏi vai chú mèo, nhìn vẻ mặt cậu như thể đang đòi khen, bất đắc dĩ cười khẽ, sự nuông chiều lan ra khắp nơi, “Cảm ơn anh bạn nhỏ.”

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Làm tròn lên là chung giường chung gối rồi, ờm, không có vấn đề gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.